Beta: Tiên Thái Phi.
Bốn tháng sau, Giáng Vân hiên.
Thai của Tô Cơ mới hơn tám tháng, chưa tới chín tháng đã muốn sinh rồi. Hoàng đế, Thái hậu và Hoàng hậu nghe tin cũng vội vã chạy tới, những phi tần hậu cung khác đương nhiên không cam lòng đến sau, đều có mặt đầy đủ.
Bây giờ đã vào thu, khí trời chuyển rét, gió cũng bắt đầu trở nên lạnh hơn, lá cây cũng từ xanh tươi chuyển sang khô vàng, mang tới cảm giác tử khí nặng nề. Cung điện gạch đỏ ngói xanh dường như cũng không khiến lòng người ấm áp hơn là bao.
Hoàng đế ngồi ngoài cửa, cau mày, nghiêm giọng nói: "Thái y, sao Tô Cơ lại sinh non vậy?"
Lão Thái y khom người trả lời: "Mang song thai nên khó khăn, sinh sớm cũng không ít người, nhưng rốt cuộc vì sao Tô Cơ sinh non, bây giờ chúng thần không thể chẩn ra mạch nên cũng chưa biết."
Thái hậu thấy Hoàng thượng lại muốn nổi giận, nặng nề nói: "Bây giờ không phải là lúc truy cứu nguyên nhân và trách nhiệm, nhanh chóng gọi bà mụ tới đây và chuẩn bị nước nóng các thứ. Còn nữa, cho người đi lấy một viên nhân sâm thượng hạng dự trữ sẵn, đứa nhỏ được bình an sinh ra mới là chính sự."
Trong lòng Thái hậu cũng cuống cuồng lo lắng, nếp nhăn trên trán dường như sâu hơn, nhưng dù sao bà cũng đã trải qua nhiều sóng gió, chuyện nặng nhẹ cấp bách vẫn có thể phân định được rõ ràng.
Hoàng đế hơi cúi đầu nói: "Vâng, mẫu hậu nói đúng, nhi thần gấp gáp rồi."
Dáng vẻ Hoàng hậu đoan chính độ lượng, trên mặt cũng mang theo vẻ sốt ruột, chậm rãi nói: "Chỉ sợ song thai sẽ sinh sớm, nên mọi thứ đều đã được chuẩn bị trước rồi."
Trong cung điện mơ hồ truyền tới tiếng kêu thống khổ của Tô Cơ, khiến người nghe cũng cảm thấy đau đớn.
Sắc mặt Thục phi có chút tái nhợt, ánh mắt u ám quét một vòng, sau đó không nóng không lạnh lên tiếng: "Dù sao Tô Cơ cũng ở Tiêu Phòng của thiếp sống một thời gian, cũng coi như có chút tình cảm. Tô Cơ mang thai, mặc dù thần thiếp không thể nói là chăm sóc tỉ mỉ, nhưng cũng quan tâm chu toàn. Thái y sớm đã nói ngày dự sinh của Tô Cơ là tháng sau, hiện giờ sinh non quả thật là có điều khả nghi."
Hoàng đế nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi.
Tay Hoàng hậu nắm chặt thành quyền, lộ vẻ lo lắng, nhẹ giọng nói: "Đúng như mẫu hậu đã nói, trước mắt quan trọng nhất vẫn là Tô Cơ sinh con được bình an, những chuyện khác sau này hãy nói tiếp."
Thục phi hơi ngước đầu lên, trên mặt mang theo ý cười đúng mực, nhẹ giọng nói: "Chuyện sinh con này người khác không thể giúp được, Tô Cơ chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi. Cho dù đám người thần thiếp ở chỗ này lo lắng đến mức tổn hại thân thể cũng vô ích, vậy sao lại không truy cứu? Ít nhất cũng nên đòi lại công đạo cho Tô Cơ, người nói có phải hay không, Hoàng hậu nương nương?"
Hoàng hậu không giữ được nụ cười trên mặt nữa, dần dần phai nhạt, trong ánh mắt mơ hồ mang theo lửa giận, lạnh giọng nói: "Sao Thục phi lại nói những lời này, chẳng lẽ hoài nghi bổn cung sao? Hoàng thượng và Thái hậu đang ở đây, Thục phi có gì cứ nói thẳng, chỉ cần đưa ra chứng cứ, bổn cung sẽ nhận tội ngay, nhường lại vị trí này cho Thục phi muội muội!"
Hoàng đế nghe hai nữ nhân tranh luận không ngớt, vỗ xuống bàn ầm một tiếng, tức giận nói: "Đều im miệng hết cho trẫm!"
Hoàng thượng là một người rất ít khi nổi giận trước mặt nữ nhân, cho nên khi Hoàng thượng bất thình lình quát lên làm cho Hoàng hậu và Thục phi sợ vỡ mật, ngoan ngoãn phúc thân nhận tội, không dám nói thêm gì nữa.
Sắc mặt của Thái hậu cũng cực kỳ lạnh lẽo, trong giọng nói già nua mang theo sự khàn khàn: "Phi không giống Phi, Hậu không ra Hậu, lộn xộn không ra thể thống gì. Chuyện Tô Cơ sinh non cũng không cần các ngươi ở đây tranh đua miệng lưỡi, ai gia nhất định sẽ điều tra kỹ càng! Hậu cung luôn vững vàng yên ổn, nếu thật sự có chuyện mưu hại sủng phi và Hoàng tự, đừng trách ai gia không niệm tình, liên lụy đến tông tộc!"
Tất cả phi tần đều nơm nớp lo sợ cúi đầu, đồng loạt quỳ xuống tạ tội, xin Thái hậu bớt giận.
Mi tâm của Hoàng đế có chút buồn rầu, hắn không muốn tin trong hậu cung thật sự có người muốn mưu hại Tô Cơ và Hoàng tự. Đối với nữ nhân của mình, hắn luôn có vài phần bao dung. Phi tần được phân chia thành sủng ái và không được sủng ái, nhưng trong mắt Hoàng đế, các nàng đều là nữ nhân của hắn, đều là nữ tử hiền lương trong ngàn chọn vạn chọn.
Hoa Thường có thể hiểu được suy nghĩ này của Hoàng đế, nhẹ giọng nói: "Bây giờ chẳng qua cũng chỉ là suy đoán mà thôi, đều là tỷ muội hậu cung với nhau, không nên vì lí do đó mà tổn thương đến hòa khí. Hoàng thượng và Thái hậu cũng đừng quá lo lắng, Tô Cơ là người may mắn, nhất định sẽ bình an sinh hạ Hoàng tự."
Vẻ mặt Hoàng đế lộ ra vài phần trấn an, nhìn Hoa Thường cười một tiếng: "Thân thể nàng không tốt, lại vào thu rồi, nên mặc nhiều hơn một chút, đừng để bị nhiễm phong hàn. Tô Cơ bên này còn không biết khi nào mới xong, nếu nàng mệt thì cứ về nghỉ ngơi trước đi."
Hoa Thường khẽ cười nhạt, nhẹ giọng đáp: "Thần thiếp sao có thể dễ bị bệnh như vậy, tạ Hoàng thượng quan tâm, thần thiếp không sao."
Trịnh Phi hào sảng lên tiếng: "Gần đây thân thể Kỳ Phi muội muội cũng đã chuyển biến tốt, khiến người khác yên tâm hơn rồi."
Hoa Thường quay lại nhìn Trịnh Phi gật đầu một cái, ngượng ngùng nở nụ cười: "Nhờ có Trịnh Phi tỷ tỷ quan tâm."
Lan Tiệp dư đứng phía sau, mắt lạnh nhìn bộ dạng tỷ muội tình thâm, nhàn nhạt lên tiếng: "Tần thiếp loáng thoáng nghe được tiếng kêu của Tô Cơ, cảm thấy vô cùng đau lòng. Nữ nhân sinh con đều như đi dạo một vòng ở quỷ môn quan, nhớ lại tình cảnh khi tần thiếp sinh Đại Công chúa, quả thật đến cười cũng không cười nổi. Hôm nay Kỳ Phi nương nương cười nhẹ nhàng như vậy, hẳn là không hiểu được loại cảm nhận này đâu."
Hoa Thường thu lại nụ cười trên mặt, vị Lan Tiệp dư này thật là loại người muốn tìm đường chết, không nắm được râu của người khác thì không thoải mái mà.
"Bổn cung chưa từng sinh con, đương nhiên không thể hiểu được cảm nhận của Lan Tiệp dư, quả thật là sơ suất của bổn cung". Hoa Thường nhàn nhạt nói một câu liền cúi đầu xuống, không nói gì nữa.
Hoàng đế nghe Hoa Thường nói lời này, hồi tưởng lại lúc đó Hoa Thường bởi vì không có hài tử mà bi thương, lửa giận lại vọt lên, mắt lạnh nhìn Lan Tiệp dư tức giận nói: "Ngươi không nói thì không ai nói ngươi câm đâu, cút về đi!"
Đời này của Lan Tiệp dư chưa từng bị quở trách như vậy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mắt trợn tròn, dường như không thể tin được Hoàng đế luôn sủng ái nàng có thừa lại có thể nói chuyện với nàng như vậy. Lan Tiệp dư chậm rãi quỳ xuống, cắn môi run rẩy nói: "Vâng".
Hoàng đế vừa thốt ra khỏi miệng liền biết mình đã nói nặng lời, nhìn Lan Tiệp dư gầy gò quỳ ở đó, có chút ảo não. Nhưng hôm nay quả thật tâm tình của hắn khó chịu, nhíu mày một cái, không nói gì nữa.
Những phi tần khác thấy Hoàng đế đang bực bội cũng không dám lên tiếng, người người đều cúi đầu, cố gắng làm giảm đi sự tồn tại của mình.
Tô Cơ sinh lần này lại giằng co suốt hai ngày hai đêm, mọi người sớm đã giải tán.
Kiến Chương cung.
Hoàng đế vẫn đang chờ đợi tin tức, nội tâm của hắn đối với cái thai này vẫn có chút kỳ vọng. Nếu như là long phượng thai, đó chính là điềm lành, là sự khẳng định của trời cao đối với mình, là một loại vui mừng không thể nào tả hết.
Trần Hỉ vội vã tiến vào, quỳ xuống đất, thanh âm gấp gáp: "Khởi bẩm Hoàng thượng, Tô Cơ sinh hạ hai vị tiểu Hoàng tử."
Hoàng đế thấy Trần Hỉ vào cửa liền biết có tin tức, ngóng cổ trông đợi, trái tim cũng treo lơ lửng. Bây giờ nghe được là hai tiểu Hoàng tử, tâm tình lập tức rơi xuống, có một loại thất vọng không nói nên lời. Bình thường mà nói thì hai vị Hoàng tử là một chuyện tốt, nhưng mong đợi càng cao thì thất vọng càng lớn. Hoàng đế không xem cái thai này là con nối dõi của mình, mà xem nó như là sự kỳ vọng của quân chủ, đương nhiên thái độ sẽ có sự khác biệt.
Tất nhiên Trần Hỉ thấy được sự thất vọng của Hoàng đế, thận trọng nói: "Hoàng thượng, tình hình của Tô Cơ cũng không phải là tốt. Bởi vì trước kia Thái hậu đã nói, nếu như có chuyện gì thì bỏ lớn giữ nhỏ. Bây giờ Tô Cơ bị băng huyết, đang hấp hối, Hoàng thượng có đến gặp không?"
Hoàng đế nghe vậy nhíu mày thật sâu: "Bãi giá."
Hoàng đế vừa đi vừa hỏi: "Rốt cuộc chuyện Tô Cơ sinh non là như thế nào, Thái y đã có kết luận gì chưa?"
Trần Hỉ khom lưng đáp: "Phần lớn Thái y đều nói do vấn đề là do thân thể của Tô Cơ. Vốn thân thể Tô Cơ không tốt, lại còn mang song thai, sinh non hay khó sinh thì cũng là bình thường. Nhưng tâm phúc của chúng ta lại báo cáo rằng, nghi ngờ có dấu vết do người gây ra, giống như dùng thuốc không tốt."
Bước chân Hoàng đế dừng một chút, trong lòng lạnh như băng.
Trần Hỉ biết tin tức này là đả kích đối với Hoàng đế, giọng nói càng thêm dè dặt: "Hai vị tiểu Hoàng tử sinh ra khá yếu ớt, Tô Cơ bên kia xem ra cũng không ổn, Hoàng thượng xem xem phải đưa đến cho vị nương nương nào chăm sóc đây?"
Vẻ mặt Hoàng đế có chút thẫn thờ, hắn rất rõ ràng lời ám chỉ của Trần Hỉ. Từ khi Tô Cơ được chẩn đoán mang long thai đến nay, ăn uống hay sinh hoạt thường ngày đều do đích thân người của Hoàng đế an bài chăm sóc, chính là có người muốn ra tay cũng không dễ dàng. Có thể tránh được người của Hoàng đế, làm hại Tô Cơ sinh non, thật ra... chỉ có một người. Chỉ một người có thể làm được, Trần Hỉ không nói, Hoàng đế cũng biết.
Hài tử Tô Cơ sinh hạ không ai chăm sóc, theo lý nên giao cho Hoàng hậu là tốt nhất, nhưng giao đứa nhỏ của Tô Cơ cho người muốn hại chết chúng nó, thật sự sẽ tốt sao? Đây cũng là lời mà Trần Hỉ muốn ám chỉ.
Hoàng đế nhắm mắt lại, muốn tức giận, muốn nổi giận, cũng không biết nên làm như thế nào. Trước kia Hoàng hậu không phải người như vậy, Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử cũng từng ở dưới gối nàng một thời gian. Nàng tử tế hòa nhã, tỉ mỉ chu đáo, xem như đứa nhỏ do chính mình sinh ra. Là bởi vị có đích tử của mình sao? Là bởi vì người khác có thể uy hiếp đến đích tử của mình sao?
Hoàng đế nghĩ không ra, thê tử kết tóc của mình sao lại biến thành bộ dạng này. Lúc đó bọn họ đều còn trẻ, bọn họ đã từng nâng đỡ lẫn nhau, yêu thương nhau, cùng nhau vượt qua những năm tháng gian nan khó khăn nhất. Bọn họ cũng đã từng trải qua nỗi đau mất con, cũng đã từng kinh qua đấu đá triều chính, cùng nhau đăng cơ trong vẻ vang. Bọn họ là phu thê sống cùng chăn, chết cùng huyệt mà, vì sao vậy, sao nàng ấy lại thay đổi chứ?
Trần Hỉ nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Hoàng đế, cũng đau đớn trong lòng, có tức giận với Hoàng hậu nhưng cũng bất lực đối với đấu đá trong hậu cung.
Hoàng đế ngồi trên liễn màu vàng sáng, khẽ quay đầu, nhìn Trần Hỉ vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: "Trần Hỉ, ngươi nói xem, tại sao lại như vậy? Trẫm đối với nàng không tốt sao? Trẫm không đủ kính trọng nàng sao? Trẫm thậm chí đã chuẩn bị xong chiếu thư sắc lập Thái tử, nàng là thê tử kết tóc của trẫm mà."
Trần Hỉ khẽ thở dài, lên tiếng nói: "Hoàng thượng, phu thê vừa thân quen lại vừa xa lạ."
Hoàng đế cúi đầu cười: "Vừa thân vừa lạ... đúng vậy, vừa thân vừa lạ."
Trần Hỉ nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng, Thái hậu đã hạ lệnh điều tra kỹ chuyện Tô Cơ sinh non, người có ngăn cản không?"
Sắc mặt Hoàng đế vẫn không chút dao động, từ từ lắc đầu nói: "Không cần, Thái hậu sẽ không tra ra cái gì đâu, ta hiểu Hoàng hậu, nàng ấy làm việc sẽ không lưu lại điểm yếu đâu."
Trần Hỉ thận trọng ngẩng đầu nhìn gương mặt không biểu tình của Hoàng đế, thấp giọng nói: "Chuyện lần này không có chứng cứ gì, Hoàng thượng định xử lý như thế nào?"
Hoàng đế nhếch mép cười tự giễu một cái, lên tiếng nói: "Chứng cứ? Trẫm không cần chứng cứ, có một số việc không cần chứng cứ. Không có chứng cứ chính là chứng cứ tốt nhất, trẫm sẽ không động đến nàng ấy, nàng ấy cũng biết điều đó, cho nên mới dám mạo hiểm làm chuyện này."
Vương Nguyên, nàng và ta tình nghĩa phu thê hơn mười năm đến đây là chấm dứt, sau này, nàng chỉ làm Hậu, không làm thê.