Beta: Mai Thái phi.
Lại thêm một tháng nữa trôi qua, Hoa Thường đã có một số phản ứng của người mang thai, ví dụ như nàng rất hay cảm thấy mệt mỏi, đau vùng eo, cảm giác không muốn ăn. Hơn nữa trong một khoảng thời gian dài nguyệt sự của nàng không đến, Hoa Thường cũng thầm chắc chắn trong lòng rằng mình đã mang thai.
Nhưng mà thời gian vẫn còn quá ngắn, chỉ sợ Thái y có chẩn đoán cũng không phát hiện ra.
Lan Chi, Thược Dược, còn có Chương mama đều trong trạng thái đề phòng nghiêm ngặt, cả ngày đều theo sát Hoa Thường một cách cẩn thận, ngay đến chén nước cũng không cho nàng tự uống.
Mỗi ngày, những việc Hoa Thường làm được chỉ có thể là đến Vị Ương cung thỉnh an, nhưng Chương mama cũng tuyệt đối không cho Hoa Thường có ý tưởng đi bộ đến Vị Ương cung. Khoảng trống bên trong kiệu cũng được Chương mama lót vài tấm da lông thật dày, trời bên ngoài thì lại rất nóng, hại cái mông của Hoa Thường thiếu chút nữa thì nổi rôm sảy.
Hoa Thường bị giám sát chặt chẽ, chỉ có thể nhàn nhã ngồi hoặc nằm, tuy rằng cũng có chút nhàm chán, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Không phải người phụ nữ nào cũng có được may mắn như thế này.
Đối với sự thay đổi của Hoa Thường, hình như Hoàng hậu đã lờ mờ đoán được. Dù sao chỉ cần để tâm một chút là có thể nhận ra cách sinh hoạt cũng như nghỉ ngơi của Hoa Thường có phần không giống như trước kia.
Hoàng hậu cho người trực tiếp đến Kính Sự phòng tìm hiểu, thời gian nguyệt sự của các phi tần đều được ghi lại, vừa xem qua là đã hiểu ngay.
Vị Ương cung.
Thuý Lâu nhìn bộ dạng ngơ ngẩn của Hoàng hậu, thận trọng mở miệng nói: "Nương nương muốn phân phó gì sao?"
Hoàng hậu hồi phục lại tinh thần, chậm rãi nở nụ cười, thanh âm nhẹ nhàng: "Tám phần là Hiền phi đã có hỉ, chuẩn bị chút lễ vật đi, đến lúc có kết quả chẩn đoán chính xác thì đưa qua đó."
Thuý Lâu nhìn nụ cười chua xót của Hoàng hậu, thấp giọng hỏi: "Nương nương không vui sao? Trong hậu cung này, Hiền phi nương nương cũng được xem như là người lương thiện, sẽ ít uy hiếp đến nương nương."
Khóe miệng Hoàng hậu khẽ nhếch lên, cười nói: "Bổn cung biết, không phải là bổn cung không vui. Hậu cung này cuối cùng vẫn sẽ có những đứa bé được sinh ra. Hơn nữa, cũng không có khả năng là cả đời Hiền phi sẽ không có hài tử, dù sao chuyện này sớm muộn gì thì cũng sẽ xảy ra thôi. Dù trong lòng bổn cung có chút chua xót, nhưng vẫn cảm thấy rất tốt, khi nghĩ đến Tam Hoàng tử thì ta cảm thấy an ủi được phần nào. Bổn cung cũng không còn giống như trước kia, không ra dáng Hoàng hậu nữa."
Thuý Lâu ôn nhu an ủi: "Bây giờ Hoàng thượng rất coi trọng Tam Hoàng tử, lúc nào cũng lưu Tam Hoàng tử lại bên người để chỉ dạy, không ai có thể vượt qua được sự sủng ái này. Hoàng hậu có nhi tử như vậy, không biết là có bao nhiêu người ngưỡng mộ đâu."
Hoàng hậu nghe vậy, gương mặt lộ ra ý cười ôn nhu, trong đôi mắt cũng ánh lên niềm tự hào của một người làm mẹ.
Một tháng sau, Thượng Dương cung.
Thái y tinh thông y thuật phụ khoa là Hồ Thái y và Tiền Thái y đang quỳ bên cạnh mép giường của Hoa Thường, cung kính chẩn mạch cho nàng. Sau khi hai người thay phiên nhau bắt mạch, trong mắt hai người đều tràn ngập ý cười, chắp tay cung kính khấu đầu nói: "Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương. Hỉ mạch rất rõ ràng, nương nương có hỉ rồi."
Khuôn mặt Hoa Thường lộ ra nụ cười ôn nhu, các cung nhân xung quanh ai cũng vui mừng hớn hở.
"Hồ Thái y, thai nhi của bổn cung có khoẻ không? Có cần chú ý điều gì không?" Hoa Thường nhẹ nhàng ôn hoà hỏi.
Khuôn mặt Hồ Thái y đầy nếp nhăn, cười tươi đến mức làm cho những nếp nhăn nổi lên giống như một đóa hoa, kính cẩn trả lời: "Thân thể của nương nương có chút hư nhược, nhưng mà cẩn thận điều dưỡng thì sẽ tốt lên, không cần phải lo lắng quá mức, cũng không ảnh hưởng đến thai nhi. Mạch tượng đã được ba tháng, mạch đập có lực, mẫu tử đều rất khoẻ mạnh."
Hoa Thường nhẹ nhàng thở ra, tươi cười càng thêm chân tâm thật ý, mở miệng nói: "Ban thưởng hậu hĩnh."
Hai vị Thái y đồng loạt dập đầu tạ ơn: "Tạ ơn nương nương". Tuy rằng vị Hiền phi nương nương này làm người hay hành sự đều rất nhẹ nhàng, không tạo tiếng vang quá lớn, nhưng mỗi khi ban thưởng thì đều rất phong phú. Nếu đã nói là thưởng lớn thì nhất định sẽ rất hậu hĩnh, tiền thì có ai mà không thích đâu chứ? Thái y cũng không phải là giàu có gì.
Tin tức Hoa Thường mang thai rất nhanh đã được truyền khắp lục cung, các cung đều đưa lễ vật đến. Thấm Thục phi và Thành Phi còn đích thân đến thăm hỏi, nói vài câu cát tường tốt lành.
Đến buổi tối, Hoàng đế, người đã lâu không đặt chân vào hậu cung cũng vội vàng giá lâm đến Thượng Dương cung.
Khoảng thời gian gần đây Hoàng đế rất bận rộn. Phía Tây Nam thì Nam Chiếu phản loạn, phía Tây Bắc thì đang khai chiến với người Hồ, có thể nói là loạn trong giặc ngoài cùng lúc bùng nổ. Đèn trong đại chính điện suốt mười hai canh giờ đều không tắt, hầu như các tôn thất và trọng thần đều ở lại trong hoàng cung.
Hoa Thường vừa nhìn thấy Hoàng đế, phát hiện hắn có chút tiều tuỵ, trong hốc mắt nổi lên rất nhiều tơ máu đỏ, nhưng khí chất trên người thì càng thêm uy phong nghiêm nghị.
Sau khi bước vào trong cung điện, nét mặt của Hoàng đế rõ ràng nhu hoà hơn rất nhiều, nhìn Hoa Thường đang nhún người hành lễ, lộ ra mỉm cười ôn nhu.
Hoàng đế bước đến trước mặt Hoa Thường, nắm lấy tay của nàng, giọng nói mang theo kích động: "Thường nhi..."
Vẻ mặt của Hoa Thường nhu hòa, nhưng lại xen lẫn thêm vài phần lo lắng, tay nhẹ nhàng xoa gương mặt của Hoàng đế, thấp giọng nói: "Chỉ mới có mấy ngày, Hoàng thượng đã gầy đi không ít."
Hoàng đế nhẹ nhàng cầm tay của Hoa Thường: "Trẫm không có việc gì, hiện tại người cần quan tâm chính là nàng, biết không?"
Hắn vừa nói vừa cẩn thận đỡ Hoa Thường ngồi xuống, tay hắn không tự giác mà đặt lên bụng nhỏ của nàng, dường như có thể cảm nhận được huyết mạch tương liên.
Gần đây Hoàng đế bị áp lực đè nặng, khai chiến ở hai nơi, hao tổn rất lớn, lòng dân than oán khắp nơi.
Làm vua của một quốc gia, hắn không thể không suy xét đến hậu quả. Hắn luôn muốn đánh, nhưng vấn đề là khi đã tham gia cuộc chiến thì có nắm chắc được phần thắng hay không. Hắn vốn vô cùng tin tưởng với chiến sự Tây Bắc, cũng đã chuẩn bị rất kỹ. Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, không thể tưởng tượng được, thế nhưng Nam Chiếu lại phản loạn, trận nổi loạn này làm cho Hoàng đế trở tay không kịp.
Nếu đánh thắng thì còn dễ nói, một khi bại trận, lực lượng quốc gia sẽ hao tổn rất lớn, kéo theo đó là biết bao nhiêu vấn đề phát sinh.
Cho nên thời gian gần đây, Hoàng đế vẫn luôn sứt đầu mẻ trán. Một khi bắt đầu khai chiến, tất cả đều phải có kế hoạch hoàn hảo rõ ràng, vì thế hắn vội đến độ chân không chạm đất, có thể ngủ được ba canh giờ mỗi ngày thì đã được xem là nhiều rồi.
Tính hình chiến sự từ Nam Chiếu truyền đến cũng không mấy tốt đẹp, hầu như gần đây đến một tin tức tốt lành cũng không có.
Đột nhiên hôm nay hắn lại nghe được tin Hoa Thường mang thai, cuối cùng cũng có chuyện khiến cho khuôn mặt của hắn tươi vui lên đôi chút. Cho dù như thế nào, đối với một người sắp được làm phụ thân như hắn, thì đây cũng là một điều an ủi.
Hoa Thường nhìn vẻ mặt nhu hòa của Hoàng đế, cười nói: "Thái y có nói, thai nhi đã được ba tháng, mạch tượng rõ ràng có lực, thân thể của thần thiếp cũng rất tốt, Hoàng thượng không cần lo lắng."
Hoàng đế vươn tay nhẹ nhàng ôm bả vai của Hoa Thường, dùng lực rất nhẹ, rất cẩn thận, ôn nhu nói: "Nàng mang thai lần đầu, có nhiều điều không biết cần phải học hỏi thêm, trẫm sẽ lệnh cho Hồ Thái y và Tiền Thái y thay phiên nhau ở lại chẩn trị. Nếu nàng cảm thấy có gì không thoải mái, thì nhanh chóng hỏi bọn họ, biết chưa?
Hoa Thường ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ngã đầu nhẹ nhàng tựa vào bờ vai vừa rộng vừa dày của Hoàng đế, ôn nhu nói: "Thần thiếp đã biết, nhất định thần thiếp sẽ cẩn thận chăm sóc đứa bé trong bụng."
Hoàng đế nhìn vẻ mặt ôn nhu của Hoa Thường, đột nhiên trong lòng cảm thấy vô cùng xúc động.
Loại cảm xúc này khó nói nên lời, ngấm ngầm len lỏi vào sâu trong tâm khảm rồi từ từ lên men.
Dường như trong mắt Hoàng đế có chút ươn ướt, nên vội vàng chớp chớp mắt để che giấu điều này. Hắn có chút áy náy với Hoa Thường, nhẹ giọng nói: "Hiện tại trẫm bận rộn việc chính sự, chắc sẽ không có nhiều thời gian quan tâm đến nàng và hài tử của chúng ta, nàng cũng đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho thật tốt."
Hoa Thường gật đầu, hiền huệ nói: "Hoàng thượng yên tâm, thần thiếp hiểu rõ. Hoàng thượng cứ xử lý quân vụ và chính sự, thần thiếp cũng đâu còn là trẻ con nữa."
Hoàng thượng thương tiếc vuốt vuốt mái tóc của Hoa Thường, khẽ thở dài một hơi.
Hoa Thường cũng biết, bây giờ Hoàng thượng bị chiến sự ở hai nơi làm bận đến mức xoay như chong chóng, ngay đến cả số lần đến Từ Ninh cung thỉnh an cũng giảm đi nhiều, sao mà còn thời gian đặt chân đến hậu cung nữa. Có hài tử thì sao, Hoàng đế thiếu hài tử chắc?
Tuy trong lòng nàng cũng có chút tiếc nuối, không thể giúp hài tử trong bụng bồi dưỡng tình cảm với Hoàng đế. Nhưng đứa bé đến vào lúc này thì có thể làm gì đây?
Lúc này nàng tuyệt đối không được cáu kỉnh, đây là thời điểm Hoàng đế đang rất phiền lòng, là một phi tử xuất thân thế gia, nàng chỉ cần hiền huệ là đủ rồi.
Hoa Thường vẫn ôn nhuận mỉm cười, ánh mắt nhu hòa an bình.
Ngón tay Hoàng đế nhẹ nhàng vuốt vuốt lên khuôn mặt trắng nõn mềm mịn của Hoa Thường, nhẹ giọng nói: "Hôm nay trẫm sẽ lén lười biếng một buổi, ngủ lại chỗ của nàng, không rời đi đâu cả."
Hoa Thường vui mừng gật đầu: "Thần thiếp cho người mang nước lên."
Một đêm yên bình và ấm áp, không có việc gì xảy ra.
Nhưng vào lúc này, tại Ngọc Hoa cung lại không yên bình chút nào, một trận phong ba đang kéo đến.
Đêm đã khuya, Thành Phi vẫn mặc một thân trang phục màu lam thêu hoa cúc ngũ sắc, phần cổ áo được may gấp thành hình tròn ôm lấy cổ, phối với váy dài màu xanh biếc thêu nhành liễu với những bông hoa nhỏ bằng chỉ vàng. Tóc vấn phi tiên kế [1], trên búi tóc cao cài trâm bằng vàng ròng đính minh châu vô cùng lóe mắt. Ánh sáng từ minh châu phản chiếu lên vách tường, tựa như đang phát ra dòng ánh sáng xanh biếc.
Lúc này, Thành Phi đang ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, trên tay là bộ hộ giáp bằng vàng ròng khảm phỉ thuý. Nàng nâng tách trà bằng sứ Thanh Hoa lên, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã. Mà ngồi ở phía dưới chính là Lục Tiệp dư, người đang bị cấm túc trong cung.
Y phục trên người Lục Tiệp dư rất mộc mạc, cả người lộ vẻ bình đạm, thanh âm nhu hoà: "Nương nương đã khuya mà còn cho gọi tần thiếp đến đây, không biết rốt cuộc là có chuyện gì? Nương nương cũng biết, hiện tại tần thiếp còn đang bị cấm túc, thật sự không nên ra ngoài."
Thành Phi nhướng hàng chân mày cao được trang điểm tỉ mỉ như lá liễu, lộ ra vài phần tự đắc và kiêu ngạo, khóe miệng cong cong, lạnh lùng nói: "Bổn cung chính là có chuyện quan trọng muốn nói với muội muội đây, muội muội đừng có không biết ơn người tốt, cắn người vô cớ."
Lục Tiệp dư biết Thành Phi đang châm chọc nàng, dù sao thì nàng cũng là một người có xuất thân thấp hèn, thân mình khẽ run lên, sau đó nhẹ giọng nói: "Tần thiếp không dám."
Thành Phi cười thoải mái, đường hoàng nói: "Có phải Lục muội muội đang rất lấy làm lạ, sao hôm nay tỷ tỷ ta lại nói chuyện không hề khách khí với muội muội đúng không? Từ lúc Nhị Hoàng tử được ghi dưới danh nghĩa của bổn cung, đây là lần đầu tiên bổn cung cảm thấy thật sự vui sướng."
Lục Tiệp dư vừa nghe nhắc đến Nhị Hoàng tử, liền giật giật cơ mặt, ăn nói khép nép: "Nhị Hoàng tử đã làm chuyện gì khiến cho nương nương tức giận sao? Nó còn nhỏ, nương nương không cần so đo với nó."
Thành Phi tươi cười, vui vẻ nhấp một ngụm trà, lên tiếng nói: "Thật ra thì Nhị Hoàng tử rất ngoan, nó rất có hiếu với bổn cung, bổn cung mừng còn không kịp nữa là."
Lục Tiệp dư cắn cắn môi, trong lòng chua xót.
Thành Phi cong cong khoé miệng, cười nói: "Lục muội muội vẫn luôn bị cấm túc, chỉ sợ đối với tin tức bên ngoài thì không được tinh tường cho lắm. Bổn cung nhớ rõ, sau khi Hoàng thượng đăng cơ, cũng cho ngươi chút mặt mũi, thăng quan tiến chức cho phụ thân và ca ca của ngươi, có đúng hay không?"
Lục Tiệp dư nghe nhắc đến phụ thân và ca ca thì có chút kích động, hốc mắt hơi đỏ lên, nhỏ giọng đáp: "Vâng, ít nhiều cũng là nhờ trước đây nương nương nói tốt vài câu. Huống chi phụ thân và ca ca cũng không có năng lực nổi trội, nhưng là vì tần thiếp, nên cam chịu đến nơi cằn cỗi nghèo nàn để đổi lấy một phần công lao. Tần thiếp luôn ghi nhớ trong lòng, một ngày cũng không dám quên."
Thành Phi bĩu môi, trào phúng nói: "Ngươi có biết, Nam Chiếu phản loạn không?"
Ngay lập tức Lục Tiệp dư ngây ngẩn cả người, thật sự nàng không biết đến tin tức này. Vốn dĩ hậu cung và tiền triều không có liên kết chặt chẽ, lại thêm việc Lục Tiệp dư không có gia thế, không con nối dõi, hiện tại còn đang bị cấm túc, sẽ không có người lưu tâm thông báo cho nàng biết. Lục Tiệp dư run rẩy nói: "Nam Chiếu ư...? Phụ thân và ca ca của tần thiếp đều ở Nam Chiếu. Nương nương, nương nương, hiện tại bọn họ như thế nào rồi?"
Lục Tiệp dư lập tức quỳ xuống, nước mắt lã chã tuôn rơi, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Thành Phi hừ lạnh một tiếng: "Bây giờ ngươi mới nhớ đến cầu xin bổn cung sao? Lúc trước ngươi bán đứng bổn cung, một tay diễn trò hay, phá hư kế hoạch mà bổn cung đã vạch ra, thiếu chút nữa là tạo cho bổn cung một kẻ thù mạnh. Lúc trước, ngươi có tưởng tượng được rằng sẽ có ngày hôm nay không?"
Lục Tiệp dư khóc đến khản cả giọng, lại không dám khóc với âm thanh quá lớn, kìm nén đến mức cả người đều run rẩy.
Mặt mày Thành Phi đều là vẻ thỏa mãn thống khoái, cong môi cười: "Lục muội muội, ngươi có biết, phụ thân và ca ca không có gì mà không làm được của ngươi, đã làm ra chuyện gì hay không?
[1]: Phi tiên kế