Beta: Mai Thái phi.
[1] Bắt nguồn từ câu "Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sâu", ý nói người được lợi cuối cùng mà không cần tốn sức hoặc tốn ít sức lực.
Thượng Dương cung.
Hoa Thường trấn an tiểu Bát đang có tâm tình không tốt. Sau khi tiểu Bát khóc đến thương tâm xong thì mệt mỏi, liền ngủ luôn trong lòng Hoa Thường.
Lan Chi bị tiểu thái giám đuổi theo gọi quay về, đi vào hành lễ thỉnh an: "Nương nương, thân thể người yếu ớt như vậy, thật sự không mời Thái y đến xem qua sao? Nô tỳ lo lắng bệnh cũ của người lại tái phát, phải nằm thêm vài tháng."
Hoa Thường lắc đầu mệt mỏi, nhỏ giọng nói: "Nếu mời Thái y thì chuyện này sẽ không giấu được. Dọc đường tiểu Bát khóc lóc chạy về, không có nhiều người nhìn thấy đúng không? Khiến bọn họ câm miệng hết đi. Mặt khác, tìm một lý do, nói tiểu Bát bị Thái tử hoặc là bị Thái phó răn dạy, nhất thời ấm ức nên mới như vậy, ép chuyện này xuống."
Lan Chi biết không thay đổi được chủ ý của nương nương nhà mình, chỉ có thể hành lễ đáp ứng.
Sau khi Lan Chi xoay người, Hoa Thường lại âm trầm mở miệng: "Bổn cung nhấn mạnh thêm một lần nữa, chuyện này không thể để cho tiểu Tứ biết được. Nếu kẻ nào lắm miệng, đừng trách bổn cung không niệm tình xưa."
Lan Chi xoay người hành lễ: "Nô tỳ chắc chắn sẽ quản thúc tốt các cung nhân." Giữ kín như bưng là cách sinh tồn ở trong cung, không ai dám quên.
Lúc ấy người ở trong điện cũng không nhiều, hơn nữa đều là tâm phúc, Hoa Thường gật gật đầu, vẫn là tương đối yên tâm.
Hoa Thường vịn tay Thược Dược ngồi dậy, nói với Tố Diệp: "Tố Diệp, từ nhỏ ngươi đã ở trong cung, điểm này cả Lan Chi và Thược Dược đều không thể bằng ngươi. Hơn nữa tâm tư của ngươi cũng kín đáo cẩn thận, chuyện nào mà cho ngươi thì bổn cung cũng đều rất yên tâm."
Tố Diệp cúi đầu hành lễ: "Nương nương có gì sai bảo?"
Trên khuôn mặt đang tái nhợt của Hoa Thường là biểu tình trào phúng và ngoan độc, nàng chậm rãi mở miệng nói: "Tề thị sống những ngày tháng tốt đẹp quen rồi, muốn được làm Thái tử phi, sao có thể không trải qua mài dũa uốn nắn đây?"
Tố Diệp ngầm hiểu, thấp giọng đáp ứng: "Nô tỳ hiểu rõ, nương nương yên tâm."
Hoa Thường chậm rãi lộ ra một nụ cười mỉm, ôn nhu nói: "Cái bổn cung muốn không phải là một kích chí mạng, mà là dao cùn cắt thịt, từ từ cắt xuống. Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi."
Tây Tam sở, chỗ ở của các tú nữ.
Mấy ngày nay nhóm tú nữ đều an phận. Cuối cùng thì mọi người cũng tỉnh lại từ trong mộng ở tòa cung điện phồn hoa này, dần dần hiểu được những tàn khốc bên trong cung đình. Không phải vì quy củ hà khắc, không phải vì tần suất huấn luyện dày đặc, mà là vì có một vết xe đổ.
Đó chính là Tôn Gia Gia, vị quý nữ xuất thân tướng môn, có tính cách hào phóng.
Nhưng cho dù có xuất thân và phẩm mạo như vậy, thì cũng bị mama gây khó dễ đến không nhận ra. Nàng luôn được gọi ra làm mẫu. Người ta đội chén trà, còn nàng thì đội chậu nước, cực khổ không sao tả hết. Làm mẫu là chuyện tốt, người khác cầu còn không được, nhưng vấn đề là, có ai làm mẫu mà phải làm hết một buổi trưa không?
Cuối cùng cũng luyện được dáng vẻ "thiên y vô phùng", được mama khích lệ một lần, sau đó chậu nước lạnh trên đầu lập tức bị đổi thành chậu nước sôi.
Đang quan sát chuyện vui, có người vướng vào khiến nàng bị ngã, cho nên... Trên mặt, trên người nàng đều bị bỏng gần hết, cho nên cũng chỉ có thể đưa nàng về nhà, mất đi tư cách dự tuyển. Mà bồi thường cho nàng chỉ đơn giản là trục xuất vị tú nữ đã "không cẩn thận" va phải nàng ra khỏi cung.
Trên mặt, trên người Tôn Gia Gia đều là vết sẹo bỏng, muốn gả cho một người tốt là chuyện không thể. Huống chi chuyện xảy ra ở trong cung, chỉ sợ bên ngoài cũng đã có đủ loại đồn đoán. Nói tóm lại, nếu Tôn Gia Gia có chút kiên cường, có lẽ sẽ có khả năng được gả ra ngoài, chỉ là không được làm chính thất mà thôi. Hoặc là những kẻ muốn nịnh bợ tướng môn như nhà nghèo, hay những kẻ chức thấp trong quân thì có thể chấp nhận cưới nàng. Nếu Tôn Gia Gia nhu nhược, vậy thì cũng chỉ có thể xuất gia làm ni, làm bạn với thanh đăng cổ Phật. Còn nếu Tôn Gia Gia quá mức tuyệt vọng thì lập tức dùng một sợi dây thừng treo cổ chết đi cho xong, coi như kết liễu thân tàn, không cần chịu khổ nữa.
Từ trước đến nay, thủ đoạn của Đức phi đều tàn nhẫn, đương nhiên hạ nhân của nàng ta cũng kế thừa loại phong cách này.
Chuyện của Tôn Gia Gia như một lời cảnh cáo tàn khốc răn đe rất nhiều người. Chu thị và Tề thị đều bắt đầu hoảng sợ đến một ngày nào đó các nàng sẽ không chịu nổi nữa. Cuối cùng các nàng cũng ý thức được, các phi tần trong cung không giống như các di nương không có địa vị có thể tùy ý đánh mắng ở nhà, cũng không phải là những Trắc phi, Thứ phi giống chim hoàng yến trong nhà các Vương gia, mà các nàng ấy hoàn toàn khác xa với những trắc thất kia.
Đặc biệt Tề thị càng sợ hãi hơn. Nên nhớ rằng nàng ta không chỉ tham gia vào việc hãm hại nữ nhi Trịnh thị, ngang nhiên đắc tội với Đức phi, mà nàng ta còn cự tuyệt Kỳ Quý phi không chút lưu tình. Đắc tội với hai vị cung phi như vậy, nên cũng khó trách vì sao sắc mặt nàng ta luôn tái nhợt, ngày ngày sợ hãi.
Đã nhiều ngày, Tề Bích Quân cảm nhận được rõ ràng, mama hòa ái ôn nhu trước kia dạy dỗ nàng, hiện giờ đã bắt đầu trở nên mặt nặng mày nhẹ. Mặc kệ nàng có tặng bao nhiêu đồ trang sức đi nữa, thì đều không có tác dụng.
Răn dạy, xa lánh, tìm cớ, bất luận ở đâu, bất luận khi nào, mama giáo dưỡng đều có thể bất thình lình xuất hiện, sau đó mỉm cười sắc lạnh, giống như đầu gỗ mà niệm ra chế định cung quy không biết từ năm nào, rồi trừng phạt nàng.
Vốn nàng như cá gặp nước trong hậu cung này, bỗng nhiên nơi đây bây giờ trở nên đáng sợ, sâu không thấy đáy.
"Dáng vẻ Tề tiểu chủ xinh đẹp nhất, tiến lên đây làm mẫu cho mọi người cùng xem đi." Lời của mama giống như bùa đòi mạng vang lên, phải biết rằng người làm mẫu trước đó - Tôn Gia Gia đã trở về nhà, không có tin tức, không rõ sống chết.
Sắc mặt Tề Bích quân trở nên trắng bệch, đôi môi run lên, nhỏ giọng nói: "Hôm nay ta không được thoải mái, có chút váng đầu, nên làm mẫu thì không được tốt lắm, sẽ chỉ sai bọn tỷ muội, không bằng mama mời vị khác cao minh hơn đi."
Mama nhíu mày, hơi hơi ngửa đầu, có chút chua ngoa nói: "Đầu của tiểu chủ bị choáng váng sao? Là vì đội chén trà bị mệt ư? Cũng khó trách, tiểu chủ xuất thân cao quý, ở nhà có lúc nào bị mệt như vậy đâu, nghĩ lại có lẽ được nuông chiều đến hỏng rồi. Nếu muốn ở trong cung thì không thể như vậy được, về sau tiểu chủ nên sửa. Hôm nay thì thôi vậy, Chử tiểu chủ, ngài tiến lên đây làm mẫu đi."
Chử thị tiến lên hành lễ, khí độ trầm tĩnh, tiến lui thoả đáng, không thể bắt bẻ lễ nghi, mama khen ngợi: "Không nghĩ tới, Chử tiểu chủ vừa bước ra đứng một mình, thì lại nổi bật lên dáng vẻ xinh đẹp như vậy."
Sắc mặt Tề Bích Quân tái nhợt nhìn các vị tú nữ khác vây quanh lấy lòng Chử thị, cảm thấy mình và các nàng không cùng thế giới, như là bị vứt bỏ. Không, không phải "như là" nữa mà là bản thân nàng đã bị vứt bỏ.
Ngay cả người lúc trước luôn theo sau có quan hệ rất tốt với nàng - Hứa thị Hứa Âm, cũng làm như không nhìn thấy nàng, lại còn đột nhiên thay đổi, đặc biệt ân cần với Chử thị và Triệu thị! Phải biết rằng Hứa thị chỉ là gia tộc phụ thuộc vào Tề thị, thế lực không thể sánh với Tề thị.
Tiện nhân này! Tề Bích Quân nghiến răng nghiến lợi, thề sau khi về nhà, nhất định phải cáo trạng với tổ phụ, khiến Hứa thị phải trả giá đắt vì hành động của mình!
Thật ra mọi người đều nhìn ra mama đang gây khó dễ cho Tề Bích Quân. Chỉ là việc nhỏ, nhưng lại khiến nàng ta không được nghỉ ngơi tốt, khiến nàng ta kinh hồn táng đảm (sợ hãi), khiến nàng ta chịu nhiều vất vả, khiến thanh danh của nàng ta dần dần bị hủy...
Nhóm tú nữ đều không phải là kẻ ngốc. Nếu bọn họ đã nhận ra Tề Bích Quân không phải chim phượng hoàng, mà nàng ta còn đắc tội với không ít người, gây ra không ít phiền toái, thì đương nhiên là bọn họ không muốn ở bên cạnh nàng ta, bởi vì tìm lợi tránh hại vốn là bản năng của con người.
Cả đời chỉ có một lần tuyển tú mà thôi. Tuy các nàng không hi vọng xa vời có thể được gả vào hoàng thất, hay được Hoàng thượng tứ hôn, nhưng đi đến cửa cuối cùng thì cũng mong có được một lời đánh giá tốt. Đây cũng là chuyện quan trọng nhất, đến thời điểm nghị thân (bàn chuyện cưới hỏi) sau này, thì các nàng cũng có thể lấy ra để khoe khoang, người khác nhìn vào cũng xem trọng các nàng hơn.
Ở thời đại này, chỉ cần thứ gì có liên quan đến hoàng thất thì đều trở nên cao quý.
Ngọc Hoa cung.
Thuần An vương Trần Hữu ngồi bên cạnh Đức phi, vẻ mặt kính nể nói: "Mẫu phi quả nhiên liệu sự như thần. Sao mẫu phi có thể tính đến việc Kỳ Quý phi mẫu phi và Tề thị sẽ xảy ra xung đột vậy? Mẫu phi chỉ bảo con dẫn Tứ đệ nhìn thoáng qua Tề thị thôi mà."
Đức phi nhẹ nhàng chỉnh chỉnh hộ giáp trên tay mình, cười nói: "Mẫu phi đã gặp qua Tề thị, khuôn mặt nàng ta có vài phần nhìn giống như người đã từng quen biết. Mẫu phi suy nghĩ hồi lâu, mới phát hiện, nàng ta có vài phần tương tự Kỳ Quý phi. Con nói xem, Tứ Hoàng tử nhìn thấy, trong lòng lại không có vài phần xúc động hay sao?"
Trần Hữu bừng tỉnh đại ngộ: "Cho nên Tứ đệ mới có cảm tình tốt với Tề thị?"
Đức phi nhếch khóe môi lên nói: "Mẹ chồng nhìn con dâu, là ánh mắt khắt khe nhất. Mà nữ nhân nhìn nữ nhân, lại ghét nhất người có dáng vẻ giống mình."
"Tề thị muốn ngồi vào vị trí Thái tử phi, nhưng mà xem ngày thường nàng ta hành sự là biết không phải kẻ thông minh, cho nên việc đắc tội với Kỳ Quý phi là điều không thể tránh khỏi. Có mẫu phi nào mà chịu được khi có một nữ nhân còn lâu mới tôn quý bằng nhi tử mình lại ghét bỏ nhi tử của mình? Đặc biệt nhi tử mình còn thích nàng ta, một tấm chân tình lại bị ném cho chó ăn. Cho dù Kỳ Quý phi có rộng lượng đến đâu đi nữa, thì nhất định cũng có hiềm khích trong lòng."
"Nhưng mà đã xảy ra chuyện gì khiến Kỳ Quý phi ra tay tàn nhẫn như vậy? Điều này làm mẫu phi có chút tò mò. Vốn dĩ kế hoạch của mẫu phi là chủ động châm ngòi, nhưng mà hiện tại thì đỡ được phần sức lực này. Hữu nhi, con nhìn đi, hậu cung sắp có trò hay để xem rồi."
Trần Hữu có chút áy náy, lên tiếng nói: "Chúng ta làm như vậy, có phải là không tốt với Tứ đệ hay không..."
Đức phi vỗ vỗ bả vai của Trần Hữu, an ủi nói: "Chúng ta có làm gì sai sao? Khiến cho Tứ đệ và Quý phi mẫu phi của con thấy rõ bản chất của một người, không phải là rất tốt ư? Đỡ phải sau này bị lừa, lúc đó mới là thê thảm."
Trần Hữu chậm rãi gật gật đầu, sau đó nói: "Nhưng Quý phi mẫu phi luôn là người cẩn thận khoan dung, nên sẽ không làm chuyện gì quá đáng với Tề thị đâu. Chúng ta thật sự có thể trông cậy Quý phi mẫu phi diệt trừ Tề thị sao?"
Đức phi từ ái sờ đầu Trần Hữu, ánh mắt phức tạp, thấp giọng nói: "Hữu nhi, con là một nam nhân, cho nên con rất khó để hiểu, tình yêu của mẫu thân giành cho nhi tử của mình mãnh liệt đến mức nào."
Hiện giờ Kỳ Quý phi giày vò Tề thị như vậy, hiển nhiên là không phải giáo huấn đơn giản. Trong chuyện này nhất định đã xảy ra việc gì khiến Quý phi không thể chịu nổi nữa, cho nên nàng ấy mới thẳng tay trừng trị như vậy. Rõ ràng là nàng ấy không cố kỵ sự bất mãn của Hoàng đế, không cố kỵ sự nghi ngờ của Hoàng hậu, không cố kỵ sự phỏng đoán của các cung phi.
Kỳ Quý phi luôn là người ẩn nhẫn ôn hòa, đắc tội với nàng ấy, thật ra cũng không quan trọng. Ngoại trừ những việc Hoàng đế ra mặt giúp nàng ấy, thì bản thân nàng ấy rất ít khi gây phiền toái cho người khác. Mà hiện tại, diễn biến như thế này, đã nói lên người Tề thị đắc tội không phải là Quý phi, mà là Tứ Hoàng tử.
Là một mẫu thân, Đức phi quá rõ loại cảm giác này.