Beta: Tiên Thái Phi.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Hoa Thường ăn vận đơn giản đi đến Kiến Chương cung, trong số các cung nữ của mình, nàng chỉ mang theo mỗi Thược Dược. Thược Dược là người trầm ổn lại trung tâm, mang theo nàng cũng coi như có thêm một người để chăm sóc.
Hoa Thường ngồi kiệu đi một đường từ Thượng Dương cung thẳng đến Kiến Chương cung. Hiện tại Kiến Chương cung gần như đã phong toả hơn phân nửa, ra vào nghiêm ngặt, mang theo cảm giác bức bách nguy cấp, trong không khí lan tràn tư vị tuyệt vọng.
Đến bên ngoài Kiến Chương cung, bước xuống kiệu, Hoa Thường lập tức thẳng người cúi đầu, đứng một bên đợi tuyên triệu.
Chỉ chốc lát sau, cửa cung kẽo kẹt mở ra, Trần Hỉ từ bên trong đi đến, hành lễ cung kính nói: "Nô tài tham kiến Hoa Phi nương nương, nương nương cát tường."
Hoa Thường gật đầu đáp lại, thấp giọng nói: "Công công miễn lễ, công công vất vả rồi."
Trần Hỉ cũng gầy đi rất nhiều, nụ cười mang theo vài phần chua xót: "Nô tài không vất vả, tạ nương nương quan tâm. Mời nương nương đi theo lão nô, Hoàng thượng đã sắp xếp cho người ở nhĩ phòng [1] bên trái thiên điện. Nơi đó tuy hơi nhỏ hẹp nhưng xung quanh yên tĩnh, cách chủ điện cũng khá xa. Hoàng thượng nói, người không cần hầu hạ bên cạnh đâu, bệnh dễ lây nhiễm, không phải chuyện đùa."
[1] Nhĩ phòng: Trong kiến trúc nhà của người Hán, ngoài gian phòng chính ra, hai bên có thêm một hoặc hai phòng nữa, chiều sâu và chiều cao đều nhỏ, vì ở hai bên của chính phòng trông như hai cái tai nên được gọi là nhĩ phòng.
Hoa Thường đi theo phía sau Trần Hỉ, mở miệng nói: "Bổn cung phụng ý chỉ của Thái hậu nương nương, trước mắt đến đây hầu bệnh. Bất luận Hoàng thượng có ý gì, bổn cung nhất định phải hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng."
Vành mắt Trần Hỉ đỏ lên, nghe thấy sự kiên định trong lời nói của Hoa Thường, trả lời: "Tuỳ tâm ý của nương nương vậy." Lời nói không dễ nghe, nhưng ngữ khí lại có phần mềm mỏng.
Hoa Thường vào nhĩ phòng, sắp xếp lại các đồ dùng hằng ngày mà nàng đã mang đến.
"Thược Dược, bổn cung biết ngươi trung tâm, trong lòng bổn cung cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi. Trước hết tạm thời ngươi cứ ở lại đây, bổn cung đi cầu kiến Hoàng thượng."
Thược Dược muốn hầu hạ bên cạnh nương nương nhà mình, nhưng cũng biết bản thân nàng không có tư cách bước vào tẩm điện của Hoàng thượng, chỉ có thể lo lắng trả lời: "Nô tỳ đã biết."
Hoa Thường vừa ra khỏi cửa thì có tiểu thái giám dẫn đường, nói ra thì đây là lần đầu tiên Hoa Thường bước vào Kiến Chương cung. Trước đây Hoàng thượng triệu hạnh nàng, vì để thể hiện sự sủng ái nên Hoàng thượng luôn chủ động đến Thượng Dương cung.
Đi chưa đến một khắc đã tới cửa lớn của chính điện.
Hoa Thường ngẩng đầu, dường như toàn bộ chính điện đều bị phong tỏa. Tất cả các cánh cửa đều được đóng kín, bên trong mơ hồ có thể nhìn thấy một vài bóng người đang bận rộn. Bên ngoài lại có rất nhiều tiểu thái giám và cung nữ đang đứng canh giữ. Người nào cũng nín thở chờ đợi sai bảo.
Trần Hỉ từ bên trong đi ra, nhìn Hoa Thường rồi thở dài nói: "Hoàng thượng đã ân chuẩn, nương nương vào đi."
Hoa Thường hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi bước vào cung điện, nơi mà sẽ quyết định cả cuộc đời này của nàng.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường." Hoa Thường đi vào nội thất, xuyên qua tấm rèm màu vàng sáng, mơ hồ có thể nhìn thấy một người đang nằm trên giường, liền cúi người hành lễ.
"Đứng dậy đi." Một giọng nói khàn khàn truyền đến.
Hoa Thường đứng lên, chủ động đi về phía trước, vén rèm lên rồi bước đến gần long sàng.
Cho dù có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng khi Hoa Thường nhìn thấy nam nhân nằm trên giường kia, vẫn phải lắp bắp kinh hãi. Nàng nhớ mang máng lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng đế, hắn cao lớn cường tráng, gương mặt mang ý cười ôn hòa. Mà hiện giờ, nam nhân này đang nhắm nghiền mắt lại, lồng ngực phập phồng, gầy gò hơn trước rất nhiều, sắc mặt vàng vọt như nến, xương gò má đỏ bừng, sắc môi tái nhợt.
"Hoa Phi tới rồi à." Đột nhiên Hoàng đế mở mắt, lên tiếng nói.
Hoa Thường có chút kinh hãi, trước kia khi tiếp xúc, cơ bản Hoàng đế đều rất ôn nhu, thế nhưng bây giờ đôi mắt của hắn vừa sắc bén lại vừa thâm thuý, loé sáng như ánh đao, gần như không giống một người bệnh.
Hoa Thường hành lễ nói: "Vâng."
Hoàng đế cẩn thận nhìn gương mặt Hoa Thường, sau đó chậm rãi nói: "Không phải đã bảo nàng đợi ở nhĩ phòng cho thuận tiện à, vì sao còn tới đây?"
Hoa Thường cúi đầu trả lời: "Thần thiếp tới để hầu bệnh, không phải tới ngắm phong cảnh."
Đột nhiên Hoàng đế ho khan, tay vỗ ngực, bộ dạng như rất khó chịu. Hoa Thường vội vàng tiến đến, đỡ Hoàng đế dậy, một tay nhẹ nhàng đấm sau lưng hắn, một tay vuốt vuốt ngực hắn.
Qua một hồi lâu, Hoàng đế mới đỡ hơn, nhẹ giọng nói: "Trẫm không sao."
Hoa Thường nhẹ nhàng đỡ Hoàng đế nằm xuống, điều chỉnh vị trí của gối ngọc một chút, mềm mại nói: "Thần thiếp sẽ luôn hầu sẵn ở đây, Hoàng thượng có gì không thoải mái thì cứ nói với thần thiếp, đừng nên chịu đựng. Toàn bộ Thái y đều đợi ở bên ngoài, Hoàng thượng không cần sợ thầy giấu bệnh đâu."
Một tiểu cung nữ tiến lên, tay bưng cái khay màu vàng, bên trong là chén thuốc đen ngòm. Tiểu cung nữ quỳ xuống, hai tay giơ cao khay đựng lên rồi nói: "Hoàng thượng nên dùng thuốc rồi ạ."
Nhìn phục sức của tiểu cung nữ thì chỉ là một cung nữ nhị đẳng, thế nhưng Hoa Thường không dám khinh thường. Lúc này có thể ở lại trong Kiến Chương cung hầu hạ, nhất định đều là tâm phúc mà Hoàng thượng tín nhiệm.
"Đưa cho ta, ta sẽ hầu hạ Hoàng thượng dùng thuốc." Hoa Thường ôn hoà nói, tiếp nhận chén sứ hoa màu xanh lam kia. Nàng cầm lấy cái muỗng bằng sứ thanh hoa trong khay, nhẹ nhàng khuấy vài cái, nếm thử độ nóng, trong miệng toàn là hương vị đắng chát.
Sau đó nàng ngồi vào mép giường, đưa muỗng thuốc đến bên miệng Hoàng đế: "Hoàng thượng, người uống thuốc đi, tuy có chút đắng nhưng đã có mứt hoa quả rồi."
Hoàng đế chậm rãi hé miệng, tùy ý để Hoa Thường đút thuốc, cứ sau ba bốn muỗng thuốc, Hoa Thường liền đút cho hắn một miếng mứt hoa quả.
Qua chừng một khắc sau, mới xem như uống xong chén thuốc này.
Hoa Thường đặt chén thuốc lại vào khay, khẽ nói với tiểu cung nữ: "Đem về đi."
Tiểu cung nữ nhún người hành lễ: "Vâng, nô tỳ xin cáo lui."
Hoàng đế nằm xuống, nhắm mắt lại, hơi kéo ra một nụ cười khổ: "Hoa Phi, sao nàng lại tới đây? Nơi này còn đáng sợ hơn cả đầm rồng hang hổ, chẳng lẽ công lao hầu bệnh còn quan trọng hơn sinh mạng của bản thân sao?"
Hoa Thường khẽ rũ mi xuống, nhẹ giọng nói: "Thần thiếp là phi tần của Hoàng thượng, không phải công lao, mà là bổn phận."
Hoàng đế sửng sốt một chút nói: "Bổn phận... Trẫm có vô số phi tần, sao chỉ mình nàng có bổn phận vậy?"
Hoa Thường thấp giọng giải thích, nói: "Hoàng hậu nương nương tọa trấn ở hậu cung, không có cách gì để thân phân. Thục phi tỷ tỷ lại đang mang thai nên cũng không thể hầu hạ. Phi tần còn lại tuy rất nhiều nhưng thần thiếp là người đứng đầu, tất nhiên người đảm nhận không thể giao cho ai khác ngoài thần thiếp."
Hoàng đế nhắm mắt lại, dường như chỉ có làm như vậy thì nước mắt mới không chảy ra.
Tiểu phi tử thế gia chính trực này, dường như vĩnh viễn chỉ có mình nàng mới có thể dùng ngữ khí bình thản, đạm mạc để giải thích tất cả mọi chuyện. Lại không biết rằng trong mắt người khác, đó là chuyện khó khăn biết bao nhiêu.
Một lát sau, Hoàng đế mở mắt hỏi: "Nàng không sợ chết sao?"
Hoa Thường ngây ra một lúc, bây giờ Hoàng đế nói chuyện rất thẳng thắn đó! Bởi vì do bệnh nặng nên tuỳ hứng sao? Nàng chỉ có thể ôn nhu trả lời: "Có ai mà không sợ chết đâu chứ, nhưng trên thế gian này, có rất nhiều chuyện so với chết còn quan trọng hơn."
Dường như trong đôi mắt đen láy của Hoàng đế có một loại tâm tình đang dâng trào cuồn cuộn, thanh âm trầm thấp: "Trong lòng Thường nhi, có điều gì còn quan trọng hơn cái chết?"
Hoa Thường nhìn Hoàng đế với ánh mắt chân thành, chỉ có thể chậm rãi trả lời: "Rất nhiều đấy, theo như bản thân mà nói thì thanh danh và trinh tiết của nữ nhân đều quan trọng hơn so với cái chết. Ở khía cạnh gia tộc mà nói thì gia tộc phát triển thịnh vượng, thanh danh, phẩm cách so với cái chết cũng quan trọng hơn rất nhiều. Từ thiên hạ mà nói thì Hoàng thượng là chủ thiên hạ này, tất nhiên quan trọng hơn cả vạn lần so với cái chết của thần thiếp."
Sau đó Hoa Thường chậm rãi lộ ra nụ cười, nhìn Hoàng đế nói: "Vì lẽ đó, thần thiếp sợ chết, nhưng mà so với long thể an khang của Hoàng thượng thì làm sao thần thiếp có thể lưỡng lự đây?"
Dung nhan mỹ lệ trước mặt Hoàng đế dần dần trở nên mơ hồ. Đúng vậy, nữ nhân này đẹp phi thường, cực kỳ đẹp.
Nàng chỉ vận một chiếc áo bạch miêu [2] màu trăng rằm, thêu hoa văn màu vàng nhạt, phối với váy lụa mềm màu trắng bạc thêu hoa bách hợp. Trên đầu cũng chỉ vấn một kiểu tóc đơn giản, cài thêm một cây trâm nạm ngọc trai đính sợi bạc tua rua. Trên tai và cổ tay đều không đeo đồ trang sức, cả người toát ra khí chất thuần khiết và thanh tịnh.
[2] Bạch miêu (白描): một kiểu vẽ của Trung quốc, chỉ dùng đường nét, không tô màu.
Nhưng mà, vì sao lại cảm thấy nàng đẹp như vậy, đẹp nhất từ trước đến giờ chưa từng có.