Beta: Mai Thái phi.
Kiến Chương cung.
Hoàng đế hôn mê, nét sầu khổ trên khuôn mặt cuối cùng cũng nhạt đi, lộ ra vài phần an bình.
"Hành cung này đã nhiều năm không đến, cũng không nhiều người ở đây lắm, cho nên quá mức quạnh quẽ. Đợi mấy ngày nữa trùng tu xong thì trẫm sẽ đưa nàng đi sơn trang tránh nóng. Thôn trang kia toạ lạc ở bờ sông Bích Ba, phong cảnh cũng đẹp, thời tiết này đi ngắm cảnh là hợp lý nhất."
Nữ tử kia tươi cười, lúm đồng tiền nở rộ như hoa: "Vâng."
"Chúng ta còn có rất nhiều thời gian. Để lần sau, lần sau trẫm nhất định cùng nàng tới đó tránh nóng. Chờ chiến sự Bắc Mông kết thúc, trẫm sẽ dẫn nàng xuôi về Giang Nam. Phong cảnh Lạc Đô mới là đẹp nhất, hơn nữa khí hậu nơi đó cũng tốt. Bất luận là xuân hạ thu đông, thì độ ấm đều vô cùng thích hợp."
Nữ tử nhắm mắt lại, thần thái như hoa, tươi cười nhẹ nhàng uyển chuyển: "Thần thiếp chưa từng đến Lạc Đô, sớm đã nghe nói nơi đó cực kỳ phồn hoa, một vùng sông nước với cá tôm, thuyền nhỏ, đá phiến, rêu xanh..."
Nhưng trong nháy mắt, nữ tử trước mắt liền biến mất. Cảnh tượng theo đó thay đổi, hành cung Trầm Đô đồ sộ mênh mông xuất hiện trước mắt hắn.
Sau đó là lửa, lửa vô tận, nữ tử kia đứng trong ngọn lửa, mỉm cười với hắn. Trong nụ cười nhu hòa kia là sự hân hoan, giống như dáng vẻ lần đầu khi hắn nhìn thấy nàng.
Sau đó, Hoàng đế mở mắt trong bóng đêm. Hắn chỉ nhìn thấy màn che màu vàng sáng phía trên long sàng trong tẩm cung của mình.
Lửa kia, nữ tử kia, chỉ là một giấc mộng mà thôi. Tỉnh lại từ trong mộng, không còn gì nữa cả.
Trần Hỉ ở bên cạnh thấy Hoàng đế tỉnh lại, nhẹ nhàng thở ra, Thái y cũng vội tiến lên bắt mạch.
"Hoàng thượng, xin người hãy bảo trọng long thể! Người té xỉu, bị bóng đè, lại còn phát sốt, nô tài thật sự là..." Hiếm khi thấy Trần Hỉ thất thố như vậy.
Từ nhỏ ông đã ở bên cạnh Hoàng đế. Có thể nói gần như ông không sống cho bản thân, mà ông giống như cái bóng của Hoàng đế. Nếu Hoàng đế có gì bất trắc, thì ông cũng không thể nào sống tiếp nữa.
Tẩy não ở cổ đại cũng thật là đáng sợ. Càng đáng sợ hơn chính là, ngươi không biết đây là tẩy não, bởi vì điều đó là tư tưởng phổ biến ở thời đại này.
Ánh mắt Hoàng đế rời rạc, có chút ngơ ngác nhìn màn che trên đỉnh đầu, sau đó hắn chậm rãi mở miệng nói: "Trần Hỉ, trẫm mơ thấy Thường nhi, nàng cười với trẫm. Nàng rất trẻ, dáng vẻ rất xinh đẹp... Nhưng nơi nơi đều là lửa, nàng đứng trong ngọn lửa lớn mà cười với trẫm."
"Nàng đứng trong biển lửa, có phải là rất đau không?... Trẫm muốn kéo nàng về, nhưng càng ngày càng xa, càng ngày càng xa..."
Khuôn mặt Trần Hỉ cũng lộ vẻ bi thống. Ngoại trừ Hoàng đế ra, thì người mà ông kính trọng nhất trong hoàng cung này chính là Hoa Thường. Đáng tiếc, người tốt như vậy thì luôn bạc mệnh.
"Nhất định là do nương nương không yên tâm về Hoàng thượng. Hoàng thượng không hề biết yêu quý thân thể của mình, nên dù nương nương đã ra đi, nhưng người lại không hề an tâm một chút nào. Không có nương nương ở bên cạnh Hoàng thượng khuyên bảo, Hoàng thượng liền bệnh ba lần bốn lượt, càng ngày càng nặng hơn." Trần Hỉ đau khổ khuyên nhủ an ủi, mong sao Hoàng đế có thể phấn chấn tinh thần, đừng lúc nào cũng đau thương và ngày càng bi thống như vậy.
Hoàng đế chậm rãi kéo khóe miệng lên, nở nụ cười thê lương, lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, nhất định Thường nhi không nỡ bỏ trẫm lại một mình. Trẫm đã đáp ứng nàng rất nhiều chuyện, xuân săn, thu săn, đông săn, sơn trang tránh nóng, xuôi nam,...còn chưa làm được gì, chưa làm được gì."
Trần Hỉ nhìn Hoàng đế, không đành lòng mà khuyên nhủ: "Hoàng thượng, đừng suy nghĩ nữa. Hiện giờ nương nương đã đi, người hãy để nương nương ra đi trong thanh thản. Hiện tại an bài hậu sự cho nương nương mới là điều cấp bách. Tứ Điện hạ, Bát Điện hạ, Thập Điện hạ, Tứ Công chúa bây giờ đã mất đi mẫu phi, cho nên càng cần phụ hoàng hơn, xin Hoàng thượng hãy chấn chỉnh lại tinh thần!"
Ánh mắt Hoàng đế dần dần có hồn, nhưng mà lại càng thêm bi thống. Hắn không biết hồi phục thế nào, tim thiếu đi một khối, còn có thể được sao? Còn có thể chữa khỏi được sao? Còn có thể cảm thấy hạnh phúc sao?
Hắn là Hoàng đế, miệng vàng lời ngọc, nhưng khi đối mặt với nữ tử kia, thì lại luôn nói lỡ. Hắn vốn cho rằng thời gian của bọn họ còn rất dài, rất dài, hắn vốn cho rằng ngày tháng của bọn họ còn thật lâu, thật lâu.
Nào biết, đảo mắt một cái thì đã hóa thành hư vô.
Hắn vốn đã dưỡng thành thói quen có nữ tử kia bên cạnh bầu bạn. Nàng yên tĩnh, điềm đạm, nhã nhặn như nước, nhẹ nhàng ôn nhu.
Bất luận lúc nào, bất luận ở đâu, vừa quay đầu thì hắn liền có thể thấy nàng. Hắn thích nhất khi nàng cười, khi nàng nở nụ cười nhìn hắn, độ cong khoé môi luôn không giống nhau. Hắn vẫn luôn vì những việc nhỏ bé như vậy mà âm thầm vui vẻ.
Nhưng hiện tại, không thấy nàng, nàng đã biến mất khỏi thế giới của hắn.
Cho dù hắn quyền khuynh triều dã, cho dù hắn giàu có tứ hải, cho dù hắn uy vũ oai phong, thì cũng không tìm thấy nàng.
Chung quy sức người cũng có hạn.
Trần Hỉ nhìn Hoàng đế nhắm mắt lại, dáng vẻ như không muốn cho người nào mở miệng nói chuyện nữa, trong lòng ông nặng nề.
Ông biết Hoàng thượng đối xử với Quý phi khác biệt, cũng biết nữ tử kia ở trong lòng Hoàng thượng có một vị trí không bình thường, nhưng mà đây là lần đầu tiên ông thấy Hoàng đế như vậy.
Giống như phong toả trái tim của mình, không muốn mở lòng ra nữa.
Đương nhiên Hoàng đế là một người kiên cường, bởi vì người không đủ kiên cường thì không thể trở thành Hoàng đế, càng không thể nào trở thành một Hoàng đế tốt.
Minh quân tất nhiên phải tàn nhẫn và độc ác.
Trải qua thời thơ ấu quá tịch mịch, trải qua cuộc đoạt đích quá tàn khốc, trải qua bao gian nan sau khi ngồi lên ngai vàng, Trần Hỉ nghĩ không còn gì có thể đủ sức để đả kích được người nam nhân này nữa, nhưng sự thật nói cho ông biết rằng ông đã sai rồi.
Cho dù là người kiên cường đến đâu thì cũng nhất định có điểm yếu. Cự long (rồng lớn) còn có nghịch lân (vảy ngược), huống chi là con người.
Chỉ là nghịch lân và vảy bình thường ở chung một chỗ, khiến ngươi không dễ dàng phát hiện ra, làm cho ngươi có ảo giác rằng vảy nào cũng cứng rắn, không thể công phá được.
"Hoàng thượng, người không bỏ được nương nương, nô tài biết, nhưng mà nương nương cũng không bỏ được người. Mặc kệ là vì nương nương hay không, tốt xấu gì thì người cũng hãy phấn chấn lên một chút."
"Nương nương còn có trưởng tử nhiều bệnh, thứ tử chưa lớn, ấu tử còn trong tã lót, còn cả nữ nhi chưa xuất giá, nhất định nương nương ra đi không an lòng. Hoàng thượng, vì nương nương, người hãy tỉnh táo lại đi."
Khóe mắt đang nhắm của Hoàng đế có chút ướt át.
Hắn biết, nhất định là nàng còn rất nhiều vướng bận, thế mà vì sao lại quật cường như vậy?
Nếu nàng mềm yếu một chút, nhu thuận một chút, cho dù mang tai tiếng thì cũng không quan trọng. Cầu xin ông trời cho thời gian quay ngược trở lại để nàng trở về.
Hoàng đế không kiềm được mà ho khan, Trần Hỉ thấy thế bèn vội vàng đỡ Hoàng đế đang nằm ngồi dậy. Thái y và tiểu thái giám đứng bên cạnh cũng vội vã dâng đường phèn tuyết lê và thuốc tới.
Hoàng đế nhắm mắt quay đầu, không muốn uống bất cứ thứ gì.
Hốc mắt Trần Hỉ cũng hồng hồng, ông nhìn Hoàng đế, bi thống nói: "Hoàng thượng, nô tài thực sự tôn kính Quý phi nương nương. Nô tài cũng bi thương, nô tài cũng thống khổ, nhưng Hoàng thượng không phải là nô tài. Người là Hoàng đế Đại Lương, người là phu quân của Quý phi nương nương, là phụ hoàng của các vị Hoàng tử, người có trách nhiệm và nghĩa vụ trên vai. Người phải vì nương nương mà báo thù! Vì hài tử mất đi mẫu phi mà che chở, vì Đại Lương mà chấn uy đế quốc!"
"Hung thủ hại chết nương nương còn đang ở ngoài vòng pháp luật, Hoàng thượng! Hoàng thượng!"
Lúc trước Trần Hỉ vẫn không nói những lời này bởi vì sợ sẽ đặc biệt kích động Hoàng đế. Nhưng dáng vẻ nửa chết nửa sống kia của Hoàng đế, nếu không dùng thuốc mạnh thì sẽ không khỏi được.
Hoàng đế nhíu mày thật sâu, thân thể rất khó chịu, trái tim đập tựa như cũng không bình thường, ho khan khiến ngực đau nhói. Nhưng loại đau đớn này khiến hắn còn cảm nhận được, Thường nhi vẫn còn tồn tại trong lòng hắn. Vì thế cho dù đau như vậy, hắn cũng không muốn mất đi loại đau đớn này.
Hắn sợ, sợ sẽ không đau, cũng sẽ không thấy Thường nhi. Nếu như sau này đến cả Thường nhi mà hắn cũng không nhớ nổi, như vậy có phải là sẽ không còn cảm nhận được gì nữa đúng không?
Bi thương, thù hận, trống rỗng, chết lặng, sợ hãi, hắn cũng không biết hóa ra mình lại có nhiều cảm xúc như vậy.
Lúc này, một tiểu thái giám cẩn thận đi đến.
Thân thể Hoàng đế không tốt, cho nên tâm tình cũng không tốt, ngay cả Thái tử quỳ bên ngoài cũng không gặp, huống chi là người khác. Dưới áp lực của bầu không khí nặng nề này, tiểu thái giám vẫn cố gắng mở miệng nói: "Hoàng thượng, Tứ Hoàng tử cầu kiến ở bên ngoài."
Cung nhân ở Kiến Chương cung đều biết, trong số các Hoàng tử, thì Tứ Hoàng tử là người được sủng ái nhất. Hiện tại, Quý phi nương nương đã cưỡi hạc quy tiên. Tuy Tứ Hoàng tử vẫn chưa biết tin tức, nhưng địa vị của vị Hoàng tử này trong lòng Hoàng đế vẫn luôn vững chắc.
Co thể dự đoán được, vị này vốn là ái tử của Hoàng đế, địa vị sau này không thể bị lay động. Dùng đầu gối mà nghĩ cũng biết, Tứ Hoàng tử mất đi sự che chở của mẫu phi, thì nhất định Hoàng đế sẽ bồi thường cho hắn gấp bội, sủng ái hắn gấp bội, đối xử tốt với hắn gấp bội.
Vì thế trong tình huống này, không ai dám ém nhẹm tin tức Tứ Hoàng tử cầu kiến. Có lẽ hiện tại Hoàng đế không có tâm tình gặp bất cứ ai, nhưng qua mấy ngày nữa, thì Tứ Hoàng tử sẽ trở mình.
Đôi mắt đang nhắm của Hoàng đế khẽ giật giật, các cung nhân thực sự đoán đúng tâm tư của Hoàng đế rồi. Bây giờ cho dù vì nguyên nhân gì đi nữa, thì tinh thần của Hoàng đế cũng không vực dậy nổi, cả người lẫn tâm đều như tro tàn.
Nhưng suy cho cùng thì Tứ Hoàng tử là khác biệt. Đây là nhi tử hắn sủng ái nhất, hơn nữa còn là nhi tử của Thường nhi. Hắn nên nói thế nào với tiểu Tứ đây? Liệu tiểu Tứ có thể chịu nổi hay không?
Trái tim Hoàng đế nhói đau từng nhịp từng nhịp, Thường nhi... Nếu nàng không quật cường, không xem trọng đại thể, không cương liệt như thế, thì tốt biết bao.
Nhưng nếu Thường nhi không quật cường, không cương liệt, thì không phải là Thường nhi khiến hắn cảm thấy được yêu, được đau, được bi thương kia.
Cũng là bởi vì như vậy, hắn mới yêu nàng, không phải sao?
Hoàng đế nhắm mắt lại, lệ nơi khóe mắt càng thêm rõ ràng.
"Để tiểu Tứ vào đi." Giọng nói của Hoàng đế dường như già đi rất nhiều.
Trần Hỉ lộ vẻ vui mừng. Bất luận thế nào đi nữa, chỉ cần Hoàng thượng chấp nhận gặp người khác đã là tốt lắm rồi. Điều ông sợ nhất chính là Hoàng đế trầm lặng rồi sa sút tinh thần.
Dường như cái chết của Hoa Thường khiến cho vị Hoàng đế không gì là không thể làm này chịu đả kích sâu sắc.
Hoàng đế cũng không còn trẻ nữa, cho nên chuyện sống chết cũng là lẽ thường.
Trần Hỉ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Nương nương, cảm ơn người, cảm ơn người đã đến đây. Nhiều năm như vậy, người yêu thương Hoàng thượng, làm cho Hoàng thượng hạnh phúc. Cũng cảm ơn lựa chọn này của người, khiến cho Hoàng thượng thống khổ, nhưng cũng khiến cho Hoàng thượng cảm thấy hãnh diện. Cuối cùng cảm ơn người đã để lại cho Hoàng thượng ba nam một nữ, để Hoàng thượng còn có vướng bận, nhờ vậy mà không thể không tỉnh lại.
Nương nương, lên đường bình an.
Chương 192: Tiểu Tứ (Một)
Edit: Lan Sung nghi
Beta: Mai Thái phi.
Tứ Hoàng tử điện hạ, Hữu An vương của chúng ta, hiện tại đương nhiên là tâm tình vô cùng không tốt. Gió lửa biên cương cũng không phải là bí mật gì. Tuy chưa có tin tức chính xác về việc Trầm Đô thất thủ, nhưng có thể hoàn toàn dự đoán được.
Mẫu phi và đệ đệ của hắn đều vẫn đang ở Trầm Đô. Mặc dù lí trí nói với hắn, sẽ không có gì trở ngại, nhưng trên thực tế thì để tâm quá tất loạn. Vì thế hắn tới cầu kiến phụ hoàng cũng là điều dễ hiểu.
Đương nhiên hắn đã thấy Thái tử vô cùng chật vật ở trước cửa. Sống lưng thẳng tắp của Thái tử đã cong xuống, cả người đều uể oải rất nhiều, sắc mặt ửng hồng khác thường, đôi môi trắng bệch.
Thái tử đã quỳ ở đó được bốn, năm canh giờ rồi. Từ sớm đến tối, cho dù người có được làm bằng sắt đi nữa, thì cũng sẽ biến thành một vũng bùn mà thôi.
Tiểu Tứ là một người kính trên nhường dưới, cung kính hành lễ với Thái tử, giọng nói ôn hòa: "Thỉnh an Thái tử điện hạ."
Sau đó Tứ Hoàng tử đứng dậy, quan tâm nói: "Tam ca, huynh đã quỳ ở đây một ngày rồi, đừng để thân thể bị thương."
Thái tử cứng ngắc ngẩng đầu lên, sắc mặt phức tạp nhìn đệ đệ trước mặt này, đôi môi giật giật, nhưng không nói gì.
Thái tử không ngốc, ngược lại, được Hoàng đế giáo dưỡng, ký thác kỳ vọng cao, hắn tương đối thông minh.
Hắn thấy Dương Liêm đi vào, nhưng đã qua rất lâu, rất lâu, lâu đến mức dường như hắn quên mất thời gian, mà Dương Liêm vẫn chưa trở ra. Hơn nữa phụ hoàng vẫn để hắn quỳ ở chỗ này, mà không triệu kiến hắn.
Nếu Dương Liêm đem về tin tốt, vậy thì sẽ không phải là kết quả như thế này.
Hắn biết rõ địa vị của hắn trong lòng phụ hoàng. Nếu không phải đã xảy ra chuyện lớn, khiến phụ hoàng không có thời gian gặp hắn, lao tâm khổ tứ, thì sao phụ hoàng có thể để Hoàng Thái tử của đế quốc này quỳ ở đây cả ngày như vậy?
Nếu không phải dưới đầu gối hắn lót một cái nệm thật dày, thì hôm nay có lẽ chân của hắn bị tàn phế rồi!
Cho nên khi nhìn thấy Tứ đệ của hắn đến, sự kinh hoảng trong lòng hắn biến thành thương hại và vui sướng. Tứ đệ ơi là Tứ đệ, dù hiện tại ngươi thuận buồm xuôi gió, thì cũng chỉ là chưa tới lúc mà thôi.
Người có thể ảnh hưởng đến phụ hoàng, cho dù trong lòng Thái tử không muốn thừa nhận đi nữa, thì hắn cũng hiểu rõ, đó chính là vị Kỳ Quý phi nương nương ở Thượng Dương cung kia. Nhất định vị nương nương kia đã xảy ra chuyện rồi.
Thái tử nhìn tiểu Tứ ôn tồn lễ độ, một thân phong độ trí thức, nhận hết sự sủng ái, hắn khẽ nhếch môi lên, ai có thể viên mãn cả đời đây?
Tiểu Tứ nhìn ánh mắt Thái tử, có vài phần khó hiểu, nhưng giọng điệu vẫn ôn hòa, vẻ mặt quan tâm: "Tam ca, đệ thấy huynh sắp không chịu nổi nữa rồi, Tam ca vẫn nên trở về nghỉ ngơi đi, quỳ như vậy, chân thật sự sẽ không chịu nổi đâu. Nếu phụ hoàng biết được, sao có thể không đau lòng đây? Tam ca không nên ngoan cố với phụ hoàng."
Đúng là Thái tử sắp không chịu nổi nữa rồi. Tuy thân thể rất khó chịu, nhưng thần trí hắn vẫn rất rõ ràng. Hắn biết, không thể bỏ dở nửa chừng, đặc biệt cục diện hiện tại vô cùng bất lợi cho hắn.
Hắn không thể để phụ hoàng mất đi lí trí mà giận lây sang hắn, cho nên trước khi phụ hoàng nổi giận, hắn phải làm cho phụ hoàng thương tiếc hắn trước.
Vốn dĩ Thái tử không có lỗi gì lớn, quỳ suốt một ngày đến mức thân thể bị tổn thương không nhỏ, chắc hẳn sẽ giành được thương tiếc của phụ hoàng đúng không?
Tuy tiểu Tứ không hiểu vì sao Thái tử lại trả giá lớn như vậy mà quỳ ở đây, nhưng có thể cho Thái tử một bậc thang đi xuống, thì hắn vẫn tình nguyện làm. Vì thế tiểu Tứ liền mở miệng nói với cung nhân phía sau: "Các người mau nâng Thái tử dậy đi."
Sau đó tiểu Tứ quay đầu nói một cách chân thành tha thiết với Thái tử: "Tam ca, ta là đệ đệ, nhìn thấy ca ca không màng đến thân thể khỏe mạnh mà tự hủy hoại như vậy, thật sự là không thể thờ ơ. Để cung nhân đưa huynh trở về đi! Thân thể da tóc đều là phụ mẫu ban cho, sao có thể dễ dàng làm tổn hại như vậy? Nếu như để phụ hoàng và mẫu hậu thấy, thì không biết sẽ đau lòng bao nhiêu đây?"
Thái tử bị dáng vẻ đệ đệ tốt quan tâm ca ca này của tiểu Tứ làm cho ghê tởm. Hiện tại, hắn tuyệt đối không thể rời đi!
Nhưng bây giờ toàn thân hắn vô lực, hơi thở thì mong manh, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn, thì sao có thể phản bác lại cung nhân đây?
Tuy cung nhân mà Thái tử mang theo muốn tiến lên ngăn cản, nhưng mà lại không dám. Rốt cuộc thân thể chủ tử mới là quan trọng nhất, chính bọn họ cũng đã khuyên can, chỉ là Thái tử không nghe mà thôi.
Hiện giờ có người tình nguyện ra sức, thì các cung nhân cũng tiện thể ra vẻ một chút, trên cơ bản là chuyện không liên quan đến mình. Chủ tử mãi mãi không sai, chỉ có nô tài sai mà thôi.
Thái tử được cung nhân nâng lên nhuyễn kiệu, trong lòng càng thêm tức giận về vị đệ đệ làm rối việc này. Nghĩ đến một ngày vất vả sẽ thành nước chảy về biển Đông (công cốc), vì thế hắn liền kích động, quay sang nói với tiểu Tứ, thanh âm khàn khàn: "Lão Tứ! Bổn cung thực sự chờ mong, để xem ngươi mất đi mẫu phi, sau này còn có thể bừa bãi bá đạo như vậy không!"
Ngày hôm nay Thái tử thật sự mệt mỏi, lại thêm chuyện kiếm củi ba năm thiêu một giờ, bị tức giận kích động, cho nên nói xong lời này thì hắn liền hôn mê bất tỉnh.
Tiểu Tứ nghe vậy thì liền ngây ngốc.
Thái tử vừa mới nói cái gì?
Không, không phải, nhất định không phải là sự thật. Đầu óc Thái tử không tỉnh táo nên mới nói lời nguyền rủa, nhất định là như vậy, nhất định là hắn muốn chọc cho mình tức giận...
Huyết sắc trên mặt tiểu Tứ từ từ nhạt đi. Cho dù trong lòng tự an ủi như thế nào, thì cũng không giấu được nội tâm kinh hoảng lúc này.
Kiến Chương cung.
Hoàng đế ngồi dựa trên long sàng, vẻ mặt tiều tụy và ủ rũ, thoạt nhìn giống như đã già đi vài tuổi.
Sau khi tiểu thái giám dẫn Tứ Điện hạ tiến vào, Hoàng đế vừa nâng mắt lên, điều đầu tiên nhìn thấy chính là khuôn mặt trắng bệch của tiểu Tứ.
Hai người đều cả kinh.
Tiểu Tứ thấy sắc mặt không khoẻ, nửa nằm nửa ngồi trên giường của phụ hoàng, hắn lảo đảo bước đến gần long sàng: "Phụ hoàng... Phụ hoàng làm sao vậy? Bị bệnh sao?"
Hoàng đế cầm tay tiểu Tứ, lắc lắc đầu nói: "Con làm sao vậy? Trẫm thấy sắc mặt con không tốt, mới đây lại phát bệnh à? Sao con lại không biết bảo trọng thân thể cho tốt vậy?"
Sắc mặt tiểu Tứ tái nhợt, mang theo đôi mắt chờ mong nhìn Hoàng đế, thấp giọng nói: "Thái tử ca ca nói đều không phải là sự thật, có phải không? Người nói đi, phụ hoàng!"
Sắc mặt Hoàng đế căng thẳng, cau mày nói: "Thái tử nói cái gì?"
Tiểu Tứ thấy Hoàng đế hoàn toàn không biết gì cả, vẻ mặt vui mừng mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, vô lực quỳ trước giường, lẩm bẩm nói: "Phụ hoàng cũng không biết, nhất định là Thái tử ca ca gạt con, nhất định là chỉ muốn dọa con, chọc giận con... Mẫu phi sẽ không chết đâu."
Hoàng đế nghe rõ những lời tiểu Tứ lẩm bẩm tự nói, trong lòng đột nhiên đau xót, còn có lửa giận ngập trời.
Thái tử, sao Thái tử lại biết Thường nhi đã xảy ra chuyện? Sao Thái tử lại muốn lấy tin tức cái chết của Thường nhi để đả kích thân thể ốm yếu của tiểu Tứ?
Rốt cuộc nó đã làm gì ở Du Lâm? Lúc nó rút khỏi Du Lâm, thật sự đã biết phụ hoàng nó không còn ở Trầm Đô nữa sao?
Tính đa nghi của Hoàng đế là thiên tính, không ai có thể tránh khỏi.
Đặc biệt, hiện giờ Hoàng đế quá yếu ớt. Ái phi ra đi, ái tử thì ốm yếu, làm cho hắn gần như mất đi lí trí.
Đôi mắt Hoàng đế đỏ bừng nhìn Trần Hỉ, cắn răng nói: "Thái tử đâu?"
Trầm Hỉ phịch một tiếng quỳ xuống, nhìn Hoàng đế nổi giận, cúi đầu trả lời: "Thái tử vừa mới bị ngất xỉu, được cung nhân đưa trở về rồi. Hoàng thượng bớt giận! Bảo trọng long thể."
Cơ mặt Hoàng đế giật giật vài lần, tuy hiện tại hắn cực kì tức giận, nhưng bản năng làm Hoàng đế của hắn vẫn còn. Hắn không thể vô duyên vô cớ mà mắng Thái tử, cũng không thể dao động quân tâm ngay lúc này được.
Hoàng đế cầm chặt tay của tiểu Tứ, không dám nhìn vào đôi mắt tiểu Tứ, cũng không biết phải mở miệng nói thế nào với đứa trẻ này.
Tiểu Tứ bị dáng vẻ tức giận hiếm thấy của Hoàng đế dọa sợ. Trong ấn tượng của hắn, phụ hoàng vẫn luôn là người sủng nịnh từ ái. Đúng vậy, chỉ có đối với hắn, Hoàng đế mới như vậy.
"Phụ hoàng? Phụ hoàng bớt giận, bảo trọng long thể. Thái tử ca ca, Thái tử ca ca chỉ là nói giỡn với tiểu Tứ mà thôi." Tiểu Tứ quỳ trên mặt đất ngửa đầu nhìn Hoàng đế, trên gương mặt tái nhợt đều là vẻ lo lắng và quan tâm.
Hoàng đế bi ai nhìn tiểu Tứ. Đứa bé này từ nhỏ đã được hắn thương yêu, lại được mẫu phi giáo dưỡng tốt, sao có thể biết dụng tâm hiểm ác của người khác chứ?
Đứa nhỏ này rất giống mẫu phi hắn, từ trước đến nay đều thiện lương như vậy, luôn dùng ánh mắt khoan dung nhất để đối đãi với người khác, lại không biết có lẽ người khác sẽ dùng ánh mắt oán hận và tham lam để nhìn mình.
"Tiểu Tứ..." Hoàng đế giật giật khoé môi, thanh âm như bị tắc nghẽn trong cổ họng, khàn khàn nghẹn ngào: "Phụ hoàng thật sự xin lỗi con, cũng thật sự xin lỗi mẫu phi con, là phụ hoàng không bảo vệ tốt mọi người..."
Tiểu Tứ ngơ ngác nhìn Hoàng đế, trong lòng dường như đã minh bạch, nhưng lại không muốn tin vào sự thật. Hắn cố gắng cười, ánh mắt nhìn Hoàng đế tràn ngập khẩn cầu: "Phụ hoàng, người đang nói gì vậy? Mẫu phi, mẫu phi rất sẽ trở về nhanh thôi. Tuy lần này bị kinh hách, nhưng mẫu phi sẽ không trách phụ hoàng đâu, mẫu phi người là tốt nhất..."
Hoàng đế không thể nén bi thương được nữa. Lệ trong hốc mắt của Hoàng đế từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay của tiểu Tứ. Tiểu Tứ ngơ ngác nhìn nước mắt trên mu bàn tay, vẫn không nhúc nhích.
Hoàng đế vươn tay ôm tiểu Tứ cứng ngắc như người gỗ vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của tiểu Tứ, nỉ non từng hồi: "Tiểu Tứ ngoan, tiểu Tứ đừng sợ, tiểu Tứ đừng khóc, phụ hoàng ở đây, phụ hoàng vẫn còn ở đây..."
Trần Hỉ ở bên cạnh nhìn cũng lặng lẽ rơi lệ.
Người sống trên đời này, mười việc thì có tám, chín phần là không được như ý. Đây đều là kiếp nạn, là nghiệp chướng.
Tiểu Tứ giống như lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu. Hắn giãy khỏi lồng ngực của Hoàng đế, ánh mắt tán loạn, nói năng lộn xộn: "Không, đây không phải là sự thật. Các người đều đang gạt ta, chỉ là giả dối, là mơ thôi... Ta không tin đâu, ta muốn đi tìm mẫu phi, đi tìm mẫu phi..."
Tiểu Tứ hoang mang rối loạn tìm kiếm cửa ở đâu, xoay tại chỗ vài vòng, sau đó thất tha thất thểu mà chạy ra ngoài.
Lòng Hoàng đế đau như dao cắt, ôm ngực khó khăn nói: "Phái người đuổi theo tiểu Tứ! Nếu tiểu Tứ xảy ra chuyện gì, thì các người đều phải chôn cùng!"