Beta: Mai Thái phi
Đảo mắt đã bốn tháng trôi qua, Hoa Thường chính thức nghênh đón mùa hè đầu tiên sau khi tiến cung.
Lúc này.
Vị Ương cung vốn luôn cung kính, trang nghiêm nay đã loạn thành một đoàn, bước chân của những cung nữ, thái giám vô cùng vội vàng, lộ vẻ hoảng loạn. Ngay cả lão mama ngày thường luôn luôn cẩn trọng nay cũng thấp giọng cầu nguyện. Rồi lão thái giám quát lớn những tiểu cung nữ, nhóm cung nữ hoảng sợ quỳ trên mặt đất, không giúp được gì.
Những mama, cung nữ có kinh nghiệm cầm đồ vật ra ra vào vào, không rảnh chú ý đến Hoàng đế.
Từ chính điện Vị Ương cung cứ truyền đến âm thanh rên rỉ thống khổ - Còn đâu là vị Hoàng hậu luôn ung dung, rộng lượng? Vào thời điểm sinh con cũng chỉ là một nữ nhân bất lực mà thôi.
Thái hậu, Hoàng đế và chư vị phi tần hậu cung đều đứng ngoài điện, hiển nhiên Hoa Thường cũng không phải ngoại lệ.
Mày Hoàng đế vô cùng nhăn nhó, đôi tay vô thức đã nắm thành quyền, tuy phía sau có ghế dựa, nhưng vào giờ phút này, hắn nào có tâm tư ngồi chờ?
Nữ nhân đang giãy giụa bên trong là thê tử của hắn, hài tử đang sinh ra có lẽ sẽ là đích tử [1] của hắn - Cơ hồ như có thể nói, đó chính là hai người quan trọng nhất trong sinh mệnh của hắn.
[1] Đích tử: con do vợ cả sinh.
Hoa Thường đứng phía sau Thái hậu và Thục phi, cúi đầu, lặng lẽ làm giảm cảm giác tồn tại. Dù sao, lúc này sẽ chẳng ai chú ý đến nàng.
Nhưng thật ra Thái hậu vẫn ngồi vững vàng, chỉ là khóe mắt vương ý sầu và Phật châu đang chuyển động trong tay đã tiết lộ tâm tình nôn nóng của bà. Tuy rằng Thái hậu không thích Hoàng hậu, nhưng sự chờ mong đối với hài tử con chính thê này cũng không thua Hoàng đế bao nhiêu.
Mặt Thục phi không có biểu tình gì, còn Trịnh Phi vẫn trầm ổn như cũ. Nhóm người Ninh Quý tần đứng phía sau Hoa Thường, vậy nên Hoa Thường không biết được biểu tình của các nàng, nhưng hẳn cũng chẳng tốt đẹp hơn bao nhiêu.
Lan Tiệp dư đột nhiên hành lễ, mở miệng: "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương như vậy đã gần một ngày, trời cũng sắp sẩm tối, không bằng trước tiên Hoàng thượng đi nghỉ ngơi trong chốc lát. Tuổi của Thái hậu nương nương cũng đã lớn, không chịu nổi chuyện mệt nhọc như vậy. Vị Ương cung để cho Thục phi nương nương, Trịnh Phi nương nương và nhóm người tần thiếp trông giữ là được."
Hoa Thường liếc mắt nhìn Lan Tiệp dư một cái. Vị này thực sự không phải người thông minh. Tuy rằng lời nói này không có vấn đề gì, nhưng không phải là lời nàng ta nên nói. Nếu là Thục phi, Trịnh Phi mở miệng còn có thể chịu trách nhiệm, nhưng nàng ta chỉ là một Tiệp dư mà thôi, không khỏi quản quá rộng.
Quả nhiên, sắc mặt Hoàng đế trở nên giận dữ, trách mắng: "Trẫm không mệt. Nếu ngươi mệt mỏi, vậy cứ hồi Tuyên Ninh điện đi!"
Thái hậu cũng lạnh lùng mở miệng: "Tuy rằng ai gia đã già, nhưng cũng không đến mức không đợi được đến lúc tôn tử sinh ra."
Lan Tiệp dư vừa thấy Hoàng đế và Thái hậu đồng loạt tức giận, lập tức nơm nớp lo sợ mà quỳ xuống thỉnh tội: "Là tần thiếp lỡ lời."
Trong lòng Hoa Thường bất đắc dĩ thở dài, vị Lan Tiệp dư này có lúc nào không làm liên lụy đến người khác đâu? Hoa Thường cũng theo các phi tần khác quỳ xuống thỉnh tội. Một người phạm sai, toàn bộ phải chịu vạ lây.
Ai bảo các nàng đều là thiếp, mà vị bên trong lại là chính thê?
Trịnh Phi thấp giọng nói: "Hoàng thượng và Thái hậu hãy bớt lo lắng. Hoàng hậu nương nương là cát nhân, tất sẽ có thiên tướng [2], chắc chắn sẽ bình an sinh hài tử ra."
[2] Cát nhân thiên tướng (吉人天相 – jí rén tiān xiàng): cát nhân: người thiện lương có phúc khí, thiên tướng: được trời giúp đỡ; tướng [động từ]: giúp đỡ –> người tốt sẽ được trời giúp đỡ.
Thái hậu yên lặng gật đầu, Phật châu trong tay lại chuyển động nhanh hơn một chút. Hoàng đế vẫn tiếp tục nôn nóng đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại ngoái nhìn về hướng chính điện của Vị Ương cung. Nghe âm thanh rên rỉ thống khổ càng lúc càng thấp của Hoàng hậu, bước chân của Hoàng đế cũng vì thế mà càng lúc càng loạn.
Hoa Thường có chút chua xót. Từ khi nàng tiến cung đến nay vẫn luôn được Hoàng thượng sủng hạnh. Sau khi Hoàng hậu mang thai, nàng lại càng trở thành sủng phi, chỉ đứng sau Thục phi. Tuy rằng mưa móc không nhiều, nhưng chuyện đó đều do nàng tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi thế gia, trong lòng cũng có ý nghĩ tránh thai, vậy nên mới chân chính đưa đến việc hoan ái giường chiếu không nhiều lắm, nhưng Hoàng đế vẫn đối xử với nàng vô cùng tốt.
Không có nữ nhân nào khi đối mặt với Hoàng đế mà không động tâm, đặc biệt là khi ngươi đã không thể tránh khỏi việc trở thành nữ nhân của hắn.
Nếu Hoa Thường chưa từng trải qua thời kì suy bại, có lẽ không chừng đã thực sự trầm luân luôn trong đó rồi. Bây giờ, tiểu nữ hài có thể hiểu gì đây? Đối với đệ nhất cao phú soái [3] của thế giới, tiểu nữ hài hoàn toàn không có sức chống cự.
[3] Cao phú soái (高富帥): Chuyên dùng để chỉ những anh chàng đại gia vừa trẻ đẹp, giàu có, lại có tri thức.
Nhưng, đối mặt với tình cảnh như bây giờ, lại một lần nữa, Hoa Thường cảnh cáo chính mình: Ngươi cuối cùng cũng chỉ là một tì thiếp. Ở trong lòng Hoàng đế, sao có thể so sánh nổi với với vị chính thê kết tóc được chứ?
Vậy nên không thể mềm yếu, càng không thể động tâm.
Một canh giờ nữa lại trôi qua, mặt trời chỉ còn một tầng ảm đạm, hơn phân nửa đã chìm vào bóng núi.
Âm thanh rên rỉ thống khổ của Hoàng hậu càng lúc càng thấp, chân Hoa Thường cơ hồ như đã mất cảm giác, nhưng dáng người vẫn đứng nghiêm cẩn (Nghiêm túc + Cẩn thận) như cũ. Hoa Thường hơi ngẩng đầu lên, Thục phi trước mắt dường như đã lung lay sắp đổ, toàn bộ thân thể đều dựa vào người cung nữ bên cạnh.
Trên khuôn mặt Hoàng đế cũng tràn ngập nét mệt mỏi, nhưng hài tử vẫn chưa sinh ra, còn có biện pháp nào khác đây?
Nữ nhân sinh hài tử là thời điểm đi một vòng quanh quỷ môn quan, cho dù có liên tục ba ngày ba đêm cũng không có gì kỳ quái.
Đột nhiên, từ chính điện Vị Ương cung vang lên âm thanh tiếng giày!
Hoàng đế đang đi qua đi lại của bỗng nhiên cứng đờ, đôi mắt đen láy kia nhìn chằm chằm vào cửa đại điện.
Một lão mama vấp ngã chạy tới, hô lớn: "Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng thượng. Hoàng hậu nương nương đã sinh hạ một vị tiểu Hoàng tử, mẫu tử bình an."
Một câu này làm tất cả mọi người chấn động đến cứng đờ.
Người đầu tiên phản ứng lại là Hoàng đế, cười haha: "Trẫm đã có đích tử, đích tử! Ha ha ha ha! Hoàng hậu có công lớn, phải thưởng! Thưởng! Thưởng!"
Phật châu đang chuyển động trong tay Thái hậu cũng ngừng lại, khuôn mặt vốn dĩ lộ ra ý cười, nhưng sau khi nghe thấy âm thanh mừng như điên của Hoàng đế, lại dần trở nên cứng đờ.
Rõ ràng Thái hậu đã nhận ra, địa vị của Hoàng hậu trong lòng Hoàng đế lại một lần nữa được nâng cao. Vậy nên, trong cuộc tranh đấu giữa mẹ chồng nàng dâu, Hoàng hậu lại giành thắng lợi, cho nên mặc dù có cháu đích tôn là chuyện vui, nhưng Thái hậu không thể hoàn toàn vui vẻ được.
Còn vành mắt Thục phi ngay lập tức đỏ hoe, ngơ ngác nhìn chằm chằm Hoàng đế, đáng tiếc Hoàng đế đang đắm chìm trong vui sướng, không thấy được nét ưu thương của nàng.
Nhưng thái độ Trịnh Phi lại có chút kỳ quái, khuôn mặt như vui lại như không, biểu tình tựa khóc lại tựa cười, làm Hoa Thường có chút đoán không ra tâm tình vị Trịnh Phi này.
Những phi tần khác cũng có tâm tư, nhưng cho dù là Thục phi bi thương hay Trịnh Phi thâm trầm, tất cả mọi người vẫn đồng loạt quỳ xuống đất hành lễ: "Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng."
Khi đầu gối cứng đờ của Hoa Thường chạm vào phiến đá lạnh băng, đột nhiên bắt đầu đau đớn. Nhưng mặt nàng luôn phải lộ ý cười, phải thật lòng chúc mừng. Nàng vốn xuất thân thế gia, không thể tùy hứng như Thục phi, cũng không thể đờ đẫn như Trịnh Phi, càng không thể hèn mọn giống những phi tần địa vị thấp kém kia. Nàng là tôn nữ thế gia, giáo dưỡng của nàng đã dạy cho nàng, bây giờ cần phải cười thật tâm, vì người thừa kế danh chính ngôn thuận của đế quốc mà vui mừng khôn xiết.
Bước chân Hoàng đế vội vàng muốn tiến về chính điện nhìn hài tử, ngay cả đầu cũng không quay lại mà nói: "Các ngươi đều lui ra đi."
Các vị phi tần lại hành lễ lần nữa: "Vâng."
Thái hậu cũng đứng dậy, quay đầu lại vỗ vỗ tay Thục phi, an ủi nói: "Ngươi đi về trước đi, ai gia cũng vào xem."
Thục phi miễn cưỡng cười, nói: "Vâng, Thái hậu."
Nhưng dù tốt xấu thế nào, Thục phi còn có một câu trấn an của Thái hậu, những phi tần khác dù có khổ cũng chỉ có thể tự mình nén xuống. Tuy rằng Hoa Thường cũng cảm thấy đau khổ, nhưng tâm tính nàng cứng cỏi, biết chuyện này chỉ là khởi đầu, cũng như sẽ không bao giờ kết thúc.
...
Một tháng sau.
Hoàng hậu còn đang trong thời gian ở cữ, Thái y nói thân thể Hoàng hậu còn chưa ổn định, tốt nhất vẫn nên ngồi một thời gian, cho nên lễ đầy tháng của Tam Hoàng tử, Hoàng hậu không thể tham dự.
Hoa Thường vốn luôn ở thâm cung cũng nghe rằng lễ đầy tháng lần này vô cùng long trọng, bao nhiêu vương công quý thích, mãn đình thịnh yến [4], Hoàng đế cũng nhân lần này mà ban tên cho Tam Hoàng tử: Trần Nghiễm.
[4] Mãn đình thịnh yến (滿庭盛宴): Sân đình, yến hội vui vẻ, tấp nập.
Chuyện Hoàng thượng đặc biệt sủng ái vị đích tử Tam Hoàng tử này, ai cũng thấy rất rõ ràng. Cho dù là Đại Hoàng tử Trần Luân, hay Nhị Hoàng tử Trần Hữu, ở trước mặt đứa bé vừa tròn một tháng tuổi này đều phải tự lùi một bước.
Thượng Dương cung.
"Ngươi nói, Thục phi muốn mời bổn cung sao?" Hoa Thường ngồi trên giường, Cốc Hương quỳ bên chân Hoa Thường, Lan Chi ở một bên đáp lời.
"Vâng. Thục phi nương nương gửi thiệp, nói rằng trong cung nàng có một chậu ngọc lan cực phẩm đã nở hoa, mời nương nương cùng đến ngắm cảnh." Lan Chi thấp giọng nói.
Hoa Thường híp mắt gật gật đầu: "Mấy hôm trước Hoàng hậu có thưởng cho bổn cung ba tấm vân lụa [5] tiến cống, vô cùng tinh quý. Hôm nay Thục phi lại mời bổn cung thưởng hoa, xem ra hậu cung này đã bắt đầu dậy sóng rồi."
Lan Chi trả lời: "Nương nương, Ninh Quý tần cũng tặng một củ huyết sâm [6], hẳn cũng muốn tạo quan hệ tốt với nương nương."
[5] Vân lụa (云缎): loại lụa dệt theo dạng thổ cẩm với họa tiết là đám mây. ( Theo baidu.)
[6] Huyết sâm (血參): Một thứ cỏ quý, dùng để làm thuốc.
Hoa Thường nhắm hai mắt nói: "Hiện nay, Hoàng hậu, Thục phi, hay Ninh Quý tần đều muốn mượn sức bổn cung, nhưng bổn cung chỉ có thể lựa chọn một người, hoặc cũng có thể không chọn bất kỳ người nào."
"Nếu chỉ muốn lo cho thân mình, ngược lại cũng không phải không được, chỉ là có lẽ sẽ bị người ta nói bổn cung giả dạng thanh cao, không đáng để bổn cung làm như vậy. Còn nếu nói phải lựa chọn một người giao hảo..."
Lan Chi lo lắng nói: "Nương nương, Hoàng hậu nương nương đã có đích tử, địa vị đã không thể lay động. Nếu nương nương không chọn Hoàng hậu, muốn đối địch cùng nàng, e là hậu hoạn vô cùng."
Hoa Thường sờ hộ giáp sắc vàng trên tay mình, thở dài: "Tuy rằng Hoàng hậu thực sự muốn mượn sức bổn cung, hiện giờ sức lay động của nàng ta rất lớn, bổn cung muốn hạ thấp làm nhỏ [7] cũng không phải biện pháp hay, lựa chọn Hoàng hậu là một bước cờ tệ."
[7] Hạ thấp làm nhỏ (低伏做小, Hán Việt: Đê phục tố tiểu): là một thành ngữ Trung Quốc, hạ thấp bản thân, làm kẻ thấp kém để nâng cao người khác.
Lan Chi hỏi: "Vậy nương nương muốn chọn Thục phi nương nương hay Ninh Quý tần?"
Hoa Thường cười cười nói: "Rất rõ ràng, Ninh Quý tần đã có Đại Hoàng tử, nếu giao hảo với vị này, hẳn sẽ bị Hoàng hậu ghen ghét. Dù sao thì địa vị của trưởng tử cũng không giống bình thường, làm không tốt có khi còn bị Hoàng thượng để ý. Chỉ có Thục phi vốn xuất thân vọng tộc, là sủng phi của Hoàng thượng, địa vị lại không hề thua kém người khác, vậy nên thích hợp trở thành bằng hữu."
Hoa Thường cười khẽ: "Chỉ là tỷ muội giao hảo, Hoàng hậu sẽ không nói được điều gì."
"Tuy bổn cung không chọn Hoàng hậu, nhưng không có nghĩa là muốn đối địch với nàng ấy. Huống chi, Hoàng hậu cũng không dám làm gì, còn muốn đối xử tử tế với bổn cung. Chuyện giao hảo lần này với Hoàng hậu cũng không phải không có nguyên nhân."
"Bổn cung không chỉ là tôn nữ thế gia, trùng hợp thay, phụ thân của bổn cung còn là Thái phó Thái tử [8]."
[8]Thái phó Thái tử: Là một chức quan trong Thái tử Tam thái ( gồm Thái sư, Thái phó, Thái bảo), theo phẩm cấm quan lại nhà Tống thì chức quan này thuộc hàng tòng nhất phẩm.