• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 131: Lừa bịp tống tiền

Bởi vì xe của Trần Dương đã được đưa đến xưởng sửa chữa nên Lam Khê mới khăng khăng đưa xe điện của mình cho anh để anh khỏi phải đi bộ, Trần Dương đành gật đầu đồng ý.

Hơn nữa sáng nay lúc anh tới lấy xe vừa hay Lam Khê được nghỉ nên Trần Dương mới đưa cô theo luôn.

"Trần Dương, lát nữa anh nhất định phải xin chữ ký của Lưu Nhị giúp tôi nhé!"

"Không thành vấn đề." Trần Dương gật đầu cười. Anh không ngờ Lam Khê đến tuổi này rồi mà vẫn hâm mộ ngôi sao, đúng là không nhìn ra.

Anh vừa lái xe vừa tìm chỗ đỗ xe, sau khi tìm được một chỗ cách đó không xa, Trần Dương lái xe đi tới.

Nhưng anh vừa dừng xe lại, một chiếc xe phía sau liền lao tới.

"Ầm!"

Đụng thẳng vào xe điện của Trần Dương, anh và Lam Khê cũng suýt ngã xuống đất.

Đụng một cái, xe điện Emma lập tức nát bét, đèn sau xe BMW cũng vỡ nát.

Chết tiệt, đây là lần thứ hai xe của anh bị đụng phải ở cửa công ty rồi. Trần Dương rất buồn bực, chẳng lẽ dạo này mình không hợp đi xe điện?

"Cô không sao chứ?"

"Không sao, cũng may hôm nay đi giày thể thao. Nếu tôi đi giày cao gót thì nhất định sẽ trẹo chân." Lam Khê vỗ vỗ bộ ngực đầy đặn, cảm thấy rất may mắn nói.

Lúc này, chủ xe BMW mở cửa xe ra, một người đàn ông mặc đồ tây hiệu Armani, tay đeo đồng hồ vàng bước xuống. Thấy đèn xe bị đụng vỡ, hắn chỉ vào mặt Trần Dương mắng: "Cậu cố ý đúng không, không thấy tôi lùi xe à?"

Cái đèn xe này không hề rẻ, hơn nữa hắn mua chiếc xe này còn chưa được một tuần đã bị đụng hỏng. Chuyện này khiến hắn đau lòng vô cùng.

Người này trông có vẻ rất quen mắt.

Trần Dương cẩn thận quan sát người đàn ông trước mặt. Hắn khoảng hơn ba mươi tuổi, cao khoảng 1m78, nhìn rất quen.

Hình như anh đã gặp ở đâu rồi thì phải?

"Sao anh vô lý thế, chúng tôi đỗ xe thì liên quan gì đến chuyện anh lùi xe. Hơn nữa khoảng cách xa như vậy, anh tự vọt tới đụng phải người ta còn ăn vạ nữa hả?" Lam Khê đứng lên, cãi nhau với người đàn ông đó.

Tiếng cãi nhau thu hút sự chú ý của người ở cửa ra vào, không ít người xúm lại xem có chuyện gì xảy ra.

Họ nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Lam Khê thì không nhịn được tặc lưỡi.

Mẹ kiếp, đẹp quá đi mất.

Bọn họ không nhịn được thầm khen một câu, nhưng lúc nhìn thấy Trần Dương đi xe điện ở bên cạnh thì đều nhíu mày.

Tên nghèo nàn không phải là bạn trai của nữ thần đấy chứ?

Gương mặt này, vóc người này, khí chất này, cô ấy không ngồi khóc trên BMW mà lại ngồi cười trên xe điện, đúng là không hợp lý chút nào.

"Cô nhìn cho rõ, đây là chỗ đậu xe cơ giới, không phải chỗ đậu xe điện."

Đúng lúc đó, người ngồi ở ghế lái phụ của xe BMW mở cửa ra. Một mỹ nữ mặc đồ bó sát, đi giày cao gót bước tới: "La Dũng, không đụng vào ai chứ?"

Oa!

Lại là một mỹ nhân, đẹp quá. Hôm nay đúng là may mắn, được nhìn thấy những hai đại mỹ nữ.

Nhìn thân hình nở nang có to có nhỏ của cô, không ít đàn ông xung quanh đều thầm nuốt nước miếng. Đúng là cực phẩm, nếu có thể sờ một cái thì sướng chết mất.

"Cô Đỗ?"

Vừa nhìn thấy người này, Trần Dương lập tức ngây người. Người phụ nữ trước mặt chính là chủ nhiệm lớp cấp ba của anh, Đỗ Lôi.

A đúng rồi, trước đó Lưu Nhị đã gửi tin nhắn cho anh nói cô Đỗ cũng muốn làm nghệ sĩ.

Sau đó anh đã bảo Mễ Tuyết sắp xếp.

Xem ra, hôm nay cô tới đây để phỏng vấn.

"Trần Dương? Sao em lại ở đây?" Đỗ Lôi nhíu đôi mày thanh tú, quan sát Trần Dương từ trên xuống dưới.

Hai ngày trước bạn học gặp mặt, Vương Hải nói Trần Dương sa sút phải đi ở rể nhà người ta cô còn không tin. Bây giờ nhìn anh chạy xe điện đến, trên người lại mặc toàn đồ vỉa hè cô mới biết là thật.

Trước đây cô ta rất coi trọng Trần Dương, không ngờ lại sa sút như thế. Nghĩ tới đây, Đỗ Lôi thở dài.

"Em sao, em đi làm ở đây!" Trần Dương nói.

"Em đi làm ở đây?" Đỗ Lôi có chút không dám tin nói.

"Ha ha, nhìn bộ dạng nghèo kiết xác của cậu ta xem, không phải dọn nhà vệ sinh thì cũng là sửa điện." La Dũng bĩu môi khinh thường.

Nghe La Dũng nói vậy, Đỗ Lôi không nhịn được lắc đầu: "Trong khóa của các em, em là người cô coi trọng nhất. Giờ em nhìn em xem, sau lại trở thành cái dạng này? Lưu Nhị cùng lớp giờ đã là ngôi sao nổi tiếng, Vương Hải cũng trở thành quản lý cấp cao ở tập đoàn Lệ Nhân. Em là lớp trưởng, chẳng lẽ không thấy xấu hổ sao?"

"A, tôi nhớ ra rồi, thì ra cậu là lớp trưởng trong lớp của Lôi Lôi. Bảo sao cậu lại quen mắt thế." Lúc này, La Dũng mới nhớ: "Lúc đó Lôi Lôi nói với tôi nhất định cậu có thể vào đại học Thủ Đô, không ngờ giờ cậu lại trở thành cái dạng này. Đúng là làm Lôi Lôi mất mặt."

Sau khi nhìn thấy Đỗ Lôi, ký ức phủ đầy bụi của Trần Dương được mở ra. Anh nhớ ra người đàn ông trước mặt là ai.

Người đàn ông này là La Dũng, là giáo viên thể dục lớp bên cạnh. Thỉnh thoảng giáo viên dạy số học của lớp anh bận, hắn sẽ qua quản lý lớp giúp.

Điều quan trọng nhất là hắn vẫn luôn theo đuổi Đỗ Lôi.

Thời cấp ba, có thể nói Đỗ Lôi là nữ thần trong lòng tất cả các nam sinh, sao họ có thể để hắn theo đuổi Đỗ Lôi được. Vậy nên khi đó hai người Trần Dương và Tôn Chí rất hay trêu chọc La Dũng.

Có điều, trước kia Trần Dương là đại thiếu gia nhà họ Trần, La Dũng không trêu vào nổi nên chỉ có thể cắn răng nuốt cục tức vào bụng.

Nhưng hai năm trước, La Dũng từ chức ở trường học đi kinh doanh, phát triển rất tốt. Hiện giờ hắn đã trở thành ông chủ của một công ty nhỏ, cũng được coi là người thành công rồi.

Nhưng điều khiến hắn thoải mái nhất là, đại thiếu gia nhà họ Trần cao cao tại thượng năm đó giờ lại nghèo túng thế này. Đúng là nhân quả báo ứng.

"Trần Dương, dù gì tôi cũng đã từng dạy cậu, thầy giáo cũng không muốn làm khó cậu đâu. Như vậy đi, cậu xin lỗi tôi, sau đó bồi thường phí sửa chữa cho tôi thì chuyện này coi như xong." La Dũng nói như bố thí, giọng điệu vô cùng đắc ý.

Lần này hắn nhất định phải bắt Trần Dương bồi thường và xin lỗi, giải mối hận trong lòng hắn.

"Xin lỗi, tại sao tôi phải xin lỗi?"

Trần Dương vừa dứt lời, Đỗ Lôi đã mở miệng: "Trần Dương, cô dạy em như thế sao? Em đụng hỏng xe của La Dũng, chẳng lẽ không nên nhận lỗi?"

Đỗ Lôi dùng vẻ mặt sốt ruột nói với anh: "Em nhìn bộ dạng của mình bây giờ đi, lôi thôi lếch thếch. Em không thấy xấu hổ sao?"

Đây chính là học sinh cô coi trọng nhất. Giờ nhìn Trần Dương như vậy, Đỗ Lôi vô cùng thất vọng.

Trần Dương hết nói nổi, anh mặc quần áo thoải mái liền biến thành lôi thôi lếch thếch?

Anh hít sâu một hơi, nói: "Cô Đỗ, em không sai, tại sao phải xin lỗi hắn? Tại sao phải bồi thường tiền cho hắn?"

"Em..."

Đỗ Lôi chỉ vào Trần Dương nói: "Em còn không chịu nhận lỗi của mình. Trước đây em luôn là học sinh xuất sắc, sao giờ lại trở thành bộ dạng này?"

Trần Dương thở dài: "Cô Đỗ, con người ai cũng thay đổi. Hơn nữa em không cho rằng em sa ngã, em như bây giờ cũng rất tốt."

Chuyện duy nhất mà anh sa ngã là ở rể nhà họ Tô. Nếu lúc đó anh tỉnh táo hơn thì tất nhiên có thể tự nuôi sống bản thân, cũng không phải khúm núm hơn hai năm như vậy.

Có điều những chuyện đó đều qua hết rồi. Hôm qua Tô Diệu và Đường Tĩnh cãi nhau ở phòng bệnh của bố mẹ, anh cũng hoàn toàn thất vọng về hai người họ.

Như thế cũng tốt, anh không còn lý do để về nữa.

"Em... Cô thất vọng về em."

Đỗ Lôi hoàn toàn thất vọng về Trần Dương. Nếu đã không thể mắng cho Trần Dương tỉnh ngộ thì người làm cô giáo như cô cũng hết lòng rồi.

Cô ta chỉ vào cái đèn xe BMW bị đụng hỏng, nói: "Nếu em đã như vậy thì cô cũng không còn gì để nói. Có điều, nể mặt em từng là học trò của cô, không cần báo cảnh sát. Em sửa xe cho La Dũng là được, chúng ta giải quyết riêng."

La Dũng nghe Đỗ Lôi nói vậy thì vội nói: "Nếu Lôi Lôi đã nói vậy rồi thì tôi là thầy giáo cũng không so đo với cậu nữa. Như vậy đi, cậu bồi thường cho tôi tám nghìn tệ, tôi tự đi sửa là được."

Cái gì? Tám nghìn tệ?

Sao anh không đi cướp đi?
Chương 132: Buồn cười

Nghe thấy lời La Dũng nói, Trần Dương tức đến bật cười.

Honda Elysion cùng lắm cũng chỉ ba trăm nghìn tệ, đèn sau xe của hắn bị đụng vỡ sửa chỉ mất mấy trăm tệ thôi.

Tám nghìn tệ, thế mà hắn cũng dám mở miệng.

Hơn nữa là hắn đụng phải anh trước, anh không bắt hắn bồi thường đã là tốt lắm rồi. Vậy mà hắn lại còn cắn ngược lại.

"Rõ ràng là anh đụng phải chúng tôi, tại sao chúng tôi lại phải bồi thường?" Lam Khê không nhịn được mở miệng nói.

Thấy Lam Khê nói giúp Trần Dương nhiều lần, Đỗ Lôi không nhịn được nói: "Tại sao cô lại bảo vệ Trần Dương thế, chẳng lẽ cô là vợ cậu ta?"

Đỗ Lôi nhớ lần trước bạn học tụ họp, mọi người nói Trần Dương đi ở rể hai năm mà tay vợ cũng chưa được nắm, chẳng lẽ cô gái này chính là người đó?

Lam Khê sửng sốt, vội vã xua tay: "Không phải, cô... cô hiểu lầm rồi, tôi không phải vợ anh ấy, tôi và anh ấy chỉ là bạn thôi."

"Bạn?"

Lúc này, La Dũng cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu không phải vợ cậu ta thì cô không có tư cách nói chuyện."

"Sao tôi lại không có tư cách nói chuyện?" Lam Khê nói: "Anh đụng hỏng xe điện của tôi, thế mà lại không cho tôi nói chuyện sao?"

"Nói như vậy thì xe này là của cô?"

"Đúng thế!" Lam Khê gật đầu nói.

"Ha ha, vậy được, cô đã bảo vệ cậu ta như thế thì tôi sẽ tác thành cho cô." Nói rồi, La Dũng đưa tay ra trước mặt cô: "Trả tiền!"

"Anh..."

Lúc Lam Khê định lý luận với hắn, Trần Dương liền nói: "Thầy La, chúng tôi đã đỗ xe xong rồi, là anh lùi xe đụng phải chúng tôi. Chúng tôi không đòi anh bồi thường thì thôi, anh lại còn quay ngược lại bắt chúng tôi bồi thường. Anh thấy có lý không? Hơn nữa bãi đỗ xe này có camera, nếu có vấn đề gì chúng ta có thể xem lại camera ghi hình."

"Chỗ đỗ xe này sao có thể đỗ xe điện được? Cậu chưa học luật giao thông à? Chiếm dụng tài nguyên công cộng là không có đạo đức, cậu hiểu không?"

"Ha ha..."

Trần Dương bị lời nói của La Dũng làm tức đến bật cười: "Thầy La thấy đấy, đây là bãi đỗ xe mà tập đoàn Huyễn Ngu xây cho nhân viên. Tôi là một nhân viên của Huyễn Ngu, đương nhiên phải được hưởng phúc lợi của công ty. Hơn nữa luật giao thông nào nói chỗ đỗ xe không được đỗ xe điện?"

Mẹ nó, thằng nhãi này đúng là không biết tốt xấu!

"Trần Dương, đừng có được nước lấn tới. Nếu không phải nể mặt Lôi Lôi, con mẹ nó tôi đã đánh cậu rồi."

"Ha ha..."

Trần Dương cười lạnh: "Ai đánh ai còn chưa biết đâu."

"Được lắm, cho thể diện mà không cần!" La Dũng nghe thấy lời Trần Dương liền nổi giận mắng: "Xem hôm nay tôi có dạy cho cậu một bài học không!"

Nói xong, hắn giơ nắm đấm lên, đánh vào mặt Trần Dương.

Mấy cô gái xung quanh sợ hãi nhắm hai mắt lại. La Dũng vốn là dân thể thao, tuy hai năm qua chuyển sang kinh doanh nhưng bình thường vẫn luôn rèn luyện cơ thể. Hơn nữa hắn còn cao to lực lưỡng, bộ âu phục Armani của hắn căng cả lên.

Nếu một đấm này đấm trúng Trần Dương, nhất định sẽ khiến anh ngã gục.

"La Dũng, đừng kích động!"

Lúc này Đỗ Lôi đi lên trước một bước, ngăn La Dũng lại.

Tuy cô hoàn toàn thất vọng về Trần Dương nhưng dù sao đó cũng là học sinh của cô. Thầy giáo đánh học sinh, nói ra đúng là khó nghe.

Cô cũng không ngờ, một học sinh tài giỏi lại sa ngã tới mức này.

"Trần Dương tôi cho cậu biết, nếu hôm nay cậu không bồi thường tám nghìn tệ thì đừng mong đi đâu cả." La Dũng ở phía sau Đỗ Lôi hung hăng lườm Trần Dương.

Tên Trần Dương này vẫn cho rằng mình là đại thiếu gia nhà họ Trần chắc?

"Trần Dương, em nói em là nhân viên của tập đoàn Huyễn Ngu đúng không?" Đỗ Lôi khoanh tay trước ngực: "Em làm loạn như thế không sợ bôi nhọ công ty sao?"

Trần Dương nhún vai, đang định nói chuyện thì chuông điện thoại của Đỗ Lôi vang lên.

Đỗ Lôi lấy điện thoại ra khỏi túi xách, nhìn thấy là thư ký Mễ của tập đoàn Huyễn Ngu gọi đến thì vội vàng nói với La Dũng bên cạnh: "La Dũng, em lên phỏng vấn trước.”

Đều tại Trần Dương, suýt làm cô trễ việc chính.

"Lôi Lôi em mau lên đi, một mình anh ở đây xử lý là được." La Dũng vỗ ngực một cái, rất tự tin nói.

"Ừm!"

Đỗ Lôi gật đầu, đi sang một bên nghe điện thoại.

Lúc này, La Dũng hừng hực khí thế đi tới trước mặt Trần Dương, dùng giọng điệu ra lệnh nói: "Mau trả tiền đi."

"Không được." Lúc này, Lam Khê nổi nóng. Rõ ràng là hắn đụng xe trước, giờ lại còn bắt mình đền tiền? Dù hai người này là thầy cô giáo của Trần Dương thì cũng không thể vô lý như vậy được.

"Anh không nói lý đúng không? Nếu thật sự không được thì đi xem camera giám sát."

"Ai không nói lý?" La Dũng cười lạnh một tiếng, tránh nhẹ tìm nặng nói: "Người đẹp, cơm có thể ăn bậy nhưng không được nói lung tung đâu. Lời đã nói ra là phải chịu trách nhiệm đấy.”

Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Có câu gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Người đẹp tôi khuyên cô một câu, tránh xa tên phế vật này ra một chút. Làm bạn với người như Trần Dương chẳng có gì tốt đẹp đâu."

Lam Khê tức đến bật cười.

Phế vật?

Chẳng có gì tốt đẹp?

Vậy sao cô lại có thể thăng chức làm viện trưởng bệnh viện Nhân Dân số năm?"

Cô đang định phản bác thì một cô gái xinh đẹp mặc đồ đen, đeo kính gọng vàng, tóc búi cao đi từ đại sảnh tập đoàn ra.

"Thư ký Mễ!"

Đỗ Lôi nhanh mắt nhìn thấy Mễ Tuyết liền vội vã chạy tới đón. Hai hôm trước cô ta đã gọi video với Mễ Tuyết nên đương nhiên nhận ra Mễ Tuyết.

Có điều, Mễ Tuyết chỉ gật đầu với cô ta chứ không nói gì, đi thẳng về phía Trần Dương.

"Sao cơ, thư ký Mễ?"

La Dũng cũng vội theo sau Đỗ Lôi nghênh đón.

"Chào cô, thư ký Mễ, tôi là La Dũng, là bạn của Đỗ Lôi."

La Dũng tự giới thiệu bản thân sau đó chỉ vào Trần Dương rồi nói: "Vị này chính là nhân viên của quý công ty. Cậu ta tự ý đỗ xe điện trong chỗ đậu xe, khiến tôi lùi xe đụng phải xe cậu ta, vỡ đèn xe rồi. Cô nói xem cậu ta có nên xin lỗi và bồi thường tiền cho tôi không?"

Lúc nói lời này, La Dũng cố ý cao giọng, sợ người bên ngoài không nghe được.

Đỗ Lôi sắp ký hợp đồng với tập đoàn Huyễn Ngu. Với điều kiện của cô, dù không vượt được Lưu Nhị nhưng ít nhất cũng sẽ trở thành ngôi sao nổi tiếng giống như Lưu Nhị chứ?

Hơn nữa, lúc nãy khi hắn tự giới thiệu bản thân đã nói rất rõ ràng. Hắn chính là bạn của Đỗ Lôi, nếu thư ký Mễ này có chút đầu óc thì nhất định sẽ biết phải về phe ai.

Haiz!

Đỗ Lôi bất đắc dĩ thở dài.

Vốn chỉ là một chuyện nhỏ, nếu Trần Dương không làm lớn thì chỉ cần bồi thường ít tiền là xong. Bây giờ thì hay rồi.

La Dũng đã nói chuyện này với cả thư ký Mễ, lần này, sợ là Trần Dương sẽ bị tập đoàn Huyễn Ngu sa thải.

Cô nghĩ thầm, nếu lát nữa Trần Dương chân thành xin lỗi và bồi thường tiền, cô sẽ nói giúp Trần Dương mấy câu. Dù sao bây giờ cũng khó tìm việc, dù anh chỉ là lao công ở tập đoàn Huyễn Ngu thì cũng được đãi ngộ tốt.

Nhưng một giây sau, cô ta sững người.

Lúc đó Mễ Tuyết lo lắng đi tới cạnh Trần Dương, liên tục cúi người nói: "Tổng giám đốc, xin lỗi, là tôi không tốt, tôi đảm bảo sau này nhất định sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa."

Mễ Tuyết vô cùng căng thẳng, mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng ròng.

Cô là thư ký riêng của tổng giám đốc, lẽ ra cô phải sắp xếp tất cả việc đi lại của tổng giám đốc, chuyện gì cũng phải lấy Trần Dương làm trung tâm.

Trước đó lần đầu tiên Lưu Nhị đến phỏng vấn đã xảy ra chuyện đụng xe, là do cô thất trách.

Hôm nay, Đỗ Lôi tới đây phỏng vấn lại xảy ra chuyện như vậy.

Đây là chuyện không thể tha thứ được.

Dù tổng giám đốc có kiên nhẫn thế nào cũng sẽ tức giận.

Giờ phút này, Mễ Tuyết cực kỳ lo lắng.

Cái gì?

Tổng..tổng giám đốc?

Thư ký Mễ gọi thằng nhãi này là tổng giám đốc?

Lần này, người đứng xem xung quanh cũng ngẩn ra, thằng nhãi ăn mặc bình thường này chính là tổng giám đốc của tập đoàn bọn họ?

Ực!

Không ít người chật vật nuốt nước miếng. Vừa nãy họ đứng bên cạnh xem kịch vui của tổng giám đốc?

Không ít người đều giật mình đến ngẩn người.

Thật ra cũng không trách họ được. Dù sao lần nào Trần Dương cũng đi thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, không gặp được những nhân viên này. Vì vậy nên họ không nhận ra Trần Dương cũng là hợp lý.

Kể cả lúc Trần Dương xử lý công chuyện cũng đều bảo Mễ Tuyết đi làm, vậy nên bọn họ không nhận ra anh cũng rất bình thường.

"Không, không thể nào." La Dũng sững sờ nhìn Mễ Tuyết, nói: "Thư ký Mễ, cô... Cô đang nói đùa phải không? Tên phế vật này là tổng giám đốc của công ty các cô sao?"

"Câm miệng!" Mễ Tuyết nghe La Dũng gọi tổng giám đốc của mình là "phế vật" thì sắc mặt lạnh tanh: "Anh bị ngu đấy à? Tôi là thư ký riêng của tổng giám đốc, chẳng lẽ còn nhận sai?"

Cái... Cái gì...

Đỗ Lôi lúc này cũng phản ứng lại. Lần trước lúc bạn học tụ họp, không phải các học sinh đều nói... Không phải đều nói Trần Dương là một thằng ở rể vô dụng sao?

Tại sao... Tại sao giờ lại trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Huyễn Ngu?

Lúc này Đỗ Lôi chợt nhớ tới tới hôm bạn học gặp mặt, khi cô nhờ Lưu Nhị giới thiệu cô làm ngệ sĩ thì vẻ mặt Lưu Nhị rất kỳ lạ, giờ cô mới nhận ra. Đúng rồi, Lưu Nhị là nghệ sĩ của tập đoàn Huyễn Ngu, nhất định Lưu Nhị đã biết Trần Dương là tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu rồi.

Buồn cười là cô lại tin vào lời các học sinh, thật sự cho rằng Trần Dương là một tên vô dụng.

Hơn nữa, mình còn hùa theo mọi người nói xấu Trần Dương, đúng là buồn cười...
Chương 133: Cách chức

La Dũng cũng ngẩn ra, không ngờ thằng nhãi này lại là tổng giám đốc của tập đoàn Huyễn Ngu. Giờ nên làm thế nào đây?

Thấy mọi người xung quanh chỉ trỏ mình, cảnh tượng bị Trần Dương trêu chọc mấy năm trước lại hiện lên trong đầu hắn.

Trong nháy mắt, sự tức giận trong lòng La Dũng bùng lên, Hắn cắn răng mạnh miệng nói: "Cậu là tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu thì sao? Cũng không thể tùy tiện đỗ xe điện trong chỗ đỗ xe được. Nếu nhân viên nào cũng không tuân thủ quy định như cậu thì sớm muộn gì công ty cũng đóng cửa."

Trong lòng hắn hận không thể khiến Huyễn Ngu lập tức đóng cửa, như vậy mới có thể giải mối hận trong lòng hắn.

Hắn vừa thốt ra câu đó, các nhân viên xung quanh đều thầm lắc đầu. Thằng ngu này, sao không nhìn lại xem người trước mặt mình là ai đi. Đây chính là tổng giám đốc công ty, đừng nói là đỗ xe điện trong chỗ đậu xe, dù anh đỗ đầy xe điện ở đây thì đã sao?

Lúc này, Mễ Tuyết lạnh mặt đi tới trước mặt hắn, nói: "Anh bị mù à? Không thấy đây là chỗ đỗ xe riêng của tổng giám đốc chúng tôi sao?"

Nói rồi cô chỉ vào bảng hướng dẫn ghi chú vị trí đỗ xe của riêng tổng giám đốc, nói: "Là ai cho anh gan nói xấu tổng giám đốc công ty chúng tôi đấy?"

Cái gì?

La Dũng nhìn theo ngón tay cô, phát hiện quả nhiên có một tấm bảng. Mặt hắn lập tức tím lại, ngập ngừng không nói thành lời.

"Tổng giám đốc Trần hay là anh vào công ty trước đi, chuyện này giao cho tôi xử lý nhé?" Mễ Tuyết khom người nói.

"Ừm..."

Trần Dương gật đầu, kéo Lam Khê đi về phía công ty: "Đi, tôi đưa cô đi tham quan Huyễn Ngu."

"Được!"

Bị Trần Dương kéo tay, Lam Khê xấu hổ vô cùng. Cô muốn rút tay về, nhưng làm như vậy trước mặt nhiều người như vậy hình như không ổn lắm thì phải.

Thấy Trần Dương sắp đi, Đỗ Lôi sốt ruột, cô biết chuyện vừa rồi đã khiến anh không vui.

Nhưng... gia nhập Huyễn Ngu là giấc mơ của cô. Cô sắp ba mươi rồi, nếu bỏ qua cơ hội lần này nhất định sẽ tiếc nuối cả đời.

"Trần Dương..." Đỗ Lôi cắn môi rồi gọi.

Trần Dương nghe tiếng liền dừng bước, quay người lại nhìn Đỗ Lôi: "Cô cũng vào trong đi."

Cho dù thế nào, Đỗ Lôi cũng là cô giáo của anh.

Không những thế, ba năm cấp ba Đỗ Lôi thật sự đối xử với anh rất tốt.

Suy nghĩ một chút, Trần Dương vẫn quyết định cho cô thêm một cơ hội nữa.

Nghe thấy lời của Trần Dương, Đỗ Lôi mừng như điên. Giờ phút này, vị trí của cô giáo và học sinh chuyển đổi với nhau.

Như thể Trần Dương mới là thầy giáo ở trên cao, còn cô chính là học sinh đang chăm chỉ học hỏi.

"Lôi Lôi, em chờ anh một chút..."

La Dũng thấy Đỗ Lôi đi thì cũng sốt ruột muốn theo sau, nhưng lại bị Mễ Tuyết cản lại.

"Vị tiên sinh này, tập đoàn Huyễn Ngu không chào đón anh, mời anh đi ngay cho. Hơn nữa, anh đụng hỏng xe của tổng giám đốc chúng tôi..."

Mễ Tuyết cười nhìn La Dũng, đằng sau là một đám bảo vệ cao to lực lưỡng...

...

Sau khi chuyển nhượng cổ phần trong tay, tâm trạng của Tô Diệu rất xấu. Đặc biệt là thời gian này Trần Dương còn không về nhà, cũng không có chút tin tức nào càng khiến cô mệt mỏi hơn.

Có mấy lần cô không nhịn được muốn gọi điện cho anh, nhưng nghĩ tới cảnh tượng trong phòng bệnh hôm đó Tô Diệu lại tủi thân.

Rốt cuộc ai mới là vợ anh? Ai mới là con dâu của họ?

Sao họ lại bảo vệ một người ngoài như thế.

Đã thế thì cứ căng thẳng như vậy đi.

Sau khi dừng xe ở cửa công ty, Tô Diệu đi giày cao gót buồn bã đầy tâm sự đi vào trong.

Cô vừa vào công ty thì phát hiện bầu không khí trong công ty có chút không ổn.

Lẽ ra lúc cô bước vào, nhân viên trong công ty đều phải đứng lên chào hỏi.

Nhưng hôm nay bọn họ chỉ nhìn cô một cái rồi quay sang nói chuyện với đồng nghiệp bên cạnh, như thể không nhìn thấy cô vậy.

Không đúng, không phải bình thường họ nhìn thấy cô đều nơm nớp lo sợ ư. Tại sao giờ lại lười biếng như thế?

Tô Diệu định nói mấy câu nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống, suy nghĩ một chút. Cô vừa mới tiếp nhận công ty của gia tộc, nếu quá nghiêm khắc thì sẽ khiến mọi người có ấn tượng không tốt.

Tương lai còn dài, Tô Diệu chịu đựng đi thẳng về phía phòng tổng giám đốc của mình.

Nhưng trên đường tới phòng làm việc, Tô Diệu không nhẫn nhịn nổi nữa. Cô nhìn thấy gì?

Mọi người ở trong phòng làm việc ăn vặt, chơi game, nói chuyện phiếm. Điều này đã chạm tới giới hạn của Tô Diệu.

Công ty có văn bản quy định rõ ràng là không được phép ăn uống ở nơi làm việc, cũng không được chơi game trong giờ làm việc. Giờ bọn họ vi phạm quy định công ty ngay trước mặt cô, đúng là không coi tổng giám đốc như cô ra gì mà.

"Cô cô cô... Cả cậu nữa... Muốn ăn thì đến phòng nghỉ cho nhân viên mà ăn. Chẳng lẽ mấy người không biết bây giờ là giờ làm việc sao? Còn không mau cất điện thoại đi cho tôi!"

Tô Diệu đi qua, nhìn họ lạnh lùng nói.

Nhưng điều khiến Tô Diệu bực bội hơn là họ nghe thấy lời cô xong thì phớt lờ, còn cười ha ha chơi tiếp, bộ dạng nhàn nhã, coi lời cô nói như gió thoảng bên tai.

Không chỉ như vậy, nhân viên xung quanh nghe xong cũng lén cười, rồi ghé tai nhau xì xào bàn tán.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, Tô Diệu không kiên nhẫn nổi. Cô vốn không muốn để lại ấn tượng quá nghiêm khắc trong lòng nhân viên, nhưng hôm nay bọn họ thật sự quá đáng.

"Mấy người đến phòng kế toán nhận lương đi, công ty không cần những người..."

Tô Diệu chưa nói xong, thư ký riêng của cô đã chạy đến, khẽ nói: "Sếp Tô, bọn họ không nghe lời cô là có nguyên nhân..."

"Nguyên nhân? Nguyên nhân gì?"

Tô Diệu không vui nhíu mày: "Dù là nguyên nhân gì thì cũng không thể ngang nhiên vi phạm quy định của công ty như thế được, lại còn coi lời nói của lãnh đạo như gió thoảng bên tai. Công ty chúng ta không cần những nhân viên cố tình làm bậy như thế. Mấy người bị sa thải rồi, mau thu dọn đồ đạc rời khỏi đi."

"Từ từ đã... Mới sáng sớm ngày ra đã muốn sa thải nhân viên ưu tú của công ty, thế là thế nào?"

Đúng lúc đó, giọng nói của bà Tô truyền đến từ phía sau. Tô Diệu vừa xoay người liền nhìn thấy bà Tô được đám Tô Hải đỡ, từ từ đi qua đây.

Chuyện gì vậy?

Sao bà lại ở đây?

Tô Diệu ngẩn người. Bà lớn tuổi rồi, đi đứng bất tiện nên gần như không rời khỏi nhà họ Tô, tại sao hôm nay lại chạy đến công ty? Tô Hải ân cần mang một cái ghế đến cho bà Tô. Bà ta dịu dàng nhìn hắn, ngồi xuống sau đó quay sang nhìn Tô Diệu: "Diệu Diệu, mới sáng sớm cháu đã ra uy gì ở công ty thế? Họ đều là những nhân viên ưu tú của nhà họ Tô chúng ta, cháu nói đuổi là đuổi cũng quá nghiêm khắc đấy!"

Nói xong, bà Tô dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Bọn họ đều là những người lập công lớn cho nhà họ Tô chúng ta, sao nhà chúng ta có thể đối xử bất công với họ được. Vì vậy vừa rồi bà cho họ nghỉ ngơi đấy, chẳng lẽ lời bà nói không có tác dụng sao?"

"Không phải, bà..."

"Được rồi, cháu không cần giải thích. Lúc nãy chúng ta đã triệu tập họp hội nghị ban giám đốc rồi. Sau khi mọi người thảo luận đã quyết định, từ giờ trở đi cháu không còn là chủ tịch của nhà họ Tô nữa."

Sắc mặt bà Tô khi nói lời này vô cùng lạnh lùng, một câu nhẹ bẫng đã đạp Tô Diệu từ thiên đường xuống địa ngục.

Câu nói đó khiến Tô Diệu hoàn toàn sững sờ.

Rốt... Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Lúc này, đầu óc Tô Diệu trống rỗng, quên cả việc suy nghĩ.

Cô không tin nổi nhìn bà Tô, giọng run run: "Bà... Tại sao lại thế?"
Chương 134: Viên mãn Hậu Thiên

"Ha ha. Tô Diệu, làm người quan trọng là phải biết mình biết người. Cô làm chủ tịch nhiều ngày vậy rồi cũng nên biết đủ chứ?" Tô Hải cười lạnh một tiếng nói: "Làm sao quyền lực của nhà họ Tô lại để cho một phụ nữ kém hiểu biết nắm giữ được, như vậy chẳng phải là đẩy nhà họ Tô vào biển lửa sao?"

Lời của Tô Hải khiến bà Tô vô cùng tán thành. Bà ta là người trọng nam khinh nữ, tuy Tô Diệu cũng rất tốt nhưng vẫn kém xa đứa cháu trai bảo bối Tô Hải này.

Lần này Tô Diệu đoạt quyền khiến bà ta vô cùng bất mãn. Bà ta vẫn còn sống mà đã thế này, nếu bà ta chết rồi chẳng phải tâm huyết mấy đời của nhà họ Tô sẽ chôn vùi trong tay Tô Diệu sao?

Tô Diệu cố nén lửa giận trong lòng, nói: "Bà, nhưng bà đã đồng ý với cháu là nếu cháu nhượng lại cổ phần thì người giữ chức chủ tịch vẫn là cháu, sao giờ bà lại làm như vậy? Hơn nữa dù cháu chuyển cho bà 25% cổ phần thì trong tay cháu cũng vẫn còn 26%, nói thế nào cũng là cổ đông lớn của công ty. Bà triệu tập cuộc họp cổ đông mà không nói với cháu thì sao có thể quyết định được. Quyết định đó là vô hiệu."

Tuy Tô Diệu rất tức giận nhưng suy nghĩ vẫn vô cũng rõ ràng. Hiện giờ trong gia tộc ngoài bà ra thì cô là cổ đông lớn nhất công ty, làm gì có ai có quyền cách chức một cổ đông lớn như cô?

"Tô Diệu, cô nói chuyện với bà kiểu gì đây?" Tô Hải lạnh mặt lấy một xấp hợp đồng trong cặp tài liệu ra, ném trước mặt cô: "Cô tự nhìn đi, đây chính là hợp đồng cô ký, nhìn xem chúng tôi có quyền cách chức cô không?"

Tô Diệu thầm hoảng hốt, vội cầm hợp đồng lên nhìn, phát hiện mấy chữ "Tự nguyện chuyển nhượng 25% cổ phần công ty" đã biến thành "Tự nguyện từ bỏ số cổ phần sở hữu"!

Rốt... Rốt cuộc là có chuyện gì?

Tô Diệu không tin được nhìn bà Tô: "Bà, hợp đồng cháu ký mấy hôm trước rõ ràng không viết như thế..."

Cô không ngờ rằng, người bà mà mình kính trọng nhất lại động tay động chân vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.

"Ha ha..." Tô Hải cực kỳ đắc ý nhìn Tô Diệu: "Tô Diệu, với đầu óc đó mà cô muốn trở thành chủ nhà họ Tô ư, mau tỉnh lại đi!"

"Bây giờ cô lập tức thu dọn đồ dùng trong phòng làm việc rồi cút ra ngoài đi."

Giây trước Tô Hải còn cười hì hì, giây sau sắc mặt đã trở nên u ám.

Tại sao, tại sao các người lại đối xử với tôi như vậy?

Tô Diệu tuyệt vọng, cô không ngờ họ lại làm đến mức này. Như vậy không phải là qua cầu rút ván sao?

Tại sao lại như vậy?

Bao nhiêu năm khổ cực, cho dù không có công lao thì cũng có khổ lao. Hơn nữa là bọn họ lừa cô, giờ dựa vào cái gì mà đuổi cô?

Trong lòng cô vừa tủi thân vừa khó chịu, không nhịn được nhìn sang bà Tô: "Bà, sao bà..."

Tô Diệu còn chưa nói xong, bà Tô đã cắt ngang, sắc mặt không vui nói: "Được rồi, đừng nói nữa. Mấy ngày nay người trong gia tộc đều phản ánh với ta là cháu không ổn, nếu cháu thật sự hiếu thuận thì đừng khiến ta khó xử. Dù sao quyền lực của nhà họ Tô chúng ta cũng không thể giao cho một người phụ nữ được, mấy ngày nay cháu đã khiến người trong tộc xấu hổ rồi. Cháu đi đi, sau này cũng đừng về lại nhà họ Tô nữa!"

Cái gì?

Bà... Bà muốn đuổi cô ra khỏi nhà họ Tô sao?

Tô Diệu nhìn bà Tô, trái tim tan nát. Cô không ngờ rằng bà lại đuổi mình ra khỏi nhà...

Rốt cuộc cô làm sai chuyện gì? Tại sao lại đối xử với cô như thế?

"Sao còn chưa đi, có phải muốn ta đuổi mới đi không?" Bà Tô chống mạng cái gậy xuống đất, cao giọng nói.

Được... Cô đi... Cô đành phải ra đi...

Nước mắt Tô Diệu tràn khỏi khóe mi. Cô cầm túi xách vừa khóc vừa chạy ra khỏi công ty...

Chiều hôm đó hai mẹ con Tô Diệu ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, nghĩ mãi không hiểu.

Mặc dù đã mấy tiếng trôi qua nhưng chỉ cần nghĩ đến những lời bà Tô nói lúc sáng là Tô Diệu không cầm được nước mắt, đôi mắt đẹp khóc đến đỏ ngầu.

"Haiz!"

Đường Tĩnh thấy con gái khóc như vậy cũng thở dài một tiếng: "Làm sao bây giờ, sống thế nào đây. Bà ấy nhẫn tâm quá, như vậy là cắt đường sống của nhà chúng ta rồi."

Nghe thấy lời than vãn của Đường Tĩnh, Tô Diệu phục hồi tinh thần lại. Cô lau nước mắt, nức nở nói: "Mẹ... mẹ, mẹ đừng lo, con sẽ nghĩ cách kiếm tiền."

"Haiz, nào có dễ như vậy!" Đường Tĩnh u sầu nói: "Giờ nghề nào cũng áp lực, con có giỏi nghề nào thì cùng lắm một tháng cũng kiếm được bốn, năm nghìn tệ. Chút tiền ấy thì làm được gì, còn không đủ một lần đi spa của mẹ..."

Từ tiết kiệm đến xa xỉ thì dễ, chứ từ xa xỉ về tiết kiệm khó lắm.

Tô Diệu cũng biết bốn, năm nghìn tệ không là gì.

Nếu sớm biết như vậy thì cô đã không làm. Biết vậy thì nên nghe lời Trần Dương nói, dù bà có nói gì cũng không được chuyển nhượng cổ phần công ty.

Nhưng giờ nói gì cũng muộn rồi!

Đúng lúc này, Đường Tĩnh đột nhiên nói: "Phải rồi, Diệu Diệu, mẹ biết con có thể làm gì rồi!"

"Cái gì? Mẹ, mẹ mau nói đi!" Tô Diệu vội vàng hỏi.

"Con có thể làm..."

...

Cùng lúc đó, trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu.

Trần Dương đặt "Thiên Kim Dược Phương" trong tay xuống, vẻ mặt vô cùng kích động.

Anh vừa tìm thấy hai loại đan được khiến anh hứng thú. Một loại là Chân Nguyên đan, loại còn lại thì khá thú vị, gọi là Khôi Lũy Đan!

Nguyên liệu chủ yếu của hai loại đan dược này chính là quả Ma La anh lấy được ở vịnh Tây La mấy hôm trước, điều này cũng chứng tỏ rằng anh có thể điều chế cả hai loại đan dược này.

Chân Nguyên đan có thể khiến thực lực của tu sĩ tăng lên một cách nhanh chóng.

Còn Khôi Lũy đan, công dụng như tên gọi. Nó có thể khiến người uống vào biến thành con rối trong hai giờ, ngoan ngoãn nghe lời mình.

Tuy nhiên dù loại đan dược này có thần kì nhưng không thể khiến thực lực tăng lên. Vậy nên anh suy nghĩ một chút, muốn tăng thực lực của mình lên trước.

Sau khi Trần Dương chuẩn bị hết tất cả nguyên liệu để điều chế Chân Nguyên đan, anh bắt đầu điều chế đan dược.

Quá trình luyện đan vô cùng nhàm chán, vậy nên Trần Dương liền cầm bảng báo cáo công việc của Mễ Tuyết lên xem.

Sau khi Tôi Là Ngôi Sao Lớn hết hot, tập đoàn Huyễn Ngu lại tung ra một chương trình thực tế mới mang tên “Rocket Girls 1 + 1”.

Chương trình vừa được tung ra đã nhận được vô số sự quan tâm, cứ theo đà này thì nhất định chương trình sẽ trở thành một hiện tượng mới.

Đỗ Lôi đã ký hợp đồng được vài ngày, Trần Dương dự định sắp xếp cô tham gia chương trình này đánh bóng tên tuổi cho cô.

Cứ tưởng rằng Đỗ Lôi còn phải mài giũa thêm một thời gian nữa, không ngờ cô vừa lên sân khấu đã nhận được vô số sự tán thưởng và yêu thích nhờ giọng hát truyền cảm, vũ đạo tuyệt vời của mình.

Tuy chuyện này có sự sắp xếp của anh, nhưng cũng phản ánh được chính năng lực của Đỗ Lôi.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đây sẽ là Lưu Nhị thứ hai.

Nói đến Lưu Nhị, gần đây có một chuyện rất kỳ lạ. Sau khi nổi tiếng ở “Tôi Là Ngôi Sao Lớn”, cô liên tục nhận được hợp đồng diễn xuất, quảng cáo kéo dài đến tận năm sau. Chỉ trong một tháng, cô kiếm được số tiền mà người bình thường cả đời không kiếm được. Đương nhiên tập đoàn Huyễn Ngu cũng kiếm được không ít.

Nhưng mấy ngày gần đây, những hợp đồng đóng phim, quảng cáo đã kí với Lưu Nhị trước đó đều bị hủy một cách kỳ lạ.

Đến hôm nay, Lưu Nhị đã nhàn rỗi một tuần rồi. Chuyện này là cực kì không bình thường.

Mỗi ngôi sao đang nổi đều là những miếng bánh thơm ngon, sao lại không có nhà đầu tư tìm đến?

Chuyện này có chút kỳ lạ, Trần Dương quyết định muốn điều tra xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Cứ như vậy, Trần Dương vừa nhìn báo cáo công việc vừa trông coi lửa để luyện đan dược.

Một tiếng sau, bình gốm luyện đan rung nhẹ một cái. Trần Dương vội vàng mở nắp ra.

Trong bình gốm có mười mấy viên đan dược đỏ như máu.

Đây là Chân Nguyên Đan sao?

Đúng là thần kỳ, không ai ngờ quả Ma La có chứa kịch độc lại có thể luyện ra được đan dược làm tăng thực lực của tu sĩ. Chỉ sợ là nếu nói chuyện này ra, mọi người đều sẽ không tin.

Trần Dương lấy đan dược ra, cần thận dùng giấy dầu gói lại. Không được để chúng bị ẩm, nếu không sẽ giảm công dụng.

Hơn nữa "Thiên Kim Dược Phương" đã ghi lại rất rõ, không được dùng nhiều Chân Nguyên Đan một lúc. Mỗi tuần nhiều nhất là hai viên thôi.

Trần Dương suy nghĩ một chút, anh dùng Long Hổ đan bây giờ sức mạnh đã vượt xa người thường.

Vết thương bị bắn hai ngày trước cũng gần như đã lành lại, hai viên thì quá ít. Anh cảm thấy ít nhất cũng phải gấp đôi.

Suy nghĩ một lát, Trần Dương lấy bốn viên đan dược ra rồi ngửa đầu nuốt Chân Nguyên Đan vào bụng.

"Ầm!"

Vừa ăn đan dược xong, một dòng khí nóng rực nhanh chóng hội tụ ở đan điền sau đó theo kinh mạch toàn thân chảy về tứ chi.

Anh cảm thấy cả người chỗ nào cũng đau đớn, hơn nữa còn vừa đau vừa ngứa giống như có hàng nghìn hàng vạn con kiến đang cắn anh vậy.

Cũng may là cảm giác đau đớn đó không kéo dài. Chỉ sau thời gian uống một chén trà Trần Dương phục hồi tinh thần, anh ngạc nhiên phát hiện mình đã nhảy liền ba cấp đạt tới cảnh giới Hậu Thiên viên mãn.
Chương 135: Phát sóng trực tiếp

Nếu để người khác biết Trần Dương từ tu luyện đến Hậu Thiên viên mãn chỉ trong thời gian không đến một tháng, e rằng sẽ kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.

Phải biết rằng, Vu Lan là đại sư tỷ của núi Nga Mi, từ nhỏ đã tu luyện hơn mười năm mới luyện đến cảnh giới Hậu Thiên viên mãn, nếu không phải Phá Chướng Đan của Trần Dương, còn không biết phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên nữa.

Trần Dương vô cùng hài lòng với hiệu quả của Chân Nguyên đan, lúc này nội khí của anh tràn đầy, thân nhẹ như lông hồng, khắp người dường như có năng lực vô tận.

Đợi đến khi anh thích ứng được với sức mạnh này, anh sẽ tiếp tục chuẩn bị Phá Chướng Đan, sau đó một lần đột phá lên Tiên Thiên.

Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Dương vô cùng vui sướng.

Sau khi thu thập được đồ tốt, điện thoại Trần Dương reo lên, là Lý Thiên Bá gọi đến hẹn anh ra ngoài tụ họp.

Anh cúp máy liền ra khỏi phòng làm việc.

Đến sảnh văn phòng anh nhìn thấy mấy đồng nghiệp nam đang cầm điện thoại trong tay vây quanh cùng xem video, còn không ngừng phát ra tiếng cười.

Chế độ của tập đoàn Huyễn Ngu vô cùng tốt, sau khi hoàn thành công việc xem điện thoại thư giãn một chút cũng không có gì đáng trách, nhưng mấy người này tụ tập lại cười đùa giỡn, thì cũng hơi quá đáng.

Trần Dương nhíu mày đi đến, nhưng mấy người bọn họ vô cùng tập trung, căn bản không phát hiện ra Trần Dương.

Những người khác ở xung quanh nhìn thấy tổng giám đốc sắc mặt bình tĩnh đi đến, thầm nghĩ mình may mắn, may mà mình không qua đó tụ tập xem, nếu không chắc chắc xui xẻo rồi.

“Xem cái gì mà hăng say vậy?”

Đi đến phía sau bọn họ, Trần Dương đột ngột lên tiếng.

Âm thanh phát ra bất ngờ này dọa tên nhóc ở giữa suýt ném điện thoại ra ngoài, bọn họ quay đầu nhìn phát hiện là tổng giám đốc, lập tức bị dọa đứng bật dậy, vội vàng cúi đầu nói: “Tổng giám đốc, chào buổi chiều!”

“Được rồi, đừng căng thẳng như vậy.” Trần Dương xua tay, thật ra làm quản lý không phải cứ nghiêm khắc thì tốt, thỉnh thoảng trò chuyện với nhân viên cấp dưới, không chỉ có thể thúc đẩy mối quan hệ giữa lãnh đạo với cấp dưới, còn có thể hiểu sâu hơn về công ty, hà cớ gì lại không làm chứ?

“Các cậu xem gì mà sôi nổi thế?”

Nhân viên năm cầm điện thoại nơm nớp lo sợ đưa cho Trần Dương: “Tổng... tổng giám đốc, bọn tôi đang xem chương trình livestream...”

“Hử? Livestream?” Trần Dương thấy hứng thú, ở thời đại mỗi người đều nói đến truyền thông, livestream có thể coi là phổ biến đã dần trở thành xu hướng chính.

Anh sờ cằm, có nên cho các nghệ sĩ của Hoan Ngu cũng mở chương trình livestream không nhỉ?

Suy nghĩ một lúc, theo bản năng Trần Dương nhìn về màn hình điện thoại, vừa nhìn thoáng qua Trần Dương liền ngẩn người.

Chỉ thấy trong video livestream trên điện thoại, một cô gái cực phẩm đang livestream, dung mạo tuyệt đẹp kia, đôi mắt đẹp như nước mùa thu, nhấp nháy đã quyến rũ mê hồn khiến người khác căn bản không thể rời mắt.

Số người trong kênh livestream này không nhiều, chỉ hơn trăm người, nhưng cảnh trên màn hình lại quét qua hiệu ứng của mấy ngàn người.

Khắp màn hình đều rất khoa trương còn có quà tặng của khán giả.

“Tôi xin thề, sau này trừ kênh livestream của cô, những nữ chính khác tôi cũng không xem!”

“Tiêu rồi tiêu rồi, sắp chết rồi, thật sự là quá xinh đẹp!”

“Nữ thần, tặng bao nhiêu quà mới có thể có được wechat của cô đây. . .”

...

Nhìn hàng loạt bình luận trong kênh livestream, sắc mặt Trần Dương trở nên khó coi, nữ thần này không phải người khác, chính là vợ của anh, Tô Diệu!

Đây rốt cuộc là thế nào?

Cô đường đường là chủ tịch của nhà họ Tô lại bỏ mặc công ty không quản, sao lại đột nhiên chơi trò livestream vậy?

Giờ phút này, trong lòng Trần Dương có n câu hỏi, anh hít sâu một hơi. Anh nhìn nhân viên nam bên cạnh hỏi: “Cậu biết nữ chính này là ai không?”

“Hả?”

Nhân viên nam sững sốt, vốn dĩ cho rằng sẽ bị tổng giám đốc xử phạt, không ngờ anh lại hỏi mình chuyện của cô gái đang livestream.

Cậu cảm thấy đầu óc mơ hồ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

“Tổng... tổng giám đốc, tôi biết!” Lúc này một nhân viên nam bên cạnh, dè dặt nói: “Nữ chính này là Tô Diệu, là người mới livestream hai ngày nay, nghe cô ấy nói, cô ấy cũng là người Tứ Xuyên, bởi vì xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào, hai ngày nay có không ít khán giả tặng quà cho cô ấy!”

Livestream 2 ngày rồi sao?

Trần Dương hơi bất ngờ, anh nhíu mày, không biết đang nghĩ gì, có điều mấy công nhân xung quanh đang cùng xem livestream nhìn thấy sắc mặt tổng giám đốc khác thường, chân cũng bị dọa sắp mềm nhũn.

“Được rồi, mọi người làm việc đi.” Nói xong, Trần Dương liền rời khỏi khu làm việc của nhân viên.

“Ủa?”

Không mắng, không phạt?

Đám nhân viên ngơ ngác nhìn nhau, tổng giám đốc vậy mà lại nhẹ nhàng nói một câu rồi bỏ qua cho bọn họ như vậy.

Có điều bọn họ đều nhìn thấy sự vui mừng từ trong ánh mắt của đối phương, ngay lúc này tận đáy lòng bọn họ xin thề, nhất định sẽ làm việc thật tốt, nổ lực tạo ra nhiều lợi nhuận cho công ty hơn.

Đương nhiên, những điều này Trần Dương cũng không biết.

Anh suy nghĩ rồi gọi điện thoại cho Mễ Tuyết: “Giúp tôi điều tra về nữ streamer tên Tô Diệu, xem thử cô ấy đang yên lành tại sao lại đi làm nghề livestream.”

“Vâng, tổng giám đốc!” Mễ Tuyết nhận điện thoại, cung kính trả lời.

Lần này Trần Dương cũng không muốn ra ngoài, điện thoại cho Lý Thiên Bá nói với anh ta công ty có việc gấp cần xử lý.

Sau khi cúp máy, Trần Dương tựa vào ghế, hai chân vắt lên bàn làm việc, hút một điếu xì gà Cuba nhân tạo.

Chờ khoảng mười phút, Mễ Tuyết gõ cửa bước vào, khom người nói: “Tổng giám đốc, chuyện anh bảo tôi đã điều tra rõ rồi, nữ streamer Tô Diệu này, trước đây vốn là chủ tịch của nhà họ Tô, nhưng hai ngày trước cô ấy bị cách chức, hơn nữa còn bị trục xuất khỏi gia tộc...”

Cái gì?

Bị cách chức, còn bị trục xuất khỏi gia tộc?

Trần Dương bất ngờ đứng bật dậy, khuôn mặt đầy tức giận, điếu xì gà Cuba trị giá hơn trăm đô kia bị anh bóp nát, xem ra chuyện anh không mong muốn nhất đã xảy ra.

Bà Tô này thật là hiếp người quá đáng, lại có thể đối xử với Tô Diệu như vậy.

Đây là lần đầu tiên Mễ Tuyết thấy tổng giám đốc tức giận đến mức này, nhất thời bị dọa đến mức không dám nói chuyện.

“Mình bị làm sao vậy?” Trần Dương lắc đầu, đè nén cơn giận trong lòng, dựa lưng vào ghế, châm lại điếu xì gà, tham lam hít sâu một hơi, sau đó thở ra, khắp khuôn mặt đều bị khói thuốc bao phủ.

Văn phòng vô cùng yên tĩnh, Mễ Tuyết cảm thấy lòng bàn tay ướt đẩm mồ hôi, ngay cả thở mạnh cô cũng không dám, sợ quấy nhiễu đến suy nghĩ của tổng giám đốc.

“Mễ Tuyết, cô biết kênh cô ấy livestream tên gì không?”

Trần Dương bất ngờ hỏi một câu phá vỡ bầu không khí yên tĩnh ngột ngạt, Mễ Tuyết vội trả lời: “Thưa tổng giám đốc, kênh này là kênh livestream Tùng Thử, ông chủ phía sau là đối tác của công ty chúng ta.”

“Ồ? Vậy à!”

Trần Dương thờ ờ nói: “Được, nói với ông chủ của kênh livestream Tùng Thử, để cô ấy hot lên, cứ nói tôi nợ ông ấy một ân tình!”

Nghe thấy Trần Dương nói vậy, trong lòng Mễ Tuyết thầm kinh ngạc, nhưng cô cũng không dám hỏi, chỉ gật đầu nói: “Vâng!”

Đợi sau khi Mễ Tuyết rời đi, Trần Dương lấy điện thoại tải phần mềm livestream Tùng Thử, đăng ký một tài khoản tên là Diệu Dương.

Số người trong chương trình trực tiếp của Tô Diệu không nhiều, dù sao cô cũng là người mới, tài nguyên cung cấp không nhiều lắm.

Có điều may mà cô xinh đẹp, khán giả bước vào cơ bản cũng không nỡ bước ra.

Trần Dương vừa vào kênh livestream, đã nhìn thấy một fans hâm mộ có tên là ‘Ông trùm Tây Xuyên’, đang tặng mười máy bay cho Tô Diệu, một máy bay là một nghìn tệ, mười chiếc là mười nghìn tệ!

Tô Diệu cũng không ngờ, buổi livestream thứ hai của mình lại có thể nhận được nhiều phần thưởng như vậy, điều này khiến cô rất kích động.

Cô vội vàng đứng lên cảm ơn: “Cảm ơn phần thưởng của ông trùm Tây Xuyên, cảm ơn!”

“Ha ha, nữ thần khách sáo rồi!” Lời cảm ơn của Tô Diệu khiến ‘Ông trùm Tây Xuyên’ rất vui sướng ngay lập tức viết bình luận: “Tôi tặng cô nhiều quà như vậy, cô nên khiêu vũ một bài bày tỏ chứ?”

Cái gì?

Khiêu vũ?

Trong lòng Tô Diệu sững sờ, cô làm gì biết khiêu vũ chứ, vội vàng từ chối: “Thật... thật ngại quá, tôi thật sự không biết khiêu vũ... Hay là tôi hát cho anh nghe nhé!”

Livestream hai ngày rồi, Tô Diệu cũng đã biết một vài tiếng lóng, khiêu vũ trong miệng bọn họ, không phải loại múa ba lê, mà là cái loại vô cùng khêu gợi nóng bỏng.

Nếu bạn không tưởng tượng được, có thể liên tưởng tới múa cột.

‘Ông trùm Tây Xuyên’ đã thấy khó chịu, chỉ thấy hắn viết bình luận đầy màn hình: “Nữ thần, cô có hiểu quy tắc livestream không đấy, tôi tặng cô phần thưởng nhiều tiền như vậy, thì tôi là kim chủ của cô, chỉ cần không bắt cô làm chuyện trái phép, thì cô nên hết sức thỏa mãn yêu cầu của kim chủ, hiểu chứ? Cô cho rằng tôi tặng cô máy bay mười nghìn tệ, là để nghe cô hát à? Cô đang đùa tôi sao?”

“Đúng đó, có hiểu quy tắc không vậy?”

“Đừng cho rằng mình xinh đẹp thì có thể giả vờ thanh cao!”

“Hừ, đã là livestream rồi, còn giả vờ thanh cao con mẹ gì? Mau khiêu vũ, nếu không tôi sẽ bỏ theo dõi...”

“Mau múa đi, nếu không tôi sẽ báo cáo...”

Nhìn khán giả trong kênh livestream lấy báo cáo, bỏ theo dõi ra uy hiếp mình, trong lòng Tô Diệu vô cùng khó chịu.

Cô cắn môi, chậm rãi đứng dậy từ trên ghế...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK