• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 66: Địch Thiên Đông

Địch Thiên Đông là ai?

Đó chính là sư phụ võ thuật nổi tiếng nhất hai năm gần đây!

Rất nhiều cuộc thi uy tín đều lưu lại truyền kỳ của hắn ta.

Đặc biệt là võ quán Thiên Đông do hắn ta sáng lập có hơn một trăm chi nhánh trên cả nước, chỉ riêng thành phố Tây Xuyên đã có hơn mười chi nhánh.

Hắn ta quả thực có năng lực mua một nửa cổ phần công ty nhà họ Tô.

"Không ngờ Tiểu Hải lại quen biết Địch sư phụ."

"Đúng vậy, quan hệ rộng ghê!"

"Nhà chúng ta có Tiểu Hải giỏi xã giao nhất, có thể kết bạn với cả nhân vật như vậy, ha ha."

Người nhà họ Tô phục hồi tinh thần từ trong sự kinh ngạc, nhịn không được khen ngợi Tô Hải.

Nghe mọi người tán thưởng, Tô Diệu cũng không dám đồng ý bừa, cô cảm thấy việc nhà họ Tô cần làm hiện giờ không phải là nghĩ cách bán cổ phần công ty như thế nào, mà là nghiêm túc làm ăn phát triển gia tộc, chờ tình hình gia tộc chuyển biến tốt hơn rồi hãy nghĩ đến việc mở công ty mới.

Nhưng bây giờ mọi người đều đồng ý đề nghị của Tô Hải, cô cũng không tiện chen miệng vào.

"Tiểu Hải à, nếu đã vậy thì cháu mau gọi điện cho Địch sư phụ đi, nói chuyện ẩn ý chút." Bà Tô cười híp mắt bảo Tô Hải.

Tô Hải gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho Địch Thiên Đông.

Để khoe khoang, anh ta còn cố ý mở loa ngoài.

"Alo, anh Địch, em là Tô Hải đây." Tô Hải cười nói: "Em có mối làm ăn muốn bàn với anh, không biết anh có hứng thú không."

Tiếng cười sang sảng của Địch Thiên Đông truyền ra từ trong điện thoại: "Thì ra là chú em Tô Hải à, hai ta là quan hệ gì chứ? Chú muốn hợp tác với anh cái gì cũng được."

Nghe lời này Tô Hải cười càng vui vẻ, anh ta nói: "Được, vậy phiền anh đến trang viên nhà họ Tô một chuyến, chúng ta gặp mặt nói chuyện."

"Được, vừa hay anh đang ở Tây Xuyên, lát nữa sẽ tới." Địch Thiên Đông vui vẻ đồng ý.

Cúp điện thoại xong, Tô Hải nói với bà Tô: "Bà nội, nói tốt rồi, lát nữa Địch sư phụ sẽ đến."

Bà Tô đã sớm nghe rõ cuộc nói chuyện của bọn họ, cười híp cả mắt, quả nhiên thời điểm quan trọng vẫn phải dựa vào cháu trai mình, bà ta gật đầu cười: "Tốt lắm tốt lắm, đàm phán hợp tác thành công với Địch sư phụ, Tiểu Hải sẽ thành người có công lớn với nhà họ Tô, đến lúc đó bà nội nhất định sẽ thưởng thật lớn cho cháu."

Tô Hải nghe xong liền gật đầu, trong lòng vui đến nở hoa.

Quả nhiên bà nội thương anh ta nhất, không biết hợp tác thành công sẽ được thưởng gì đây?

Ngay khi Tô Hải đang ảo tưởng bà Tô lại nói: "Tiểu Hải à, nếu lần này có thể bán được cổ phần công ty, bà không chỉ thưởng cho cháu mà sẽ còn suy xét cho cháu trở thành người thừa kế nhà họ Tô."

Tô Hải nghe xong hai mắt tỏa sáng, trong lòng mừng như điên, anh ta cuống quít nói với bà Tô: "Cám ơn bà nội, cám ơn bà nội."

Nói xong liền theo bản năng nhìn qua Tô Diệu, vẻ mặt đắc ý.

Cô rất giỏi đúng không?

Huyễn Ngu chỉ chấp nhận cô đúng không?

Thì sao? Lúc nhà họ Tô gặp khó khăn vẫn phải dựa vào Tô Hải này đấy thôi?

Hai mươi phút sau, một chiếc Lincoln từ từ dừng lại trước của trang viên nhà họ Tô.

Một người đàn ông mặc âu phục đơn giản, đeo kính râm bước xuống xe, theo sau hắn ta còn có vài tên vệ sĩ cao to mặc âu phục màu đen.

Người tới chính là Địch Thiên Đông.

Người này mới chỉ hơn hai mươi tuổi, dựa vào kỹ thuật xuất sắc vang danh giới võ thuật, là một người cực kỳ có năng lực.

"Bà ơi, Địch sư phụ của võ quán Thiên Đông đến rồi."

"Mau, mau mời Địch sư phụ vào đây." Bà Tô kích động đứng lên.

Người nhà họ Tô cũng không nhịn được duỗi cổ nhìn ra cửa.

Tô Hải đứng chờ ở cửa.

Địch Thiên Đông tháo kính râm bước nhanh tới, người tập võ hành động lưu loát, khí thế cực kỳ mạnh mẽ.

"Ha ha, anh Địch, anh tới nhanh thế." Tô Hải vội vàng đi lên tiếp đón, chủ động cầm tay hắn ta đưa vào đại sảnh, giới thiệu: "Anh Địch, đây là bà nội em."

"Chào bà." Địch Thiên Đông gật đầu xem như chào hỏi với bà Tô, giọng điệu có chút ngạo mạn.

"Địch sư phụ mời ngồi."

Bà Tô cũng không để ý, dù sao người ta cũng có thực lực, thái độ ngạo mạn cũng là chuyện bình thường.

Địch Thiên Đông tùy ý ngồi xuống, bắt chéo chân, vệ sĩ đứng thành một hàng sau hắn ta, cực kỳ phô trương.

Người nhà họ Tô đều bị khí thế mạnh mẽ của hắn ta dọa sợ, cả đám im miệng không dám nói câu nào.

Bà Tô cũng không khách khí, bảo Tô Hải nói chuyện hợp tác.

Sau khi nghe xong Địch Thiên Đông bừng tỉnh: "Thì ra nhà họ Tô muốn bán cổ phần công ty."

Hắn ta cười nói: "Hai mươi tư phần trăm cổ phần là khoảng bốn trăm triệu đi, cũng hơi ít, tôi trả sáu trăm triệu!"

Shhh!

Nghe Địch Thiên Đông nói vậy, không ít người nhà họ Tô hít một hơi lạnh.

Hai mươi tư phần trăm cổ phần trả bốn trăm triệu còn ít?

Lại còn mua với giá sáu trăm triệu, đầu óc người này có vấn đề à?

Hay là hắn ta luyện võ nhiều đến ngu cả người rồi nên không coi tiền ra gì!

Bọn họ có chút mờ mịt, chẳng lẽ người luyện võ bây giờ đều lắm tiền thế à?

Nhưng chê cười vậy thôi, hắn ta bỏ càng nhiều tiền mua cổ phần thì nhà họ Tô càng có lợi, làm gì có ai chê tiền nhiều đâu.

Bà Tô cũng chấn động, không ngờ Địch Thiên Đông giàu có như vậy!

Có sáu trăm triệu này nhà họ Tô lo gì không thể trở lại như xưa?

Tô Hải phản ứng lại, mừng rỡ như điên, anh ta không nhịn được cầm tay Địch Thiên Đông cảm ơn rối rít: "Cảm ơn, cảm ơn anh Địch, thật sự rất cảm ơn anh."

Ngay khi người nhà họ Tô đang đắm chìm trong bầu không khí vui sướng, Địch Thiên Đông lại nói tiếp: "Tôi có thể mua cổ phần công ty, nhưng có một điều kiện!"

"Địch sư phụ có điều kiện gì cứ nói." Bà Tô trả lời ngay không cần suy nghĩ.

Địch Thiên Đông đứng lên, nói với bà Tô: "Lúc trước nói chuyện với Tô Hải thường nghe chú ấy nói chị họ mình không chỉ thông minh xuất sắc mà còn cực kỳ xinh đẹp, Địch Thiên Đông tôi để ý đã lâu."

"Sớm đã ngưỡng mộ vị Tô tiểu thư chưa từng gặp mặt này." Hắn ta dừng một chút, nói tiếp: "Cho nên hôm nay tôi tới ngoài chuyện hợp tác ra còn muốn bàn chuyện kết thông gia với nhà bà Tô, tôi nghĩ bà sẽ không từ chối đúng không?"

Hắn ta vừa dứt lời, người nhà họ Tô đều trợn tròn mắt.

Nhưng bọn họ bình tĩnh lại rất nhanh, nhà họ Tô là một gia tộc kinh doanh, kết hôn vì mục đích thương nghiệp cũng là chuyện rất bình thường.

Bọn họ vô thức nhìn về phía Tô Ngọc.

Trong nhà họ Tô, chị họ của Tô Hải, lại rất xinh đẹp chỉ có Tô Ngọc và Tô Diệu.

Nhưng Tô Diệu đã kết hôn.

Cho nên mọi người tự động loại bỏ cô, tất cả đều cho rằng Địch Thiên Đông ngắm trúng Tô Ngọc.

Bị mọi người nhìn như thế Tô Ngọc cực kỳ xấu hổ, cô ta muốn nói nhưng lại không biết nói gì, không được thoải mái cho lắm.

Lúc này Tô Hải tới trước mặt Địch Thiên Đông trêu ghẹo: "Anh Địch, em còn tưởng anh sẽ nói điều kiện gì chứ, hóa ra là cái này."

Địch Thiên Đông chỉ cười không nói, hắn ta nhìn chằm chằm bà Tô, chờ đợi câu trả lời của bà ta.

Chuyện hôn nhân đại sự ngoài bố mẹ Tô Ngọc ra chỉ có bà Tô có thể quyết định.

Hôn nhân thương nghiệp có liên quan đến sự phát triển của nhà họ Tô sau này, bà Tô không thể không suy nghĩ thật kỹ.

Bà ta nhìn Địch Thiên Đông, người này tuổi còn trẻ đã vang danh trong giới võ thuật, vừa có năng lực lại vừa có tiền, Tô Ngọc cưới hắn ta cũng không tính là chịu thiệt, còn có thể mang đến lợi ích to lớn cho nhà họ Tô, bà ta có lý do gì mà từ chối chứ?

Suy nghĩ rõ ràng xong, bà Tô mỉm cười trả lời: "Có thể làm thông gia với Địch sư phụ là vinh hạnh của nhà họ Tô chúng tôi."

Nói xong bà ta nhìn về phía Tô Ngọc: "Ngọc Nhi, cháu nói có đúng không?"

Tô Ngọc đứng lên, vừa định nói chuyện thì Địch Thiên Đông xua tay: "Bà Tô, nhầm rồi, không phải cô ấy."

Gì cơ?

Không phải Tô Ngọc?

Vậy hắn ta muốn kết hôn với ai?

Người nhà họ Tô nghe hắn nói xong đều ngây người!

Vẻ mặt Tô Ngọc trở nên cứng đờ, cực kỳ xấu hổ, nhưng cô ta cũng nhẹ nhõm không ít. Không phải mình là tốt rồi, không phải mình là tốt rồi, cô ta cũng không muốn cưới người mình không thích!

Ngay sau đó Địch Thiên Đông đứng lên, ánh mắt mọi người dõi theo hành động của hắn, cả đại sảnh chỉ có âm thanh giày da ma sát với sàn nhà.

Không ngờ Địch Thiên Đông dừng lại trước mặt Tô Diệu.

Tô Diệu nhìn thấy hắn liền run lên, có một loại dự cảm xấu nảy lên trong lòng!
Chương 67: Tuyệt vọng

Địch Thiên Đông đứng trước mặt Tô Diệu vươn tay, hắn ta nhìn cô chân thành nói: "Thật ra người tôi vẫn luôn ngưỡng mộ là em, Tô Diệu tiểu thư."

Tô Diệu lắc đầu, gằn từng tiếng một nói với hắn: "Địch sư phụ, anh nhầm rồi, tôi đã kết hôn."

"Nhầm rồi anh ơi, Tô Diệu kết hôn sắp được ba năm rồi." Tô Hải tới cạnh Địch Thiên Đông nói.

Địch Thiên Đông quay về phía Tô Hải cười trả lời: "Sao có thể nhầm được? Người anh thích là Tô Diệu, hơn nữa anh nói cho chú em biết, chuyện hợp tác hôm nay nếu không phải nể mặt Tô Diệu anh cũng không đồng ý đâu, chú em đã rõ chưa?"

Lời nói của Địch Thiên Đông khiến vẻ mặt Tô Hải trở nên cứng đờ, anh ta không ngờ rằng Địch Thiên Đông sẽ nói như vậy.

"Địch sư phụ nói đùa rồi, Diệu Diệu đã kết hôn rồi, làm sao có thể kết hôn với cậu được." Bà Tô nhịn không được nói.

"Bà Tô, bà thấy tôi giống đang nói đùa lắm à?" Địch Thiên Đông cười lạnh: "Nếu các người không đồng ý thì tôi cũng không bắt ép, nhưng không cần hợp tác nữa. Tôi có lòng tốt nhắc nhở một câu, hoàn cảnh nhà họ Tô hiện giờ ra sao các người hẳn là rõ nhất. Ngoài tôi ra làm gì còn ai chịu chi nhiều tiền như thế mua cổ phần công ty nhà họ Tô?"

Địch Thiên Đông nắm chắc điểm yếu của nhà họ Tô, sắc mặt bà Tô trở nên rối rắm, bà suy nghĩ một chút rồi nói: "Địch sư phụ, nếu cậu kết hôn với Ngọc Nhi thì ta sẽ vui vẻ đồng ý, nhưng Diệu Diệu đã có chồng, cậu như thế có khác gì ép buộc đâu?"

"Ép buộc?" Địch Thiên Đông cười khẩy: "Bà không phải lo lắng, chồng Tô Diệu chỉ là thằng vô dụng bám váy vợ, nhà họ Tô các người cũng ngứa mắt nó đúng không? Hơn nữa theo tin tức tôi điều tra được, kết hôn hơn hai năm nhưng đến tay Diệu Diệu nó cũng chưa được nắm?"

Nói tới đây Địch Thiên Đông nhìn Tô Diệu cười nói: "Tôi nói đúng không, Diệu Diệu?"

Xem ra hắn ta có chuẩn bị mới đến.

Lời hắn ta nói đều là sự thật, bà Tô không có lời nào để phản bác.

Người nhà họ Tô đều im lặng, thật ra Địch Thiên Đông nói rất đúng, bọn họ thật sự rất ngứa mắt thằng vô dụng kia, hận không thể bắt Tô Diệu ly hôn với nó ngay lập tức.

Nếu Tô Diệu theo Địch Thiên Đông, không chỉ có nhà họ Tô được lợi, chính bản thân Tô Diệu cũng có thể nước lên thì thuyền lên, làm Địch phu nhân tôn quý chẳng phải quá tốt ư?

Nghĩ như vậy trong lòng mọi người dường như đều chấp nhận lời nói của Địch Thiên Đông.

Địch Thiên Đông thấy mình nói xàm vài câu đã khiến người nhà họ Tô hết đường chối cãi, hắn ta đắc ý nhìn Tô Diệu: "Diệu Diệu, em xem bà em và người nhà em đều cam chịu, em cũng đừng e thẹn nữa!"

Nói xong hắn ta thò tay qua muốn nắm cổ tay Tô Diệu.

Tô Diệu vội vàng tránh đi, nhíu đôi mi thanh tú bình tĩnh nói: "Địch sư phụ, xin anh hãy nghiêm túc, bọn họ là bọn họ, tôi là tôi. Tôi nhắc lại lần nữa, tôi đã kết hôn."

Khi nói những câu này trong lòng, cô cực kỳ căng thẳng, cô không ngờ tới Địch Thiên Đông lại to gan như vậy, dám động chân động tay trước mặt bao nhiêu người.

Càng đau lòng hơn chính là người nhà họ Tô không có ai ngăn hắn ta lại, điều này khiến trong lòng cô rất khó chịu!

Đây mà cũng gọi là người nhà?

Người nhà như thế này còn chẳng bằng người dưng!

Người ngoài nhìn thấy một cô gái bị đàn ông bắt nạt cũng sẽ ra tay ngăn cản, nhưng người nhà của cô lại thờ ơ như thế...

"Ôi chao, quả nhiên là xinh đẹp mỹ miều, ngay cả dáng vẻ tức giận cũng đẹp như này." Sự tức giận của Tô Diệu không khiến cho Địch Thiên Đông bớt phóng túng, ngược lại càng kích thích hắn: "Tôi nói cho em biết, tôi đã chọn em rồi!"

Nói xong hắn ta lại định kéo Tô Diệu!

Lúc này hắn ta dùng đến võ thuật, Tô Diệu căn bản không thể né tránh, bị hắn ta nắm chặt cổ tay.

Sau khi nắm được cổ tay Tô Diệu, Địch Thiên Đông hơi dùng lực, kéo cô lại đây, hít hà mái tóc cô vẻ mặt si mê: "Rất thơm, mùi hương này quả thật làm say lòng người."

Lần này không chỉ là động tay động chân mà chính là giở trò đồi bại!

Sắc mặt người nhà họ Tô đều thay đổi, bọn họ không ngờ tới Địch Thiên Đông có thể trắng trợn tới mức này.

Sắc mặt bà Tô cực kỳ khó coi.

Thật ra bà ta đã ngầm chấp nhận chuyện Tô Diệu kết hôn với Địch Thiên Đông.

Chỉ cần hai bên chọn ngày lành, Địch Thiên Đông tới rước dâu là được.

Nhưng không thể giở trò lưu manh ngay trước mặt người nhà họ Tô thế này được, đúng là coi trời bằng vung, bà ta chắc rằng nếu trong đại sảnh này không có người hắn ta còn có thể làm ra chuyện quá đáng hơn.

"Buông con gái tôi ra."

Đường Tĩnh đứng bật dậy, nổi giận nói.

Bà ta không thích Trần Dương, chỉ mong con gái ly hôn nhưng hiện tại hai đứa nó đã ly hôn đâu?

Địch Thiên Đông cho dù có tiền cũng không thể ép buộc con gái trước mặt bà ta được, là một người mẹ, sao bà ta có thể nhịn được.

"Địch Thiên Đông, mau buông ra."

"Thật là ngang ngược, dám làm trò này ngay trong nhà họ Tô!"

Tô Diệu vừa lo vừa tức, cô giãy giụa, quát to: "Thả tôi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."

Đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, Địch Thiên Đông tỏ vẻ thờ ơ, hắn ta bĩu môi khinh thường, nhìn thẳng bà Tô: "Bà Tô, tôi đã nói rõ ràng điều kiện, nếu bà không đồng ý thì tôi sẽ đi ngay."

"Nếu các người muốn tôi mua cổ phần thì phải đồng ý điều kiện này! Trên thế giới này muốn có được thì nhất định phải trả giá, bà thấy có đúng không, bà Tô?"

Giọng điệu ngạo mạn của Địch Thiên Đông đã chọc giận người nhà họ Tô, bọn họ nhìn về phía bà Tô, hy vọng bà ta có thể thẳng thừng từ chối hắn.

Chỉ cần bà ta từ chối, bọn họ sẽ đuổi tên ngông cuồng ngang ngược này ra khỏi nhà họ Tô ngay lập tức.

Nhưng mà...

Bà Tô thở dài một hơi, không nói câu nào, sao bà ta có thể mặc kệ thanh danh của Tô Diệu được?

Nhưng so với lợi ích của nhà họ Tô, thanh danh của Tô Diệu căn bản không đáng giá nhắc đến, không có sáu trăm triệu này, nhà họ Tô sẽ bị Đinh Kiệt từ từ thâu tóm.

Bà Tô không nói gì khiến người nhà họ Tô rất khó hiểu, một đám ngồi tại chỗ tức giận nhìn nhau.

Đường Tĩnh bất đắc dĩ nhắm mắt lại, làm một người mẹ, đến con gái của chính mình bà ta cũng không bảo vệ được…

Tô Diệu đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Cả gia tộc lớn như thế này lại không có ai dám đứng ra bảo vệ cô.

"Hê hê, không nói gì nghĩa là đồng ý." Địch Thiên Đông đắc ý cười ha hả, có sự chấp nhận của người nhà họ Tô, hắn ta càng trở nên to gan hơn nữa.

Hắn ta kéo mạnh tay Tô Diệu, cô hoảng sợ kêu lên, bị hắn ta trực tiếp kéo vào lòng.

"Mau thả tôi ra." Tô Diệu liều mạng giãy giụa.

"Diệu Diệu ngoan, anh cam đoan sau này sẽ yêu thương em thật tốt." Nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của Tô Diệu, hắn ta không nhịn được nuốt nước miếng, từ từ đưa miệng lại gần.

Biết bản thân không thể thoát khỏi, nước mắt Tô Diệu yên lặng rơi xuống, cô đã mất hết hy vọng!

Sống hơn hai mươi năm trên đời, cô chưa bao giờ tuyệt vọng như lúc này.

Mẹ cô, người nhà của cô ở ngay trước mặt, nhưng không có ai dám đứng ra ngăn cản tên cầm thú này.

Tại sao cô phải từ bỏ danh tiết của bản thân vì nhà họ Tô?

Cô là con người chứ đâu phải hàng hóa!

Nghĩ tới đây Tô Diệu càng đau lòng, thậm chí cô cảm nhận được hơi thở của Địch Thiên Đông phả lên mặt mình.

Trần Dương, anh đang ở đâu?

Tôi bị người khác ức hiếp sao anh còn chưa đến cứu tôi!

Trong khoảnh khắc này người cô nghĩ đến lại là Trần Dương!

Ngay lúc Địch Thiên Đông sắp hôn Tô Diệu, đột nhiên một cánh tay mạnh mẽ đặt lên vai hắn ta!

Giọng nói lạnh như băng truyền vào tai hắn ta: "Mày muốn chết phải không?"
Chương 67: Tuyệt vọng

Địch Thiên Đông đứng trước mặt Tô Diệu vươn tay, hắn ta nhìn cô chân thành nói: "Thật ra người tôi vẫn luôn ngưỡng mộ là em, Tô Diệu tiểu thư."

Tô Diệu lắc đầu, gằn từng tiếng một nói với hắn: "Địch sư phụ, anh nhầm rồi, tôi đã kết hôn."

"Nhầm rồi anh ơi, Tô Diệu kết hôn sắp được ba năm rồi." Tô Hải tới cạnh Địch Thiên Đông nói.

Địch Thiên Đông quay về phía Tô Hải cười trả lời: "Sao có thể nhầm được? Người anh thích là Tô Diệu, hơn nữa anh nói cho chú em biết, chuyện hợp tác hôm nay nếu không phải nể mặt Tô Diệu anh cũng không đồng ý đâu, chú em đã rõ chưa?"

Lời nói của Địch Thiên Đông khiến vẻ mặt Tô Hải trở nên cứng đờ, anh ta không ngờ rằng Địch Thiên Đông sẽ nói như vậy.

"Địch sư phụ nói đùa rồi, Diệu Diệu đã kết hôn rồi, làm sao có thể kết hôn với cậu được." Bà Tô nhịn không được nói.

"Bà Tô, bà thấy tôi giống đang nói đùa lắm à?" Địch Thiên Đông cười lạnh: "Nếu các người không đồng ý thì tôi cũng không bắt ép, nhưng không cần hợp tác nữa. Tôi có lòng tốt nhắc nhở một câu, hoàn cảnh nhà họ Tô hiện giờ ra sao các người hẳn là rõ nhất. Ngoài tôi ra làm gì còn ai chịu chi nhiều tiền như thế mua cổ phần công ty nhà họ Tô?"

Địch Thiên Đông nắm chắc điểm yếu của nhà họ Tô, sắc mặt bà Tô trở nên rối rắm, bà suy nghĩ một chút rồi nói: "Địch sư phụ, nếu cậu kết hôn với Ngọc Nhi thì ta sẽ vui vẻ đồng ý, nhưng Diệu Diệu đã có chồng, cậu như thế có khác gì ép buộc đâu?"

"Ép buộc?" Địch Thiên Đông cười khẩy: "Bà không phải lo lắng, chồng Tô Diệu chỉ là thằng vô dụng bám váy vợ, nhà họ Tô các người cũng ngứa mắt nó đúng không? Hơn nữa theo tin tức tôi điều tra được, kết hôn hơn hai năm nhưng đến tay Diệu Diệu nó cũng chưa được nắm?"

Nói tới đây Địch Thiên Đông nhìn Tô Diệu cười nói: "Tôi nói đúng không, Diệu Diệu?"

Xem ra hắn ta có chuẩn bị mới đến.

Lời hắn ta nói đều là sự thật, bà Tô không có lời nào để phản bác.

Người nhà họ Tô đều im lặng, thật ra Địch Thiên Đông nói rất đúng, bọn họ thật sự rất ngứa mắt thằng vô dụng kia, hận không thể bắt Tô Diệu ly hôn với nó ngay lập tức.

Nếu Tô Diệu theo Địch Thiên Đông, không chỉ có nhà họ Tô được lợi, chính bản thân Tô Diệu cũng có thể nước lên thì thuyền lên, làm Địch phu nhân tôn quý chẳng phải quá tốt ư?

Nghĩ như vậy trong lòng mọi người dường như đều chấp nhận lời nói của Địch Thiên Đông.

Địch Thiên Đông thấy mình nói xàm vài câu đã khiến người nhà họ Tô hết đường chối cãi, hắn ta đắc ý nhìn Tô Diệu: "Diệu Diệu, em xem bà em và người nhà em đều cam chịu, em cũng đừng e thẹn nữa!"

Nói xong hắn ta thò tay qua muốn nắm cổ tay Tô Diệu.

Tô Diệu vội vàng tránh đi, nhíu đôi mi thanh tú bình tĩnh nói: "Địch sư phụ, xin anh hãy nghiêm túc, bọn họ là bọn họ, tôi là tôi. Tôi nhắc lại lần nữa, tôi đã kết hôn."

Khi nói những câu này trong lòng, cô cực kỳ căng thẳng, cô không ngờ tới Địch Thiên Đông lại to gan như vậy, dám động chân động tay trước mặt bao nhiêu người.

Càng đau lòng hơn chính là người nhà họ Tô không có ai ngăn hắn ta lại, điều này khiến trong lòng cô rất khó chịu!

Đây mà cũng gọi là người nhà?

Người nhà như thế này còn chẳng bằng người dưng!

Người ngoài nhìn thấy một cô gái bị đàn ông bắt nạt cũng sẽ ra tay ngăn cản, nhưng người nhà của cô lại thờ ơ như thế...

"Ôi chao, quả nhiên là xinh đẹp mỹ miều, ngay cả dáng vẻ tức giận cũng đẹp như này." Sự tức giận của Tô Diệu không khiến cho Địch Thiên Đông bớt phóng túng, ngược lại càng kích thích hắn: "Tôi nói cho em biết, tôi đã chọn em rồi!"

Nói xong hắn ta lại định kéo Tô Diệu!

Lúc này hắn ta dùng đến võ thuật, Tô Diệu căn bản không thể né tránh, bị hắn ta nắm chặt cổ tay.

Sau khi nắm được cổ tay Tô Diệu, Địch Thiên Đông hơi dùng lực, kéo cô lại đây, hít hà mái tóc cô vẻ mặt si mê: "Rất thơm, mùi hương này quả thật làm say lòng người."

Lần này không chỉ là động tay động chân mà chính là giở trò đồi bại!

Sắc mặt người nhà họ Tô đều thay đổi, bọn họ không ngờ tới Địch Thiên Đông có thể trắng trợn tới mức này.

Sắc mặt bà Tô cực kỳ khó coi.

Thật ra bà ta đã ngầm chấp nhận chuyện Tô Diệu kết hôn với Địch Thiên Đông.

Chỉ cần hai bên chọn ngày lành, Địch Thiên Đông tới rước dâu là được.

Nhưng không thể giở trò lưu manh ngay trước mặt người nhà họ Tô thế này được, đúng là coi trời bằng vung, bà ta chắc rằng nếu trong đại sảnh này không có người hắn ta còn có thể làm ra chuyện quá đáng hơn.

"Buông con gái tôi ra."

Đường Tĩnh đứng bật dậy, nổi giận nói.

Bà ta không thích Trần Dương, chỉ mong con gái ly hôn nhưng hiện tại hai đứa nó đã ly hôn đâu?

Địch Thiên Đông cho dù có tiền cũng không thể ép buộc con gái trước mặt bà ta được, là một người mẹ, sao bà ta có thể nhịn được.

"Địch Thiên Đông, mau buông ra."

"Thật là ngang ngược, dám làm trò này ngay trong nhà họ Tô!"

Tô Diệu vừa lo vừa tức, cô giãy giụa, quát to: "Thả tôi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."

Đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, Địch Thiên Đông tỏ vẻ thờ ơ, hắn ta bĩu môi khinh thường, nhìn thẳng bà Tô: "Bà Tô, tôi đã nói rõ ràng điều kiện, nếu bà không đồng ý thì tôi sẽ đi ngay."

"Nếu các người muốn tôi mua cổ phần thì phải đồng ý điều kiện này! Trên thế giới này muốn có được thì nhất định phải trả giá, bà thấy có đúng không, bà Tô?"

Giọng điệu ngạo mạn của Địch Thiên Đông đã chọc giận người nhà họ Tô, bọn họ nhìn về phía bà Tô, hy vọng bà ta có thể thẳng thừng từ chối hắn.

Chỉ cần bà ta từ chối, bọn họ sẽ đuổi tên ngông cuồng ngang ngược này ra khỏi nhà họ Tô ngay lập tức.

Nhưng mà...

Bà Tô thở dài một hơi, không nói câu nào, sao bà ta có thể mặc kệ thanh danh của Tô Diệu được?

Nhưng so với lợi ích của nhà họ Tô, thanh danh của Tô Diệu căn bản không đáng giá nhắc đến, không có sáu trăm triệu này, nhà họ Tô sẽ bị Đinh Kiệt từ từ thâu tóm.

Bà Tô không nói gì khiến người nhà họ Tô rất khó hiểu, một đám ngồi tại chỗ tức giận nhìn nhau.

Đường Tĩnh bất đắc dĩ nhắm mắt lại, làm một người mẹ, đến con gái của chính mình bà ta cũng không bảo vệ được…

Tô Diệu đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Cả gia tộc lớn như thế này lại không có ai dám đứng ra bảo vệ cô.

"Hê hê, không nói gì nghĩa là đồng ý." Địch Thiên Đông đắc ý cười ha hả, có sự chấp nhận của người nhà họ Tô, hắn ta càng trở nên to gan hơn nữa.

Hắn ta kéo mạnh tay Tô Diệu, cô hoảng sợ kêu lên, bị hắn ta trực tiếp kéo vào lòng.

"Mau thả tôi ra." Tô Diệu liều mạng giãy giụa.

"Diệu Diệu ngoan, anh cam đoan sau này sẽ yêu thương em thật tốt." Nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của Tô Diệu, hắn ta không nhịn được nuốt nước miếng, từ từ đưa miệng lại gần.

Biết bản thân không thể thoát khỏi, nước mắt Tô Diệu yên lặng rơi xuống, cô đã mất hết hy vọng!

Sống hơn hai mươi năm trên đời, cô chưa bao giờ tuyệt vọng như lúc này.

Mẹ cô, người nhà của cô ở ngay trước mặt, nhưng không có ai dám đứng ra ngăn cản tên cầm thú này.

Tại sao cô phải từ bỏ danh tiết của bản thân vì nhà họ Tô?

Cô là con người chứ đâu phải hàng hóa!

Nghĩ tới đây Tô Diệu càng đau lòng, thậm chí cô cảm nhận được hơi thở của Địch Thiên Đông phả lên mặt mình.

Trần Dương, anh đang ở đâu?

Tôi bị người khác ức hiếp sao anh còn chưa đến cứu tôi!

Trong khoảnh khắc này người cô nghĩ đến lại là Trần Dương!

Ngay lúc Địch Thiên Đông sắp hôn Tô Diệu, đột nhiên một cánh tay mạnh mẽ đặt lên vai hắn ta!

Giọng nói lạnh như băng truyền vào tai hắn ta: "Mày muốn chết phải không?"
Đang tải...
Chương 68: Đánh nhau

Thấy chuyện tốt bị phá hỏng, sắc mặt Địch Thiên Đông lập tức xấu đi. Hắn ta tức miệng mắng lớn: "Cái quái gì thế, là tên nào không có mắt hả?"

Nói rồi hắn ta buông Tô Diệu ra, Tô Diệu vội vàng lùi về phía sau.

Địch Thiên Đông quay đầu lại nhìn. Một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi, mặc áo phông rẻ tiền đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn ta.

"Trần Dương?"

Người nhà họ Tô không khỏi sửng sốt, ai ngờ Trần Dương lại xuất hiện đúng vào lúc này chứ.

"Anh ấy… anh ấy thật sự tới cứu mình..." Nước mắt Tô Diệu từ khóe mắt chảy xuống, cảm giác an toàn bao trùm cả người cô.

Đường Tĩnh nhìn Trần Dương một chút, trong lòng có chút bối rối. Xảy ra chuyện gì thế, bà ta cũng đâu có thông báo cho Trần Dương về buổi họp hôm nay, tại sao cậu ta lại chạy tới trang viên nhà họ Tô chứ?

"Mẹ nó, mày là ai hả?" Địch Thiên Đông dùng giọng nói không hề thiện cảm mà mắng Trần Dương.

"Trần Dương."

"Ha, tao còn tưởng là ai. Thì ra mày chính là thằng chồng phế vật của Diệu Diệu đấy à!" Địch Thiên Đông cười ha ha hỏi: "Làm sao hả, thấy tao thân mật với vợ mày nên mày không phục đấy à? Tao nói cho mày biết, tao muốn vợ mày. Mày biết điều thì cút ngay đi cho tao!"

"Xem ra mày thật sự muốn chết!"

Trần Dương gằn từng chữ, ánh mắt của anh càng lúc càng lạnh đi. Sự lạnh lẽo từ người anh tỏa ra khiến những người xung quanh không khỏi rùng mình.

Tại sao… tên phế vật này lại trở nên đáng sợ thế này chứ?

Khí chất mạnh mẽ, ánh mắt dọa người!

"Tao muốn chết?" Sắc mặt Địch Thiên Đông lập tức xấu đi, hắn ta hung dữ nhìn chằm chằm Trần Dương: "Mày có biết mày đang nói chuyện với ai không? Tao còn định khi nào có thời gian sẽ đi tìm mày, không ngờ mày lại tự tới chỗ tao trước, đúng là đỡ được biết bao nhiêu công sức mà."

Nói xong hai chân Địch Thiên Đông đột nhiên di chuyển. Hắn ta xông về phía Trần Dương giống hệt một con hổ dữ.

"Trời ạ, có phải tên Trần Dương này bị ngốc không vậy, sao lại đứng yên một chỗ không nhúc nhích thế!"

"Phải đấy. Địch Thiên Đông là bậc thầy võ thuật, người bị hắn đánh không chết thì cũng tàn phế!"

Người nhà họ Tô vốn không thích Trần Dương nhưng lúc này lại có không ít người hy vọng Trần Dương sẽ đánh thắng Địch Thiên Đông, giúp bọn họ làm chuyện bọn họ không dám làm.

Nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu đây chỉ là hy vọng xa vời mà thôi.

Địch Thiên Đông chính là một bậc thầy võ thuật, người bình thường làm sao có thể là đối thủ của hắn ta chứ.

"Trần Dương, anh mau đi đi, anh đánh không lại hắn đâu!" Tô Diệu bị tình cảnh này dọa sợ, cô lớn tiếng hét lên với Trần Dương.

Thật ra Trần Dương đột nhiên xuất hiện ở đây thì cô đã rất vui mừng rồi.

Nhưng dường như Trần Dương không nghe thấy lời thúc giục của Tô Diệu. Anh vẫn thản nhiên đứng yên tại chỗ nhìn tên Địch Thiên Đông hung dữ xông tới, vẻ mặt không chút thay đổi.

Tô Diệu sốt ruột hét lên với người nhà họ Tô: "Mau cản bọn họ lại đi, nhanh lên!"

Nhưng lại chẳng có ai dám đứng ra ngăn cản.

Tô Diệu tuyệt vọng, cô vội vàng chạy ra ngoài sảnh gọi điện thoại báo cánh sát.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối: "Xin chào, đây là sở cảnh sát thành phố Tây Xuyên, xin hỏi có gì cần giúp đỡ!"

Tô Diệu cực kỳ sốt ruột: "Mau lên, may cho người tới trang viên nhà họ Tô. Ở đây có người gây sự, sắp đánh nhau tới nơi rồi!"

"Rầm!"

Tô Diệu vừa dứt lời thì có tiếng động từ trong sảnh truyền tới, Trần Dương và Địch Thiên Đông bắt đầu đánh nhau rồi.

"Xin hỏi, là ai gây sự ở đâu vậy?"

Cảnh sát có chút nghi ngờ. Mặc dù nhà họ Tô chỉ là một gia tộc hạng ba nhưng ở nhà phố Tây Xuyên bọn họ cũng có chút danh tiếng, ai lại dám chạy tới nhà họ Tô gây sự chứ?

"Là Địch Thiên Đông của võ quán Thiên Đông, hắn ta… hắn ta đang đánh chồng tôi!"

Cúp điện thoại, hai má Tô Diệu nóng bừng lên, tim đập cực kỳ nhanh, hình như… đây là lần đầu tiên cô thừa nhận Trần Dương là chồng cô!

Nhưng tiếng đánh nhau kịch liệt trong sảnh lập tức khiến Tô Diệu hồi phục tinh thần, cô vội vàng quay vào sảnh. Tô Diệu vừa bước vào thì đã bị tình cảnh ở bên trong làm há hốc miệng!

Nói đúng hơn là tất cả mọi người đều đang há hốc miệng!

Ai nấy trợn tròn hai mắt, miệng mở lớn như thể gặp ma vậy.

Trần Dương… lại có thể đánh bất phân thắng bại với Địch Thiên Đông, thực lực ngang ngửa!

Trời ạ!

Bọn họ bị hoa mắt sao?

Trần Dương ở rể nhà họ Tô đã gần ba năm, đây là lần đầu tiên bọn họ biết được Trần Dương đánh nhau giỏi thế này!

Nhìn hai người đang đánh nhau trong sảnh, mọi người đều sửng sốt tới ngây người.

Hai người bọn họ ngươi một chiêu ta một chiêu đánh nhau cực kỳ kịch liệt, thân thủ cũng nhanh như chớp. Động tác của hai người càng lúc càng nhanh, âm thanh từ trận đấu cũng càng lúc càng lớn. Một lúc sau, mọi người đã không thể nhìn thấy động tác của hai người bằng mắt thường nữa.

Tô Diệu nhìn cảnh tượng trước mặt, đầu óc cô đột nhiên không thể suy nghĩ gì nữa.

Sao… sao có thể như vậy được?

Sao Trần Dương lại lợi hại như vậy?

Chuyện này khiến Tô Diệu nhớ tới tiệc mừng đại thọ bảy mươi tuổi của bà Tô, hôm đó Trần Dương đánh Tô Hải ngã xuống đất. Cô còn cho rằng Trần Dương chỉ may mắn mà thôi, nhưng hiện giờ có vẻ như không phải chỉ do may mắn.

Mà là Trần Dương thật sự rất lợi hại!

A!

Đúng lúc đó, Địch Thiên Đông vốn đang bất phân thắng bại với Trần Dương đột nhiên kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đất.

Cái gì?

Trần Dương đánh ngã Địch Thiên Đông rồi sao?

Trời ạ, đây không phải sự thật đấy chứ!

Toàn bộ đại sảnh lặng yên như tờ!

"Tao chịu thua, tao chịu thua, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa..."

Địch Thiên Đông ôm bụng, khom người nửa nằm nửa quỳ trên mặt đất giống như một con tôm luộc chín.

Cú đấm kia của Trần Dương suýt thì khiến hắn ta tắt thở, anh mà còn đấm một cú nữa thì hôm nay hắn ta không chết cũng phải tàn phế!

"Chịu thua? Chịu thua là xong sao?" Ánh mắt của Trần Dương lạnh đi: "Vừa rồi khi chạm vào vợ tao sao mày không nghĩ tới hậu quả?"

Trần Dương và Địch Thiên Đông đều là tu sĩ trung kỳ ở cảnh giới Hậu Thiên, vừa rồi trong lúc đánh nhau Trần Dương đã nhận ra điều này.

Nhưng Trần Dương đã uống viên Long Hổ Đan mà Triệu Hà Cầu đưa nên sức mạnh của anh tăng lên rất nhiều, hầu như anh lấn át hẳn Địch Thiên Đông.

Vừa rồi Trần Dương đánh lâu như vậy là do anh vừa tu luyện tới Hậu Thiên trung kỳ, vẫn chưa thích ứng được với sức mạnh của mình nên tranh thủ luyện tập một chút.

Trần Dương đạp Địch Thiên Đông đang nằm trên mặt đất, hết lần này tới lần khác.

Bịch! Bịch! Bịch!

Từng tiếng động khiến mọi người nghe mà tê cả da đầu!

Mấy cú đá này vừa nhanh vừa mạnh, chỉ sợ là bọn họ chẳng thể chịu nổi dù chỉ một cú.

Lúc này, ánh mắt người nhà họ Tô nhìn Trần Dương đều thay đổi. Anh ta vẫn là con rể phế vật của nhà họ Tô đấy chứ?

Ánh mắt Tô Diệu nhìn Trần Dương cũng trở nên rất phức tạp, đây thật sự là Trần Dương mà cô biết sao?

Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của anh, trái tim cô đột nhiên run lên.

Gần ba năm nay, đây là lần đầu tiên cảm thấy Trần Dương lại đàn ông đến vậy!

Bịch! Bịch! Bịch!

Trần Dương vẫn đang tiếp tục đạp Địch Thiên Đông.

Tiếng động này bao trùm lên đại sảnh trang viên nhà họ Tô không dứt.

Khi Địch Thiên Đông sắp ngất đi, cuối cùng cảnh sát cũng tới.

Vu Lan dẫn theo mấy viên cảnh sát xông vào đại sảnh.

Cô nhìn cảnh tượng trước mắt rồi nhíu mày.

"Mau dừng tay, còn đá nữa là anh đá chết hắn đấy!" Viên cảnh sát đứng sau lưng Vu Lan bước lên cản Trần Dương lại.

Trần Dương thấy cảnh sát đã tới thì thu chân về.

Nhìn thấy Trần Dương, Vu Lan không nói gì mà chỉ gật đầu với anh.

Lúc này, một viên cảnh sát lấy tập hồ sơ ra rồi quay sang nhìn mọi người hỏi: "Vừa rồi ai báo cảnh sát?"

"Là… là tôi báo!" Tô Diệu nhanh chóng bước tới.

"Cô báo cảnh sát nói là có người đánh chồng cô, cái người đang nằm trên mặt đất là chồng cô sao?" Viên cảnh sát chỉ vào Địch Thiên Đông đang ngất trên mặt đất mà hỏi.

"Không… không phải, hắn ta không phải chồng tôi..." Tô Diệu vội vàng lắc đầu, ngượng ngùng nhìn Trần Dương: "Anh… anh ấy mới phải."

Nói xong, Tô Diệu xấu hổ cúi đầu xuống. Cô thừa nhận Trần Dương là chồng mình trước mặt nhiều người như vậy nên đang rất ngượng.

Thấy Tô Diệu thừa nhận anh là chồng trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng Trần Dương thật sự rất thỏa mãn!

Viên cảnh sát đang lập hồ sơ nhìn Trần Dương, không khỏi giật mình. Người đàn ông này có thể đánh Địch Thiên Đông thành con chó chết, cũng lợi hại quá rồi.

Đương nhiên là anh ta nhận ra người nằm trên mặt đất là Địch Thiên Đông.

Thật ra người có tiếng tăm như Địch Thiên Đông, có muốn người ta không nhận ra cũng khó.

Lúc này, Địch Thiên Đông đang nằm trên mặt đất dần dần tỉnh lại. Hắn ta vừa mở mắt ra thì thấy cảnh sát đã đến rồi, hắn lập tức gào lớn: "Đồng chí cảnh sát, mọi người phải mau cứu tôi. Tên này là kẻ điên, anh ta muốn đánh chết tôi..."

Địch Thiên Đông bị Trần Dương đánh tới phát sợ, vừa rồi hắn ta thật sự cho rằng Trần Dương sẽ đá chết hắn.



Bây giờ cảnh sát tới rồi, như thể hắn ta tìm được nhánh cỏ cứu mạng vậy.

Vu Lan nhíu mày nói: "Được rồi, cứ theo tôi về sở cảnh sát để lập hồ sơ. Sự thật ra sao, đợi chúng tôi điều tra rồi sẽ rõ."

Địch Thiên Đông lập tức ngậm miệng lại. Hắn ta sợ sệt nhìn Trần Dương, trong ánh mắt âm thầm giấu một tia thù hận sâu sắc.

"Cậu ở lại, lấy lời khai của tất cả những người ở đây." Vu Lan nói với viên cảnh sát đang lập hồ sơ.

Nói xong cô nhìn Trần Dương: "Anh cũng đi theo tôi một chuyến."

Trần Dương gật đầu.

Lúc này Tô Diệu đi tới bên cạnh anh lo lắng nói: "Hay là tôi cùng anh tới đó."

Trần Dương mỉm cười lắc đầu: "Yên tâm đi, không sao đâu. Cảnh sát Vu nổi tiếng công bằng mà!"

Nghe vậy, Tô Diệu đành gật đầu theo bản năng.

Trần Dương theo Vu Lan lên xe, trên xe chỉ có anh và Vu Lan.



"Này, không phải chúng ta đi lấy lời khai sao?" Trần Dương nhìn hướng xe chạy, đây không phải đường tới sở cảnh sát. Rốt cuộc Vu Lan muốn đưa anh tới đâu?
Chương 69: Cầu xin anh

Vu Lan lườm Trần Dương một cái rồi nói: "Địch Thiên Đông là kẻ ngạo mạn, ỷ vào việc hắn ta thật sự có bản lĩnh mà chẳng coi ai ra gì. Tôi dùng đầu ngón chân nghĩ cũng đoán ra được hắn ta là kẻ gây sự trước. Lát nữa tôi sẽ bảo đồng nghiệp tới nhà họ Tô điều tra camera giám sát, chẳng phải đã rõ ràng rồi hay sao?"

Trần Dương mỉm cười: "Vẫn là cảnh sát Vu thông minh."

Vu Lan tức giận nói: "Anh đã chính thức trở thành tu sĩ rồi mà vẫn chẳng đàng hoàng chút nào!"

Trần Dương ngạc nhiên nhìn Vu Lan: "Làm sao cô biết được?"

"Anh đừng quên tôi đang ở cảnh giới Tiên Thiên rồi đấy!"

"Cũng phải." Trần Dương gật đầu.

Vu Lan có chút ngạc nhiên nhìn Trần Dương, làm thế nào mà anh ta đánh bại Địch Thiên Đông vậy?

Mấy ngày trước anh ta mới chỉ là người có sức mạnh siêu việt hơn người bình thường thôi!

"Trần Dương anh nói thật cho tôi biết có phải Phá Chương Đan lần trước anh cho tôi vẫn còn không?"

"Cảnh sát Vu, không phải tôi đã cho cô một viên rồi sao?" Trần Dương mỉm cười trêu chọc: "Khi tôi cho cô Phá Chương Đan cô còn nhắc nhở tôi không nên tùy tiện để người khác uống loại thuốc này..."

Đương nhiên là Vu Lan hiểu Trần Dương đang trêu chọc cô. Vu Lan đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nói: "Đó là vì… tôi cũng không ngờ là Phá Chương Đan này lại có hiệu quả tốt như vậy. Tôi có một người bạn cũng bị kẹt ở viên mãn rất lâu, nếu anh còn thuốc thì cho tôi thêm một viên được không?"

Trần Dương liếc nhìn Vu Lan, anh chậm rãi xoay người rồi từ tốn nói: "Người bạn đó của cô bị kẹt ở viên mãn thì liên quan gì tới tôi?"

Mặc dù phương pháp điều chế Phá Chương Đan rất đơn giản nhưng anh cũng không thể tùy tiện cho Vu Lan thuốc được.

Lý Hổ phải bỏ ra mười tỷ và một thanh bảo kiếm cực kỳ sắc bén để mua một viên Phá Chương Đan đấy.

Vu Lan nói vài câu đã muốn có một viên Phá Chương Đan, như vậy cũng quá rẻ rồi.

Thấy Trần Dương từ chối Vu Lan có chút không vui.

Nhưng cô cũng chẳng thể oán trách Trần Dương được. Anh ta nhiều lần giúp đỡ cô, cô thì cứ liên tục nợ ân tình của anh ta. Cô vốn không có tư cách yêu cầu Trần Dương làm gì.

Hơn nữa nếu không phải Trần Dương cho cô một viên Phá Chương Đan thì cô cũng không thể đạt tới Tiên Thiên nhanh như vậy được. Ân tình này của Trần Dương thật sự quá lớn.

Vậy mà cô lại vô tư đề nghị Trần Dương cho cô một viên đan dược quý giá thế, đúng là khiến người khác khó chịu.

Nhưng người bạn kia rất thân thiết với cô, Vu Lan cũng không muốn cứ thế từ bỏ.

Vu Lan cắn môi, nhẹ nhàng nói: "Trần Dương, phải làm thế nào thì anh mới đồng ý cho tôi viên thuốc đó?"

Trần Dương mỉm cười nói: "Cảnh sát Vu đã mở lời rồi, sao tôi lại không đồng ý cơ chứ. Nhưng viên đan dược cũng không dễ dàng lấy được như vậy đâu, cô phải làm xong một chuyện đã!"

"Anh nói đi, chuyện gì?" Vu Lan không hề suy nghĩ mà hỏi ngay.

"Rất đơn giản, cô nói vài câu dễ nghe khen ngợi tôi đi. Chỉ cần tôi thấy vui thì sẽ cho cô một viên đan dược, được chứ?" Trần Dương nhìn Vu Lan rồi nói: "Nhưng nhất định phải có thái độ chân thành, cô mà làm cho có thì viên đan dược này..."

Nửa câu sau Trần Dương không nói hết.

Cả người Vu Lan run lên, khuôn mặt cô nhanh chóng đỏ bừng cả lên.

Cô là người ngay thẳng trước giờ chưa từng chịu thua ai, sao có thể nịnh nọt người khác cơ chứ.

Hôm đó khi đối mặt với mấy tên đào trộm mộ trên núi Đông Mang cô cũng không hề khuất phục.

Tên Trần Dương này đúng là quá đáng!

Vu Lan lái xe chậm lại, thầm nghĩ hay là không xin thuốc nữa. Nhưng mấy giây sau cô vẫn quyết định chấp nhận.

"Trần Dương, anh Trần tốt bụng, anh là người đàn ông tốt bụng nhất, đẹp trai nhất mà tôi từng gặp. Anh có thể cho tôi thêm một viên đan dược nữa được không?"

Trần Dương không kiềm chế được mà mỉm cười.

Không ngờ cô gái xinh đẹp kiêu ngạo không chịu cúi đầu như Vu Lan lúc nói chuyện dịu dàng lại quyến rũ như vậy, thật khiến người ta khó mà cưỡng lại được.

Ngay cả Trần Dương cũng không kiềm chế được muốn đồng ý với yêu cầu của cô.

"Thôi được rồi, nể mặt cô tôi đành cho cô một viên đan dược nữa vậy!"

Trần Dương rất thích thú. Hoa Bá Vương của thành phố Tây Xuyên dùng ngữ khí dịu dàng cầu xin anh, có thể nói đây là chuyện mà cả thành phố Tây Xuyên này chỉ mình anh được hưởng.

Nói rồi Trần Dương lấy một viên Phá Chương Đan đem theo trong người ra.

"Trần Dương, cảm ơn anh." Nhận lấy Phá Chương Đan, Vu Lan không giấu nổi sự mừng rỡ. Cô vội vàng dừng xe lại bên lề đường rồi dùng điện thoại di động nhấn một số điện thoại.

"Alo, tôi xin được Phá Chương Đan rồi, anh có muốn tới lấy ngay bây giờ không?" Vu Lan vui vẻ nói.

Trần Dương không nghe được người ở đầu dây bên kia trả lời thế nào, chỉ thấy Vu Lan gật đầu rồi mỉm cười cúp máy.

"Trần Dương, bạn của tôi đang ở nhà hàng Vương Triều. Hay là chúng ta cùng nhau tới đó được không?" Vu Lan nổ máy rồi nói: "Tôi muốn anh ta trực tiếp cảm ơn anh."

"Ừm." Trần Dương gật đầu.

Hai người nhanh chóng tới nhà hàng Vương Triều. Vu Lan dẫn đường đưa Trần Dương đi thẳng lên phòng bao xa xỉ trên lầu ba.

Trong phòng là mấy cậu ấm con nhà giàu ở thành phố Tây Xuyên. Bọn họ từng tham gia buổi họp mặt hàng năm ở nhà họ Tô, Trần Dương đã từng gặp bọn họ.

Mỗi người dẫn theo một cô bạn gái tới buổi tiệc này. Mặc dù mấy cậu ấm con nhà giàu này có gia cảnh tốt nhưng đều là hạng chơi bời lêu lổng, chẳng có tài cán gì, là công tử bột đúng nghĩa.

Thấy Vu Lan bước vào, một cậu thanh niên lập tức đứng dậy mỉm cười nói: "Nào, tôi giới thiệu với mọi người một chút. Đây là bạn gái của tôi, Vu Lan. Hôm nay cô ấy đem tới đây cho tôi một viên Phá Chương Đan, có thể giúp tôi đạt tới cảnh giới Tiên Thiên!"

Cái gì?

Vu Lan xin viên đan dược này cho tên tiểu tử này sao? Hắn là bạn trai của cô ấy sao?

Chết tiệt, tên tiểu tử này tên là Tào Bảo, là đại thiếu gia của tập đoàn Hằng Thiên.

Đúng là nhà hắn giàu có thật, nhưng hắn cũng chỉ là một tên công tử bột mà thôi.

Vu Lan là người ghét ác như thù, cương trực công chính vậy mà lại đồng ý để cái loại này làm bạn trai sao?

Trần Dương thật không biết Vu Lan nghĩ gì nữa!

Tào Bảo đưa tay ra định nắm tay Vu Lan nhưng lại bị cô nhẹ nhàng né tránh: "Tào Bảo, ở đây nhiều người như vậy đừng có lôi lôi kéo kéo, trông chẳng ra làm sao."

Tào Bảo bật cười nói với bạn bè của mình: "Các anh em, bạn gái của tôi là vậy đấy. Bình thường cô ấy chỉ cho tôi nắm tay thôi, đến hôn cũng không cho tôi hôn. Cô ấy cương quyết nói sau khi kết hôn mới giao bản thân cho tôi. Tính cô ấy khá ngang bướng, mọi người đừng cười tôi đấy nhé, ha ha ha!"

"Anh Bảo, chị dâu vừa xinh đẹp lại truyền thống như vậy, anh nhặt được bảo bối rồi đấy!"

"Phải đấy phải đấy, vừa nhìn là biết chị dâu là kiểu con gái truyền thống, lần này anh có phúc rồi."

Mọi người cung kính nói.

Bầu không khí trong phòng lập tức hào hứng hẳn lên. Lúc này không biết ai đột nhiên thốt lên một câu: "Ôi trời, đay chẳng phải thằng con rể phế vật nhà họ Tô sao?"

Vừa dứt lời mọi người đều nhìn về phía Trần Dương.

"Trời ạ, là con rể nhà họ Tô thật này!"

"Sao tên phế vật này lại ở đây thế?"

"Cũng không tự nhìn xem bản thân là hạng người gì, đây là nơi tên phế vật này có thể đến chắc?"

Mấy tên công tử bột ào ào giễu cợt.

Tào Bảo nghe các anh em của mình nói vậy thì nhíu mày. Hắn nhìn sang Trần Dương, phát hiện anh đúng là tên con rể phế vật nhà họ Tô thật thì khó chịu nói: "Trần Dương, đây không phải chỗ mà mày lên tới, cút mau!"

"Phải đấy, bây giờ nhà họ Tô đã sắp phá sản rồi. Một kẻ ở rể như mày không về nhà ngồi yên đi lại chạy tới đây làm gì?"

"Hiện giờ ở thành phố Tây Xuyên có ai mà không biết nhà họ Tô đã bán đi hơn một nửa sản nghiệp chứ. Mày tới nhà hàng Vương Triều liệu có trả tiền nổi không?"

Vu Lan nghe mấy lời xấu xa của bọn họ thì cũng không nhịn nổi nữa, sắc mặt cô trở nên không vui. Vu Lan nhìn Tào Bảo: "Tào Bảo, mấy người đừng nói nữa. Trần Dương là bạn của tôi, anh ấy cùng tôi tới đây."

Cái gì?

Tên phế vật này là bạn của Vu Lan sao?

Tất cả mọi người trong phòng đều há hốc miệng tưởng rằng mình nghe nhầm.

Vu Lan là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Tây Xuyên, Trần Dương chẳng qua chỉ là một tên con rể phế vật ham ăn lười làm ăn no chờ chết, tại sao hai người bọn họ lại gặp nhau được?

Một người là thiên nga trắng cao cao tại thượng, một người là cóc ghẻ thấp kém. Vu Lan không nói đùa chứ?

Dưới sự sửng sốt của mọi người, Vu Lan kéo cái ghế bên cạnh ra rồi mỉm cười nói với Trần Dương: "Tới đây Trần Dương, anh ngồi bên cạnh tôi."

Trần Dương vốn định bỏ đi nhưng thấy hành động của Vu Lan, anh lại thản nhiên ngồi xuống.

"Lan Lan, sao em lại kết bạn với người như vậy chứ?"

Tào Bảo hồi phục tinh thần, ngơ ngác hỏi.

Vu Lan không vui nói: "Cái gì mà người như vậy? Tào Bảo, phiền anh sau này đừng dùng cái cách ấy để nhìn nhận người khác được không? Trần Dương là người ở rể thì đã sao? Tôi không thể kết bạn với anh ấy chắc?"

"Hơn nữa trong mắt tôi chỉ có người tốt và người xấu mà thôi. Trần Dương là người tốt, có thể kết bạn với người như anh ấy là vinh hạnh của tôi."

Tào Bảo bị Vu Lan làm ngây người!

Kết bạn với Trần Dương mà là vinh hạnh của cô ấy sao?

Tào Bảo dùng ánh mắt xấu xa nhìn Trần Dương. Rốt cuộc anh ta đã dùng phép thuật gì mà lại khiến Vu Lan nói như vậy chứ?
Chương 70: Làm khó

"Không phải anh bị kẹt ở viên mãn của cảnh giới Hậu Thiên đã lâu rồi sao? Tôi xin được một viên Phá Chương Đan có thể giúp anh vượt qua tình trạng này." Nói xong Vu Lan lấy viên đan dược xin được từ Trần Dương ra: "Khó khăn lắm tôi mới xin được viên đan dược này của Trần Dương đấy."

Cái gì?

Xin của Trần Dương sao?

Nghe Vu Lan nói vậy, mọi người trong phòng đều sửng sốt.

Trong số những người ở đây ngoài Tào Bảo ra thì cũng có mấy cậu ấm con nhà giàu là tu sĩ, nhưng bọn họ mới chỉ vừa bước vào con đường tu luyện mà thôi.

Bọn họ được phép tu luyện là nhờ có trưởng bối trong nhà dùng rất nhiều tiền mới xin được. Sau khi bước vào thế giới tu sĩ bọn họ mới biết một tu sĩ muốn từ cảnh giới này đạt tới cảnh giới khác là chuyện khó khăn tới mức nào.

Bọn họ thật sự chưa từng nghe nói Phá Chương Đan có thể giúp tu sĩ phá vỡ tình trạng tu luyện trì trệ cho nên vừa nghe Vu Lan nói vậy ai nấy đều hứng thú.

Nhưng khi Vu Lan nói cô xin thuốc từ chỗ Trần Dương thì bọn họ lại cảm thấy chẳng khác nào bị dội một gáo nước lạnh, họ mất hứng không muốn nghe nữa.

Đùa cái gì thế, Trần Dương chẳng qua chỉ là một tên phế vật ở rể mà thôi, sao anh ta lại có loại đan dược thần kỳ đến vậy chứ?

Nếu anh ta thật sự có loại đan dược này thì người ta đã đổ xô tới nhà họ Tô đòi mua thuốc rồi, liệu nhà họ Tô có sa sút như bây giờ không?

Bọn họ không dám thẳng mặt chê cười Vu Lan, chỉ có thể cười trộm.

Tào Bảo cầm lấy viên đan dược kia nhìn một chút rồi bật cười thành tiếng: "Cái viên đan dược vớ vẩn xám như tro này mà cũng có thể giúp anh phá vỡ tình trạng tu luyện trì trệ sao?"

Dù sao thì Tào Bảo cũng không tin, hắn nhìn Vu Lan rồi nói: "Lan Lan, em là người lương thiện dễ bị người ta lừa. Anh đoán chuyện em tu luyện tới cảnh giới Tiên Thiên không phải là nhờ thứ đan dược vớ vẩn này mà là do nội lực của em đã đủ rồi. Em tích lũy nội lực trong thời gian dài nên mới tu luyện đạt tới cảnh giới Tiên Thiên. Hơn nữa nếu thật sự có loại đan dược này thì những tiền bối trong môn phái của chúng ta gặp phải trạng thái tu luyện trì trệ sẽ phải chết đi trong tiếc nuối như hiện giờ hay sao?"

Nói xong Tào Bảo thuận tay đặt viên đan dược lên bàn.

Vu Lan không khỏi sốt sắng: "Tại sao anh lại không tin chứ? Tình huống của tôi thế nào chẳng lẽ anh không biết? Tôi có thể đạt tới cảnh giới Tiên Thiên hoàn toàn là nhờ vào viên Phá Chương Đan này."

Tào Bảo cười lạnh: "Lan Lan, em đừng nói nữa, chắc chắn tên Trần Dương này đang lừa em đấy. Em đã tu luyện viên mãn Hậu Thiên nhiều năm như vậy rồi, đạt tới Tiên Thiên là chuyện rất bình thường. Đây là kết quả từ sự nỗ lực của em chứ không liên quan gì tới thứ đan dược vớ vẩn này của anh ta cả. Anh ta chỉ trùng hợp đưa cho em viên đan dược này đúng lúc em đạt tới Tiên Thiên mà thôi."

Tào Bảo vốn đã coi thường Trần Dương. Thấy Vu Lan ra sức nói đỡ cho Trần Dương, hắn từ ghen tức biến thành giận dữ. Tào Bảo lạnh lùng nhìn Trần Dương: "Tên con rể phế vật nhà họ Tô kia, không cần biết anh tiếp cận Vu Lan vì mục đích gì nhưng tao cảnh cáo mày, sau này tránh ra Vu Lan ra một chút nghe rõ chưa? Nếu không, cả thành phố Tây Xuyên rộng lớn này cũng chẳng có chỗ cho mày dung thân đâu."

Nói xong, mấy người bạn của Tào Bảo đang ngồi bên cạnh cũng đua nhau cười gằn phụ họa.

"Phải nhớ cho kỹ lời của anh Bảo đấy, nếu không thì mày biết tay!"

"Nếu tao là mày thì bây giờ tao đã đem viên đan dược vớ vẩn này cút đi rồi."

"Sau này đừng để tao thấy mày dây dưa với chị dâu nữa, tao sẽ không tha cho mày đâu!"

Trần Dương không nói gì mà chỉ cười khẩy nhìn bọn họ.

Có lẽ tên Tào Bảo này không biết là vì viên đan dược kia, Vu Lan đã cầu xin anh thế nào đâu nhỉ?

Nếu không nể mặt Vu Lan thì anh chẳng tới đây làm gì.

Vì viên Phá Chương Đan này, Lý Hổ đã bỏ ra mười tỷ và cả một thanh bảo kiếm cực kỳ sắc bén.

Ông đây tặng không cho hắn một viên, hắn không cảm kích thì thôi, lại còn chê cười anh, đe dọa anh?

Tính khí của Trần Dương này không tốt như vậy đâu. Trần Dương cười lạnh một tiếng rồi đứng dậy: "Nếu anh nói viên đan dược này là giả thì trả lại cho tôi."

Tào Bảo lập tức xua tay: "Mau cầm cái thứ này đi đi, đừng có để đây làm vướng mắt tao."

"Anh đừng có hối hận." Trần Dương cười lạnh rồi định cầm viên Phá Chương Đan về.

Đúng lúc đó Vu Lan đứng dậy, cướp lấy viên Phá Chương Đan giữ chặt trong tay.

Cô áy náy nhìn Trần Dương rồi đưa viên đan dược cho Tần Bảo: "Tần Bảo, nếu anh tin tưởng tôi thì lập tức uống viên Phá Chương Đan này đi. Nếu anh không tin tôi, tôi và Trần Dương sẽ rời khỏi đây ngay."

"Chị dâu, chị làm gì thế?"

"Phải đấy, chị làm thế này chẳng phải là làm khó anh Bảo sao?"

Hành động của Vu Lan khiến tất cả mọi người trong phòng đều ngơ ngác. Tào Bảo đã thẳng thắn nói vậy rồi, Vu Lan lại ép Tào Bảo uống thuốc. Như vậy chẳng phải đang làm khó Tào Bảo sao?

Đều do tên ở rể nhà họ Tô này, rốt cuộc anh ta đã cho Vu Lan uống thuốc mê gì vậy?

Có thể khiến cô ấy tin tưởng anh ta đến thế sao?

Tào Bảo bị Vu Lan ép vào thế bị động, uống cũng không được mà không uống cũng chẳng xong, nhất thời trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Nhưng Tào Bảo nhận ra sắc mặt Vu Lan không vui, cô ấy đang thật sự tức giận. Hắn không còn cách nào khác, đành phải nhận lấy viên đan dược rồi nhắm mắt nuốt xuống.

"Được rồi, tao nể mặt Lan Lan nên mới uống thứ thuốc này. Không cần biết nó có công dụng hay không, tao cũng chẳng trách mày làm gì." Uống Phá Chương Đan xong Tào Bảo chậm rãi xoay người, cười như không cười mà nhìn Trần Dương rồi nói: "Tao nghe nói gần đây mày không bám víu vào nhà họ Tô nữa, tự tìm được một công việc. Có phải sự thật không vậy?"

Mặc dù Tào Bảo đang cười nhưng sự khinh bỉ lại hiện rõ trong ánh mắt hắn: "Mày làm việc gì thế? Nói cho mọi người biết được không. Hôm nào rảnh rỗi mọi người qua đó giúp mày lập công một chút."

"Không cần." Trần Dương thản nhiên đáp.

"Ha, kiêu ngạo thế cơ à. Nghe giọng điệu của mày, không phải đang giữ chức vụ cao trong công ty nào đó đấy chứ?"

"Chỉ là một nhân viên nhỏ mà thôi."

"Xì, nhân viên nhỏ sao? Tao còn tưởng mày là CEO cơ đấy." Tào Bảo ra vẻ phóng đại, nói.

Mấy người xung quanh cũng hùa theo Tào Bảo mà cười lớn.

Lúc này người phục vụ bắt đầu đem món ăn lên, Tào Bảo cũng không cợt nhả như vừa rồi.

Nhưng sau khi người phục vụ đi ra khỏi phòng, hắn lại tìm đủ loại đề tài cố ý châm chọc Trần Dương trước mặt Vu Lan.

Vu Lan rất ngượng ngập. Cô không ngăn được Tào Bảo nên đành phải giải thích với Trần Dương, cố gắng không để anh tức giận.

Cuối cùng Vu Lan cũng không nghe nổi nữa, cô tìm cớ đi vào phòng rửa tay.

Vu Lan vừa mới đi ra ngoài, Tào Bảo lập tức nắm lấy cơ hội.

"Tiểu tử, nếu tao là mày thì đã cút từ lâu rồi." Tào Bảo độc ác nói: "Thân phận của mày thế nào? Thân phận của tao lại thế nào hả? Mày có tư cách gì mà ăn cơm với tao? Mày có biết đây là chỗ nào không? Đây là khách sạn Vương Triều, là khách sạn xa xỉ nhất ở thành phố Tây Xuyên này. Đây không phải chỗ mà người như mày nên đến."

Nghe Tào Bảo nói vậy, mấy cậu ấm con nhà giàu bên cạnh hắn cũng bật cười ha ha. Bạn gái của bọn họ nhìn Trần Dương, cũng không nhịn được mà che miệng khẽ cười trộm.

"Vừa rồi có chị dâu ở đây nên chúng tao còn để lại cho mày chút mặt mũi. Mày biết điều thì mau cút đi, loại như mày mà cũng muốn kết bạn với chúng ta à?"

"Để mày dùng bữa ở khách sạn Vương Triều, mày lại đi khoác lác với bạn bè mày cho mà xem. Mau cút đi."

"Chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như mày. Mặt dày không biết ngại mà cũng muốn ăn ở đây, mày không nhìn lại xem trong túi có mấy đồng tiền sao?"

Trần Dương không để ý tới mấy tên công tử bột này, anh mỉm cười nhìn Tào Bảo: "Anh tên là Tào Bảo đúng không? Đúng là một kẻ ngu ngốc."

Tào Bảo thấy tên phế vật kia dám mắng hắn thì lập tức nổi nóng chỉ vào Trần Dương mà mắng: "Thằng chó, mày dám nói thêm câu nữa xem ông đây có giết mày không?"

Trần Dương chép miệng, tỏ vẻ bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Thật không biết sự tự tin của anh lấy từ đâu ra, đến khách sạn Vương Triều ăn một bữa cơm mà cũng cảm thấy mình hơn người. Chẳng qua anh có một người bố tốt, nếu không có bố anh thì anh chẳng phải kẻ ngốc là gì?"

Gương mặt Tào Bảo cứng đờ lại, càng lúc càng trở nên lạnh lùng.

Mấy tên công tử bột khác cũng ngẩn người. Bọn họ thật sự không ngờ Trần Dương lại to gan đến vậy, dám nói chuyện với Tào Bảo như thế.

Anh ta thấy mình sống quá lâu rồi, muốn chết đấy à?

"Các anh em, hôm nay chúng ta lại bị một tên phế vật bám váy phụ nữ cười nhạo cơ đấy." Tào Bảo nhìn chằm chằm Trần Dương một lúc rồi đột nhiên mỉm cười, hắn đột nhiên mỉm cười rồi nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Mày có tin hôm nay tao sẽ khiến mày không bước ra khỏi cánh cửa này không?"

"Thật sao?"

Trần Dương khẽ mỉm cười. Anh không nói gì mà lấy điện thoại di động trong túi ra gọi cho Chu Hữu Danh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK