• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 51: Phá Chương Đan

"Anh không biết sao?" Vu Lan nhìn Trần Dương rồi im lặng một lúc: "Không phải anh đang giả ngu với tôi chứ?"

Trần Dương sờ mũi: "Chị nói rõ ràng hơn được không?"

"Vậy tôi hỏi anh, vừa rồi anh dùng chiêu gì đánh gục mấy kẻ kia?" Vu Lan hỏi.

"Chị nói chuyện đó sao?" Trần Dương gãi đầu: "Trước đây tôi luyện Bát Cực Quyền."

"Bát Cực Quyền?" Vu Lan ngờ vực, đột nhiên cô lắc đầu rồi khẳng định: "Không đúng, vừa rồi khi anh ra tay không hề dùng Bát Cực Quyền."

Trần Dương khổ sở cười rồi nói: "Bát Cực Quyền rất lợi hại nhưng khi đó nhiều người như vậy tôi cũng không thể đánh đúng chiêu thức được, chỉ có thể tùy cơ ứng biến mà thôi. Còn môn phái mà chị nói thì tôi thật sự không biết, tôi chỉ từng nghe nói tới phái Quyền Pháp mà thôi."

Vu Lan thấy Trần Dương tỏ vẻ bối rối thì có chút ngập ngừng nói: "Anh không biết thật sao?"

"Tôi thật sự không biết." Trần Dương lắc đầu rồi nói.

"Ây dà." Vu Lan thở dài, thầm nghĩ chắc là Trần Dương không biết gì thật. Cô im lặng một lúc rồi đột nhiên nói: "Trên thế giới có sáu môn phái lớn, bao gồm Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, Hoa Sơn, Cái Bang và rất nhiều Kiếm Phái khác. Mỗi môn phái đều có phương thức tu luyện khác nhau. Cách bọn họ tu luyện hoàn toàn khác với Nội gia quyền và Ngoại gia quyền mà chúng ta biết."

"Sáu môn phái lớn này đã từng rất hưng thịnh nhưng khi khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển, bọn họ đều trở thành truyền thuyết cả. Phần lớn đệ tử hoàn tục trở thành người buôn bán, thậm chí một số còn trở thành minh tinh, doanh nhân."

Mẹ ơi, thật hay giả vậy?

Sao nghe cứ như tiểu thuyết võ hiệp thế?

Trần Dương nghe xong, chỉ cảm thấy Vu Lan đang nói đùa với anh. Nếu không thì tại sao khi anh còn là đại thiếu gia nhà họ Trần anh lại chưa từng nghe tới những môn phái này?

Thấy Trần Dương có vẻ không tin, Vu Lan nói tiếp: "Tôi không lừa anh đâu, thật ra tôi chính là đại sư tỷ phái Nga Mi." Nói rồi, Vu Lan lấy một miếng ngọc bội trên người ra.

Trần Dương đi tới gần nhìn miếng ngọc bội kia, bên trên khắc hai chữ Nga Mi.

Khoảnh khắc này, Trần Dương cảm thấy thế giới quan suốt hai mươi năm nay của anh hoàn toàn sụp đổ rồi.

Trời ạ thì ra những gì thầy Kim Dung viết trong tiểu thuyết võ hiệp đều là thật, trên đời này thật sự có những môn phái này!

Trần Dương nhìn chằm chằm Vu Lan, chẳng trách một người phụ nữ như cô ấy lại có thể đánh gục nhiều người như vậy chỉ trong nháy mắt, thì ra còn có chuyện thế này.

Một người phụ nữ bình thường sao có thể lấy một địch mười được cơ chứ. Cho nên Trần Dương tin rằng những gì Vu Lan nói đều là thật.

"Đệ tử của sáu môn phái lớn này được gọi là tu sĩ. Tu sĩ bao gồm các cảnh giới: Hậu Thiên, Tiên Thiên, Phản Phác, Quy Chân và cuối cùng là Thiên Nhân Hóa Sinh. Mỗi cảnh giới lại chia làm tiền kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, viên mãn."

Trần Dương có ảo giác như thể thế giới hiện thực đang biến thành thế giới võ hiệp vậy. Anh lắc đầu rồi hỏi: "Vậy hiện giờ chị đang ở cảnh giới gì?"

Mặt Vu Lan đỏ lên, cô có chút ngượng ngùng mà đáp: "Nói ra thật xấu hổ, mấy hôm trước tôi mới chỉ đạt tới viên mãn của cảnh giới Hậu Thiên, chỉ còn một bước nữa là đạt tới Tiên Thiên rồi."

"Theo phân loại trong tiểu thuyết thì cảnh giới của chị hơi thấp nhỉ." Trần Dương nhớ lại mấy cuốn tiểu thuyết của thầy Kim, thuận miệng nói.

Vu Lan lập tức đỏ mặt, nói: "Anh đừng tưởng tu luyện là chuyện dễ dàng, có những người muốn gia nhập cả sáu môn phái lớn mà đến cả nhập môn cũng không qua nổi đấy. Ở độ tuổi của tôi mà đạt được thực vực thế này đã là cao rồi. Đã đạt tới Viên mãn của Hậu Thiên, chỉ một chút nữa thôi là đạt tới Tiên Thiên rồi."

"Thì ra là như vậy." Trần Dương gật đầu, xem ra phương thức tu luyện này cũng không hề dễ dàng như anh nghĩ.

Thấy Trần Dương đã tiếp thu lời giải thích của mình, sắc mặt Vu Lan mới bình thường trở lại: "Tôi thấy vừa rồi anh dễ dàng đánh gục được bọn họ, rốt cuộc là làm thế nào vậy?"

"Tôi cũng không biết nữa, có thể là thần lực trời sinh thôi." Trần Dương nói bừa.

Vu Lan liếc Trần Dương một cái rồi đoán: "Nếu tôi đoán không lầm thì có thể là anh đã uống loại đan dược tăng cường sức mạnh nào đó rồi phải không?"

Trần Dương ngẩn người.

Uống đan dược tăng cường sức mạnh?

Chẳng lẽ...là loại thuốc mà lần trước Triệu Hà Cầu đưa cho anh?

Trần Dương nghĩ tới nghĩ lui, chắc chắn là thế rồi. Anh luyện Bát Cực Quyền, đối phó với hai, ba người đàn ông to khỏe thì không thành vấn đề nhưng đánh với mười mấy người thì… không thể nào.

Thấy Trần Dương im lặng suy nghĩ Vu Lan cũng không nói gì thêm. Hôm nay cô không chỉ đánh nhau một trận mà còn uống phải thứ thuốc khiến cô mất hết sức lực, cô thật sự quá mệt mỏi rồi.

Vu Lan nhắm mắt lại, một lát sau liền ngủ thiếp đi,

"Nghe chị nói vậy, hình như đúng là..."

Trần Dương thấy Vu Lan đã ngủ say đành mỉm cười: "Cô gái này cũng tin tưởng mình thật, chẳng lẽ cô ấy không sợ mình có âm mưu quấy rối sao?"

Nghĩ vậy Trần Dương tiện tay đắp chăn cho Vu Lan rồi ra khỏi phòng.

Anh ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, lấy điện thoại di động ra gọi cho Triệu Hà Cầu.

"Trần thiếu, xin hỏi cậu có chuyện gì muốn dặn dò!"

Trần Dương dựa lưng vào ghế sô pha, hỏi: "Ông còn nhớ đan dược lần trước ông đưa cho tôi không?"

"Tôi nhớ chứ." Triệu Hà Cầu hỏi: "Trần thiếu, cậu dùng chưa?"

"Ừm." Trần Dương đáp rồi hỏi: "Loại đan dược này tên là gì vậy?"

"Để tôi nhớ lại...hình như gọi là Long Hổ Đan thì phải." Triệu Hà Cầu sờ cằm nói.

Long Hổ Đan?

Chưa từng nghe nói!

Trần Dương nói với Triệu Hà Cầu một câu vậy được rồi sau đó cúp điện thoại.

Trong hai cuốn sách vừa rồi anh lấy được từ tên đầu trọc có một cuốn là "Thiên Kim Dược Phương", không biết có ghi chép gì không.

Trần Dương lấy cuốn "Thiên Kim Dược Phương” ra. Xem được vài trang anh nhanh chóng tìm thấy ghi chép và miêu tả về “Long Hổ Đan”.

Sau khi dùng "Long Hổ Đan" người dùng sẽ được khai thông kỳ kinh bát mạch, có thể tăng cường thể chất và sức mạnh.

Chẳng trách anh lại trở nên mạnh như vậy, thật sự là vì anh đã uống Long Hổ Đan.

Trần Dương càng xem càng say mê.

Trong cuốn "Thiên Kim Dược Phương" không chỉ ghi chép các phương thuốc cổ quái kỳ lạ mà còn ghi chép lại các loại dược liệu cần thiết để điều chế và cách thức điều chế nhiều loại đan dược.

Ví dụ như trong sách có ghi chép về một loại thuốc bôi thần kỳ, dùng loại thuốc này bôi ngoài da trong thời gian dài có thể khiến da người cứng như sắt thép.

Còn có một loại Quy Tức Đan, có người nói sau khi dùng loại đan dược này con người sẽ rơi vào trạng thái ngủ sâu, cho dù một tháng không ăn một uống thì cũng không chết.

Loại đan dược này thật sự quá khó tin.

Lại còn có Khôi Lỗi Đan, sau khi ăn loại đan dược này rồi sử dụng phương pháp khống chế đặc biệt có thể khiến con người nghe theo mệnh lệnh của mình.

"Úi chà, thật hay giả vậy. Chuyện này cũng khó tin quá." Đọc tới Khôi Lỗi Đan, Trần Dương xem qua nguyên liệu điều chế thuốc. Đọc xong anh liền ngây người.

Cỏ Khôi Lỗi, nước thần cực lạnh.

Đây là mấy thứ gì thế, trên đời này thật sự có những thứ này sao?

Cảm giác không chân thực dâng lên khiến Trần Dương đau cả đầu.

Anh tiếp tục lật sang trang sau thì phát hiện nguyên liệu cần thiết để điều chế đan dược nếu không phải thứ cực kỳ hiếm thì cũng là thứ mà anh chưa từng nghe tới bao giờ.

Nhưng trong số những loại đan dược này cũng có một loại ngoại lệ, những nguyên liệu cần thiết để điều chế cũng quen thuộc hơn hẳn những loại kia.

Loại đan dược này gọi là: Phá Chướng Đan.

Mặc dù nguyên liệu điều chế Phá Chướng Đan rất quen thuộc nhưng tác dụng của nó lại rất lớn.

Vì loại đan dược này có thể giúp tu sĩ đột phá trạng thái trì trệ ở hiện tại.

Theo những gì Vu Lan nói thì có rất nhiều người muốn gia nhập sáu môn phái lớn nhưng đến cả nhập môn cũng không vượt qua nổi. Nếu có Phá Chướng Đan, chẳng phải bọn họ có thể dễ dàng nhập môn rồi sao.

Nếu những ghi chép trong "Thiên Kim Dược Phương" này thật sự thần kỳ như vậy, thì anh cứ điều chế Phá Chương Đan ra rồi bán cho tu sĩ. Vậy chẳng phải anh sẽ giàu to sao?

Mặc dù nguyên liệu điều chế Phá Chương Đan không khó tìm nhưng ở chỗ anh cũng chẳng có mấy thứ này. Trần Dương đọc qua những nguyên liệu cần thiết để điều chế: "Thạch hộc thiết bì, trạch lan, đương quy..."

Xem ra anh phải tự mình tới hiệu thuốc một chuyến mới được. Trần Dương lấy điện thoại di động ra rồi mở bản đồ. Bình thường ở hiệu thuốc chỉ bán thuốc tây, còn thứ anh cần lại là thuốc bắc.

Trần Dương nhanh chóng tìm được một hiệu thuốc đông y trên bản đồ, chỉ cách anh năm trăm mét thôi.

Không ngờ gần nhà Vu Lan lại có hiệu thuốc, đúng là tốt quá rồi. Trần Dương cầm theo chìa khóa nhà của Vu Lan ở trên bàn rồi vội vàng đi ra ngoài.
Chương 52: Khoa học kỹ thuật Liệt Dương

Sau khi trở về nhà Vu Lan, trong tay Trần Dương có thêm mấy túi dược liệu đóng gói cẩn thận bằng giấy dầu.

Trong sách nói luyện chế đan dược dùng lò luyện đan là tốt nhất, nếu không có lò luyện đan thì dùng ấm sắc thuốc cũng được, nhưng hiệu quả của thuốc sẽ giảm đi một chút.

Lò luyện đan tạm thời không tìm được.

Đành phải dùng tạm ấm sắc thuốc vậy.

Chia dược liệu theo tỉ lệ xong, Trần Dương bắt đầu luyện chế Phá Chướng Đan.

Lúc này sự tiện lợi của khoa học kỹ thuật hiện đại được thể hiện ra, luyện chế Phá Chướng Đan yêu cầu nhiệt độ rất khắt khe, nhưng sử dụng bếp gas có thể dễ dàng điều chỉnh.

Chỉ là thời gian luyện chế tương đối dài, tốn khoảng hai tiếng, Trần Dương thấy nhàm chán liền lấy cuốn "Bát Quái Phong Thủy Kham Dư" ra từ từ đọc.

Cuốn sách về thuật phong thủy này viết rất tốt, cứ tưởng rằng sẽ khó hiểu nhưng không ngờ kiến thức trong sách tăng dần từ đơn giản đến phức tạp, Trần Dương đọc đến say mê.

Vừa đọc sách Trần Dương không nhịn được vừa xem bố cục nhà của Vu Lan, sau đó tham khảo đối chiếu với trong sách.

Một tiếng sau, Trần Dương đưa ra kết luận bố cục nhà của Vu Lan cực kỳ hợp lý, tuy rằng không thể nói là rất tốt nhưng cũng không tồi.

Bất giác đã trôi qua hai tiếng đồng hồ.

Trần Dương gấp sách lại, tắt lửa, nhanh chóng mở ấm thuốc.

Trong nháy mắt, một mùi hương thơm ngát từ trong ấm bay ra.

Thật là thần kỳ, bên trong là thuốc đông y, đáng lẽ ra phải có mùi khó ngửi nhưng trong ấm lại tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ.

Anh vội vàng nhìn xem, bên trong ấm thuốc thật sự có một viên đan dược màu tím đen khiến Trần Dương vừa chấn động vừa hưng phấn, các loại cảm xúc đan xen lẫn lộn.

Sau khi thu dọn xong phòng bếp, Trần Dương nhanh chóng gói kỹ Phá Chướng Đan, trở về phòng khách.

Thấy thời gian đã gần rạng sáng, lo lắng nửa đêm Vu Lan sẽ xảy ra chuyện, Trần Dương liền nằm trên sô pha cả đêm.

Tờ mờ sáng hôm sau, trong phòng ngủ, Vu Lan bị khát đến tỉnh dậy.

Cô đi vào phòng khách, phát hiện ra Trần Dương đang cuộn mình trên sô pha.

"Ơ, sao anh còn ở đây?" Vu Lan đi tới, lắc lắc Trần Dương.

Trần Dương mở đôi mắt ngái ngủ nhập nhèm nhìn Vu Lan đứng bên cạnh, xoa xoa mắt nói: "Chị tỉnh rồi à?"

"Ừm." Vu Lan gật đầu: "Sao anh còn chưa đi?"

"Chị yếu như thế, tôi sợ viên tán lực có tác dụng phụ, cho nên. . ." Trần Dương sờ mũi, đứng lên khỏi sô pha.

Vu Lan đỏ mặt, nhớ tới đêm qua mình ở chung phòng với một người đàn ông khiến mặt cô nóng lên: "Cảm ơn."

"Không có gì." Trần Dương nói, bỗng nhiên anh nhìn Vu Lan, cảm thấy hơi nghi hoặc: "Chị nói sau hai mươi tiếng mới có thể khôi phục hành động mà? Bây giờ mới có mười mấy tiếng."

"Thường thôi, nếu tôi đột phá lên Tiên Thiên thì hai ba tiếng đã có thể khôi phục rồi." Cô bất chợt cười khổ, đột phá lên Tiên Thiên đâu phải chuyện dễ dàng như thế, rất nhiều người đi trước chỉ còn kém một bước là có thể đột phá nhưng không ai vượt qua được, tuy tư chất của cô không tồi nhưng muốn đột phá lên Tiên Thiên cũng rất khó khăn.

Trần Dương suy nghĩ một lát, cười cười: "Chỉ là Tiên Thiên thôi mà, có gì khó đâu."

Vu Lan ngẩn người, bất đắc dĩ lắc đầu: "Không dễ như thế đâu, tôi mất mười năm mới đến Hậu Thiên viên mãn, muốn đột phá Tiên Thiên ít nhất phải mất thời gian một hai năm nữa. Chuyện tu luyện không đơn giản như anh nghĩ, nếu anh không hiểu thì đừng nên nói bừa."

Trần Dương nhún vai, lấy viên đan dược được bọc kỹ trong túi ra, cười nói: "Tôi có một viên đan dược, chắc là có thể giúp chị."

Đan dược?

Đan dược gì? Vu Lan ngây người.

Trần Dương mở gói giấy, lộ ra đan dược màu tím đen trong.

Trong nháy mắt Vu Lan đã bị viên đan dược này hấp dẫn.

"Đây… đây là đan dược gì vậy?" Vu Lan khó hiểu hỏi.

Trần Dương định nói là Phá Chướng Đan nhưng nghĩ đây là lần đầu tiên luyện chế, cũng không chắc có hiệu quả hay không, nhỡ không có hiệu quả thì xấu hổ chết: "Tôi cũng không biết là đan dược gì, là bạn tôi tặng cho tôi."

Cuối cùng anh nói thêm một câu: "Ban đầu còn một viên nữa, nhưng tôi ăn mất rồi..."

Còn chưa nói xong Vu Lan đã lấy đan dược trong tay anh nhét vào miệng.

Tuy rằng không biết viên đan dược này có tác dụng hay không nhưng anh ta chắc chắn sẽ không hại mình, đối với Vu Lan mà nói, Trần Dương không chỉ là thần may mắn của cô mà còn là ân nhân cứu mạng, tối qua không nhờ có anh ta, bản thân cô khó mà giữ được trong sạch.

Trần Dương nhìn cô chăm chú, ánh mắt lộ vẻ chờ mong.

Qua một phút đồng hồ, Trần Dương hỏi: "Thế nào, có cảm giác gì không?"

Vu Lan lắc đầu: "Chả thấy gì hết."

Đậu má, sao lại không thấy gì hết?

Mình luyện ra thuốc giả mất rồi, Phá Chướng Đan cái gì, đúng là đồ lừa đảo.

Thấy Trần Dương xấu hổ, Vu Lan hiểu ý nói: "Tôi không sao, anh đừng lo lắng."

Trần Dương hơi ngại ngùng gãi đầu, đang định nói chuyện thì chuông điện thoại của Vu Lan vang lên, đội trưởng gọi tới bảo cô nhanh chóng trở về cục cảnh sát.

Trần Dương không nói gì thêm, tạm biệt Vu Lan xong liền đi xuống lầu.

Anh vừa lái xe ra khỏi tiểu khu thì Tô Diệu gọi đến.

"Trần Dương anh đang ở đâu?” Vừa tiếp điện thoại đã nghe được giọng nói kích động của Tô Diệu: "Trong nhà xảy ra chuyện rồi!"

"Làm sao thế?" Trần Dương căng thẳng, nhanh chóng hỏi.

"Người bạn tên Jack của bố tôi biến mất rồi, toàn bộ số tiền bố tôi giữ của gia tộc đều… Aiz, bỏ đi, nói với anh cũng vô dụng." Tô Diệu chưa nói xong đã cúp máy.

Cô có chút bực bội, không hiểu sao cô lại gọi điện cho anh, nói với anh chuyện này làm gì? Anh cũng không giúp gì được.

Trần Dương bị cúp điện thoại nhưng cũng không tức giận, anh đã sớm biết chuyện Tô Trường Hà mang tất cả vốn lưu động của nhà họ Tô đi đầu tư.

Cái người gọi là thầy Jack kia rõ ràng là kẻ lừa đảo, đây là một cái bẫy.

Nhưng Tô Diệu là con gái Tô Trường Hà, ông ta không chỉ hại chính mình, còn liên lụy cả vợ con, Trần Dương cũng không biết nên nói gì cho phải.

"Aiz"

Trần Dương thở dài: "Thôi, dù sao cũng là vợ chồng, giúp em thêm lần nữa vậy."

Nói xong anh tìm trong danh bạ một dãy số, đã vài năm rồi anh chưa từng liên hệ dãy số này.

"Tổng giám đốc Trần, anh có chuyện gì giao phó!" Sau khi đối phương tiếp điện thoại, ngữ khí cực kỳ cung kính.

"Tiểu Kiệt, có chuyện, cậu đi giúp bạn tôi một chút." Trần Dương thản nhiên nói với điện thoại.

Tiểu Kiệt tên đầy đủ là Đinh Kiệt, tổng giám đốc khoa học công nghệ Liệt Dương, là ông chủ trên danh nghĩa của công ty, nhưng ông chủ thực sự chính là Trần Dương.

Năm năm trước Trần Dương đầu tư thành lập công ty khoa học kỹ thuật Liệt Dương, giao toàn bộ quyền kinh doanh cho Đinh Kiệt.

Anh ta dùng thời gian năm năm biến Liệt Dương từ một công ty nho nhỏ thành tập đoàn khoa học kỹ thuật đứng đầu cả nước.

Đương nhiên chuyện Trần Dương đầu tư vào Liệt Dương ngoài Định Kiệt ra không có ai biết, ngay cả nhà họ Trần cũng không biết Trần Dương còn có một công ty như vậy.

"Anh nói đi, tôi nhất định sẽ giúp anh làm tốt." Định Kiệt hơi kích động nói, sau năm năm, rốt cuộc Trần Dương cũng liên hệ với anh ta.

Giống với Triệu Hà Cầu và Chu Hữu Danh, trước đây Đinh Kiệt cũng chỉ là một kẻ tầm thường với hai bàn tay trắng, nếu không có sự tín nhiệm của Trần Dương chỉ e hiện giờ anh ta vẫn làm việc không kể ngày đêm, mỗi tháng nhận đồng lương ba cọc ba đồng.

"Cậu hãy cho người đến nhà họ Tô thành phố Tây Xuyên, sau đó..."

Trần Dương vừa nói Đinh Kiệt vừa lấy bút ghi lại, lo sợ mình sẽ bỏ lỡ điều gì, đợi Trần Dương nói xong, Định Kiệt gật đầu: “Tôi đã hiểu thưa tổng giám đốc Trần, tôi sẽ làm ngay."

"Ừ." Trần Dương gật đầu, trầm ngâm một lát rồi nói với Đinh Kiệt: "Tiểu Kiệt, mấy năm nay cậu làm rất tốt, không khiến tôi thất vọng."

"Tổng... tổng giám đốc..." Đinh Kiệt được Trần Dương khen ngợi, nhất thời nghẹn ngào không nói nên lời…
Chương 53: Thừa cơ hãm hại

Trang viên nhà họ Tô.

Lúc này người nhà họ Tô đều tụ tập trong đại sảnh trang viên, bà Tô sầm mặt ngồi ở vị trí trung tâm.

Tô Trường Hà lúng túng đứng tại đó, vẻ mặt bàng hoàng xấu hổ.

Đám người nhà họ Tô nghiến răng nghiến lợi nhìn ông ta, hận không thể lao lên cắn một cái.

"Tô Trường Hà, ông là đồ lừa đảo."

"Ông lừa bà nội mang hết tiền của nhà họ Tô đi đầu tư, kết quả thì sao?"

"Tôi biết ngay mà, thằng Jack mà ông nói rất đáng ngờ, trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế?"

"Tô Trường Hà, ông đúng là tội đồ của nhà họ Tô!"

Đám người càng nói càng quá đáng, càng nói càng tức giận, cứ như muốn dùng nước miếng dìm chết ông ta vậy.

"Mọi người đừng gấp, chuyện này chắc chắn sẽ có cách giải quyết." Tô Diệu ở bên cạnh lo lắng không chịu được.

Đó là tất cả vốn lưu động của nhà họ Tô, nếu không tìm lại được nhà họ Tô sẽ gặp khủng hoảng. Cả gia tộc lớn như thế này, tâm huyết của mấy thế hệ nhà họ Tô sẽ bị chôn vùi trong tay bố cô.

Đường Tĩnh cũng luống cuống, bà ta vội mở miệng nói: "Mọi người đừng nóng vội, đừng kích động, có gì từ từ nói."

"Hừ, từ từ cái rắm."

"Nếu không tìm lại được số tiền này, nhà các người chính là tội đồ của nhà họ Tô, là sự sỉ nhục của nhà họ Tô."

Lời nói ác độc như lưỡi dao sắc bén cứa vào tim hai người phụ nữ, khiến sắc mặt hai mẹ con trở nên tái nhợt.

Bà Tô vô cùng thất vọng nhìn Tô Trường Hà: "Trường Hà, con khiến ta quá thất vọng. Đó là toàn bộ tiền của gia tộc, nếu không lấy lại được nhà họ Tô sẽ gặp khủng hoảng tài chính, tâm huyết mấy đời sẽ đổ sông đổ biển."

Tô Trường Hà sắp khóc tới nơi: "Mẹ, con cũng không ngờ sẽ như thế này, tên Jack kia đã ôm tiền chạy mất, con đã vận dụng toàn bộ mạng lưới quan hệ của mình để tìm hắn ta."

"Giả vờ giả vịt, tôi thấy đây là cái bẫy do ông bày ra thì có."

Lúc này không biết ai trong đám người nói một câu như vậy.

Ầm!

Không khí nhất thời như lửa đổ thêm dầu không thể cứu vãn, mọi người đều nhốn nháo lên.

"Đúng vậy, chắc chắn là ông cấu kết với tên Jack kia lừa tiền gia tộc."

"Tô Trường Hà, thừa nhận sớm sẽ được khoan hồng."

"Mẹ nó, tao biết ngay là chuyện này không bình thường mà, lại còn xúi giục, thì ra là diễn kịch..."

Cảm xúc của mọi người trở nên kích động, Tô Trường Hà rất hoảng sợ, nếu như thật sự bị định tội, cả nhà ông ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của nhà họ Tô.

"Sao tôi có thể lừa mọi người được, tôi cũng là người nhà họ Tô mà." Tô Trường Hà vội vàng giải thích: "Hơn nữa tất cả tài sản của tôi cũng bỏ vào đó, sao tôi có thể lừa chính mình được chứ."

Nhưng mà không ai chịu nghe ông ta nói, cả đám tức giận đỏ mặt tía tai ồn ào đòi đánh chết ông ta.

Ngay lúc đó một người nhà họ Tô kích động chạy vào đại sảnh nói với bà Tô: "Bà ơi không xong rồi, tộc trưởng Dư Hồng Minh của nhà họ Dư tới đây, còn có vài khách hàng hợp tác với chúng ta cũng đến."

Vừa dứt lời cửa đại sảnh đã bị đẩy ra.

Có vài người tiến vào, đi đầu chính là tộc trưởng nhà họ Dư, Dư Hồng Minh.

Ông ta vừa vào đến đại sảnh đã hướng về bà Tô ngồi ở vị trí trung tâm nói: "Bà Tô, hạng mục hai nhà chúng ta vừa hợp tác, sau khi tôi suy nghĩ kỹ lại cảm thấy có rất nhiều vấn đề cần bàn bạc lại, tạm thời dừng lại chuyện hợp tác này đi."

Bà Tô vừa mới đứng lên, nụ cười còn chưa kịp tắt đã nghe ông ta nói vậy, nhất thời cực kỳ xấu hổ: "Tộc trưởng Dư, hai nhà chúng ta đang yên lành hợp tác, tại sao lại phải dừng?"

Dư Hồng Minh vừa định nói chuyện, ông chủ tập đoàn Hào Thịnh, Trịnh Hào liền bước lên nói: "Bà Tô à, tôi thấy chúng ta cũng nên dừng hợp tác thôi."

"Tại sao vậy?" Bà Tô giả vờ rất khó hiểu: "Chúng ta đang hợp tác rất tốt mà?"

"Bà đừng giả bộ nữa." Trịnh Hào cười hiền lành như phật Di Lặc: "Chúng tôi đều thu được tin tức, gần đây tập đoàn nhà họ Tô đã chuyển toàn bộ vốn lưu động ra nước ngoài, tiền đều bị lừa mất hết rồi. Hiện giờ tập đoàn nhà các người không có tài chính thì tiếp tục hợp tác kiểu gì?"

"Chủ tịch Trịnh nói rất đúng, nhà họ Tô các người đã sắp thành một công ty rỗng, lấy cái gì hợp tác với chúng tôi?"

"Chuẩn rồi, không có tiền triển khai hạng mục là ảnh hưởng đến bọn tôi rồi còn gì."

Lời của Trịnh Hào được các ông chủ khác tán đồng.

Bà Tô hoảng sợ không thôi nhưng vẫn cố mỉm cười: "Các vị xin hãy nghe tôi nói, nhà họ Tô chúng tôi không đến mức nghiêm trọng như mọi người nghĩ, chuyện hợp tác vẫn có thể tiếp tục..."

Bà ta chưa nói xong Dư Hồng Minh đã lắc đầu ngắt lời bà ta: "Bà Tô, tôi kính bà là trưởng bối, hậu bối chúng tôi không nên nói như vậy, nhưng trên thương trường, nhà họ Tô đã sắp không bảo vệ nổi chính mình, chúng tôi còn phải nuôi sống rất nhiều người trong gia tộc, mong bà hiểu cho."

"Tộc trưởng Dư nói đúng, dựa vào giao tình trước đây của chúng ta, bọn tôi sẽ không yêu cầu tài chính để tiếp tục duy trì hạng mục sau này, chỉ cần thanh toán phần trước đây là được." Trịnh Hào cùng Dư Hồng Minh kẻ tung người hứng nói rất tốt đẹp, căn bản không cho bà Tô cơ hội phản bác nào.

"Đúng, chúng tôi cũng vậy."

"Tập đoàn nhà chúng tôi kinh doanh nhỏ, không chịu được mạo hiểm, bà cũng không muốn lúc nhà họ Tô phá sản chúng tôi tới cửa đòi tiền đúng không?"

Có Dư Hồng Minh mở đầu, Trịnh Hào phối hợp, những người khác ép sát từng bước, căn bản không cho bà ta cơ hội chất vấn.

Lúc này người nhà họ Tô không thể ngồi yên.

"Tộc trưởng Dư, mọi người làm như thế không cảm thấy thiếu đạo đức hay sao?"

"Dù sao chúng ta cũng là đối tác làm ăn, thấy chúng tôi khó khăn còn thừa cơ lấn tới."

"Lúc nhà họ Tô ăn nên làm ra mấy người chạy đến xin hợp tác, hiện tại chẳng qua xảy ra chút vấn đề lại chạy tới thúc giục, thật sự khiến người ta khinh thường..."

Đối mặt sự chỉ trích của người nhà họ Tô, đám Dư Hồng Minh và Trịnh Hào cũng không chịu yếu thế, đoàn người trở nên náo loạn.

Bà Tô tức giận đến choáng váng, bà ta lắc đầu ngồi xuống, dùng sức đập bàn: "Đủ rồi, đừng cãi nữa."

Người nhà họ Tô thấy vậy đều yên tĩnh lại, bà Tô day huyệt thái dương, nói với đám người Dư Hồng Minh: "Tộc trưởng Dư, chủ tịch Trịnh, nếu mọi người đã nói đến mức này rồi ta không cho mọi người một câu trả lời thích đáng thì không được. Thế này đi, xem ở giao tình lúc trước của chúng ta, thư thả vài hôm được không?"

"Chuyện này..." Dư Hồng Minh và Trịnh Hòa liếc nhau một cái, nhận được đáp án từ đối phương mới gật đầu nói: "Vậy được, tôi cho các người ba ngày. Bà Tô, bà quen biết những người như Lưu Quốc Bang và Chu Hữu Danh, chắc chắn sẽ không quỵt nợ đúng không?"

"Tộc trưởng Dư nói rất đúng, đại thọ bảy mươi của bà Tô bọn họ đều tới chúc mừng, nếu bà gặp khó khăn những người đó chắc chắn sẽ không mặc kệ." Trịnh Hào nói.

"Nếu ba ngày sau chúng tôi không nhận được tiền, vậy hẹn gặp lại trên tòa."

Sau khi nói xong những lời này đoàn người liền rời đi.

Đợi bọn họ đi hết, bà Tô tê liệt ngồi trên ghế, cảm thấy tương lai nhà họ Tô thật vô vọng.

Tiền nợ bọn họ tổng cộng lại hơn một trăm triệu, trong ba ngày kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy được?

Bà ta căn bản không quen biết đám người Chu Hữu Danh, tại sao bọn họ đến chúc mừng lễ mừng thọ bảy mươi tuổi của mình bà ta cũng đâu có biết.

Bà Tô nhìn người nhà họ Tô ủ rũ phía dưới, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác buồn bã, bà ta nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ ông trời muốn diệt nhà họ Tô hay sao?

Ngay tại lúc mọi người đi vào đường cùng, không khí nặng nề, cửa đại sảnh lại một lần nữa mở ra.

Một người đàn ông trẻ tuổi khí chất phi phàm, mặc âu phục giày da chậm rãi tiến vào.

Trong nháy mắt người nhà họ Tô đều nhìn về phía anh ta.

"Cậu là..." Bà Tô chăm chú nhìn lại, người trước mặt này rất xa lạ, một chút ấn tượng cũng không có, không phải người đã từng hợp tác trước đây.

Người trẻ tuổi này hơi mỉm cười, cực kỳ thân sĩ đặt tay lên ngực, hơi cúi đầu: "Bà là bà Tô phải không, tôi là Định Kiệt, tổng giám đốc tập đoàn khoa học kỹ thuật Liệt Dương."

Ồ!

Đinh Kiệt vừa dứt lời, người nhà họ Tô đều phát ra tiếng trầm trồ kinh ngạc.
Chương 54: Một tỷ

"Cái gì, anh ta là tổng giám đốc của khoa học kỹ thuật Liệt Dương?"

"Không thể nào, còn trẻ quá!"

Mọi người kinh ngạc bàn tán.

Bà Tô đứng dậy, vẻ mặt kích động nhìn anh ta.

Khoa học kỹ thuật Liệt Dương chính là công ty đứng đầu cả nước trong ngành kỹ thuật, không ngờ người thanh niên này lại là tổng giám đốc của khoa học kỹ thuật Liệt Dương, đúng là khó tin.

Một người có quyền thế như anh ta lại đến thành phố Tây Xuyên, còn chủ động đến nhà họ Tô.

Đây. . .đây rốt cuộc là tình huống gì vậy?

Đinh Kiệt không để ý tới tiếng bàn tán của người nhà họ Tô.

Bọn họ chẳng qua chỉ là một gia tộc hạng ba ở Tây Xuyên, nếu không phải tổng giám đốc Trần bảo anh ta đến thì cả đời này anh ta cũng sẽ không giao thiệp với loại gia tộc cấp thấp như thế này.

"Thì ra là tổng giám đốc Đinh, trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao." Bà Tô khen anh ta một câu, tuy rằng không biết Đinh Kiệt tới đây làm gì nhưng không nên đánh kẻ chạy lại, Đinh Kiệt có giỏi cỡ nào cũng không thể vô duyên vô cớ làm khó bà ta đi?

Sau khi nói xong, bà Tô lại tiếp tục: "Không biết tổng giám đốc Đinh tới nhà họ Tô chúng tôi có chuyện gì?

Khi nói những lời này, giọng điệu bà ta có chút không yên, đối mặt với ông chủ tập đoàn lớn như Đinh Kiệt, cho dù là bà ta cũng cảm thấy áp lực.

Người nhà họ Tô nhìn chằm chằm Đinh Kiệt, không hiểu ông chủ tập đoàn lớn như anh ta đến nhà họ Tô làm gì.

Chẳng lẽ anh ta cũng đến đây đòi nợ?

Không thể nào, nhà bọn họ đâu có hợp tác với khoa học kỹ thuật Liệt Dương, đến tư cách đàm phán hợp tác với tập đoàn lớn như vậy nhà họ Tô còn không có nói gì đến hợp tác?

Lúc này, hai vệ sĩ phía sau Đinh Kiệt đưa đến một cái ghế, anh ta nghênh ngang ngồi xuống, nhìn bà Tô nói: "Bà Tô, lần này tôi tới là để bàn chuyện hợp tác với nhà họ Tô."

Cái gì? Đến bàn chuyện hợp tác với nhà họ Tô?

Nghe vậy, người nhà họ Tô trợn mắt há mồm cứ như gặp quỷ vậy.

Sắc mặt bọn họ thay đổi từ lo lắng đến khiếp sợ, hiện tại trở thành kích động, tâm trạng giống như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy.

Đây chính là tổng giám đốc khoa học kỹ thuật Liệt Dương đó, nếu có thể hợp tác cùng tập đoàn hàng đầu như thế này, cửa ải khó khăn nhà họ Tô đang gặp phải lúc này chỉ là chuyện nhỏ.

Bà Tô cũng vô cùng kích động, ai mà ngờ được tổng giám đốc khoa học kỹ thuật Liệt Dương sẽ tự tới muốn hợp tác chứ, ha ha, thật đúng là chốn núi non sông nước ngỡ đã hết đường đi, không ngờ lại phát hiện một thôn làng giữa bóng liễu xanh hoa nở.

Bà ta kìm nén sự kích động hỏi: "Không biết tổng giám đốc Đinh muốn hợp tác như thế nào?"

Đinh Kiệt mỉm cười, thản nhiên nói: "Rất đơn giản, tôi biết nhà họ Tô các người đang thiếu hụt tài chính cho nên đã mang tới đây một tỷ."

Mẹ nó, vừa mở miệng đã là một tỷ, quả nhiên là người đứng đầu ngành khoa học kỹ thuật, nói một tỷ cứ như nói mười tệ vậy.

Tập đoàn nhà họ Tô chúng ta trị giá bao nhiêu?

Giờ phút này, ánh mắt người nhà họ Tô nhìn Đinh Kiệt trở nên nóng rực.

Một tỷ này đủ để trả nợ cho đám Dư Hồng Minh và Trịnh Hào, hơn nữa còn có thể mở rộng quy mô tập đoàn nhà họ Tô.

Hiện giờ người nhà họ Tô đều không nén được kích động.

Không có Dư Hồng Minh Trịnh Hào thì đã có Đinh Kiệt, đến cả ông trời cũng giúp nhà họ Tô, có vị lão đại này nâng đỡ, nhà họ Tô sẽ nhanh chóng phát triển mạnh mẽ.

"Mạo muội hỏi một câu, Đinh tiên sinh sẽ đưa nhà họ Tô chúng tôi một tỷ sao?"

"Ha ha, đương nhiên rồi." Đinh Kiệt dừng lại một lát, nói: "Nhưng tôi có một điều kiện."

Bà Tô nghe được câu trả lời khẳng định của Đinh Kiệt thì cực kỳ phấn khởi, bà ta không chút do dự nói: "Đinh tiên sinh mời nói."

"Điều kiện rất đơn giản." Đinh Kiệt giơ một ngón tay: "Tôi muốn năm mươi phần trăm cổ phần sản nghiệp thuộc sở hữu của nhà họ Tô."

Cái gì?

Muốn năm mươi phần trăm cổ phần?

Nụ cười của bà Tô trở nên cứng ngắc.

Người nhà họ Tô cũng đều đờ ra.

Đây… đây có khác gì dâng hết sản nghiệp nhà họ Tô cho người khác? Năm mươi phần trăm cổ phần, chính là nắm giữ quyền quyết định tuyệt đối.

Hơn nữa người nhà họ Tô cũng không nắm giữ toàn bộ cổ phần tập toàn, còn có một số cổ đông nhỏ khác, nếu Đinh Kiệt thu mua cổ phần của họ thì có thể đá nhà họ Tô ra khỏi tập đoàn trong nháy mắt.

Lúc này ánh mắt mọi người nhìn Đinh Kiệt đều thay đổi.

Người đàn ông thong dong bình tĩnh trước mặt này dường như không phải con người, mà là một con sói đói khát.

Quan trọng nhất là Đinh Kiệt tới quá đúng lúc, quả thực là nắm đúng điểm yếu của nhà họ Tô, chọn phá sản hay bán cổ phần công ty lấy tiền, người nhà họ Tô chỉ có hai sự lựa chọn này.

"Tổng… tổng giám đốc Đinh, điều kiện này quá hà khắc!"

Định Kiệt vẫn giữ vẻ mặt mỉm cười, anh ta nhìn bà Tô thản nhiên nói: "Bà Tô, hoàn cảnh hiện tại của nhà họ Tô ra sao bà hẳn là rõ hơn tôi, dùng một câu phượng hoàng rụng lông không bằng gà cũng không đủ để so sánh. Tôi và nhà họ Tô vốn không có giao tình gì, nếu không nể mặt tổng giám đốc Trần thì tôi cũng sẽ không tới đây đâu."

Tổng giám đốc Trần?

Nghe Đinh Kiệt nói xong, người nhà họ Tô đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.

Tổng giám đốc Trần này có quan hệ gì với Trần thiếu gia kia không vây? Hay bọn họ chính là một người?

Bà Tô rất sầu não, lại là họ Trần, Trần thiếu gia với tổng giám đốc Trần rốt cuộc có phải một người hay không.

Thấy bà Tô nhíu mày không nói, Đinh Kiệt hơi mất kiên nhẫn: "Bà Tô, đồng ý hay không thì nói một câu, thời gian của tôi rất quý giá, nếu ba phút nữa không có câu trả lời thuyết phục, tôi sẽ hủy hợp tác vĩnh viễn."

Bà Tô thở dài trong lòng, đây rõ ràng là tiễn sói rước hổ mà.

Nhà họ Tô đã tới đường cùng, nếu từ chối thì tâm huyết mấy đời nhà họ Tô sẽ bị hủy hoại toàn bộ, đây không phải là chuyện bà ta có thể chấp nhận được.

Nếu nhà họ Tô sa sút trong tay bà ta thì bà ta làm gì còn mặt mũi đi gặp tổ tiên nhà họ Tô nữa.

Tuy điều kiện Đinh Kiệt đưa ra khiến người ta khó mà chấp nhận được nhưng ít nhất nhà họ Tô sẽ không phá sản.

Hơn nữa nếu hợp tác được với tập đoàn Liệt Dương, nhà họ Tô sẽ chính thức có được một chỗ dựa vững chắc.

Bà Tô thở dài một hơi, gật đầu với Đinh Kiệt: "Tổng giám đốc Đinh, tôi đồng ý điều kiện này."

"Bà ơi, suy nghĩ kỹ đã."

"Đúng vậy, không thể đồng ý được đâu bà ơi."

"Nếu đồng ý, tập đoàn nhà họ Tô sẽ không còn là họ Tô nữa mà thành họ Đinh rồi."

"Bà nội..."

Lúc bà Tô đồng ý điều kiện của Đinh Kiệt, người nhà họ Tô đều đứng ngồi không yên, hết lời khuyên nhủ.

"Đủ rồi, im miệng hết đi!" Bà Tô đứng lên, tức giận mắng người: "Tranh cãi ầm ỹ trước mặt khách quý thế này còn ra thể thống gì? Chuyện này quyết định như vậy đi, ai dám nhiều lời liền cút ra khỏi nhà họ Tô, từ nay về sau đừng nói mình là người nhà họ Tô nữa."

Bà Tô khó thở, nếu không phải tại đám con cháu vô dụng này thì sao bà ta lại quyết định như vậy được!

Ngay cả chuyện đuổi khỏi gia tộc cũng nói ra, có thể thấy bà Tô thực sự rất tức giận, trong nháy mắt tất cả im lặng như ve sầu mùa đông, không dám phản đối thêm câu nào nữa.

Đinh Kiệt mỉm cười, sau khi ký thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần xong thì đưa tiền cho người nhà họ Tô.

Hai mươi phút sau, trên một chiếc Bentley ngoài trang viên nhà họ Tô, Đinh Kiệt gọi điện thoại cho Trần Dương.

"Tổng giám đốc, tôi đã giải quyết xong chuyện nhà họ Tô." Đinh Kiệt kính cẩn báo cáo.

"Tốt, chuyện này cậu làm rất ổn, hiện giờ tôi không có việc gì, cậu cứ làm chuyện của mình đi."

"Vâng, tổng giám đốc."

Sau khi cúp điện thoại, Trần Dương nở một nụ cười hài lòng.

Anh đang đọc "Bát Quái Phong Thủy Kham Dư", cuốn sách này rất thú vị, nội dung bên trong khiến Trần Dương như được mở ra cánh cửa thế giới mới, thu thút anh tiến vào.

Còn cuốn "Thiên Kim Dược Phương" thì Trần Dương chả buồn nhắc tới, Phá Chướng Đan do anh luyện chế dựa theo phương pháp trên sách này chẳng có tác dụng gì cả.

Bởi vậy có thể thấy được cuốn "Thiên Kim Dược Phương" này chính là hàng rởm.

Ngay khi Trần Dương đang lẩm bẩm, điện thoại của anh đổ chuông.

Anh cầm điện thoại lên xem, không ngờ là Vu Lan, đúng là vừa nhắc nhắc Tào Tháo Tào Tháo đã tới.

Anh vừa bấm nhận cuộc gọi thì đã nghe thấy giọng nói kích động của Vu Lan: "Trần Dương, đan dược anh cho tôi là gì vậy? Sau khi tôi ăn nó đã đột phá Tiên Thiên thành công rồi, bây giờ tôi đã là tu sĩ Tiên Thiên sơ kỳ."
Chương 55: Chuyện tốt

Gi cơ?

Đột phá lên Tiên Thiên rồi?

Trần Dương sững sờ, sau đó trở nên kích động.

Ha ha. . .Cứ tưởng cuốn "Thiên Kim Dược Phương" này là hàng rởm chứ, không ngờ lại là hàng xịn.

Mình lời to rồi.

Trần Dương dường như thấy được con đường tương lai tươi sáng trước mặt.

Anh hít sâu một hơi khiến bản thân bình tĩnh lại, nói với Vu Lan: "Tôi cũng không rõ đây là đan dược gì, bạn tôi không nói cho tôi biết."

Nghe Trần Dương nói vậy, Vu Lan hơi mất mát nhưng sau đó cô lại phấn chấn lên, cô uống viên đan dược này đột phá lên Tiên Thiên đã là cơ hội tốt chỉ có thể gặp không thể cầu.

Vu Lan nói với Trần Dương: "Lần này thực sự cảm ơn anh, ân tình này tôi sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này anh có chuyện gì cần tôi, cho dù nước sôi lửa bỏng tôi cũng sẽ không chối từ."

"Ha ha, tự chị nói đấy nhé." Trần Dương cũng không giả vờ từ chối, anh không định làm từ thiện, tính ra anh đã giúp Vu Lan không ít chuyện, còn là ân nhân cứu mạng của cô.

Nếu Vu Lan không ghi nhớ ân tình tình này, anh còn thấy cô là người không thể kết giao lâu dài.

Hai người nói chuyện một lát, Vu Lan ngại ngùng nói: "Trần… Trần Dương, nếu bạn anh còn loại đan dược này, phiền anh chú ý giúp tôi, tôi nhất định sẽ không để anh chịu thiệt, được không?"

Vu Lan không có ham muốn gì với tiền tài, cô chỉ một lòng muốn tu luyện, tăng cao năng lực bản thân, năng lực càng mạnh để truy bắt những tội phạm càng nguy hiểm.

Nghe ngữ khí cầu khẩn của Vu Lan, Trần Dương mềm lòng, đồng ý với cô.

Phá Chướng Đan tuy tốt, nhưng nếu để tu sĩ biết anh có số lượng lớn chỉ e sẽ dẫn tới tai họa.

Kẻ tầm thường vô tội kẻ tài hoa có tội, đạo lý này anh am hiểu, chính mình phải cẩn thận một chút, cuối cùng anh dặn dò Vu Lan nhiều lần: "Đừng để lộ chuyện chị dùng Phá Chướng Đan đột phá lên Tiên Thiên, bạn tôi là người sống ẩn dật tự do, không thích bị nhiều người làm phiền."

"Tôi hiểu." Vu Lan gật đầu, loại kỳ nhân dị sĩ như thế này đa số tính cách đều rất kỳ lạ, lúc cô ở núi Nga Mi đã nghe sư phụ nói không ít lần.

Sau khi cúp điện thoại, Trần Dương xoa trán, nếu đã đồng ý với Vu Lan thì phải làm được.

Sau khi xử lý xong công việc, Trần Dương mua ấm sắc thuốc và các loại dược liệu cần thiết để luyện chế Phá Chướng Đan rồi trở về công ty.

Anh vừa vào văn phòng thì Mễ Tuyết đã tới báo cáo công việc.

Mễ Tuyết thấy Trần Dương ôm bao lớn nhỏ thì ngẩn người, hỏi: "Tổng giám đốc, anh muốn sắc thuốc đông y à?"

Trần Dương đặt ấm sắc thuốc và dược liệu lên bàn, nói: "Ừ, hai hôm nay hơi khó chịu nên đi mua ít thuốc đông y."

"Những chuyện lao động chân tay như thế này anh cứ giao cho tôi làm là được."

"Không cần, tôi tự làm được." Trần Dương lắc đầu nói: "Cô cứ làm chuyện của mình đi, à đúng rồi, buổi chiều nếu không có chuyện gì qua trọng thì đừng quấy rầy tôi."

"Tôi đã rõ, thưa tổng giám đốc!" Mễ Tuyết đặt tài liệu báo cáo lên bàn sau đó đi ra khỏi văn phòng.

Sau khi Mễ Tuyết đi, Trần Dương phân phối dược liệu luyện chế Phá Chướng Đan theo tỷ lệ.

Anh dự định luyện thêm một số đan dược mang trên người đề phòng tình huống bất ngờ phát sinh.

Tốn một buổi chiều, Trần Dương luyện chế thành công hai viên Phá Chướng Đan.

Đóng gói đan dược kỹ lưỡng, Trần Dương đang định thu dọn thì có điện thoại, xem thông báo trên màn hình thì không ngờ là chú hai của anh gọi đến, tộc trưởng của Trần Dương, Trần Thiên Tông.

Từ lúc anh chi năm tỷ giúp gia tộc vượt qua khó khăn xong, Trần Thiên Tông chưa từng liên hệ với anh.

Trần Dương tựa vào sô pha, chậm rãi châm một điếu xì gà Cuba, sau đó nhận điện thoại: "Chú hai, gọi cho tôi có chuyện gì không?"

Không có chuyện thì sẽ không xuất hiện, chắc chắn là có chuyện muốn nhờ anh giúp.

Đây chẳng phải là phong cách làm việc quen thuộc của người nhà họ Trần hay sao? Anh đã sớm quen rồi!

"Ha ha, do lâu rồi không liên hệ thôi mà."

"Chú nói đi, lần này lại có chuyện gì?" Trần Dương rít một hơi thuốc, từ từ phun khói.

"Tiểu Dương à, lần này là có chuyện tốt." Trần Thiên Tông cười nói.

Chuyện tốt?

Có chuyện tốt còn tới lượt anh?

Trần Dương bĩu môi khinh thường, anh còn lạ gì bản tính của chú hai nhà mình, đến con mình ông ta còn đề phòng, có chuyện tốt lại đến tìm anh?

Đúng là chuyện cười!

Trần Thiên Tông nói: "Ngày mai Tiểu Lỗi sẽ kết hôn, dù sao cũng phải báo cho cháu biết một tiếng, nếu cháu có thể tới tham dự chắc chắn Tiểu Lỗi sẽ rất vui."

Cái gì?

Ngày mai Tiểu Lỗi kết hôn?

Trần Dương nghe được tin này vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Được, ngày mai tôi nhất định sẽ tới."

"Được."

Sau khi cúp máy, trong lòng Trần Dương vui vẻ không nói nên lời.

Đây đúng là chuyện tốt, hơn nữa là chuyện cực kỳ tốt.

Trần Lỗi nhỏ hơn Trần Dương hai tuổi, sống ở nhà họ Trần từ nhỏ, là con nuôi của Trần Thiên Tông.

Có thể nói người Trần Dương thân thiết nhất trong nhà họ Trần chính là Trần Lỗi.

Vài năm trước, khi Trần Dương bị đuổi khỏi gia tộc, Trần Lỗi đang học đại học ngồi máy bay trở về ngay trong đêm ủng hộ Trần Dương.

Nhưng Trần Lỗi chẳng qua chỉ là con nuôi nhà họ Trần, căn bản không có quyền lên tiếng, cho nên không ai nghe cậu ta nói.

Trần Dương ghi tạc chuyện này trong lòng, đây không phải em ruột của anh nhưng còn thân cả em ruột.

Cho nên hôn lễ này dù thế nào cũng phải đi, hơn nữa làm anh trai còn phải chuẩn bị cho em trai một phần quà lớn.

Trong văn phòng, Trần Dương chậm rãi hút thuốc, suy nghĩ xem ngày mai nên tặng quà gì. . .

Hôm sau Trần Dương dậy rất sớm.

Để tham gia hôn lễ của Trần Lỗi, đêm qua anh tìm nhãn hiệu thiết kế riêng hàng đầu trong nước đặt một bộ âu phục, đồng thời bảo Mễ Tuyết chuẩn bị quà cưới.

Trần Dương hiện tại đẹp trai không nói nên lời, âu phục cắt may vừa dáng người. Gương mặt ngập tràn vui vẻ, còn vui hơn cả khi anh kết hôn.

Sơn trang Phú Quý, thành phố Tây Xuyên.

Lúc này bên ngoài trang viên đã đậu đầy xe sang, bên trong trang viên giương đèn kết hoa, cực kỳ náo nhiệt.

Hôn Lễ của Trần Lỗi tổ chức rất lớn, Trần Thiên Tông mời gần hết những người có máu mặt ở Tây Xuyên đến tham dự.

Người ra vào trang viên không ai không phải người thành đạt âu phục giày da chỉnh tề, bọn họ đi cùng bạn gái xinh đẹp lộng lẫy, vệ sĩ đi phía sau ôm đủ kiểu quà cưới khác nhau.

Đá quý đồ cổ, trân châu ngọc bích, tranh chữ danh nhân, thậm chí có người mang một vali tiền mặt đến làm quà mừng.

Lúc này Trần Lỗi mặc đồ chú rể cùng cô dâu Mục Tư Tư đang đứng tiếp đón khách mời ở cửa trang viên.

"Anh cả!"

Trần Dương vừa xuống xe Trần Lỗi đã nhìn thấy, cậu ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng chạy tới ôm Trần Dương một chút.

"Tư Tư, đây là anh Trần Dương anh hay kể với em đó, nhanh gọi anh đi!"

"Em chào anh!" Mục Tư Tư mỉm cười, kính cẩn chào một tiếng, cô biết đây là người anh chồng cô kính trọng nhất.

Trần Dương cười gật đầu, nhìn Trần Lỗi một chút.

Tuy đã hai năm rồi hai người chưa gặp mặt nhưng quan hệ của bọn họ không bởi vậy mà trở nên xa cách.

"Được đó, Tiểu Lỗi trưởng thành rồi, càng ngày càng đẹp trai." Anh vỗ vai Trần Lỗi, trong lòng vô cùng xúc động, đứa nhóc lẽo đẽo theo sau mình năm xưa giờ đã lập gia đình, thời gian trôi qua thật nhanh.

Anh lại nhìn Mục Tư Tư, tuy đây là lần đầu tiên gặp em dâu nhưng có thể thấy được cô là người dịu dàng hiền thục.

"Đây là quà cưới anh tặng hai đứa, chúc hai đứa vợ chồng hòa thuận, mãi mãi bên nhau." Trần Dương vui vẻ đưa quà cưới cho Mục Tư Tư.

Lúc này trong đại sảnh đã đầy khách mời tới tham dự hôn lễ.

Trần Thiên Tông mặc lễ phục, đang tiếp đón khách mời.

Em họ Trần Toàn và em dâu Lương Khiết cũng ăn mặc trang trọng đứng bên cạnh chú hai.

Nhìn thấy Trần Dương tiến vào, Trần Thiên Tông liền đi tới tiếp đón: "Tiểu Dương, cháu đến rồi."

Trần Dương gật đầu, vừa định nói chuyện thì bên cạnh truyền đến một giọng nói khó chịu.

"Ây, đây không phải là anh cả sao, sao rồi, ở rể nhà họ Tô chán rồi nên chạy về đây à?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK