• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 81: Tham vọng

Tiền Chính Đức vẫn còn chưa yên tâm, lại gọi hai bảo vệ bệnh viện đến: “Các anh trông cậu ta, lát nữa nếu như cậu ta định chạy thì phải bắt cậu ta lại.”

Ông ta nhìn Trần Dương, trong lòng cười khẩy không thôi, lát nữa chỉ cần xác định tấm thẻ Tử Kim Đế Vương kia là giả, ông ta sẽ lập tức cho bảo vệ khống chế cậu ta lại, sau đó đưa cậu ta tới Cục cảnh sát.

Đợi được khoảng hai, ba phút, Tiền Chính Đức đã thấy thiếu kiên nhẫn.

Sao thế?

Xác nhận tấm thẻ kia là giả mà phải tốn nhiều thời gian thế à?

Lúc này, nhân viên y tế cầm thẻ Tử Kim Đế Vương của Trần Dương đi đến.

Trương Chính Đức vừa định gọi nhân viên y tế lại thì thấy anh ta đi thẳng tới chỗ Trần Dương, nói vô cùng khách sao: “Tiên sinh, chào anh, đây là thẻ ngân hàng của anh, còn đây là hóa đơn nộp tiền.”

Cái gì?

Tấm thẻ ngân hàng trong tay tên này thật sự là thẻ Tử Kim Đế Vương, không phải là giả sao?

Ừng ực!

Tiền Chính Đức khó khăn nuốt ngụm nước bọt!

Ông ta không thể ngờ, tấm thẻ này thật sự quẹt được tám trăm triệu!

Nhất thời, ánh mắt ông ta nhìn Trần Dương tràn ngập sự khiếp sợ!

Ông ta làm viện trưởng của bệnh viện số 5, phấn đấu cả đời cũng chỉ miễn cưỡng làm được một tấm thẻ Thiên phu trưởng.

Thẻ đế vương này không chỉ tượng trưng cho của cải, mà còn tượng trưng cho quyền lực. Ông ta dám vỗ ngực nói, trong toàn bộ thành phố Tây Xuyên, số thẻ đế vương không vượt quá số ngón tay trên một bàn tay!

Lần này ông ta đá phải tấm sắt rồi! Lúc này, ông ta hối hận xanh ruột.

“Tiên… tiên sinh, thật sự ngại quá!” Giọng nói của Tiền Chính Đức đã run rẩy: “Chuyện này là sai lầm của tôi, anh đừng giận!”

Cái gì?

Viện trưởng lại xin lỗi người thanh niên này?

Hơn nữa dáng vẻ kia của ông ta muốn khúm núm bao nhiêu thì có bấy nhiêu, giọng điệu còn vô cùng thành khẩn.

Nhân viên y tế và bảo vệ ở bên cạnh đều ngạc nhiên đến ngây người!

Đây vẫn là vị viện trưởng hô mưa gọi gió, nói một không được hai sao?

“Trời ơi, đây không phải là viện trưởng Tiền của bệnh viện số 5 sao?”

“Đúng rồi, sao ông ấy lại xin lỗi một người thanh niên nhỉ!”

Cùng lúc đó đã có người nhận ra Tiền Chính Đức, bọn họ thấy ông ta cúi đầu, khom lưng xin lỗi Trần Dương, ai nấy đều mở to mắt ngạc nhiên.

Người thanh niên trước mặt này có lai lịch thế nào?

Sao viện trưởng Tiền lại cẩn thận như vậy? Có phải là con cháu của vị quan lớn nào không?

Tiền Chính Đức nghe thấy tiếng người xung quanh bàn tán thì vừa tức vừa lúng túng, thế nhưng lại không dám lộ ra bất cứ điều gì trước mặt Trần Dương.

“Không cần xin lỗi, chỉ cần bố của tôi không có chuyện gì là được.” Trần Dương nhìn ông ta, nói với giọng điệu lạnh lùng.

“Đúng đúng đúng, tôi nhất định sẽ sắp xếp phòng bệnh tốt nhất cho bố của anh.” Tiền Chính Đức bèn vội vàng gật đầu, nói.

Hai tiếng sau, đèn đỏ bên ngoài phòng phẫu thuật chuyển sang màu xanh, cửa phòng phẫu thuật cũng được mở ra.

Trên người Trần Thiên Tông cắm đầy ống, ông được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.

Trần Dương và Cố Phương lo lắng chạy đến: “Trưởng khoa Lam, tình hình của bố tôi thế nào rồi?”

Cố Phương không nói gì mà đi theo Trần Thiên Diệu vào phòng bệnh.

“May mà không phải xấu hổ với anh.” Lam Khê lấy khẩu trang xuống, nói: “Bố của anh bị bệnh tim phát tác, cũng may phẫu thuật kịp thời, nếu như chậm một chút nữa chỉ e rằng…”

Những lời phía sau cô không nói nữa, bởi vì nếu muộn thêm mấy phút thì có là thần tiên xuống trần cũng không cứu được Trần Thiên Diệu.

“Cảm ơn trưởng khoa Lam, cảm ơn cô!” Trần Dương vô cùng thành khẩn nói với Lam Khê: “Lần này cô cứu bố tôi mà không cần báo đáp, sau này cô có vấn đề gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi. Chỉ cần là việc tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ không từ chối.”

Lam Khê mỉm cười, không tiếp lời Trần Dương, đối với cô, việc cứu chữa bệnh nhân chính là trách nhiệm của bác sĩ.

“Nhanh đi chăm sóc bố anh đi!” Lan Khê nói.

Trần Dương nhìn Lam Khê thật kỹ rồi gật đầu, sau đó lập tức đi đến phòng bệnh của bố.

Anh vừa vào phòng, Cố Phương đã mở miệng hỏi: “Con trai à, con có quan hệ gì với trưởng khoa Lam vậy?”

“Mẹ à, con với trưởng khoa Lam chỉ là bạn bè bình thường thôi.” Trần Dương biết mẹ mình đang nghĩ gì, anh bèn nói: “Mẹ đừng nghĩ nhiều, không phải là quan hệ gì đặc biệt cả.”

Cố Phương gật đầu: “Lần này trưởng khoa Lam cứu bố của con, con phải cảm ơn người ta đàng hoàng đó!”

“Con biết rồi, con biết rồi!” Trần Dương nhìn mẹ mình rồi nói: “Không còn sớm nữa, mẹ cứ nằm nghỉ ở giường bên cạnh đi, con trực đêm cho.”

Cố Phương gật đầu, bà vốn bị huyết áp cao một chút, hôm nay huyết áp lại tăng vì cơn giận, thế nên bà cũng không nói gì nhiều thêm.

Suốt đêm không nói chuyện, khi vầng mặt trời chiếu sáng phòng bệnh, Trần Dương mở mắt ra.

Tối hôm qua anh vừa trực bên bố, vừa dùng Nhật Nguyệt Thần Điển để tu luyện để bảo đảm ngày hôm sau vẫn có tinh thần khỏe mạnh.

Nhìn bố mình vẫn đang chìm trong giấc ngủ, Trần Dương ra khỏi phòng bệnh, xuống tầng mua bữa sáng.

Lúc ăn sáng, mẹ anh lại mở miệng, nói: “Con trai à, hôm nay phải đi mua chút quà để cảm ơn trưởng khoa Lam nhé, nếu không phải cô ấy cứu chữa kịp thời, chỉ sợ bố của con đã…”

“Vâng.” Trần Dương gật đầu.

Sau khi ăn sáng xong, anh bấm số điện thoại của Mễ Tuyết: “A lô, Mễ Tuyết, chuẩn bị cho tôi một bộ trang sức và một bộ mỹ phẩm, ừm, đưa tới bệnh viện Nhân Dân số 5…”

Trong phòng làm việc của viện trưởng.

Lam Khê đứng trước bàn làm việc, nhìn Tiền Đức Chính: “Viện trưởng, ông tìm tôi có chuyện gì không?”

Tiền Chính Đức ngồi dựa trên ghế, nheo mắt cười nhìn Lam Khê, đôi mắt không ngừng đánh giá cô.

Lam Khê này đúng là xinh đẹp, vốn đang ở độ tuổi đẹp nhất, trưởng thành nhất của phụ nữ, khuôn mặt tuyệt đẹp, lại thêm khí chất hình thành khi cứu người lâu dài nên không cần phải nói trông cô mê người tới mức nào.

Người đẹp cực phẩm như thế này là đàn ông thì ai cũng không nhịn được muốn nhìn thêm mấy lần.

Tiền Chính Đức cũng giống như vậy.

“Lam Khê à, có chuyện tôi muốn hỏi cô.” Hai tay của Tiền Chính Đức khoanh lại, để trên bàn làm việc, làm dáng vẻ viện trưởng để dò hỏi: “Chuyện tối hôm qua là thế nào? Bệnh nhân chưa nộp tiền mà cô đã bắt đầu làm phẫu thuật rồi à? Thế nào, bệnh nhân kia cô biết à, là họ hàng của cô sao?”

“Quen biết, nhưng không phải là người thân.” Lam Khê gật đầu, nói: “Con trai của bệnh nhân, chính là đại thiếu gia của nhà họ Trần.”

Cái gì?

Đại thiếu gia của nhà họ Trần?

Nhà họ Trần này là gia tộc đứng đầu ở thành phố Tây Xuyên, cũng may hôm qua mình nhận sai đúng lúc, bằng không e là những ngày nhàn hạ của mình đã kết thúc rồi.

Ông ta thầm nghĩ mà sợ.

“Nhưng mà, tôi nghe nói, hình như anh ấy đang ở rể nhà họ Tô!”

Cái gì?

Còn là người ở rể nhà họ Tô?

Tiền Chính Đức sửng sốt, mẹ nó, tên nhóc này chính là thằng con rể ăn hại, bám váy đàn bà của nhà họ Tô trong truyền thuyết đó.

Đệch, hôm qua mình phải cúi đầu khom lưng xin lỗi một thằng vô dụng bám váy đàn bà à.

Nghĩ đến đây, sắc mặt ông ta tối sầm.

Mẹ nó, chẳng trách cậu ta có thẻ Tử Kim Đế Vương, xem ra, thẻ kia là của vợ cậu ta?

Cậu ta quẹt tám trăm triệu trong thẻ, bị vợ biết thì e là khi về nhà phải quỳ vỏ sầu riêng rồi.

Ông ta sờ cằm, hơn nữa, tối hôm qua, không có lấy một người của nhà họ Trần đến thăm.

Ông ta ngẫm nghĩ một lúc, đại thiếu gia nhà họ Trần đi ở rể, làm mất hết mặt mũi nhà họ Trần, bọn họ còn ước gì rũ sạch quan hệ với một tên làm sỉ nhục gia đình ấy chứ, sao có thể đến thăm được?

Nghĩ tới đây, sự lo lắng trong lòng ông ta hoàn toàn biến mất, hiện giờ ông ta không cần lo lắng đã đắc tội người không nên đắc tội nữa.

Khi bình tĩnh lại, tâm trạng của ông ta cũng bắt đầu dao động.

Nhớ tới việc hôm qua Lam Khê làm trái với quy định của bệnh, phẫu thuật cho bệnh nhân, ông ta lập tức nảy ra một ý định.

“Khụ khụ.”

Tiền Chính Đức hắng giọng một cái, nghiêm túc nhìn Lam Khê: “Lam Khê à, coi như cô quen biết Trần Dương kia thì cô cũng không thể làm trái với quy định của bệnh viện được. Tôi đã phải bỏ bao công sức mượn cô từ bệnh viện số 1 tới đây là vô cùng nể tương lai của cô. Cô làm ra chuyện này khiến tôi rất khó xử…”

Sắc mặt Lam Khê hơi ngại ngùng, cô nói: “Viện trưởng, lúc đó tôi vội cứu người, nhất thời cũng không nghĩ nhiều như vậy… Lại nói, không phải sau đó Trần Dương đã nộp tiền rồi hay sao?”

Tiền Chính Đức đứng lên, đi về phía Lam Khê, lắc đầu: “Bệnh nhân chưa nộp tiền mà cô đã tự ý phẫu thuật cho bệnh nhân, dù nói thế nào thì cô cũng đã làm trái với quy định của bệnh viện!”

Lam Khê thở dài trong lòng, hơi bất đắc dĩ nói: “Vậy thì, viện trưởng, ông xử phạt đi! Nếu như ông thấy khó làm thì tôi có thể xin quay về bệnh viện số 1.”

Tiền Chính Đức cười hì hì, nói: “Tôi không dễ dàng gì mới điều cô từ bệnh viện số 1 tới bệnh viện số 5, sao có thể cam lòng để cô trở lại chứ. Dù sao y thuật của cô tốt như thế, bệnh viện số 5 còn cần cô giúp đỡ nhiều hơn.”

Đôi lông mày thanh tú của Lam Khê nhíu chặt lại: “Vậy chuyện này phải phạt thế nào, chung quy vẫn phải cho mọi người một câu trả lời chứ?”

“Phạt? Sao tôi nỡ lòng nào phạt cô được chứ?” Tiền Chính Đức nhìn Lam Khê bằng đôi mắt dâm tà: “Lam Khê à, thật ra từ lần đầu tiên nhìn thấy cô tôi đã thích cô rồi, thế nên tôi mới nghĩ tất cả mọi cách để điều cô về viện 5. Chỉ cần cô đồng ý theo tôi, tôi nhất định sẽ không bạc đãi cô.”

“Hơn nữa, vị trí phó viện trưởng viện 5 đã bỏ trống từ lâu rồi, chỉ cần cô theo tôi, tôi có thể…”

Còn chưa nói hết câu, Tiền Chính Đức đã đột ngột nắm lấy tay Lam Khê, sau đó ôm lấy cô.
Chương 82: Có gan thì đừng đi

“Á!”

Lam Khê hét lên một tiếng, hoảng hốt nói: “Viện trưởng, ông đừng như thế, mau buông tay ra!”

Cô muốn giãy giụa, thế nhưng cổ tay lại bị Tiền Chính Đức nắm chặt, căn bản không thể tránh được.

Người đẹp ở trong lòng, Tiền Chính Đức cũng tháo xuống vẻ ngụy trang đạo mạo ngày thường!

Người đẹp giãy giụa càng ghê thì dục vọng chinh phục của ông ta càng mạnh.

Ông ta cười dâm đãng, đẩy Lam Khê ngã trên ghế sofa, sau đó đè người cô xuống, không cho cô cử động.

“Người đẹp à, em theo tôi đi.”

Tiền Chính Đức dâm tà cúi đầu xuống.

Rầm!

Ngay lúc Tiền Chính Đức sắp hôn được thì cửa phòng làm việc đã bị đá văng ra, Trần Dương lạnh mặt đi vào.

Trong tay anh còn cầm theo hai túi quà tặng.

Vừa rồi anh đến văn phòng của Lam Khê tìm cô thì mới biết cô bị viện trưởng gọi tới hỏi, anh không nghĩ nhiều bèn đi tới xem thử.

Ai ngờ vừa tới bên ngoài phòng làm việc của viện trưởng thì nghe thấy tiếng kêu cứu của Lam Khê.

“Mẹ kiếp, là tên khốn kiếp nào? Vào mà không gõ cửa hả!”

Cửa bị đá văng ra, Tiền Chính Đức sợ hết hồn, khi ông ta nhìn rõ người đến là ai thì ngẩn người, chợt tức giận chỉ thẳng vào mũi Trần Dương mà mắng: “Ai cho anh vào, còn không mau cút ra ngoài?”

Vốn tưởng Trần Dương là con trai của vị quan lớn hay người giàu có nào, hiện giờ biết chẳng qua anh chỉ là người ở rể của nhà họ Tô, sao Tiền Chính Đức phải nể mặt anh làm gì?

“Có muốn tôi gọi thêm mấy người vào xem thử chuyện tốt ông làm không?” Trần Dương lạnh giọng, nói.

Lan Khê nhìn thấy Trần Dương bèn vội vàng ngồi dậy khỏi ghế sofa, vừa thẹn vừa giận chỉnh trang lại áo quần xốc xếch.

Sự xuất hiện của anh đã cứu cô, để cô không bị Tiền Chính Đức làm nhục.

“Trưởng khoa Lam, mau tới sau lưng tôi.” Trần Dương nói.

Lam Khê xấu hổ, đỏ bừng mặt đi ra sau lưng Trần Dương. Lúc này bóng lưng của anh ở trong mắt Lam Khê cực kỳ vĩ đại, cô không khỏi nghĩ tới cụm từ “anh hùng cứu mỹ nhân”.

Thế nhưng điều khiến cô tò mò chính là, tại sao Trần Dương lại biết mình ở đây?

Cô chưa kịp nghĩ thêm thì Tiền Chính Đức đã mở miệng tức giận mắng: “Anh là cái thứ gì mà cũng dám xông vào phòng làm việc của viện trưởng? Anh có tin tôi báo cảnh sát bắt anh lại không?”

“Mẹ nó, anh không phải là người ở rể của nhà họ Tô sao? Chọc giận tôi, tôi sẽ đuổi bố của anh ra ngoài, anh có tin không?”

“Ha ha.”

Trần Dương cười khẩy một tiếng, xoay người lại đưa quà trong tay cho Lam Khê: “Đây là quà tặng cho cô, cô cầm trước đã.”

Sau khi anh nói xong, để lại Lam Khê đang sững sờ rồi đi tới trước mặt Tiền Chính Đức, dùng một tay tóm lấy cổ áo của ông ta, dễ dàng nhấc bổng ông ta lên.

“Anh muốn làm gì? Mau thả tôi ra!” Tiền Chính Đức hoảng hốt, sao sức lực của tên Trần Dương này lớn vậy, một tay đã nhấc được mình lên, thật đáng sợ.

Lam Khê phục hồi lại tinh thần, khi nhìn thấy cảnh này cũng hoảng hốt không thôi, vội vàng ngăn lại, nói: “Trần Dương, anh đừng kích động!”

“Trưởng khoa Lam, loại người như thế này sỉ nhục cô mà cô còn muốn xin tha cho ông ta sao? Nếu như vừa rồi không phải tôi tới tìm cô thì hiện giờ sợ rằng cô đã…”

Trần Dương còn chưa nói xong, sắc mặt của Lam Khê đã tái nhợt. Nếu như vừa rồi Trần Dương không xuất hiện đúng lúc thì e rằng mình đã không giữ được sự trong sạch rồi!

“Trần Dương, tôi cảnh cáo anh. Nếu như anh dám động vào tôi, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát bắt anh lại.” Tiền Chính Đức cố nén sự hốt hoảng trong lòng, quát Trần Dương.

Chỉ là một thằng ở rể, bám váy phụ nữ, dám động vào mình, mình sẽ có cách xử nó.

Chát!

Trần Dương vung tay lên, tát lên mặt Tiền Chính Đức một cái thật mạnh.

Mặt của ông ta sưng vù lên, mắt thường cũng có thể thấy được, năm dấu ngón tay cũng nổi lên rõ ràng.

Tiền Chính Đức bị một cái tát đột ngột này làm cho sững sờ, ông ta cực kỳ hoảng hốt và tức giận, quát lên: “Anh… anh lại dám đánh ư!”

“Đánh ông? Đánh ông thì đã sao?”

Nói xong, lại thêm một cái tát vào mặt ông ta, lần này hai bên má của Tiền Chính Đức đều sưng lên, vô cùng cân đối.

Tiền Chính Đức đau tới mức kêu lên như lợn bị chọc tiết.

Lam Khê cắn chặt môi, người khác vẫn nói, Trần Dương này là người yếu đuối, vô dụng, nhưng bây giờ xem ra, anh… không chỉ không yếu đuối, mà còn rất đàn ông…

Nghĩ đến đây, mặt cô đỏ bừng lên.

Lúc này, tiếng hô của Tiền Chính Đức cũng truyền ra ngoài, lôi kéo không ít người đến.

“Tụ tập trước cửa phòng làm việc của viện trưởng làm gì?” Sau đó, đội trưởng đội an ninh Triệu Đại Long dẫn theo đàn em nhanh chóng chạy đến.

Vừa nhìn thấy Triệu Đại Long, Tiền Chính Đức đã nở nụ cười, nhất thời ông ta đã lấy lại sức lực, hùng hổ nói với Trần Dương: “Anh… xong rồi!”

Nói xong, ông ta gọi Triệu Đại Long: “Nhanh lên, thằng nhóc này xông vào phòng làm việc, còn ra tay đánh tôi, mau khống chế anh ta lại, đưa đến Cục cảnh sát đi.”

Nhưng điều khiến Tiền Chính Đức tức giận chính là nghe ông ta nói xong, Triệu Đại Long lại không hề ra tay mà dè dặt đi tới trước mặt Trần Dương, mở miệng hỏi: “Trần thiếu gia, chuyện gì thế ạ?”

Trần Dương nhìn hắn một cái rồi thản nhiên nói: “Không có chuyện gì, dẫn người của cậu ra ngoài đi.”

“Vâng!” Triệu Đại Long nhanh chóng vâng một tiếng rồi dẫn mọi người, đẩy ra ngoài cửa.

Tiền Chính Đức bối rối, rống lên: “Triệu Đại Long, có phải cậu không muốn làm việc nữa hay không, tôi nói tôi bị anh ta đánh, cậu không nghe thấy à?”

Triệu Đại Long ở ngoài cửa cười khẽ một tiếng, an ninh Hắc Lân và bệnh viện số 5 có mối quan hệ hợp tác, cũng không phải là cấp trên cấp dưới. Thế nên lời của Tiền Chính Đức không hề có chút lực uy hiếp nào với anh ta.

Lần này Tiền Chính Đức thật sự hoảng rồi, ông ta nhìn khuôn mặt lạnh băng của Trần Dương mà sợ hãi không thôi, vội vàng dùng tay che hai má mình lại, chỉ lo Trần Dương lại tát mình một cái.

Thấy dáng vẻ sợ hãi này của Tiền Chính Đức, Trần Dương hừ lạnh một tiếng, thả lỏng ra, ném ông ta xuống đất như ném rác thải.

Lúc này, điện thoại của anh rung lên, anh lấy điện thoại ra nhìn thì thấy là người hôm qua muốn mua Phá Chướng Đan gọi đến.

“A lô, Trần tiên sinh, hiện giờ có tiện nói chuyện không?”

Sau khi điện thoại được kết nối, đối phương khách sáo nói.

Chuyện lần này làm tâm trạng Trần Dương không được tốt, giọng điệu cũng hơi lạnh nhạt: “Tôi ở bệnh viện nhân dân số 5, anh muốn đồ thì trực tiếp đến tìm tôi.”

“Được, tôi lập tức đến ngay.” Đối phương cười nói một câu rồi cúp điện thoại.

Tiền Chính Đức ngồi dưới đất, xoa cái mông bị ngã đau, mặt oán hận nhìn Trần Dương: “Trần Dương, có gan thì anh đừng có đi!”

Nói rồi ông ta lại nhìn về phía Lam Khê: “Còn có cô, cô cũng đừng nghĩ sẽ dễ dàng qua cửa, thằng nhóc này là nhân tình của cô chứ gì? Tôi sẽ không để cô được yên đâu, cái ghế trưởng khoa này cô cũng đừng ngồi nữa!”

Nói rồi, Tiền Chính Đức lấy điện thoại di động ở trong túi ra, chuẩn bị gọi điện thoại.

Trần Dương vừa nghe, tên chó chết này dâm ô người ta không thành lại còn uy hiếp ngược lại mình nữa.

Đúng là quá thú vị, vốn dĩ nghĩ dạy dỗ ông ta một trận thì coi như xong, thế nhưng ông ta đã nói như thế, anh sẽ không đi nữa.

Trần Dương lại ngồi vào ghế sofa, lạnh lùng nhìn Tiền Chính Đức: “Ông gọi điện thoại nhanh tôi, tôi ở đây chờ, xem ông gọi ai!”

Lam Khê ở bên cạnh lại lo lắng không thôi, cô đi tới bên cạnh Trần Dương, nhỏ giọng nói: “Trần Dương, anh đi nhanh đi, Tiền Chính Đức là viện trưởng, nhất định sẽ quen không ít người có tiền, anh ở lại đây nhất định sẽ chịu thiệt.”

Lam Khê vô cùng lo lắng, hôm nay coi như Trần Dương có chọc thủng trời thì sợ rằng cũng không thể ra khỏi bệnh viện mà không có việc gì được.

Ngay cả cô cũng sẽ bị Tiền Chính Đức trả thù, đừng nói tới chuyện về bệnh viện số 1, e là cái chức bác sĩ của cô sau này cũng không thể làm nữa.

“Cô đừng lo, ông ta không thể bắt tôi làm gì cả.” Trần Dương suy nghĩ rồi nhẹ nhàng nói.

Không thể bắt anh làm gì cả?

Lam Khê cạn lời, đỡ trán.

Lần trước trong tiệc cưới của Trần Lỗi, Lam Khê đã nhìn ra quan hệ của Trần Dương và nhà họ Trần không tốt, thậm chí có thể nói là ác liệt. Nếu không sao Lương Khiết lại dám mỉa mai, chế nhạo Trần Dương hết lần này đến lần khác chứ?

Mà Trần Dương ở nhà họ Tô lại càng không có địa vị gì, toàn bộ người ở thành phố Tây Xuyên ai mà không biết địa vị của Trần Dương ở nhà họ Tô không khác gì người làm chứ?

Ngay lúc Lam Khê đang vô cùng sốt ruột, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng bước chân lộn xộn.

Sau đó có một người đàn ông trung niên đi từ cửa vào, phía sau người đàn ông này còn dẫn theo hai vệ sĩ với thân hình vạm vỡ: “Xin hỏi, Trần Dương tiên sinh có ở đây không?”

Điện thoại của Tiền Chính Đức còn chưa gọi được, ông ta bèn ngẩng đầu lên nhìn ra cửa, vừa nhìn đã sửng sốt không thôi!

Lập tức trên mặt ông ta lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, ông ta vội vàng đứng dậy khỏi mặt đất, đi tới bên cạnh người đàn ông trung niên kia: “Chủ tịch Toàn, sao anh lại đến đây, tôi đang định gọi điện thoại cho anh, xin anh làm chủ cho tôi!”
Chương 83: Anh đúng là thần

Người đàn ông trung niên này tên là Toàn Uy, mấy năm trước là tư lệnh của quân khu thành phố Tây Xuyên, sau khi xuất ngũ đã thành lập tập đoàn Thịnh Uy!

Tập đoàn Thịnh Uy là tập đoàn đứng đầu trong ngành bảo vệ môi trường của thành phố Tây Xuyên, còn đặc biệt thành lập riêng một quỹ riêng để làm từ thiện.

Ở thành phố Tây Xuyên, khi nhắc đến tập đoàn Thịnh Uy ai nấy đều không nhịn được mà giơ một ngón cái lên nói một tiếng tốt. Danh tiếng của tập đoàn vô cùng tốt.

Hơn nữa Toàn Uy lại xuất thân từ quân nhân nên có uy thế và danh vọng cực lớn ở thành phố Tây Xuyên!

Chỗ dựa của Tiền Chính Đức không phải ai khác chính là Toàn Uy.

Trên mặt Lam Khê lộ vẻ hoang mang, bàn tay ngọc ngà siết chặt lấy nhau.

Thế là xong, nhân vật lớn như vậy cũng đã đến, lần này không chỉ Trần Dương xong đời, e là đến cả công việc của mình cũng không giữ nổi nữa!

Nhưng điều khiến người ta không ngờ đến chính là Toàn Uy không hề nhìn Tiền Chính Đức lấy một cái mà đi tới trước mặt Trần Dương, hơi cẩn thận hỏi: “Xin hỏi, là Trần Dương tiên sinh đúng không?”

“Vâng, là tôi!” Trần Dương ngồi trên ghế sofa, gật đầu, không hề có ý đứng dậy.

Thấy Trần Dương tỏ ra thờ ơ, Tiền Chính Đức quát anh: “Cái tên vô dụng này, còn không mau đứng lên, biết người trước mặt anh là ai không?”

Lam Khê cũng sốt ruột, cô đi tới bên cạnh Trần Dương, ghé sát bên tai anh, nói khẽ: “Trần Dương, hay là đứng dậy đi.”

Thấy Trần Dương gật đầu, trên mặt Toàn Uy lộ ra vẻ vui mừng, ông ta cung kính nói với Trần Dương: “Trần Dương tiên sinh, chào anh, kẻ hèn này tên Toàn Uy! Rất hân hạnh được biết anh!”

“Vâng.” Trần Dương đưa mắt nhìn ông ta, nói: “Anh chính là người đã gọi điện cho tôi?”

“Không sai.” Toàn Uy cười rồi nói: “Trần tiên sinh, đồ tôi đã chuẩn bị xong, anh có mang theo thứ kia không?”

“Đồ đang ở trên người tôi.” Trần Dương nói rồi chỉ vào Tiền Chính Đức: “Trước tiên giải quyết vấn đề về người này đã rồi chúng ta nói.”

“Được!”

Toàn Uy lạnh lùng nhìn Tiền Chính Đức: “Chính Đức, có chuyện gì? Có phải anh chọc Trần tiên sinh không vui không hả?”

Tiền Chính Đức sửng sốt!

Mẹ kiếp, rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Thằng bám váy này sao lại quen chủ tịch Toàn?

Hơn nữa chủ tịch Toàn lại khách sáo với anh ta như thế?

Chuyện này không hợp lý, kể cả tộc trưởng Trần Thiên Tông của nhà họ Trần có đến thì khi ông ta đối mặt với chủ tịch Toàn cũng phải lấy lòng mà!

Đương nhiên, dù Tiền Chính Đức có nghĩ nát óc cũng không thể ngờ rằng, hai người Trần Dương và Toàn Uy lần đầu gặp nhau.

Chỉ cần Toàn Uy có thể có được Phá Chướng Đan thì đừng nói là một điều kiện, dù là mười cái, một trăm cái, ông ta cũng sẽ không do dự làm!

Ông ta mắc kẹt ở cảnh giới này quá lâu rồi, ước mơ duy nhất của ông ta là đột phá bình cảnh hiện giờ, đi tới cảnh giới cao hơn để xem thử.

Lam Khê ở bên cạnh cũng há hốc mồm, ngạc nhiên không nói được lời nào!

Thấy Tiền Chính Đức trầm mặc, Trần Dương cười khẩy: “Thế nào, viện trưởng Tiền không tiện nói à? Thế thì, trưởng khoa Lam này, nếu một câu của viện trưởng Tiền đã quý hơn vàng thì cô hãy kể xem tình hình thế nào đi.”

Lam Khê ngẩn người, trong chốc lát kể chuyện đã xảy ra, khi nói xong, cô ngại ngùng cúi đầu xuống.

Nghe Lam Khê nói xong, sắc mặt Toàn Uy đã đen sì: “Tiền Chính Đức, tôi đề bạt anh lên mà anh lại báo đáp tôi như thế sao?”

Vừa dứt lời, ông ta đột nhiên đá một cước vào bụng Tiền Chính Đức!

Rầm!

Bịch bịch!

Cơ thể Tiền Chính Đức va vào bàn làm viêc rồi nặng nề ngã xuống đất, ông ta nhịn đau không dám kêu ra tiếng rồi vội vàng quỳ xuống đất, sợ hãi nhìn Toàn Uy: “Chủ tịch Toàn, xin lỗi, xin anh…”

“Im mồm!”

Toàn Uy nổi giận, nói: “Tôi đề bạt anh là vì hài lòng với tiềm lực của anh. Nhưng hiện giờ anh làm tôi vô cùng thất vọng, tôi có thể cất nhắc anh lên thì đương nhiên cũng có thể lôi anh xuống.”

“Chủ tịch Toàn…”

Một câu nói của Toàn Uy đã tuyên bố thẳng án tử hình cho Tiền Chính Đức, cả người ông ta ngây dại trên mặt đất, xong rồi, lần này thật sự xong rồi, con đường làm quan của ông ta xong rồi!

Xử lý Tiền Chính Đức xong, Toàn Uy lại quay sang nhìn Lam Khê: “Nhiệm vụ của bác sĩ chính là cứu người, chuyện này cô làm rất đúng, từ giờ trở đi, cô chính là viện trưởng.”

Cái gì?

Tôi chính là viện trưởng?

Lam Khê ngây ra, cô cảm thấy dưới chân mình hình như nhũn ra.

Cô vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị sa thải, không ngờ đảo mắt một cái cô đã được đề bạt lên làm viện trưởng!

Cuộc đời lên voi xuống chó quá nhanh làm cho cô gần như không phản ứng kịp.

“Ừm, cứ quyết định như thế đi, tối nay tôi sẽ sắp xếp người đi gửi thông báo, cô phải chuẩn bị sẵn sàng.” Nói với Lam Khê một câu xong, Toàn Uy lại cười, nói với Trần Dương: “Trần tiên sinh, chuyện này xử lý có vừa lòng anh không?”

Vừa lòng, đương nhiên là vừa lòng rồi!

Tuy hai người vừa gặp mặt, thế nhưng cách thức làm việc của Toàn Uy rất hợp khẩu vị Trần Dương, anh đứng dậy khỏi ghế sofa rồi cười, nói: “Cách giải quyết của chủ tịch Toàn rất hay, xử lý thỏa đáng.”

“Ha ha, Trần tiên sinh vừa lòng là được.”

Toàn Uy mỉm cười, khách sáo nói: “Trần tiên sinh, bệnh viện đông người không tiện bàn bạc, kính mời Trần tiên sinh nể mặt, tới nhà tôi đi, nhà tôi mới có ít lá trà mới, vừa hay mời Trần tiên sinh đến thưởng thức.”

“Được!”

Nói rồi Trần Dương bèn đi cùng Toàn Uy ra khỏi phòng làm việc.

Mặc dù bố vẫn đang ở trong phòng bệnh, thế nhưng có mẹ và Lam Khê ở đây nên anh không cần lo lắng.

Nhìn bóng lưng của Trần Dương, Lam Khê phục sát đất, đây đâu phải là người vô dụng, rõ ràng là người rất trâu bò đấy chứ.

Người ta chỉ là không thích phô trương, lười khoe ra mà thôi.

Trong nháy mắt, Lam Khê nghĩ tới những lời đồn mà mình nghe được, chỉ cảm thấy bọn họ thật sự quá buồn cười!

Một hạt giống sùng bái đã lẳng lặng đâm rễ, nảy mầm trong lòng Lam Khê…

Bên một cái hồ ở Nam Sơn, khu ngoại ô phía nam của thành phố Tây Xuyên có một căn biệt thự tư nhân với diện tích rộng hơn một nghìn mét vuông!

Phải biết rằng đây là khu phong cảnh cấp 5A, có thể xây dựng một căn biệt thự ở đây đã có thể chứng minh khả năng của Toàn Uy. Ông ta tuyệt đối là sự tồn tại có thủ đoạn phi thường.

Trong sảnh lớn của biệt thự, Toàn Uy khách sáo ngâm một bình trà cho Trần Dương: “Chủ tịch Trần, thưởng thức mùi vị của loại trà này xem thế nào!”

Trần Dương ngồi trên ghế sofa, không hề khách sáo nâng tách trà lên, hớp một ngụm: “Không tồi, trà đại hồng bào của núi Võ Di, lại còn được hái trên cây mẹ.”

“Lợi hại!” Toàn Uy không nhịn được tán thưởng, Trần Dương này đúng là có năng lực, ngay cả lá trà ở đâu cũng có thể thưởng thức ra.

Uống trà xong, Trần Dương cũng không dài dòng mà lấy luôn một viên Phá Chướng Đan ở trên người ra, đặt trước mặt Toàn Uy.

Toàn Uy nhìn thấy viên đan dược ở trên bàn, trong lòng nóng lên: “Trần tiên sinh, đây chính là Phá Chướng Đan sao?”

“Không sai, đây chính là Phá Chướng Đan, Lý Hổ có thể đột phá được bình cảnh đều dựa vào viên đan dược này!”

Đè ngọn lửa nóng trong lòng xuống, Toàn Uy liếm bờ môi khô khốc, nói: “Trước đó Lý Hổ nói với tôi rằng có loại đan dược thần kỳ như thế này, tôi còn không tin. Nhưng khi tôi tự tới tìm Lý Hổ để luận bàn một phen thì mới biết hắn nói không ngoa. Người anh em Trần Dương còn trẻ mà đã có thể làm ra đan dược thần kỳ như thế này cũng không bình thường đâu.”

“Aiz, tôi đã bị vây trong Hậu Thiên viên mãn cả sáu năm trời. Nếu sáu năm trước tôi đã quen được người anh em Trần Dương thì tốt biết bao! Thế thì đã không cần sống uổng phí thời gian mấy năm qua.” Toàn Uy cảm khái nói.

Trần Dương suýt chút nữa đã phun nước trà ra khỏi miệng, đừng đùa chứ, sáu năm trước anh vẫn còn đang học đại học đó!

Sau khi Toàn Uy nói xong đã bảo trợ thủ ở phía sau chuyển khoản cho Trần Dương.

Trong lúc này, Trần Dương không kiềm được mà quan sát cách trang trí trong biệt thự.

Khi anh nhìn thấy hồ cá đổ bê tông ở dưới cầu thang trong sảnh lớn thì nhíu mày lại!

“Chủ tịch Toàn, xin mạo muội nói một câu, bình thường anh tu luyện ở trong biệt thự sao?” Trần Dương không nhịn được bèn mở miệng hỏi.

“Không sai, bình thường tôi tu luyện trong biệt thự.” Toàn Uy gật đầu, nói.

“Thì ra là thế!” Trong mắt Trần Dương lóe lên một tia sáng: “Có lẽ, tôi biết vì sao chủ tịch Toàn vẫn trước kia không thể đột phá cảnh giới rồi!”

Toàn Uy ngẩn người rồi vội vàng hỏi: “Lời này nghĩa là sao?”

Trần Dương chỉ vào hồ cá đang bốc khói dưới cầu thang rồi mở miệng: “Xảy ra vấn đề là ở cái hồ cá kia!”

Cái gì?

Hồ cá?

Toàn Uy không hiểu, hỏi: “Tôi có thể đột phá cảnh giới hay không thì có liên hệ gì tới cái hồ cá này?”

“Tòa nhà này của chủ tịch Toàn đã tìm cao nhân xem qua đúng không?”

Toàn Uy hơi gật đầu, người làm ăn như bọn họ thì ít nhiều cũng tin vào phong thủy, ông ta hỏi theo bản năng: “Sao vậy? Người anh em còn hiểu phong thủy sao?”

“Biết một chút!” Trần Dương cười rồi nói: “Nếu tôi đoán không nhầm thì hồ cá này là do anh thêm vào sau này đúng không?”

“Thần!” Toàn Uy không thể tin nổi mà nhìn Trần Dương: “Người anh em đúng là thần, sao anh biết hồ cá này là do tôi thêm vào sau này?”
Chương 84: Nguy hiểm đến gần

Năm năm trước, một người bạn của Toàn Uy đến đây làm khách, cảm thấy phòng khách ở tầng một quá trống trải bèn nói với Toàn Uy, sao không làm một cái hồ cá ở tầng một.

Vừa có thể ngắm, thứ hai có thể tăng thêm sinh khí.

Toàn Uy vừa nghe đã dặn dò người làm một cái hồ cá như vậy.

Trần Dương mỉm cười, nói: “Đúng rồi, chính hồ cá này đã phá hết bố cục của toàn bộ căn biệt thự. Vốn phong thủy đã được thiết kế tốt rồi lại bị hồ cá này phá hủy. Từ trường trong nhà bị rối loạn, đương nhiên linh khí sẽ mỏng đi. Hiệu quả chủ tịch Toàn tu luyện ở đây đương nhiên sẽ giảm đi rất nhiều lần.”

Lời của Trần Dương không phải là bịa ra, khoảng thời gian này anh đang tốn công nghiên cứu “Bát Quái Phong Thủy Kham Dư”, anh đã sớm nhớ hết bố cục trong quyển sách kia vào trong đầu.

“Vậy ý của người anh em chính là, chỉ cần tôi bỏ hồ cá này đi là được?” Hiện giờ trong mắt của Toàn Uy, Trần Dương là thần, không chỉ làm ra loại đan dược bình thường khiến người ta đột phá được bình cảnh mà còn có thể xem phong thủy nữa. Đây chính là người có năng lực đứng đầu.

Trần Dương gật đầu: “Không sai, sau khi bỏ hồ cá này đi, chủ tịch Toàn có thể thử vận may xem, xem có phải hiệu quả vận công tốt hơn nhiều so với trước đây không.”

“Người đâu, nhanh tới đập cái hồ cá này đi cho tôi.”

Nghe lời của Trần Dương, Toàn Uy vội vàng gọi người tháo nước trong hồ rồi đập hồ cá đi.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Toàn Uy vội vàng ngồi khoanh chân tĩnh tọa, chân khí trong cơ thể tự động vận chuyển.

Vừa vận chuyển chân khí, quả nhiên giống như lời Trần Dương nói, không chỉ tốc độ vận chuyển tăng nhanh hơn, mà linh khí còn đậm hơn rất nhiều, điều này khiến cho ông ta rất mừng rỡ.

“Tốt quá rồi, tôi còn tưởng là do tư chất của tôi có vấn đề, không ngờ, người anh em vừa đến đã tìm ra ngọn nguồn, anh đúng là phúc tinh của tôi mà.”

Vào giờ phút này, Toàn Uy chỉ có một ý nghĩ, đó chính là kết bạn với Trần Dương. Đối với người như anh, dù thế nào cũng phải móc nối quan hệ.

Nói xong, Toàn Uy chạy lên phòng sách ở tầng hai, lấy một quyển sách quý đến.

“Người anh em Trần Dương này, anh giúp tôi một ân tình lớn như vậy, Toàn Uy tôi không có gì báo đáp, quyển sách quý này mấy năm trước tôi may mắn có được, chính là một quyển bí quyết về kiếm pháp. Để bày tỏ lòng cảm ơn của tôi, tôi tặng quyển sách quý này cho anh.”

Sau khi đưa quyển sách quý cho Trần Dương, tiền chuyển cho anh cũng vào tài khoản.

Nhìn tin nhắn số dư, Trần Dương mỉm cười, cũng không từ chối mà nhận lấy quyển sách quý rồi nói với Toàn Uy: “Có thể kết bạn với chủ tịch Toàn, không uổng chuyến đi này. Thế nhưng tôi còn có việc, lần sau rảnh lại tới chỗ chủ tịch Toàn xin một chén trà uống vậy.”

Sau khi ra khỏi biệt thự của Toàn Uy thì đã gần trưa.

Trần Dương lái xe thẳng tới trang viên của nhà họ Trần.

Sau khi dừng xe, anh rảo bước đi vào.

Hôm nay là ngày liên hoan gia tộc mỗi năm một lần của nhà họ Trần, trong biệt thự có rất nhiều người đang ngồi nói chuyện ồn ào.

Khi Trần Dương tiến vào, toàn bộ phòng khách yên lặng một cách kỳ dị.

Tất cả mọi người đều nhìn ra cửa.

Trần Dương lạnh lùng đứng ở cửa, sắc mặt lạnh tanh.

“Nghiệp chướng, thế mà còn dám trở về, đúng là coi trời bằng vung!”

Vừa thấy Trần Dương, người trong đại sảnh bắt đầu mắng chửi.

Sau đó, trong phòng khách bắt đầu ầm ĩ lên giống như lửa rơi vào chảo dầu, bùng cháy trong nháy mắt.

“Mau cút đi, thứ cặn bã của nhà họ Trần!”

“Mau cút đi, nhà họ Trần chúng tao không chào đón mày!”

Các câu nói ác độc mắng Trần Dương không cần tiền nên cứ thế tuôn ra.

Lúc này, Lương Khiết buông đôi đũa trong tay xuống, bước trên đôi giày cao gót đi đến: “Trần Dương, tên không bằng cầm thú này, ngay cả em dâu mình cũng không tha, anh mau cút đi, nhà họ Trần chúng tôi không chào đón anh!”

Trần Dương vẫn mang vẻ mặt lạnh tanh như trước, chẳng qua ánh mắt lại càng lạnh nhạt hơn, anh nhìn Lương Khiết rồi lại nhìn hết mọi người một lượt, lạnh lùng nói: “Tôi muốn biết, tại sao bố mẹ tôi lại ngất xỉu, là ai đưa đi bệnh viện!”

“Tên súc sinh như anh còn có mặt mũi hỏi chuyện này à?” Lương Khiết bày ra dáng vẻ tức giận bất bình, quát lớn, nói: “Còn không phải là vì có thằng con trai tốt là anh làm ra hành vi súc sinh như thế kia à? Chúng tôi có thể đưa bọn họ tới bệnh viện là đã không có lỗi với anh rồi.”

Trong nháy mắt, hai mắt Trần Dương đỏ ngầu: “Các người làm bố mẹ tôi tức thành ra như thế, ném người đến bệnh viện rồi mặc kệ à? Đó là bố mẹ tôi, các người có việc cứ gì nhằm vào tôi, nếu Trần Dương tôi đây mà nhíu mày thì tôi sẽ không phải là đàn ông.”

Lương Khiết cười xì một tiếng: “Anh mà là đàn ông à? Ngay cả em dâu mình cũng không tha mà còn mặt mũi ở đây kêu gào à? Uổng công Tiểu Lỗi kính trọng anh, coi anh như là anh ruột, anh đối xử với cậu ấy như thế à?”

“Được, các người đều nói là tôi cưỡng hiếp Mục Tư Tư, vậy các người lấy chứng cứ ra đây!”

“Chứng cứ?”

Nhất thời Lương Khiết nở nụ cười lạnh.

Lúc này, Trần Toàn cũng lạnh mặt đứng dậy, hắn đi tới bên cạnh Lương Khiết, trách mắng: “Trần Dương, anh đừng có giả vờ nữa, lúc đó ở chỗ Tư Tư bị hại chúng tôi đã phát hiện cái gương bát quái kia! Anh vẫn nên sớm thừa nhận đi.”

Trần Toàn vừa dứt lời thì mọi người của nhà họ Trần càng kích động hơn: “Đừng giả vờ nữa, lúc đó trong hôn lễ của Trần Lỗi, chính mày đã nói, Lý Lâm ngất xỉu bởi vì cái gương bát quái kia.”

“Đúng đó, toàn bộ nhà họ Trần chỉ có mày mới biết làm thế nào để dùng cái gương bát quái kia, không phải mày làm Tư Tư hôn mê thì còn có thể là ai?”

“Trần Dương, mày đừng có giả bộ làm người ta thấy thật ghê tởm nữa!”

Cái gì?

Gương bát quái?

Trần Dương chợt tỉnh ngộ, xem ra có người dùng điểm này để vu oan cho mình đây.

Anh cười khẩy, chợt nhìn Trần Lỗi mặt xanh mét đang đứng ở trong đám người: “Tiểu Lỗi, có phải cậu cũng cho rằng chuyện này là anh làm?”

Toàn bộ nhà họ Trần chỉ có Trần Lỗi giống như anh em ruột của mình, ai Trần Dương cũng có thể không để bụng, chỉ có Trần Lỗi anh không thể không để ý.

Anh tin Trần Lỗi nhất định sẽ không giống như những người khác, bởi vì một cái gương bát quái mà đổ tội cho mình.

Thế nhưng câu trả lời của Trần Lỗi đã trực tiếp khiến cho trái tim Trần Dương chìm xuống đáy vực.

“Anh cả, em rất muốn tự nói với mình rằng, tất cả những điều này không liên quan gì tới anh. Thế nhưng em càng muốn biết, rốt cuộc cái gương bát quái này là sao?” Sắc mặt Trần Lỗi xanh mét, thân thể hơi run rẩy, giống như đang kiềm chế điều gì. Cuối cùng cậu ta không thể kiềm chế nổi nữa mà gầm lên: “Tại sao anh lại làm như thế với em? Em và Tư Tư đã yêu nhau nhiều năm, cuối cùng mới kết hôn. Là anh, là một tay anh đã phá hoại giấc mơ đẹp của cô ấy…”

“Đồ súc sinh, mau cút ra ngoài đi, mau cút đi!”

“Cút ra ngoài đi, đồ cặn bã!”

Đám người nhà họ Trần kích động ném thức ăn trên bàn ra cửa.

“Trần Dương, cút ra khỏi nhà họ Trần đi, nơi này không hoan nghênh mày!”

“Một nhà ba người các người đều là thứ rác rưởi, mãi mãi đừng có quay lại nhà họ Trần nữa, mau cút đi!”

Cơm, lá rau, nước canh đổ lên người Trần Dương, một cái bát sứ bay về phía anh, đúng lúc nện trúng thái dương của anh, nhất thời, máu chảy ròng ròng.

Trần Dương cảm thấy trái tim của mình như bị dao cắt, đau đến mức không thể thở được.

“Các người giỏi lắm, thật sự quá giỏi!” Trần Dương nhìn xung quanh, nhìn dáng vẻ giương nanh múa vuốt của bọn họ, siết chặt nắm đấm: “Là Trần Dương tôi mù nên lúc trước mới tin lời nói ma quỷ của các người, lấy năm tỷ ra giúp các người. Bắt đầu từ bây giờ, Trần Dương tôi đây, không còn dây mơ rễ má gì với nhà họ Trần nữa. Coi như tôi lấy năm tỷ ra mua lại Huyễn Ngu.”

Nói xong những lời này, Trần Dương không hề lưu luyến, chẳng chút do dự rời khỏi nơi này.

“Mẹ nó, thằng súc sinh này còn phân rõ giới hạn với chúng ta à?”

“Đúng là buồn cười chết người, thứ cặn bã gia tộc này, tốt nhất nên chết đi!”

“Mày nghe kỹ đây, nếu như sau này còn dùng thân phận con cháu nhà họ Trần ở bên ngoài để lừa bịp, bị chúng tao phát hiện thì nhất định sẽ không tha cho mày đâu!”

“Ha ha, thân phận con cháu nhà họ Trần sao?”

Trần Dương cười khẩy, bọn họ thật sự cho rằng anh thích à?

Anh cũng không đau lòng vì lại bị đuổi ra khỏi gia tộc, điều khiến anh thật sự không chấp nhận được chính là Trần Lỗi, người giống như anh em ruột của anh lại không tin anh.

Thời tiết tháng sáu giống như mặt của trẻ con, nói trở mặt đã trở mặt được ngay.

Cơn mưa to như trút nước nện lên người Trần Dương, anh không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn trời, ngay cả ông trời cũng đang cười nhạo mình sao?

Trần Dương đi rồi, anh mang theo một trái tim đau thương đi rồi.

Sau khi Trần Dương rời đi không bao lâu, một chiếc xe thương vụ màu đen chậm rãi dừng ở cổng trang viên nhà họ Trần.

Sau đó, mấy người trẻ tuổi mặc âu phục màu đen bước xuống xe, khuôn mặt của người đàn ông đi đầu tối sầm, trong mắt mơ hồ lóe lên một tia ác ý.

Nếu Trần Dương ở đây tuyệt đối sẽ giật nảy mình, người đàn ông kia không phải ai khác, chính là đường chủ của Nhật Nguyệt thần giáo thành phố Tây Xuyên, Ân Trường Không!
Chương 85: Đi dạo phố

Ân Trường Không đến khiến cho bầu không khí náo nhiệt ở nhà họ Trần hơi chững lại.

“Các người là ai?”

Không biết ai ở trong đám người nói một câu.

Ân Trường Không quét mắt nhìn đám người rồi nói: “Trần Dương có ở đây không?”

Ngoài mặt hắn vô cùng bình tĩnh, thế nhưng lửa giận ở trong lòng lại bốc ngùn ngụt.

Trước đó hắn cho rằng Trần Dương chính là Đông Kiếm Vương của Vô Lượng Kiếm Phái nên hết sức cung kính với Trần Dương, thậm chí còn làm trái với quy định của thần giáo, để anh em uống rượu trong nơi thờ cúng.

Trong khoảnh khắc hắn hôn mê, Ân Trường Không biết mình đã bị lừa.

Sau khi tỉnh lại, đúng như dự đoán, Trần Dương và Vu Lan đã sớm không thấy bóng dáng, điều này khiến hắn hận nghiến răng nghiến lợi.

Hắn lập tức bắt tay sắp xếp người phía dưới âm thầm điều tra, cuối cùng đã biết, kẻ bị bắt cùng Vu Lan, giả mạo Đông Kiếm Vương chính là đại thiếu gia của nhà họ Trần ở thành phố Tây Xuyên.

Hơn nữa, Trần Dương còn đang ở rể nhà họ Tô.

Hắn đến nhà họ Tô, không thấy Trần Dương nên liền đi thẳng tới nhà họ Trần.

Ân Trường Không vừa mở miệng nói tìm Trần Dương thì đám người nhà họ Trần vốn đang không hiểu gì, ai nấy không khỏi lộ ra vẻ mặt mỉa mai.

Người đến tìm Trần Dương?

Người có thể lăn lộn với Trần Dương thì có thể tốt đến đâu?

Dù sao, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, trong lòng không ít người nhà họ Trần không hẹn mà cùng nghĩ tới điều này.

“Chỗ chúng tôi không có Trần Dương.” Lúc này, Lương Khiết đặt đũa xuống, đứng dậy, nói với vẻ không vui.

Ân Trường Không nhíu mày: “Nơi này không phải là nhà họ Trần hay sao? Trần Dương không phải là đại thiếu gia nhà họ Trần hay sao?”

Lương Khiết vừa nghe đã nổi giận: “Đã nói không có là không có, còn kẻ súc sinh kia không phải là đại thiếu gia của nhà họ Trần, ông đừng có hiểu nhầm! Nếu như ông muốn tìm anh ta thì ra ngoài mà tìm, anh ta vừa mới rời đi, ông đuổi nhanh một chút thì không biết chừng sẽ đuổi kịp. Không có quy củ gì cả, không thấy chúng tôi đang liên hoan hay sao? Cứ tùy tiện xông vào, có tin tôi báo cảnh sát bắt các người đi không?”

Lời của Lương Khiết giống như một mồi lửa, nhất thời đốt trúng cái thùng thuốc nổ Ân Trường Không này, vốn hắn đang kiềm chế lửa giận trong lòng, bây giờ lại phải nghe người đàn bà này lèo nhèo trách mắng, nhất thời phát cáu.

Hắn đổi sắc mặt, dùng giọng điệu thản nhiên, nói: “Tôi lại hỏi cô một lần nữa, Trần Dương ở đâu?”

“Có phải ông không hiểu tiếng người không? Đã nói là kẻ súc sinh kia không ở đây, ai biết anh ta chết ở đâu rồi. Tôi cảnh cáo các người, nhanh cút ra ngoài đi, nếu không tôi sẽ lập tức báo cảnh sát.” Lương Khiết chỉ vào mũi Ân Trường Không mà mắng.

Mẹ nó chứ, cho thể diện rồi mà còn không cần!

Sát khí trong đôi mắt sắc lẹm của Ân Trường Không tăng lên dữ dôi!

Người đàn bà này đúng là không biết điều, đường đường là đường chủ của Nhật Nguyệt Thần Giáo mà lại bị con mụ chanh chua này chỉ thẳng vào mũi mà chửi, làm sao hắn có thể chịu được?

Thuộc hạ của Ân Trường Không cảm nhận được sát ý của hắn bèn vội vàng đi lên khuyên nhủ: “Đường chủ, xin ông hãy bớt giân, đừng chấp nhặt với con tiện nhân này. Việc của chúng ta đang gấp, vẫn nên tìm Trần Dương trước đã rồi hãy nói. Lát nữa bắt được tên kia thì quay lại dạy dỗ người nhà họ Trần cũng không muộn.”

Hừ!

Ân Trường Không hừ lạnh một tiếng, sát khí trong mắt biến mất, hắn kiềm chế lửa giận trong lòng. Bọn họ nói đúng, hiện giờ không phải là lúc tính toán với người đàn bà này. Việc gấp nhất bây giờ là tìm được quyển sách quý “Nhật Nguyệt Thần Điển” trong tay thằng nhóc kia về.

Hắn lén lút trộm quyển “Nhật Nguyệt Thần Điển” của giáo chủ đi, vốn định sau khi chép lại một phần thì trả quyển sách quý về. Ai ngờ, hắn còn chưa kịp nhìn lấy một cái, quyển sách quý này đã bị Trần Dương lấy đi rồi!

Nếu không cầm sách quý về, một khi giáo chủ truy ra, mình chắc chắn sẽ phải chết.

“Chúng ta đi!” Ân Trường Không khoát tay, xoay người dẫn mọi người rời đi. Trước lúc đi, hắn nhìn Lương Khiết bằng ánh mắt lạnh như băng.

Lương Khiết cười xì một tiếng, không hề để ý, cười rồi nói: “Cái thứ gì vậy, anh xem bọn họ, người nào người nấy đều ăn mặc chả ra sao, vừa nhìn đã biết không phải loại người gì tốt. Trần Dương ấy à, có thể chơi đùa với đám lưu manh như vậy, đúng là vật họp theo loài.”

Ân Trường Không mới ra tới cửa của sảnh lớn vẫn nghe thấy lời này, sát ý vốn đã biến mất nhất thời bùng lên.

Trong lòng hắn nổi nóng: “Chờ Nhật Nguyệt Thần Giáo của ta hoàn toàn khống chế thế lực ngầm ở thành phố Tây Xuyên, chuyện đầu tiên ta làm chính là mang nhà họ Trần các ngươi ra để thử đao!”

Trên đường về, trong lòng Trần Dương buồn bực không thôi.

Anh muốn quay lại bệnh viện, thế nhưng trên người lại bẩn thỉu. Sau khi tới bệnh viện nhất định mẹ sẽ truy hỏi, đến lúc đó chuyện anh bị nhà họ Trần đuổi đi sẽ không giấu được nữa.

Cơ thể của mẹ vốn đã không tốt, Trần Dương không muốn làm cho bà lo lắng.

Đang định đi thay một bộ quần áo thì điện thoại di động của anh chợt rung lên.

Trần Dương cầm ra xem thì thấy là Tô Diệu gọi đến.

“Trần Dương, hiện giờ anh đang ở đâu thế?”

Trong điện thoại truyền tới giọng nói vui vẻ, thoải mái của Tô Diệu.

Từ sau khi Tô Diệu trở thành cổ đông lớn nhất của nhà họ Tô, cô hoàn toàn có thể ngẩng mặt trước đám người nhà họ Tô, không cần tiếp tục nhìn sắc mặt của bọn họ mà sống nữa. Thậm chí ngay cả bà nội, cô cũng không cần quá kiêng kỵ nữa.

Trần Dương nhìn đồng hồ: “Anh vừa mới hết giờ làm việc, sao vậy?”

“Anh… anh đi dạo phố với em đi.” Sau khi do dự một lát, giọng nói hơi run rẩy của Tô Diệu truyền từ trong điện thoại.

Trần Dương ngẩn người, bọn họ đã kết hôn gần ba năm, đây vẫn là lần đầu tiên Tô Diệu chủ động gọi mình đi dạo phố với cô ấy.

Trước đây, đừng nói là đi dạo phố, chính là đứng chung với cô ấy thì cô ấy cũng cảm thấy mất mặt.

“Được, anh lập tức đến ngay!” Trần Dương không hề do dự, gật đầu.

Anh tùy tiện tìm một cửa hàng ở ven đường, đổi một bộ quần áo cho mình rồi đắc ý đi tìm Tô Diệu.

Hai mươi phút sau, Trần Dương nhìn thấy Tô Diệu đang nhìn xung quanh ở đầu phố đi bộ, hiển nhiên, cô đang tìm bóng dáng của anh.

Sau khi nhìn thấy Trần Dương trong đám đông, Tô Diệu lộ ra vẻ mặt vui vẻ, kiễng chân lên, phất tay vẫy Trần Dương.

Một chiếc váy hoa nhí đã phác họa vô cùng rõ vóc người mềm mại của cô, lại thêm khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời kia, tỷ lệ người ngoái đầu lại nhìn tuyệt đối là một trăm phần trăm.

Nếu có thể cưới một người phụ nữ xinh đẹp như vậy làm vợ, e rằng có nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.

Hơn nữa, đứng ở bên cạnh Tô Diệu còn có một người đẹp khác.

Người đẹp này chính là Lý Mật, cô ta mặc quần cực ngắn để lộ ra đôi chân ngọc ngà thon dài, khiến người ta nhìn mà nuốt nước miếng ừng ực, đúng là quá quyến rũ.

Nhìn thấy Trần Dương, Lý Mật không khỏi sốt rốt, cô ôm chặt lấy Tô Diệu.

“Bà xã, anh đến rồi!”

Trần Dương đi từ trong đám đông ra, mặt mũi vui vẻ hô lên.

Nếu là mấy tháng trước Trần Dương gọi Tô Diệu như vậy, nhất định cô sẽ trở mặt. Thế nhưng hôm nay Trần Dương gọi cô như thế, cô không phản bác lại, cũng không trở mặt, trái lại nở một nụ cười vui mừng, đưa túi xách trong tay cho anh: “Nhiệm vụ ngày hôm nay của anh chính là phụ trách xách túi!”

“Tuân lệnh, bà xã đại nhân!” Trần Dương nói xong thì quay đầu nhìn Lý Mật: “Túi xách của cô cũng để tôi xách nhé.”

Cơ thể mềm mại của Lý Mật hơi run lên, không khỏi nhớ tới trước đây, lúc ấy cô ta thường xuyên sai bảo Trần Dương, hiện giờ có cho cô ta một trăm lá gan cũng không dám nữa.

Cô ta suy nghĩ một lát rồi dè dặt đi tới trước mặt Trần Dương, đưa túi xách ra. Khi đưa túi, cô ta dùng giọng nói vô cùng nhỏ, nói: “Cảm… cảm ơn, bố!”

Trần Dương hiểu ý, mỉm cười, không nói gì.

Sau đó, ba người vừa đi vừa nói chuyện, Tô Diệu lại dừng ở một cửa hàng bán quần áo.

Cô đưa mắt nhìn chiếc váy dài trên ma nơ canh, Trần Dương nhìn giá, không đến ba trăm nghìn.

“Thích không? Nếu thích thì thử đi!” Trần Dương cười rồi nói.

“Lẽ nào em thích thì anh sẽ mua cho em?” Tô Diệu cười rồi đùa một câu: “Tiền lương của anh có đủ không?”

Lý Mật ở bên cạnh nghe thấy lời của Tô Diệu thì suýt nữa đã ngã chổng vó, đã lâu như thế rồi mà cậu còn không biết thân phận thật sự của chồng mình à?

Đừng nói là một cái váy, chính là mua cả cửa hàng thì mắt của chồng cậu cũng không nháy lấy một cái đâu.

Đương nhiên, cô ta cũng không dám nói lời này ra.

“Đi, vào cửa hàng xem thử.”

Nói rồi Trần Dương đi vào cửa hàng bán quần áo, nói với nhân viên cửa hàng: “Người đẹp ơi, lấy cái váy này xuống cho bà xã anh thử xem nào!”

Nhân viên cửa hàng là một cô gái khoảng ba mươi tuổi, cô ta đi từ quầy hàng ra, đánh giá Trần Dương. Khi thấy anh mặc quần áo vỉa hè thì sắc mặt sụp đổ: “Xin lỗi thưa tiên sinh, quần áo ở cửa hàng chúng tôi không mua thì không thể thử!”

Nói xong cô ta lại nhìn Tô Diệu, nhất thời hiểu rõ. Không cần nhìn, tên nhóc này nhất định đang giả vờ là người giàu có trước mặt nữ thần đây mà. Coi như nữ thần có thích bộ quần áo này thì tới lúc đó anh ta cũng sẽ dùng các loại lý do để từ chối.

Tóm lại một câu, anh ta không mua nổi cái váy này!

“Không mua thì không thể thử?” Trần Dương nghe vậy thì cười, anh lớn tới thế này rồi, đây vẫn là lần đầu tiên nghe được chuyện nực cười như vậy, không thử thì mua thế nào? Nếu mua phải quần áo không vừa thì sao? Có phải là cũng không thể đổi được hay không?

Sau khi Tô Diệu nghe xong thì cũng hơi lúng túng, mình đang bị người khác xem thường đây mà.

Tuy cái váy này rất đẹp, cô cũng rất muốn mua, thế nhưng cô vừa mới trở thành cổ đông của nhà họ Tô, tiền của nhà họ Tô đều dùng vào mấy hạng mục rồi, hiện giờ đúng là cô không mua nổi cái váy này.

Vốn chỉ định đi ngắm cho đã nghiện, cô cũng không thật sự muốn mua, nếu người ta không cho thử thì không thử là được.

“Trần Dương, chúng ta đi thôi.” Tô Diệu cúi người khẽ nói bên tai Trần Dương như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK