• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 206: Giúp tôi tìm một người

Thẩm Hiêu Hùng lộ ra một nụ cười điên loạn: “Thằng nhãi kia, khi mày làm con trai tao bị thương mày có nghĩ đến sẽ có kết cục ngày hôm nay không? Hôm nay tao nhất định sẽ phanh thây mày ra làm trăm mảnh!”

Vừa nói, ông ta hét lớn về phía đám thuộc hạ: “Xông lên cho tao!”

Tiếng nói vừa dứt, ba mươi mấy tên đàn em còn lại đều điên cuồng lao đến!

Trần Dương giao Tô Diệu cho Lý Mật, anh đứng dậy từ dưới đất!

“Các ông đều phải chết!”

Nói đoạn, Trần Dương dồn khí đan điền, hai luồng chân khí một đỏ một trắng ngưng tụ thành hình quả cầu, xoay tròn một cách điên cuồng bên cạnh Trần Dương!

“Chết hết đi!”

“Nhật Nguyệt Luân Chuyển!”

“Uỳnh!”

Trần Dương vừa dứt lời, luồng chân khí âm dương ngưng tụ lại!

“A!”

Hơn ba mươi tên đàn em nhà họ Thẩm vừa mới chạm vào cực dương rồi đến cực âm của luồng chân khí liền lập tức bị bắn ra ngoài, không ngừng kêu la thảm thiết!

Một nửa trong số đó toàn thân đỏ bừng, giống như con tôm bị đem nấu chín vậy, còn một nửa còn lại thì giống như bị đóng băng, cả người cứng như cây kem, thực sự là khó mà giữ được mạng.

Thẩm Hiêu Hùng liều chết lao đến bị Nhật Nguyệt Luân Chuyển của Trần Dương đánh trúng, bị thương nặng mà ngã xuống đất!

“Ựa!”

Thẩm Hiêu Hùng ói ra một đống máu tươi, ông ta không thể ngờ rằng Trần Dương lại mạnh đến vậy!

Quả là công pháp vô cùng kinh khủng!

Nếu như khi nãy ông ta không vận chân khí toàn thân để chống đỡ, e rằng bây giờ kết cục cũng giống như những kẻ khác.

Tuy là như vậy nhưng ông ta cũng bị thương nặng!

Lúc này hai dòng khí âm dương của Trần Dương đang va đập loạn xạ trong cơ thể của ông ta, nếu như không nhanh chóng đẩy được hai dòng chân khí này ra ngoài thì e là sẽ gặp phiền phức lớn.

Nhìn thấy cảnh mấy chục tên đàn em đưa theo đều nằm la liệt trên đất, Thẩm Hiêu Hùng không khỏi đau lòng

Những người này đều là lực lượng cốt cán của nhà họ Thẩm.

Lần này ông ta đã quá sơ xuất, dù thế nào ông ta cũng không tưởng tượng ra được Trần Dương lại lợi hại đến thế!

Ông ta nhìn thấy đôi mắt ngập tràn sát ý của Trần Dương thì giật mình, nếu như giờ không trốn đi, e rằng hôm nay sẽ không thoát khỏi đây được!

“Trần Dương, mày hãy chờ đấy, tao nhất định sẽ quay lại”.

Quân tử trả thù mười năm chưa muộn.

Thẩm Hiêu Hùng quăng những lời độc ác về phía Trần Dương, sau đó thì hoảng loạn bỏ trốn.

Nếu để người khác thấy được cảnh người đứng đầu nhà họ Thẩm ở thành phố Đông Nam phải chật vật chạy trốn như vậy, chắc ai nấy sẽ kinh hãi không nói lên lời.

Trần Dương thấy Thẩm Hiêu Hùng chạy trốn, anh cũng không đuổi theo, mối quan tâm lúc này của anh là Tô Diệu.

“Vợ à, em nhất định sẽ không sao đâu, nhất định sẽ không sao…”

Vừa nói Trần Dương vừa liên tiếp phong tỏa mấy huyệt đạo quan trọng trên người Tô Diệu, nhằm làm chậm tốc độ lưu chuyển của máu, giúp Tô Diệu có thêm nhiều thời gian hơn.

Sau đó anh ôm lấy cơ thể đầy máu của Tô Diệu, kích hoạt chân khí ít ỏi còn lại trong đan điền, vận Phù Du Công.

“Chồng à, em…em sắp không ổn rồi, nếu như em chết, anh…anh hãy rời khỏi nhà họ Tô, sau…sau đó tìm một người để lấy nhé…” Tô Diệu mặt không còn một chút máu, nhưng trong ánh mắt của cô đang nhìn Trần Dương thì chứa đầy sự quyến luyến: “Có lời này…em muốn nói rất lâu rồi, chồng à…em…em yêu anh…”

Nói xong, Tô Diệu liền hôn mê bất tỉnh.

“Không…Diệu Diệu, em đừng dọa anh…em đừng dọa anh mà…”

Toàn thân Trần Dương như sụp đổ!

Lúc này, tại trang viên nhà họ Trần.

Hôm nay là ngày nhà họ Trần mở tiệc chiêu đãi đệ tử phái Nga My.

Ông cụ Trần ngồi ở ghế chủ tọa, Thanh Uyển sư thái thì ngồi bên cạnh ông ta để bày tỏ lòng tôn kính.

Không biết là vô tình hay cố ý, mà đệ tử của phái Nga My bị Trần Toàn xếp tách ra, ngồi chung cùng với đệ tử nhà họ Trần.

Đệ tử của phái Nga My ai nấy đều đẹp làm sao, không cần trang điểm nhưng có thể thấy được làn da nõn nà căng mọng của họ.

Diện mạo hay hình thể đều là đỉnh của đỉnh, đệ tử nhà họ Trần ai nấy đều thèm rõ dãi.

Cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội tiếp xúc gần hơn với bọn họ, đây toàn bộ là công lao của Trần Toàn.

Lần này Trần Toàn làm vậy là để lấy được lòng các đệ tử trong gia tộc, giờ đám đệ tử ai nấy đều nhìn Trần Toàn với ánh mắt cảm kích.

Hắn ta cũng hiểu rằng vụ này có hiệu quả tốt.

Nghĩ đến chuyện này Trần Toàn vô cùng đắc ý.

Lúc này ông cụ Trần đang ngồi trên ghế chủ tọa đứng dậy và nâng ly rượu lên: “Hôm nay không chỉ là ngày vui của cả nước, mà còn là bữa tiệc đoàn viên một năm một lần của nhà họ Trần chúng ta. Quan trọng nhất là, bữa tiệc lần này, chúng ta vui mừng khi mời đến được Thanh Uyển sư thái của phái Nga My, cùng những để tử cốt cán, quả thật là vinh hạnh của nhà họ Trần chúng ta, tôi xin kính các vị một ly”.

Ông cụ Trần vừa dứt lời, thì toàn bộ đệ tử của nhà họ Trần đều đứng dậy, hai tay nâng ly cung kính nhìn ông cụ Trần nói: “Chúc lão gia phúc thọ vô cương!”

Nói xong bọn họ đều uống cạn ly.

Lúc này, Thanh Uyển sư thái cũng nâng một ly rượu hướng về phía ông cụ Trần nói: “Cảm ơn buổi tiệc này của Trần lão tiên sinh, Thanh Uyển cảm kích vô cùng!”

Đệ tử của phái Nga My có ấn tượng vô cùng tốt với nhà họ Trần!

Đặc biệt là sự nhiệt tình của người nhà này, càng khiến cho không ít nữ đệ tử cảm thấy vinh hạnh, từ nhỏ bọn họ đã sống trên núi Nga My, với nhiều người mà nói, đây là lần đầu tiên họ xuống núi.

Tuy rằng nước sông không phạm nước giếng, tuy nhiên sống chung một nhà, khó tránh khỏi có sự tiếp xúc, vậy nên một lần, hai lần rồi giờ không ít đệ tử của phái Nga My đã quen với đệ tử nhà họ Trần.

Ông cụ Trần cười nói: “Ôi, hôm nay đúng là một ngày vui lớn, Thanh Uyển sư thái nói khách khí quá! Đệ tử phái Võ Đang và Nga My đã có mối quan hệ lâu đời, tình như chân tay, sau khi các vị xuống núi liền nghĩ đến tôi, đây chính là vinh hạnh của tôi!”

Thanh Uyển sư thái gật đầu nói: “Là bần ni nói sai rồi ạ, xin tự phạt một ly!”

Vừa nói cô ta vừa rót cho mình một ly rượu đầy, uống một hơi cạn sạch.

“Được! Tửu lượng của sư thái quả không tồi!”

Trần Toàn ở bên cạnh đứng lên tán dương.

“Cậu Trần quá lời rồi!”, Thanh Uyển sư thái khẽ mỉm cười nói.

“Trước đây tôi có nghe ông kể về Thanh Uyển sư thái, không chỉ là một người có võ công siêu quần, hơn nữa lại là người nhân hậu. Tôi không nghĩ rằng tửu lượng của sư thái lại tốt như vậy, nào, tôi xin kính sư thái một ly!”

Trần Toàn nói dối không chớp mắt, nếu như không phải Thanh Uyển tự tìm đến, thì hắn ta căn bản không biết là có đám người này.

Hắn vừa nói vừa rót rượu cho Thanh Uyển sư thái.

“Nào, sư thái, tôi kính sư thái một ly!”, nói đoạn hắn uống một hơi cạn sạch.

“Chuyện này…”, Thanh Uyển hơi chần chừ, thật ra thì cô ta không biết uống rượu, nhưng lần này Trần Toàn lại đích thân mời, nếu cô ta không uống thì thất lễ quá.

“Được, bần ni xin kính cậu Trần một ly”, vừa nói Thanh Uyển vừa uống hết ly rượu, cô ta nói tiếp: “Bần ni tửu lượng không tốt, đây là ly cuối rồi, mong Cậu Trần thứ lỗi!”

Trần Toàn tiếc hùi hụi, kể mà nhân cơ hội này chuốc say cô ta thì tốt biết mấy!

Lương Khiết ở bên cạnh nhíu mày, lẳng lặng véo cho hắn một cái, Trần Toàn đau không nói lên lời.

Sau vài chung rượu, vài lượt thức ăn, Thanh Uyển sư thái buông đũa, nói với ông cụ Trần: “Trần lão tiên sinh, tôi muốn nhờ ông tìm giúp tôi một người, không biết là có được không!”

Ông cụ Trần nói: “Mời sư thái nói, không phải một người, mà chỉ cần là ở trong thành phố Tây Xuyên này thì kể cả có phải xới ba thước đất tôi cũng sẽ giúp sư thái tìm!”

“Đúng vậy, sư thái, nhà họ Trần chúng tôi chuyện gì không dám nói chứ trong thành phố Tây Xuyên này thì hoàn toàn có khả năng!”, Trần Toàn vỗ ngực nói.

“Chỉ là không biết sư thái muốn tìm ai? Tên là gì, có đặc điểm gì!”

Thanh Uyển suy nghĩ một lát nói: “Tôi muốn tìm người tên Trần Dương!”

Cái gì?

Trần Dương?

Cô ta vừa dứt lời, sắc mặt của những người trong nhà họ Trần liền thay đổi, không khí vốn đang náo nhiệt bỗng trầm xuống.

Ông cụ Trần nhíu mày, nói: “Người tên Trần Dương mà sư thái tìm năm nay bao nhiêu tuổi, có đặc điểm gì!”

Thanh Uyển sư thái sư thái nói: “Tôi cũng không rõ lắm. Chỉ là mấy ngày trước đệ tử của phái Nga My có báo tin về, nói là ở thành phố Tây Xuyên có người tên là Trần Dương, trong tay cậu ta có Phá Chướng Đan. Cho nên tôi muốn nhờ các vị tìm giúp”.

Cái gì? Phá Chướng Đan?

Đám người nhà họ Trần ai nấy đều nhíu mày, nhưng chỉ lát sau bọn họ đều có vẻ thư thái hơn hẳn.

À, hóa ra là một Trần Dương nào đó khác, làm bọn họ giật mình một phen!

Ha ha…

Đệ tử nhà họ Trần ai nấy nhìn nhau cười phá lên.

Trần Toàn cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra “Trần Dương” mà Thanh Uyển sư thái muốn tìm chỉ là trùng tên, chứ tên phế vật kia làm sao có thể có Phá Chướng Đan được chứ?

Ông cụ Trần sau khi nghe được lời nói của Thanh Uyển sư thái thì cũng thả lỏng chân mày.

“Được, chúng tôi sẽ giúp sư thái tìm, nhưng nếu được thì sư thái hỏi rõ một chút xem người đó có đặc điểm gì, bao nhiêu tuổi, như vậy mới nhanh tìm ra được!”

“Vâng!”, Thanh Uyển sư thái gật đầu nói: “Trần lão tiên sinh chờ một lát, tôi đi gọi điện thoại đã!”

Vừa nói cô ta vừa đứng dậy, đứng sang một góc rồi gọi điện cho Vu Lan!
Chương 207: Đánh mạt chược giải sầu

"Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng…”, Thanh Uyển sư thái gọi rất nhiều lần, nhưng đều không liên lạc được.

Không thể gọi cho Vu Lan, Thanh Uyển sư thái đành phải gửi tin nhắn, yêu cầu cô ấy nhận được tin nhắn thì gọi lại cho mình.

Sau khi trở lại đại sảnh, Thanh Uyển sư thái có chút áy náy nói: "Trần lão tiên sinh, xin lỗi, tôi vừa gọi điện thoại cho đồ đệ, có thể cô ấy đang bận nên không nghe máy, chờ cô ấy gọi lại rồi tôi sẽ báo lại với ông nhé!"

Ông cụ Trần xua xua tay, nói: "Không sao! Nào uống tiếp...”

"Được rồi, tôi kính Trần lão tiên sinh một ly ...”

Không khí trong đại sảnh nhà họ Trần lại trở nên náo nhiệt.

....

Sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh kéo dài bảy ngày, học viện Lục Phái cũng bắt đầu mở cửa trở lại.

Hạ Lam ra khỏi văn phòng với tâm trạng khó chịu.

Vào kì nghỉ lễ Quốc Khánh này, cô ta đã tụt từ cảnh giới Phản Phác sơ kì xuống cảnh giới Hậu Thiên hậu kì.

Điều này khiến cô ta gần như suy sụp.

Những ngày này, cô ta đã sống chết tìm kiếm nhiều phương pháp khác nhau để có thể giúp cô ta khôi phục lại cấp bậc, nhưng đều không thu được kết quả gì.

Bây giờ cô ta đã tin những gì Trần Dương nói là sự thật, nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, cô ta nhất định sẽ nghe lời Trần Dương, không uống viên thuốc đó.

Nhưng trên đời này làm gì có thuốc hối hận!

Nhưng...

Trần Dương từng nói rằng cậu ta có cách để giúp mình!

Nghĩ vậy, trong lòng Hạ Lam dấy lên một tia hy vọng, cô ta bước nhanh về phía lớp học.

Vừa vào lớp, cô ta ngay lập tức tìm kiếm vị trí của Trần Dương, nhưng đáng tiếc là, Trần Dương không đến.

"Trần Dương đâu? Chả nhẽ chưa ra khỏi Tàng Kinh Các sao?”, Hạ Lam hoài nghi, không phải chỉ được ở trong đó ba ngày thôi sao? Bây giờ đã là bảy ngày rồi, cậu ta chắc chắn đã ra ngoài rồi!

Nghĩ đến đây, Hạ Lam cố kìm lại nỗi phiền muộn trong lòng, tập trung dạy học.

Chỉ là bây giờ có thể cảm nhận được nội lực mỗi lúc một giảm, cơ thể cũng ngày càng yếu đi khiến cô ta rất lo lắng.

Vì vậy, vào giữa tiết học, cô ta cho cả lớp ngồi tự học, bước đi trên đôi giày cao gót của mình, quay trở lại văn phòng!

Lấy điện thoại di động ra, lòng Hạ Lam rối như tơ vò, có nên gọi điện thoại không nhỉ?

Lại nghĩ, hôm nay Trần Dương nghỉ học, cô ta chợt nảy ra một ý tưởng!

Hắng giọng một cái, gọi cho Trần Dương!

"Xin lỗi, cuộc gọi của bạn tạm thời không liên lạc được...”

“Được lắm, đã trốn học rồi, bây giờ còn không nghe điện thoại, thật sự là vô kỉ luật quá rồi!”, Hạ Lam tức giận tắt máy, sau đó gửi tin nhắn cho Trần Dương.

...

Ở một diễn biến khác, tại bệnh viện nhân dân số 5 thành phố Tây Xuyên.

Vài ngày trước, sau khi đưa Tô Diệu đến bệnh viện, Lam Khê đã đích thân thực hiện ca phẫu thuật, ở trong phòng cấp cứu một ngày một đêm cô ấy mới cứu được Tô Diệu thoát khỏi bàn tay của tử thần.

Lam Khê nói với Trần Dương rằng con dao đã cắt qua lá phổi của Tô Diệu rồi và suýt chút nữa đã đâm vào tim cô.

Chỉ cần chậm mười phút nữa thôi, cô coi như vô phương cứu chữa.

Nghĩ đến việc bản thân suýt chút nữa mất đi Tô Diệu, Trần Dương vô cùng sợ hãi, cả lưng ướt đẫm mồ hôi.

Để Tô Diệu có thể vượt qua giai đoạn nguy hiểm một cách an toàn, Trần Dương liên tục tỏa ra chân chí để bảo vệ Tô Diệu và tăng tốc độ hồi phục của cô.

Đồng thời, Trần Dương cũng tìm thấy một phương thuốc bổ phổi trong "Thiên Kim Dược Phương".

Sau khi tìm được phương thuốc này, Trần Dương đã không ngừng điều chế ra hàng chục viên, mỗi ngày đều cho Tô Diệu uống, sau đó dùng chân khí để tăng sức mạnh của thuốc, chỉ sau ba bốn ngày, thần sắc của Tô Diệu đã tốt lên rất nhiều.

Chỉ là khuôn mặt vẫn còn hơi xanh xao vì mất máu quá nhiều.

Trần Dương nghĩ ngợi, liệu anh có nên tìm thuốc bổ máu trong “Thiên Kim Dược Phương” không.

"Chồng à...”

Trong lúc Trần Dương đang cúi đầu suy nghĩ, Tô Diệu đã nắm lấy tay anh.

Trần Dương nhìn Tô Diệu bằng ánh mắt đầy yêu thương: "Vợ à, sao em không ngủ thêm chút nữa”.

Tô Diệu nũng nịu nói: "Không đâu, người ta đã ngủ tận sáu bảy ngày rồi, nếu còn ngủ thêm nữa thì sẽ thành heo thật đấy, đến lúc đó mà mập ra á, anh sẽ không thích người ta nữa!"

"Vợ ngốc này, dù vợ có béo đi chăng nữa thì chồng vẫn yêu!"

"Chồng, ôm cơ ..”, Tô Diệu vươn tay ra như một đứa trẻ.

Trần Dương mỉm cười, ôm lấy cô, xúc động nói: "Vợ à, đời này anh sẽ không bao giờ để em bị thiệt thòi nữa”.

“Chồng à, cảm ơn anh đã luôn bao dung và bảo vệ em”, Tô Diệu cũng nhìn Trần Dương trìu mến.

Bốn mắt nhìn nhau, yêu thương đong đầy.

Thật gần, hơi thở của họ quyện lấy nhau.

Khi đôi môi sắp gần nhau.

"Thịch".

Đúng lúc hai môi vừa chạm vào nhau, cửa phòng bệnh đột nhiên bật mở, họ ngay lập tức giật mình, Đường Tĩnh dẫn theo vài người nữa bước vào.

Sau lưng bà ta, là những quý bà ăn mặc, trang điểm lộng lẫy.

Trong phòng ngay lập tức nồng nặc mùi nước hoa.

“Á à, chim chuột giữa ban ngày ban mặt mà không biết xấu hổ?”, lúc này, mấy người phụ nữ phía sau Đường Kính bắt đầu xỉa xói.

Tô Diệu ngượng ngùng nhanh chóng đẩy Trần Dương ra.

Trần Dương cũng rất khó chịu, sắp hôn đến nơi rồi, đến lúc nào không đến, đến đúng lúc này? Muốn mình tức chết hay sao?

Đường Tĩnh đi ngay đến bên giường, lo lắng nhìn Tô Diệu: "Con gái ngoan, hôm nay đã đỡ hơn chưa?"

Mấy ngày trước, khi con gái bị tai nạn nằm viện, bà ta đã nhịn không đi đánh mạt chược, nhưng tối hôm qua, bà ta không nhịn được nữa, đã bị những người phía sau rủ rê đi đánh mạt chược.

Thế nên bây giờ mới tàn cuộc, chạy đến bệnh viện.

Tô Diệu lắc đầu nói: "Mẹ, con đã đỡ hơn nhiều rồi, nhờ sự chăm sóc của Trần Dương mấy ngày nay ...”

Thấy con gái nói tốt cho Trần Dương, bà ta lập tức ngắt lời cô, sau đó mắng Trần Dương té tát: "Đều là tại mày, cái đồ xui xẻo, nếu mày không đi khiêu khích người khác bên ngoài thì sao Diệu Diệu phải khổ như này? Mày đường đường là một thằng đàn ông vậy mà lại không biết xấu hổ khi để một đứa con gái đỡ dao thay, mày đúng là loại phế vật, thực sự là phế vật!"

Trần Dương không thể phản bác lại nên đành đứng đó để nghe bà ta xả giận.

Thấy Trần Dương không lên tiếng, Đường Tĩnh càng tức hơn: "Cái loại mặt trơ trán bóng, nhìn đã thấy buồn nôn rồi”.

Nhìn thấy mẹ lại bắt đầu chửi rủa, Tô Diệu đột nhiên đau đầu: "Mẹ, đủ rồi, mấy ngày nay mẹ mắng chưa đủ sao?"

“Hừ, con mau đuổi cái loại phế vật này đi cho mẹ, phiền chết được!”, Đường Tĩnh tức giận nói.

“Haizz!”, Tô Diệu đau khổ che mặt, sau đó ra dấu với Trần Dương, Trần Dương ngay lập tức hiểu ý: “Mẹ, mẹ chưa ăn sáng nhỉ, con đi mua đồ ăn sáng cho mẹ nhé”.

Nói xong anh lập tức rời khỏi đó.

Sau khi Trần Dương rời đi, Tô Diệu chất vấn Đường Tĩnh: "Mẹ, ngày hôm qua mẹ đi đâu? Mẹ không nghe điện thoại, tin nhắn cũng không trả lời, có phải mẹ lại đi đánh mạt chược không?"

Đường Tĩnh cứng đờ người, vội nói: "Đâu có, con như này rồi mẹ làm sao còn tâm trí đi đánh mạc chược nữa chứ, không phải là dạo này thức khuya nhiều sao? Mẹ và các dì rủ nhau đi spa”.

“Thật sao?”, Tô Diệu nhìn bà ta nghi ngờ.

"Tất nhiên, mẹ ... sao mẹ có thể nói dối con chứ ...”

Bà ta chưa kịp dứt lời, một người phụ nữ sau lưng đã cười phá lên: "Đường Tĩnh, đủ rồi đấy, đánh mạt chược thì nói là đánh mạt chược, gì mà đi spa cơ chứ, đừng có lừa con bé nữa”.

"Cô nói cái gì vậy ..”, Đường Tĩnh trừng mắt nhìn Vương Ngọc Hoa, hoảng hốt.

Vương Ngọc Hoa cong môi nói: "Sao, lẽ nào tôi nói sai à? Hôm qua bà thua tôi ba triệu, có muốn tôi đưa giấy ghi nợ hôm qua bà viết cho con bé xem không?"

"Cô ... đừng...”, Đường Tĩnh lo lắng.

Nhưng Vương Ngọc Hoa không thèm nghe, lôi từ trong túi LV ra một tờ giấy, đây là giấy ghi nợ mà hôm qua Đường Tĩnh đã viết.

Đường Tĩnh vội vàng đưa tay muốn giật lấy, Vương Ngọc Hoa sửng sốt, nhanh chóng nói: "Tôi nói cho bà biết nhá, tôi đã chụp ảnh lưu lại trong điện thoại rồi, bà đừng có mà tưởng xé đi là xong chuyện!"

"Đúng vậy, bà còn định chơi bẩn à, chúng tôi đều có thể làm chứng đấy!"

"Đúng vậy, bà còn nợ tôi một trăm nghìn, giấy ghi nợ vẫn còn đây!"

Cùng lúc đó, một phụ nữ cũng lấy giấy ghi nợ ra khỏi túi.

“Này xem đi, đây là giấy ghi nợ mà mẹ cô viết đấy!”, Vương Ngọc Hoa đưa giấy ghi nợ cho Tô Diệu, trên giấy không chỉ có tên của Đường Tĩnh, mà còn có dấu vân tay của bà ta.

“Nếu cô không tin, tôi vẫn còn một đoạn video đây!”, Vương Ngọc Hoa lấy chiếc iphone 11 của mình ra.

Trong video, Đường Tĩnh cầm giấy ghi nợ, chứng minh thư và nói rằng bà ta nợ Vương Ngọc Hoa ba triệu.

Cả người Đường Tĩnh run lên, sắc mặt Tô Diệu tái đi, ngực đau nhức.

Tô Diệu buồn bực nhìn Đường Tĩnh: "Mẹ, không phải mẹ đã hứa với con là sẽ không chơi nữa sao? Con giờ đã nằm viện như này rồi thế mà mẹ còn đi đánh mạt chược được?"

Đường Tĩnh biết mình đã sai, vội vàng giải thích: "Mẹ…mẹ thấy con nằm viện như vậy rất đau lòng, rồi không chịu được đã…đã đi đánh mạt chược giải sầu, Diệu Diệu, đừng giận, con giờ còn yếu, tức giận sẽ có hại cho cơ thể, hơn nữa chỉ có 3 triệu thôi mà, chúng ta có tiền mà!"

Tô Diệu tức đến ứa nước mắt: "Mẹ, chúng ta làm gì còn tiền, lần trước bà nội tới nhà chúng ta, mẹ đã quên rồi sao, tất cả tiền của chúng ta đều đã đổi lấy cổ phần của nhà họ Tô rồi, làm gì còn đồng nào!"

Sao cơ? Con đã đem hết tiền đi đổi cổ phần rồi?

Đường Tĩnh sững sờ, vội vàng nói: "Không phải mẹ đã nói là không cho con đưa tiền cho họ sao? Sao con lại làm trái lời mẹ!"
Chương 208: Sợ mất mật

Vương Ngọc Hoa cau mày chỉ vào Đường Tĩnh nói: "Bà đừng có giả bộ nữa, tôi nói cho bà biết, bà liệu mà trả tôi ba triệu, nếu không đừng trách tôi vô tình”.

Đường Tĩnh lo lắng, vội nói: "Chị Hoa, chị xem, giấy ghi nợ đã rành rành ra đó, sao tôi có thể quỵt tiền chị được, nhưng hiện tại tôi không có nhiều tiền như vậy, hay là chị cho tôi khất khoảng tầm hai hôm nữa, gom đủ tiền rồi tôi sẽ đem sang cho chị, được không?"

Hiện tại bà ta thật sự không còn cách nào khác, Vương Ngọc Hoa này nhỏ hơn bà ta mười tuổi, bây giờ mở miệng gọi người ta là chị, bà ta cũng thấy ngượng mồm.

Vương Ngọc Hoa cười lạnh một tiếng: "Không được, hôm nay bà nhất định phải trả tiền cho tôi, nếu không đừng trách tôi vô tình”.

Tô Diệu lúc này cũng rất thất vọng.

Cô đã hoàn toàn thất vọng về mẹ mình, con gái đã bị thương nặng đến nỗi phải nhập viện rồi, thế mà bà ta vẫn còn tâm trí chơi mạt chược cả đêm được.

Điều khiến cô buồn nhất là lý do bà ta bịa ra để lừa cô, chơi giải sầu.

Nói là chơi mạt chược đấy, nhưng cược nhỏ nhỏ thôi, thua mấy nghìn tệ thì cũng không sao.

Nhưng bà ta lại chơi lớn, mất tận ba triệu trong một đêm.

Còn bị người ta theo tận vào trong bệnh viện để đòi tiền.

Nghĩ đến đây, Tô Diệu lại cảm thấy nơi vết thương đau nhói lên.

“Chị Hoa chỉ nói thế thôi”, Đường Tĩnh bước đến bên Vương Ngọc Hoa, cười lấy lòng nói: “Chứ ai mà không biết chị Hoa là người có tình có nghĩa nhất, nể tình chúng ta quen biết đã lâu, hay là chị cho tôi khất hai ngày, có tính lãi, chị thấy thế nào?"

“Tính lãi?”, Vương Ngọc Hoa cười nói: “Được rồi, tiền lãi một ngày là một triệu, hai ngày là hai triệu, bà trả tôi cả gốc lẫn lãi là 5 triệu, thế nào?”

Sao cơ?

Cả gốc lẫn lãi là 5 triệu?

Điều này ... đến ngay cả những kẻ cho vay nặng lãi cũng không cắt cổ như vậy!

“Không được…các người…các người mượn gió bẻ măng!”, Tô Diệu vội vàng nói: “Tuyệt đối không được!”

Đường Tĩnh cũng sững sờ, nở một nụ cười méo xẹo: "Chị Hoa, chị đừng đùa chứ, một ngày một trăm nghìn thì thế nào? Hai ngày là hai trăm nghìn tiền lãi, được không? Coi như chị nể mặt tôi đi!"

Vương Ngọc Hoa chế nhạo: "Đường Tĩnh, loại con bạc đã thua còn định quỵt tiền như mày mà cũng cần thể diện cơ à? Xem ra mày thực sự muốn quỵt tiền đấy nhỉ, đã thế thì đừng trách tao!"

Nói xong, cô ta lấy điện thoại ra, nhấc máy gọi điện.

Lúc này, hai người phụ nữ đứng phía sau Vương Ngọc Hoa lên tiếng: "Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chị Hoa chắc chắc là đang gọi điện cho chồng chị ấy rồi!"

"Giờ thì Đường Tĩnh sẽ biết thế nào là lễ độ!"

Thấy thế, Đường Tĩnh hoảng hốt, vội nói: "Chị Hoa, đừng gọi, có gì chị em mình nói chuyện với nhau là được rồi mà!"

Chồng của Vương Ngọc Hoa bà ta cũng đã biết sơ qua, nghe nói là một tay xã hội đen, dưới chướng anh ta còn có rất nhiều đàn em.

Phải làm sao đây?

Đường Tĩnh vô cùng hoảng loạn!

Đúng lúc này, điện thoại của Vương Ngọc Hoa đã được kết nối.

Ngay khi điện thoại được kết nối, Vương Ngọc Hoa nói: “Chồng à, anh đến ngay đây đi, có người nợ tiền em, muốn quỵt tiền, lại còn dọa nạt em nữa… ư ư, anh mau đến đi, em sắp bị người ta bức chết rồi đây này!"

"Cái gì? Ai dám bắt nạt vợ anh? Chán sống rồi à! Em đang ở đâu, anh sẽ đến ngay!"

"Em ... em đang ở bệnh viện Nhân dân số năm”.

“Mẹ nhà nó chứ, em cứ ở đó đợi anh, anh tới ngay đây!”, anh ta nói xong liền cúp máy!

Vương Ngọc Hoa cố ý bật loa ngoài, vừa nghe thấy giọng nói hung hãn trên điện thoại, hai chân Đường Tĩnh liền mềm nhũn ra!

Toi rồi, toi rồi, phải làm sao bây giờ!

Vương Ngọc Hoa nhìn Đường Tĩnh, nhếch mép cười: "Tốt nhất là bà nên trả tiền cho tôi trước khi chồng tôi tới, nếu không thì sẽ vui đấy”.

“Diệu Diệu à, con mau lấy tiền ra đi, chả nhẽ con định trơ mắt ra nhìn mẹ bị giết sao?”, Đường Tĩnh hét vào mặt Tô Diệu.

Nghe thấy vậy, Tô Diệu cố gắng từ trên giường bệnh ngồi dậy, vội vàng nói với Vương Ngọc Hoa: "Dì à, cho con hai ngày, hai ngày con sẽ...”

Trước khi cô kịp nói xong, Vương Ngọc Hoa đã ngắt lời cô.

“Cô mù hay sao mà gọi tôi là dì?”, Vương Ngọc Hoa tức giận trừng mắt nhìn Tô Diệu: “Tôi nói cho cô biết, nếu hôm nay không trả tiền cho tôi, cô cũng không yên với tôi đâu!"

Vương Ngọc Hoa rất chú trọng đến vấn đề giữ gìn tuổi xuân, tuổi này lại là tuổi nhạy cảm nhất.

Bây giờ nghe thấy Tô Diệu gọi cô ta là dì, cô ta ngay lập tức tức nổ đom đóm mắt.

“Chị Hoa, có gì từ từ nói, đừng động đến con gái tôi!”, Đường Tĩnh lần này đã thực sự hối hận, lo lắng nói: “Hay là như này đi, tôi thế chấp sổ đỏ cho chị, chị thư thư cho tôi hai ngày, được không? "

Bà ta thực sự không có lựa chọn nào khác, đâm lao thì phải theo lao thôi.

“Không được … không thể được!”, Tô Diệu uất đến ứa nước mắt

Nghe được lời của Đường Tĩnh, Vương Ngọc Hoa ban đầu còn sửng sốt, sau đó liền cười nói: "Được thôi, nghe nói bà sống ở Thiên Mộng Viên đúng không?"

Nhà ở Thiên Mộng Viên rất tốt, có biết bao nhiêu người lao tâm khổ tứ muốn mua một căn mà còn không mua được, cô ta đương nhiên là cũng muốn mua một căn rồi.

"Hay thế này đi, bà nhượng căn nhà cho tôi, tiền không cần phải trả nữa, tôi còn đưa thêm cho bà 2 triệu nữa, bà thấy sao?"

"Điều này...”

“Không, đừng có mơ!”, Tô Diệu ôm ngực nói: “Căn nhà đó thuộc về tôi, không có sự cho phép của tôi, không ai được động...”

Tô Diệu chưa kịp nói xong, bên ngoài vang lên một giọng nói lớn: "Ai mà mạnh miệng thế!"

Ngay sau đó, một người đàn ông cao lớn bước vào, phía sau còn có bảy tám người đàn ông cường tráng.

Người này không ai khác chính là Khuê Tử, Phó hương chủ đàn khẩu thành phố Tây Xuyên của Thần Long Giáo.

Anh ta là chồng của Vương Ngọc Hoa.

Khuê Tử vừa bước vào phòng bệnh, Vương Ngọc Hoa đã nhào tới, ôm lấy tay anh ta và nói: "Chồng à, anh cuối cùng cũng đến rồi, em sắp bị người ta làm cho tức chết rồi đây này!"

Nhìn bộ dạng đáng thương của cô ta, ai không biết sẽ tưởng cô ta bị bắt nạt ghê lắm.

Khuôn mặt Khuê Tử đột nhiên rủ xuống, anh ta nghiêm mặt, hét lớn: "Nãy là giọng của ai? Ai nợ tiền vợ tôi?"

Khuê Tử vai u thịt bắp, mặt mày dữ tợn, khiến ai nhìn vào cũng chết khiếp.

Phụ nữ trong phòng sợ đến mức không dám thở.

Vương Ngọc Hoa nhanh chóng chỉ vào Đường Tĩnh: "Là bà ta!"

Khuê Tử cười lạnh một tiếng, đi thẳng về phía Đường Tĩnh: "Mụ là người nợ tiền còn dám quỵt đây hả? Cũng to gan lớn mật đấy, biết tôi là ai không?"

Đường Tĩnh sợ hãi, liên tục lùi về phía sau: "Tôi không hề quỵt tiền, tôi đã nói sẽ thế chấp sổ đỏ căn nhà cho chị ấy, đợi tôi gom đủ tiền rồi sẽ trả...”

Tuy rằng Tô Diệu không bằng lòng, nhưng những người này rất dữ tợn và hung ác, vừa nhìn đã biết là người xấu rồi, tiền tuy là rất quan trọng, nhưng không quan trọng bằng sự an toàn của mẹ cô.

Haizz!

Tô Diệu thở dài nói: "Tôi sẽ thế chấp sổ đỏ ở chỗ các người, sau hai ngày, gom đủ tiền rồi, tôi sẽ trả...”

Vương Ngọc Hoa bước đến, thì thầm vào tai Khuê Tử vài câu, mắt Khuê Tử sáng lên: "Nhà ở Thiên Mộng Viên cơ à?"

“Đúng vậy!”, Vương Ngọc Hoa sau khi biết nhà của Đường Tĩnh ở Thiên Mộng Viên thì liền có ý đồ xấu, bà ta giật dây Khuê Tử: “Chồng à, anh còn phí lời với bọn chúng làm cái gì vậy? Thiếu nợ thì trả tiền, đó là luật bất thành văn, nếu không trả được thì để cô ta gán nhà trừ nợ, bây giờ sẽ khiêng cô ta đến Cục quản lý nhà đất để chuyển quyền sở hữu ... "

"Đi"

Khuê Tử vẫy tay, lập tức có một vài người đàn ông mạnh mẽ bước lên.

Đường Tĩnh uất ức: "Các người đừng qua đây, các người mà qua tôi liều mạng với các người!"

Bây giờ bà ta đã thực sự hối hận, nếu Tô Diệu có mệnh hệ gì, bà ta sẽ hối hận cả đời.

“Bắt lấy cô ta!”, Vương Ngọc Hoa ra lệnh, hai người đàn ông lực lưỡng lập tức kéo Đường Tĩnh sang một bên!

Mấy người còn lại bao vây lấy Tô Diệu!

"Dừng tay!"

Ngay vào lúc nước sôi lửa bỏng này, có một người bước vào.

Không phải là Trần Dương, còn có thể là ai nữa!

Lúc này, trên tay anh vẫn đang cầm bữa sáng vừa mua, anh lạnh lùng bước vào, mọi người trong phòng đều sững sờ.

"Mẹ nó, là ai...”

Khuê Tử mở miệng chửi, nhưng anh ta chỉ chửi được một nửa, nửa còn lại đã bị anh ta vội vàng nuốt xuống!

Mẹ nó!

Hương ... Hương chủ?

Lúc này, những tên đàn ông kia cũng ngẩn cả ra, ngơ ngác nhìn Trần Dương, đầu óc trống rỗng!

Rất nhanh sau đó, những người này cũng có phản ứng, quỳ một chân: "Thuộc hạ, bái kiến Hương chủ...”

Trần Dương mặc kệ bọn họ, đi đến bên cạnh Tô Diệu, để bữa sáng trong tay trên bàn, sau đó quay đầu nhìn Khuê Tử: "Cậu được lắm, rất được đấy!"

Chỉ một câu nói cũng đủ làm cho Khuê Tử sợ mất mật!
Chương 209: Luật giang hồ

Khuê Tử sợ đến hồn bay phách lạc, dù anh ta có ngu xuẩn đến đâu thì cũng biết Hương chủ có mối quan hệ mật thiết với hai người phụ nữ này!

Trần Dương cau mày: "Còn không mau thả mẹ vợ tôi ra?"

Sao cơ!

Người phụ nữ này ... là mẹ vợ của Hương chủ!

Hai gã đàn ông vạm vỡ đang kéo Đường Tĩnh vội vàng quỳ xuống, không ngừng khấu đầu lạy tạ: "Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ đáng chết...”

Đường Tĩnh cũng bị sốc, bà ta chết trân tại chỗ, nhất thời không biết nói gì!

Trần Dương nhìn Khuê Tử nói: "Nói đi, có chuyện gì vậy!"

Từ sau khi đề bạt Khuê Tử lên làm Phó hương chủ, anh cũng không mấy bận tâm, nhưng bây giờ Khuê Tử lại dẫn theo đệ tử của Thần Long Giáo đến bệnh viện, còn khống chế Đường Tĩnh, chắc chắc là có vấn đề.

"Hương chủ, tôi...”

Khuê Tử lắp bắp không nói nên lời, chẳng nhẽ lại nói với Hương chủ là anh ta ép buộc Hương chủ phu nhân đến Cục quản lý nhà đất để chuyển nhượng nhà?

Thấy Khuê Tử không lên tiếng, Tô Diệu đang nằm trên giường bệnh xấu hổ nói: "Chồng, bọn họ muốn cướp nhà của chúng ta đấy!"

Cái gì?

Cướp nhà?

Nghe vậy, Trần Dương sửng sốt, nhìn Tô Diệu một cách khó hiểu.

Lúc này Tô Diệu mới kể lại chuyện vừa xảy ra ban nãy.

Chết tiệt!

Chết chắc rồi!

Lúc này, lưng Khuê Tử ướt đẫm mồ hôi! Đen thật! Tính sổ đúng ngay Hương chủ phu nhân!

Cái này được coi là vô lễ, Thần Long Giáo vô cùng quy củ và nghiêm khắc, đây thực sự được coi là trọng tội rồi!

Anh ta nghĩ nát óc làm thế nào để được Hương chủ tha tội!

Anh ta đã là đệ tử Thần Long Giáo từ rất lâu rồi, một khi đã được đề bạt lên làm Phó hương chủ, anh ta không muốn bị giáng cấp!

Trong khi Khuê Tử đang nghĩ cách thoát tội, Trần Dương lại thở dài.

Mẹ vợ mình đúng là hết thuốc chữa!

Con gái bị thương nặng phải nhập viện, thế mà bà ta vẫn còn tâm trí ra ngoài đánh mạt chược cả đêm!

Cạn lời!

Mặc dù hành động của Khuê Tử là quá đáng, nhưng suy cho cùng nợ vẫn là nợ, mà nợ thì phải trả! "Khuê Tử, cho tôi số tài khoản, tôi sẽ chuyển tiền cho cậu!"

Thấy Trần Dương trả nợ thay mình, Đường Tĩnh lập tức trở mặt, vội nói: "Cậu gì ơi, cậu ta là con rể của tôi, cậu ta thay tôi trả nợ, cậu đòi cậu ta ấy, đòi cậu ta là được rồi...”

Phịch!

Đường Tĩnh chưa kịp nói xong, chân Khuê Tử đã mềm nhũn ra, khuỵu xuống đất!

Anh ta kinh hãi nhìn Trần Dương, nói: "Hương chủ, xin hãy tha thứ cho tôi, tôi có to gan lớn mật đến đâu thì cũng không dám đòi tiền nữa...”

Lúc này anh ta đã sợ lắm rồi, Hương chủ định giáng chức anh ta sao?

Gì vậy!

Mọi người trong phòng đều vô cùng hoảng sợ!

Nhất là Vương Ngọc Hoa, não cô ta từ chối hoạt động, tại sao chồng cô ta lại quỳ gối trước mặt con rể Đường Tĩnh chứ, còn gọi cậu ta là Hương chủ nữa?

Con rể của Đường Tĩnh không phải chỉ là một thằng ở rể sao?

“Chồng, anh điên rồi à, mau đứng dậy đi!”, Vương Ngọc Hoa kéo Khuê Tử đứng lên, không những không kéo lên được mà còn bị Khuê Tử lôi xuống.

Vật lộn một lúc, cô ta cũng quỳ luôn.

Khoảnh khắc đầu gối cô ta chạm sàn, một cơn đau thấu tim từ đầu gối cô ta truyền đến, đau đến chảy cả nước mắt.

“Mau quỳ xuống, con đàn bà thối tha này!”, Khuê Tử giơ tay tát vào mặt Vương Ngọc Hoa: “Mau gọi Hương chủ đi!”

Vương Ngọc Hoa đần mặt, nhất thời quên cả khóc.

Lúc này Tô Diệu ở trên giường bệnh nhìn Trần Dương chăm chú, vô cùng kích động.

Người đàn ông này còn giấu cô chuyện gì nữa đây?

Nhớ lại điều bất ngờ mà anh đã dành cho mình trên đường Miếu Hội vài ngày trước, cô chạm vào chiếc nhẫn "sự chúc phúc của Venus" đang đeo trên tay, cảm thấy lâng lâng khó tả.

"Có ăn thì có trả, nợ tiền thì phải trả, đấy là đạo lý hiển nhiên”.

Trần Dương không phải là người ỷ mạnh hiếp yếu, mặc dù Khuê Tử là thuộc hạ của anh, nhưng làm người nhất định phải công minh.

Công ra công, tư ra tư, không thể lẫn lộn.

Nếu không, sau này ai còn nghe theo anh nữa? Sau này anh làm sao mà nói được thuộc hạ của Thần Long Giáo nữa?

“Hương chủ, thuộc hạ đã sai rồi, số tiền này không cần phải trả đâu ạ”, Khuê Tử lúc này càng chắc chắn rằng Hương chủ sẽ giáng cấp anh ta.

Vương Ngọc Hoa lúc này mới hoàn hồn, cô ta tức giận nói: "Ba triệu đấy là tôi thắng được, sao lại nói không cần trả, cậu ta cũng chỉ là một thằng ở rể, anh sợ cái gì chứ, anh không dám đòi, thì tôi sẽ đòi!"

Sau đó, cô ta lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng trong túi xách của mình ra và ném nó xuống trước mặt Trần Dương.

Hành động này của Vương Ngọc Hoa khiến cho Khuê Tử mặt cắt không còn giọt máu.

Bép Bép Bép!

“Con đàn bà thối tha này, câm ngay cho tao!”, Khuê Tử giơ tay tát liên hồi vào mặt Vương Ngọc Hoa, khiến khuôn mặt cô ta sưng vù lên, sau đó Khuê Tử không ngừng khấu đầu tạ lỗi với Trần Dương: “Hương chủ, vợ tôi không hiểu chuyện... Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi ..."

"Cộc cộc cộc!"

Nói rồi, anh ta dùng một tay túm cổ Vương Ngọc Hoa, không ngừng đập đầu cô ta xuống đất.

Nhất là những người đi cùng anh ta, sợ đến mức sắp khóc cả rồi.

Mạo phạm đến Hương chủ phu nhân, mẹ vợ Hương chủ là trọng tội.

Nếu bị truy cứu thì chắc chắc sẽ bị xử chết!

"Hương chủ, xin tha mạng, xin tha mạng!"

"Cộc cộc cộc!"

Tiếng cộc cộc khấu đầu vang khắp phòng, dù chỉ là vài cái, nhưng sàn nhà đã nhuộm một màu đỏ tươi, điều này cho thấy Khuê Tử và những người khác khấu đầu mạnh như thế nào.

Muốn khấu đầu đến chết à!

“Được rồi, dậy đi!”, Trần Dương sốt ruột nói.

Nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này, hai người phụ nữ phía sau Vương Ngọc Hoa sợ vãi đái, hoảng loạn nói: "Đường Tĩnh, chúng tôi không liên quan, chúng tôi về trước nhé, không quấy rầy con gái của bà nghỉ ngơi nữa...còn một trăm nghìn đó, không ...không cần trả nữa đâu…"

Nói xong hai người rời đi như chạy trốn.

Đường Tĩnh ngẩn ra, hai mụ này không cần tiền nữa sao.

Điều này khiến não bà ta như ngừng hoạt động.

Trần Dương xua tay cho người khác rời đi và cho Khuê Tử đứng lên.

Mặt Khuê Tử bê bết máu, trên tay anh ta là Vương Ngọc Hoa, cô ta đã ngất đi từ lâu.

Khi thấy vậy, Trần Dương nói: "Để bác sĩ khám cho vợ cậu trước đã!"

“Cảm ơn… cảm ơn Hương chủ!”, vừa nói, Khuê Tử vừa định quỳ xuống một lần nữa, Trần Dương liền ngăn lại.

“Đi đi!”, Trần Dương nói: “Lo cho vợ xong thì tới tìm tôi!”

“Vâng, Hương chủ!”, tim Khuê Tử đập mạnh, có vẻ như Hương chủ vẫn chưa tha thứ cho anh ta.

Sau khoảng nửa giờ, Khuê Tử đã trở lại.

Lúc này máu trên mặt anh ta đã khô lại, máu đen dính trên mặt anh ta trông rất thê thảm.

Trần Dương hiểu được suy nghĩ của anh ta ngay lập tức, nhưng anh cũng không phá vỡ nó.

Vừa đến, Khuê Tử đã quỳ xuống: "Hương chủ, thuộc hạ có vô số lỗi lầm trong chuyện này, tất cả đều là lỗi của thuộc hạ, xin người hãy trừng phạt thuộc hạ đi ạ!"

“Được rồi, đứng dậy đi”, Trần Dương đỡ Khuê Tử dậy và nói: “Tuy rằng mẹ tôi là người sai trước, nhưng những gì cậu làm là thiếu suy nghĩ! Như này đi, sau khi về đàn khẩu cậu hãy tự phạt mình 30 roi”.

Nói xong, Trần Dương suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Còn nữa, cậu về truyền lệnh của tôi, bất cứ ai trong giáo phái của mình cậy mạnh ức hiếp dân lành, tôi tuyệt đối không tha!"

"Tuân lệnh!"

Khuê Tử cung kính cúi đầu trước Trần Dương, lúc này tâm trí Khuê Tử mới được thả lỏng, Hương chủ đã trừng phạt mình rồi nên sự việc lần này cũng được coi như là không bị truy cứu nữa.

Ba mươi roi là quá nhẹ đối với người đã vi phạm luật lệ của giáo phái, Khuê Tử cảm thấy vừa biết ơn vừa xấu hổ.

Mặc dù Thần Long Giáo và Nhật Nguyệt Thần Giáo là tà giáo, nhưng Trần Dương không cho phép họ bắt nạt kẻ yếu, ít nhất là trong khu vực anh tiếp quản.

Có một câu nói như này, chuyện của giang hồ, giang hồ quản nhưng một khi đã liên lụy đến người dân thì chính là đã đi ngược lại đạo lý của giang hồ.

Có vẻ như sẽ phải bớt chút thời gian để nói với bên Nhật Nguyệt Thần Giáo rồi.

Sau khi dặn dò xong, Trần Dương hỏi: "Khuê Tử, cậu có nhớ nhà họ Thẩm ở thành phố Đông Nam không?"

Nhà họ Thẩm ở thành phố Đông Nam?

Khuê Tử suy nghĩ một chút, sau đó thận trọng nói: "Nhà họ Thẩm này tuy thực lực đúng là mạnh đấy nhưng cũng chỉ là Thế gia hạng hai thôi!"

Thế gia hạng hai?

Ánh mắt Trần Dương tràn đầy sát khí: "Dù có là quý tộc hay đại gia gì đi chăng nữa, hắn dám làm hại vợ tôi, tôi sẽ tuyệt đối không tha”.

Cùng với đó, cơ thể Trần Dương tỏa ra luồng sức mạnh của Tiên Thiên viên mãn.

Cảm nhận được luồng sức mạnh tỏa ra từ Trần Dương, Khuê Tử vô cùng kinh ngạc, anh ta không ngờ rằng cấp bậc tu luyện của Trần Dương lại cao như vậy.

Lúc này Khuê Tử đã hoàn toàn bái phục, kẻ yếu tôn thờ kẻ mạnh, đây là bản năng!

"Tuân lệnh, Hương chủ!"

Trần Dương thu khí về, dặn dò: "Tám giờ tối nay, triệu tập tất cả các anh em về Đàn Khẩu”.

"Vâng, thuộc hạ tuân lệnh!"
Chương 210: Lòng người có thể tin tưởng được

Tám giờ tối, Trần Dương đi đến câu lạc bộ Thiên Sơn, là đường khẩu của Thần Long Giáo ở thành phố Tây Xuyên.

Câu lạc bộ Thiên Sơn cũng chính là nơi lần đầu tiên Đàm Tiểu Long chiêu đãi Trần Dương.

Thật ra đây là cơ sở kinh doanh của Thần Long Giáo.

Tầng 3 của câu lạc bộ là nơi cấm địa, chỉ có đệ tử của Thần Long Giáo mới được lên.

Phòng khách trên tầng 3 này rất lớn, ước chừng trên nghìn mét vuông.

Trong đại sảnh đầy ắp người, đếm ra thì khoảng dưới 400 người.

Những người này đều là đệ tử của Thần Long Giáo, ở giữa sảnh lớn có bày hai hàng ghế gỗ đỏ, ở chính giữa là hai chiếc ghế thái sư.

Phía sau lưng có bày một bức tượng Quan Công cao chừng hơn hai mét.

Trần Dương ngồi ở ghế bên trái, Phó hương chủ Khuê Tử ngồi bên phải.

Ngồi trên các ghế đỏ chính là chấp sự của phân đàn thành phố Tây Xuyên, tổng cộng có sáu người!

Đệ tử bình thường thì đứng ở hai bên.

“Tôi muốn tuyên bố một chuyện!”, sau khi mọi người đến đông đủ, Trần Dương mở miệng nói: “Bắt đầu từ hôm nay, toàn thể mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, lần này chúng ta phải khai chiến với nhà họ Thẩm ở thành phố Đông Nam, cho đến khi nào nhà họ Thẩm bị tiêu diệt mới thôi!”

Vừa nói Trần Dương vừa nhìn sang phía Khuê Tử, nói: “Phó hương chủ Trương, hãy nói về tình hình nhà họ Thẩm đi!”

Khuê Tử họ Trương tên Khuê, trong một không khí trang trọng như thế này, Trần Dương không thể gọi tắt tên của anh ta được.

“Bẩm Hương chủ, nhà họ Thẩm ở thành phố Đông Nam, thuộc hàng Thế gia hạng hai, gia tộc có tổng cộng 860 người, trong đó có 260 người là thuộc chi lớn, 600 người còn lại thuộc chi nhỏ! Trưởng tộc là Thẩm Hiêu Hùng, có một đứa con trai duy nhất tên là Thẩm Lãng”.

“Trong đó, trưởng tộc Thẩm Hiêu Hùng hiện là Tiên Thiên trung kỳ, ba người em trai của ông ta, Thẩm Thiên Hạ, Thẩm Thiên Anh, Thẩm Thiên Kỳ, đều là tu sĩ Tiên Thiên viên mãn…Ngoài ra, ở chi lớn thì có đến một nửa là Hậu Thiên hậu kỳ, và một nửa là Hậu Thiên trung kỳ, chi nhỏ thì hầu hết là tu luyện đến Hậu Thiên sơ kỳ!”

Há…

Tận ba người đạt Tiên Thiên viên mãn sao?

Nghe đến đây nhiều người cũng lạnh sống lưng!

Cộng thêm Thẩm Hiêu Hùng nữa là tổng cộng có bốn người đạt Tiên Thiên, ngoài ra còn đám chi lớn nhà họ Thẩm, cũng là một lực lượng hùng mạnh.

Còn 600 người ở chi nhỏ, tuy rằng cấp bậc của họ không được cao, nhưng người bình thường cũng không thể đem ra so sánh với bọn họ được.

Bảo sao sau khi Lý Thiên Bá bị đánh nhà họ Lý không dám đứng ra đối đầu, thực lực của nhà này các gia tộc thường khó mà sánh được.

Khuê Tử mặt đầy nghiêm túc nói: “Hương chủ, ba người này quả là không đơn giản, họ chính là chiến lực mạnh nhất của nhà họ Thẩm.”

Tiên Thiên viên mãn sao?

Trần Dương nhíu mày, Tiên Thiên viên mãn, vụ này phiền phức đây!

“Hơn nữa, trừ ba người này ra, còn có những gia tộc nhỏ đang dựa vào thế của nhà họ Thẩm, vậy nên đối phó với họ cũng rất phiền phức!”

Trần Dương gật đầu một cái, hồi lâu anh không nói gì, không ngừng gõ gõ tay lên bàn, như đang suy tư điều gì đó.

Trên tầng ba lúc này bầu không khí vô cùng yên lặng, những đệ tử xung quanh đến thở cũng không dám thở mạnh, sợ là sẽ quấy rầy đến suy nghĩ của Hương chủ.

“Nếu như chúng ta đối đầu trực diện với nhà họ Thẩm, thì có mấy phần thắng vậy?”, đột nhiên Trần Dương mở miệng hỏi.

Khuê Tử nghiêm túc suy nghĩ một lát, trả lời: “Đàn khẩu của chúng ta tổng cộng là có 388 anh em, nếu so về số người, thì không chiếm ưu thế. Giờ tôi là Tiên Thiên trung kỳ, còn lại 6 vị chấp sự là Tiên Thiên sơ kỳ, Hương chủ người là...”

“Tiên Thiên hậu kỳ!”, Trần Dương lên tiếng.

“Nếu như vậy bên này chúng ta tổng cộng là có 6 vị Tiên Thiên sơ kỳ, 1 Tiên Thiên trung kỳ và 1 Tiên Thiên hậu kỳ, ngoài ra Hậu Thiên viên mãn thì có 10 người, Hậu Thiên hậu kỳ là 100 người, Hậu Thiên trung kỳ là 100 người, còn lại 170 người là Hậu Thiên sơ kỳ!”

“Nếu như đánh trực diện thì phía chúng ta không có quá nhiều cơ hội thắng, trừ phi là đi cầu cứu các phân đàn khác, nhưng hiện giờ Lục Đại Phái đang đối đầu lại với chúng ta, nên khả năng bọn họ đến chi viện được là rất thấp!”

Nói đoạn Khuê Tử dừng lại một chút rồi tiếp: “Tuy nhiên tôi đã hỏi dò được, con trai duy nhất của Thẩm Hiêu Hùng vừa rồi bị chém hơn bốn trăm nhát, mất đi cả của quý, nên hiện giờ hắn đã thành người tàn phế, vậy nên tất nhiên là bên đó sẽ không để một tên bỏ đi lên làm trưởng tộc được. Theo như tin tức của thám tử gửi về, hiện giờ nội bộ nhà họ Thẩm đang rối loạn, không ít người đang muốn Thẩm Hiêu Hùng nhường lại chức trưởng tộc!”

“Ồ? Còn cả chuyện như vậy sao?”

“Đúng vậy, nếu như tôi đoán không nhầm thì ba người em trai của Thẩm Hiêu Hùng chẳng bao lâu nữa sẽ nổ ra cuộc chiến tranh giành vị trí trưởng tộc này”.

Vừa nói, trên mặt Khuê Tử vừa lộ ra vẻ tự tin: “Chúng ta chỉ cần chia ra rồi phái người đi đến gặp người nhà họ Thẩm, đánh bọn họ từ bên trong, đến lúc đó nhất định sẽ tiêu diệt được nhà họ Thẩm”.

“Tốt quá!”, Trần Dương gật đầu đắc ý nói: “Vậy làm theo ý của cậu đi, nhất định phải làm phân rã sức mạnh của nhà họ Thẩm nhiều nhất có thể, tốt nhất đầu tiên là phải khiến cho những gia tộc nhỏ đang dựa vào thế nhà họ Thẩm lao đao khủng hoảng, cắt nguồn chi viện, sau đó đánh lần lượt, một nhà họ Thẩm khủng hoảng khi đó không còn là vấn đề lớn đối với chúng ta”.

“Dạ, tuân lệnh Hương chủ!”

Trần Dương cười một tiếng nói: “Được, nếu đã như vậy thì thân làm Hương chủ như tôi cũng không thể nào keo kiệt được. Ai giết được đệ tử của chi thứ nhà họ Thẩm sẽ được thưởng một triệu, giết được đệ tử chi chính nhà họ Thẩm sẽ thưởng ba triệu, giết được Thẩm Hiêu Hùng, Thẩm Thiên Hạ, Thẩm Thiên Anh, Thẩm Thiên Kỳ sẽ được thưởng một trăm triệu một mạng!”

Rào rào!

Trần Dương vừa dứt lời, cả đám trở nên xôn xao!

Trong ánh mắt những đệ tử có mặt tại đây lúc này ai nấy đều như những con sói khát máu.

Giết được đệ tử ở chi thứ thưởng một triệu, chi chính thưởng ba triệu, phần thưởng đúng là hấp dẫn quá đi!

Bọn họ vì sao ra nhập Thần Long Giáo chứ, còn không phải là vì tiền thì vì cái gì.

Cho dù Trần Dương không có treo thưởng đi nữa thì bọn họ cũng sẽ không chùn bước mà xả thân, bây giờ lại còn có thưởng, lúc này ai nấy cảm thấy có chết cũng cam lòng.

“Thuộc hạ sẽ vì Hương chủ phục vụ quên mình!”, Khuê Tử vội vàng quỳ một chân xuống đất nói.

“Vì Hương chủ phục vụ quên mình! Không diệt được nhà họ Thẩm, thề không làm người!”

Sáu người chấp sự cùng hơn ba trăm đệ tử lần lượt quỳ một chân xuống đất, âm thanh vang trời.

Trần Dương không nói gì chỉ cười, anh hiểu được rằng hơn ba trăm người có mặt tại đây lúc này sẽ dốc hết sức vì mình, có thể tin tưởng được.



Sau khi giao phó xong mọi chuyện, Trần Dương liền trở về bệnh viện để chăm sóc Tô Diệu.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Dương dậy thật sớm, chỉ hai ngày nữa thôi là Tô Diệu có thể xuất viện.

Lúc này Trần Dương có tiếp tục ở lại cũng không làm gì, cho nên Tô Diệu khuyên Trần Dương đi học sớm một chút.

Không thể không nhắc đến chuyện tình cảm của họ mấy ngày nay đã trở nên vô cùng tốt, mấy tối nay Trần Dương đều ôm Tô Diệu ngủ.

Chuyện này làm Trần Dương cảm thấy thật thú vị, thoải mái.

Sau khi đến lớp học thì có vẻ mọi người gần như đã đến đông đủ cả rồi, Lý Thiên Bá cũng ngồi ở vị trí của anh ta.

Nhìn thấy Lý Thiên Bá, Trần Dương vui vẻ tiến đến.

Lúc này, Lý Thiên Bá cũng nhìn thấy Trần Dương, anh ta liền vội vàng đứng lên hỏi: “Tiểu Dương, mấy ngày Quốc Khánh cậu chạy đi đâu vậy? Gọi điện cũng không được, cũng không chịu trả lời tin nhắn!”

Trần Dương nhún vai nghiêng về phía Lý Thiên Bá cười nói: “Lễ Quốc Khánh tôi đi chơi, nên quên cả trả lời tin nhắn ấy, là lỗi của tôi nên xíu nữa tôi mời anh đi ăn một bữa nhé!”

Trần Dương không có ý định kể chuyện Tô Diệu bị thương cho anh ta biết.

Anh muốn tự mình giải quyết chuyện này.

Lý Thiên Bá không nghi ngờ gì, gật đầu cười, lần trước Trần Dương mời anh ta ăn cơm nhưng vì có Tô Diệu nên chưa đi được, lần này chắc là có cơ hội ngồi chén anh chén tôi với nhau.

Sau khi vết thương lành lại, anh ta chưa được bữa nào ra trò.

Pu pu!

Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì bỗng điện thoại của Trần Dương rung lên.

Trần Dương mở điện thoại ra nhìn, là tin nhắn của Tư Mã Yến Như: “Tan học anh có rảnh không? Tôi mời anh ăn cơm!”, thấy tin nhắn, Trần Dương sờ sờ lên mũi, cô ấy còn nhớ chuyện mới mình ăn cơm cơ à?

Lần trước sau không đi ăn được với Tư Mã Yến Như thì anh đã add wechat của cô ấy, mà chuyện này anh cũng đã cho vào dĩ vãng, không nghĩ là cô ấy còn nhớ.

Có điều hôm nay đúng lúc anh không rảnh, vì sau khi tan học anh còn phải đến viện chăm Tô Diệu.

Suy nghĩ một lát, Trần Dương trả lời: “Tôi xin lỗi, tối nay tôi có việc bận, để lần sau đi!”

Tư Mã Yến Như sau khi nhận được tin nhắn thì ngẩn người ra, cô ấy bị anh từ chối ư!

Chuyện này khiến Tư Mã Yến Như cảm thấy mất hứng, đây là lần đầu tiên cô ấy mời người khác ăn cơm mà bị từ chối.

Nếu để cho những kẻ theo đuổi cô biết được, chắc chắn bọn họ dậm chân đấm ngực thùm thùm ấy, sao lại dám cự tuyệt nữ thần cơ chứ.

Trần Dương vừa trả lời tin nhắn xong thì tiếng chuông báo giờ học vang lên.

Cô giáo Ôn Nhu mặc chiếc áo blue trắng tay ôm sách tiến vào.

Ôn Nhu vừa đến, tinh thần của đám học sinh trong lớp bỗng dâng cao.

Đúng là người cũng như tên, không chỉ có tính cách dịu dàng, tướng mạo xinh đẹp, nói chuyện dễ nghe mà còn vô cùng thùy mị.

Lúc này, Ôn Nhu đặt sách lên bục giảng nói: “Các em, hôm trước cô dạy các em về y học cổ, còn hôm nay, cô sẽ dạy các em về cách phân biệt thảo dược, và cách phối hợp các loại thảo dược. Vậy nên tiết học của chúng ta hôm nay sẽ học ở Bách Thảo Đường!”

Y học và võ thuật luôn gắn liền với nhau, một vị cổ y cảnh giới cao thâm không chắc là một tu sĩ bậc thầy, nhưng đã là một tu sĩ bậc thầy thì chắc chắn phải tinh thông y học cổ.

Trong Bách Thảo Đường trưng bày hơn mấy ngàn loại thảo dược, từ Tam Thất đến dược liệu quý như Thiên Thượng Tuyết Liên, Trần Dương còn nhìn thấy một số dược liệu vô cùng quý hiếm khác trong này, chuyện này khiến anh vô cùng phấn khích.

Học viện Lục Phái này quả thật đúng là có điều kiện, dược liệu quý hiếm như vậy mà cũng dám dùng để cho học sinh học.

Tất cả mọi người đều tò mò nhìn số thảo dược ở trên tấm thớt.

Ôn Nhu đứng trước tấm thớt nói: “Bây giờ trên tấm thớt trước mặt mọi người đều để ba mươi loại thảo dược, theo thứ tự là Tam Thất, Hà Thủ Ô, Long Quỳ…”

Mỗi lần Ôn Nhu lại cầm lên một loại dược liệu, cô ấy giới thiệu cặn kẽ về công hiệu và cách dùng.

Đợi đến khi tất cả học sinh có thể nhận mặt được từng loại thảo dược và nói ra được công hiệu của chúng, Ôn Nhu cười một tiếng nói: “Bây giờ mọi người đều biết những dược liệu này tên gì, vậy tiếp theo, cô sẽ bắt đầu sắc “Hoạt Huyết Hoá Ứ Thang”, các em phải lắng nghe và quan sát cẩn thận nhé”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK