• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 226: Đồ thối tha

Cái gì?

Bọn họ không nghe nhầm đó chứ?

Sao thầy Triệu lại gọi thằng nhãi này là “Sư huynh?”

Lúc này ai nấy đều tròn to hai mắt, không nói lên lời.

Trân Bảo Các lúc này yên tĩnh đến lạ thường!

Đầu óc Diệp Thiên Khôn trở nên trống rỗng!

Không…không thể nào?

Thầy sao lại…gọi cái thằng ở rể này là sư huynh được?

Từ Tiểu Nhu cũng vô cùng kinh ngạc, chuyện…chuyện này rốt cuộc là sao?

“Tôi còn tưởng là ông già rồi nên không nhận ra tôi nữa!”, Trần Dương nói tiếp: “Triệu Nhất Qua, ông cho rằng vua Tống Huy Tông mà lại đề lên bức tranh của mình tám chữ Tuyên Hòa Họa Viện Tuyên Hòa Duệ Lãm hay sao? Có phải ông đã quên hết những gì tôi dạy rồi không?”

Triệu Nhất Qua nghe vậy thì luống cuống.

Ông ta và Trần Dương đều là đệ tử của Vương Càn.

Tuy rằng hiện giờ ông ta kiếm được bội tiền nhờ vào nghề giám định đồ cổ, tuy nhiên hầu hết những kiến thức có được đều là do Trần Dương chỉ dạy.

Ngày trước Triệu Nhất Qua vô cùng say mê đồ cổ, ông ta bỏ hết cả tiền ra để mua, có thể gọi là đến mức cuồng luôn.

Năm đó ông ta cố sống cố chết bám lấy Vương Càn, hy vọng người này có thể thu nhận ông ta làm học trò.

Nhưng Vương Càn một mực từ chối vì thấy tuổi ông ta đã lớn, tuy nhiên Triệu Nhất Qua vẫn nhất quyết không từ bỏ, ngày ngày quỳ trước cửa nhà Vương Càn trong hàng tháng trời, nhưng Vương Càn vẫn kiên quyết không thay đổi ý kiến.

Trần Dương thấy được ngọn lửa đam mê đó, nên nhiều lần lên tiếng nói giúp, cuối cùng Vương Càn mới chịu nhận ông ta.

Nhưng sau khi nhận xong, Vương Càn cũng không có dạy Triệu Nhất Qua, hầu hết đều là do Trần Dương chỉ cho.

Có thể nói Trần Dương mới thực sự là thầy ông ta, không có Trần Dương thì không có bậc thầy giám định đổ cổ Triệu Nhất Qua ngày hôm nay.

Vậy nên Triệu Nhất Qua vô cùng kính trọng anh, mỗi lần gặp đều không quên hành lễ giống như đối với thầy.

Bởi vì trong lòng ông ta Trần Dương mới thực sự là thầy.

Hôm nay lại một lần nữa được Trần Dương chỉ dạy, Triệu Nhất Qua gật đầu lia lịa: “Dạ dạ dạ, sư huynh nói đúng, là do tôi hồ đồ, kết luận vội vàng, mong sư huynh tha thứ”.

Rồi Triệu Nhất Qua lên tiếng: “Sư huynh, hai năm nay huynh đã đi đâu, cũng không liên lạc cho tôi, bây giờ huynh đang ở đâu? Tôi lập tức đặt máy bay đến”.

Ông ta vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người liền đổ dồn về phía Trần Dương.

Cậu…cậu thanh niên này là sư huynh của Triệu Nhất Qua sao, hơn nữa trong lời nói của ông ta có thể thấy được ông ta vô cùng tôn kính và sùng bái Trần Dương!

Từ Tiểu Nhu cắn môi, toàn thân cô ấy như mềm nhũn ra, đứng cũng không vững!

Đây đúng là người đàn ông cô ấy thầm thương trộm nhớ, quả là lợi hại.

Tô Diệu đứng bên cạnh cũng gần như mất bình tĩnh!

“Không cần đâu, dạo này tôi bận, để lúc khác đi!”, vừa nói Trần Dương chuyển hướng về phía Từ Tiểu Nhu: “Tranh này cho dù là vẽ phỏng lại tuy nhiên cũng là đồ cung đình, con dấu ở trên đây cũng đều là thật, cho nên vẫn có thể coi là đáng giá, 300 triệu thì đắt quá, tầm 3 triệu thì còn có thể suy nghĩ”.

Trần Dương nhìn đồng hồ: “Chết rồi, sắp muộn học rồi, tôi đi trước đây”.

Nói đoạn Trần Dương nhanh chóng len ra khỏi đám người, thoáng cái biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Trần Dương rời đi rồi, mọi chuyện cứ như là một giấc mộng, nếu không phải bức tranh “Vân Yên Điệp Chướng Đồ” còn nằm trên bàn, thì chắc rằng bọn họ đều nghĩ đây là ảo giác.

“Sư…sư phụ, cái thằng nhãi ranh lúc nãy là…”

Diệp Thiên Khôn còn chưa nói hết thì Triệu Nhất Qua nghiêm nghị ngắt lời: “Cái thằng ranh này, đó là sư bá của con đấy, nhớ lấy, nếu không có sư bá thì không có thầy ngày hôm nay. Nếu con dám chọc giận sư bá thì thầy nhất định sẽ không tha cho đâu…”

“Dạ, không có đâu, con nào dám…”, nghe thầy mình nói vậy, Diệp Thiên Khôn chỉ biết lắc đầu phủ nhận.

Những chuyện này giống như đang mơ vậy, anh ta lại còn có ý định cướp người đàn bà của sư bá mình? Chẳng khác nào đang muốn tìm cái chết cả!

….

Tám giờ tối, theo hẹn Trần Dương đến một trang viên khu phía bắc của nhà Tư Mã Yến Như.

Diện tích của trang viên này vô cùng lớn, trông cực lộng lẫy sa hoa.

Đặc biệt trong đó còn có hồ bơi cực lớn, ngắm những người đẹp đang bơi trong hồ thôi cũng đủ no mắt rồi.

Mẹ kiếp, toàn gái là gái thế này.

Trần Dương đảo mắt nhìn thì cô nào cô nấy ai cũng mặc bikini hai mảnh, có mỗi anh là đàn ông.

Thấy vậy Trần Dương cau mày, lên tiếng hỏi: “Tư Mã Yến Như, đây là buổi tiệc gì vậy?”

“Như anh thấy đó, bữa tiệc áo tắm!”, Tư Mã Yến Như nhẹ nhàng cười, trông đẹp vô cùng.

Lúc này Tư Mã Yến Như búi tóc lại, cô ấy mặc một bộ áo tắm màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo lụa mỏng manh.

Làn da trắng như tuyết, bộ ngực đầy đặn, dáng vẻ yêu kiều, trên người cô ấy còn tỏa ra một mùi thơm không ngừng kích thích dây thần kinh của Trần Dương.

“Hì hì…cô khách khí quá”, Trần Dương cười nhạt, mẹ kiếp, nếu mà biết vậy thì sống chết gì cũng phải đưa Lý Thiên Bá theo.

“Ha ha”, thấy dáng vẻ cẩn trọng của Trần Dương, Tư Mã Yến Như không nhịn được, liền bật cười: “Anh đang nghĩ gì vậy, bữa tiệc này không phải tổ chức vì anh mà, chẳng qua là tôi mời anh đến tham gia thôi”.

“Yến Như đến rồi”.

Đám người đẹp rối rít tiến đến.

Khi bọn họ nhìn thấy Trần Dương đứng bên cạnh Tư Mã Yến Như, thì ai nấy ngây người ra.

Ai vậy?

Chẳng lẽ là bạn của Tư Mã Yến Như sao?

Chưa từng nghe đến chuyện Tư Mã Yến Như lại còn có bạn học nghèo như vậy.

Nhìn thấy Trần Dương mặc những bộ đồ hàng chợ, mấy cô ả đều nhíu mày.

Bọn họ đều là tiểu thư còn nhà quyền quý, để chơi được với Tư Mã Yến Như thì xuất thân không thể nào tầm thường được.

Trong mắt bọn họ, Tư Mã Yến Như chính là cành vàng lá ngọc, những kẻ tầm thường thì sao có thể lọt vào mắt xanh của cô ấy chứ.

Cho nên khi nhìn thấy Trần Dương bọn họ vô cùng kinh ngạc.

Đột nhiên lúc này có một âm thanh truyền đến: “Chết đi, Trần Dương”.

Vừa dứt tiếng thì thấy một cô gái ngực bự mặc bộ đồ bơi liền thân lao đến, trong tay cô ta cầm một con dao sắc nhọn.

Chưa nhìn thấy người mà đã nghe thấy tiếng, nhớ đến chuyện trong cuộc thi thầy chế thuốc hai ngày trước Thanh Uyển sư thái cũng đột nhiên xuất hiện, khiến cho Trần Dương theo bản phản xạ tự nhiên lùi về phía sau khi nghe được câu này.

Kết quả là anh còn chưa kịp lùi thì cô ả kia “oạch” một tiếng ngã trên đất, khiến cho con dao cũng văng ra.

“Au ui”.

Cô ta kêu lên thành tiếng, mông chút nữa là nở hoa.

Thì ra là do hồ bơi quá trơn, cô ta sơ trượt chân mới ngã.

Một cảm giác đau điếng người.

Cô ta không chịu nổi khóc lên.

“Trời ơi…đau quá…đau chết đi được…”

Trần Dương nghe tiếng khóc nhìn sang, sau khi thấy rõ khuôn mặt cô này thì anh cũng ngây ra.

Mẹ khỉ, cô ta không phải…Tần Vũ Hàm sao?

Sao cô ta cũng ở đây?

Đây là lần thứ 3 Trần Dương chạm mặt cô ta, lần đầu là ở phòng đấu giá Đinh Đinh, lần thứ hai là…

Là khi anh lấy trộm điện thoại của Tư Mã Yến Như, sau đó cô ta gọi video call đến và anh đã lỡ nhìn thấy cơ thể cô ta…

Nghĩ đoạn Trần Dương cũng thấy chột dạ, dù sao thì cũng do anh có lỗi với cô ta trước.

Tần Vũ Hàm muốn đứng lên, nhưng phát ngã ban nãy quá đau khiến cô ta không đứng nổi.

Trần Dương gãi đầu, đi đến có ý muốn đỡ cô ta dậy, nhưng anh vừa mới đưa tay ra, Tần Vũ Hàm liền ngừng khóc, hai tay ôm ngực, cảnh giác nhìn Trần Dương: “Anh muốn làm gì?”

Trần Dương cười khổ nói: “Cô Tần, tôi chỉ có ý tốt muốn kéo cô dậy thôi, sao làm gì mà vừa gặp đã đòi chém đòi giết vậy? Dù gì tôi cũng đã từng cứu ông cô cơ mà?”

Anh bất đắc dĩ nói: “Chuyện lần trước là hiểu lầm thôi…”

“Anh im miệng đi!”, Tần Vũ Hàm nghiến răng nghiến lợi nhìn Trần Dương, cái đồ thối tha này thật là tởm lợm mà, dám lợi dụng mình, ngay cả một câu xin lỗi cũng không có, lại còn lấy chuyện cứu ông nội ra để tạo áp lực cho mình.

Năm nay cô ta mới 20 tuổi, còn chưa từng có bạn trai, vậy mà cơ thể trong trắng của cô ta đã bị anh nhìn thấy, khiến cô ta vừa tức vừa xấu hổ.

Có điều, sau khi Trần Dương nói ra chuyện này, Tần Vũ Hàm cũng không còn tâm trạng giết anh.

Bởi dù sao sau chuyện đó cô ta cũng nợ anh một lần, cô ta là người ân oán phân minh.

Lúc này Tư Mã Yến Như đi đến, kinh ngạc nhìn Tần Vũ Hàm: “Vũ Hàm, em quen Trần Dương sao?”

Tần Vũ Hàm lắc đầu nói: “Chị Yến Như, sao em có thể quen đồ thối tha này được!”

Đồ thối tha?

Cô ta gọi mình như vậy, còn nói không quen sao?

Trần Dương cười khổ nhìn Tư Mã Yến Như, không nói lên lời.

Thấy anh không nói gì, Tần Vũ Hàm hừ một tiếng, nói với Tư Mã Yến Như: “Chị Yến Như, mau kéo em dậy”.

Tư Mã Yến Như đỡ Tần Vũ Hàm dậy, hỏi: “Vũ Hàm, em không sao chứ?”

“Em không…hic…”, Tần Vũ Hàm vốn định nói là cô ta không sao, nhưng đột nhiên cơn đau kéo đến, khiến sắc mặt cô ta trở nên trắng bệch.

“Đau quá, chị Yến Như, em đau quá…”

“Đau ở đâu cơ?”, Tư Mã Yến Như quan tâm hỏi.

“Đây…ở đây”, Tần Vũ Hàm cắn môi chỉ chỉ vào mông.

“Để chị xoa bóp giúp em!”, Tư Mã Yến Như chỉ vào chiếc ghế nằm bên hồ bơi: “Em ráng qua đó nhé, chị sẽ xoa bóp giúp em”.

“Dạ!”, Tần Vũ Hàm gật đầu, sau đó cô ta nhìn về phía Trần Dương: “Đồ thối tha ai cho anh nhìn, quay đầu đi chỗ khác mau!”

Trần Dương cười khổ quay đầu sang phía khác.

Lúc này Tần Vũ Hàm không ngừng kêu la: “Trời ơi…đau quá chị Yến Như, em đau chết mất…”

Cô ta vừa khóc vừa kêu la thảm thiết.

Tư Mã Yến Như cũng cuống, cô ấy không dám xuống tay: “Vậy…vậy phải làm thế nào”.

Đám con gái vây quanh Tần Vũ Hàm cũng chỉ biết đứng nhìn.

“Cô ta bị chấn thương xương cụt rồi, nhất định phải dùng đến phương pháp xoa bóp đặc biệt để đánh tan máu bầm, nếu không sẽ khiến cho máu bầm tích tụ, từ đó ảnh hưởng đến thần kinh, nếu nghiêm trọng sẽ gây liệt người!”, Trần Dương xoay người lại nói khi đám người kia còn đang hoảng hốt.

Cái gì?

Bị liệt sao?

Tần Vũ Hàm nghe thấy vậy thì lại càng khóc lớn, cô ta chắc chắn là không muốn bị liệt rồi, như vậy sẽ sống không bằng chết.

Tư Mã Yến Như cũng lo lắng, cô ấy nhìn Trần Dương nói: “Sao anh biết rõ vậy, hay là anh có cách xử lý?”

Cô ấy nói tiếp: “Hay là anh qua xem giúp em gái tôi với”.
Chương 227: Xoa bóp

“Tôi có thể thử xoa bóp, chắc sẽ có hiệu quả”.

“Không, em không muốn hắn động vào em đâu chị Yến Như!”, Tần Vũ Hàm khóc nói.

“Nhưng mà…”

Tư Mã Yến Như còn chưa dứt câu, Trần Dương liền xen vào: “Có phải bây giờ cô cảm thấy hai chân tê tê, giống như bị hàng nghìn con kiến đốt đúng không?”

Nghe thấy vậy Tần Vũ Hàm liền ngừng khóc: “Sao…sao anh biết?”

Trần Dương cười nói: “Nếu như không chữa trị kịp thời, thì mấy phút nữa thôi, hai chân cô sẽ dần mất đi cảm giác. Nửa tiếng sau sẽ bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt, một giờ sau từ cổ xuống sẽ mất đi cảm giác”.

Sao cơ?

Từ cổ xuống sẽ mất đi cảm giác sao?

Đám người nghe thấy Trần Dương nói vậy thì ai cũng há hốc mồm, thật là đáng sợ quá đi?

“Có thật không vậy, hay anh ta nói quá lên”.

“Tôi cũng nghĩ vậy, chỉ là ngã một cái thôi mà sao mà nghiêm trọng thế được”.

“Chém gió thôi, đừng tin lời anh ta!”

Đám con gái ở bên cạnh Tần Vũ Hàm rối rít bàn tán với nhau, Tư Mã Yến Như nghe thấy cũng có lý, liền nói: “Hay là vậy đi, đợi mấy phút nữa xem tình hình có khá lên không”.

Năm phút sau Tần Vũ Hàm sợ hãi nói: “Chị Yến Như, em…sao chân em không cử động được nữa…liệu có phải em đã bị liệt rồi không?”

Tần Vũ Hàm lúc này cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Lúc này đám con gái xung quanh cũng nháo nhào lên.

Liệu có giống như lời anh ta nói không nhỉ?

“Đừng lo lắng, Vũ Hàm!”, Tư Mã Yến Như an ủi Tần Vũ Hàm, sau đó nhìn Trần Dương nói: “Trần Dương, anh làm thử xem sao! Anh cũng không muốn Vũ Hàm bị liệt đúng không?”

Haizz!

Trần Dương thở dài nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức!"

Nói rồi anh đi đến bên cạnh Tần Vũ Hàm, thấy cô ta nằm trên ghế như vậy anh cũng không khỏi nuốt nước bọt.

Bởi vì nhìn cô ta trông quá hấp dẫn, ngực phải gọi là hàng khủng, nên cho dù mặc bộ đồ bơi liền thân đi chăng nữa nhưng cũng không thể che hết được, phần ngực trắng lồ lộ ra.

Hơn nữa cặp mông thì cong vút lên, đúng là đẹp mê người.

Trần Dương hít sâu một cái, giơ đôi tay lên rồi xoa xoa lòng bàn tay cho ấm, sau đó bắt đầu xoa bóp.

Anh vừa chạm vào một lát, Tần Vũ Hàm đã cảm nhận được đôi bàn tay ấm áp đang xoa lấy mông mình.

Lát sau cô ta thẹn đỏ mặt, tai cũng đỏ ửng lên.

Lần trước thì bị Trần Dương nhìn thấy cơ thể, lần này thì lại để anh đụng chạm…thật là…

“Tôi sẽ làm mạnh tay chút, nên sẽ hơi đau, cô cố gắng chịu nhé”.

Trần Dương bắt đầu dồn lực xoa bóp thật mạnh.

“A…đau quá đi…”

Tần Vũ Hàm rướn cao đầu lên, giống như thiên nga dương cánh.

Trần Dương cứ vậy xoa bóp, nhưng tiếng kêu của cô ta lại chuyển dần từ kêu đau sang khoan khoái.

“Trời! Thoải mái quá đi!”

“Thoải mái thật sao?”

Mấy cô gái xung quanh nghe được giọng kêu rên rỉ của Tần Vũ Hàm thì không khỏi nghĩ này nọ.

Uỳnh uỳnh!

Trần Dương xoa xoa, sau đó dùng tay xoay mông của cô ta lại.

Một cơ thể thật mềm mại, lại còn có những vết hằn của phần dây buộc áo, càng khiến cho Trần Dương toát mồ hôi.

Năm phút sau Trần Dương dừng tay, lúc này anh cũng đã thấm mệt, mồ hôi chảy ướt lưng.

Tần Vũ Hàm nằm trên ghế thở hổn hển, cô ta cũng đổ rất nhiều mồ hôi.

Lúc này cô ta mới lấy lại tinh thần, thật lòng cô ta không hiểu được sao bản thân lại có thể phát ra những âm thanh mắc cỡ như vậy.

Thật là xấu hổ quá đi.

Hơn nữa lại trước mặt nhiều người như vậy, nên giờ cô ta không biết nên giấu mặt vào đâu nữa.

Haizz!

Lúc này Trần Dương đứng lên, thở phào nhẹ nhõm nói: “Được rồi, máu bầm cũng đã tan, về cơ bản là không có gì đáng lo nữa, tuy nhiên dù gì cũng có ảnh hưởng đến gân cốt, vậy nên cần thêm chút thời gian, nếu muốn mau chóng bình phục thì khoảng thời gian này chịu khó tĩnh dưỡng”.

“Trần Dương, không phải anh biết chế thuốc sao?”, Tư Mã Yến Như lên tiếng: “Tôi nhớ có một loại thuốc tên là Hổ Cốt Thang, có hiệu quả rất tốt, chắc anh biết chế chứ?”

Hổ Cốt Thang?

Trần Dương suy nghĩ một lát, Hổ Cốt Thang này là một loại thuốc cấp trung, dược liệu thì đơn giản nhưng có điều giờ này thì kiếm đâu ra Hổ Cốt?

“Yến Như à, cô có chắc anh ta biết chế thuốc không?”

“Đúng vậy đó, xoa bóp và chế thuốc là hai chuyện hoàn toàn khác nhau”.

Nếu mà uống linh tinh sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng.

Đám con gái vừa nói vừa nhìn về phía Trần Dương: “Tên này không phải là nhân viên xoa bóp của câu lạc bộ nào đó đấy chứ? Nhìn thì có vẻ giống đấy, Yến Như, hay bảo anh ta xoa bóp cho tôi đi!”

“Cả tôi, cả tôi nữa, bảo anh ta xoa bóp cho tôi trước đi!”

Tư Mã Yến Như cười nói: “Mấy cô im đi nào, anh ấy là một thầy chế thuốc chính hiệu đấy”.

Cái gì?

Anh ta là thầy chế thuốc sao?

Nghe Tư Mã Yến Như nói vậy đám người kia đều sững sờ.

Tuy nhiên Tư Mã Yến Như cũng không hề nhắc đến việc mấy hôm trước người bên hiệp hội y học cổ đã mang huy chương đến tặng anh, mà chuyện này thì không thể nào là giả được.

“Trần Dương, anh biết chế không?”

“Hổ Cốt Thang?”, Trần Dương cười nói: “Chế thì tôi biết chế, nhưng mà gấp gáp như này thì kiếm đâu ra dược liệu, hơn nữa bài thuốc này chủ yếu cần đến Hổ Cốt đó”.

Trần Dương không hề từ chối, mấy ngày trước đích thân người của hiệp hội y học cổ đã mang huy chương đến tặng anh, nếu giờ nói là không biết thì chẳng phải là nói dối hay sao?

“Tôi có dược liệu để chế Hổ Cốt Thang!”, Tư Mã Yến Như cười nói: “Tôi có một phòng thuốc, trong đó chắc có đủ nguyên liệu để chế Hổ Cốt Thang”.

“Chậc chậc, không hổ danh là con gái nhà Thế gia Kinh Thành, còn có cả phòng thuốc”, Trần Dương không giấu được ý nghĩ trong lòng.

“Được, vậy tôi sẽ đi xem xem!”, vừa nói anh vừa đi đến phòng thuốc.

Anh vừa bước vài bước thì Tần Vũ Hàm nằm trên ghế nói: “Anh đứng lại cho tôi, ai cần anh chế thuốc chứ, ai mà biết được thứ anh chế ra có phải là thuốc độc hay không?”

Haizz!

Trần Dương thở dài, nhìn Tư Mã Yến Như nói: “Cô nghe thấy rồi đó, không phải là tôi không giúp mà là cô ta không muốn”.

“Tôi quyết định rồi, không chế thuốc nữa, kể cả là cô có nói thế nào đi chăng nữa”, Trần Dương nhún vai một cái, có lòng tốt lại bị khinh thường thì ai mà không tức giận cho được.

“Tôi có đau đến chết cũng không cần đến anh, anh đừng có mà mơ”, Tần Vũ Hàm hậm hực nói.

“Được, vậy bye bye!”

Nói xong Trần Dương xoay người định bụng rời đi.

Chuyện gì không biết nữa, mời mình đến dự tiệc rồi ai ngờ đâu đến giọt nước còn chưa được ngụm nào vào mồm.

Thấy Trần Dương nổi giận, Tư Mã Yến Như vội vàng tiến đến ngăn anh lại: “Trần Dương, anh đừng có để bụng câu nói của Vũ Hàm, con bé nó có chút ngang bướng chứ không có gì đâu”.

Ngang bướng sao? Trần Dương cười một tiếng, dù có ngang bướng đến mức nào thì cũng phải biết phân rõ trái phải chứ.

Anh cũng đâu có phải là bố cô ta đâu mà phải nuông chiều cô ta.

“Tôi có chút chuyện nên xin phép về trước!”, vừa nói Trần Dương vừa muốn rời khỏi đây.

“Trần Dương, anh đừng về mà!”, lúc này Tư Mã Yến Như đột nhiên nắm lấy đôi tay Trần Dương, nhẹ nhàng cầu khẩn: “Anh đừng giận, tôi thay mặt Vũ Hàm xin lỗi anh, anh đừng giận con bé nhé, coi như…coi như là tôi cầu xin anh đi, được không?”

Trần Dương kinh ngạc nhìn Tư Mã Yến Như, anh không nghĩ là cô ấy lại có thể nói ra được những lời này?

“Chị Yến Như”, Tần Vũ Hàm nghiến răng nghiến lợi bò dậy, đi đến bên cạnh Tư Mã Yến Như, kéo tay cô ấy nói: “Chị không cần xin xỏ cái đồ thối tha này! Thuốc hắn chế ra em cũng không thèm!”

“Này tôi nói cho cô biết, lần này nếu như không phải vì tôi nể mặt chị Yến Như nhà cô ấy, thì còn lâu tôi mới giúp cô nhé”.

A, cũng mạnh miệng ghê nhỉ.

“Yến Như à, Hổ Cốt Thang là bài thuốc cấp trung, anh ta có thể chế được thật không vậy?”

“Đúng vậy đó, số lượng thầy chế thuốc không nhiều không phải vì khó đào tạo sao, nếu như không có tiềm lực về tài chính để duy trì thì không thể nào đào tạo ra được thầy chế thuốc. Cô xem anh ta trông nghèo hèn như vậy, sao có thể là thầy chế thuốc được… ”

“Đúng vậy, tôi chưa từng thấy thầy chế thuốc nào nghèo như vậy…”

Chính bởi vì số lượng thầy chế thuốc vô cùng ít ỏi, nên cho dù là mới đạt đến trình độ sơ cấp cũng đủ tư cách ngồi vào hàng khách quý của các Thế gia, chỉ cần chế bừa ra thuốc nào đó đem bán đều cũng rất có giá.

Còn đồ trên người Trần Dương toàn là hàng chợ, có nhìn thế nào cũng không giống một nhà chế thuốc.

Tư Mã Yến Như lắc đầu một cái, cô ấy không giải thích gì thêm: “Trần Dương, tôi đưa anh đến phòng thuốc”.

Trần Dương gật đầu, đi theo cô ấy đếm một căn phòng khá khuất, vừa mới mở cửa ra là đã thấy được được liệu bày trên bàn.

Mẹ kiếp, nhiều vậy sao?

Trần Dương như được mở rộng tầm mắt, chỗ này ít cũng phải vài nghìn vị chứ chả đùa.

Tư Mã Yến Như cười nói: “Trần Dương, ngoài nguyên liệu để chế Hổ Cốt Thang ra, nếu anh thích loại dược liệu nào cũng có thể chọn lấy một ít”.

Cái này cũng có thể coi là một sự trao đổi, cho dù các bài thuốc mới là cái quan trọng nhất, nhưng có một số dược liệu quý hiếm thì vô cùng đắt đỏ.

Thường thì các gia tộc khi mời nhà chế thuốc đến, đồng nghĩa với việc họ sẽ tặng cho những người này một số loại linh dược để cảm ơn, đương nhiên ngoài việc đó ra thì vẫn phải tiền nong đầy đủ.

Nghe thấy vậy Trần Dương cũng không khách khí!

Sau khi chọn ra dược liệu để chế Hổ Cốt Thang, anh lấy thêm mấy chục loại dược liệu hiếm nữa.

Nếu vậy thì, lát nữa sau khi về, anh có thể luyện được một số đan dược quý hiếm rồi.

Sau khi chọn được dược liệu, Tư Mã Yến Như dẫn anh đến phòng chế thuốc: “Trần Dương, anh cứ yên tâm ở đây chế thuốc, nếu cần gì thì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ mang đến cho anh”.

Nói xong, Tư Mã Yến Như rời đi.

Trần Dương gật đầu cười, sau đó anh bắt tay vào chế thuốc.

Trần Dương lấy một thanh Hổ Cốt ra, sau đó dùng dao nhỏ cạo lấy ít bột, rồi cho thêm dược liệu, thêm nước, đóng nắp.

Nửa giờ sau đã chế xong Hổ Cốt Thang, trong khoảnh khắc mở nắp ra anh nghe thấy tiếng mãnh hổ gầm.

Lần chế thuốc này anh đã dùng thủ pháp luyện đan, dùng chân khí để đẩy nhanh quá trình, rút ngắn thời gian xuống còn một nửa.

Tuyệt, Dược Lực 10 phần!

Trần Dương cười, anh dập lửa, đang lúc chuẩn bị gọi điện cho Tư Mã Yến Như thì anh cảm thấy lạnh cả sống lưng, một luồng khí lạnh đưa lên từ bàn chân.

Trần Dương liên đứng lên, xoay người nhìn lại.

Không biết từ khi nào có một người đàn ông mập, dáng người thấp bé, đầu đội vòng kim cô, mặc chiếc áo cà sa màu đen đứng đã sau lưng anh.

Đáng sợ nhất là trên cổ ông ta đeo sợi dây chuyền được sâu lại bằng mấy chục cái hình đầu lâu to nhỏ.

Mẹ kiếp, Trần Dương giật mình!

“Ông là ai? Tại sao lại ở đây? Là Tư Mã Yến Như kêu ông đến sao?”

Tên mập này không nói năng gì vọt đến, đánh mạnh một phát vào phía sau gáy Trần Dương.

Trước mặt anh bỗng tối sầm lại, bất tỉnh nhân sự ngay tức khắc.
Chương 228: Tôn Giả gầy

Cùng lúc đó, ở một nơi khác.

Tần Vũ Hàm nhìn Tư Mã Yến Như nói: "Chị Yến Như, đã hai tiếng đồng hồ trôi qua rồi mà tên thối tha kia vẫn không có động tĩnh gì, chắc hắn lừa chị thôi".

Thời gian này Tần Vũ Hàm đã điều tra tường tận về Trần Dương, tên thối tha này chỉ là thằng ở rể trong một gia tộc nhỏ hạng hai, sao lại biết chế thuốc chứ?

"Tôi thấy cũng đúng, chế thuốc gì mà lâu thế?"

"Phải đấy, chắc chắn là lừa đảo".

Lúc này, đám con gái nhao nhao lên nói.

Tư Mã Yến Như lắc đầu giải thích: "Không phải đâu, mấy ngày trước anh ấy còn tham gia cuộc thi thầy chế thuốc với cô giáo chúng tôi, hai ngày trước người của hiệp hội y học cổ còn đến tận nơi trao huy chương thầy chế thuốc nữa".

"Huy chương thầy chế thuốc? Chắc không phải huy chương cấp 1 đấy chứ?"

"Ha ha, tôi thấy cũng đúng, cho dù anh ta biết chế thuốc thì e cũng chỉ là thầy chế thuốc đẳng cấp thấp nhất thôi".

"Đúng vậy, phương thuốc trung cấp như Hổ Cốt Thang này ít nhất cũng phải là thầy chế thuốc cấp 4 mới chế được, một người cấp 1 như anh ta sao có thể luyện được chứ?"

Tư Mã Yến Như mỉm cười, thực ra hai ngày trước cô ấy cũng không nhìn rõ huy chương thầy chế thuốc của Trần Dương là cấp bậc gì, nhưng nghe nói anh và Ôn Nhu tham gia cuộc thi thầy chế thuốc đã chế Tẩy Tủy Thang, tuy thất bại nhưng cũng cho thấy anh ấy có năng lực nhất định.

Cô ấy bảo Trần Dương chế Hổ Cốt Thang thực ra cũng là muốn thử thách anh, nếu Trần Dương có thể chế được thật, tức là anh ít nhất cũng là thầy chế thuốc cấp 4.

Sau đó cô sẽ nghĩ cách khiến Trần Dương gia nhập gia tộc Tư Mã, để anh cống hiến cho gia tộc nhà họ.

"Hay là chúng ta đến phòng thuốc xem sao, đã lâu như vậy, chắc anh ấy cũng gần xong rồi".

Dứt lời cô dẫn các cô gái đến phòng thuốc.

Đến nơi, Tư Mã Yến Như gõ cửa: "Trần Dương, anh chế thuốc xong chưa? Tôi có thể vào được không?"

Đợi một lát mà không ai trả lời.

Tư Mã Yến Như nhíu mày: "Trần Dương..."

"Chị Yến Như, cứ đẩy cửa mà vào thôi", không chờ Tư Mã Yến Như lên tiếng, Tần Vũ Hàm đã sốt ruột đẩy thẳng cửa ra.

Các cô gái bước vào phòng thuốc, bên trong ngoài ngọn lửa chưa tắt thì không thấy bóng dáng Trần Dương đâu.

Tư Mã Yến Như lập tức như bị sét đánh, đứng ngây ra tại chỗ.



Không biết đã hôn mê bao lâu, Trần Dương mới tỉnh lại.

Đập vào mắt là một căn phòng phong cách cổ xưa, và một mùi thơm quyến rũ.

Chà!

Trần Dương xuýt xoa, sờ chiếc gáy bị đau rồi đứng dậy.

Căn phòng này nhìn quen quá.

Đúng lúc Trần Dương đang nhớ lại, giọng một người phụ nữ đột nhiên vang lên: "Tỉnh rồi à?"

Giọng nói kia vô cùng mệt mỏi, nhưng Trần Dương nghe thấy lại rùng mình một cái.

"Phu... phu nhân", Trần Dương quay ngoắt người lại, nhìn thấy Mộc Thuyên đang nằm nghiêng trên giường.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô ta, Trần Dương liền nhớ tới đêm đó, anh và Giáo chủ phu nhân đã triền miên trên chiếc giường này…

"Còn nhìn lung tung nữa tôi sẽ móc mắt anh ra", Mộc Thuyên trừng mắt nhìn Trần Dương một cái.

Trần Dương nhìn Mộc Thuyên cười khổ: "Phu nhân, hoá ra là người cô cử tới à? Lần sau muốn gọi tôi đến thì cô cứ nói thẳng, để tôi còn chuẩn bị tâm lý".

"Thế này sẽ nhanh hơn", Mộc Thuyên nhìn Trần Dương một cái.

Trần Dương cũng cạn lời, không biết đáp lại thế nào nữa.

"Đúng rồi", Mộc Thuyên hỏi ngược lại một câu: "Chuyện lần trước tôi giao cho anh làm thế nào rồi? Lấy được đồ tôi cần chưa?"

Mẹ kiếp!

Anh biết ngay Giáo chủ phu nhân tìm anh đến là vì chuyện này mà.

Làm sao bây giờ?

"Điếc à? Không nghe thấy tôi nói gì sao?"

"Không... không phải", Trần Dương cười khổ một tiếng đáp: "Bẩm phu nhân, học viện Lục Phái có rất nhiều cao thủ, Lục Đại Phái đã cử rất nhiều cao thủ ẩn núp ở các nơi trong trường, hiện thuộc hạ đã có chút manh mối..."

"Ồ, nói tôi nghe xem nào", Mộc Thuyên lập tức hứng thú.

Đầu óc Trần Dương nhanh chóng nhảy số: "Thái Cực Kinh có khả năng giấu trong Tàng Kinh Các của học viện Lục Phái. Nhưng mỗi tầng của Tàng Kinh Các đều có cao thủ canh giữ, thuộc hạ cần chút thời gian nữa mới có thể..."

"Tàng Kinh Các à? Chỗ này thì tôi biết", Mộc Thuyên xua tay ngắt lời Trần Dương: "Nghe nói trong Tàng Kinh Các cất giữ các bí tịch độc môn của Lục Đại Phái, mỗi tầng đều có cao thủ canh giữ. Với tính thận trọng của lão già Trương Viễn Kiều kia, Thái Cực Kinh đúng là có khả năng ở đó thật".

Nghe Mộc Thuyên nói, Trần Dương thở phào nhẹ nhõm, mẹ kiếp, bị anh lừa thật.

Thực ra thời gian này đến Trương Viễn Kiều ở đâu anh cũng không biết, đi đâu tìm Thái Cực Kinh chứ?

"Phu nhân thánh minh", Trần Dương chắp tay nói với Mộc Thuyên.

"Miệng lưỡi dẻo quẹo", Mộc Thuyên dường như bỏ qua cho Trần Dương, chỉ sang bên cạnh: "Ngồi xuống nói chuyện đi".

"Cảm ơn phu nhân".

Dứt lời Trần Dương ngồi xuống chiếc ghế cách giường không xa, từ góc anh ngồi nhìn Mộc Thuyên, thậm chí có thể thấy được hàng mi rung nhẹ của cô ta.

Người phụ nữ này đẹp thật, nhất là sau khi từ thiếu nữ trở thành phụ nữ, cô ta dường như trở nên ngày càng hấp dẫn.

"Cuối tuần sau là mừng thọ bảy mươi của giáo chủ, anh là Thánh Tử Thần Giáo, đã nghĩ ra tặng quà gì cho giáo chủ chưa?"

Trần Dương vỗ đầu một cái, sao anh có thể quên mất chuyện này chứ?

Nghĩ đến đây, Trần Dương cười một tiếng, nói với Mộc Thuyên: "Phu nhân, xin hỏi giáo chủ thích nhất cái gì?"

"Sao vậy? Chạy đến chỗ tôi để moi tin à?", Mộc Thuyên khẽ cười: "Nếu tôi nói cho anh biết thì được lợi gì không?"

Mộc Thuyên không biết, lúc cô ta nói câu này trông vô cùng trẻ con, cứ như một cô gái đang đòi quà bạn trai.

Dáng vẻ thiếu nữ này lọt vào mắt Trần Dương, khiến anh không nhịn được đưa tay sờ mặt cô ta: "Vậy cô muốn gì nào?"

Vừa dứt lời Trần Dương đã thấy hối hận.

Mẹ kiếp, sao anh lại hành động như vậy? Sao lại ăn nói như vậy?

Mộc Thuyên cũng ngây người, lập tức khuôn mặt ửng hồng, cũng không biết là vì ngại hay giận.

"Trần Dương, anh to gan lắm, dám trêu ghẹo cả Giáo chủ phu nhân!"

"Phu... phu nhân, thuộc... thuộc hạ không cố ý..."

Trần Dương chưa nói xong, Mộc Thuyên đã lên tiếng: "Không cố ý thì tức là có ý hả?"

"Không, thuộc hạ không dám, là do Giáo chủ phu nhân quá đẹp, thuộc hạ không kìm được lòng mới làm vậy", Trần Dương vội vàng giải thích với Mộc Thuyên.

Nghe thấy câu này, Mộc Thuyên theo bản năng cắn chặt môi.

Cô ta cũng không biết rốt cuộc bản thân mình làm sao, theo lý mà nói, Trần Dương là kẻ dưới mà ngang nhiên chọc ghẹo cô ta, cô ta nên tức giận mới phải. Nhưng trong lòng cô ta không những không chút tức giận, mà còn cảm thấy vui vẻ.

Cảm xúc kỳ lạ này khiến cô ta không biết phải làm sao.

Lẽ nào sau đêm hôm đó, cô ta đã thích anh?

Không... không được, những lời như vậy nói ra sẽ chết người…

"Anh đi đi, hãy nhớ anh là Thánh Tử của Thần Giáo, mừng thọ giáo chủ anh không được đến muộn", Mộc Thuyên nhìn Trần Dương một cái, rồi hét ra ngoài cửa: "Tôn Giả gầy, đưa anh ta về đi".

Vừa nói xong, một bóng dáng to béo bước vào.

Trần Dương nhìn một cái, đây chẳng phải tên béo đánh ngất anh sao? Hoá ra hắn tên là Tôn Giả gầy.

Nhưng hắn béo thế này, gọi là Tôn Giả gầy mà cũng nghe lọt tai sao?

Trần Dương không hiểu được tự hỏi lòng mình.

"Đi theo tôi!", Tôn Giả gầy bước lên tóm cổ áo Trần Dương, xách anh rời khỏi khuê phòng của Mộc Thuyên.

"Này... thả tôi xuống, tôi tự đi được!"

Sau khi đến bến tàu, Tôn Giả gầy ném Trần Dương lên thuyền, rồi đánh thức đệ tử lái thuyền.

Trần Dương ôm bụng, nhăn nhó đau đớn đứng dậy.

Mẹ kiếp, tên béo này ra tay cũng mạnh thật, lẽ nào hắn không biết anh là Thánh Tử sao?

Hay là hắn có thân phận rất cao?

Cả đường đi Trần Dương nghĩ cách bắt chuyện với hắn, nhưng tên béo này cứ ngồi thiền ở mũi thuyền, không thèm quan tâm đến anh.

Trần Dương không biết nói gì, nằm luôn xuống boong thuyền nghỉ ngơi.

Kết quả vừa nhắm mắt, tên Tôn Giả gầy vốn đang nhắm mắt kia lại mở miệng: "Anh tên Trần Dương đúng không? Có thể giúp tôi một việc không?"

"Xin lỗi là không".

"Tôi hy vọng anh có thể giúp tôi tìm một người ở học viện Lục Phái. Chỉ cần anh tìm thấy, tôi có thể đồng ý với anh ba việc, việc gì cũng được", Tôn Giả gầy dường như không nghe thấy lời Trần Dương, lẩm bẩm tự nói.

"Tôi không có hứng với điều kiện của anh", Trần Dương không thèm nghĩ đã từ chối thẳng thừng.

"Đừng vội từ chối, chỗ tôi còn có một tin tức liên quan đến anh, chờ tôi nói xong cũng không muộn", Tôn Giả gầy nhìn Trần Dương nói: "Cuối tuần sau mừng thọ giáo chủ, có người muốn ra tay với anh".

Sao cơ?

Trần Dương ngồi bật dậy: "Sao anh biết?"

"Anh không cần quan tâm làm sao tôi biết, tôi chỉ hỏi anh có đồng ý với thỉnh cầu của tôi không. Nếu anh đồng ý, tôi sẽ bảo vệ anh bình an trong buổi mừng thọ giáo chủ, nếu anh không đồng ý thì hãy tự bảo trọng".

"Xì, anh doạ ai đấy? Tôi là Thánh Tử đấy nhé!", Trần Dương cười một tiếng: "Với lại Giáo chủ và phu nhân đều có mặt, ai dám ra tay?"

Hơ hơ...

Tôn Giả gầy cười khinh miệt: "Ngu ngốc, chính vì anh là Thánh Tử nên mới trở thành cái gai trong mắt một số người. Giáo chủ năm nay đã bảy mươi tuổi, cho dù thần công cái thế thì anh nghĩ giáo chủ có thể trụ được mấy năm nữa?"

Hắn vừa dứt lời, Trần Dương không nhịn được rùng mình một cái.

Anh đúng là Thánh Tử, nhưng vây cánh của anh ở Thần Long Giáo còn yếu, đột nhiên bước lên vị trí cao, đối với anh không phải chuyện tốt, mà còn là hoạ lớn.

Phải biết rằng, Thánh Tử là người có quyền lợi kế thừa vị trí giáo chủ, lúc nào Giáo chủ quy tiên thì anh chính là Giáo chủ đời tiếp theo.

Không đủ tài đức sao có thể kế thừa vị trí cao? Không có thế lực của mình ủng hộ, sao có thể khiến mọi người phục tùng?

Trong khoảnh khắc này, Trần Dương đã nghĩ đến rất nhiều thứ.

Giáo chủ tuổi tác đã cao, ngày càng ít quản lý Thần Giáo, lúc này ông ta nhân cơ hội đẩy anh ra, để anh trở thành bia ngắm cho người khác.

Hoá ra từ lần trước anh bị bắt vào Nhật Nguyệt Thần Giáo là đã có sự tính toán trước.

Mẹ kiếp, lão già nham hiểm!

Sắc mặt Trần Dương thoắt cái tái mét.

"Hơ hơ, nghĩ thông suốt nhanh thế à? Cũng không phải ngu ngốc lắm!", Tôn Giả gầy cười hi hi: "Thế nào, có muốn làm vụ trao đổi với tôi không?"

"Tại sao? Tại sao anh lại nói cho tôi biết? Rốt cuộc anh có mưu đồ gì?", Trần Dương nhìn hắn, gằn từng chữ.
Chương 229: Xảy ra chuyện rồi

"Hơ hơ..."

Tôn Giả gầy khẽ cười, sau đó nhắm mắt lại, tiếp tục ngồi thiền.

Trần Dương sau khi trầm ngâm một lát, sắc mặt nghiêm trọng nói: "Được, tôi đồng ý với anh..."

"Tốt", Tôn Giả gầy mở mắt, mỉm cười nhìn Trần Dương.



Lúc Trần Dương về đến thành phố Tây Xuyên đã là mười giờ sáng.

Đêm qua trên biển nổi gió to, sóng biển cao mấy mét suýt nữa thì đánh lật thuyền.

Vì vấn đề an toàn, bọn họ chỉ đành quay lại bến tàu Băng Hỏa Đảo, cùng Tôn Giả gầy hứng gió lạnh một đêm trên boong thuyền.

Ở trên biển điện thoại của Trần Dương không có tín hiệu, vừa lên bờ nó đã rung lên không ngừng.

Có mấy chục cuộc gọi nhỡ và mấy chục tin nhắn, có của Từ Tiểu Nhu, Tư Mã Yến Như và Tô Diệu.

"Ông xã, anh đi đâu vậy?"

"Anh mau nghe điện thoại đi, xảy ra chuyện rồi..."

"Ông xã, anh mau đến đi, em ở bệnh viện Nhân Dân số 5..."

Nhìn thấy tin nhắn Tô Diệu gửi, Trần Dương lập tức sốt ruột, chặn một chiếc taxi ở bến tàu, chạy thẳng đến bệnh viện.

Cùng lúc đó, trong phòng bệnh của bệnh viện Nhân Dân số 5.

Đường Tĩnh nằm trên giường bệnh, lúc này trên đầu bà ta quấn một lớp băng dày.

Tô Diệu ngồi ở cạnh giường, dáng vẻ tâm sự nặng nề.

"Diệu Diệu, vẫn chưa liên lạc được với thằng vô dụng kia sao?"

"Mẹ, Trần Dương chắc chắn là có chuyện gì gấp..."

Không để Tô Diệu nói xong, Đường Tĩnh đã ngắt lời cô: "Được rồi, con đừng viện lý do cho thằng vô dụng đó nữa. Mẹ thấy nó chỉ mong mẹ chết cho nhanh thôi".

"Mẹ, mẹ nói gì vậy?", Tô Diệu nghe mẹ mình nói xong, trong lòng cũng thầm sốt ruột, sao lâu vậy rồi mà Trần Dương còn chưa đến?

Nghĩ đến đây, cô bước đến cửa phòng bệnh, để xem anh đã đến chưa.

Kết quả vừa ra khỏi cửa, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt cô.

Người này không phải Trần Dương thì còn là ai?

Đúng lúc này, Trần Dương cũng nhìn thấy Tô Diệu, anh tỏ vẻ lo lắng chạy đến: "Em không sao chứ vợ? Sao lại đến bệnh viện thế?"

Dứt lời, anh kéo Tô Diệu lại, kiểm tra kĩ càng, thấy cô không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.

"Cuối cùng anh cũng đến", giây phút nhìn thấy Trần Dương, Tô Diệu cảm giác như tìm thấy chỗ dựa.

Cô ôm chầm lấy Trần Dương, nghẹn ngào nói: "Anh không biết lúc mẹ gọi cho em bảo bà xảy ra chuyện, em đã sợ đến mức nào đâu".

Mẹ xảy ra chuyện rồi?

Trần Dương trong lòng ngạc nhiên, lập tức hỏi: "Thế mẹ đâu? Bà ấy đang ở đâu?"

Tô Diệu lau nước mắt ở khoé mi: "Mẹ... mẹ đang trong phòng bệnh".

Hai tiếng trước, lúc Đường Tĩnh gọi cho cô bảo bà ta xảy ra chuyện, giờ phút đó cô cảm thấy trời như sắp sập xuống.

Nhất là bố cô vẫn đang ở nước ngoài, nếu mẹ có mệnh hệ gì thì cô không thể tưởng tượng nổi.

"Được, anh vào thăm mẹ", Trần Dương hôn một cái lên trán cô, kéo tay cô bước vào phòng.

Vừa vào cửa, Trần Dương đã nhìn thấy Đường Tĩnh nằm trên giường bệnh.

"Mẹ không sao chứ?", Trần Dương hỏi han đầy quan tâm.

"Hừ, vẫn chưa chết được", Đường Tĩnh lạnh lùng đáp: "Diệu Diệu, bảo cậu ta cút ra ngoài, mẹ không muốn nhìn thấy cậu ta".

"Mẹ...", Tô Diệu bất đắc dĩ nhìn Đường Tĩnh.

"Mẹ không muốn nhìn thấy con thì con có thể đi, nhưng có một chuyện con muốn biết", Trần Dương nói: "Là ai đánh mẹ ra nông nỗi này?"

Tuy Đường Tĩnh luôn ghét anh, nhưng dù gì bà ta cũng là mẹ của Tô Diệu, là mẹ vợ của anh.

Bà ta bị người ta đánh thế này, anh chắc chắn sẽ trả thù thay.

Anh vừa nói xong, sắc mặt Đường Tĩnh liền trở nên khó coi, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Lúc này, Tô Diệu ở bên cạnh cũng không nhịn được mở miệng hỏi: "Đúng đấy mẹ, là ai đánh mẹ ra nông nỗi này, con nhất định phải báo cảnh sát bắt hắn lại".

Thật ra, sau khi biết Đường Tĩnh xảy ra chuyện, cô vẫn luôn rất hoảng loạn, chưa kịp hỏi bà ta.

Thấy Đường Tĩnh không nói gì, Tô Diệu hỏi: "Mẹ, có phải mấy người lần trước lại đến siết nợ không?"

"Không... không phải", Đường Tĩnh vội vàng lắc đầu, sau đó nhìn với ánh mắt trốn tránh: "Diệu Diệu, mẹ đã làm một chuyện sai lầm, con có thể tha thứ cho mẹ không?"

Tô Diệu ngây người: "Rốt cuộc là có chuyện gì ạ?"

Đường Tĩnh chột dạ: "Mẹ... mẹ thế chấp mất căn biệt thự của chúng ta rồi".

Cái gì?

Thế chấp biệt thự? Thế chấp cho ai?

Nghe xong, Tô Diệu vô cùng tức giận. Cô bị thương nặng mới khỏi không được nổi nóng, bây giờ nghe nói Đường Tĩnh đã thế chấp biệt thự của nhà, lồng ngực bỗng trở nên đau nhói.

Cô đau đớn nhìn Đường Tĩnh: "Mẹ, tại sao? Tại sao mẹ lại làm vậy?"

Trần Dương vội vàng ôm lấy Tô Diệu: "Bà xã, em mau ngồi xuống đi".

Vừa nói anh vừa truyền chân khí vào người cô.

"Con gái ngoan, con đừng tức giận, mẹ... mẹ cũng không muốn thế mà..."

Đường Tĩnh thở dài, mặt mày ủ dột kể lại.

Sau lần trước Đường Tĩnh đánh mạt chược thua ba triệu bị người ta siết nợ, trong nhà đã hết sạch tiền.

Điều này khiến Đường Tĩnh vô cùng khó chịu vì bà ta đã quen sống trong nhung lụa.

Bà ta muốn đi spa, muốn mua mỹ phẩm đắt tiền, túi xách hàng hiệu, cái gì cũng cần đến tiền.

Những ngày tháng thiếu thốn quả thực vô cùng khó chịu, Đường Tĩnh bắt đầu nghĩ làm sao để kiếm tiền.

Mấy ngày trước, một bạn học cấp ba tên Phan Cầm tìm được Đường Tĩnh, Phan Cầm là một người bán bảo hiểm.

Bà ta nói gần đây công ty bà ta ra mắt một sản phẩm quản lý tài chính mới, đầu tư mỗi ngày một trăm sẽ được một tệ hoa hồng, đầu tư một nghìn là được mười tệ, phần trăm hoa hồng mỗi ngày lên đến 1%.

Ba tháng là thu hồi vốn, phần trăm hoa hồng mỗi năm lại còn kinh khủng hơn, lên đến 360%.

Đầu tư càng nhiều thì hoa hồng cũng càng cao, hơn nữa còn được rút bất cứ lúc nào, nhưng chỉ được rút 10% tiền mặt, muốn rút hết thì phải chờ sau một năm.

Nghe thấy dự án này, Đường Tĩnh lập tức xiêu lòng.

Nhưng lúc đầu bà ta cũng không dám đầu tư nhiều, chỉ đầu tư hai mươi ngàn tệ trong tay, sau đó hàng ngày Phan Cầm đều chuyển cho bà ta hai trăm tệ qua wechat.

Đến ngày thứ ba, Đường Tĩnh không chịu được cám dỗ nữa, giấu Tô Diệu thế chấp cả biệt thự.

Tổng cộng bà ta đã thế chấp được hai mươi triệu, tiền lãi mỗi tháng phải trả cũng mất hai ba triệu.

Nhưng Đường Tĩnh không quan tâm, hoa hồng mỗi ngày của hai mươi triệu là hai trăm ngàn, một tháng là sáu triệu, lãi suất tuy cao nhưng lợi nhuận bà ta thu được còn cao hơn.

Hơn nữa bà ta cũng đã nghĩ kĩ, chờ dự án này ổn định, bà ta cũng sẽ không cho Tô Diệu livestream nữa, cứ yên tâm ở nhà hưởng phúc thôi.

Trong hai ngày sau khi Đường Tĩnh chuyển tiền cho Phan Cầm, ngày nào Phan Cầm cũng chuyển tiền cho bà ta đúng hẹn. Nhưng đến ngày thứ ba thì Phan Cầm không chuyển tiền đúng hẹn nữa.

Hỏi thì Phan Cầm bảo bởi vì công ty đầu tư thất bại, cả tiền lẫn hoa hồng của Đường Tĩnh đều mất sạch.

Đường Tĩnh lúc đó nóng ruột, to tiếng đòi Phan Cầm phải giải thích.

Nhưng Phan Cầm lạnh lùng buông một câu quản lý tài chính có rủi ro, đầu tư phải thận trọng, rồi cúp điện thoại.

Lúc này Đường Tĩnh mới biết là mình bị lừa.

Ngày hôm qua, không ít bạn học trước kia gọi điện cho Đường Tĩnh, nói bọn họ cũng bị Phan Cầm lừa.

Cả đám sau khi bàn bạc liền đến công ty bảo hiểm của Phan Cầm chặn bà ta.

Kết quả công ty bảo hiểm này cũng không phải công ty bảo hiểm đàng hoàng, giám đốc của bọn họ tên Chu Cương Cường, là dân anh chị, lúc đó đã gọi một đám người đến đánh bọn họ.

Bà ta còn may, nghe nói có người còn bị đánh gãy tay gãy chân.

Nói đến đây, Đường Tĩnh vừa tức tối vừa sợ hãi, còn có chút hối hận.

Sao bà ta lại ngu ngốc như vậy? Làm gì có gì tự dưng từ trên trời rơi xuống?

Bây giờ thì hay rồi, nhà đã bị thế chấp, tiền lãi hai ba triệu mỗi tháng sau này phải tính sao đây?

Đường Tĩnh bây giờ vốn đã khó chịu, nhìn thấy Trần Dương lại càng tức tối hơn: "Cậu còn đứng đây làm gì? Còn không mau cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu".

Đồ vô dụng, chẳng được tích sự gì, biết vậy mấy ngày trước đã không cho cậu ta dọn về.

Bây giờ bà ta rất hối hận, chỉ mũi Trần Dương mắng: "Tôi nói cho cậu biết, cậu nhanh chóng quay về dọn hết đồ đi, tôi không muốn sống chung một nhà với đồ vô dụng như cậu".

Bà ta đã tạo nghiệt gì mà có thằng con rể vô dụng thế này không biết?

Nhìn con rể nhà người ta không phải CEO thì cũng là quản lý cấp cao doanh nghiệp, còn đồ vô dụng này thì sao?

Ngày nào cũng ham ăn lười làm chơi game mobile, ăn cơm nhà bà ta, dùng đồ nhà bà ta, mọi áp lực đều dồn lên vai con gái bà ta, đâu giống một người đàn ông?

Trần Dương không nói gì, nói thật, hơn hai năm nay anh bị mắng đã quen rồi.

Anh hiểu tính của Đường Tĩnh hơn bất cứ ai, bà ta chính là kiểu người được nước thì lấn tới.

Thấy anh im lặng, Đường Tĩnh càng tức hơn: "Đồ không biết xấu hổ, nếu cậu có chút liêm sỉ thì cũng không còn mặt mũi mà đứng ở đây rồi. Tôi cũng không biết bố mẹ cậu dạy kiểu gì mà có loại người như cậu".

Thấy Đường Tĩnh lôi cả bố mẹ mình vào, Trần Dương hơi biến sắc. Mắng anh thì được, nhưng mắng cả bố mẹ anh thì hơi quá đáng rồi đấy.

Thấy sắc mặt Trần Dương không tốt, Tô Diệu khẽ cắn môi, kéo anh một cái, thấp giọng nói: "Trần Dương, anh... anh đừng chấp mẹ em. Mẹ bây giờ đang tức giận, anh đừng giận nhé..."

Dứt lời, cô lại nói với Đường Tĩnh: "Mẹ, mẹ có thể đừng đổ hết trách nhiệm lên Trần Dương mỗi khi có lỗi không?"

Chuyện này thì liên quan quái gì đến Trần Dương?

Đường Tĩnh tức phát run, chỉ vào Tô Diệu nói: "Con đang trách mẹ sao? Con tưởng mẹ muốn như vậy sao? Nếu không phải muốn để con sống tốt hơn, mẹ cần gì làm như vậy? Nếu cậu ta có năng lực hơn chút thì mẹ phải vậy sao?"

Lúc này những người khác trong phòng bệnh cũng không nhịn được nhìn Trần Dương, từ lâu đã nghe nói nhà Đường Tĩnh có một thằng con ở rể, không ngờ lại là thật.

Không ít người không nhịn được cười trộm, thằng nhãi này cũng thật là vô dụng.

"Mẹ, mẹ có thể đừng gây sự vô lý nữa được không? Nếu không phải mẹ tin lời người khác, thì ra nông nỗi này sao?", Tô Diệu không nhịn được nữa nói toẹt ra.

"Con... con mắng cả mẹ!", Đường Tĩnh không dám tin nhìn Tô Diệu, lập tức nước mắt trào ra, bà ta nằm trên giường bệnh kêu trời gọi đất: "Trời ơi, tôi không sống nữa, tôi bị lừa chẳng phải vì cái nhà này sao? Chẳng phải vì muốn con sống tốt hơn sao? Hu hu..."

Đúng lúc này, không ít người trong phòng bệnh đều lên tiếng: "Sao cháu có thể trách mẹ cháu như vậy được? Bà ấy cũng vì tương lai của các cháu mới đặt cược một ván".

"Phải đấy, các cô đều là bạn học của mẹ cháu, mẹ cháu thực sự yêu cháu lắm".

"Đường Tĩnh, bà đừng khóc nữa, con bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện, bà đừng đau lòng".

"Phải đấy, bà còn đang bị thương đấy, đừng khóc nữa..."

"Cậu xem cậu làm con rể kiểu gì vậy? Không có chút trách nhiệm đàn ông gì cả".

Mọi người trong phòng bệnh vừa chỉ trích Trần Dương vừa an ủi Đường Tĩnh, loạn cào cào hết cả lên, khiến Trần Dương nghe mà đầu muốn nổ tung.
Chương 230: Con nuôi

Lúc này Tô Diệu hít sâu một hơi, đi tới bên giường bệnh, cắn môi nói với Đường Tĩnh: "Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, là con không tốt, đã trách nhầm mẹ...”

Nghe thấy thế, Đường Tĩnh lập tức ngừng khóc, nức nở nói: “Mẹ không trách con đâu, đợi đến khi con làm mẹ rồi còn sẽ hiểu được lòng mẹ thôi”.

Tô Diệu cũng thương cho Đường Tĩnh, đưa tay lau nước mắt cho bà ta.

Trần Dương đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ sự việc, từ khi Đường Tĩnh khóc đến khi ngừng khóc chỉ trong chưa đầy một phút.

"Này cậu kia, mẹ vợ cậu khóc lâu như vậy mà cũng không biết đi rót lấy một ly nước à, mắt cậu có vấn đề à!"

"Đúng rồi đó, nhìn thì cũng cao ráo sáng sủa đấy nhưng hóa ra lại là cái loại không biết gì”.

Lúc này, mấy bà bạn của Đường Tĩnh liên tiếp công kích Trần Dương.

Nghe bọn họ nói vậy, Trần Dương cũng không biết nói gì hơn, những người này làm sao vậy, chả hiểu đầu cua tai nheo ra sao mà cứ ở đây phán như đúng rồi ấy.

Nghe mọi người chỉ trích Trần Dương, Tô Diệu nhìn anh đầy áy náy.

Trần Dương cười cười, mặc kệ bọn họ nói gì thì nói, anh đi tới bên cạnh rót một ly nước.

Nhìn thấy Trần Dương rót nước, những người này vẫn không ngừng lên án anh.

Lúc này có người nói: "Mọi người nói xem chúng ta có nên báo cảnh sát không?"

"Báo cảnh sát? Anh muốn chết à? Anh không biết cái tên Chu Cương Cường đó là ai sao?"

Khi nghe thấy ba chữ "Chu Cương Cường", người đàn ông đề nghị báo cảnh sát ngay lập tức im bặt.

Ai trong phòng cũng biết Chu Cương Cường làm công việc gì? Tên đó là một tay xã hội đen!

Nếu cảnh sát đến thì sao?

Tất cả đều đã ký tên vào hợp đồng rồi, cho dù cảnh sát có đến, họ cũng không thể làm gì hắn!

Nghĩ đến đây, mọi người xung quanh đều thất vọng.

Họ đều là những người bình thường, nếu Chu Cương Cường định tìm họ để tính sổ, thì không ai trong số họ có thể trốn thoát được.

Hơn nữa người ta đồn rằng người đứng đằng sau hắn là Lưu Quốc Bang.

Đây mới chính là ông chủ thực sự, chỉ cần dùng đầu ngón tay thôi cũng có thể dí chết được bọn họ, ai mà dám chọc vào ông ta chứ.

Nghe vậy, Trần Dương không khỏi bật cười, hóa ra người tên Chu Cương Cường này là đàn em của Lưu Quốc Bang, chuyện này xem ra rất đơn giản.

Khi anh đang phân vân có nên gọi điện thoại cho Lưu Quốc Bang hay không, thì Đường Tĩnh đột nhiên lên tiếng: "Đừng sợ, tôi có cách để lấy lại được tiền!"

Gì cơ?

Bà có thể lấy lại được tiền á?

Lúc này, ánh mắt của mọi người trong phòng bệnh đều tập trung cả vào Đường Tĩnh.

"Đường Tĩnh, bà không nói đùa đấy chứ? Chu Cương Cường này tàn nhẫn lắm đấy, bà dám đối đầu với hắn á?"

“Đúng đấy, bà không phải là đang đùa với chúng tôi đấy chứ?”, lúc này, một bà bạn tên Khổng Dĩnh nói: “Chuyện này không đem ra đùa được đâu đấy”.

Đường Tĩnh liếc bà ta một cái rồi tự tin nói: "Ai mà có thời gian đi đùa với nhà bà? Tôi quen một cậu trai này, nhà làm kinh doanh, có quan hệ rộng rãi, cậu ta nhất định có thể giúp tôi lấy lại tiền!"

“Mẹ, là ai vậy?”, Tô Diệu liền hỏi.

"Con gái ngoan, con còn nhớ Hàn Huân không?"

“Hàn Huân?”, Tô Diệu nhíu mày, đó không phải là bạn đại học của cô sao?

"Mẹ, mẹ đang nói tới cậu ta à?"

“Ừ”, Đường Tĩnh cười nói: “Diệu Diệu, không phải Hàn Huân này trước kia đã luôn theo đuổi con sao? Mẹ vẫn còn giữ liên lạc với cậu ta, cậu ta còn muốn nhận mẹ làm mẹ nuôi đấy!”

Nghe vậy, Trần Dương lập tức nhíu mày.

Gì đây? Kiểu này là muốn nói giúp cho người theo đuổi Tô Diệu trước mặt mình luôn à?

Tô Diệu sốt sắng: "Mẹ, mẹ ... mẹ không phải là muốn nhờ cậu ta giúp đấy chứ?"

Hàn Huân này là bạn cùng lớp đại học của Tô Diệu, và cũng là người đã theo đuổi cô trước đây, cậu ta cũng thuộc dạng nhà có điều kiện, là một nhà giàu có tiếng.

Nhưng Tô Diệu không thích cậu ta nên đã cự tuyệt sự theo đuổi của cậu ta.

Đường Tĩnh nói: "Đương nhiên là phải nhờ cậu ta rồi, Hàn Huân đã nói muốn nhận mẹ làm mẹ nuôi cơ mà, nhờ cậu ta giúp đỡ thì có sao đâu? Không phải con trước kia cũng khá thích cậu ta sao?"

“Mẹ, mẹ nói linh tinh cái gì vậy?”, Tô Diệu vô cùng tức giận, vội vàng giải thích với Trần Dương: “Chồng à, em chưa từng thích cậu ta, cũng chưa từng ở bên cậu ta, anh phải tin...”

Cô chưa kịp nói xong, Trần Dương đã nắm lấy tay cô, nói: "Vợ ngốc, tất nhiên là anh tin em rồi”.

Kết hôn với Tô Diệu lâu như vậy rồi, anh biết rất rõ tính cách và thói quen của Tô Diệu, cô có nói dối hay không tất nhiên là anh phải biết chứ?

Đây chẳng qua cũng chỉ là Đường Tĩnh muốn phá họ nên mới cố ý nói vậy.

Nghe Trần Dương nói, Tô Diệu thở phào nhẹ nhõm, cô đang định nói Đường Tĩnh đừng phiền đến cậu ta nữa, lúc cô còn đang nghĩ cách thì Đường Tĩnh đã bấm số gọi cho Hàn Huân rồi.

"Alo, Hàn Huân à? Cô Đường Tĩnh đây ... Con có thể đến bệnh viện Nhân dân số năm một chuyến được không? A ... Cô không bị bệnh, cô chỉ muốn nhờ con giúp một việc ... Được được, cô ở phòng số 18".

Nói xong Đường Tĩnh cúp máy, sau đó tự tin nhìn Khổng Dĩnh: "Cậu ta nói mười lăm phút nữa sẽ có mặt, chỉ cần cậu ta đồng ý giúp, chúng ta có thể lấy lại không thiếu một đồng nào”.

"Thật không đấy?"

Lúc này, những người ở giường bệnh bên cạnh đều nhìn Đường Tĩnh với vẻ mặt tràn đầy hi vọng.

“Thật chứ sao, tôi có nói điêu bao giờ đâu nào!”, Đường Tĩnh cười nói: “Hàn Huân này nhà không những có tiền lại còn có quyền, nếu không phải cậu ta thích con gái của tôi, tôi đã giới thiệu với các bà lâu rồi!"

"Đường Tĩnh, con gái bà đã kết hôn rồi, hay là bà cho tôi thông tin liên lạc của cậu ta đi, con gái tôi còn chưa kết hôn, bà đừng giấu nhẹm đi thế chứ”.

"Đúng rồi đó, có đồ ngon phải chia phần cho chúng tôi với chứ!"

"Haha ..”, Đường Tĩnh cười nói: "Bây giờ quan niệm của người ta về hôn nhân đã thoáng hơn trước rất nhiều rồi, kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn cơ mà, Diệu Diệu của tôi vừa xinh đẹp vừa tài giỏi như này, ai mà không thích cơ chứ, người thường làm sao mà bì được với nó".

“Mẹ… mẹ đang nói cái gì vậy?”, Tô Diệu đã ức đến mức sắp phát khóc lên rồi.

Mấy bà bạn ở giường bệnh bên cạnh nhìn thấy Đường Tĩnh nói thế cũng lấy làm lạ, nói chuyện ly hôn ngay trước mặt con rể thế mà được à?

Hơn nữa trong lời nói của Đường Tĩnh còn có một hàm ý khác, đó là nói con gái của bọn họ không tốt bằng Tô Diệu.

Nếu không phải vì tiền và cần sự giúp đỡ của Đường Tĩnh, bọn họ đã bỏ về từ lâu rồi.

Cho nên lúc này, họ đều cười một cách gượng gạo: "Vâng vâng, con gái bà giỏi...”

Trong lúc mọi người đang tán gẫu, có tiếng bước chân vội vã từ ngoài cửa truyền vào, sau đó là một thanh niên tuấn tú bước vào trong phòng bệnh.

Người này nếu không phải là Hàn Huân thì còn có thể là ai nữa!

“Hàn Huân, cô ở đây!”, nhìn thấy Hàn Huân, Đường Tĩnh nhanh chóng ngồi dậy vẫy tay với cậu ta.

"Người trẻ đúng là tràn đầy năng lượng nhỉ”.

"Đúng vậy, bộ âu phục cậu ấy mặc là được đặt làm riêng sao?"

“Mẹ nuôi!”, nhìn thấy Đường Tĩnh, Hàn Huân vội vàng đi tới.

“Ôi, con nuôi!”, Đường Tĩnh nghe Hàn Huân gọi mẹ nuôi, vui đến nỗi cười không ngậm được mồm.

"Tiểu Huân, gọi con đến gấp như vậy, thật ngại quá”.

“Mẹ nuôi, đừng khách sáo thế chứ?”, Hàn Huân cười nói: “Được giúp mẹ, con mừng còn không kịp nữa là!”

Nghe vậy, Đường Tĩnh vô cùng vui vẻ, nhìn ngắm Hàn Huân, người đâu không chỉ trẻ trung giàu có, lại còn khéo mồm khéo miệng, nghe thôi đã thấy thích rồi.

Bà ta bây giờ ưng Hàn Huân chết đi được, càng nhìn càng thấy thích.

Chào hỏi xong Đường Tĩnh, Hàn Huân lại quay sang cười, chào hỏi Tô Diệu: "Diệu Diệu, đã lâu không gặp”.

Tô Diệu gật đầu, không nói gì.

“Đã hai năm không gặp, em càng ngày càng xinh đẹp ra nhỉ, hệt như là tiên nữ giáng trần ấy”, Hàn Huân khen ngợi.

Không biết tại sao, nhưng khi nghe những lời của Hàn Huân, Tô Diệu liền cảm thấy nó thật giả tạo.

“Đây hẳn là Trần Dương trong truyền thuyết nhỉ?”, Hàn Huân cười nói: “Diệu Diệu, chồng của em có thể nói là đã nổi tiếng khắp trong hai năm qua, ngay cả tôi cũng thường nghe thấy tin tức về cậu ta, hôm nay tôi mới được thấy mặt, quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy".

Ai lại không biết Trần Dương là thằng ở rể phế vật ở thành phố Tây Xuyên? Những lời nói của Hàn Huân rõ ràng là xỉa xói anh, nhưng không ai có thể ngăn cản được.

Có tức không cơ chứ!

Đường Tĩnh tức giận nhìn Trần Dương: "Mày chết rồi à? Không thấy Tiểu Huân chào hỏi sao? Cái loại vô học như mày thì đừng có mà đứng đó cho chật đất nữa”.

Nói xong, bà ta kéo tay Hàn Huân và nói lý do gọi điện cho cậu ta.

Sau khi nghe Đường Tĩnh kể lại mọi chuyện, Hàn Huân nhíu mày: "Mẹ nuôi, chuyện này hơi lắt léo, vấn đề là mọi người đều đã ký tên vào hợp đồng rồi, con sợ rằng pháp luật không có tác dụng nữa”.

“Vậy phải làm sao đây?”, Đường Tĩnh lo lắng: “Tiểu Huân, con chắc chắn là có cách giúp mẹ nuôi lấy lại tiền đúng không?

“Mẹ nuôi, mẹ yên tâm, dù gì thì gì con cũng sẽ đòi lại tiền cho mẹ”, Hàn Huân cười nói.

Nghe được lời hứa của Hàn Huân, Đường Tĩnh đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, khen ngợi: "Tiểu Huân, mẹ nuôi biết là con có thể làm được mà!"

Sao cơ?

Có thật là cậu trai này có thể đòi lại tiền không?

Lời hứa của Hàn Huân, khi lọt vào tai của những người trong phòng, ngay lập tức trở thành chiếc phao cứu sinh.

Tất cả đều bước tới và cầu xin người thanh niên đòi lại tiền cho họ.

Trong quá trình đó, bọn họ đều ra sức nịnh hót Đường Tĩnh, làm cho bà ta phổng cả mũi.

"Tiểu Huân, bọn họ đều là bạn của mẹ nuôi, con có thể ...”

Đường Tĩnh còn chưa nói xong, Hàn Huân đã cười nói: "Mẹ nuôi, bọn họ đều là bạn của mẹ, nên đương nhiên con không thể khoanh tay đứng nhìn rồi”.

Lời nói của Hàn Huân đã cho Đường Tĩnh thể diện, làm Đường Tĩnh rất sung sướng.

“Mẹ nuôi, con đi gọi điện thoại”, nói rồi cậu ta đứng dậy, đi tới bên cửa sổ gọi điện cho bố.

Chu Cương Cường này, Hàn Huân biết, là người của Lưu Quốc Bang.

Thành lập một công ty bảo hiểm trong hai năm, nghe nói kiếm được rất nhiều tiền.

Cậu ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đặt hy vọng vào bố mình nếu cậu ta muốn giải quyết chuyện này.

Bố của cậu ta hai năm qua làm ăn rất phát đạt, ông ta quen biết nhiều người, ông ta chắc chắn biết Lưu Quốc Bang và Chu Cương Cường.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, Hàn Huân đã kể cho bố nghe đầu đuôi sự việc, vừa nói xong, bố cậu ta đã mắng cậu ta té tát: "Đồ điên, mày dám dây vào chuyện này à? Mày tưởng mày là cái rốn của vũ trụ à, và mọi người đều phải nể mặt tao sao? Mày còn không biết ai đứng đằng sau Chu Cương Cường à? Lưu Quốc Bang, là thứ mà chúng ta có thể chọc vào à? Thằng nhãi, mày nghe cho rõ đây, đừng có mà bao đồng nữa ... "

Nói xong, bố cậu ta cúp máy.

Toi rồi, giờ phải làm sao đây?

Lỡ chém gió quá lố rồi, giờ mà không đòi được tiền thì đẹp mặt lắm.

Nghĩ đến đây, cậu ta liền mặt dày nói: "Mẹ nuôi, không sao rồi, ngày mai là có thể lấy lại được tiền rồi”.

Dù gì thì gì, cứ lừa họ trước đã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK