• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 146: Điều kiện

Từ Tiểu Nhu ôm chiếc hộp Thiên Không Chi Thành, không khỏi bối rối.

Lúc này trong lòng Từ Tiểu Nhu đang rất vui vẻ. Trần Dương giành được Thiên Không Chi Thành vậy mà lại đem tặng cho cô.

Cô cảm thấy mình được hạnh phúc vây quanh, tất cả hạnh phúc này còn do Trần Dương trao cho cô.

Từ Tiểu Nhu cố gắng kiềm chế sự kích động muốn nhào tới ôm Trần Dương rồi nói: "Trần Dương, món quà này quá giá trị, tôi...mời anh ăn cơm được không? Được không?"

Từ Tiểu Nhu vốn muốn nói món quà này quá giá trị nên cô không thể nhận được, nhưng cô thật sự quá thích Thiên Không Chi Thành. Hơn nữa đây còn là món quà Trần Dương tặng cho cô, cô không cam tâm trả lại cho anh.

"Được!"

Trần Dương xem đồng hồ thấy còn sớm, anh có một mình cũng rất buồn chán. Nói chuyện phiếm giết thời gian với Từ Tiểu Nhu cũng là ý hay.

Thấy Trần Dương gật đầu, Từ Tiểu Nhu vô cùng vui vẻ. Cô vội vàng ra khỏi xe của Ngô Dung.

Từ Kiến Quốc ngồi ở ghế sau, nhất thời quên mất phải ngăn cản Từ Tiểu Nhu lại. Đến khi ông ta hồi phục tinh thần thì cô con gái bảo bối của ông ta đã lên xe của Trần Dương rồi.

Từ Tiểu Nhu mới lên xe cũng chưa kịp nói gì. Cô và Trần Dương tôi nhìn anh anh nhìn tôi, bầu không khí ám muội dần dần lan ra.

Đúng lúc đó điện thoại của Trần Dương rung lên.

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ xuất hiện phá hỏng bầu không khí lãng mạn trong xe.

Ai thế hả, trời tối rồi còn gọi điện thoại cho anh. Trần Dương khó chịu lấy điện thoại di động ra xem, là Vu Lan gọi tới.

Giờ này Vu Lan gọi điện thoại cho anh làm gì?

"Cảnh sát Vu, đã tối rồi còn gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì sao?"

"Trần...Trần Dương, bây giờ anh có tiện không? Tôi có chút việc gấp muốn nhờ anh giúp!" Giọng nói của Vu Lan từ điện thoại truyền ra, ngữ điệu có vẻ rất sốt ruột.

"Đã tối rồi còn có chuyện gì chứ?" Trần Dương mỉm cười rồi nhìn sang Từ Tiểu Nhu ngồi bên cạnh, nói: "Đúng là bây giờ tôi không rảnh."

"Được rồi mà Trần Dương, coi như tôi cầu xin anh được không?" Vu Lan khẩn khoản cầu xin: "Anh tới đây đi, xong việc...xong việc tôi sẽ hôn anh một cái!"

Sao cơ?

Vu Lan chủ động hôn anh một cái?!

Trần Dương lập tức cảm thấy hứng thú, nói: "Chị nói tôi nghe xem rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

Nghe giọng nói đầy quyến rũ của Trần Dương, Vu Lan không khỏi đỏ mặt. Cô bị làm sao thế này, tại sao lại nghĩ tới chuyện hôn Trần Dương theo bản năng chứ? Chuyện này thật quá xấu hổ, làm...làm sao mà cô có thể nói ra chuyện như thế?

Xấu hổ thì xấu hổ, cô đường đường là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, lời đã nói như nước đổ đi không thể thu hồi được. Nếu cô đã nói rồi thì cũng chẳng có gì phải xấu hổ cả.

"Thật là, không thể nói rõ qua điện thoại đi. Anh mau tới đây đi, tôi đang ở quán cà phê XXX chờ anh!"

Trần Dương còn muốn nói chuyện thì Vu Lan đã cúp điện thoại rồi gửi vị trí cho anh qua Wechat.

Thấy tin nhắn Vu Lan gửi tới, Trần Dương bất đắc dĩ lắc đầu.

Anh đành phải xin lỗi Từ Tiểu Như: "Tôi vốn muốn tâm sự hai người với cô, nhưng có người gọi điện thoại tới mời tôi đi uống cà phê. Cô đi cùng tôi đi!"

"Ai vậy?" Từ Tiểu Nhu hỏi.

Không gian trong xe không lớn, đương nhiên Từ Tiểu Nhu cũng nghe được cuộc nói chuyện của Trần Dương và Vu Lan. Nghe giọng nói của đối phương thì có lẽ là một cô gái, hơn nữa cô ta còn rất thân thiết với Trần Dương.

Người này tuyệt đối không phải Tô Diệu, bởi vì Tô Diệu sẽ không hẹn Trần Dương đi uống cà phê vào tối muộn thế này mà sẽ gọi anh về nhà.

Trần Dương định trả lời là Vu Lan nhưng lại nhận ra vẻ mặt Từ Tiểu Nhu có chút thay đổi, lời chưa kịp nói ra khỏi miệng lại phải nuốt xuống. Trần Dương trả lời: "Chỉ là một người bạn bình thường thôi!"

Thật là kỳ lạ, tại sao đột nhiên anh lại để ý tới suy nghĩ của Từ Tiểu Nhu?

"Bạn bè bình thường ư?"

Nghe Trần Dương nói xong, Từ Tiểu Nhu dịu dàng nói: "Nếu bạn anh vội vàng tìm anh như thế hẳn là có chuyện gấp, tôi không đi cùng nữa vậy."

Nói xong, cô mỉm cười thật ngọt ngào.

Trần Dương suy nghĩ một chút rồi đáp: "Cũng được, vậy tôi đưa cô về nhà."

Trần Dương thở phào nhẹ nhõm. Lát nữa Vu Lan hôn anh trước mặt Từ Tiểu Nhu, chẳng phải hình tượng của anh sẽ bị phá hủy sao?

Từ Tiểu Nhu có gia thế tốt, gương mặt xinh đẹp, lại hiểu chuyện thế này. Sau này không biết tên khốn nào may mắn cưới được cô ấy về nhà.

Nghĩ vậy, Trần Dương có chút đau lòng.

Sao cơ?

Đưa cô về nhà ư?

Từ Tiểu Nhu ngẩn người rồi không khỏi sốt ruột. Ngoài miệng nói không nhưng thực ra trong lòng cô rất muốn đi với Trần Dương.

Bạn bè bình thường sao?

Giác quan thứ sáu của một người phụ nữ mách bảo cô rằng, đây nhất định không phải một người bạn thông thường. Cô cũng muốn xem xem rốt cuộc người phụ nữ kia là ai!

Nhưng Trần Dương đã khởi động xe rồi, chẳng lẽ cô lại nói với anh rằng thật ra cô rất muốn đi?

Sự rụt rè của một cô gái khiến Từ Tiểu Nhu không lên tiếng nổi.

...

Cùng lúc đó, trong phòng bế quan ở trang viên nhà họ Trần.

Ông cụ Trần đang khoanh chân ngồi trên đệm bồ đoàn, đối diện với ông ta là một lão hòa thượng.

Hai hàng lông mày của lão hòa thượng này đã trắng xóa như tuyết, hơn nữa còn rất dài, dài bằng cả gương mặt của ông ta.

Gương mặt hiền hậu của lão hòa thượng trông rất giống La Hán Trường Mi trong mười tám vị La Hán.

Nhưng ông ta lại không hề từ bi như người xuất gia mà cả người tràn ngập sát khí, giống như Đức Phật nổi giận vậy.

Đây không phải ai khác mà chính là người bạn thân thiết của ông cụ Trần, hòa thượng Nguyên Chẩn.

"Nguyên Chẩn đại sư ngàn dặm xa xôi tới đây, cực khổ cho ông rồi. Tôi dùng trà thay rượu, kính ông một chén." Nói rồi, ông cụ Trần cầm chén trà trên khay trà lên kính hòa thượng Nguyên Chẩn.

Hai ngày trước ông cụ Trần đưa tin mời hòa thượng Nguyên Chẩn tới đây. Ông vốn cho rằng hòa thượng Nguyên Chẩn công việc bận rộn sẽ không tới nhanh được, không ngờ ngày hôm sau ông ta đã tới nơi rồi.

"A di đà phật!"

Hòa thượng Nguyên Chẩn nói: "Trần lão thí chủ khách khí quá. Hai chúng là bạn tốt, ông gấp gáp gọi tôi tới, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Nghe hòa thượng Nguyên Chẩn nói xong, ông cụ Trần gật đầu mỉm cười. Ông đặt chén trà xuống rồi trầm ngâm một lát, sau đó lên tiếng: "Tôi muốn nhà họ Trần trở thành gia tộc tu sĩ."

Nói tới đây, ông cụ Trần không khỏi nhớ lại cảnh tượng ngày ấy khi Trần Dương dẫn nhóm người Lý Thiên Bá làm xằng làm bậy khiến cổ họng ông như nghẹn lại.

"Ồ?" Hòa thượng Nguyên Chẩn ngạc nhìn nhìn ông cụ Trần: "Ông đã nghĩ kỹ chưa?"

Ông cụ Trần gật đầu liên tục: "Đại sư, tôi thật sự không còn cách nào khác nên mới xin ông giúp đỡ. Trên dưới nhà họ Trần có mấy trăm người, nếu muốn trở thành tu sĩ thì phải có mấy trăm viên Trúc Cơ Đan..."

Nói xong ông cụ Trần dừng lại một lát. Mấy trăm viên Trúc Cơ Đan là số tiền khổng lồ tới mức nào cơ chứ. Không hề nói quá, cho dù có dùng nhà họ Trần để mua thì cũng không thể mua nổi nhiều đan dược như vậy. Nhưng ông cụ Trần vẫn muốn thực hiện: "Đại sư, nếu ông có thể giúp nhà họ Trần trở thành gia tộc tu sĩ, toàn bộ nhà họ Trần chúng tôi đều nghe đại sư sai bảo!"

Điều kiện này rất có lời.

Nguyên Chẩn không ngờ ông cụ Trần lại chấp nhận chuyện này.

Một gia tộc tu sĩ nghe ông sai khiến, còn điều kiện nào hấp dẫn hơn nữa chứ.

Ánh mắt Nguyên Chẩn không khỏi rung động, bàn tay ông sờ lên lông mày theo bản năng. Ông cụ Trần biết chỉ khi Nguyên Chẩn băn khoăn không chắc chắn mới hành động như vậy.

"Nếu Trần lão thí chủ đã nói như vây, bần tăng đành đồng ý vậy."

Hòa thượng Nguyên Chẩn vừa xoa xoa lông mày vừa nói: "Nhưng trước đó ông phải đồng ý một điều kiện của tôi trước đã!"

Ồ!

Hòa thượng Nguyên Chẩn đồng ý rồi, ông ta thật sự đồng ý rồi!

Ông cụ Trần cực kỳ vui mừng. Đừng nói là một điều kiện, cho dù hai mươi điều kiện chỉ cần nhà họ Trần bọn họ có thể làm được thì nhất định ông ta sẽ đồng ý.

Nhưng ông cụ Trần trải qua biết bao sóng gió, đã luyện được bản lĩnh không để lộ sự vui mừng của bản thân từ lâu. Ông ta rất muốn nghe xem rốt cuộc hòa thượng Nguyên Chẩn muốn ông ta làm gì.

Thấy ông cụ Trần không nói gì, hòa thượng Nguyên Chẩn cũng không nóng vội. Ông ta tự mình cầm một chén trà lên uống hai ngụm rồi chậm rãi nói: "Muốn tôi giúp ông cũng được, nhưng toàn bộ nhà họ Trần phải gia nhập Thần Long giáo! Chỉ cần ông đồng ý với điều kiện này tôi sẽ giúp ông, thế nào?"

Cái gì?

Ông ta muốn nhà họ Trần gia nhập Thần Long giáo?

Cả người ông cụ Trần chấn động, hoảng sợ ra mặt. Nước trà nóng trong chén sánh ra tay ông ta mà ông cụ Trần cũng không nhận ra.

Thần Long giáo, cũng giống như Nhật Nguyệt Thần giáo, đều là tà giáo nổi danh.

Ông là đệ tử của Võ Đang, làm sao có thể gia nhập tà giáo cơ chứ?

Nếu để Võ Đang biết được, không cần những người khác ra tay thì tự Võ Đang sẽ diệt nhà họ Trần.

Nhưng lúc này ông cụ Trần phản ứng lại, cực kỳ kinh ngạc nhìn hòa thượng Nguyên Chẩn: "Đại...đại sư, không phải ông là trưởng lão ngoại môn của phái Thiếu Lâm sao, tại sao...tại sao...lại muốn tôi gia nhập Thần Long giáo!"
Chương 147: Xin anh đấy

“A di đà Phật.”

Hòa thượng Nguyên Chẩn bật cười nói: “Hiện giờ chỉ có nhà sư Nguyên Chẩn bên Thần Long giáo, không có hòa thượng Nguyên Chẩn của phái Vô Thiếu Lâm. Mấy năm nay tôi hết lòng hết dạ vì phái Thiếu Lâm nhưng chỉ cho tôi được cái danh Trưởng lão ngoại môn, không nói đến phương trượng trụ trì, dựa vào công lao của tôi thì chí ít tôi cũng có thể làm chủ tọa của Đạt Ma Đường, thật bất công!”

Giọng điệu ông ta rất lạnh lùng, nhưng ông cụ Trần lại thấy được sự tức giận trong lời nói đó.

“Hai năm trước, bần tăng gia nhập Thần Long giáo, nhưng ông vẫn luôn đóng cửa, tôi cũng không tìm được cơ hội nói với ông.”

Ông cụ Trần cực kì thấp thỏm, đại sư Nguyên Chẩn là người đã giới thiệu ông lên núi Võ Đang lúc đầu, bây giờ lại trở thành nhà sư Nguyên Chẩn của Thần Long giáo, đúng là vận mệnh trêu người.

Dường như nhìn ra được ông đang bối rối, Nguyên Chẩn cũng không giục. Ông ta nhấp một ngụm trà rồi mới từ tốn đứng dậy, bình thản nói: “Tôi đã nói hết những gì có thể nói rồi, ông nên cân nhắc cẩn thận. Hai ngày nay tôi xử lí chút chuyện ở thành phố Tây Xuyên, ông cân nhắc xong thì có thể cho tôi câu trả lời bất kỳ lúc nào.”

Nói rồi ông ta liền bước ra ngoài, lúc vừa bước đến cửa ông ta dừng lại: “Nhà họ Trần gia nhập Thần Long giáo, mọi chuyện đều có thể dễ dàng nói chuyện, không gia nhập mọi thứ miễn bàn, từ nay ông và tôi nếu có gặp lại thì sẽ là kẻ thù của nhau!”

Nói rồi ông ta rời đi không quay đầu lại.

Ông cụ Trần nghe vậy vừa ngạc nhiên vừa tức giận, ông ta đã dám bại lộ thân phận trước mặt mình thì tất nhiên đã chuẩn bị tâm lý cả rồi.

Nếu mình từ chối, chỉ sợ rằng Nguyên Chẩn sẽ không bỏ qua cho nhà họ Trần.

Phải làm thế nào đây?

Lúc này ba ngọn núi lớn đang đặt ngay trước mặt ông, một là Thần Long giáo, một là phái Võ Đang, còn một là nhà họ Trần. Nếu đi sai một bước mọi thứ sẽ chẳng thể quay lại được. Ông nên lựa chọn thế nào đây?



Quán cafe Peninsula, đây là quán cafe nổi tiếng ở thành phố Tây Xuyên.

Bởi vì hương vị cafe thanh khiết, không gian thoải mái nên rất được giới trẻ ưa chuộng.

Buổi tối là thời điểm thích hợp để hẹn hò nên đại sảnh chật ních người.

Cũng may bây giờ ý thức của mọi người rất tốt, mặc dù đang nói chuyện phiếm với nhau nhưng họ đều nói khẽ không làm phiền đến người khác.

Lúc Trần Dương đưa Từ Tiểu Nhu về nhà rồi quay lại tìm Vu Lan thì đã là chuyện của một tiếng sau.

Vu Lan cho rằng Trần Dương không đến nữa, lúc vừa chuẩn bị ra về lại nhìn thấy Trần Dương đẩy cửa quán cafe bước vào.

Cô thầm mừng rỡ vội vàng đứng dậy vẫy tay với Trần Dương.

Hôm nay Vu Lan mặc một chiếc váy dài thướt tha, nửa người trên là màu hồng, phía dưới màu xanh lục, cô mang đôi giày cao gót màu be giống đóa hoa sen trôi nổi trên mặt nước, cực kì động lòng người.

Trần Dương vừa bước vào quán thì nhìn thấy cô.

“Anh… Anh nhìn đi đâu vậy?” Nhìn thấy ánh mắt của Trần Dương trái tim cô bỗng đập rộn ràng, vội vàng tỏ vẻ hung hăng uy hiếp.

“Ha ha, chị mặc đẹp như vậy, lẽ nào còn không cho tôi nhìn sao?”

Trần Dương khẽ cười ngồi xuống đối diện cô, nhìn môi đỏ của cô: “Hôm nay chị trang điểm à?”

“Ừ!”

Không biết tại sao nhưng khi nghe Trần Dương nói vậy cô lại thầm vui sướng, anh thế mà lại quan tâm đến mình, mình chẳng qua chỉ trang điểm nhẹ chút thôi mà anh vừa liếc mắt một cái đã nhận ra rồi.

“Nói đi, tìm tôi có chuyện…”

“Chụt!”

Anh còn chưa nói xong, Vu Lan đã đứng dậy nhướng người qua cách một cái bàn để lại một dấu môi đỏ đào trên gò má anh.

Hôn xong mặt Vu Lan ửng đỏ nói: “Được, được Trần Dương, tôi… tôi có một chuyện, muốn nhờ anh giúp đỡ!”

Trần Dương bị động tác của cô làm cho choáng váng, chưa kịp nói gì đã hôn mình. Người… Người phụ nữ này sẽ không có ý gì với mình chứ?

Anh sờ gò má hơi ươn ướt, gương mặt khó hiểu nhìn cô: “Thành ý hôm nay cũng quá đủ rồi, chị nói đi, chuyện gì!”

Nhìn dấu môi trên mặt Trần Dương, cô ngượng ngùng cúi đầu không dám nhìn vào mắt Trần Dương: “Anh… Anh đã từng nghe đến Thần Long giáo chưa?”

Trùng hợp thật, hôm nay Đinh Nguyên cũng nói với anh về Thần Long giáo – một trong hai tà giáo lớn.

“Tôi biết, tà giáo cùng đẳng cấp với Nhật Nguyệt Thần giáo.” Trần Dương trả lời, rồi hỏi: “Chị hỏi cái này để làm gì? Chuyện này không liên quan gì đến Thần Long giáo chứ?”

“Ừ!”

Vu Lan gật đầu: “Tôi muốn nhờ anh điều tra về Thần Long giáo…”

Tiếp sau Nhật Nguyệt Thần giáo, Thần Long giáo cũng lập bang hội ở thành phố Tây Xuyên.

Hiện giờ chuyện hai tà giáo lớn đều lập phân bộ ở đây đã dấy lên cảnh giác của những người cấp trên.

Mặc dù khoảng thời gian này Ân Trường Không của Nhật Nguyệt Thần giáo không làm ra chuyện gì, nhưng Thần Long giáo vừa đến, đã làm một chuyện làm người khác phẫn nộ.

Đó là dùng trẻ sơ sinh và trinh nữ để luyện đan, khiến tình cảnh thành phố Tây Xuyên hỗn loạn, sợ bóng sợ gió, ai cũng khiếp sợ.

Cấp trên đã ra thông báo trong vòng nửa tháng phải nhổ tận gốc bang hội Thần Long giáo ở thành phố Tây Xuyên, nếu không sẽ bị trách phạt.

Khi nhận được mệnh lệnh, bọn họ vẫn đang điều tra Thần Long giáo, nhưng không tìm được vị trí bang hội của chúng, mắt thấy thời hạn nửa tháng ngày càng gần, cô không thể không đến tìm Trần Dương giúp đỡ.

“Chị thật sự coi trọng tôi.”

Trần Dương cười gượng nói: “Cảnh sát các chị không tìm được họ thì một người bình thường như tôi sao có thể tìm được chứ?”

Thấy Trần Dương từ chối, Vu Lan lo lắng vội vàng nói: “Hôm trước chúng tôi bắt được một đệ tử của Thần Long giáo tên là Đàm Tiểu Long. Chúng tôi thẩm tra hắn hai ngày nhưng không sao cạy miệng hắn được, hắn không chỉ có ý chí kiên định mà còn vô cùng xảo quyệt, không còn cách nào khác chúng tôi đành phải tạm giam hắn. Thấy thời gian nửa tháng đã qua quá nửa rồi nên chúng tôi chỉ có thể nghĩ một cách khác, định cử người đến nhà giam tiếp cận hắn, sau đó… tôi lại nghĩ đến anh!”

Cái gì?

Gián điệp?

Muốn mình đến nhà giam làm gián điệp sao?

Chị đang đùa tôi à?

Trần Dương thậm chí còn chẳng thèm nghĩ đã lập tức từ chối: “Thứ lỗi cho tôi không có năng lực làm chuyện này, tôi chưa từng trải qua đào tạo nghiệp vụ, vào nhà giam làm gián điệp rất dễ bị lộ. Đội điều tra tội phạm các chị không phải có rất nhiều gián điệp sao? Tùy tiện chọn một người có lẽ giỏi hơn tôi gấp mười lần đó, chọn tôi làm gì?”

Anh nói nhiều như vậy nhưng ý chính chỉ có hai chứ: Không đi!

Vu Lan kinh ngạc vội vàng đi qua ngồi xuống cạnh Trần Dương, nắm cánh tay anh lắc qua lắc lại: “Ôi, Trần Dương tốt bụng, cầu xin anh mà, giúp tôi một chút thôi… Không thì tôi hôn anh một cái nữa, được không…”

“Haizz, đừng…”

“Chụt!”

Trần Dương không tránh kịp đã bị hôn một cái, một dấu hôn đỏ lại xuất hiện gò má bên kia của Trần Dương.

Lúc này khá thú vị, mỗi bên một dấu hôn, Trần Dương sững sờ, đây không phải là ép người quá đáng sao?

Vu Lan cũng không ngờ mình sẽ hôn anh cái nữa, nhưng không biết tại sao cô không có chút phản cảm nào khi hôn Trần Dương, phải biết rằng khi nắm tay Tào Bảo, trong lòng cô cũng sẽ vô thức kháng cự.

Cô không khỏi nhớ đến lần bị Ân Trường Không bắt cóc, đó là lần đầu tiên cô hôn Trần Dương, thật ra lần đó trong lòng cô cũng có chút kháng cự.

Lần thứ hai cô hôn Trần Dương là ở vịnh Tây Loan, bây giờ nhớ lại lúc đó cô chẳng có cảm giác kháng cự nào, còn lần này… hoàn toàn là cô chủ động hôn anh…

Cộng thêm hai lần này nữa thì tổng cộng cô đã hôn anh bốn lần rồi. Trời ơi… Sao lại thế này...

Vu Lan hoảng loạn, cô chợt nhận ra mình đang nắm tay Trần Dương, như đang làm nũng với anh.

Vết đỏ ửng trên mặt càng thêm đỏ nhưng cô lại không buông tay ra, mà càng dùng sức lắc qua lắc lại: “Xin anh đó… Lần trước lúc bọn cướp ngân hàng đến anh đã chặn súng cho người ta, bây giờ đến cả đứa trẻ mà Thần Long giáo cũng không tha, lẽ nào anh có thể đứng nhìn những sinh mệnh vô tội bị chúng giết hại sao?”

Nghe vậy Trần Dương không nói gì, anh quả thật không thể nhẫn tâm làm chuyện như vậy được.

Nghĩ ngợi một hồi, anh thở dài vỗ vào mu bàn tay cô: “Được rồi được rồi, chị đừng lắc nữa, tôi đồng ý giúp chị còn không được nữa sao?”

“Trần Dương… Anh đúng là người tốt!” Vu Lan vui mừng nói.

“Chị đừng vui mừng quá sớm, chỉ lần này thôi đấy, sau này những loại chuyện như vậy đừng đến tìm tôi nữa, tôi còn muốn sống lâu thêm vài năm nữa cơ.” Trần Dương bất lực nói.

“Được!” Vu Lan buông tay anh ra, nở một nụ cười mê người.

Nhìn dáng vẻ xinh đẹp của người trước mặt, Trần Dương không khỏi chuyển động ngón tay: “Nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ này… thì có lợi gì không?”

Lúc nói những lời này, anh không kiềm được nhìn chằm chằm vào đôi môi quyến rũ của cô.
Chương 148: Nội gián

Che giấu thân phận làm gián điệp bên cạnh đồ đệ của Thần Long giáo, cuộc sống này không hề dễ dàng.

Chỉ cần nhớ lại buổi đấu giá hôm đó,cô gái kia vừa giơ chiếc nhẫn trên tay ra đã khiến Đinh Nguyên bị dọa tới kinh hồn bạt vía là biết Thần Long giáo đáng sợ đến mức nào.

Nếu anh không cẩn thận để lộ thân phận, chắc chắn sẽ bị Thần Long giáo điên cuồng truy sát. Đây không phải chuyện đùa.

Vu Lan mỉm cười: "Anh yên tâm, tôi tuyệt đối không bạc đãi anh đâu. Lần này tiền thưởng rất nhiều, những năm triệu tệ đấy. Chỉ cần anh nghe ngóng được căn cứ của Thần Long giáo từ miệng anh ta thì năm triệu này sẽ thuộc về anh."

Năm triệu không phải là số tiền nhỏ, có rất nhiều người cả đời cũng không kiếm nổi nhiều tiền như vậy.

Trong mắt Vu Lan mặc dù Trần Dương có năng lực nhưng dù sao anh vẫn là tên ở rể nhà họ Tô, ai cũng hiểu ở rể không phải chuyện dễ dàng gì. Nếu Trần Dương có năm triệu này thì những ngày tháng anh sống ở nhà họ Tô cũng thoải mái hơn nhiều.

"Cái gì? Năm triệu?" Trần Dương không khỏi giật mình: "Chỉ có năm triệu mà muốn tôi bán mạng cho các người sao?"

Đùa cái gì thế, đừng nói là năm triệu cho dù là năm mươi triệu, năm trăm triệu thì anh cũng có thể lấy ra chỉ trong mấy giây mà thôi. Vì vậy Trần Dương hoàn toàn không để ý tới số tiền ít ỏi kia.

Quả thực trả năm triệu cho nhiệm vụ nguy hiểm thế này là quá ít, nhưng tiền thưởng chỉ có từng đó, Vu Lan có thể làm gì khác cơ chứ?

Đột nhiên cô nhớ tới hôm đó ở vịnh Tây La, Trần Dương dũng cảm chiến đấu với cá mập dưới biển. Vu Lan cắn môi, đỏ mặt nói: "Anh đừng chê ít, khó khăn lắm tôi mới giành được cơ hội này. Chỉ cần...chỉ cần anh đồng ý, sau khi hoàn thành nhiệm vụ tôi sẽ thực hiện một điều kiện của anh. Anh bảo tôi làm gì tôi...tôi cũng làm!

"Thật chứ? Bảo cô làm gì cô cũng làm?" Trần Dương cân nhắc nhìn Vu Lan.

Thấy nụ cười đầy ám muội của Trần Dương, tim Vu Lan càng đập nhanh hơn: "Đương...đương nhiên rồi. Lời đã nói như nước đổ đi, chắc chắn phải thực hiện."

Nhưng nói xong khí thế của Vu Lan lại giảm xuống: "Nhưng mà tôi phải nói trước...chuyện quá đáng thì tôi...tôi không làm đâu!"

"Được, có câu này của cô là được rồi!"

Trần Dương gật đầu rồi mỉm cười: "Vậy tiếp theo tôi nên làm thế nào?"

Ồ!

Cuối cùng anh ấy cũng đồng ý rồi!

Vu Lan âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tôi đã sắp xếp cho anh cả rồi, chuyện anh làm nội gián chỉ có trời biết, anh biết, tôi biết, tuyệt đối không có người thứ ba. Đã diễn thì phải diễn cho tròn, lát nữa anh tới cửa hàng bên cạnh trộm chút đồ sau đó đồng nghiệp của tôi sẽ tới bắt anh."

Gì cơ?

Trộm đồ?

Trần Dương bối rối, anh sống hơn hai mươi năm nay chưa từng làm chuyện thế này bao giờ.

Không phải do anh nhát gan, mà nếu anh nhớ không nhầm thì hình như cửa hàng bên cạnh bán nội y thì phải...

Trời ạ, trộm nội y của phụ nữ, hành động này quá hèn hạ rồi.

"Cái đó, tôi có thể thương lượng một chút được không. Trộm đồ thì hơi quá đáng đấy?"

"Vậy anh nói xem anh muốn vào nhà giam bằng cách nào?" Vu Lan bất đắc dĩ nhìn Trần Dương.

"Hay là thế này đi, tôi trêu chọc hoa khôi cảnh sát trên đường, sau đó..." Trần Dương nhìn Vu Lan rồi mỉm cười đầy xấu xa.

"Lưu manh!" Vu Lan lườm anh một cái, nói: "Không được, đổi cách khác đi!"

"Đổi cách khác sao? Đổi thế nào mới ổn đây?" Trần Dương sờ cằm: "Hay là tôi gây sự đánh nhau? Say rượu lái xe rồi bỏ chạy? Cướp giật trên đường..."

"Không được, mấy cách này đều không ổn."

Trần Dương đưa ra mấy đề nghị đều bị Vu Lan từ chối.

Không còn cách nào khác anh đành phải tới cửa hàng bên cạnh trộm đồ...

Chết tiệt, trên dãy phố vớ vẩn này đều là cửa hàng mua sắm và cửa hàng đồ ăn, chỉ có duy nhất một cửa hàng nội y. Một người đàn ông như anh mà lại đi trộm nội y...sẽ không bị người ta coi là biến thái chứ?

Suy nghĩ một chút, Trần Dương vào phòng vệ sinh gọi điện thoại cho Mễ Tuyết thông báo mấy ngày tới anh phải ra ngoài, để Mễ Tuyết thay anh quản lý công ty.

Sau đó anh nói cho Mễ Tuyết tài khoản livestream Tùng Thử của mình, bảo cô ấy thường xuyên để ý tới hành động của Tô Diệu.

Thông báo xong xuôi, Trần Dương và Vu Lan lần lượt ra khỏi quán cà phê.

Vu Lan vừa nhìn thấy bảng hiệu cửa hàng nội y thì sắc mặt lập tức đỏ lên.

Thấy dáng vẻ tuyệt vọng của Trần Dương, Vu Lan không nhịn được mà bật cười.

"A! Có lưu manh trộm đồ lót..."

"Cứu với, có biến thái!"

"Người đâu...bắt tên trộm này lại!"

Tiếng hò hét từ trong cửa hàng nội y truyền ra, sau đó Trần Dương hoảng sợ chạy ra khỏi cửa hàng. Trong tay anh còn đang cầm mấy mẫu nội y gợi cảm kiểu dáng mới nhất.

Mấy nữ nhân viên cửa hàng đuổi theo Trần Dương, đứng trước cửa mà hét lớn.

Tiếng hò hét thu hút sự chú ý của không ít người. Rất nhiều cô gái hoảng sợ ra mặt, trốn vào cửa hàng khác theo bản năng.

Nghe tiếng hò hét ở phía sau, Trần Dương không khỏi hối hận. Sớm biết thế này thì anh đã đi giật túi xách rồi, ít ra thì không bị coi là biến thái. Lần này anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tiếng xấu.

Trần Dương biết cảnh sát sẽ ập tới ngay nên chạy rất chậm. Đúng như dự đoán, hai phút sau mấy người cảnh sát từ một góc nào đó ùa ra khống chế Trần Dương. Sau đó một chiếc xe cảnh sát chạy tới đưa anh đi.

Từ khi Trần Dương vào cửa hàng trộm nội y tới khi bị cảnh sát bắt lại, tất cả diễn ra trong vòng chưa tới ba phút.

Ha ha ha, trông Trần Dương buồn cười quá.

Vu Lan đứng trong một góc quan sát sự việc không nhịn được mà mỉm cười. Không ngờ Trần Dương lại vào cửa hàng nội y trộm đồ lót thật, buồn cười chết mất.

Vu Lan cười suốt một, hai phút rồi mới dừng lại, âm thầm cầu nguyện: "Trần Dương nhất định phải an toàn hoàn thành nhiệm vụ."

Nửa tiếng đồng hồ sau, Trần Dương an vị ngồi trong nhà giam số một của thành phố Tây Xuyên.

Anh cầm một tấm bảng, chụp một loạt mấy tấm hình đủ bốn phía quanh người. Đồ đạc trên người anh cũng bị giám ngục lục soát đem đi hết, sau đó người ta phát cho Trần Dương một bộ đồ dành cho tù nhân màu xám rồi dẫn anh vào nhà giam.

...

Sáng sớm hôm sau, tại bệnh viện Nhân Dân số năm của thành phố Tây Xuyên, trong phòng bệnh cao cấp.

Sau mấy ngày chữa trị, vết roi trên người Trần Thiên Diệu đã hoàn toàn đóng vảy, vết dao giữa ngực ông đã được khâu lại, vết thương do kim châm ở ngón tay ngón chân cũng đã hồi phục.

Nhưng ngón tay Cố Phương bị gãy xương, phải mất một thời gian nữa mới có thể bình phục. Dù sao vết thương liên quan tới gân cốt phải qua một trăm ngày mới hồi phục được.

Lam Khê kiểm tra xong các phòng bệnh khác thì lại tới chỗ hai vợ chồng Trần Thiên Diệu và Cố Phương trò chuyện. Gần đây ấn tượng về Lam Khê của hai ông bà không ngừng tăng lên, càng lúc càng ưng ý.

Trong lúc Lam Khê đang trò chuyện với bọn họ thì cửa phòng bệnh mở ra, hai viên cảnh sát mặc đồng phục bước vào.

"Xin chào, xin hỏi bố mẹ của Trần Dương nằm ở phòng bệnh này đúng không?" Viên cảnh sát dẫn đầu bước tới chào ba người rồi hỏi.

Chuyện gì thế này?

Đang yên đang lành tại sao lại có cảnh sát tới đây?

Hai vợ chồng Trần Thiên Diệu không khỏi căng thẳng. Lam Khê đứng dậy, bước lên phía trước rồi hỏi: "Chào đồng chí cảnh sát, xin hỏi hai người tới đây có chuyện gì sao?"

"Là thế này, tối hôm qua vào lúc mười giờ ở cửa hàng nội y XX trên đường Đông Dương, Trần Dương trộm mấy mẫu nội y hàng hiệu nhập khẩu trị giá ba mươi nghìn tệ. Hiện giờ anh ta đang bị chúng tôi bắt giữ, giam ở nhà giam số một thành phố Tây Xuyên, chúng tôi tới đây thông báo cho hai người."

Cái gì?

Trần Dương trộm nội y phụ nữ?

Đùa kiểu gì thế?

"Hai người không nhầm chứ? Có phải trùng tên không?" Lam Khê cho rằng cái người "Trần Dương" này chỉ trùng tên với Trần Dương mà thôi: "Làm sao Trần Dương lại làm chuyện như vậy được?"

"Cô là vợ của Trần Dương sao?" Viên cảnh sát đứng phía sau hỏi.

"A!"

"Không...tôi không phải..." Lam Khê đỏ mặt đáp: "Tôi là bạn của Trần Dương."

"Hai người có nhầm lẫn không? Làm sao...Trần Dương lại chạy vào cửa hàng nội y trộm đồ được?"

"Chúng tôi cũng rất hy vọng đây không phải sự thật. Nhưng quả thực tối hôm qua lúc mười giờ anh ta đã trộm nội y ở cửa hàng nội y phụ nữ cao cấp." Viên cảnh sát dẫn đầu nhìn bố mẹ Trần Dương rồi nói: "Con trai của hai người đã trộm nội y, không phải trùng tên. Hệ thống tư liệu điều tra của cảnh sát chúng tôi không hề sai."

Bọn họ chỉ là cảnh sát bình thường nên hoàn toàn không biết chuyện "gián điệp". Vì vậy theo trình tự thông thường, hai người phải thông báo cho gia đình của người phạm tôi.

"Đồng chí cảnh sát, không thể có chuyện này được. Con trai tôi là chủ tịch của một công ty, tài sản cả nghìn tỷ, làm sai mà con trai tôi lại đi trộm đồ chứ? Nhất định phía cảnh sát có nhầm lẫn rồi." Cố Phương cố gắng nặn ra một nụ cười.

Trần Thiên Diệu đang nằm trên chiếc giường bệnh khác cũng không khỏi kích động: "Không sai, chắc chắn là có hiểu lầm. Con trai tôi là người có tiền, muốn thứ gì thì có thể bỏ tiền ra mua. Làm sao mà con trai tôi lại đi trộm đồ chứ?"

Hai viên cảnh sát kia cười khổ, đưa tài liệu đang cầm cho hai người: "Nếu hai người không tin thì có thể xem cái này."

Trần Thiên Diệu và Cố Phương căng thẳng xem tập tài liệu kia. Hai người vừa thấy tấm hình Trần Dương mặc bộ đồ tù nhân trong tài liệu thì không khỏi bối rối.
Chương 149: Đàm Tiểu Long

Đại sảnh nhà họ Tô.

Tô Diệu mặc một chiếc váy dài kín đáo nhưng không kém phần dịu dàng, ngồi trước máy vi tính vừa hát vừa livestream.

Đường Tĩnh ngồi bên cạnh Tô Diệu, thấy con gái livestream được người ta liên tục khen ngợi thì cười tươi như nở hoa.

Sau món quà hai nghìn tên lửa lần trước, mặc dù chỉ là người mới vào nghề nhưng Tô Diệu đã trở nên rất nổi tiếng trong giới livestream. Người hâm mộ của cô ban đầu chỉ có hơn một trăm người hiện giờ đã tăng lên hơn một trăm nghìn người. Hơn nữa nhìn tình hình hiện tại thì có thể trong hôm nay sẽ tăng lên đến hơn hai trăm nghìn người.

Mới chỉ mấy ngày mà từ một người mới vào nghề Tô Diệu trở thành người nổi tiếng có hơn một trăm nghìn người hâm mộ, có cưỡi tên lửa cũng không thể nhanh thế này được.

Nhưng Tô Diệu biết, tất cả công lao này đều thuộc về người sử dụng tài khoản "Diệu Dương" kia. Sau khi người đó điên cuồng gửi cho cô hai nghìn tên lửa, ngày nào cũng gửi tặng mấy trăm nghìn món quà cho cô rồi vội vàng đăng xuất.

Cô gửi tin nhắn cho người đó nhưng chưa từng nhận được hồi âm, điều này khiến Tô Diệu vừa kích động lại không khỏi tò mò.

Chẳng nói đâu xa, mới chỉ vài phút trước cái người giàu có sử dụng tài khoản "Diệu Dương" kia lại gửi cho cô một trăm tên lửa giúp cô bật lên vị trí đầu tiên trên bảng xếp hạng chỉ trong nháy mắt, thậm chí còn lọt vào top mười vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng tổng hợp.

Tô Diệu chẳng khác nào một con quái vật, ngang ngược tung hoành trên kênh livestream Tùng Thử khiến những chủ tài khoản livestream khác không khỏi ngưỡng mộ. Thậm chí có không ít người trong số họ âm thầm gửi tin nhắn cho Tô Diệu hy vọng sẽ có được cách liên lạc với "Diệu Dương" để bọn họ cũng được thơm lây.

Nhưng làm sao Tô Diệu có thể cho bọn họ phương thức liên lạc được chứ. Ngoài tài khoản Tùng Thử ra, đến cả Wechat của người giàu có thần bí đó Tô Diệu cũng không có. Chuyện này không khỏi khiến cô tò mò rốt cuộc người tên là "Diệu Dương" này là ai? Tại sao ngày nào người đó cũng gửi cho cô nhiều quà tặng như vậy nhưng lại không nói câu nào.

"Diệu Diệu à, chắc chắn người tên là Diệu Dương này rất quan tâm đến con đấy. Mấy hôm nay người đó cũng phải gửi tặng con sáu, bảy triệu món quà rồi, đúng là giàu có. Con phải cố gắng tạo quan hệ với người này, hai mẹ con chúng ta chỉ có thể dựa vào người giàu có này thôi đấy." Nhìn những món quà bay đỏ cả màn hình máy tính Đường Tĩnh cười tươi tới nheo cả mắt lại.

Tô Diệu gật đầu, cho dù mẹ cô không nói thì cô cũng biết mình nên làm gì. Có thể nói nếu không có Diệu Dương thì cũng không có Tô Diệu của hôm nay, cô cũng không thể kiếm được nhiều tiền thế này.

"Diệu Diệu à, còn một chuyện nữa con có cảm thấy kỳ lạ không?" Đường Tĩnh kinh ngạc nói: "Mẹ phát hiện hiện tại sức hút của con rất lớn đấy, có thể so sánh được với một vài tài khoản livestream đã hoạt động từ lâu. Con xem, đến Tùng Thử cũng đề cử tài khoản livestream của con ở trang đầu, không phải sao."

Tô Diệu cũng cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng cô không suy nghĩ gì nhiều: "Có thể bọn họ thấy con xinh đẹp, có tiềm năng lớn nên mới đẩy tài khoản livestream của con lên trang đầu."

"Có lý, nhất định là như vậy." Đường Tĩnh vỗ tay một cái rồi cười ha hả: "Con gái ai sinh mà giỏi thế này."

Trong lúc Đường Tĩnh đang trang điểm, điện thoại di động của Tô Diệu đột nhiên rung lên.

Cô cầm điện thoại lên thì thấy số gọi tới là: 110!

Tô Diệu và Đường Tĩnh nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ đây là một cuộc điện thoại lừa đảo.

"Bây giờ lừa đảo cũng thật to gan, đến cả số điện thoại của cảnh sát mà cũng dám làm giả. Xem mẹ mắng bọn chúng thế nào đây." Nói xong Đường Tĩnh bắt máy cuộc gọi ở điện thoại của của Tô Diệu, nhấn nút loa ngoài.

"Xin chào, xin hỏi có phải cô Tô Diệu không?" Điện thoại vừa được kết nối thì có giọng nói của một người đàn ông truyền tới: "Chúng tôi là công an phường thuộc sở cảnh sát thành phố Tây Xuyên."

Lúc này Tô Diệu mới phản ứng lại. Người này biết tên của cô, nhất định không phải kẻ lừa đảo.

Cô vội vàng tắt loa ngoài rồi lấy lại điện thoại di động: "Xin chào, tôi là Tô Diệu. Xin hỏi có chuyện gì không?"

Đường Tĩnh cũng ngồi sát tới, muốn nghe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tại sao công an phường lại gọi điện thoại cho con gái bà chứ.

"Trần Dương chồng cô, vì tội trộm cắp ở một cửa hàng nên hiện tại đang bị giam giữ tại nhà giam số một của thành phố Tây Xuyên.

Sao cơ?

Tô Diệu hoảng hốt tới mức suýt thì ném điện thoại đi, cô lo lắng nói: "Xảy ra chuyện gì vậy? Trộm cắp sao? Anh ấy trộm cái gì?"

"Anh ta trộm nội y phụ nữ tại một cửa hàng nội y cao cấp ở đường Đông Dương, bị chúng tôi bắt giữ tại chỗ." Cảnh sát nói: "Vì anh ta có thái độ thành khẩn khai nhận, đồng thời nhận được sự thông cảm của bà chủ cửa hàng nội y nên theo pháp luật chúng tôi sẽ bắt giam Trần Dương trong vòng một tháng. Bây giờ thông báo cho cô biết."

Ong ong ong!

Nghe những gì cảnh sát nói, đầu óc Tô Diệu trở nên trống rỗng.

Đường Tĩnh thì ghét bỏ ra mặt: "Thật là buồn nôn, mẹ còn tưởng rằng cậu ta là tên hèn nhát, không ngờ cậu ta lại biến thái như vậy. Chạy tới cửa hàng nội y trộm nội y, mất mặt nhất là còn bị cảnh sát bắt giữ tại chỗ. Bây giờ thì con nhìn rõ bộ mặt thật của cậu ta rồi chứ? Mẹ đã nói với con rồi, con ly hôn với cậu ta là quyết định sáng suốt nhất cả cuộc đời này. Cậu ta biến thái như thế, ai mà biết được sau này còn làm ra chuyện gì nữa?"

Tô Diệu cắn môi không nói gì. Cô không tin Trần Dương lại làm chuyện như vậy, làm sao anh ấy có thể tới cửa hàng nội y trộm đồ lót cơ chứ? Cho dù anh ấy ham muốn tới mức nào cũng không thể làm ra chuyện thế này.

Nhưng...đến cả cảnh sát cũng gọi điện thoại tới nhà rồi, chẳng lẽ còn giả được hay sao?

...

Nhà giam số một thành phố Tây Xuyên.

Thời gian thư giãn sau bữa sáng, có không ít tội phạm đang đánh bóng rổ, có người thì đánh bóng bàn, một số người lười biếng sưởi nắng. Có thể nói đây là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong ngày của bọn họ.

Trong số những người này có một người không chơi bóng cũng không tụ tập nói chuyện phiếm với mọi người mà một mình cầm một quyển sách, yên tĩnh ngồi ở một bên đọc sách.

Người này đeo một chiếc kính màu đen, mái tóc được chải chuốt cẩn thận, dáng vẻ điềm tĩnh toát ra phong độ của một người trí thức.

Trần Dương cũng không quan tâm tới người này cho lắm. Anh tìm một vị trí gần người đó rồi ngồi xuống, lén lút lấy một tấm ảnh từ trong túi ra. Đây là tấm ảnh của Đàm Tiểu Long mà Vu Lan âm thầm đưa cho anh trước khi anh vào nhà giam.

Quá trình Trần Dương vào nhà giam rất vội vàng, vẫn chưa kịp xem Đàm Tiểu Long trông như thế nào. Trần Dương vừa lấy tấm ảnh ra xem thì cảm thấy người này trông khá quen.

Anh nhìn kỹ lại, trời ạ, đây chẳng phải cái người đàn ông trung niên đeo kính đang ngồi đọc sách gần anh đó sao?

Chết tiệt, không phải chứ...Trước đây Vu Lan nói bọn họ nghi ngờ người tên là Đàm Tiểu Long này là người có địa vị cao trong Thần Long giáo, lẽ ra trông người này phải rất mạnh mẽ mới đúng. Nhưng người đàn ông trung niên kia trông nho nhã đến mức trói gà cũng không chặt, giống cao thủ có thực lực đáng gờm chỗ nào chứ, là một con gà yếu ớt thì có.

Nhưng trông hắn ta cũng rất thú vị, hắn đang cầm cuốn sách "Quỷ Cốc Tử".

Người đàn ông này đang xem binh pháp trong nhà giam ư?

Cho dù người này có phải người có địa vị cao trong Thần Long giáo hay không, thì Trần Dương cũng phải nghĩ cách nói chuyện với hắn.

Trần Dương cất tấm ảnh kia thật kỹ rồi suy nghĩ làm thế nào để tới gần người đó. Nếu anh cứ tùy tiện tiếp cận thì chỉ sợ sẽ khiến hắn nghi ngờ.

Trong lúc Trần Dương đang đau đầu suy nghĩ thì một quả bóng rổ xẹt qua bầu trời, bay thẳng tới giữa mặt Đàm Tiểu Long.

"Binh!" một tiếng.

Đàm Tiểu Long bị ngã xuống đất, mắt cũng lệch sang một bên, cuốn sách hắn ta đang cầm trên tay rơi xuống đất.

Điều buồn cười hơn nữa chính là hắn ta bị chảy máu mũi, dáng vẻ chật vật khiến mọi người xung quanh bật cười.

"Ôi, thật ngại quá. Lực ném hơi lớn, thế nên..."

Lúc này một người đàn ông cao lớn từ sân bóng rổ chạy tới trước mặt Đàm Tiểu Long, cười hì hì nói.

Mặc dù ngoài miệng thì anh ta nói vậy nhưng nụ cười trên mặt lại rất châm chọc, không hề có thái độ xin lỗi.

Trần Dương sực tỉnh rồi nhìn lại. Trời ạ, đây chẳng phải Địch Thiên Đông ư?

Chết tiệt, ở đây mà cũng đụng mặt người quen. Nhưng không phải Địch Thiên Đông chỉ bị giam giữ nửa tháng thôi ư? Tại sao lâu như vậy rồi mà hắn ta vẫn chưa ra khỏi nhà giam chứ?

Trần Dương không khỏi nhớ tới chuyện lần trước Địch Thiên Đông muốn sàm sỡ Tô Diệu ở nhà họ Tô. Hắn ta đã bị anh đánh tới gần chết thì thôi, lại còn bị cảnh sát bắt giam lâu thế này.

Ngẫm nghĩ một hồi, Trần Dương liều hiểu ra tại sao hắn ta vẫn chưa ra ngoài. Địch Thiên Đông mở võ quán, hắn ta đánh nhau nhiều như cơm bữa. Hơn nữa tên này có có chút võ công, chắc chắn là thường xuyên gây sự đánh nhau trong nhà giam cho nên đã gần một tháng mà vẫn chưa được thả.

Nhưng vì biết đánh nhau nên ở trong nhà giam Địch Thiên Đông chẳng khác nào cá gặp nước. Chỉ trong vòng hơn hai mươi ngày ngắn ngủi hắn ta đã lôi kéo được một nhóm mấy người đàn ông cao lớn hung dữ, trở thành bá chủ nhà giam.

Vì tối hôm qua Trần Dương mới vào nhà giam nên Địch Thiên Đông vẫn chưa để ý tới Trần Dương.

Cái tên Đàm Tiểu Long này bị ngu đấy à. Đã vào nhà giam mấy ngày rồi mà cũng không biết tới chào hỏi hắn ta một câu, coi hắn ta là không khí chắc?

Ngày nào cũng ôm cuốn sách vớ vẩn đó ngồi một góc, người nào không biết còn tưởng anh ta muốn thi vào đại học nổi tiếng đấy. Đã vào nhà giam rồi mà còn tỏ vẻ mình là người có học thức ư?

Địch Thiên Đông vốn không hài lòng với Đàm Tiểu Long. Hôm nay thấy hắn ta vẫn đọc sách, không hề tới cổ vũ Địch Thiên Đông chơi bóng rổ, Địch Thiên Đông liền nổi nóng.

Quả bóng vừa rồi đập trúng mặt hắn ta không phải do Địch Thiên Đông lỡ tay, mà là cố ý muốn dạy cho hắn ta một bài học.

Đàm Tiểu Long cũng không dám trách móc Địch Thiên Đông, hắn ta ngần ngại mỉm cười: "Không...không sao..."

Nói xong, Đàm Tiểu Long ngồi xổm tìm kính. Nhìn độ dày của chiếc kính thì ít nhất hắn ta cũng phải cận tới sáu, bảy độ.

Trước mặt Đàm Tiểu Long mờ mờ, hắn ta tìm thấy kính định nhặt lên.

Địch Thiên Đông độc ác mỉm cười rồi dẫm chân phải lên tay Đàm Tiểu Long, còn cố tình dẫm mạnh.

"A!"

Đàm Tiểu Long đau đớn kêu lên. Hắn ta vội vàng rụt tay về, bàn tay cực kỳ đau rát.

"Tại sao anh lại dẫm tay người khác chứ!"

Đàm Tiểu Long tức giận đứng dậy!

"Dẫm anh sao?" Địch Thiên Đông cười lạnh: "Tôi còn muốn đánh anh ấy chứ!"

Nói rồi hắn ta tát Đàm Tiểu Long một cái: "Đồ ngu, không thấy ông đây đang chơi bóng rổ sao? Mày không qua đó cổ vũ ông đây mà đọc thứ sách vớ vẩn gì đó, giả vờ làm người có học thức ư?"
Chương 150: Giết gà dọa khỉ

Đàm Tiểu Long vô cùng tức giận. Nếu chuyện này xảy ra ở bên ngoài thì hắn ta đã gọi đệ tử Thần Long giáo tới giết Địch Thiên Đông rồi. Nhưng hiện tại hắn ta đang ở trong nhà giam, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Anh ta nhịn!

"Úi chà, còn dám trừng mắt nhìn tao cơ đấy. Tao nể mặt mày quá phải không?"

"Chát!"

Địch Thiên Đông lại tát Đàm Tiểu Long một cái nữa rồi chỉ vào quả bóng rổ cách đó không xa: "Nhặt quả bóng rổ tới đây sau đó cút ra xa một chút, đừng có ngồi chỗ này làm ông đây ngứa mắt."

Đàm Tiểu Long chưa từng phải chịu nhục nhã thế này bao giờ, hắn ta tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu.

"Mẹ kiếp, không nghe anh Đông nói gì sao? Còn không mau đi nhặt bóng rổ đi!"

"Tên nhãi ranh, trừng mắt với ai thế? Có tin chúng tao cưỡng ép mày không?"

Mấy người đàn ông cao lớn đứng sau lưng Địch Thiên Đông đi về phía này, dùng ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Đàm Tiểu Long. Bọn họ bắt đầu khởi động cơ thể, mỉm cười đầy độc ác.

"Ha ha, các người định cậy đông bắt nạt ít ư?

Đúng lúc đó có tiếng cười ở bên cạnh truyền tới. Mấy người đàn ông cao lớn kia không khỏi ngạc nhiên, nhìn sang phía đó.

Người nói câu này chính là Trần Dương.

Muốn tiếp cận Đàm Tiểu Long, dùng cách gì cũng khiến hắn ta nghi ngờ. Bây giờ hắn ta đang bị mấy người kia ức hiếp, đây chính là cơ hội của anh.

Vì vậy Trần Dương mới không chút do dự lên tiếng.

Đương nhiên là còn có lý do khác, Trần Dương đã không vừa mắt Địch Thiên Đông từ lâu rồi.

Địch Thiên Đông quay người lại, đối mặt với Trần Dương.

Hắn ta không khỏi có chút hồi hộp, trong lòng thầm nghĩ đây chẳng phải tên ở rể nhà họ Tô đó ư?

Sau đó, lửa giận trong người Địch Thiên Đông dâng lên: "Trần Dương, thiên đường có lối thì mày không đi, địa ngục không cửa thì mày lại xông vào, chịu chết đi!"

Đúng là kẻ thù gặp nhau là chuyện ngứa mắt nhất. Trong nhà giam chuyện mà Địch Thiên Đông nghĩ tới nhiều nhất chính là làm thế nào để trả thù Trần Dương. Không ngờ anh ta lại chạy vào nhà giam, làm sao mà Địch Thiên Đông nhịn được. Hắn ta bước một bước lớn tới chỗ Trần Dương.

Trần Dương cười khẩy đứng tại chỗ không nhúc nhích cũng không tránh đi, Địch Thiên Đông lao thẳng tới chỗ Trần Dương giống như mũi tên bắn ra khỏi cung tên. Thấy nắm đấm của mình sắp đấm thẳng vào mặt Trần Dương, Địch Thiên Đông xoay người một cái rồi thu nắm đấm về.

Mẹ kiếp, xảy ra chuyện gì vậy?

Không phải lần trước tên nhóc ranh này vẫn đang ở Tiên Thiên sơ kỳ ư?

Còn chưa tới một tháng, làm thế nào mà anh ta thăng cấp tới Hậu Thiên hậu kỳ rồi?

Chết tiệt, khi Trần Dương còn ở sơ kỳ hắn ta đã không đánh lại rồi, hiện giờ Trần Dương đã tu luyện tới hậu kỳ, làm sao hắn ta có thể là đối thủ của Trần Dương chứ?

Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, Địch Thiên Đông còn lâu mới thừa nhận hắn ta đang hoảng sợ.

Hắn ta cắn răng, quay đầu lại nhìn mấy người đàn ông cao lớn phía sau: "Lên đi các anh em, cùng nhau xông lên cho tao!"

Hắn ta vừa dứt lời, mấy người đàn ông cao lớn sau lưng liền xông tới.

Bị bọn họ bao vây, Trần Dương cũng không hề sốt sắng. Anh nhìn Địch Thiên Đông rồi cười nhạt: "Anh quay đầu lại nhìn đằng sau một chút, có phải có hai khẩu súng đang nhắm thẳng vào đầu anh không? Muốn ra ngoài sớm một chút thì thành thật một chút."

Địch Thiên Đông lập tức xoay đầu lại rồi nhìn lên, phát hiện trên bức tường cao có hai họng súng đen thui chĩa vào người hắn ta thật thì không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Lúc này Đàm Tiểu Long cũng đã đeo lại chiếc kính bị đập méo và nhặt cuốn "Quỷ Cốc Tử" lên.

Trên kính có một lớp bụi khiến hắn ta không nhìn rõ. Đàm Tiểu Long dùng áo lau kính, bây giờ hắn ta mới có thể nhìn rõ thanh niên trẻ tuổi đang đứng trước mặt.

Không tệ, đối mặt với một đám côn đồ hung dữ như vậy mà vẫn thản nhiên như không, vừa nhìn qua là biết đây là một người can đảm.

Đàm Tiểu Long gật gù, ánh mắt hiện rõ vẻ tán thưởng.

Thái độ của hắn ta bị Trần Dương nhìn thấy nhưng anh cũng không hỏi gì, không tới xem tình hình của Đàm Tiểu Long.

Lần trước Vu Lan từng nói Đàm Tiểu Long đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, không chỉ có ý chí kiên định mà còn cực kỳ giảo hoạt.

Nếu Trần Dương thể hiện thái quá thì rất dễ đánh rắn động cỏ.

Trong lúc hai bên đang giằng co thì một nữ giám ngục dáng người cao gầy cầm côn điện đi tới, lớn tiếng quát: "Có phải các người không muốn được thả nữa không? Hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống cho tôi, nhanh lên!"

Cô vừa dứt lời, tất cả phạm nhân đều ôm đầu ngồi xổm xuống. Trần Dương nhìn nữ giám ngục kia, hai mắt không khỏi sáng lên. Người đẹp thế này mà lại chạy vào nhà giam làm giám ngục.

Địch Thiên Đông thấy Trần Dương ngây người đứng đó thì cười lạnh, thầm nghĩ đồ ngu này không mau ngồi xuống, lát nữa cho anh ta biết thế nào là dễ chịu.

Nữ giám ngục nhìn xung quanh một vòng thì phát hiện Trần Dương đang đứng ngây người tại chỗ nhìn cô bằng ánh mắt háo sắc, côn điện trong tay cô đột nhiên phát ra mấy tiếng "lốp bốp".

Đàm Tiểu Long thấy vậy thì vội vàng kéo kéo ống quần Trần Dương, nói thầm: "Người anh em, mau ngồi xổm xuống."

"A!"

Trần Dương sực tỉnh, lập tức ngồi xổm xuống rồi dùng hai tay ôm đầu.

Thấy Trần Dương đã ngồi xuống, nữ giám ngục hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu nhìn về phía nhóm người Địch Thiên Đông: "Mấy người các anh tuân thủ quy định một chút, nếu còn tiếp tục gây sự tôi sẽ cho các người ngồi tù mọt gông!"

"Cô cảnh sát, cô hiểu lầm rồi, chúng tôi đâu có gây sự!" Địch Thiên Đông chật vật ngẩng đầu lên, tươi cười nói: "Chúng tôi đang chơi bóng rổ thôi mà."

Đã vào nhà giam, có là rồng là hổ thì cũng phải ngoan ngoãn biết điều.

"Đừng có gây sự đấy!"

Nữ giám ngục kia trừng mắt nhìn Địch Thiên Đông một chút rồi nhìn mọi người, nói: "Tất cả đều phải tuân thủ quy định, đừng có bắt nạt người mới!"

Nói xong cô liếc mắt nhìn Trần Dương rồi lắc lắc bờ mông rời khỏi đi.

Sau khi nữ giám ngục rời khỏi, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Kết thúc thời gian thư giãn, Địch Thiên Đông và mấy tên đàn em của hắn ta bí mật bàn chuyện trong phòng giam.

"Anh Đông, chẳng lẽ chúng ta cứ thế bỏ qua sao?

"Tên nhóc ranh đó quá ngang ngược rồi, dám không coi anh Đông ra gì. Chúng ta phải dạy dỗ anh ta cho ra trò!"

Nghe mấy tên đàn em nói vậy, sắc mặt Địch Thiên Đông trở nên âm trầm. Địch Thiên Đông xua tay, lạnh lùng nói: "Không cần sốt sắng giải quyết tên Trần Dương này, sau này chúng ta sẽ tính từng món nợ với hắn ta. Trước tiên phải xử lý Đàm Tiểu Long trước, chỉnh đốn hắn ta xong chúng ta lại giải quyết Trần Dương. Để xem đến lúc đó hắn ta có phục hay không."

"Giết gà dọa khỉ, chiêu này được đấy!"

"Anh Đông quả nhiên lợi hại!"

Mấy tên đàn em của Địch Thiên Đông ào ào giơ ngón tay cái không ngớt lời khen ngợi Địch Thiên Đông khiến hắn ta cực kỳ sảng khoái.

Trưa hôm đó, sau giờ cơm trưa, các phạm nhân có nửa tiếng đồng hồ hoạt động tự do.

Trần Dương và Đàm Tiểu Long rửa dụng cụ ăn cơm xong thì cùng nhau tới nhà vệ sinh giải quyết nhu cầu. Hai người đang thoải mái giải quyết thì Địch Thiên Đông dẫn một nhóm người kéo vào nhà vệ sinh.

Bọn họ trực tiếp đi về phía Đàm Tiểu Long.

Mấy người này không ra tay đánh người vì trong nhà vệ sinh cũng có camera giám sát. Bọn họ lần lượt cởi thắt lưng, lấy "cậu nhỏ" của mình ra rồi cứ thế quay về phía Đàm Tiểu Long mà giải quyết nhu cầu.

"Ôi, ngại quá. Đứng gần quá nên nước tiểu bắn trúng anh rồi..."

"Ôi, tại sao đột nhiên tôi lại không khống chế được thế này, thật ngại quá!"

Buồn nôn nhất là sau khi bắn nước tiểu lên quần của Đàm Tiểu Long bọn họ còn xin lỗi hắn ta như thể không cố ý làm như thế.

Mùi khai khiến Đàm Tiểu Long suýt thì nôn hết cơm trưa ra.

Suýt nữa thì hắn ta không nhịn nổi nữa, nhưng để có thể sớm thoát khỏi chỗ quỷ quái này Đàm Tiểu Long vẫn cố gắng nhẫn nhịn.

Thời gian chậm chạp trôi qua. Đến giờ cơm tối, mọi người đều đang ăn cơm.

Địch Thiên Đông dẫn một đám người, đi tới bên cạnh Đàm Tiểu Long đột nhiên hắn ta dừng lại sau đó móc ra một đống gỉ mũi lớn rồi gảy vào đồ ăn của Đàm Tiểu Long.

Quá đáng hơn nữa là, hắn ta còn lau ngón tay vừa móc gỉ mũi kia lên người Đàm Tiểu Long.

Có giỏi nhẫn nhịn đến đâu thì cũng không thể nhịn nổi nữa.

Đàm Tiểu Long đột nhiên đứng dậy, hai mắt đỏ ngầu. Hắn nghiến răng mạnh tới nỗi phát ra tiếng, tức đến mức cả người phát tung.

"Anh đừng có quá đáng!" Đàm Tiểu Long gằn từng chữ.

Hắn ta đường đường là nhân vật quan trọng có địa vị cao ở Thần Long giáo, chưa từng bị người khác ức hiếp bao giờ. Nếu chuyện này xảy ra ở bên ngoài, Đàm Tiểu Long đã sớm ném đám người Địch Thiên Đông vào hồ Vạn Long rồi.

"Tao quá đáng thì làm sao?"

Địch Thiên Đông cười khà khà, dùng bàn tay vừa móc gỉ mũi vỗ lên mặt Đàm Tiểu Long: "Tên nhóc ranh, tao thấy mày cũng sắp ăn xong rồi nên mới cho mày thêm đồ ăn. Mày không cảm ơn tao thì thôi, tại sao còn trách tao chứ?"

Hắn ta vừa dứt lời, mấy người xung quanh đều bật cười!

Đàm Tiểu Long siết chặt nắm đấm, kiềm chế cơn giận trong lòng. Hắn nhìn Địch Thiên Đông bằng ánh mắt tàn nhẫn: "Đợi tao ra ngoài rồi, sẽ giết cả nhà mày."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK