• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 36: Danh sách đen

Nữ nhân viên vừa rồi đuổi Trần Dương đi biến sắc, cô ta còn tưởng mình nghe nhầm, liền hỏi: "Quản lý Thẩm, tôi không nghe nhầm chứ, anh nói phải mời tên bám váy phụ nữ kia quay lại sao?"

"Câm miệng, cái gì mà bám váy phụ nữ hả?" Thẩm Hồng trừng mắt nhìn cô ta, nổi giận nói: "Cô mà không mời anh ta quay lại được thì cô cũng đừng đi làm nữa."

Quách Oánh Oánh cực kỳ oan ức, chỉ là một tên đàn ông bám váy phụ nữ thôi mà, không mời về được thì thôi, liên quan gì tới công việc của cô chứ.

Nhưng thấy dáng vẻ cực kỳ tức giận của Thẩm Hồng cô ta cũng không dám nhiều lời nữa, đành phải nhanh chân cùng những người khác ra ngoài.

Mấy phút sau, Quách Oánh Oánh tìm thấy Trần Dương ở một quầy ăn vặt cách cửa hàng Mercedes-Benz 4S không xa.

Cô ta cực kỳ mừng rỡ, vội vàng đi tới trước mặt Trần Dương rồi nói: "Tiên sinh, phiền anh theo tôi về cửa hàng một chuyến, quản lý Thẩm mời anh!"

Trần Dương thản nhiên ăn một miếng đậu phụ thối, mùi hương bay tới chỗ Quách Oánh Oánh khiến cô ta suýt nữa thì nôn ra, cô thật sự không hiểu nổi rốt cuộc quản lý Thẩm lên cơn thần kinh gì mà cứ bắt bọn họ mời cái tên nghèo này quay về.

"Sao thế, không phải vừa rồi còn đuổi tôi đi ư? Bây giờ lại muốn mời tôi về, có phải cô cảm thấy tôi rất dễ nói chuyện không?"

Nghe Trần Dương nói vậy, Quách Oánh Oánh uất ức tới không chịu nổi nữa, nếu không phải để giữ lại công việc này, có đánh chết cô cũng không tới gặp cái tên này.

"Tiên sinh, chuyện vừa rồi đều là lỗi của tôi, thái độ của tôi không tốt, xin anh tha thứ cho tôi. Anh mà không theo tôi quay về thì công việc của tôi không giữ nổi mất."

"Công việc của cô không giữ nổi liên quan gì tới tôi sao?" Trần Dương nhìn cô ta một cái rồi từ tốn nói.

Quách Oánh Oánh cắn chặt môi, nước mắt dâng tới vành mắt, cô ta cúi đầu nói: "Tiên sinh, tôi cầu xin anh, vừa rồi đều là lỗi của tôi, chỉ cần anh cùng tôi quay lại thì anh muốn xử lý tôi thế nào cũng được."

Trần Dương thật sự không nhìn nổi cảnh phụ nữ khóc, anh thở dài một hơi: "Thật là, thôi thôi, đi nào."

Sau khi quay về cửa hàng Mercedes-Benz 4S, Quách Oánh Oánh khách khí mời Trần Dương vào văn phòng.

"Trần tiên sinh!"

Trần Dương vừa ngồi xuống thì Thẩm Hồng đã tươi cười tiếp đón.

"Tên này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, ai không biết còn tưởng anh ta đổi mặt cơ đấy, hôm nay đúng là mở mang tầm hiểu biết mà." Trần Dương thoải mái ngồi trên ghế sô pha, lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì thì nói thẳng ra đi, tôi rất bận, không có nhiều thời gian nói chuyện phiếm với anh đâu."

Sao Thẩm Hồng lại không nghe hiểu sự chế giễu trong lời nói của Trần Dương chứ, anh ta cố nén cơn giận, dè dặt nói: "Xin hỏi Trần tiên sinh, có phải anh tới đây để bàn bạc công việc không?"

Trần Dương không nói gì, anh mở khóa kéo ba lô ra rồi lấy một tập tài liệu ra đặt lên khay trà.

Thẩm Hồng vừa cầm tập tài liệu lên xem thì lập tức kinh hồn bạt vía, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, anh ta vội vàng đứng thẳng người, cực kỳ cung kính mà cúi chào Trần Dương: "Tổng giám đốc Trần, chuyện vừa rồi là lỗi của tôi, tôi mắt chó coi thường người khác, xin anh tha thứ..."

"Dừng lại! Tôi không nhận nổi đâu!" Trần Dương ngắt lời anh ta rồi nói: "Trước khi đi tôi đã nói anh đừng có hối hận rồi, anh nói thế nào? Anh bảo tôi lập tức biến khỏi mắt anh, nếu anh hối hận thì sẽ quỳ xuống gọi tôi là bố!"

Thẩm Hồng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khi khóc: "Tổng giám đốc Trần, tôi đáng chết, tầm nhìn hạn hẹp, anh đại nhân không chấp tiểu nhân, tạm bỏ qua cho tôi lần này được không."

"Ha ha." Trần Dương mỉm cười lắc đầu, anh cầm hợp đồng trên khay trà lên bỏ vào ba lô.

Thấy Trần Dương cất hợp đồng đi, Thẩm Hồng trợn tròn mắt. Anh ta làm như vậy là muốn hủy bỏ hợp đồng sao, nếu để tổng giám đốc toàn khu vực biết được chuyện này, chẳng phải sẽ lột da anh ta hay sao.

Không được, tuyệt đối không thể để Trần Dương đi!

Thẩm Hồng cắn răng, thả lỏng đầu gối quỳ xuống trước mặt Trần Dương lớn tiếng gọi: "Bố!"

Tới nước này rồi, danh dự và mặt mũi đều bị Thẩm Hồng quên sạch, anh ta chỉ mong Trần Dương sẽ tha thứ cho mình.

Đây là đối tác tài trợ mà công ty bỏ ra mười hai tỷ mới mời được, nếu không thương lượng thành công, chắc chắn công ty sẽ truy cứu trách nhiệm của anh ta, đến lúc đó chỉ sợ anh ta không gánh nổi.

"Tổng giám đốc Trần, anh hài lòng chứ?" Thẩm Hồng quỳ trên mặt đất nhìn Trần Dương mỉm cười nịnh nọt.

"Phải rồi, nam tử hán, lời đã nói ra thì phải làm chứ." Trần Dương hài lòng gật đầu.

Cùng lúc đó, Tôn Tuyết đang lái chiếc xe mới về nhà thì phát hiện ra túi xách của cô ta bị bỏ quên ở cửa hàng Mercedes Benz 4S.

Vì thế Tôn Tuyết quay lại cửa hàng lấy túi xách, sau khi lấy được túi rồi cô ta lại nghĩ vừa rồi mình đi quá vội vàng rồi, đến cả cách liên lạc với Thẩm Hồng cũng chưa lưu lại.

Tôn Tuyết vô cùng vui vẻ mà đi tìm Thẩm Hồng để trao đổi cách liên lạc, cô ta còn chưa đi vào phòng làm việc thì đã nhìn thấy cảnh tượng ở trong phòng.

Lúc đó đầu Tôn Tuyết lập tức ngẩn ngơ.

Có phải cô gặp ảo giác không?

Người ngồi trên sô pha ở trong phòng không phải Trần Dương sao?

Tại sao quản lý Thẩm lại quỳ trên mặt đất?

Còn nữa...hình như vừa rồi cô nghe thấy Thẩm Hồng gọi Trần Dương là...là bố, cô nghe nhầm rồi sao?

Bàn tay của Tôn Tuyết dừng lại giữa không trung, cô không biết có nên gõ cửa hay không nữa.

Trong lúc Tôn Tuyết còn đang bối rối thì Thẩm Hồng phát hiện ra cô ta, mặt mũi anh ta đỏ bừng cả lên, chỉ hận không thể học theo loài đà điểu mà vùi mặt xuống mặt đất cho xong. "Tổng giám đốc Trần, anh chờ một lát, tôi ra ngoài một chút."

"Chờ đã." Trần Dương gọi Thẩm Hồng lại, liếc anh ta một cái: "Con người tôi khá khiêm tốn, không thích có nhiều người biết được thân phận của mình, cho nên lát nữa cô ta mà hỏi tới chuyện này anh biết phải nói thế nào rồi chứ?"

"Anh yên tâm, tôi tuyệt đối không tiết lộ thân phận thật sự của anh đâu."

Thẩm Hồng có thể trở thành quản lý cao cấp phụ trách khu vực thành phố Tây Xuyên thì tất nhiên anh ta không phải kẻ ngu ngốc, lập tức hiểu ý Trần Dương.

Ra bên ngoài, Thẩm Hồng lại khôi phục phong thái mà một người quản lý nên có, anh ta nghi ngờ nhìn Tôn Tuyết: "Không phải cô đã về rồi sao, tại sao lại..."

"À! Là thế này, tôi bỏ quên túi xách ở đây nên quay lại lấy." Nói xong Tôn Tuyết quơ quơ chiếc túi xách trong tay lên, cô ta dừng lại một chút rồi chỉ chỉ vào Trần Dương đang ngồi trong phòng làm việc của Thẩm Hồng, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy, tại sao anh lại quỳ xuống xin lỗi anh ta chứ? Không phải anh ta đã đi rồi hay sao, tại sao..."

"À, chuyện này sao..." Đầu óc Thẩm Hồng nhanh chóng suy nghĩ, anh ta nhanh chóng nghĩ ra cách ứng phó: "Vừa rồi anh ta khăng khăng nói là bị rơi tiền dưới gầm ghế sô pha, tôi đang giúp anh ta tìm tiền ấy mà."

"À, ra là thế." Tôn Tuyết hiểu ra, cô ta khinh bỉ nói: "Người như anh ta thì mang theo bao nhiêu tiền theo người ra ngoài được cơ chứ, tôi thấy anh ta đang cố ý lừa gạt người khác thì có. Tôi nói cho anh biết, đối với loại người khốn nạn như vậy anh cứ trực tiếp báo cảnh sát là được."

Nói xong, Tôn Tuyết lấy điện thoại di động trong túi xách ra định báo cảnh sát.

Thẩm Hồng vội vàng ngăn cản: "Không cần không cần, báo cảnh sát thì ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của cửa hàng chúng tôi mất, bên ngoài còn nhiều khách tới xem xe như vậy, báo cảnh sát rồi khách hàng lại tưởng cửa hàng chúng tôi phạm pháp."

"À, thật ngại quá, tôi không nghĩ tới chuyện này." Tôn Tuyết vội vàng xin lỗi, cô ta quá sốt sắng nên không nghĩ tới chuyện báo cảnh sát sẽ làm ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của cửa hàng.

"Không sao, cô cũng chỉ có ý tốt thôi mà." Thẩm Hồng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, người ta là tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu đấy. Cô ta là bạn thân của Tô Diệu mà không biết thân phận thật sự của Trần Dương thì đã đành, lại còn nói chuyện đanh đá như vậy, muốn dồn người ta vào chỗ chết đấy à.

"Phải rồi, vừa rồi tôi đi vội quá nên quên chưa kết bạn Wechat với anh." Tôn Tuyết mỉm cười rồi lấy điện thoại di động ra: "Kết bạn đi, sau này Tô Diệu có chuyện gì tôi sẽ báo cho anh bất cứ lúc nào."

Nghe cô ta nói vậy, sau lưng Thẩm Hồng đổ mồ hôi lạnh. Có cho anh ta mượn mười lá gan thì anh ta cũng chẳng dám tranh giành Tô Diệu nữa, dù sao cô ấy cũng là vợ của tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu.

Anh ta đã nghĩ kỹ rồi, sau này nhất định phải tránh xa cái cô Tôn Tuyết này một chút, cô ta quá ngu ngốc, không chừng tới lúc nào đó còn vạ lây tới anh.

Thẩm Hồng gượng gạo mỉm cười rồi nói: "Thật ngại quá, hôm nay tôi ra ngoài vội quá nên quên điện thoại ở nhà rồi, lần sau chúng ta kết bạn nhé."

"Ồ, vậy sao, thế cũng được." Tôn Tuyết ngượng ngùng mỉm cười, cô ta thật sự tưởng rằng Thẩm Hồng quên điện thoại di động ở nhà: "Vậy tôi nói tên tài khoản Wechat của tôi cho anh, anh ghi lại rồi về nhà kết bạn với tôi nhé."

"Ừm, được thôi."

Sau khi Tôn Tuyết rời khỏi cửa hàng, Thẩm Hồng cười lạnh một tiếng rồi ném tờ giấy ghi chú tên tài khoản Wechat của Tôn Tuyết vào thùng rác.

Tôn Tuyết có thế nào cũng không ngờ rằng Thẩm Hồng đã âm thầm thêm cô ta vào danh sách đen trong lòng anh ta rồi!

_____

Mời các bạn đón đọc "Rể sang đến nhà" của cùng tác giả Cố Tiểu Tam.
Chương 37: Về nhà

Thẩm Hồng quay lại phòng làm việc, ngượng ngùng cười nói: "Tổng giám đốc Trần, hợp đồng này..."

"Ký đi, gọi bộ phận phụ trách pháp lý của cửa hàng tới đây xem hợp đồng có vấn đề gì không." Trần Dương nói xong thì đổi đề tài: "Nhưng sau khi ký hợp đồng, có một số chuyện trong lòng anh phải tự hiểu lấy, sau này anh và Diệu Diệu..."

"Tổng giám đốc Trần anh yên tâm, tôi sẽ giữ khoảng cách với cô Tô Diệu!" Thẩm Hồng vội vàng nói.

"Ừm, được rồi, mau gọi bộ phận phụ trách pháp lý tới xem hợp đồng đi, không có vấn đề gì thì chúng ta ký tên, ở công ty còn có rất nhiều chuyện lớn chờ tôi xử lý đấy."

"Vậy được, tôi đi gọi bộ phận phụ trách pháp lý tới!" Thẩm Hồng vội vàng gọi nhân viên phụ trách pháp lý tới, sau khi kiểm tra hợp đồng một lượt thì chính thức đại diện cho Mercedes-Benz ký hợp đồng với tập đoàn Huyễn Ngu.

Sau khi ký hợp đồng xong, Trần Dương và Thẩm Hồng bàn bạc một số chuyện về việc quảng cáo, nhìn Trần Dương từ tốn nói chuyện, trong lòng Thẩm Hồng vô cùng xấu hổ.

Vừa rồi anh ta làm ra chuyện mất mặt như vậy mà Trần Dương vẫn có thể dùng biện pháp hòa bình để giải quyết, Thẩm Hồng cảm thấy bản thân không sánh được với sự khoan dung độ lượng của Trần Dương.

Sau khi bàn bạc công việc xong xuôi, Thẩm Hồng thành khẩn nhìn Trần Dương mà nói: "Để cảm ơn sự tín nhiệm của tổng giám đốc Trần đối với Mercedes-Benz, cũng là để bày tỏ thành ý và sự áy náy của tôi, trong cửa hàng, không cần biết giá bán thế nào, chỉ cần anh thích thì tôi sẽ tặng cho anh một chiếc xe, anh thấy sao?"

"Thật sao?" Trần Dương nhìn Thẩm Hồng đang cố gắng lấy lòng anh, anh hiểu ý của Thẩm Hồng, gật gù: "Vậy tôi không khách khí nữa."

Có người tặng xe cho anh, từ chối thì phí quá!

Trần Dương đi ra khỏi phòng làm việc của Thẩm Hồng, chỉ vào chiếc Mercedes-Benz S-Class: "Lấy chiếc này đi."

Chết tiệt, chiếc Mercedes-Benz S-Class nhập khẩu này khi mới ra mắt đã có giá lên tới hai triệu tệ, giờ thì Thẩm Hồng hối hận rồi.

"Sao thế, anh không đổi ý đấy chứ?"

Thẩm Hồng hồi phục tinh thần, vội vàng lắc đầu: "Sao có thể đổi ý được chứ...tôi chỉ đang cảm thấy mắt nhìn xe của tổng giám đốc Trần rất tốt, chiếc Mercedes-Benz S-Class này hôm qua mới được nhập từ nước ngoài về, cực kỳ phù hợp với khí chất của tổng giám đốc Trần.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Trần Dương lái chiếc Mercedes-Benz S-Class phong độ rời khỏi cửa hàng Mercedes-Benz 4S.

Quách Oánh Oánh nhìn dáng vẻ khúm núm của Thẩm Hồng thì thật sự không hiểu nổi gã đàn ông "bám váy phụ nữ" kia thật ra lại là một nhân vật lớn, cô không chỉ đắc tội vị nhân vật lớn này mà còn đuổi người ta đi mất, lúc này tâm trạng của Quách Oánh Oánh rất phức tạp, nếu vừa rồi thái độ của cô tốt hơn một chút thì có phải...

Chỉ tiếc là thời gian không thể quay lại được, trên đời này không có thuốc hối hận!

Sau khi ký hợp đồng với Mercedes-Benz xong, Trần Dương giải quyết nốt những việc còn tồn đọng, tới khi anh không bận rộn nữa, buổi sáng ngày thứ ba Trần Dương gọi điện thoại cho Tô Diệu.

Biết Trần Dương sắp về nhà, tâm trạng Tô Diệu tốt lên hẳn. Hôm nay cô quyết định không tới công ty mà trang điểm thật xinh đẹp ở nhà chờ Trần Dương.

Trong phòng khách, Đường Tĩnh ngồi trên ghế sô pha quay sang nói với Tô Diệu: "Rốt cuộc là con nghĩ thế nào vậy, sao lại muốn để tên phế vật kia quay về chứ? Mẹ đã sắp đặt Thẩm Hồng cho con rồi, chẳng lẽ con không thích cậu ta sao? Cậu ta mà lại không bằng tên phế vật kia à?"

Tô Diệu im lặng một lúc rồi nói: "Mẹ, hiện giờ con không muốn ly hôn với anh ấy."

"Con đúng là nhẹ dạ mà." Đường Tĩnh chỉ vào Tô Diệu mà nói: "Có phải hai hôm trước tên phế vật kia thay đổi tính nết, tìm được việc làm nên con cảm động rồi không? Mẹ nói cho con biết, chuyện này chẳng có gì đáng cảm động cả, đây là chuyện mà cậu ta nên làm. Con nghĩ kỹ xem, kết hôn hai năm rồi có bao giờ con vui vẻ chưa? Có bao giờ con hạnh phúc chưa? Nói chung là mẹ không quan tâm, mẹ không ưng cậu ta..."

Đường Tĩnh còn chưa nói xong thì ngoài cửa có tiếng động, theo bản năng bà ta đi tới bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vừa nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài Đường Tĩnh liền sửng sốt.

Một chiếc Mercedes cao cấp mới tinh đỗ trước cửa nhà, bà ta biết chiếc xe này, chồng của một người bạn của bà ta cũng đi loại xe này, có người nói đây là xe nhập khẩu, giá hơn hai triệu tệ.

Lúc này, một người từ trên xe bước xuống, vừa trông thấy người này Đường Tĩnh liền sững sờ!

Cái tên mặc quần áo bán ở vỉa hè này...không phải tên phế vật Trần Dương thì còn có thể là ai đây!

"Anh về rồi!"

Mở cửa bước vào phòng khách, Trần Dương mỉm cười nói với Tô Diệu.

Cuối cùng anh ấy cũng về rồi!

Tô Diệu cũng không kiềm chế được mà mỉm cười!

Nhưng khi cô nhìn thấy chiếc Mercedes-Benz S-Class đỗ ở bên ngoài, ánh mắt lại trở nên nghi ngờ.

Trần Dương nhận ra sự nghi ngờ của Tô Diệu, liền nói: "Đây là chiếc xe hôm qua anh đi xem giúp ông chủ, hôm nay ông chủ không tới công ty nên bảo anh lái thử giúp ông ấy trước, để kích hoạt động cơ."

Tô Diệu gật đầu, đúng là mua xe mới thì phải kích hoạt động cơ thật. Nhưng ông chủ này của Trần Dương chơi lớn quá, chiếc xe đáng giá hai triệu mà lại để nhân viên lái, không sợ gặp tai nạn gì sao.

"Ha ha, tỏ vẻ lâu như vậy, thì ra là xe của người khác sao." Đường Tĩnh nghe hai người nói chuyện thì bật cười: "Tôi còn tưởng cậu biết phấn đấu rồi cơ đấy."

Trần Dương mỉm cười, anh đã quen với cái kiểu chế giễu của bà ta từ lâu rồi nên cũng chẳng để ý nữa.

Thấy Trần Dương vẫn tỏ vẻ thản nhiên, Đường Tĩnh tức không có chỗ trút giận đành nói với Tô Diệu: "Diệu Diệu, nghe lời mẹ mau ly hôn với tên phế vật này đi. Thẩm Hồng mà mẹ giới thiệu cho con tốt biết mấy, còn trẻ mà đã giàu có, lại còn đẹp trai, có chỗ nào không bằng tên phế vật này chứ."

"Mẹ, chuyện của con mẹ đừng nhúng tay vào." Tô Diệu hít sâu một hơi rồi nói: "Con cháu tự có phúc của con cháu, con lớn thế này rồi, con tự biết phân biệt đúng sai. Ít nhất thì bây giờ anh ấy đã biết làm việc, biết phấn đấu rồi, con...con muốn cho anh ấy một cơ hội!"

Đường Tĩnh bị Tô Diệu làm nghẹn họng không nói nên lời, trước đây con gái chưa từng nói chuyện với bà ta như vậy, nhất định là tên phế vật này dạy hư con gái bà ta.

Đường Tĩnh trừng mắt nhìn Trần Dương rồi nói: "Đồ sao chổi”. Sau đói bà ta xoay người quay về phòng của mình.

Sau khi Đường Tĩnh đi, căn nhà liền yên tĩnh trở lại.

Trần Dương mỉm cười nhìn Tô Diệu rồi hỏi: "Em thật sự không ly hôn với anh sao?"

"Anh đừng vội vui mừng, còn phải xem biểu hiện của anh thế nào đã."

Trần Dương gật đầu không nói gì, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Tô Diệu.

Nhìn gương mặt xinh đẹp của Tô Diệu, Trần Dương âm thầm thở dài. Cũng phải, anh ở rể nhà họ Tô những hai năm, vì anh mà Tô Diệu phải gánh chịu không ít áp lực, những lời chế giễu, những chuyện này anh đều hiểu cả.

Thấy Tô Diệu có chút né tránh, Trần Dương biết Tô Diệu vẫn chưa thích ứng với cuộc sống hai người, anh nói: "Anh mệt rồi, anh lên lầu nghỉ ngơi trước đây."

Tô Diệu nhìn theo bóng lưng của Trần Dương, tâm trạng bối rối, rốt cuộc cô làm như vậy là đúng hay sai?

Cô đặt tương lai của mình lên người Trần Dương, liệu anh ấy có thể cho cô một tương lai tốt đẹp thật hay không?

Tô Diệu không khỏi suy nghĩ!

Cùng lúc đó, Đường Tĩnh tức giận quay về phòng. Nhớ lại những lời con gái vừa nói với bà, bà ta càng lúc càng giận.

"Không được, không thể để tên phế vật này tiếp tục ở lại trong nhà được." Đường Tĩnh suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.

Rè rè!

Thẩm Hồng đang ngồi trong phòng làm việc soạn thảo chi tiết hạng mục hợp tác với tập đoàn Huyễn Ngu. Thấy điện thoại rung lên, Thẩm Hồng tạm dừng công việc.

Thấy người gọi tới là Đường Tĩnh, đột nhiên anh ta cảm thấy có chút đau "bi". Nếu anh ta không nghe máy nhất định bà ta sẽ gọi tiếp cho xem, nhưng nếu nghe máy thì lại không biết nên nói thế nào.

Nghĩ ngợi một chút, Thẩm Hồng vẫn nhấc máy: "Chào cô Đường, xin hỏi có chuyện gì không?"

"Là thế này, cô muốn hỏi một chút xem mấy hôm nay cháu và Diệu Diệu nói chuyện thế nào rồi?" Giọng nói của Đường Tĩnh dịu dàng khác hẳn bình thường, như thể Thẩm Hồng thật sự là con rể của bà ta vậy.

Thẩm Hồng nghe xong thì đau cả đầu, cuộc điện thoại này đúng là muốn đòi mạng anh ta mà. Suy nghĩ một chút, Thẩm Hồng nói: "Cô Đường, cháu cảm thấy cháu và Diệu Diệu không hợp nhau!"

"Tại sao chứ?"

"Ha ha, không sao, chỉ là cháu cảm thấy Diệu Diệu và Trần Dương ở bên nhau rất vui vẻ, hai người bọn họ rất đẹp đôi cũng rất có tướng phu thê… cháu không chen vào giữa bọn họ nữa." Thẩm Hồng lau mồ hôi trên trán rồi nói.

Đường Tĩnh không khỏi bối rối, bà ta ngạc nhiên nói: "Thẩm Hồng, mấy hôm trước cháu đâu có nói như vậy."

"Ha ha..." Thẩm Hồng gượng gạo cười rồi nói: "Mấy hôm trước cháu vẫn chưa biết tình hình thực tế thế nào mà, bây giờ thì tìm hiểu được tình hình rồi. Cháu không thể trở thành người thứ ba chen ngang vào tình cảm của người khác được, như vậy là không có đạo đức. À, phải rồi, phiền cô giúp cháu chuyển lời tới chủ... à, Trần Dương, chúc anh ấy và Diệu Diệu bên nhau tới khi đầu bạc răng long!"

Thẩm Hồng nhanh mồm nhanh miệng suýt nữa thì nói là tổng giám đốc Trần, cũng may là anh ta dừng lại đúng lúc, sửa lại kịp.

Nếu để lộ thân phận thật sự của Trần Dương, anh ta không gánh nổi trách nhiệm đâu.

"Cháu...Thẩm Hồng, cháu cũng không thể từ bỏ như vậy..."

"Cô Đường, thật ngại quá, có khách tới cửa hàng, cháu không nói chuyện với cô nữa." Nói xong, anh ta cúp máy.

Nghe tiếp cúp máy, Đường Tĩnh không khỏi bối rối.

Hôm nay bị làm sao thế, đầu tiên là con gái công khai chống đối bà trước mặt tên phế vật kia, sau đó lại tới lượt Thẩm Hồng nói đổi ý là đổi ý. Trước đây cậu ta còn thề thốt đảm bảo với bà ta rằng nhất định sẽ theo đuổi được Diệu Diệu, vậy mà mới mấy hôm đã đổi ý rồi.

Trong lúc Đường Tĩnh còn đang nghĩ mãi không hiểu thì có người gõ cửa nhà.

Bà ta hồi phục tinh thần, đi mở cửa. Người đứng bên ngoài là bạn thân của Diệu Diệu, Lý Mật.

"Chào cô Đường!" Thấy Đường Tĩnh mở cửa, Lý Mật mỉm cười chào hỏi.

"Ồ, là Mật Mật đấy à." Đường Tĩnh cũng mỉm cười, nói: "Mau vào trong ngồi đi."

Sau khi Lý Mật ngồi xuống, Đường Tĩnh quay về phía tầng trên gọi lớn: "Trần Dương, cậu điếc đấy à? Không nghe thấy trong nhà có khách sao? Còn không mau xuống đây tiếp khách!"

Trần Dương đang nghỉ ngơi trong phòng thì nghe Đường Tĩnh lớn tiếng gọi, anh nhảy một cái đứng dậy rồi đi ra khỏi phòng.

Nhìn thấy Trần Dương, nụ cười trên mặt Lý Mật cứng đờ lại. Cô ta giật mình nhìn Tô Diệu: "Diệu...Diệu Diệu, Trần...Trần Dương ở nhà sao?"
Chương 38: Vả mặt

Lần trước ở quán bar Muses, sau khi biết được thân phận thật của Trần Dương, cô ta đã ít tới nhà họ Tô tìm Tô Diệu, chính là sợ đụng phải anh.

Hôm qua cô ta nói chuyện với Tô Diệu trên Wechat biết được Trần Dương mấy ngày nay đều không ở nhà, vì vậy cô ta mới dám qua tìm Tô Diệu.

“Ừm, hôm nay về rồi.” Tô Diệu nhẹ giọng nói.

Lý Mật đang muốn nói, anh ta về mà sao không nói trước với cô ta, như vậy thì cô ta đã không đến rồi.

Nhưng lúc này Trần Dương đã bước xuống cầu thang, lời nói vừa đến miệng đã bị cô ta nuốt xuống.

Cô ta cúi đầu, căn bản không dám đối mặt với Trần Dương.

Anh tưởng ai tới, hóa ra là Lý Mật.

Nhìn bộ dạng sợ không dám ngẩng đầu của Lý Mật, trên mặt Trần Dương lộ ra một nụ cười khó hiểu.

“Đứng đó cười ngây ngô làm gì? Còn không mau đi pha trà?” Đường Tĩnh quát Trần Dương.

Trần Dương đứng yên ở đó, mỉm cười nhìn Lý Mật.

“Không… không cần đâu ạ! Cháu không khát, không khát chút nào.” Lý Mật lắc đầu liên tục: “Cô à, đừng phiền Trần Dương quá…”

Nói xong, Lý Mật cẩn thận nhìn Trần Dương, muốn xem anh có tức giận hay không?

Cô ta nào có gan dám bảo Trần Dương đi rót nước chứ. Đây là đại thiếu gia nhà họ Trần đó, lần trước cảnh tượng cô ta quỳ dưới đất gọi anh ta là bố ở quán bar Muses vẫn còn rõ mồn một trước mắt, cô ta thực sự bị dọa sợ rồi!

Tô Diệu nhíu mày, Lý Mật hôm nay rất khác thường, cô mở miệng nói: “Lý Mật, hôm nay cậu sao thế?”

Lý Mật vội vàng lắc đầu nói: “Không… không sao, là do hai ngày nay không được nghỉ ngơi thôi.”

Đường Tĩnh nhìn chằm chằm Lý Mật, cuối cùng bà ta đã phát hiện ra một chút bất thường.

Chuyện gì thế nhỉ, sao bà ta cảm giác dường như Lý Mật rất sợ cái thằng phế vật này, không phải chứ!

“Đúng rồi, mình nhớ hình như Lý Mật nghiện sạch sẽ.” Đường Tĩnh thầm nghĩ: “Chắc chắn Trần Dương bị ghét bỏ vì cậu ta là cái tên quê mùa bẩn thỉu, vậy nên mới không muốn để cậu ta rót trà.”

Đường Tĩnh tự cho là mình đã tìm ra được nguyên nhân, nhưng Lý Mật lại có cảm giác như đứng đống lửa ngồi đống than vậy.

Cái bóng Trần Dương trong lòng cô ta thật sự quá nặng nề. Một lúc sau, Lý Mật không ngồi nổi nữa, cô ta đứng dậy, nói với Tô Diệu: “Diệu Diệu, tôi chợt nhớ ra vẫn còn một chuyện quan trọng cần phải quay về giải quyết, không cùng cậu nói chuyện được rồi!”

“Vừa mới đến đã phải đi rồi ư.” Tô Diệu cũng đứng lên “Ở cửa không thấy xe cậu đâu, cậu đi kiểu gì tới vậy?”

“Xe của tôi cho chị họ mượn rồi, vừa rồi là bắt xe tới.” Lý Mật cầm lấy túi xách của mình: “Tôi gọi taxi về cũng được.”

“Nào, tốn tiền làm gì.” Đường Tĩnh chỉ vào Trần Dương: “Cứ kêu cậu ta đưa cháu về là được.”

Cái gì?

Để Trần Dương đưa mình về?

Trong lòng Lý Mật phát run lên, cô ta liên tục lắc đầu nói: “Không cần không cần đâu ạ, thế lại phiền Trần Dương quá, cháu tự gọi xe cũng được.”

“Mật Mật à, dù sao cái tên phế vật này cũng ở nhà nhàn rỗi, cứ để cậu ta đưa cháu về, cháu còn khách sáo với cô cái gì?” Nói xong, Đường Tĩnh trừng mắt nhìn Trần Dương.

Nghe Đường Tĩnh gọi Trần Dương là phế vật, da đầu Lý Mật bắt đầu run lên.

Chẳng lẽ bọn họ vẫn chưa biết thân phận thật sự của Trần Dương?

Ngay lúc Lý Mật đang suy đoán, Trần Dương đã đi tới, nói: “Đi thôi.”

Trần Dương đã lên tiếng, Lý Mật nào dám từ chối, đành đi theo sau anh.

Vài phút sau, khi Trần Dương lái xe ra khỏi tiểu khu, Lý Mật mở miệng nói: “Đại… đại thiếu gia, anh đưa tôi đến đây thôi, tôi tự gọi xe về cũng được!”

“Cô gọi tôi là gì?” Trần Dương quay đầu nhìn cô ta, cười híp mắt: “Có phải đã quên lần trước nói gì rồi ư?”

Trong lòng Lý Mật run lên.

Chuyện xảy ra tối hôm ở quán bar Muses, cả đời cô sẽ không thể quên được.

Cô ta cắn môi, cúi đầu hô to: “Bố…”

“Đây mới đúng này. Lần sau đừng để tôi nhắc nữa!” Trần Dương cười: “Thôi được, đã đi ra rồi thì dứt khoát phải tiễn cô đi chứ. Cô muốn đi đâu?”

“Cảm ơn… Đại thiếu… Bố…” Lý Mật nhanh chóng sửa lại: “Tôi… tôi đến phố đi bộ.”

“Được, thắt dây an toàn vào!” Nói xong, anh lái xe phóng nhanh ra ngoài.

Không bao lâu sau đã tới phố đi bộ phồn hoa nhất ở thành phố Tây Xuyên.

Chiếc Mescerdes S class nhập khẩu này vô cùng thoải mái, vừa nhìn qua là đã biết rất đắt tiền, lại thêm anh mới nhận chiếc xe này, chưa kịp dán tấm che, người bên ngoài có thể dễ dàng nhìn thấy có một cô gái xinh đẹp tuyệt trần như Lý Mật ngồi bên ghế phụ.

Xe sang và người đẹp khiến những người đi đường liên tục quay đầu lại, đàn ông chỉ hận mình không phải là người đang ngồi lái, phụ nữ thì tiếc vị trí bên ghế phụ không phải là mình, cảm thấy ghen tị vô cùng.

“Ồ, đây chẳng phải là con rể phế vật tới nhà Trần Dương của nhà chúng ta hay sao?”

Trần Dương đang lái xe ngon lành thì một giọng nói quái gở đột nhiên vang lên từ bên cạnh.

Trần Dương nhìn về hướng âm thanh phát ra, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Tô Hải!

Sao ở chỗ nào cũng có thể gặp phải tên ngu đần này vậy.

Nhưng Trần Dương lại chú ý tới người đẹp mặc đồng phục ở phía sau anh ta, chỉ thấy trên tay cô ta xách mấy chiếc túi mua sắm, cung kính đứng ở bên người Tô Hải.

Mẹ kiếp, đây chính là thư ký của thằng nhãi này, giờ này không đi làm việc mà lại dẫn thư ký đi dạo phố, đúng là đồ ăn chơi trác táng mà.

Trần Dương cười lạnh một tiếng, không thèm để ý tới anh ta, chỉ muốn lập tức rời khỏi đây.

Thế nhưng có quá nhiều người đi lại trên đường, trong thời gian ngắn không thể rời khỏi đây được.

Thấy Trần Dương không để ý tới mình, Tô Hải cười lạnh một tiếng, nói: “Mới chỉ mấy ngày không gặp mà đã lái Mescerdes rồi, wow, còn là bản nhập khẩu cơ à, hơn nữa còn có một người đẹp ngồi bên ghế phụ, mày rất được đó!”

Sắc đẹp của Lý Mật khiến hai mắt Tô Hải sáng ngời lên, anh ta gác tay lên cửa sổ bên ghế lái, cười nói: “Cô em xinh đẹp quá, tên em là gì vậy?”

Cho dù Lý Mật là bạn thân thiết của Tô Diệu nhưng cô chưa từng gặp Tô Hải, hai người không quen biết nhau.

Cô không biết Tô Hải, cũng không biết anh ta có mối quan hệ gì với Trần Dương, bởi vậy không dám mở miệng nói lung tung, đành giả vờ như không nghe thấy.

“Cô ấy tên là gì thì liên quan quái gì tới anh?” Trần Dương cười lạnh nói.

Bị Trần Dương chống đối ở trước mặt người đẹp khiến sắc mặt Tô Hải đen lại, anh ta chỉ thẳng vào mặt Trần Dương, chửi: “Trần Dương, mày chỉ là cái thằng ở rể của nhà họ Tô chúng tao thôi, giả vờ cái quái gì vậy chứ? Lái Mescerdes nhập khẩu thì ngon lắm hả? Tao thấy chiếc xe này không phải của mày mà là của người đẹp kia.”

Anh ta hiểu Trần Dương rất rõ, một tên phế vật phải sống dựa vào vợ sao mua nổi Mescerdes nhập khẩu, không cần nghĩ cũng biết chiếc xe này chắc chắn là của người đẹp ngồi ở bên ghế phụ.

Về phần vì sao Trần Dương lại lái xe, chuyện này còn cần phải nói nữa sao, quan hệ giữa họ đã rất rõ ràng.

Thấy Trần Dương không nói lời nào, Tô Hải còn tưởng mình đã nói trúng, mỉa mai: “Trần Dương, mày rất giỏi đó, ăn bám thì thôi, giờ còn qua lại với phú bà ở sau lưng Diệu Diệu, nhà họ Tô bọn tao nuôi một con chó còn tốt hơn là nuôi mày đó.”

Lúc này, người đi đường xung quanh nhao nhao dừng chân lại, xem trò vui. Nghe Tô Hải nói vậy, những người xung quanh lập tức bùng nổ, chỉ tay vào Trần Dương, xì xào bàn tán.

“Xem ra cậu nhóc này cũng không phải hạng người tốt đẹp, không ngờ còn giấu diếm vợ qua lại với phú bà, giờ bị người quen nhận ra!”

“Đúng vậy, hình như cậu ta còn ở rể nữa, đúng là chẳng ra sao cả!”

“Tuyệt đối không thể nuông chiều với mấy đứa tới ở rể được, nuôi chó còn có thể thuần hóa được, nuôi mấy đứa ở rể thì khác nào nuôi ong tay áo!” Lúc này có một bà mẹ béo ú ở gần đó nói: “Việc này tôi cũng có kinh nghiệm, nhà tôi cũng có một đứa tới ở rể, nhưng nó bị tôi thuần hóa ngoan ngoãn lắm, tôi bảo nó đi hướng đông thì chắc chắn nó không dám đi hướng tây.”

“Nói chút đi, bà dạy dỗ như nào vậy?”

Mẹ mập kia thấm giọng, sau đó chỉ vào Trần Dương, nói: “Loại đàn ông ăn cơm chùa như vậy thì phải treo lên đánh một trận, dùng muối ăn xát lên người, bảo đảm sau này sẽ không dám cãi nữa.”

Hítt—khàzzz… mọi người nghe bà ta nói vậy thì hít sâu một hơi.

Đậu xanh rau má, mẹ mập này lấy mình làm giáo trình phản diện ra dạy học ngay tại trận.

Điều này khiến Trần Dương nổi giận.

Lần nào tên Tô Hải này gặp mình không giễu cợt thì cũng chế nhạo, càng ngày càng như phát dồ phát dại, đã thăng cấp lên thành công kích thân thể, bịa đặt sự việc.

Bị nhiều người vây quanh khiến Lý Mật ngồi bên ghế phụ cũng cảm thấy tức giận.

Cô ấy đã lớn bằng ngần này nhưng đây là lần đầu tiên bị tung tin đồn nhảm trước mặt mọi người.

Cho dù cô tìm đàn ông cũng sẽ không tìm Trần Dương.

Tô Hải thấy mọi người đồng tình, dư luận nghiêng về một bên, đang định đổ thêm dầu vào lửa thì Lý Mật mở cửa xe, đi xuống.

Trong nháy mắt này, tất cả mọi người xung quanh đều nhìn về phía cô.

Cô ấy muốn làm gì?

Đó là điều tất cả mọi người muốn hỏi.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Lý Mật đi từng bước từng bước tới phía Tô Hải.

“Người đẹp, có phải giờ cô đã biết được bản chất của thằng nhãi này rồi không? Ha ha, cô tới đây là muốn nói cảm ơn tôi…”

Tô Hải còn chưa nói hết thì đã có một bàn tay tát mạnh lên mặt anh ta.

“Chátttttt” một tiếng giòn tan.

Tô Hải ôm mặt, nhìn Lý Mật với vẻ khó tin: “Sao… sao cô lại đánh tôi?”
Chương 39: Chụp ảnh

Xì xào!

Tất cả mọi người bàn tán.

Rốt cục thì chuyện gì đang diễn ra vậy, vì sao cô ta không cảm ơn vì đã phơi bày bộ mặt thật của cậu nhóc kia mà còn tát đối phương một cái. Tất cả mọi người đều tỏ vẻ nghi hoặc, căn bản không thể hiểu được chuyện này là như thế nào.

Nữ thư ký đứng bên người Tô Hải giật bắn người, cô ta vội vàng đỡ lấy cánh tay Tô Hải, ân cần hỏi: “Tổng giám đốc Tô, anh không sao chứ?”

Sau đó cô ta trừng mắt với Lý Mật: “Sao cô lại đánh người khác vậy?”

“Tôi đánh thì sao chứ?” Lý Mật trừng mắt với Tô Hải, giọng nói lạnh như băng: “Bà đây đánh những tên điên chuyên thói ăn nói xằng bậy như vậy đó!”

Lý Mật cũng không phải là người dễ nói chuyện, hiện giờ đã bộc lộ ra sự mạnh mẽ vốn có, chỉ cần một cái tát và hai câu nói đã khiến hai người Tô Hải phải đứng hình.

Những người xem trò vui ở xung quanh trợn mắt há hốc mồm.

“Người đẹp này dễ kích động quá.”

“Xem ra rất nóng tính!”

“Nóng tính gì chứ, rõ ràng là một bà La Sát!”

Thấy những người xung quanh xì xào nghị luận, Lý Mật âm thầm liếc nhìn phản ứng của Trần Dương.

Cô thấy khóe miệng Trần Dương khẽ nhích lên, mỉm cười cổ vũ, Lý Mật lập tức được mở khóa, thoải mái thể hiện.

“Anh là cái quái gì mà cũng dám nói xấu Trần thiếu gia, sao anh không soi mặt mình vào trong nước tiểu, ngắm bản thân mình xem!”

Trần thiếu gia?

Nghe thấy Lý Mật gọi Trần Dương như vậy, Tô Hải giật mình, mẹ kiếp, chuyện quái gì đang diễn ra vậy?

Thấy Tô Hải bị mình chửi không dám lên tiếng, lửa giận trong lòng Lý Mật mới lắng xuống vài phần. Cô quay người đi tới bên cạnh xe, nở một nụ cười ngọt ngào với Trần Dương: “Trần thiếu gia, khi nãy tôi không làm sai gì chứ.”

“Không sai gì cả, cô làm rất tốt.” Trần Dương cười khích lệ.

Được Trần Dương khích lệ, Lý Mật vô cùng cao hứng, cúi người với Trần Dương: “Trần thiếu gia, cảm ơn anh đã đưa tôi tới đây, hay là tôi đi trước nhé?”

“Ừm, đi đi.” Trần Dương gật đầu nói.

Lý Mật mau chóng đáp lại, sau khi chào tạm biệt Trần Dương thì cô xoay người đi thẳng về phía phần đường giành cho người đi bộ dưới cái nhìn khó hiểu của những người xung quanh.

Người đẹp vừa đi, không còn gì để xem nữa, đám đông xung quanh lần lượt tản sạch.

Lúc này Tô Hải mới tỉnh lại, ôm lấy phần má sưng đỏ, lửa giận trong mắt bùng lên. Anh ta nhìn chằm chằm vào Trần Dương, hung hăng nói: “Trần Dương, mày giỏi lắm, hóa ra không phải là mày ăn bám phú bà mà là mày nuôi bồ nhí ở ngoài!”

“Con mẹ nó, mày mau nói xem chiếc xe này là sao hả? Có phải do Tô Diệu lợi dụng chức vụ, tham ô tiền của công ty không?”

Thấy Tô Hải nói vậy, Trần Dương không kìm được bật cười, anh ta đã ngu xuẩn tới mức không thể cứu chữa được nữa rồi.

Không thấy Lý Thời Trân viết trong Bản thảo cương mục là: người ngu xuẩn thì không thuốc nào cứu được à!

“Không cần anh quan tâm chuyện chiếc xe này ở đâu ra, dù sao cũng không có nửa xu quan hệ tới nhà họ Tô của anh.” Nói xong, Trần Dương thấy con đường phía trước đã thông, đạp mạnh chân ga, nghênh ngang rời khỏi.

“Khụ khụ khụ.” Tô Hải ăn một mồm khói, hét vọng theo hướng Trần Dương rời khỏi: “Trần Dương, tao không để yên cho mày đâu!”

Tập đoàn Huyễn Ngu, văn phòng Tổng giám đốc!

Sau khi quay về công ty, Trần Dương gửi tin nhắn cho Tô Diệu, báo với cô công ty có việc, tối nay sẽ không về nhà.

Tô Diệu không hỏi gì thêm, chỉ đáp lại: Biết rồi.

Sau khi gửi tin nhắn xong, Trần Dương gọi Mễ Tuyết vào phòng, sau khi hỏi han mới biết được trong thời gian này không có chuyện gì cần mình đích thân xử lý, anh bèn nghỉ ngơi ở trong phòng nghỉ.

Khi tỉnh lại, Trần Dương nhìn thấy có một chiếc hộp gỗ đặt ở trên tủ đầu giường.

Anh vỗ đầu một cái, nhớ ra đó là quà sinh nhật mà hai ngày trước Triệu Hà Cầu tới đây tặng cho mình.

Anh cầm chiếc hộp gỗ tới, mở ra, một mùi thơm thoang thoảng lập tức tỏa ra bên ngoài.

Bên trong chiếc hộp này đựng một viên thuốc đen như mực.

Đậu xanh, Triệu Hà Cầu tặng cho mình thứ này?

Viên thuốc này có tác dụng gì?

Không phải là thuốc tăng cường sinh lý đó chứ?

Nghi hoặc trong chốc lát, Trần Dương gọi điện thoại cho Triệu Hà Cầu.

“Trần thiếu gia.” Sau khi bắt máy, Triệu Hà Cầu cung kính nói: “Xin hỏi: “Xin hỏi cậu có yêu cầu gì?”

“Không phải, tôi chỉ muốn hỏi viên thuốc mà ông tặng cho tôi vào ngày sinh nhật có tác dụng gì thế?”

“He he, Trần thiếu gia, thứ này rất tốt đó.” Triệu Hà Cầu cười đê tiện, nói: “Tôi xin được viên thuốc này từ chỗ một vị đại sư, nghe nói không chỉ có tác dụng tăng cường sức khỏe, hơn nữa còn giúp kéo dài tuổi thọ nữa đó.”

“Tôi biết rồi.” Trần Dương day huyệt thái dương, nói: “Ông làm gì thì cứ làm đi.”

Sau khi cúp máy, Trần Dương nhìn chằm chằm viên thuốc, cảm thấy do dự.

Mình có nên ăn nó hay không?

Theo những gì Triệu Hà Cầu nói thì hình như viên thuốc này rất ghê gớm.

Ông ta sẽ không hại mình đâu.

Nghĩ tới đây, Trần Dương cầm viên thuốc lên, nuốt xuống.

Sau khi nuốt viên thuốc không bao lâu, Trần Dương đã cảm thấy hối hận.

Bởi vì anh cảm thấy dường như có một ngọn lửa đang cháy ở trong bụng của mình, ngọn lửa này càng cháy càng mạnh, từ bụng dưới khuếch tán ra ngoài, dần dần đốt cháy toàn thân.

Đồng thời, cảm giác đau đớn khi bị đốt cháy nhanh chóng lan khắp toàn thân.

Trần Dương không chịu nổi, lăn lộn trên mặt đất, cuối cùng hai mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.

Khi anh tỉnh lại mới phát hiện ra quần áo của mình đã ướt sũng, hơn nữa cảm giác đau đớn như bị lửa đốt ở trong cơ thể cũng đã biến mất.

Mẹ kiếp, chắc chắn là Triệu Hà Cầu đã bị lừa, phản ứng thuốc mạnh như vậy, xem ra chính là hàng kém chất lượng, may mà mình không sao cả, xem như cũng là cái may trong chuyện rủi.

Khi anh đang cảm thấy may mắn thì điện thoại đổ chuông.

Trần Dương cầm điện thoại di động lên nhìn, là một số lạ, anh nhíu chặt mày, ấn nghe máy.

“Chào anh, xin hỏi anh là Trần Dương phải không?”

Trong điện thoại, một giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng vang lên, giọng nói này rất dễ chịu, khiến người nghe cảm thấy mình như đang đứng giữa gió xuân ấm áp.

Sao nghe giọng nói này lại thấy quen vậy nhỉ?

Trong thời gian ngắn Trần Dương không thể nhớ ra mình đã nghe được giọng nói này ở đâu, thế nên anh hỏi: “Xin hỏi cô là…”

“Thật ngại quá, quên không nói, tôi là Từ Tiểu Nhu.”

Từ Tiểu Nhu?

Trong đầu Trần Dương hiện lên một người đẹp dịu dàng như ngọc.

“Cô tìm tôi có chuyện gì không?” Trần Dương hỏi.

“À… Đúng là… đúng là có chuyện.” Giọng nói có phần ngượng ngùng của Từ Tiểu Nhu từ trong điện thoại vang ra: “Hai hôm trước, trong đại thọ bảy mươi của bà Tô, anh tặng một cái hộp gỗ, còn cả một bức Bách thọ đồ đời Tống phải không? Tôi có một yêu cầu quá đáng, xin hỏi anh có thể để tôi… để tôi chụp vài bức ảnh được không?”

Trần Dương sững sờ, anh còn tưởng Từ Tiểu Nhu có yêu cầu gì chứ. Trần Dương cười nói: “Ngày đó người nhà họ Tô xem đó như rác rưởi, vứt đi, sao cô Từ lại cảm thấy hứng thú với hai thứ này vậy?”

“Đó là do bọn họ không có mắt nhìn.” Từ Tiểu Nhu nhẹ nhàng nói: “Chiếu hộp đó do tự tay Hoàng đế Chu Do Hiệu thời Minh điêu khắc, bức tranh là Bách thọ đồ được lưu truyền từ thời Tống, vô cùng quý giá.”

Trần Dương gật đầu hỏi: “Vậy cô muốn chụp ảnh như nào?”

“Anh đồng ý à? Quá tốt rồi!” Từ Tiểu Nhu vô cùng cao hứng, vốn cô cho rằng Trần Dương sẽ từ chối, dù sao chiếc hộp và bức Bách thọ đồ kia cũng quá quý giá, đặt trong bảo tàng chắc chắn có thể trở thành bảo vật giữ mặt mũi.

Từ Tiểu Nhu ngẫm nghĩ, đáp: “Hay là như vậy nhé, nếu như anh tiện thì hãy tới Trân Bảo các ở đường Tây Phong, tiệm đồ cổ này do nhà chúng tôi mở, trong tiệm có một phòng dùng để quay chụp đồ cổ.”

Hai mươi phút sau, Trần Dương cầm đồ tới Trân Bảo các.

Vừa bước qua cửa lớn đã thấy Từ Tiểu Nhu đứng chờ ở trong Trân Bảo các.

Hôm nay cô mặc một bộ váy dài đơn giản, mái tóc dùng trâm gài bó lên cao, vô cùng xinh đẹp.

“Trần Dương, anh đã tới rồi!”

Trần Dương vừa tới, Từ Tiểu Nhu lập tức tươi cười đi tới đón.

Khi cô ấy thấy chiếc hộp trên tay Trần Dương, trong đôi mắt xinh đẹp lập tức tỏa ra vẻ hưng phấn và kích động

Người quản lý Trân Bảo các đứng cạnh Từ Tiểu Nhu là Dương Quân thì tỏ vẻ kinh ngạc.

Đây chính là vị tiểu thư lý trí, thận trọng, ăn nói cẩn thận mà mình biết sao? Sao vừa thấy cậu nhóc này thì trở nên hưng phấn tới vậy?

Ông ta đánh giá Trần Dương một hồi, phát hiện ra quần áo trên người là hàng vỉa hè, quá nghèo mạt rệp rồi đi.

“Quản lý Dương, giới thiệu cho anh biết đây chính là Trần Dương Trần tiên sinh của nhà họ Tô, bọn tôi có việc phải vào bên trong bàn bạc, ông trông coi cửa hàng, có chuyện gì thì gọi tôi nhé.”

Nói xong cô kéo Trần Dương đi vào trong phòng riêng.

Đậu xanh, tiểu thư lại chủ động kéo tay anh ta đi vào, chuyện này… chuyện này quá khó tin rồi.

Dương Quân vô cùng kinh ngạc, sau đó anh ta lẩm bẩm: “Khi nãy tiểu thư mới nói anh ta là Trần Dương của nhà họ Tô… Cái gì, anh ta chính là tên phế vật ở rể của nhà họ Tô?”

Biểu cảm trên mặt Dương Quân từ giật mình sang kinh ngạc, rồi thành sững sờ, ông ta đang không thể hiểu được giữa tiểu thư và hạng người này có chuyện gì đáng để nói!
Chương 40: Năm triệu

Sau khi Trần Dương và Từ Tiểu Nhu vào phòng bí mật, dưới sự ra hiệu của Từ Tiểu Nhu, Trần Dương đặt chiếc hộp và tranh Bách Thọ lên trên bàn.

Từ Tiểu Nhu lấy máy ảnh ra, vừa chụp ảnh vừa thầm than thở trong lòng.

Từ góc độ của Trần Dương nhìn cô, có thể nói cô có một góc mặt hoàn mỹ.

Đặc biệt là dáng người thướt tha kia càng làm cho người ta không thể rời mắt nổi.

Anh đang thưởng thức thì Từ Tiểu Nhu đã chụp ảnh xong, cô cười rồi nói với Trần Dương: “Được rồi, tôi đã chụp xong, thật sự cảm ơn anh.”

Trần Dương cất tranh Bách Thọ vào trong hộp, nói: “Nói cảm ơn cái gì, chẳng qua chỉ là chuyện đơn giản mà thôi. Sau này Từ tiểu thư còn muốn xem thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện cho tôi.”

Thấy Trần Dương nói như vậy, Từ Tiểu Nhu không khỏi nở một nụ cười vui vẻ, thế nhưng cô hơi tò mò, hỏi: “Rốt cuộc anh làm thế nào có được cái hộp này và tranh Bách Thọ?”

Vấn đề này, vào buổi tiệc mừng thọ của bà Tô cô đã muốn hỏi rồi. Chỉ là lúc đó không tìm được cơ hợi thích hợp để hỏi.

Cô ngẫm nghĩ đã thấy ngạc nhiên, một người ở rể nhà họ Tô có địa vị thấp kém, làm việc nhà trong nhà họ Tô hai năm, không có thu nhập đầu vào, thế nhưng lại có tranh Bách Thọ và hộp gỗ do chính Chu Do Hiệu khắc, chuyện này… thật sự khiến người khác không hiểu nổi.

Trần Dương mỉm cười, nói: “Là một người bạn tốt tặng.”

Thấy Trần Dương không muốn nói thì Từ Tiểu Nhu cũng không hỏi nhiều, buôn bán đồ cổ, chuyện đầu tiên phải học chính là nghe lời đoán ý.

Lúc bầu không khí trở nên khá lúng túng, Dương Quân gõ cửa phòng bí mật.

Từ Tiểu Nhu đứng dậy, hơi hé cửa, hỏi: “Có chuyện gì?”

Dương Quân cung kính nói: “Thưa tiểu thư, bên ngoài có người nói có một viên ngọc cổ gia truyền muốn bán, tôi không chắc chắn lắm nên cần cô thẩm định…”

Từ Tiểu Nhu hơi ngạc nhiên, Dương Quân đã là một người làm lâu năm trong cửa hàng, cũng là một người giám định bảo vật lâu năm trong nghề, ngay cả thứ mà ông cũng không dám chắc, nhất định sẽ không phải là vật bình thường.

“Trần tiên sinh, anh ở trong phòng bí mật này nghỉ ngơi một chút, tôi ra ngoài xem thử.” Nói xong Từ Tiểu Nhu bèn mở cửa đi ra ngoài.

Trần Dương không nói gì, dọn dẹp đồ xong anh cũng đi theo ra ngoài.

Xuống tầng một của Trân Bảo các thì thấy một người thanh niên trẻ tuổi mặc áo thun, trong tay cầm chặt một cái hộp nhỏ.

Người thanh niên này đến từ thành phố Đông Nhạc, tên là Phương Chính Giang, bởi vì mẹ bị bệnh ung thư nên muốn đổi đồ quý gia truyền lấy tiền để chữa khỏi bệnh cho mẹ.

Bên cạnh người thanh niên này còn có vài người đang đứng, những người này đều là những ông chủ của các cửa hàng bên cạnh, đều được Dương Quân gọi đến để thẩm định.

Dương Quân nói rõ tình hình cho Từ Tiểu Nhu xong giới thiệu: “Chàng trai, đây là cô chủ nhỏ của tiệm chúng tôi, tiểu thư Từ Tiểu Nhu.”

Phương Chính Giang gật đầu, gấp gáp nói: “Tôi đã nói xong rồi, nếu như cô chủ nhỏ của cửa hàng mấy người mà xem không chuẩn thì tôi cũng chỉ có thể đổi sang cửa hàng khác.”

Nói xong anh ta mở chiếc hộp đang cầm trong tay ra.

Bên trong là một miếng ngọc bội đỏ như máu.

Miếng ngọc bội này có cách điêu khắc rất cổ điển, trông vô cùng mềm mại. Điều thần kỳ chính là, khi đặt ở nơi có ánh sáng mạnh thì bên trong ngọc bội giống như có máu đang chuyển động.

“Ôi, đây là Phượng Hoàng Huyết Ngọc!”

Từ Tiểu Nhu vừa nhìn thì trong mắt đã lộ ra vẻ khiếp sợ, không nhịn được lập tức mở miệng nói.

Mấy ông chủ của các tiệm đồ cổ bên cạnh cũng lần lượt bị chấn động, ai nấy đều xoa quai hàm, không ngừng hít hơi lạnh.

“Vậy… vậy mà lại là Phượng Hoàng Huyết Ngọc!”

“Thật không ngờ!”

“Đúng vậy, quá bất ngờ, tôi còn tưởng là hồng ngọc đấy.”

Mấy ông chủ tiệm đồ cổ đều không nhịn được bắt đầu bàn tán.

Ánh mắt Phương Chính Giang sáng lên, giơ ngón cái với Từ Tiểu Nhu, nói: “Không hổ là cô chủ nhỏ, vừa nhìn đã nhận ra đây là Phượng Hoàng Huyết Ngọc. Nhìn thấy chữ được khắc bên trên không, đây chính là thời kỳ Tam Quốc.”

Miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc này thật ra là một loại huyết ngọc, nhưng huyết ngọc cũng được chia thành do người làm ra và loại tự nhiên. Miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc này đương nhiên là hàng tự nhiên.

Loại huyết ngọc sau này phần lớn đều là do người xưa sau khi chết, máu chảy vào trong ngọc thạch. Mà loại ngọc này đều được đào ở trong đất, cũng được gọi là đồ của người chết. Tuy rằng giá có đắt, thế nhưng người không có bát tự cứng thì căn bản không dám đeo.

Thế nên miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc tự nhiên này vô cùng hiếm có.

“Tôi đã nói mà, miếng ngọc này nhất định là sản phẩm của thời kỳ Tam Quốc.”

“Không sai, nhìn cách điêu khắc trên mặt miếng ngọc cổ này xem, chính là thời kỳ đó.”

Mấy ông chủ tiệm đồ cổ đều gật đầu đồng ý lời Phương Chính Giang nói.

“Miếng ngọc này anh định bán bao nhiêu?” Sau khi Từ Tiểu Nhu xem xét một lúc bèn hỏi thẳng.

Tuy nói đây là lần đầy tiên cô nhìn thấy Phượng Hoàng Huyết Ngọc thật sự, thế nhưng trước kia cũng từng xem qua không ít tài liệu liên quan đến nó. Miếng ngọc cổ này của Phương Chính Giang gần như tương đồng với những gì mình biết về Phượng Hoàng Huyết Ngọc, thế nên cô kết luận đây chính là Phượng Hoàng Huyết Ngọc thật.

Ngay lúc Từ Tiểu Nhu định báo giá, Trần Dương ở bên cạnh lẳng lặng lắc đầu.

Người khác không biết Phượng Hoàng Huyết Ngọc thế nào nhưng chẳng lẽ anh còn không biết hay sao?

Năm đó ông nội của Trần Dương có một miếng, khi còn bé anh thường mang ra nghịch, thế nên vừa nhìn đã biết, miếng ngọc trong tay Phương Chính Giang là đồ giả.

Đi lừa gạt mà còn lừa cả nhà họ Từ, đúng là thằng nhóc này không sợ chết.

Từ Tiểu Nhu tuổi còn trẻ, chưa có kinh nghiệm xã hội nên bị lừa thì thôi đi, thế mà mấy ông chủ của mấy tiệm đồ cổ này là người từng trải lại phụ họa theo thằng nhóc này nữa. Đúng là buồn cười.

Thế nhưng Trần Dương cũng không định mở miệng vạch trần, mà yên lựng đứng nhìn ở một bên.

“Tôi không cần nhiều, chỉ cần ba triệu!” Phương Chính Giang suy nghĩ một lát rồi nói.

Từ Tiểu Nhu sắc mặt không đổi, thế nhưng trong lòng lại ngầm hoảng sợ.

Năm ngoái phòng đấu giá Caltex bán đấu giá một miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc được giá hai triệu tám. Miếng ngọc này có tuổi đời lâu hơn so với miếng ngọc kia, chào giá ba triệu cũng không phải giá trên trời.

Xem ra, trước khi Phương Chính Giang đến đã chuẩn bị sẵn hết rồi.

Nhưng bán đấu giá là bán đấu giá, buôn bán là buôn bán, đây là hai chuyện khác nhau.

“Đắt quá!” Từ Tiểu Nhu cười, lắc đầu.

Phương Chính Giang nghe đã cuống lên: “Sao lại đắt được, đây chính là đồ quý giá mà tổ tiên tôi truyền lại. Nếu không phải mẹ tôi bị bệnh ung thư thì tôi còn không muốn bán đâu.”

Thấy hắn ta kiên trì, Từ Tiểu Nhu lại do dự.

Mấy ông chủ tiệm đồ cổ ở bên cạnh cũng thầm lắc đầu, cô chủ nhỏ của nhà họ Từ vẫn còn hơi non.

Phải biết là loại vật quý như Phượng Hoàng Huyết Ngọc thì chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Tiền không còn thì còn có thể kiếm, nhưng ngọc thật mà không còn, thì sẽ thật sự không còn nữa.

Tuy mấy tiệm bọn họ cũng buôn bán đồ cổ, thế nhưng chủ yếu là lấy nhỏ thắng lớn. Loại buôn bán có giá khởi điểm mấy triệu này thì bọn họ không thể bỏ ra nổi, nếu không đã sớm tranh giành lấy miếng ngọc rồi.

Ngay lúc Từ Tiểu Nhu mãi không quyết tâm được thì một người đàn ông tuổi trung niên đeo kính gọng vàng, mặc âu phục, đi giày da chợt đi vào.

Dương Quân vội tiến lên đón tiếp: “Vị tiên sinh này đến xem đồ cổ sao?”

Người đàn ông trung niên cười gật đầu: “Tôi tên là Khâu Đức, đến thành phố Tây Xuyên công tác. Bình thường cũng chẳng có sở thích gì, chỉ là thích sưu tầm đồ cổ. Nghe bạn bè nói Trân Bảo Các ở thành phố Tây Xuyên rất nổi tiếng nên đến xem thử.”

Nói xong, ông ta lại nói: “Lần này tôi đã mang đủ tiền rồi, chính là không biết ở đây có đồ quý giá nào tốt hay không thôi!”

Dương Quân bèn vội vàng nói: “Vậy thì anh đã đến đúng nơi rồi. Trân Bảo Các của chúng tôi, cái gì không nhiều chứ chỉ có nhiều đồ quý giá thôi!”

Khâu Đức mỉm cười mà không nói gì, lúc này ông ta chợt nhìn thấy miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc trong tay Phương Chính Giang, ánh mắt ông ta chợt sáng lên: “Đây… đây không phải là huyết ngọc sao?”

Ông ta đi đến gần để nhìn, thế nhưng lại hít vào một hơi khí lạnh: “Đây, đây không phải là huyết ngọc bình thường, đây là Phượng Hoàng Huyết Ngọc!”

“Ông anh à, ánh mắt của anh không tồi, đây chính là Phượng Hoàng Huyết Ngọc.” Phương Chính Giang giơ ngón tay cái lên với Khâu Đức, tán thưởng.

“Ấy ấy, anh cầm cho chắc vào, đừng làm vỡ của tôi.”

Khâu Đức cười to, nói: “Yên tâm, làm vỡ thì tôi bồi thường.”

Cầm trong tay xem xét một lúc lâu, ông ta mới mở miệng, nói: “Cậu nhóc này, miếng ngọc này là của cậu à? Cậu định bán giá bao nhiêu?”

Phương Chính Giang mở tay ra: “Năm triệu!”

“Trời! Cậu thanh niên này ác thật, vậy mà báo giá năm triệu, đây không phải đang báo giá trên trời sao!”

Mấy ông chủ tiệm đồ cổ bên cạnh lần lượt lắc đầu, cậu thanh niên này giở trò sư tử ngoạm, sợ là muốn nâng giá đây.

Nhưng bọn họ cũng không thể nói gì, đây là quy tắc, phá hỏng quy tắc này chẳng khác nào đập vỡ bát cơm của mình.

Ngay lúc bọn họ cho rằng cuộc mua bán này sẽ hỏng, Khâu Đức vỗ đùi rồi sảng khoái nói: “Được, năm triệu, tôi mua!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK