• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 61: Họp mặt bạn học

Sau khi ra khỏi biệt thự tư nhân cao cấp của Lý Hổ, Trần Dương không quay về công ty mà về nhà.

Nghĩ tới chuyện em trai mình - Trần Lỗi đã kết hôn, Trần Dương không khỏi nhớ tới vợ mình.

Mặc dù trong hai năm ở rể, cả người nhà họ Tô và Tô Diệu đều coi thường anh nhưng Trần Dương hiểu trong lòng Tô Diệu luôn có tình cảm với mình.

Sau khi về tới nhà, Trần Dương phát hiện bố mẹ vợ đều không có nhà.

Chỉ có một mình Tô Diệu đang lo lắng ngồi trên sô pha.

Thấy Trần Dương về nhà, Tô Diệu không khỏi có chút mừng rỡ. Nhưng cô lập tức kiềm chế sự vui mừng của mình lại rồi tỏ vẻ bình thường: "Về rồi đấy à?"

"Ừm." Trần Dương gật đầu. Anh vừa định cởi giày thì Tô Diệu đứng dậy khỏi sô pha rồi lo lắng nói: "Đừng cởi giày, anh theo tôi tới chỗ này đi. Xe của tôi cho một người bạn mượn rồi."

Trần Dương cũng không hỏi nhiều, anh gật đầu rồi cùng Tô Diệu ra ngoài.

Trên đường đi Trần Dương mới biết Đường Tĩnh đang đi gặp mấy người bạn. Thấy bạn bè đều đưa con gái mình theo, Đường Tĩnh cũng gọi điện thoại bảo Tô Diệu tới đó ngồi một chút.

"Đợi chút đã vợ, vậy anh đi theo làm gì chứ?" Trần Dương có chút bối rối hỏi. Dù sao Đường Tĩnh cũng luôn chê bai anh, anh tới đó chẳng phải tự chuốc lấy nhục nhã hay sao?

"Anh không muốn đi thì thôi, đưa tôi tới đó rồi về nhà."

Tô Diệu nghe Trần Dương nói vậy thì nghĩ rằng Trần Dương không muốn đi cùng cô, giận dỗi nói.

Nhưng cô không ngờ trong mắt Trần Dương hành động này của cô lại giống như đang làm nũng. Trần Dương mỉm cười, anh không nói gì mà tập trung lái xe.

Một lát sau, hai người tới khách sạn mà Đường Tĩnh đang gặp gỡ bạn bè.

Trần Dương và Tô Diệu vào phòng thì thấy Đường Tĩnh và mấy người bạn học đang trò chuyện cực kỳ vui vẻ.

Mấy người bạn học này của Đường Tĩnh đều chăm sóc nhan sắc rất tốt, nhưng so với Đường Tĩnh thì còn kém xa.

Con gái của bọn họ cũng đang ở đây, thỉnh thoảng nói vài câu.

Nhìn thấy Tô Diệu đến Đường Tĩnh liền mỉm cười. Bà ta định đứng dậy thì lại nhìn thấy Trần Dương đang đứng bên cạnh Tô Diệu, sắc mặt Đường Tĩnh lập tức xấu đi.

Sao tên phế vật này cũng tới vậy?

Cậu ta tới đây chẳng phải bà sẽ rất khó xử sao?

Trong lòng Đường Tĩnh không vui nhưng Trần Dương cũng đã tới đây rồi, bà ta không thể đuổi anh đi được, làm như vậy thì đúng là khó coi quá.

"Ồ, đây chẳng phải Tô Diệu con gái cậu đấy sao? Thật xinh đẹp."

"Tôi nghe nói con gái cậu đại diện cho nhà họ Tô tới tập đoàn Huyễn Ngu thương lượng hợp tác thành công, gần đây đang phụ trách quản lý một minh tinh rất đang rất hot tên là Lưu Nhị phải không?" Một người bạn học ngồi bên cạnh Đường Tĩnh khen ngợi: "Đúng là vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi."

Con gái được bạn bè khen ngợi, Đường Tĩnh thỏa mãn khỏi phải nói. Ánh mắt bà ta ngập tràn vui vẻ.

Con gái thật là biết giúp bà ta nở mày nở mặt mà.

"Mọi người quá khen rồi, Diệu Diệu còn nhỏ không dám nhận nhiều lời khen ngợi như vậy đâu." Đường Tĩnh đứng dậy rồi nói: "Diệu Diệu, còn không mau chào hỏi các cô chú đi."

Tô Diệu hơi cúi đầu chào mọi người: "Chào mọi người, cháu là Tô Diệu."

Nói xong, Tô Diệu ngồi xuống.

Trần Dương ngồi bên cạnh cô, mặt không biểu lộ gì.

Sau khi Tô Diệu giới thiệu xong, những người bạn khác của Đường Tĩnh cũng bắt đầu giới thiệu con gái và con rể của mình.

Trong số bọn họ có người là quản lý cấp cao trong doanh nghiệp, có người là ông chủ của một công ty, nếu không thì cũng là bác sĩ hoặc viên chức.

Sau khi mọi người giới thiệu xong xuôi, bắt đầu thân quen với nhau hơn thì có một người phụ nữ chỉ vào Trần Dương rồi mỉm cười hỏi: "Vị này là?"

Bà ta tên là Thẩm Cầm, khi còn đi học rất thích so sánh với Đường Tĩnh. Từ thành tích học tập cho tới ngoại hình, hai người bọn họ đều ngang ngửa nhau.

Thấy con gái của Đường Tĩnh giỏi giang như vậy, đương nhiên bà ta cũng không khỏi khó chịu.

Thật ra bà ta đã sớm đoán được thân phận của Trần Dương rồi, cái thằng ở rể nhà họ Tô, cả thành phố Tây Xuyên có ai mà không biết chứ?

Bà ta cố tình hỏi như vậy chính là muốn khiến Đường Tĩnh mất mặt.

Đúng như dự đoán, Thẩm Cầm vừa hỏi xong thì ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Trần Dương.

Nụ cười trên mặt Đường Tĩnh cứng đờ lại. Bà ta có chút lúng túng, tức tối tới mức mặt cũng tái đi. Đường Tĩnh biết Thẩm Cầm cố tình hỏi như vậy, mục đích là khiến bà ta bối rối.

"Anh ấy tên là Trần Dương, là chồng của cháu." Tô Diệu đứng dậy mỉm cười giới thiệu với mọi người.

"Ồ, thì ra là con rể của Đường Tĩnh sao?" Thẩm Cầm nhịn cười rồi hỏi: "Trông cậu ấy rất nghiêm nghị, không biết là cậu ấy làm việc ở đâu vậy?"

"Đi làm ở công ty." Trần Dương trả lời qua loa.

Chút âm mưu của Thẩm Cầm sao Trần Dương lại không nhận ra cơ chứ, chỉ là anh không thèm tính toán với bà ta mà thôi.

"Công ty nào thế, cháu giữ chức vụ gì ở công ty vậy?"

"Chỉ là một nhân viên nhỏ thôi."

Xì!

Còn tưởng là nhân vật giỏi giang gì.

Không ngờ chỉ là một nhân viên nhỏ.

Nghe vậy, những người khác đều có vẻ coi thường.

Thấy thái độ của mọi người, Thẩm Cầm rất vừa ý. Bà ta mỉm cười nói: "Nhân viên nhỏ cũng không tệ mà, cứ làm việc đến nơi đến chốn là được rồi. Thật ra cháu không đi làm cũng chẳng sao, Diệu Diệu giỏi giang như vậy nuôi cháu cũng không phải vấn đề lớn."

Thẩm Cầm nói chuyện khó nghe thế này, chẳng phải bà ta đang thẳng thừng mắng Trần Dương là kẻ bám váy phụ nữ hay sao?

Sắc mặt Đường Tĩnh cũng xấu hẳn đi.

Đều do tên phế vật này, thân phận cậu ta thế nào chẳng lẽ cậu ta không tự hiểu hay sao? Cậu ta cứ trưng cái mặt tới đây khiến mặt mũi của bà đều mất hết.

Vẻ mặt Tô Diệu cũng có chút gượng gạo, dường như trong lòng cô hơi hối hận.

Sớm biết thế này cô đã không đưa anh cùng tới đây rồi.

Khiến Đường Tĩnh mất mặt, trong lòng Thẩm Cầm cực kỳ thỏa mãn. Bà ta cầm một ly rượu đứng dậy, vui vẻ nói: "Hiếm có dịp bạn học cũ cùng nhau tụ tập đông vui như hôm nay, tôi có một chuyện tốt muốn thông báo. Con gái tôi sắp kết hôn rồi, đây chính là Tạ Phong con rể tôi.

Thẩm Cầm vừa nói xong, người đàn ông ngồi bên cạnh Trần Dương liền đứng dậy khách khí nói: "Xin chào các cô chú, cháu tên là Tạ Phong, hiện đang là tổng giám đốc chi nhánh của tập đoàn Cự Đỉnh."

Cái gì?

Tập đoàn Cự Đỉnh?

Mọi người không nhịn được mà kinh ngạc bàn tán.

"Chính là tập đoàn Cự Đỉnh chuyên về ngoại thương sao? Đó là một tập đoàn lớn đấy."

"Phải đấy, nghe nói gần đây sắp lên sàn chứng khoán rồi đấy. Hơn nữa tập đoàn Cự Đỉnh có quy mô rất lớn, có chi nhánh trên toàn quốc. Tôi thấy người ta đánh giá tập đoàn Cự Đỉnh này mà lên sàn chứng khoán thì nhất định sẽ trở thành một công ty tiềm năng."

"Đúng rồi, người có thể trở thành tổng giám đốc chi nhánh của tập đoàn Cự Đỉnh cũng không phải đơn giản đâu!"

"Vừa rồi nghe Thẩm Cầm giới thiệu, hình như Tạ Phong mới từ nước ngoài về phải không?"

"Chà chà, tìm được một cậu con rể tốt thế này đúng là khiến người ta ngưỡng mộ mà."

Mọi người hết lời này đến lời khác than thở rồi lại khen ngợi Thẩm Cầm, khiến bà ta vui như mở cờ trong bụng.

Thẩm Cầm vênh mặt lên mà nhìn về phía Đường Tĩnh.

Con gái Đường Tĩnh giỏi giang thì đã sao chứ? Mặc dù con gái bà ta không giỏi như con gái Đường Tĩnh nhưng mắt nhìn người của con gái bà ta tốt, chọn được một người con rể giỏi giang, tốt hơn cái kẻ ở rể nhà Đường Tĩnh biết bao nhiêu.

Nghe mọi người nói chuyện và khen ngợi, Tạ Phong tỏ vẻ khiêm tốn rồi mỉm cười nói: "Mọi người quá lời rồi, thật ra làm giám đốc cũng rất áp lực. Quản lý mấy trăm người, đến một chút thời gian riêng tư cũng không có. Hôm nay cháu đặc biệt dành thời gian mới tới đây tham gia buổi gặp mặt này đấy. Cố gắng làm việc thì tiền lương cũng không tệ, một tháng khoảng hơn trăm nghìn tệ."

Nói tới đây, Tạ Phong quay sang Thẩm Cầm: "Mẹ, mấy ngày nữa là tổ chức hôn lễ rồi. Con vừa đặt một chiếc Porsche làm xe hoa."

Porsche?

Nghe vậy mọi người lại thốt lên kinh ngạc một lần nữa.

Xe Porsche chẳng có chiếc nào là rẻ cả. Thẩm Cầm thật có phúc, tìm được một người con rể tốt thế này.

"Porsche sao, xe này rất đắt đấy?" Thẩm Cầm giả vờ tỏ vẻ giật mình.

"Không đắt lắm, chỉ khoảng bảy tám trăm nghìn tệ thôi." Tạ Phong nói.

"Bảy tám trăm nghìn tệ sao?" Thẩm Cầm cười tươi tới nỗi không khép miệng nổi: "Được thôi, dù sao mua về cũng để các con lái. Con tự quyết định đi."

Tạ Phong gật đầu đáp: "Thật ra đối với con mà nói xe chỉ là phương tiện thay cho việc đi bộ mà thôi, không cần phải mua loại đắt quá làm gì. Nhưng không thể không thừa nhận rằng xe càng đắt tiền thì lái càng thích."

Nói rồi, Tạ Phong nghiêng đầu nhìn Trần Dương vừa cười vừa nói: "Anh nói có phải không, anh Trần?"

Trước khi tới tham gia buổi gặp mặt Thẩm Cầm đã nói trước với anh ta rồi. Hôm nay khi gặp mặt bạn học, ngoài việc giúp bà ấy nở mày nở mặt thì cũng phải hạ thấp Đường Tĩnh nữa.

Cơ hội lấy lòng mẹ vợ tốt như vậy, sao anh ta có thể bỏ qua cơ chứ.

Tên Trần Dương này chỉ là một kẻ ở rể ăn không uống không, so về địa vị xã hội hay khả năng kinh tế thì anh ta cũng hơn hẳn Trần Dương.

Trần Dương ngây người một chút rồi gật đầu cười.

"Quả nhiên chúng ta đều là người tài giỏi." Ánh mắt Tạ Phong có chút mưu mô, anh ta hỏi: "Không biết anh Trần đi xe gì vậy?"

Ánh mắt của mọi người lại dồn về phía Trần Dương một lần nữa, ai nấy đều mỉm cười đầy chế giễu.

Lúc này, sắc mặt Đường Tĩnh đã cực kỳ khó coi rồi.

Cậu ta thì có thể lái xe gì được cơ chứ? Đi xe điện mà cũng không biết ngại khoe ra chắc?
Chương 62: So đo tính toán

"Anh nói không sai, tôi cũng cảm thấy xe chỉ là phương tiện di chuyển thay cho đi bộ mà thôi." Trần Dương từ tốn nói: "Cho nên tôi mua một chiếc khá phổ thông, Mercedes-Benz S-Class hạng sang nhập khẩu."

Cái gì?

Mercedes-Benz S-Class?

Lại còn là loại hạng sang?

Bọn họ không nghe nhầm đấy chứ?

Mọi người quay sang nhìn nhau rồi dùng ánh mắt khó tin nổi mà nhìn Trần Dương, ai cũng cho rằng mình nghe nhầm.

Đường Tĩnh và Tô Diệu thì suýt bị sặc trà.

Trần Dương cũng mặt dày quá rồi đấy?

Chẳng phải chiếc Mercedes-Benz S-Class đó là xe của ông chủ của Trần Dương sao?

Bây giờ Trần Dương lại nói với mọi người đây là xe của mình, đúng là da mặt còn dày hơn cả tường thành.

Tạ Phong há hốc miệng.

Mercedes-Benz S-Class hạng sang, chiếc xe này gần hai triệu tệ đấy.

Không đúng, chắc chắn là tên này đang nói khoác.

Thẩm Cầm sửng sốt một lúc rồi đột nhiên mỉm cười nói: "Đường Tĩnh à, Diệu Diệu nhà cậu đối xử với Trần Dương tốt thật đấy, lại cam tâm mua chiếc xe tốt như vậy cho cậu ta."

Câu này của Thẩm Cầm nghe thì có vẻ là đang khen Tô Diệu nhưng thực ra bà ta đang âm thầm chê bai Trần Dương.

Ẩn ý châm chọc trong lời nói của bà ta, tất cả mọi người đều hiểu.

Thẩm Cầm còn lâu mới tin là Trần Dương có một chiếc Mercedes-Benz S-Class, bà ta dám khẳng định rằng đó là xe Tô Diệu mua cho Trần Dương để giữ thể diện.

Ở thành phố Tây Xuyên có ai mà không biết Trần Dương là một tên phế nhân hết ăn lại nằm chứ?

Đường Tĩnh trừng mắt nhìn Trần Dương, giận tới mức nói cũng chẳng muốn nói nữa.

Lúc này Trần Dương bất đắc dĩ lắc đầu rồi nói: "Không phải xe Diệu Diệu mua cho tôi, là xe của ông chủ."

Cái gì?

Nói đi nói lại cả nửa ngày thì ra không phải xe của anh ta sao?

Thế mà anh ta còn thể hiện cái gì chứ?

Mấy cô gái dùng tay bụm miệng lại, không nhịn được mà len lén bật cười.

Ôi, cái tên Trần Dương này cũng buồn cười thật đấy. Nói đi nói lại cả nửa này, thì ra cái xe này không phải của anh ta mà là của ông chủ anh ta.

Anh ta tới đây để làm trò cười đấy à?

Ha ha, thật là buồn cười!

Nghe Trần Dương nói xong, mặt mũi Đường Tĩnh đỏ bừng cả lên. Bà ta chỉ hận không thể tìm một cái khe rồi chui vào cho khỏi mất mặt.

Trong lúc mọi người đang cười nhạo Trần Dương tới không thể dừng lại nổi thì anh chuyển đề tài: "Ông chủ thấy tôi làm việc không tệ, cho nên cho tôi chiếc xe đó. Hiện giờ đó là xe của tôi."

Cái gì?

Nụ cười chế giễu trên mặt mọi người lập tức cứng đờ lại.

Ông chủ của công ty nào mà lại hào phóng như vậy chứ. Chiếc xe có giá một hai triệu mà lại tùy tiện tặng cho nhân viên sao?

Đúng lúc đó, Tạ Phong nói: "Tôi mạn phép hỏi một câu, không biết anh Trần có tiện nói cho mọi người biết anh đang làm việc cho công ty nào mà đãi ngộ tốt đến vậy không?"

Trần Dương nhìn anh ta rồi từ tốn nói: "Chỉ là một công ty nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới."

Tạ Phong chẳng hề tin Trần Dương. Chắc chắn tên Trần Dương này đang nói khoác, chẳng cần nói nhiều với loại người này làm gì.

Tạ Phong suy nghĩ một chút rồi mỉm cười. Anh ta lấy một cái hộp quà trông rất đẹp từ sau lưng ra rồi đưa ra trước mặt Thẩm Cầm, nói: "Mẹ, cảm ơn mẹ đã tin tưởng giao con gái bảo bối của mẹ cho con. Đây là chút tâm ý của con, mong là mẹ thích."

Thẩm Cầm nhận lấy hộp quà kia: "Ôi trời, xem con kìa. Đều là người một nhà cả, khách khí như vậy làm gì."

Ngoài miệng thì nói vậy nhưng vẻ mặt bà ta lại rất hồi hộp.

"Chị Cầm, con rể của chị tặng quà gì cho chị thế?

"Mau mở ra cho chúng tôi mở mang tầm mắt đi."

Mấy người bạn học ngồi bên cạnh Thẩm Cầm ngưỡng mộ nói.

"Vậy… được rồi." Thẩm Cầm mỉm cười rồi mở hộp quà ra, bên trong là một đôi vòng tay vàng khảm ngọc.

Oa!

Đôi vòng tay này đẹp quá!

Mấy người phụ nữ trong phòng cùng kinh ngạc ồ lên.

"Trời ạ, đây chẳng phải đôi vòng tay vàng khảm ngọc mới ra mắt của Lão Phượng Tường sao?

"Đôi vòng tay này thật đẹp quá, phải tốn bao nhiêu tiền mới mua được đôi vòng tay này chứ."

"Tiểu Phong, con cũng tốn kém quá rồi." Thẩm Cầm giả vờ cả giận: "Có tiền cũng không thể tiêu pha thế này được, dù sao sau này còn phải dùng tiền để duy trì cuộc sống chứ."

"Con nói cho mẹ biết đôi vòng tay này tốn bao nhiêu tiền thế hả? Nếu đắt tiền quá thì trả lại đi."

"Mẹ, đây là tâm ý của con, dùng bao nhiêu tiền cũng không mua được đâu." Tạ Phong mỉm cười nói: "Hơn nữa đôi vòng tay này cũng không đáng bao nhiêu tiền, chỉ hơn một trăm nghìn tệ thôi."

Hơn một trăm nghìn tệ?

Mua một đôi vòng tay với giá đó mà còn nói không đáng bao nhiêu tiền?

Trời ạ, Tạ Phong cũng hào phóng quá rồi.

Mấy người phụ nữ trong phòng lại tròn mắt.

Đôi vòng tay này có thể truyền lại đời đời về sau, nếu bọn họ cũng có một đôi vòng tay như vậy thì hãnh diện biết mấy.

Ngay cả Tô Diệu cũng không kiềm chế được, sắc mặt cô thoáng thay đổi. Tô Diệu nhìn Tạ Phong rồi lại nhìn sang Trần Dương, bao nhiêu suy nghĩ đều hóa thành một tiếng than thở.

Đường Tĩnh thì khỏi phải nói, lúc này bà ta chỉ hận không thể đuổi Trần Dương ra ngoài. Đều do tên phế vật này, nhất định bà ta phải làm Tô Diệu ly hôn với cậu ta.

"Tiểu Phong à món quà này quá quý giá rồi, hay là con đem trả lại đi." Thẩm Cầm có chút ngượng ngùng nói.

"Mẹ, tâm ý của mẹ cứ giữ trong lòng là được rồi." Tạ Phong mỉm cười nói: "Mẹ giao bảo bối quý giá nhất của mẹ cho con, con tặng mẹ đôi vòng tay hơn trăm nghìn tệ thì đã sao. Mẹ xem đôi vòng tay đẹp thế này, hợp với khí chất của mẹ biết mấy."

Nghe con rể nói vậy Thẩm Cầm không khỏi vui mừng. Bà ta cũng không nhiều lời nữa mà miễn cưỡng nói: "Vậy mẹ đành nhận...tâm ý của con vậy."

Thẩm Cầm cảm thán một câu: "Mọi người xem đứa con rể này của tôi đi, còn thân thiết hơn cả con ruột nữa. Nó là người chính trực đáng tin cậy, tuổi trẻ tài cao. Sau này tôi già cũng có chỗ để dựa vào rồi."

Nói xong, không biết vô tình hay cố ý mà Thẩm Cầm nhìn về phía Đường Tĩnh rồi lại quay sang nói với Tạ Phong: "Tiểu Phong à, con phải nhớ cho kỹ. Làm người nhất định phải trung thực, làm cho đến nơi đến chốn. Không thể giống như ai đó, chỉ biết khoác lác."

"Mẹ, con nhất định sẽ nhớ kỹ." Tạ Phong gật đầu ra vẻ rất nghiêm túc.

Đường Tĩnh vốn đang kiềm chế cơn tức giận trong lòng, giờ nghe Thẩm Cầm nói vậy, cơn giận lập tức bùng lên.

Bà ta quay sang thì thấy Trần Dương đang gác chéo chân ngồi uống trà, tỏ vẻ chuyện này chẳng liên quan gì tới anh cả. Đường Tĩnh tức muốn bốc hỏa rồi.

Đã đến nước này rồi mà tên phế vật Trần Dương vẫn còn tâm trạng uống trà sao?

Đường Tĩnh chỉ hận không thể xách túi rời khỏi đây ngay lập tức. Nhưng nếu bà làm như vậy sẽ chỉ khiến Thẩm Cầm và mọi người chê cười thêm thôi.

Không được, bà ta không thể cứ thế bỏ đi được.

Nghĩ vậy, Đường Tĩnh hít một hơi thật sâu cố gắng bình tĩnh lại.

Bà ta vốn đã kiên quyết muốn Tô Diệu và Trần Dương ly hôn, hiện giờ ý định này lại còn mạnh mẽ hơn nữa. Lát nữa sau khi buổi họp mặt kết thúc, nhất định bà ta phải dùng mọi biện pháp khiến Diệu Diệu ly hôn với Trần Dương.

Tô Diệu cũng không khỏi sốt ruột. Cô nhìn Thẩm Cầm, dù sao bà ta cũng là người lớn, sao có thể nói mấy câu như vậy cơ chứ.

Tô Diệu lại nhìn sang Trần Dương đang ngồi bên cạnh, cảm giác bất lực bao phủ đầu óc Tô Diệu.

Chồng của người ta có thể giúp mẹ vợ nở mày nở mặt, còn chồng cô thì bỏ đi.

Aiz...

Tô Diệu thở dài một hơi.

Thấy Đường Tĩnh cúi đầu xuống, Thẩm Cầm càng đắc ý hơn.

Bà ta cảm thấy như vậy vẫn chưa thỏa mãn cho lắm. Thẩm Cầm nhìn sang Trần Dương, mỉm cười giơ tay ra rồi nói: "Trần Dương, cháu thấy cô đeo đôi vòng tay Tạ Phong tặng có đẹp không?"

Trần Dương thổi nguội trà, chẳng thèm nhìn Thẩm Cầm lấy một cái mà qua loa đáp: "Cũng bình thường."

Bình thường?

Thẩm Cầm suýt nữa thì bật cười thành tiếng.

Cái loại bám váy phụ nữ như anh ta mà mua được thứ này chắc?

Trần Dương vừa nói xong thì mọi người liền che miệng cười trộm, dùng ánh mắt cực kỳ xem thường nhìn anh.

Chết tiệt, mấy người này có thể lịch sự một chút được không?

So đo tính toán như vậy có gì vui sao?

Nghe mọi người cười nhạo, Trần Dương bất đắc dĩ day day trán.

Anh đột nhiên đặt ly trà xuống rồi đứng dậy, bỏ ra khỏi phòng.

"Này này, không nói gì mà cứ bỏ đi thế sao?" Thẩm Cầm giả vờ ngạc nhiên nói: "Có phải tôi làm tổn thương làm tự tôn của cậu ta rồi không? Đều do tôi không tốt, tôi không nên hỏi cậu ta như vậy."

"Chị Cầm, không liên quan gì tới chị cả. Cậu ta là đàn ông mà không có bản lĩnh gì, trách ai được đây?"

"Phải đấy phải đấy!"

Trần Dương bỏ đi khiến Thẩm Cầm và Tạ Phong không còn đối tượng để châm chọc nữa, bọn họ không khỏi thất vọng.

Đường Tĩnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng tên phế vật này cũng chịu đi rồi, nếu không thì hôm nay bà ta sẽ bị Thẩm Cầm và Tạ Phong châm chọc không ngóc đầu lên nổi mất.

Tô Diệu rất muốn đuổi theo Trần Dương nhưng nhìn Đường Tĩnh, cô cũng không thể để mẹ ở lại đây một mình được. Suy nghĩ một chút, Tô Diệu đành từ bỏ ý định đuổi theo Trần Dương.

Chẳng ai ngờ mấy phút sau Trần Dương lại quay về.

Khi anh mở cửa bước vào phòng, sắc mặt Đường Tĩnh lập tức trở nên khó coi.

"Sao cậu còn quay lại đây hả? Chê tôi chưa đủ mất mặt hay sao?
Chương 63: Đảo ngược tình thế

Thấy Trần Dương đã đi rồi còn quay lại, Tô Diệu đứng dậy nhỏ giọng nói với anh: "Anh quay lại làm gì, anh cứ chờ tôi trong xe là được rồi."

Trần Dương mỉm cười, anh đặt hộp quà đang cầm trên tay tới trước mặt Đường Tĩnh.

Món quà này là Trần Thiên Tông cho anh bởi vì năm đó anh bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần, tới ở rể nhà họ Tô.

Nhà họ Trần chẳng có ai để ý tới chuyện này, khiến Trần Thiên Tông rất áy náy. Vì vậy vào dịp Trần Lỗi tổ chức lễ cưới ông ta đặc biệt bù đắp cho anh.

Trần Dương cũng không khách sáo, anh nhận món quà này của Trần Thiên Tông.

Trần Dương mỉm cười nói với Đường Tĩnh: "Mẹ, con và Diệu Diệu đã kết hôn gần ba năm rồi mà người con rể này vẫn chưa tặng cho mẹ món quà nào tử tế. Đây là chút tâm ý của con, mong là mẹ nhận lấy."

Cái gì?

Vừa rồi anh ta bỏ ra ngoài không phải là vì cảm thấy mất mặt, mà là ra xe lấy quà sao?

Tất cả mọi người trong phòng đều dồn mắt nhìn chằm chằm vào hộp quà kia.

Đường Tĩnh do dự một lát rồi mở hộp quà ra.

Hộp quà vừa mở ra, một mùi đàn hương nhè nhẹ bay ra ngoài. Bên trong là một chiếc hộp gỗ được chạm khắc tinh tế.

Mùi đàn hương này tỏa ra từ chiếc hộp gỗ.

Oa~

Không phải chiếc hộp này được làm từ gỗ đàn hương đấy chứ?

Nếu vậy thì cũng quá cao cấp rồi. Chỉ là một cái hộp đựng mà đã tinh tế thế này, chẳng phải món đồ bên trong lại càng quý giá hay sao?

Ngay lúc này, không ít người âm thầm cảm thán.

Đương nhiên bọn họ vẫn nghi ngờ nhiều hơn. Một kẻ ở rể hết ăn lại nằm như anh ta có thể tặng Đường Tĩnh món quà quý giá đến mức nào được cơ chứ?

Chắc là anh ta chỉ lấy ra thể hiện một chút để cứu vãn chuyện mất mặt vừa rồi mà thôi.

Bọn họ cho rằng Đường Tĩnh sẽ không dám mở cái hộp gỗ này ra trước mặt mọi người đâu, nếu không chẳng phải sẽ bị lộ tẩy hay sao?

"Anh Trần, anh mới ra ngoài có hai ba phút, vậy anh mua quà ở đâu thế?" Tạ Phong hồi phục tinh thần, mỉm cười nói: "Tôi thấy có vẻ như quanh đây cũng chẳng có cửa hàng cao cấp nào cả. Không phải anh mua món quà này ở sạp hàng ven đường đấy chứ?"

Trần Dương mỉm cười không nói gì.

"Đường Tĩnh, mau mở quà ra cho mọi người xem xem con rể tặng gì cho cậu đi." Thẩm Cầm mỉm cười rồi xấu xa nói.

"Phải đấy Đường Tĩnh, đừng nhỏ mọn như vậy. Có đồ tốt cũng nên để chúng tôi may mắn được xem một chút chứ."

"Đừng giấu nữa, không chừng món quà này còn tốt hơn quà Tạ Phong tặng đấy."

Những người khác cũng ào ào phụ họa.

Đường Tĩnh cắn môi, tại sao bà lại phải mở cái hộp quà này ra chứ? Làm như vậy chẳng phải tự khiến mình mất mặt hay sao.

Còn lâu bà mới tin Trần Dương có thể tặng cho bà một món quà tử tế. Lỡ đúng như Tạ Phong nói, bên trong là một món đồ mua được ở lề đường thì sau này bà sẽ chẳng bao giờ ngóc đầu lên trước mặt mấy người bạn học này nổi nữa.

Nhưng… bây giờ đồ bán ở lề đường đã tinh tế thế này rồi sao?

Đường Tĩnh không khỏi có chút thắc mắc.

Cuối cùng, trước sự thúc giục của mọi người bà ta vẫn mở hộp ra.

Hộp gỗ vừa được mở ra, tất cả mọi người lập tức trợn to hai mắt, biểu cảm khó mà tin nổi.

Đường Tĩnh há hốc miệng.

Tô Diệu cũng cực kỳ sửng sốt.

Sắc mặt Thẩm Cầm và Tạ Phong cũng cứng đờ lại!

Sao… sao có thể như vậy được chứ?

Tạ Phong nuốt nước bọt, nhìn sợi dây chuyền kim cương trong hộp sáng chói rực rỡ dưới ánh đèn mà không khỏi sững sờ.

Trời ạ!

Trên sợi dây chuyền kim cương này còn khảm những viên đá quý màu sắc khác nhau, mỗi viên to cỡ một quả trứng bồ câu. Ánh sáng lấp lánh khiến tất cả mọi người ngây người tại chỗ.

So với sợi dây chuyền này thì đôi vòng tay vàng khảm ngọc mà Thẩm Cầm được tặng chỉ là phế vật.

Mọi người ở đây đều không phải kẻ ngốc. Chỉ riêng viên kim cương ở giữa sợi dây chuyền kia không biết đáng giá bao nhiêu tiền, bây giờ nhìn lại thì đôi vòng tay vàng nạm ngọc Tạ Phong tặng cho Thẩm Cầm cũng chẳng có gì đặc biệt.

"Viên kim cương to thế này, ít nhất cũng phải mấy triệu phải không? Lại còn cả Ruby, đá quý, tính tổng cộng thì sợi dây chuyền này cũng phải hơn mười triệu."

"Hơn mười triệu? Anh ta sao? Đừng đùa chứ!"

"Phải đấy, món quà quý giá thế này mà anh ta mua được chắc? Theo tôi thấy thì chắc chắn sợi dây chuyền này là giả."

"Không sai, tôi cũng cảm thấy sợi dây chuyền này là giả."

Giữa những tiếng bàn tán của mọi người, Tạ Phong chỉ cảm thấy đầu óc ù đi, trống rỗng.

Người khác không phân biệt được, nhưng anh ta lại không phân biệt được hay sao?

Mặc dù tập đoàn Cự Đỉnh chuyên về ngoại thương, nhưng tập đoàn bọn họ cũng làm về mảng trang sức.

Sợi dây chuyền khảm kim cương và đá quý này từ độ sáng chói tới công nghệ và tính chất đều được tuyển chọn loại tốt nhất, không hề giống đồ giả.

Mặc dù Tạ Phong là tổng giám đốc chi nhánh của tập đoàn Cự Đỉnh nhưng anh ta cũng chưa từng nhìn thấy đá quý có tính chất tốt đến thế này ở cửa hàng trang sức của tập đoàn Cự Đỉnh.

Anh ta… anh ta không phải một kẻ ở rể hết ăn lại nằm sao?

Sao lại có được món quà quý giá như vậy chứ?

Lúc này Đường Tĩnh cũng dần dần hồi phục tinh thần lại, bà ta dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trần Dương: "Sợi… sợi dây chuyền này cậu mua hết bao nhiêu tiền thế?"

Đường Tĩnh cũng không thiếu đồ trang sức và dây chuyền, nhưng bà ta không có mấy viên đá quý lớn sợi dây chuyền này nên cũng không phân biệt được thứ này là thật hay giả.

"Một người bạn tặng cho con."

Trần Dương từ tốn nói.

Nghe anh ta nói vậy, vẻ mặt Đường Tĩnh lập tức thất vọng.

Bạn tặng?

Chắc chắn sợi dây chuyền này không phải hàng thật. Một tên phế vật như cậu ta, đồ do bạn bè của cậu ta tặng thì có thể tốt đến mức nào được?

Aiz...

Đường Tĩnh âm thầm thở dài, đúng là phế vật thì vẫn hoàn phế vật mà thôi.

Vừa rồi bà đã bị mọi người chê cười thì thôi, bây giờ Trần Dương còn đem một món quà mua ở vỉa hè ra tặng bà. Bà ta lại trở thành trò cười cho mọi người lần nữa rồi.

Lúc này Đường Tĩnh nhìn sợi dây chuyền kia là thấy bực mình, bà ta không kiềm chế được định vứt nó vào thùng rác.

Ngay khi Đường Tĩnh vừa cầm lấy sợi dây chuyền thì một cô gái đứng dậy nói: "Để cháu xem một chút!"

Đây là con gái một người bạn học của Đường Tĩnh, học chuyên ngành giám định trang sức chuyên nghiệp ở trường đại học.

Mọi người thấy cô ấy lên tiếng thì đều nín thở, Đường Tĩnh cũng thần xui quỷ khiến mà đưa sợi dây chuyền cho cô ấy.

Một lát sau, cô gái kia cầm sợi dây chuyền mà sửng sốt thốt lên đầy kinh ngạc: "Đá… đá quý và kim cương đều là thật, hơn nữa viên nào cũng là hàng cao cấp cả."

"Nếu cháu không nhìn nhầm thì sợi dây chuyền này được làm theo phong cách hoàng gia Anh, theo cháu ước tính thì giá của nó khoảng hai mươi triệu tệ. Nếu đây thật sự là dây chuyền xuất xứ từ hoàng gia Anh thì cháu cũng không ước tính nối giá cả."

Nói xong, cô gái kia nhìn chằm chằm Trần Dương một chút rồi quay về chỗ ngồi của mình.

Cái gì?

Sợi dây chuyền này có giá khoảng hai mươi triệu tệ?

Trời ạ!

Bọn họ nghe nhầm hay là cô gái kia nói thừa bốn số không thế?

Tất cả mọi người đều sững sờ, há hốc miệng lớn tới nỗi nhét vừa một quả trứng gà.

Tạ Phong đã nhìn ra sợi dây chuyền này là hàng thật từ trước, chỉ là anh ta cố ý không nói ra mà thôi.

Bây giờ cô gái kia đã giám định sợi dây chuyền xong rồi, vẻ mặt Tạ Phong trở nên cực kỳ phức tạp.

Thẩm Cầm hoàn toàn há hốc miệng, bà ta nhìn sợi dây chuyền lấp lánh rực rỡ kia tới nỗi con ngươi sắp rơi ra ngoài.

"Trần… Trần Dương, cậu… cậu thật sự muốn tặng sợi dây chuyền này cho tôi sao?"

Đường Tĩnh đã vui mừng tới mê sảng rồi, bà ta vốn tưởng rằng sợi dây chuyền này là giả vậy mà không ngờ cô gái kia lại giám định ra đây là hàng thật, hơn nữa giá trị của nó còn lên tới hai mươi triệu tệ. Bà ta cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ rồi.

Đường Tĩnh không thắc mắc làm thế nào mà Trần Dương có được sợi dây chuyền này nữa, bà ta chỉ muốn biết có phải Trần Dương muốn tặng sợi dây chuyền này cho bà ta thật hay không mà thôi.

Sợi dây chuyền này có giá trị hai mươi triệu đấy.

Bà ta có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Trần Dương khẽ mỉm cười, bình thản nói: "Mẹ, sợi dây chuyền này con tặng cho mẹ. Chỉ cần mẹ thích là được rồi."

Không ngờ chú hai nhà anh lại hào phóng như vậy, tặng một sợi dây chuyền hai mươi triệu tệ.

Nhưng so với năm tỷ mà anh cho nhà họ Trần thì sợi dây chuyền hai mươi triệu này cũng chẳng đáng nhắc tới.

"Thích, mẹ thích lắm." Đường Tĩnh vội vàng gật đầu, kích động tới nỗi không biết đặt tay ở đâu nữa.

Bà ta lấy một tờ khăn ướt ra lau tay sau đó cẩn thận nâng niu sợi dây chuyền kia trên tay, không chờ nổi muốn đeo nó lên cổ.

Khoảnh khắc Đường Tĩnh đeo sợi dây chuyền kia lên cổ, lòng đố kỵ của Thẩm Cầm gần như muốn nuốt chửng Đường Tĩnh.

Thật đáng ngưỡng mộ, sợi dây chuyền đẹp thế kia, bà ta… rất muốn có.

Từ đầu tới cuối, Tô Diệu đều không nói gì. Cô dùng vẻ mặt kinh ngạc và nghi ngờ nhìn Trần Dương.

Bạn bè gì mà lại tặng cho anh ấy món quà quý giá thế này?

Lần trước thì tám triệu, lần này lại là sợi dây chuyền hai mươi triệu.

Dường như Trần Dương được một lớp sương mù bao phủ khiến cô không thể nhìn rõ anh.

Tô Diệu hít sâu một hơi, xem ra cô phải tự tìm cơ hội dò hỏi Trần Dương mới được.

Buổi họp mặt bạn bè này, Đường Tĩnh trở thành tiêu điểm chói mắt nhất đúng như mong muốn, Thẩm Cầm lại một lần nữa bị bà ta hạ thấp.

Sau khi tan tiệc, trên đường về nhà, Tô Diệu ngồi ở ghế lái phụ cũng không kiềm chế được mà quay đầu sang nhìn Trần Dương chất vấn: "Rốt cuộc người bạn kia của anh là ai thế? Tên là gì? Tôi… có biết không?
Chương 64: Tin tức truyền đi

"Em hỏi bạn nào?" Trần Dương giả vờ khó hiểu.

"Là người tặng anh dây chuyền." Tô Diệu cắn môi nói.

"Ồ, em nói người này à." Trần Dương giật mình nói: "Cậu ta chính là người cho anh vay tám triệu đó."

Tô Diệu liếc mắt: "Anh đừng có giả ngu, tôi hỏi anh ta là ai, tôi có quen biết hay không."

"Đừng hỏi nhiều thế, em không biết." Nói xong xe liền dừng lại, anh gãi gãi đầu nói: "Tới nhà rồi, em vào nhà trước đi, anh còn có việc sếp giao cần phải làm, anh quay lại công ty đây."

Thấy Trần Dương lảng sang chuyện khác, Tô Diệu cũng không biết làm sao đành phải xuống xe.

Trần Dương thấy Tô Diệu xuống xe liền nhẹ nhàng thở ra, nhấn ga lái xe đi.

Nhìn xe của Trần Dương biến mất khỏi tầm mắt, Tô Diệu nhịn không được giậm chân, đồ chết tiệt này lại lừa cô, lần sau cô nhất định phải hỏi rõ ràng.

Cùng lúc đó, sơn trang Phú Quý, trang viên nhà họ Trần.

Trần Lỗi mơ màng mở mắt, cậu ta xoa xoa đầu, khó chịu muốn chết.

Cậu ta không nhớ nổi mình đã uống bao nhiêu rượu trong tiệc cưới nữa.

Nhưng mà cậu ta thực sự rất vui, ở bên Mục Tư Tư từ năm nhất đại học cho đến khi kết hôn, tình yêu bốn năm của hai người cuối cùng cũng đơm hoa kết trái.

Điều khiến cậu ta càng vui hơn chính là anh cả đã lâu không gặp cũng tới chúc mừng.

Mọi chuyện đều diễn ra theo hướng tốt đẹp, Trần Lỗi nở nụ cười ấm áp, xuống giường ra khỏi phòng ngủ.

"Tư Tư, em ở đâu vậy?"

Ra khỏi phòng, Trần Lỗi gọi một câu nhưng thấy Mục Tư Tư trả lời, cảm giác bất an dâng lên trong lòng.

Cậu ta vội vàng xuống lầu, lúc cậu ta đi xuống khỏi cầu thang cả người run lên, thấy được hình ảnh khiến cậu ta cả đời không quên được.

Vợ mới cưới của cậu ta không mảnh vải che thân nằm trên sô pha, quần áo rơi vãi trên mặt đất.

"A! Tư Tư!"

Trần Lỗi thét lên đầy giận dữ, hai con mắt đỏ ngầu.

Cậu ta cảm giác trái tim như vỡ thành từng mảnh, tâm tình sụp đổ trong nháy mắt.

"Là ai, rốt cuộc là ai?" Trần Lỗi tức giận gào thét: "Mặc kệ mày là ai, Trần Lỗi này thề với trời nhất định sẽ băm mày thành trăm mảnh."

Trần Lỗi vội vàng ôm vợ về phòng ngủ đắp kín chăn, phát điên tìm chứng cứ trong phòng khách.

Thật đáng hận, tại sao trong phòng không có camera giám sát, trang viên lớn như thế này tại sao lại không có camera giám sát!

Trần Lỗi điều tra một lượt cũng không tìm được manh mối gì, sức lực cả người như bị rút đi, tựa như một con rối gỗ mất khống chế hồn bay phách lạc đi về phòng ngủ.

Nhìn dấu hôn trên người Mục Tư Tư, tim cậu ta đau như dao cắt nén đau lòng mặc quần áo cho cô.

Ngay lúc này, mí mắt Mục Tư Tư rung động, từ từ mở mắt.

"Chồng ơi." Ngay khi nhìn thấy Trần Lỗi, Mục Tư Tư mềm mại gọi một tiếng, ôm lấy cậu ta.

"Em… em tỉnh rồi à!" Trần Lỗi cố lên tinh thần, miễn cưỡng cười hỏi.

"Ừm." Mục Tư Tư gật đầu, chợt phát hiện mình còn chưa mặc quần áo, cô nhìn thấy dấu vết trên làn da trắng nõn của mình không nhịn được đỏ mặt, thẹn thùng nói: "Sao anh gấp gáp thế, thừa lúc em ngủ..."

Nói được một nửa Mục Tư Tư quá xấu hổ nên không nói nữa.

Cô cho rằng Trần Lỗi đã lấy đi lần đầu tiên của mình.

Khi hai người còn yêu nhau, vài lần suýt chút nữa làm đến bước cuối cùng, nếu Mục Tư Tư không ngăn lại thì lần đầu tiên của cô đã cho Trần Lỗi từ lâu rồi.

Theo quan niệm của Mục Tư Tư, lần đầu tiên của cô phải dành cho chồng mình trong đêm tân hôn, Trần Lỗi không thay đổi được nên đành phải nghe theo.

Cho nên sau khi cho rằng đó là Trần Lỗi, Mục Tư Tư không tức giận mà rất vui mừng.

Trần Lỗi hối hận muốn chết, sự hổ thẹn tràn ngập cõi lòng.

"Chồng ơi, anh làm sao thế? Nhìn như đang có tâm sự ấy." Mục Tư Tư ôm cánh tay Trần Lỗi hỏi.

Trần Lỗi gắng nở nụ cười, lắc đầu nói: "Anh không sao, hôm nay uống hơi nhiều rượu, giờ vẫn còn chưa tỉnh táo."

Lúc nói chuyện Trần Lỗi vẫn đang suy nghĩ là ai làm, bỗng nhiên cậu ta đột nhiên nhớ tới tấm gương bát quái trên sô pha bèn lao như điên xuống lầu.

Mục Tư Tư không chú ý, suýt chút nữa ngã từ trên giường xuống đất, cô vốn thông minh, nhớ tới vẻ mặt mất tự nhiên của Trần Lỗi và hành động của cậu ta, cô mơ hồ cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó.

Mục Tư Tư vội vàng mặc quần áo, không cần xỏ giày đi chân trần chạy ra khỏi phòng ngủ, đứng trên hành lang tầng hai, cô nhìn thấy tấm gương bát quái trên sô pha.

Nhìn Trần Lỗi nắm chặt gương bát quái dưới lầu, trong lòng Mục Tư Tư càng bất an, cô đi xuống lầu, nhìn theo ánh mắt Trần Lỗi, cửa sau của biệt thự đang mở...

Đột nhiên nhớ tới chuyện gì, trong nháy mắt sắc mặt cô trở nên tái nhợt, im lặng vài giây, cô không nhịn được hỏi: "Vừa rồi… không phải là anh?"

Dựa vào những hành động kỳ lạ của chồng mình, Mục Tư Tư dường như đã đoán được, nhưng cô không dám xác định.

Nếu thật sự là anh ấy, tại sao anh ấy phải miễn cưỡng mỉm cười?

Tại sao phải chạy như điên xuống lầu cầm cái gương bát quái này? Không phải anh cả đã nói tấm gương bát quái này không trấn áp được trường năng lượng hay sao?

Hơn nữa cô nhớ rõ cô đã đóng hết cửa trong phòng, không có chuyện quên đóng cửa sau...

Trần Lỗi dường như muốn cắn nát hai hàm răng, làm sao cậu ta có thể nói cho vợ mình sự thật tàn nhẫn này được!

Mục Tư Tư nhịn không được lùi về sau hai bước, mặt cắt không còn giọt máu, nước mắt từ khóe mắt cô rơi xuống, cô lao mạnh về phía bức tường phòng khách.

"Tư Tư, đừng mà..." Trong khoảnh khắc ấy, Trần Lỗi cảm giác như tim mình ngừng đập, cậu ta vứt gương bát quái chạy đến, vừa lúc giữ chặt Mục Tư Tư, ôm cô vào lòng.

Trần Lỗi đau lòng nói: "Tư Tư, em yên tâm, anh nhất định sẽ điều tra ra là ai, anh nhất định sẽ báo thù cho em."

Mục Tư Tư không nói lời nào, nước mắt rơi xuống không ngừng.

Trần Lỗi ôm cô thật chặt, ánh mắt dừng trên gương bát quái trên sô pha.

Một suy đoán đáng sợ nảy sinh trong đầu cậu ta.

Chẳng lẽ là anh cả?

Không… không thể nào, anh ấy không phải người như vậy!

Nhưng tấm gương bát quái này thì sao?

Cậu ta còn chưa kịp gỡ nó từ trên cửa xuống, tại sao nó lại xuất hiện ở đây?

Ban ngày anh cả nói về phong thủy huyền học vô cùng say mê, chỉ có anh ấy mới thấy hứng thú với gương bát quái, cũng chỉ có anh ấy biết lợi dụng tấm gương bát quái này như thế nào.

Trần Lỗi nhớ tới Lý Lâm ngất xỉu vì tấm gương bát quái này, hiện giờ vợ mình cũng bị hôn mê, chắc chắn có liên quan đến nó.

Nhưng mà tại sao anh cả lại làm thế với mình?

"Tư Tư, vừa rồi… em không có ấn tượng gì sao?" Trần Lỗi đau lòng hỏi.

Để vợ mình nhớ lại chuyện vừa xảy ra không khác nào làm cô tổn thương lần thứ hai.

Mục Tư Tư nức nở: "Em chỉ nhớ gã đàn ông kia cứ hôn em, em cảm thấy đau nhưng nghĩ là anh nên không phản kháng..."

Nói xong những lời này, trái tim Mục Tư Tư càng đau đớn, cô lau nước mắt, nhìn tấm gương bát quái trên sô pha, trong lòng bắt đầu hoài nghi gã đàn ông kia rốt cuộc có phải Trần Dương hay không.

Trần Lỗi không nhắc lại nữa mà ôm chặt vợ mình, trong lòng cậu ta đang rỉ máu.

Chuyện này liên quan đến danh dự của Mục Tư Tư, nếu để lộ ra ngoài thì với tính cách của cô chắc chắn sẽ tìm đến cái chết.

Biện pháp tốt nhất là âm thầm điều tra.

Nhưng mà Trần Lỗi không ngờ tới cuộc nói chuyện của hai vợ chồng đã bị hai nữ giúp việc nghe rõ ràng.

Bọn họ hai mắt nhìn nhau.

Tiệc cưới ban ngày Mục Tư Tư thấy bọn họ quá mệt mỏi nên cho hai người về phòng nghỉ ngơi trước.

Cho nên khi Trần Toàn chạy vào giở trò đồi bại hai người này còn đang ngủ, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Vừa rồi Trần Lỗi tức giận gào thét bọn họ mới giật mình tỉnh dậy.

Hai người nhìn nhau lắc đầu, nhẹ nhàng trở lại phòng của mình, dù sao bọn họ nghe được chuyện không nên nghe, nếu bị phát hiện chỉ sợ…

Nhưng sáng sớm hôm sau, chuyện Mục Tư Tư bị người ta vấy bẩn đã truyền đi trong nhà họ Trần...
Chương 65: Thăng liền hai cấp

Trần Toàn vốn đã chột dạ, nghe thấy tin tức này thì liền run sợ.

Lương Khiết thấy dáng vẻ sợ sệt của chồng thì tức giận mà không có chỗ phát tiết, đá hắn một cái: "Đi, chúng ta đến chỗ Trần Lỗi."

"A? Tại sao?" Vẻ mặt Trần Toàn như đưa đám.

"Ngu xuẩn." Lương Khiết gõ đầu hắn ta: "Bảo anh đi thì đi đi, đừng có lắm lời."

Cuối cùng thật sự không lay chuyển được Lương Khiết, hắn đành phải đi theo.

Bề ngoài Lương Khiết đến an ủi vợ chồng Trần Lỗi, nhưng thực ra muốn tìm được tin tức có ích từ hai người.

"Tiểu Lỗi, rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ đã truyền khắp trong nhà rồi." Vừa vào phòng khách, Trần Toàn đã tới hỏi Trần Lỗi.

Lương Khiết cho Trần Toàn một ánh mắt rồi đi lên phòng ngủ trên lầu, giả bộ an ủi Mục Tư Tư.

Trần Lỗi vốn định không nói nhưng chuyện đã truyền ra ngoài, cậu ta thở dài, phẫn nộ kể lại chuyện đã xảy ra.

"Không ngờ Trần Dương lại điên rồ như vậy, chuyện mất hết tính người mà anh ta cũng làm ra được." Nghe Trần Lỗi nói xong Trần Toàn vô cùng đau đớn mắng: "Người làm anh cả như anh ta lại có hành động súc sinh như thế."

Trần Lỗi cũng đỏ mắt, cậu ta lắc đầu nói: "Anh hai, anh cả chỉ có hiềm nghi mà thôi, chưa chắc đã là anh ấy."

"Tiểu Lỗi à, sự thật đã bày ra trước mắt mà cậu còn tin tưởng anh ta?" Trần Toàn ra vẻ căm hận nói.

Nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người dưới lầu, Lương Khiết ra khỏi phòng ngủ: "Bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, không phải Trần Dương thì là ai? Anh ta hiểu biết gương bát quái như thế, cũng chỉ có anh ta mới có thể dùng gương bát quái làm ra chuyện này. Chị thấy chắc chắn là anh ta thấy em dâu uống say liền nổi lên ý xấu, lợi dụng gương bát quái. . ."

Lương Khiết dừng lại, bởi vì nếu nói ra câu sau sẽ gián tiếp làm tổn thương vợ chồng Trần Lỗi cho nên cô ta nín nhịn, tức giận bất bình nói: "Hơn nữa chị nghe nói từ lúc ở rể nhà họ Tô đến nay, đến cả tay vợ mình anh ta cũng chưa chạm vào được. Mọi người nghĩ xem, một người đàn ông bình thường nhịn lâu như vậy, lại nhìn thấy em dâu say rượu nằm trên sô pha, còn không phải là cá nằm trên thớt mặc anh ta. . ."

"Được rồi, đừng nói nữa." Trần Toàn quát Lương Khiết, nói với Trần Lỗi: "Tiểu Lỗi, cậu yên tâm, chuyện này anh hai nhất định sẽ giúp cậu lấy lại công bằng."

Lương Khiết cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, không thể buông tha tên súc vật này được."

Sắc mặt Trần Lỗi cực kỳ khó coi, trái tim cậu ta trầm xuống, trong lòng vốn giữa một tia hy vọng đối với Trần Dương, nhưng nghe vợ chồng anh hai nói xong… cậu ta dao động!

Hơn nữa bằng chứng rõ ràng, cậu ta không thể nghĩ ra lời biện hộ nào cho anh cả.

Cậu ta không nói gì, yên lặng gật đầu.

Thấy phản ứng của Trần Lỗi, khóe miệng Lương Khiết hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười đầy thâm ý.

Ngày hôm sau, tập đoàn Huyễn Ngu, văn phòng tổng giám đốc.

Trần Dương ngồi trên sô pha, cầm một viên Trúc Cơ Đan.

Lý Hổ nói chỉ cần ăn viên đan dược này anh sẽ trở thành tu sĩ chân chính.

Trần Dương không cần suy nghĩ nuốt luôn viên đan dược này.

Anh nhanh chóng cảm nhận được một luồng nhiệt đang hội tụ trong bụng mình, sau đó từ từ lan tràn đến tứ chi, loại cảm giác này còn dễ chịu hơn mát xa toàn thân gấp trăm lần, quả thực là sướng đến quên trời quên đất.

Hai mươi phút sau, Trần Dương thở phào một hơi, mở mắt, trong mắt có tia sáng lóe lên.

Hiện giờ anh đã là tu sĩ chân chính.

Chuyện khiến anh bất ngờ là không chỉ trở thành tu sĩ mà còn trở thành tu sĩ Hậu Thiên trung kỳ, điều này khiến anh cực kỳ vui sướng.

Trần Dương xoa cằm, theo lý thuyết thì một viên đan dược sẽ không có tác dụng mạnh như thế, hẳn là có liên quan đến việc anh đã ăn Long Hổ Đan lúc trước.

Sau khi dùng Long Hổ Đan, thể chất của anh đã vượt xa người thường, bây giờ dùng thêm Trúc Cơ Đan, hấp thụ toàn bộ hiệu lực của thuốc cho nên mới có thể tăng liền hai cấp trở thành Hậu Thiên trung kỳ.

Làm rõ nguyên nhân xong tâm tình Trần Dương rất tốt.

Nghĩ đến hôm qua lại không về nhà, Trần Dương không khỏi cảm thấy nhớ Tô Diệu.

Suy nghĩ một chút anh liền rời công ty…

Cùng lúc đó, trong trang viên nhà họ Tô, bà Tô lại mở hội nghị gia đình.

Trước đó bởi vì vấn đề tài chính của gia tộc phải bán cho Đinh Kiệt năm mươi phần trăm cổ phần công ty.

Hiện giờ khủng hoảng đã được giải quyết nhưng nhà họ Tô chỉ nắm giữ bốn mươi chín phần trăm cổ phần, mất quyền khống chế sản nghiệp gia tộc, hơn nữa chừng đó cổ phần chia đều cho người nhà họ Tô cũng chẳng được là bao.

Để giải quyết vấn đề này bà Tô mới triệu tập mọi người đến.

"Hiện giờ một nửa tiền lãi của tập đoàn nhà chúng ta đã rơi vào tay khoa học kỹ thuật Liệt Dương, cứ tiếp tục như vậy thì không được, mọi người có ý kiến gì hay không?"

Bà Tô ngồi trên ghế, nhìn xuống mọi người nói.

Người nhà họ Tô tất cả đều vẻ mặt nghiêm túc, không khí cực kỳ trầm trọng.

Quyền điều hành nhà họ Tô đã thực sự rơi vào tay Đinh Kiệt.

Đinh Kiệt là ai?

Chính là tổng giám đốc khoa học kỹ thuật Liệt Dương.

Bà Tô muốn lấy lại quyền điều hành gia tộc từ trong tay anh ta, quả thật chính là hy vọng hão huyền.

Chuyện đó và nhổ răng hổ có khác gì nhau?

Trong lúc mọi người đang im lặng, Tô Hải đứng dậy nói với bà Tô: "Bà nội, cháu có một ý tưởng không biết có nên nói hay không!"

"Cháu có cách gì sao Tiểu Hải?" Gương mặt bà Tô liền vui mừng, vội nói: "Mau nói đi để mọi người cùng nhau thương lượng."

Lần trước bởi vì chuyện của Lưu Nhị mà Tô Hải đã bị phạt, đáng lẽ ra anh ta không thể tham gia hội nghị, nhưng hiện giờ đã tới thời khắc sống còn của gia tộc, bà Tô cũng sẽ không để ý chuyện này.

Quan trọng hơn là bà ta vẫn rất yêu thương Tô Hải, lúc đó nếu không bị Lưu Nhị ép buộc thì bà ta cũng không định phạt anh ta.

Thái độ của bà Tô khiến Tô Hải mừng như điên, anh ta biết ngay bà nội đã tha thứ cho mình nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh nói: "Bà nội, chuyện Đinh Kiệt nắm quyền quản lý sản nghiệp của nhà họ Tô đã không thể thay đổi được, chúng ta muốn tiếp tục tồn tại thì nhất định phải xem thái độ của anh ta."

Tô Hải dừng một lát, hít sâu một hơi nói: "Chúng ta muốn nắm quyền quản lý là chuyện không thể, chi bằng từ bỏ đi."

"Từ bỏ? Không thể được!"

Bà Tô nhíu mày, sắc mặt người nhà họ Tô cũng biến đổi.

"Không thể được, đây là tâm huyết mấy đời nhà họ Tô, nếu từ bỏ như vậy thì ta còn mặt mũi nào đi gặp tổ tiên nhà họ Tô nữa?"

"Bà nghe cháu nói hết đã." Tô Hải trấn an bà Tô, tiếp tục nói: "Chúng ta còn bốn mươi chín phần trăm cổ phần cơ mà? Chỉ cần bán đi một nửa lấy tiền mở một công ty khác, hiện giờ chúng ta đang hợp tác cùng Huyễn Ngu, lại có khoa học kỹ thuật Liệt Dương làm chỗ dựa, muốn phát triển cũng không phải việc khó."

"Như vậy nhà ta không những có thể huy hoàng như xưa, thậm chí còn có thể tiến xa hơn!"

Soạt!

Nghe vậy không ít người sáng mắt lên.

Đúng vậy, Tô Hải nói rất có lý.

Giữ chặt không buông không bằng mở công ty mới, lợi dụng tài nguyên sẵn có khiến nhà họ Tô phát triển lần nữa.

Bà Tô cũng không nhịn được gật đầu, bà ta mỉm cười khen ngợi: "Vẫn là Tiểu Hải túc trí đa mưu, suy nghĩ sâu xa, ý này rất hay, rất được..."

Lúc này không biết ai nói một câu: "Ý tưởng này rất tốt nhưng ai sẽ mua cổ phần nhà chúng ta?"

"Đúng vậy, bán cho ai bây giờ?"

Cũng không thể tự bán tự mua đúng không?

Tô Hải cười nhạt, mở miệng nói: "Vấn đề này cháu đã tính xong rồi, cháu có một người bạn, anh ta cũng có đủ vốn để mua một nửa cổ phần công ty chúng ta."

Bà Tô chấn động, vội vàng hỏi: "Là ai vậy?"

Thấy Tô Hải ra vẻ chắc chắn, người nhà họ Tô nhất thời mong chờ nhìn Tô Hải, trong mắt tràn đầy chờ mong.

Tô Hải rất thích loại cảm giác được chú ý này, anh ta đắc ý nói: "Bạn của cháu là một sư phụ võ thuật, tên là Địch Thiên Đông."

Cái gì?

Địch Thiên Đông?

Nghe đến cái tên này, đại sảnh trong nháy mắt trở nên sôi trào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK