• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 196: Cuộc đối đầu từ trên trời rơi xuống.

Lúc này tại học viện Lục Phái.

Tiết học cuối cùng chính là tiết học diễn võ.

Tiết học diễn võ là gì? Chính là truyền thụ các chiêu thức cho học sinh, ví dụ như dạy về đứng tấn, làm nóng gân cốt, dạy về huyệt vị trên cơ thể, thuật vật lộn.

Trùng hợp là bên lớp Thiên Tự 20 cũng đang học giờ này.

Tô Diệu, Từ Tiểu Nhu, Tào Bảo ba người họ cùng chung một lớp.

Nói là giờ học diễn võ thôi chứ cũng chả luyện cái gì, hoạt động tự do là chính.

Qua Trung Thu rồi mà tiết trời vẫn nóng hầm hập, đúng là không hổ danh nắng tháng 8 rám trái bòng.

Trần Dương ngồi dưới bóng mát một cây trên sân, từng cơn gió nhè nhẹ thổi đến, cảm giác thật là thư thái.

Lúc này một vóc dáng yểu điệu đi đến, chính là Từ Tiểu Nhu.

Cô ấy cầm trên tay một chai nước mua riêng cho Trần Dương.

“Trần Dương, anh khát nước rồi phải không, tôi mua cho anh đây này”, Từ Tiểu Nhu cười nói đi đến trước mặt anh.

Trần Dương cười híp mắt nhận lấy.

Anh cũng cảm thấy thiên kim tiểu thư nhà họ Từ này có vẻ có ấn tượng tốt với anh.

Lúc này đám nam sinh trên sân tập ai nấy đều nhìn về phía Trần Dương với ánh mắt ngưỡng mộ.

Đặc biệt là đám học sinh nam lớp Thiên Tự 20, ai nấy đều mắt tròn mắt dẹt.

Từ Tiểu Nhu chính là nữ thần trong mắt bọn họ, vậy mà lúc này cô ấy lại đang ngồi với một học sinh nam lớp khác, hơn nữa trông rất thân thiết.

Điều này khiến bọn họ vô cùng ganh tị.

Không phải Trần Dương đã kết hôn với Tô Diệu hay sao? Hơn nữa bọn nghe nói là cũng sắp được ba năm rồi, mà Tô Diệu còn chả cho anh nắm tay.

Nhưng Từ Tiểu Nhu này thì lại khác, đối xử với anh rất tốt.

Tên Trần Dương này cũng đểu quá đi, nhân lúc vợ không có ở đây lại thừa cơ tán tỉnh cô gái khác, mà Từ Tiểu Nhu kể cũng lạ, sao lại có thể gạt bỏ thân phận cao quý của mình để ngồi với một kẻ bỏ đi như thế.

Từ Tiểu Nhu ngồi bên cạnh Trần Dương nhưng cô ấy cũng có chút giữ kẽ, cô ấy thấy vẻ mặt Trần Dương khá nghiêm túc, nên có đôi chút cảm thấy ngượng ngùng.

Để giải tỏa sự ngượng ngùng này, Từ Tiểu Nhu lấy ra một miếng ngọc trắng, cười hỏi: “Trần Dương, anh có biết đây là loại ngọc gì không?”

Mấy ngày nay cô ấy không gặp Trần Dương nên trong lòng cũng thấy nhớ.

Vì vậy Từ Tiểu Nhu muốn mượn cơ hội này để bắt chuyện, cô ấy biết được rằng hôm nay hai lớp sẽ cùng học chúng ở sân tập giờ này nên đã cố ý mang theo một miếng ngọc Phỉ Thúy.

Nguồn gốc của miếng ngọc này thì chắc đến ông của cô ấy cũng không biết, nên đây là cơ hội tốt nên bắt chuyện với anh.

“Miếng ngọc này được phết đấy, thuộc hàng cao cấp đó, nước ngọc rất đẹp, hơn nữa lại còn có vân đỏ”, Trần Dương cầm lấy miếng Phỉ Thúy, ngắm nhìn một cách tỉ mỉ: “Miếng ngọc này quả là quý giá, thuộc hàng báu vật thời Tống, vô cùng đặc biệt”.

Trần Dương vừa dứt lời thì đúng lúc Lâm Phi và Lâm Kiều Kiều đi ngang qua, họ liếc nhìn anh rồi mỉa mai: “Ôi, đây không phải là tên trộm lớp chúng ta sao, cũng được đấy nhỉ, còn có gái đẹp bám theo cơ đấy”.

“Cô nói ai là ăn trộm hả?”, Từ Tiểu Nhu ngẩn người mở miệng hỏi.

Lâm Phi nhìn về phía Trần Dương rồi chép miệng, nói: “Còn ai vào đây nữa đương nhiên là Trần Dương rồi, cô còn không biết sao cô Từ, hôm qua tên này đã lấy trộm điện thoại của bạn cùng lớp, sao cô có thể nói chuyện cùng một người như hắn được nhỉ…”

Hả!

Lâm Phi còn chưa nói xong, thì Từ Tiểu Nhu liền cười lớn.

Trần Dương ăn trộm điện thoại di động?

Đây là chuyện khôi hài nhất tôi được nghe đó.

Chẳng cần nói cao siêu đến chuyện Trần Dương có thể bỏ ra vài trăm triệu đấu giá sợ dây chuyền “Thiên Không Chi Thành” tặng cho cô ấy, mà chỉ cần dựa vào bản lĩnh của anh thôi cũng đủ cho người ta ngước nhìn.

Ăn trộm điện thoại sao?

Cô ả này đúng là đang nói xằng nói bậy !

Thực ra Trần Dương cũng chẳng thèm đôi co với Lâm Phi, nhưng cô ta lại năm lần bảy lượt gây khó dễ cho anh, nhưng thôi chỉ cần cô ta không làm gì đi quá giới hạn của anh thì anh cũng mặc kệ.

Vậy nên, anh vẫn ngồi đó mân mê miếng ngọc mà Từ Tiểu Nhu đưa cho.

“Trên miếng ngọc còn khắc hình một đôi rồng phượng đang quấn lấy nhau”, Trần Dương xem xét thêm một cách vô cùng tỉ mỉ, anh thận trọng nói: “Miếng ngọc này nhất định là báu vật hậu cung đời Tống, hơn nữa còn được một nhân vật không tầm thường nào đó đeo, chỉ cần nhìn cách điêu khắc thôi, cũng có thể đoán được người này chí ít cũng phải thuộc hàng quý phi”.

Trần Dương ngừng lại chút rồi nói tiếp: “Bỏ qua nguồn gốc cũng như triều đại của miếng ngọc này, thì nhìn vào chất lượng của nó thôi cũng đáng giá khoảng ba triệu tệ, nếu như có thể tìm ra được khi xưa vị nào đã đeo nó, thì có khi giá phải lên đến ba mươi triệu”.

Từ Tiểu Nhu như bị cuốn vào câu chuyện của Trần Dương, thật lòng thì đến ông của cô ấy cũng không đoán được miếng ngọc này là thuộc niên đại nào và xuất xứ ra sao, vậy mà Trần Dương chỉ cần xem qua một cái là có thể đoán được niên đại và xuất xứ, quả là lợi hại!

Đúng là chỉ có người đàn ông ưu tú như vậy mới xứng với mình!

Nghĩ đến khả năng giám định như thần của anh, cô ấy nghĩ nếu như cô ấy có được người đàn ông này thì đúng là quá tuyệt.

Nhà họ Từ khi đó có thể nhờ anh mà càng thêm rạng rỡ, nghĩ đến đây cô ấy đỏ mặt.

Chán thật!

Đáng tiếc là tại sao mình không gặp được người đàn ông này sớm hơn.

Trần Dương vừa nói dứt lời, bỗng nhiên, có ai đó đưa cho anh một chai nước , rồi một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên: “Cho anh này, uống đi!”

Anh sững sờ rồi ngẩng đầu lên nhìn!

Người đưa cho anh chai nước chính là Tư Mã Yến Như!

Cái gì!

Thấy nữ thần trong lòng mình đưa cho Trần Dương chai nước, đám học sinh nam quanh đó trầm trồ.

Mẹ kiếp, chuyện gì thế này!

Từ Tiểu Nhu mua nước cho hắn đã lạ rồi, mà bây giờ còn thêm cả thiên kim đại tiểu thư nhà họ Mã cũng vậy!

Không thể nào, tên Trần Dương này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Không phải hắn là một tên ở rể sao?

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Không lẽ nào tên Trần Dương này lại giấu đi thân phận ngầm nào đó sao?

Trong chốc lát mọi người xung quanh ai nấy đều trầm trồ, rồi ghen nổ mắt!

Trong lúc cả đám đang được mở rộng tầm mắt, Tư Mã Yến Như bắt chuyện, nói: “Trần Dương, là tôi đã trách lầm anh, tôi xin lỗi”.

Nói ra câu này xong, Tư Mã Yến Như cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Cô ấy là ai chứ, là thiên kim đại tiểu thư nhà Tư Mã kia mà, nếu quay về thời cổ đại thì cũng ngang hàng với công chúa thời đó.

Với thân phận cao quý như vậy mà lại đi mua nước cho kẻ khác.

Trong giờ học Tư Mã Yến Như có viết giấy cho Trần Dương, nhưng anh không đáp trả.

Chuyện này khiến cô ấy thấy bực nhưng sau lại thay đổi suy nghĩ, là do ngay từ đầu cô ấy đã hiểu lầm anh.

Đúng là Tư Mã Yến Như có kiêu ngạo, không phân biệt được đúng sai, nhưng cô ấy cũng là người được dạy dỗ tử tế nên hiểu rằng sai thì phải sửa!

“Chuyện cỏn con này không cần nhắc lại nữa đâu!”, Trần Dương cười rồi nói, thật tâm thì anh cũng chột dạ vì dù sao chiếc điện thoại đó là anh cố tình lấy.

Tư Mã Yến Như cảm thấy mình còn nợ Trần Dương lời xin lỗi, cô ấy áy náy nói: “Không, là tôi đã hiểu lầm anh, lát nữa tôi sẽ đứng trước cả lớp để giải thích, nếu sau này còn có ai mang chuyện này ra bêu rếu anh, thì tôi sẽ ra mặt để nói”.

“Không…không cần đâu…”

“Cứ quyết định như vậy đi, để bày tỏ lời xin lỗi, xíu nữa tan học tôi mời anh bữa cơm nhé”.

Mẹ khỉ?

Không nghe lầm chứ!

Nữ thần còn đòi mời hắn ăn cơm!

Lần này trong đám nam sinh ai nấy cũng thần người ra!

Ăn cơm cùng với Tư Mã Yến Như thì đúng là chuyện vinh hạnh rồi không nói, nhưng mấu chốt ở đây là Tư Mã Yến Như mở lời mời Trần Dương.

Trách ông trời không có mắt thôi, chuyện tốt như vậy đâu đến lượt mình!

Từ Tiểu Nhu cũng ngây người ra, chuyện này rốt cuộc là sao, đang nói chuyện vui vẻ thì tự dưng từ đâu rơi xuống một cô Tư Mã Yến Như vậy?

Vừa xin lỗi lại còn mời cơm, rốt cuộc là sao!

Từ Tiểu Nhu cảm thấy vô cùng tò mò, nhưng cũng thầm ghen tị.

Ngay cả một thiên kim đại tiểu thư như Tư Mã Yến Như cũng chủ động đến hẹn Trần Dương, thực sự bản lĩnh của anh không tầm thường.

Từ Tiểu Nhu vừa thấy vui, lại vừa thấy đau đầu.

Một người đàn ông tuyệt vời như vậy cũng không hẳn là chuyện tốt!

Vì tình cảm giữa Trần Dương và Tô Diệu không tốt, họ kết hôn hai ba năm nay mà Tô Diệu còn chẳng cho nắm tay.

Nói thế nào đi chăng nữa thì lâu ngày nhất định Trần Dương sẽ muốn li hôn.

Từ Tiểu Nhu ôm tia hy vọng đó nên mới muốn tìm mọi cách tiếp cận Trần Dương.

Hơn nữa dù xét đến thân phận hay địa vị đi nữa thì Từ Tiểu Nhu cũng chiếm ưu thế so với Tô Diệu.

Nhưng mà lần này xuất hiện Tư Mã Yến Như, thì sao có thể bì được với cô ấy, về diện mạo thì có thể nói là không mấy chênh lệch.

Nhưng chỉ cần nghe 3 chữ nhà Tư Mã thôi thì cũng hiểu là bên nào chiếm ưu thế.

Cô ấy…lẽ nào thật sự phải cạnh tranh với Tư Mã Yến Như hay sao?

Nghĩ đến chuyện này thôi Từ Tiểu Nhu cũng thấy vô cùng căng thẳng, chẳng hiểu sao cô ấy lại vươn tay ra nắm lấy cánh tay Trần Dương.
Chương 197: Coi mạng người như cỏ rác.

Ôi trời!

Từ Tiểu Nhu ôm lấy cánh tay của Trần Dương!

Chuyện này khiến ai nấy đều sững sờ, chuyện này rốt cuộc là sao đây?

Trần Dương không phải là con rể nhà họ Tô sao?

Từ Tiểu Nhu làm vậy là có ý gì nhỉ?

Lâm Phi đứng bên cạnh há hốc trợn tròn mắt!

Ngay cả Tư Mã Yến Như cũng cảm thấy kinh ngạc!

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, Từ Tiểu Nhu bỗng nhiên đỏ mặt, cô ấy buông lỏng đôi tay ra một chút.

“Mình…mình đang làm gì vậy, tại sao lại ôm tay anh ấy trước mặt nhiều người như vậy…”

Trần Dương cũng ngượng ngùng, cô gái này sao đang yên đang lành lại ôm tay anh!

“Trần Dương cậu cũng giỏi nhỉ, đã có vợ rồi lại còn ngồi đây tán gái cơ à, đúng là một thằng đàn ông tồi!”

Lâm Phi hét thẳng về phía Trần Dương, nói tiếp: “Tôi nhất định phải để cho mọi người biết cậu là kẻ xấu xa như nào!”

Trần Dương nghe thấy vậy khóc không được cười không xong, mẹ kiếp, chuyện gì đây trời?

Tự dưng bị gắn lên cái mác là đàn ông tồi, thật là vớ vẩn mà!

Đúng vào lúc này, Trần Dương vô hình cảm thấy tim đập mạnh hơn, dường như có một lực nào đó từ phía sau dồn đến, anh nhanh chóng nhảy về phía trước theo phản xạ tự nhiên.

“Huỵch!”

“Bịch!”

Cái gì đó hình dạng như cối xay từ phía sau lưng bay tới! Rơi xuống nền bê tông lún thành một hố to!

Mẹ kiếp!

Nếu bị nện trúng người thì Trần Dương không tàn cũng phế!

Trần Dương cảm thấy chút lo sợ, nếu không phải anh đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên và có được giác quan thứ sáu, thì e rằng lần này lành ít dữ nhiều!

Mẹ kiếp, đứa nào ném cối xay vậy!

Trần Dương giận dữ, anh ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông vạm vỡ đi đến.

Người này không ai khác, chính là Hướng Cường, giáo viên dạy tiết học diễn võ của lớp Thiên Tự 20.

Hướng Cường là trưởng môn ngoại môn của phái Thiếu Lâm, hắn đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên viên mãn.

Tuy rằng là đệ tử nhà Phật, nhưng hắn có một tật xấu đó chính là háo sắc.

Hắn nhớ hết số học sinh nữ trong lớp như nắm trong lòng bàn tay, không thể chệch đi đâu được, đặc biệt là hắn vô cùng để ý đến Từ Tiểu Nhu và Tô Diệu, hai nữ sinh này khiến hắn thèm rỏ dãi.

Lúc này hắn đang dạy cho học sinh thuật vận khí huyết chuyển đồ vật cho các học sinh trong lớp, chiếc cối lớn lúc nãy chính là do hắn xoay chuyển.

Nhưng mà trong lúc hắn đang say sưa dạy thì học sinh bên đó chẳng ai chú ý, ai nấy đều đang để ý đến bên này.

Sau đó còn nhìn thấy cảnh Từ Tiểu Nhu ôm lấy Trần Dương, nên càng khiến hắn tức đến nổ mắt!

Hướng cường giả bộ vô tình xin lỗi: “Xin lỗi cậu nhé, lúc nãy là tôi không may trượt tay khiến chiếc cối đó va phải cậu”.

Trần Dương chỉ lắc đầu nói: “Không sao đâu”.

Cơn tức giận của Trần Dương cũng nguôi đi phần nào, mặc dù tình cảnh lúc nãy có nguy hiểm nhưng cũng may là anh tránh được, nên cũng không cần làm lớn chuyện.

Nghĩ đoạn, Trần Dương quay sang nói với Tư Mã Yến Như: “Tư Mã Yến Như này, chút xíu nữa hết giờ học chúng ta đi ăn cơm nhé”.

Nghe được lời Trần Dương nói, Tư Mã Yến Như gật đầu đáp: “Được, vậy thì lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho anh!”

Tư Mã Yến Như lấy số điện của Trần Dương rồi rời đi.

Tư Mã Yến Như vừa rời khỏi, Từ Tiểu Nhu liền nhìn chằm chằm Trần Dương tò mò hỏi: “Trần Dương…Chuyện này là sao, sao cô ta lại mời anh ăn cơm?”

Vì dù sao cô gái này chính là thiên kim đại tiểu thư của nhà Tư Mã nổi tiếng Kinh Thành, biết bao nhiêu kẻ muốn trồng cây si, nhưng cô ấy đâu có để tâm đến ai.

Hơn nữa việc mà khiến Từ Tiểu Nhu càng gato đó chính là cô ấy lại còn chủ động hẹn Trần Dương, điều này khiến Từ Tiểu Nhu không vui.

Trần Dương cười một cái, đang định giải thích.

Thì bỗng anh đột nhiên kéo Từ Tiểu Nhu về phía mình, vô tình để tay Từ Tiểu Nhu lên ngực.

“Huỵch!”

“Bịch!”

Lại một lần nữa chiếc cối xay bay từ phía sân tập võ đến.

Lần này, chiếc cối dường như xượt qua váy của Từ Tiểu Nhu.

Đi kèm với nó là một tiếng động lớn, chiếc cối nện xuống nền bê tông, lần nữa tạo ra một cái hố to.

“A!”

Từ Tiểu Nhu kêu lên một tiếng, ban đầu cô ta cảm thấy vui mừng, nhưng khi phát hiện ra chiếc cối tạo ra một cái hố lớn như vậy thì mặt tái nhợt ra.

Mẹ kiếp, muốn tìm cái chết đây mà!

Lần này Trần Dương nổi giận, anh đâu phải kẻ ngốc mà không hiểu được, một lần thì có thể là vô tình như thêm lần nữa thì chuyện này rõ ràng là nhằm vào anh rồi!

Chiếc cối này cũng nghót nghét 50 cân, nếu như thực sự là đập vào người Từ Tiểu Nhu, thì đúng là tàn hoa nát ngọc.

Cô ta chợt ngẩng đầu nhìn lại, mẹ kiếp lại chính là hắn ta.

Hướng Cường chạy nhanh đến, hắn không thèm để ý đến Trần Dương, tiến thẳng đến trước mặt Từ Tiểu Nhu, đưa tay ra tỏ ý muốn kéo cô đứng dậy: “Học sinh Từ, đã khiến em sợ hãi một phen rồi, nào, tôi xin lỗi em nhé!"

Hắn vừa nói vừa đưa tay ra ý muốn kéo Từ Tiểu Nhu dậy, khi đôi tay thối tha ấy sắp chạm vào Từ Tiểu Nhu, Trần Dương nắm chặt lấy tay hắn.

“Mau xin lỗi đi”.

Trần Dương nổi giận đùng đùng.

Lúc này Hướng Cường cũng lập tức nổi giận, gạt tay ra, nhưng thật tiếc là tay hắn đã bị Trần Dương nắm thật chặt: “Mau buông tay ra!”

Trần Dương không thèm đếm xỉa, anh vẫn nắm chặt cổ tay của hắn: “Tôi lặp lại lần nữa, mau xin lỗi!”

Mẹ kiếp, cái tên chạn vương này lại dám đối đầu với thầy giáo dạy tiết diễn võ của lớp Thiên Tự 20 ư.

Trong nháy mắt học sinh hai lớp đều túm tụm lại.

Trần Dương cậu điên rồi sao?

Sao cậu dám công khai đấu lại thầy giáo vậy?

Trong lúc mọi người đang nhốn nháo xem, Tào Bảo len ra từ trong đám người, hắn chỉ thẳng vào Trần Dương nói: “Trần Dương, mày ở đây ra oai cái gì? Thầy Hướng đâu có cố ý, vậy mà mày dám bắt thầy xin lỗi, mày cho rằng mình là nhân vật xuất chúng nào sao? Dù gì cũng chỉ là một thằng con rể nhà họ Tô, chẳng bằng một con chó! Vậy mà dám lên tiếng trách thầy sao?”

Ha ha ha!

Những kẻ xung quanh đều cười ầm lên.

Trần Dương lạnh lùng quay sang nhìn hắn, rồi chợt anh nhìn về phía Hướng Cường nói: “Tôi nói lại một lần nữa, mau xin lỗi đi”.

Lúc này, Từ Tiểu Nhu kéo lấy cánh tay Trần Dương nói: “Trần Dương, thôi đi, dù sao chúng ta cũng không bị thương…”

Cái tên Hướng Cường này dù gì cũng là thầy giáo dạy tiết diễn võ, không phải là người Trần Dương có thể đắc tội được.

Hơn nữa giờ họ đang ở trong học viện Lục Phái, mà tên Hướng Cường này còn là trưởng lão ngoại môn của phái Thiếu Lâm, địa vị vô cùng cao quý!

Hướng Cường lập tức nổi giận, mẹ kiếp, mình đường đường là trưởng lão ngoại môn của Thiếu Lâm Tự, vậy mà tên tiểu tử này lại dám được nước lấn tới.

“A di đà phật!”, Hướng Cường tức nổ mắt lên nhưng cố nén cơn giận nói: “Cậu nói cái gì, có giỏi nói lại thêm một lần nữa đi!!!”

“Tôi có nói thêm vài ba lần nữa thì làm sao?”, Trần Dương nói với một giọng đanh thép: “Mau xin lỗi Từ Tiểu Nhu đi!”

“Được được được!”, Hướng Cường giận tím mặt cười: “Hôm nay tôi bị tên nhãi nhà cậu khiêu khích hết lần này đến lần kia, tuy rằng tôi là đệ từ nhà phật, nhưng phật cũng có thể nổi giận, phật môn cũng có Kim cương nộ mục, hôm nay tôi sẽ dạy cho cậu biết cái gì là tôn sư trọng đạo!”

Nói đoạn, Hướng Cường giơ tay lên định đánh.

Thấy Hướng Cường ra tay, Trần Dương cũng không chút sợ hãi.

Anh dám bảo đảm, nếu hắn ra tay đánh anh, thì Hướng Cường sẽ chết rất thảm.

Anh đã chuẩn bị xong mọi thứ, một kẻ xem mạng người là cỏ rác như thế này mà cũng xứng đáng làm thầy sao?

Quả đấm ấy chuẩn bị giáng xuống Trần Dương.

Thì lúc này trong tình huống nguy cấp ấy, truyền tới một giọng nói từ phía xa!

“Mau dừng tay!”

Giọng nói không lớn nhưng tràn đầy uy lực!

Mọi người nhìn về hướng phát ra âm thanh, thì có một người phụ nữ bước đến với đôi giầy cao gót, bước đi uyển chuyển với khuôn mặt lạnh lùng.

Người này còn có thể là ai khác ngoài Hạ Lam?

“Thầy Hướng, tại sao thầy có thể ra tay đánh học sinh như vậy được”, Hạ Lam cau mày chất vất.

Hướng Cường vội thu tay về, người hơi co lại, hậm hực nói: “Là cô giáo Hạ sao, cô nói gì vậy, tôi đâu có ra tay với cậu ta, là tôi đang truyền thụ quyền pháp đó chứ!”

Tuy rằng với hắn chức vụ của cô ta cao hơn, cấp bậc cao hơn, cảnh giới cũng cao hơn, nhưng hắn vẫn không khỏi nhìn cô ta bằng ánh mắt bỡn cợt!

Ha Ha Ha!

Hạ Lam này đẹp thật đó !

Không chỉ ở cảnh giới cao thâm, mà còn xinh đẹp hơn người, nếu như được làm điều đó với cô ta một lần, thì chắc sẽ sướng chết mất!
Chương 198: Võ công thiên hạ đều bắt nguồn từ Thiếu Lâm

Hạ Lam tới, Từ Tiểu Nhu ở bên cạnh bỗng có thể thở phào nhẹ nhõm, thật may là cô giáo Hạ đến.

Nếu không Trần Dương sẽ bị đánh.

Hướng Cường dù sao cũng là thầy giáo môn diễn võ, Trần Dương sao có thể là đối thủ của hắn ta được!

Hạ Lam nhíu mày hỏi: “Thầy đang muốn truyền thụ quyền pháp hay truyền thụ cái gì vậy?”

Hạ Lam đâu có mù, rõ ràng mọi chuyện vừa rồi cô ta đều đã nhìn thấy.

Thân là thầy giáo, lại ra tay đánh học sinh, cái này còn ra thể thống gì?

Hướng Cường hậm hực cười một tiếng, kết hợp với cái đầu trọc lông lốc ấy chính là bộ dạng thô tục không nói lên lời: “Cô giáo Hạ à, cô hiểu lầm rồi. Tôi thực sự là đang muốn truyền thụ quyền pháp!”

Hạ Lam lạnh lùng nói: “Tôi đã nhìn thấy hết rồi, thầy Hướng, thầy thân làm thầy mà lại đi ức hiếp học sinh? Hơn nữa, thầy là giáo viên dạy diễn võ lớp Thiên Tự 20, sao tự dưng lại đến dạy cho học sinh lớp chúng tôi thế này?”

Hạ Lam vô cùng ghét Hướng Cường.

Hắn ta thân là đệ tử nhà Ơhật, vậy mà lục căn không tịnh, tham sân si hận đều có đủ, đúng là làm ô nhục Phật môn.

“Cô giáo Hạ, cô hiểu lầm tôi rồi!”, Hướng Cường cười khổ, làm ra vẻ vô tội nói: “Tôi thấy thầy giáo của tiết diễn võ bên đó chưa đến, nên tốt bụng đến truyền thụ quyền pháp cho học sinh, vậy mà cô không những không cảm ơn mà lại trách tôi sao”.

Vừa nói hắn vừa giơ tay nhún vai nói: “Không tin, cô có thể đi hỏi những học sinh khác xem lời của tôi nói là thật hay không!”

“Đúng rồi thưa cô, cô thật sự hiểu lầm thầy Hướng rồi ạ, thầy chỉ đang truyền thụ quyền pháp cho Trần Dương! Thầy không hề ức hiếp học sinh mà cô”, lúc này Tào Bảo đứng ra nói.

Hạ Lam ra mặt để tránh xảy ra chuyện lớn khiến trong lòng Tào Bảo oán hận vô cùng.

Tên Trần Dương này đúng là số đỏ, lần nào cũng gặp dữ hóa lành, đúng là chó ngáp phải ruồi.

Tào Bảo vừa dứt lời, thì hai tên Vương Phàn và Nghiêm Thọ cũng le ve đi lên nói: “Cô Hạ, cô thật sự đã nghĩ oan cho thầy Hướng rồi, thầy đúng là đang truyền thụ quyền pháp cho Trần Dương!”

“Đúng ạ, em có thể làm chứng!”, Nghiêm Thọ cũng nhanh chóng hùa theo.

Đây không phải là thấy một đằng nói một nẻo sao?

Cho dù trong lòng cảm thấy không vui, nhưng ngay cả đến học sinh trong lớp cũng đứng ra nói thay hắn, nên Hạ Lam không nói gì nữa.

Cô ta cũng thả tay Trần Dương ra, dặn dò thêm: “Sau này nhớ cách xa hắn một chút”.

Nói đoạn cô ta lại tiếp: “Trần Dương, lần trước tà giáo nổi loạn, cậu là người đã khuyên góp nhiều nhất, để coi như một phần thưởng thì học viện đã đặc cách cho cậu được vào Tàng Kinh Các”.

Cái gì?

Vào Tàng Kinh Các sao? Trần Dương sững người ra, không giấu nổi xúc động nghiêng đầu nhìn về phía tòa Tàng Kinh Các cách đó không xa.

Sau khi học viện Lục Phái được thành lập, kiến trúc thần bí nhất trường chính là Tàng Kinh Các.

Nghe nói trong Tàng Kinh Các này có lưu trữ vô cùng nhiều sách, là nơi quý báu nhất của toàn bộ học viện Lục Phái, học trò hay giáo viên bình thường cũng phải xách xa mười mét, hơn nữa Tàng Kinh Các này đều được các cao thủ canh giữ, muốn đi vào trong đó khó hơn lên trời.

Thấy Trần Dương có chút e dè, Hạ Lam cười nói: “Đây chính là một vận may lớn, ngay cả tôi cũng chưa từng được bước vào Tàng Kinh Các, cậu phải hiểu rằng, sáu đại phái lớn trong trường đều đã được lưu truyền lại hàng nghìn năm nay, ngoài những bí tịch nòng cốt của các phái ra, thì mỗi đời đều sáng tạo rồi để lại những bí tịch công pháp mới, hơn nữa những gia tộc bình thường nếu như chỉ cần học được một trong số đó thì chỉ mấy năm thôi có thể trở thành Thế gia”.

Nói đoạn Hạ Lam dừng lại một lát, nói tiếp: “Tuy nhiên, những gì mà sáu môn phái lớn truyền lại hàng nghìn năm dù không phải bí tịch, thì người ngoài cũng không tùy tiện học được. Nếu không phải vì lần này cậu khuyên góp nhiều tiền nhất, thì sẽ không có cơ hội vào được Tàng Kinh Các”.

Hạ Lam nói tiếp: “Cậu nhớ kỹ đây, Tàng Kinh Các tổng cộng có sáu tầng, mỗi tầng đều là tuyệt học của sáu phái lớn, cho nên cậu nhất định phải nắm lấy cơ hội lần này, nhưng hãy nhớ, cậu không được phép mang bí tịch ra ngoài, nếu như bị các vị các lão trông giữ lầu trong đó phát hiện, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng! Thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng!”

Hạ Lam tỏ ra vô cùng nghiêm túc khi nói những lời này.

Những bí tịch này cho dù có bị nát trong bụng Trần Dương, nếu như anh dám có những hành động giấu diếm, thì những vị canh giữ Tàng Kinh Các kia sẽ vì bảo đảm rằng bí tịch của mình không bị tiết lộ ra ngoài, họ thậm chí sẽ âm thầm thủ tiêu anh.

Thấy Hạ Lam vô cùng nghiêm túc, Trần Dương gật đầu cái rụp, tuy nhiên, trong lòng anh giờ đang vô cùng kích động.

Trong đó đều là bí tịch võ công, nếu như những gia tộc bình thường có thể học được nó thì sẽ biến thành Thế gia.

Thế gia là gì, chính là để chỉ những con quái vật áp đảo những gia tộc khác.

Giống như lần trước, khi Lý Thiên Bá bị Thẩm Lãng chém bị thương, nhà họ Lý cũng chỉ dám im hơi lặng tiếng, ủ mưu tính kế, thì có thể hiểu được sức mạnh khả năng uy hiếp của các Thế gia lớn như nào.

Trần Dương đã học được những tuyệt học trấn phái của Nhật Nguyệt Thần Giáo là “Nhật Nguyệt Thần Điển”, nếu như học được thêm một bí tịch nữa, vậy thì càng tốt hơn.

“Tuy nhiên, cậu cũng đừng vội vui mừng quá sớm”, Hạ Lam thấy Trần Dương vô cùng kích động, cô ta nói như dội gáo nước lạnh vào mặt anh: “Đừng nên tham mà học những bí tịch uyên thâm quá, phải lựa chọn cái hợp với mình, những bí tịch này đều là những bí tịch nòng cốt của sáu môn phái lớn, người bình thường dù mất một đến hai năm cũng e là còn chưa đủ nhập môn, vậy nên sau khi vào đó, cậu nhất định phải nhớ nằm lòng những bí tịch này, nếu như quên đi nội dung rồi tu luyện bậy bạ sẽ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Hãy nhớ kỹ lấy!”

Trời, cô ta lại hay dọa người quá đi!

Tuy nhiên, trong lòng anh vẫn có chút không phục, trong một buổi tối anh có thể học được Nhật Nguyệt Thần Điển, còn có Phù Du Công trong Diệu Thủ Không Không, bí tịch của sáu đại môn phái này cho dù có cao thâm đi chăng nữa, thì chắc cũng chỉ ngang bằng Nhật Nguyệt Thần Điển chứ mấy.

Vì Thần Điển này cũng chính là tuyệt học trấn phái của Nhật Nguyệt Thần Giáo!

Tuy nhiên, Hạ Lam nói vậy cũng là vì tốt cho anh, cho nên anh đã gật đầu nghiêm túc nói: “Thưa cô, em nhất định sẽ nhớ cho kỹ!”

Thấy Trần Dương cũng nghe lời của mình, Hạ Lam gật đầu, sau đó đưa cho Trần Dương một miếng ngọc bội nói: “Đây là tín vật để đi vào Tàng Kinh Các, chỉ có mang theo miếng ngọc này thì mới có thể vào được!”

Đón lấy miếng ngọc bội, Trần Dương gật đầu, sau đó anh đi theo Hạ Lam đến cửa Tàng Kinh Các.

“Vô Lượng Kiếm phái Hạ Lam nhận lệnh hiệu trưởng, đưa đệ tử Trần Dương vào Tàng Kinh Các!”, vừa nói cánh cửa đang đóng chặt kia liền chậm rãi được mở ra.

Thấy cửa mở ra, Hạ Lam nói: “Được rồi, cửa đã mở, khi cậu vào đó thì đưa miếng ngọc bội này cho các lão ở tầng một, nhớ lấy không được giấu bí tịch, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng”.

Tàng Kinh Các chính là cấm địa của học viện Lục Phái.

Nếu không có ngọc bội của hiệu trưởng thì ngay cả những giáo viên như Hạ Lam cũng không được phép đến gần Tàng Kinh Các!

“Em hiểu rồi, thưa cô”.

Trần Dương không nén được sự háo hức, đi vào.

Vừa vào thì cánh cửa bằng đá sau lưng đóng sầm lại.

Lúc này có thể thấy được ngay chính giữa lầu một Tàng Kinh Các là một ông lão trông lôi thôi lếch thếch đang nằm trên đất, cầm trong tay bầu rượu uống không ngừng.

Trần Dương vừa lấy miếng ngọc bội ra, miếng ngọc bội trong tay anh liền bay thẳng về phía ông ta.

Ôi trời, cương khí phóng ra ngoài, đây đích thực là đại tu sĩ cảnh giới Phản Phác!

“Ta chính là các lão trông giữ sách Cái Bang, bên trong đây có chứa hai trăm năm mươi mốt cuốn. Cậu chỉ có một cơ hội để chọn kinh thư, sau khi chọn rồi thì không được thay đổi! Nếu như không chọn thì có thể lên lầu trên!”, nói xong các lão Cái Bang liền vung tay lên, miếng ngọc bội trở về trong tay Trần Dương.

Kinh thật, thiên hạ đệ nhất đại bang, Cái Bang!

Trần Dương liền đi đến bên cạnh giá sách, anh phát hiện ra những cuốn kinh thư này đều không có bìa, hơn nữa đều được đặt trong hộp gỗ đàn hương, không biết là bên trong rốt cuộc có chứa bí tịch gì.

Mẹ kiếp, không phải bắt mình đoán mò sao?

Không sai, đúng là chả khác nào đoán mò, có câu, sách sẽ đến với người có duyên, tu sĩ đạt đến cảnh giới Thiên Thiên, ai nấy đều sẽ có chút mạnh về linh cảm.

Trần Dương nhìn đống kinh thư này như bị thôi miên.

Mẹ nhà nó chứ biết chọn như thế nào bây giờ!

Trần Dương vẻ mặt đầy hoang mang, chợt anh suy nghĩ một chút, Cái Bang này có Giáng Long Thập Bát Chưởng và Đả Cẩu Bổng Pháp là lợi hại nhất, trong này có đến hai trăm năm mươi mốt cuốn kinh thư, thì nhất định là khó mà chọn đúng được.

Suy nghĩ một lát, Trần Dương hướng về phía ông già ăn mặc lôi thôi chắp tay nói: “Tầng này tôi không chọn được cuốn nào, cảm ơn các lão!”

Nói đoạn, Trần Dương đi về phía cầu thang, chậm rãi đi lên trên tầng hai!

Kết quả vừa mới lên đến tầng hai, một luồng kiếm khí sắc bén lao về phía Trần Dương, toàn thân anh nổi da gà, vội vàng vận Phù Du Công tránh được luồng kiếm khí này!

“Ta là các lão trông giữ sách phái Vô Lượng Kiếm, kinh thư tầng này có tổng cộng bốn trăm tám mươi cuốn!”

Người nói chính là một ông lão tay cầm kiếm, vừa rồi kiếm khí kia chính là từ ông ta mà ra!

Trần Dương lau mồ hôi trên trán, nguy hiểm thật!

Vô Lượng Kiếm phái không phải là môn phải của Hạ Lam hay sao?

Theo bản năng anh sờ lên nhuyễn kiếm ở ngang hông mình, nhớ đến chuyện cách đây không lâu bị Ân Trường Không uy hiếp, lần đó cũng nhớ nhuyễn kiếm mà anh mới có thể tẩu thoát được.

Tuy nhiên mối liên đới giữa Vô Lượng Kiếm phái và Nhật Nguyệt Thần Giáo quá sâu, nên thôi bỏ đi, tuy rằng có nhuyễn kiếm và thích tần, nhưng mấy cái này cũng chỉ để làm ám khí dùng khi bất ngờ.

Nghĩ vậy, Trần Dương chắp tay về phía các lão của Vô Lượng Kiếm phái, rồi anh đi lên tầng ba.

Tầng ba chính là phái Hoa Sơn, phái Hoa Sơn tàng kinh gồm ba trăm sáu mươi cuốn, đa số là kiếm kinh, không phù hợp với phong cách của Trần Dương, nên anh không buồn suy nghĩ.

Tầng bốn chính là phái Nga My, lưu trữ hai trăm tám mươi cuốn, tuy nhiên công pháp của phái Nga My phù hợp với nữ giới, cho nên Trần Dương cũng chẳng buồn suy nghĩ đi thẳng lên tầng năm.

Tầng năm chính là phái Võ Đang, lưu trữ một trăm tám mươi cuốn.

Thật sự thì Trần Dương rất thèm được học Thuần Dương Công và Thái Cực Quyền Pháp, tuy nhiên anh nghĩ đến chuyện ông cụ Trần chính là đệ tử phái Võ Đang, nên nếu như anh chọn công pháp của phái Võ Đang, e là sau này khó tránh khỏi chạm mặt họ.

Suy nghĩ một lát, Trần Dương thở dài đi thẳng lên tầng sáu!

Tầng sáu chính là Thiếu Lâm!

Có câu nói võ công thiên hạ đều bắt nguồn từ Thiếu Lâm, tuy rằng câu nói này chưa được kiểm chứng.

Tuy nhiên chưa kể đến bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm, thì hai cuốn kinh thư kinh điển của Võ Lâm là Đạt Ma Kinh và Tẩy Tùy Kinh, cũng đủ làm Trần Dương cảm thấy thèm thuồng.

Nếu học được một trong hai đại kinh thư đó, thì chẳng phải là….
Chương 199: Tiên Thiên hậu kì

“A di đà phật, bần tăng là các lão bảo vệ kinh thư của Thiếu Lâm, tầng này có tất cả bảy mươi bốn cuốn”.

Trần Dương gật đầu một cái, bảy mươi bốn cuốn kinh thư, nếu như vậy, thì xác xuất có được bí tịch sẽ lớn hơn.

Bất luận là hai quyển Thần Kinh hay là bảy mươi hai tuyệt kỹ, thì có được chúng đã là một món hời lớn.

Trần Dương hít sâu một hơi, đi về phía giá sách để bí tịch.

Khi anh đi đến phía trước giá sách thì liền ngây người ra, bởi vì ngoài mấy cuốn sách ít ỏi, và ngoài kinh thư làm từ trúc ra thì còn có cả làm từ da thú, thậm chí anh còn thấy mấy hạt xá lợi.

Đột nhiên, Trần Dương có một linh cảm nào đó, anh đưa mắt nhìn về một miếng da thú.

Chính là nó!

Trần Dương cầm lấy miếng da thú đó rồi đi ra, vị các lão Thiếu Lâm bảo vệ kinh thư mở to mắt và chỉ về phía mật thất bên cạnh rồi nói: “Cậu có ba ngày để lĩnh hội, sau ba ngày, vật sẽ về nguyên chủ”.

Nói xong, vị hòa thượng tóc bạc liền nhắm hai mắt lại.

Những chữ được viết trên tấm da thú đều là chữ Phạn, cũng may khi Trần Dương học về đồ cổ anh cũng hiểu được đôi chút.

Ba chữ Phạn to đùng ở phía đầu đem dịch sang chữ hán thì thật bất ngờ chính là Tẩy Tủy Kinh!

Mẹ khỉ!

Lần này trúng mánh lớn rồi!

Đây là Tẩy Tủy Kinh một trong hai quyển Thần Kinh!

Tuy nhiên Tẩy Tủy Kinh này được viết bằng chữ Phạn, nên dù người bình thường có lấy được, nếu không thông hiểu Phạn văn thì cũng sẽ lúng túng.

Trần Dương xúc động đến tột cùng, Tẩy Tủy Kinh sao, không biết là đã đọc qua tiểu thuyết hay chưa? Nhưng có thể giúp tẩy tủy phạt gân.

Thật sự là sẽ giúp cho năng lực được bộc phát mạnh!

Trần Dương không thể chờ thêm nữa anh nhanh chóng tiến vào bên trong mật thất, bắt đầu dốc sức tu luyện.

Có được cuốn Tẩy Tủy Kinh này chẳng khác nào ăn Thiên Linh Hộ Cương hoàn, có thể nói, trong tay Trần Dương có được Tẩy Tủy Kinh, thì chẳng khác nào có một tấm vé nước đến cảnh giới Phản Phác.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là anh phải lĩnh hội được đầy đủ Tẩy Tủy Kinh.

Nghĩ đến đây, Trần Dương hít thật sâu, nén sự kích động trong lòng lại, dốc sức tìm hiểu.

Đầu tiên anh cẩn thận dịch những dòng chữ Phạn kia ra, sau đó học lặp đi lặp lại cho đến khi thuộc trôi chảy, lúc đó anh mới đặt miếng da thú xuống.

Trong mật thất từng giây từng phút thời gian trôi qua, khí tức trên người Trần Dương ngày một mạnh lên.

Không biết đã qua bao lâu rồi, bỗng cánh cửa mật thất mở ra, thời gian ba ngày đã hết.

Trần Dương đột nhiên mở to đôi mắt! Đôi mắt nhìn rõ bốn phía.

Một dòng khí mạnh toát ra từ người anh!

Tiên Thiên hậu kỳ!

Trần Dương không ngớt lời khen “Tẩy Tủy Kinh” không hổ danh là một trong hai đại kinh của Thiếu Lâm, bỗng chốc có thể giúp anh tăng vọt hai cấp lên đến hậu kỳ!

Chỉ cần thêm một bước nữa thôi, thì anh sẽ đạt đến đại tu sĩ Tiên Thiên viên mãn!

Anh vận chuyển chân khí, chân khí cũng mạnh lên gấp mấy lần.

Không chỉ có vậy, anh cảm thấy đôi tai thính hơn, đôi mắt cũng sáng lên, có những chuyện mà trước đây anh không hiểu, giờ chỉ cần suy nghĩ một chút là đã có thể được những khúc mắc trong đó.

Công hiệu lớn nhất của Tẩy Tủy Kinh này chính là tẩy tủy phạt gân, tẩy luyện tư chất của người tu luyện, Trần Dương trước đây đã được dùng Long Hổ Đan, giờ lại được luyện Tẩy Tủy Kinh, bí tịch tầm thường rơi vào tay anh, thì ngay trong chốc lát anh có thể hiểu được thấu đáo.

Có thể nói, hiện giờ Trần Dương giống như thiên tài trong số đại thiên tài.

Một niềm tự tin mãnh liệt bỗng thắp lên trong anh, đó là sự tự tin của kẻ mạnh.

Lần này vì để trộm được kinh thư mà anh đã vào học viện Lục Phái, quả là đúng đắn, cố gắng thêm nữa, anh dám chắc trong vòng một tháng thì có thể đạt đến đại tu sĩ cảnh giới Phản Phác!

Nghĩ đến đây, Trần Dương đứng lên, anh vận chân khí, những bụi bẩn trên người anh cũng rơi xuống.

Ra khỏi mật thất, Trần Dương có cảm giác dường như đã trải qua một kiếp.

Anh mang Tẩy Tủy Kinh về chỗ cũ, rồi đi ra khỏi Tàng Kinh Các.

Ra đến bên ngoài, Trần Dương sừng sờ.

Trời ạ.

Trời tối rồi? Bên ngoài đen như mực vậy, anh liền mở điện thoại ra xem.

Mẹ khỉ, đã đến Quốc Khánh rồi hả, hôm nay trường học nghỉ mà?

Pu pu pu!

Vừa mở nguồn lên có vài giây, âm thanh báo hiệu tin nhắn liền vang lên không dứt.

Anh tắt máy đã ba ngày nên nhất định sẽ có nhiều người tìm!

Trần Dương nhìn qua thì thấy có Chu Hữu Danh, Triệu Hà Cầu, Trương Lệ Nhân, Lưu Quốc Bang, toàn bộ bọn họ đều rủ anh đi nghỉ lễ.

Ngoài ra còn có Từ Tiểu Nhu, thậm chí ngay cả Tư Mã Yến Như cũng gửi tin nhắn cho anh.

Đương nhiên còn có Tô Diệu!

Trần Dương trả lời tin nhắn của từng người họ.

Khi anh đang nhắn dở thì có một cuộc gọi đến! Là Tô Diệu gọi tới!

“Trần Dương, cuối cùng anh cũng nghe điện thoại rồi!”, vừa kết nối với đầu dây bên kia đã có thể nghe thấy âm thanh lo lắng của Tô Diệu: “Em nghe Từ Tiểu Nhu nói là anh vào Tàng Kinh Các, giờ anh ra rồi sao?”

Mấy ngày này Tô Diệu vô cùng nhớ Trần Dương, mỗi ngày cô đều gọi điện thoại cho anh, nhưng thật buồn là không có hồi âm, có gọi mấy thì cũng tắt máy!

Vào ngày Quốc Khánh, người ta ai nấy đều có đôi có cặp, cô thì một mình lẻ bóng.

Trung Thu năm nay cô đã lỡ mất rồi, nên không muốn đến ngày Quốc Khánh cũng vậy!

Bây giờ Tô Diệu quý trọng từng giây từng phút ở bên cạnh Trần Dương.

Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ Quốc Khánh, trên đường phố tấp nập rộn ràng, cô đã hẹn đi dạo phố cùng với Lý Mật.

Khi cô nhìn thấy những cặp tình nhân ngọt ngào bên nhau trên đường, thì lại càng nhớ Trần Dương.

Vậy nên cô đánh liều gọi một cuộc điện thoại, trong lòng vẫn nghĩ anh còn đang tắt máy, không nhờ rằng lại gọi được!

Trần Dương hiểu ý cười một tiếng hỏi: “Ừ anh vừa ra, bây giờ em đang ở đâu?”

“Em đang trên đường Miếu Hội, đang ở cùng Lý Mật, ở đây có nhiều người, đông vui lắm! Anh đến đây đi dạo cùng em có được không?”

Nghe thấy giọng nũng nịu của vợ, trong lòng Trần Dương cũng cảm thấy rạo rực, đã mấy ngày anh không gặp Tô Diệu rồi, cũng nhớ cô, anh liền nói: “Anh đến đó bây giờ đây, em và Lý Mật chờ anh ở đâu đó nhé!”

Nghe được câu trả lời của Trần Dương, tâm trạng của Tô Diệu lập tức thay đổi hẳn!

Cô liền vội vàng quay sang hỏi Lý Mật: “Mật Mật, cậu thấy trông mình ăn mặc thế nào, kiểu tóc này có được không...”

Nhìn thấy bộ dạng như thiếu nữ mới biết yêu của Tô Diệu, Lý Mật thấy vui, cười gật đầu nói: “Trông đẹp lắm, Trần…Trần Dương nhất định sẽ thích!”

“Có thật không?”, Tô Diệu mừng rỡ nói.

“Thật chứ!”, Lý Mật gật đầu khẳng định.



Đường Miếu Hội là con đường cổ lớn nhất của thành phố Tây Xuyên, vào mỗi ngày mười lăm hằng tháng sẽ có múa sư tử, múa hoa đăng, con đường này vẫn giữ được giá trị nhân văn nguyên thủy.

Giờ là Quốc Khánh, vào ngày mừng lập quốc này, thì con đường này lại càng đông vui nhộn nhịp.

Thật sự là có quá nhiều người, đúng là vô cùng tấp nập.

Chán quá, Trần Dương chỉ còn có cách là xuống khỏi taxi để đi bộ qua đó.

Cửa hàng nào cửa hàng nấy đều treo cờ đỏ, dường như trong tay ai nấy cũng cầm cờ đỏ, múa sư tử, múa hoa đăng, đi đi lại lại trong đám người.

Hai bên đường phố, còn có tung hứng, có người thổi tò he từ đường, có cả múa rối.

Trần Dương nhìn những môn nghệ thuật bằng tay truyền thống được truyền lại từ thế hệ trước này, cảm thấy rất thú vị, vậy nên anh vừa đi vừa ngắm nhìn vừa tìm Tô Diệu.



Lúc này ở một góc khác.

Tào Bảo kéo Vu Lan đến trước một gian hàng.

“Tào Bảo, anh dẫn tôi đến đây làm gì? Đây không phải là chỗ xem bói sao?”, Vu Lan nhíu mày, thực sự thì cô ta không thể nào tin tưởng được vào mấy cái chuyện xem bói.

“Lan Lan, anh nghe người nhà nói, ông thầy này xem rất chuẩn, hay em để ông ta xem cho một quẻ đi!”, Tào Bảo nhìn Vu Lan với ánh mắt lấy lòng.

“Nhưng mà…”

“Nhưng nhị gì, đã đến rồi thì xem thôi!”, Tào Bảo hí hứng kéo Vu Lan đến trước gian hàng, hắn nhìn ông thầy rồi nói: “Thưa ông, phiền ông xem cho bạn gái tôi một quẻ!”

Ông thầy bói này chừng năm mươi tuổi, trời tối mà ông ta đeo một cái kính lớn, người không biết chắc sẽ tưởng ông ta là một người mù!

“Vị tiểu thư này hai mươi chín tuổi họ Vu, không biết là tôi xem vậy đúng không?”, lúc này ông thầy bói đưa tay lên bấm bấm, sau đó hỏi.

Đầu tiên Vu Lan cảm thấy sửng sốt, chợt hô lên kinh ngạc, cái này đúng quá đi!
Chương 200: Trương Bán Tiên

“Đại sư, ông quả là giỏi, mau xem cho bạn gái tôi một quẻ đi!”, Tào Bảo đi tới, nháy nháy mắt nói với ông thầy bói: “Tôi đã gặp được rất nhiều thầy bói, nhưng chỉ có ông là phán chuẩn nhất!”

Ông thầy bói cười lớn nói: “Trương Bán Tiên tôi không phải là người hữu danh vô thực, hơn nữa tôi xem bói thì chỉ xem cho những người có duyên, nếu như không có duyên thì dù có dùng bao nhiêu tiền cũng không mua chuộc được tôi xem đâu!”

“Tiên sinh quả thật là cao nhân!”, Tào Bảo chắp tay nói.

Trương Bán Tiên xua tay lia lịa, hai cô cậu có duyên với tôi, nên tôi xem miễn phí, nhưng tôi sẽ xem thật cẩn thận!

Xung quanh không ít người nghe được việc ông thầy bói xem mà không lấy một đồng nào, ai nấy đều thấy nể phục, đây mới thực sự là cao nhân.

Bảo sao người ta gọi ông ấy là Bán Tiên, đúng là danh bất hư truyền.

Tào Bảo cảm thấy kính nể, liền nói: “Vậy thì làm phiền ông!”

Trương Bán Tiên gật đầu, nhìn về phía Vu Lan hỏi: “Cô gái này, cô có thể nói sinh thần bát tự cho tôi biết được không?”

Vốn dĩ Vu Lan không tin, nhưng thấy ông ta xem có vẻ chuẩn, nên cũng thấy có chút hứng thú, nên cô ta không chần chừ mà nói ngày sinh của mình ra: “Rạng sáng ngày 8 tháng 11 năm 1991…”

“Rạng sáng ngày 8 tháng 11 năm 91…”

Trương Bán Tiên vừa lẩm bẩm trong miệng vừa bấm ngón tay tính toán.

Mấy phút sau, ông ta dừng lại nói: “Dạo gần đây mọi chuyện của cô không được thuận thì phải!”

Cái gì?

Không được thuận?

Vu Lan nhíu mày, vội vàng hỏi dồn dập: “Ông nói không thuận là có ý gì?”

Trương Bán Tiên khẽ mỉm cười: “Nếu như tôi tính không lầm, thì từ đầu năm đến giờ mọi chuyện của cô đều không được thuận, thường xuyên bị tiểu nhân vu khống hãm hại có đúng không?”

Ông ta vừa dứt lời, Vu Lan cũng gật đầu một cái.

Quả thật, năm nay cô ta làm gì cũng không thuận lợi, mấy vụ án mạng vẫn không có đầu mối, lại càng khiến cô ta bị áp lực rất lớn, trong đội cảnh sát cũng có đồn thổi rằng, trong năm nay mà Vu Lan không giải quyết được những vấn đề này, thì có khả năng sẽ phải rời bỏ vị trí hiện tại.

Thấy Vu Lan có vẻ tin, Tào Bảo khẽ nhếch miệng, nhìn tên Trương Bán Tiên kia bằng ánh mắt tán thưởng.

Thật ra thì, cái tên Trương Bán Tiên này chính là một tên lừa bịp hạ đẳng trong thành phố Tây Xuyên, ông ta căn bản không biết coi bói.

Có điều, ông ta rất có tài lừa bịp người khác, ngay cả đến một viên đội trưởng đội cảnh sát như Vu Lan mà cũng không nhìn ra bộ mặt đó.

Thấy được ánh mắt tán thưởng của Tào Bảo, Trương Bán Tiên quyết định bắt đầu phán bừa: “Năm nay là năm tam tai của cô, nếu làm không tốt e rằng công việc cũng khó mà giữ được, hơn nửa năm nay cô liên tục gặp phải những chuyện nguy hiểm, có điều đều có quý nhân phù trợ, nên mới có thể gặp dữ hóa lành. Hơn nữa khi tôi nhìn vào mệnh của cô, nếu như tôi đoán không nhầm thì cô là một cảnh sát!”

Cái gì, chuyện…chuyện này chuẩn quá đi!

Trong lòng Vu Lan có chút dao động,

Đầu tiên là vụ gặp bọn trộm mộ ở núi Đông Mang, sau đó là bị Ân Trường Không bắt cóc, lần nào cũng nguy hiểm, nếu như không phải hết lần này đến lần khác được Trần Dương cứu, thì e rằng giờ Vu Lan đã hy sinh vì nhiệm vụ từ lâu rồi.

Chẳng lẽ, Trần Dương chính là quý nhân của cuộc đời mình?

Nghĩ đến mấy lần trước tiếp xúc thân mật với Trần Dương, mặt cô ấy bỗng đỏ lên.

Cô ấy có chút xấu hổ, một Vu Lan thông minh nhanh trí vậy mà lúc này biến thành một cô gái dễ xấu hổ.

Hơn nữa ông thầy bói tên Trương Bán Tiên này xem đúng quá, Vu Lan bây giờ đã gần như hoàn toàn tin tưởng vào sự thông thái của ông ta.

Cô ấy cắn môi nói: “Xin hỏi ông là có cách nào hóa giải được hay không!”

Trương Bán Tiên không nói gì, một lần nữa ông ta lại bấm ngón tay, lúc sau, ông ta cười một tiếng nói: “Có, nếu như muốn hóa giải vận hạn năm nay, biện pháp duy nhất chính là có chuyện vui!”

Cái gì?

Có chuyện vui?

Vu Lan ngẩn người ta, có chuyện gì vui chứ?

Trương Bán Tiên cười lớn nói: “Chuyện vui này vốn có đã lâu, nếu như cô muốn hóa giải hết vận hạn của mình, thì cần phải có một chuyện vui lớn mới có thể giải trừ được!”

Lúc này, Vu Lan đang suy nghĩ, cái gọi là chuyện vui này chính là chuyện kết hôn sao.

Vừa nói Trương Bán Tiên ngước nhìn về phía Tào Bảo bên cạnh, chỉ vào hắn nói: “Nếu như tôi tính không sai, thì cậu này chính là bạn thanh mai trúc mã của cô, hai người biết rất rõ về nhau, từ nhỏ đã được định là sẽ lấy nhau, không biết tôi nói vậy đúng không?”

Khuôn mặt Vu Lan ửng đỏ lên, cô ấy gật đầu.

Khi Vu Lan gật đầu, những người xung quanh không khỏi xôn xao!

Trời ơi, ông Trương Bán Tiên này nói đúng quá, thậm chí còn biết được cả việc họ đã có đính ước, đúng là thần tiên mà!

Trương Bán Tiên nhẹ nhàng cười một tiếng, ra vẻ từ tốn.

Sau đó ông ta mở miệng nói: “Vừa hay giờ đang là kỳ nghỉ Quốc Khánh, là ngày vui của cả nước, nếu như hai người có thể kết hôn trong mấy ngày này, thì sau này mọi sự đều viên mãn!”

Nói xong, Trương Bán Tiên cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng ông ta cảm thấy vui vẻ, cô gái này thật là dễ bị lừa.

Lừa xong vụ này, ông ta sẽ lên tàu rời khỏi thành phố Tây Xuyên!

Thấy vậy, Tào Bảo nhân cơ hội quỳ xuống dưới đất, lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn kim cương, hướng về phía Vu Lan nói một cách chân thành: “Lan Lan, cưới anh nhé”.

Nói xong, hắn đưa chiếc nhẫn trong tay gần về phía Vu Lan.

Chiếc nhẫn kim cương góc lớn góc nhỏ đều sáng lấp lánh dưới ánh đèn, khiến ai nấy đều mê mẩn.

Trời ơi, chiếc nhẫn kim cương mới lớn làm sao!

Chiếc nhẫn kim cương được đưa ra, đám con gái xung quanh ai nấy mắt tròn mắt dẹt.

Cầu hôn trước mặt nhiều người như vậy! Đúng là một chuyện vui vừng không tả nổi!

Có không ít người đang đứng xem góp vui cũng vỗ tay rần rần, hô lớn: “Đồng ý đi, đồng ý đi!”

Vu Lan bối rối!

Kết hôn sao, cô ấy không muốn kết hôn sớm như vậy!

Tuy rằng Vu Lan và Tào Bảo sớm đã có hôn ước, nhưng nhìn vào biểu hiện mấy lần gần đây, hắn khiến cô ta vô cùng thất vọng, nếu như không phải vì sợ làm mất mặt hai nhà thì cô ta đã sớm từ hôn rồi.

Hắn cầu hôn đột ngột như vậy, càng làm cho Vu Lan cảm thấy bối rối.

Mặc dù cô ấy không ghét Tào Bảo, nhưng cũng không thích hắn!

Nếu như nói là lấy hắn, thì cô ấy không muốn lắm, hình mẫu lý tưởng trong lòng cô ấy phải là một người đàn ông đĩnh đạc, Tào Bảo này còn kém xa quá.

Nhưng mà, ông Trương Bán Tiên này đã nói rồi, chỉ có chuyện vui mới có thể hóa giải được vận hạn năm nay.

Lúc này, Tào Bảo quỳ một chân trên đất, vô cùng chân thành nói: “Lan Lan, hãy lấy anh đi, anh sẽ bảo vệ em cả đời”.

Trong lòng Tào Bảo đang vô cùng sốt ruột gấp gáp!

Cái lão Trương Bán Tiên này chỉ là một kẻ đê tiện dưới đáy của thành phố Tây Xuyên.

Nếu như ông ta có thể giúp Tào Bảo cầu hôn thành công, thì hắn sẽ cho ông ta một triệu!

Là một triệu đó, ông ta có buôn nước bọt nửa đời người cũng chưa từng thấy số tiền lớn như vậy, nếu có nhiều tiền như thế, thì ông ta còn cần giả thần giả thánh làm cái quái gì nữa!

Lần này ông ta quyết đánh đến cùng.

Tào Bảo tin rằng, giờ là lúc thiên thời địa lợi nhân hòa, Vu Lan nhất định sẽ đồng ý lấy hắn!

Vu Lan rất muốn cự tuyệt Tào Bảo, nhưng cô ta cũng không biết phải làm cách nào, cô ta không muốn lấy một người mình không thích!

Trong lúc Vu Lan đang bối rối như vậy, thì cô ta nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Không hiểu sao, khi Vu Lan nhìn thấy khuôn mặt đó, thì trong lòng bỗng vui như mở hội.

Người đó không phải Trần Dương thì còn có thể là ai được nữa!

Vu Lan không hề nghĩ ngợi thêm, cô ta bỏ mặc Tào Bảo, đi nhanh về phía Trần Dương.

Tảo Bảo lúc này đang quỳ dưới đất liền ngây ra, ngay cả chuyện cầu hôn mà cũng làm không xong, hắn đứng dậy, nhìn Trần Dương với ánh mắt nảy lửa: “Trần Dương, sao mày cũng ở đây?”

Trời sinh Trần Dương đúng là khắc tinh của Tào Bảo, chỉ cần hắn xuất hiện là bao chuyện tốt của mình hỏng hết cả!

Trần Dương còn chưa kịp phản ứng lại, Vu Lan liền chạy tới kéo cánh tay anh, vì cô chạy hơi nhanh nên đã va nhẹ phải anh.

Những người xung quanh thấy vậy, có cảm giác dường như không phải Vu Lan đang kéo Trần Dương, mà là cô đang lao vào lòng anh!

Tào Bảo nhìn thấy cảnh này thì tức nổ đom đóm mắt!

Mẹ kiếp!

Trần Dương, thằng ở rể phế vật này, còn không mau buông Vu Lan ra!

Hắn không nghĩ ngợi gì mà hét to lên, ai ấy nghe được đều sững sờ!

Người đàn ông này ở rể?

Không thể nào, nhìn người này trông giống một cậu công tử mới đúng!

Những người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía Trần Dương!

Vui thật đó, đang cầu hôn yên lành, thì nữ chính lại chạy về phía một tên ở rể, đúng là một màn kịch hay!

Vu Lan va vào người Trần Dương, bộ ngực mềm mại chạm vào cánh tay anh, khiến cho cô ấy tim đập thình thịch!

“Trần…Trần Dương, anh…Sao anh cũng ở đây à? Đúng rồi, anh đã chuẩn bị xong Phá Chướng Đan chưa?”

Tào Bảo nhanh chóng lên tiếng: “Vu Lan, sao em còn ôm hắn ta?”

Mẹ kiếp, vị hôn thê của mình mà lại ôm người đàn ông khác trước mặt mình, nhìn bản mặt hắn, người không biết còn tưởng Trần Dương mới là vị hôn phu của Vu Lan!

Chuyện này khiến Tào Bảo tức nổ đom đóm mắt?

Trần Dương vừa xuất hiện, sự chú ý của Vu Lan hoàn toàn đổ dồn vào anh, cô ấy cũng không hiểu nổi bản thân mình, dường như trong nháy mắt Trần Dương đã trở thành cả thế giới của cô ấy.

Trần Dương sờ sờ lên mũi nói: “Đúng lúc quá, cô làm gì ở đây?”

“Tôi đang xem bói ở đây, anh có muốn xem không hay là qua đây xem một quẻ?”, theo bản năng Vu Lan kéo cánh tay Trần Dương, cô ấy nói với giọng có chút nhõng nhẹo : “Ông thầy bói này xem rất chuẩn, anh cũng xem một quẻ đi!”

Trần Dương dở khóc dở cười!

Mấy cái trò mê tín dị đoan này đến một đội trưởng đội cảnh sát như cô ấy mà cũng đi tin sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK