“Vương Tú Quân và hắn đã tới với nhau, anh nghĩ ngày đó còn xa sao?”
Tương Long cười lạnh lùng nhìn Sử Đông Lai. Khuôn mặt tái mét của hắn trông hết sức đáng sợ.
Ba bang bốn hội có thể bình yên vô sự ở Trung Hải như bây giờ là vì có Vương Triều. Có một người sở hữu sức ảnh hưởng lớn như vậy trấn thủ thì ai còn dám có tư tưởng phản nghịch gì chứ.
Tất cả mọi người đều biết tình hình như vậy sẽ không kéo dài được lâu.
Một khi cây đại thụ Vương Triều đổ xuống thì thế giới ngầm Trung Hải chắc chắn sẽ rối loạn.
Trước khi điều đó xảy ra, Vương Triều có tìm người tiếp quản hay không thì không ai nói trước được.
Đối với bảy vị đại ca của Trung Hải thì hai anh em Vương Tú Quân và Vương Bảo không phải là người kế thừa thích hợp.
Vương Bảo có thừa sự dũng cảm nhưng lại thiếu trí tuệ, chỉ có thể làm tay sai đánh đấm chứ không thể làm lãnh đạo được. Nhất là lại phải nắm giữ quyền lực cao nhất trên ngàn vạn mũi đao như thế này.
Chỉ cần một chút bất cẩn là sẽ chết rất khó coi.
Vương Tú Quân có thông minh tới đâu thì cũng chỉ là thân gái, không có thực lực càng không đáng lo
Bảy vị đại ca vốn tưởng Vương Triều không có người nối dõi, đợi thời đại của người này qua đi thì tương lai vẫn nằm trong tay chính họ này.
Nhưng giờ xem ra sự xuất hiện của Tần Hạo chính là biến số lớn nhất.
Sử Đông Lai ngay lập tức nghĩ thông, hắn trầm giọng: “Tôi đồng ý giết hắn, nhưng phải làm thế nào?”
Bây giờ Tần Hạo là người kề cận Vương Tú Quân, còn cả tên rich kid Vương Bảo che chở, không dễ ra tay đâu.
“Mượn dao giết người!”
Tương Long cười, giọng điệu lạnh lẽo như băng khiến người khác hoảng sợ.
Từ sau khi biết Lý Vạn Niên là con trai mình thì Tương Long đã đặt toàn bộ hi vọng lên anh ta. May mà bây giờ con trai hắn ta đang là cậu chủ của nhà họ Lý, tiền đồ rộng mở. Chỉ cần hắn ta giữ được bí mật này thì con trai sẽ có một tương lai tốt đẹp.
Thậm chí, trong tương lai, cả sự nghiệp đồ sộ của nhà họ Lý sẽ đổi sang họ Tương!
Điều mà Tương Long cần phải làm bây giờ chính là quét sạch mọi trướng ngại vật cản đường con trai. Dù có cụt tay cụt chân thì hắn ta cũng không màng.
Tần Hạo chính là chướng ngại đầu tiên.
Nói tới mượn dao giết người là Sử Đông Lai lập tức hiểu ngay.
Mượn dao, đương nhiên là mượn dao của người khác. Mà bây giờ, Trung Hải đang có một con dao cực kỳ sắc bén, vung phát nào là lấy mạng người phát đó.
Đó chính là Trúc Diệp Thanh!
Con dao trong tay cô ta, xuất đao là thấy máu, mà gặp máu là xong đời.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức! Hoàn thành việc này! Hai chúng ta coi như hết nợ”, Sử Đông Lai nói xong bèn quay người bỏ đi.
Khi hắn quay lại võ đài ngầm thì đang trong giờ nghỉ giải lao. Lúc này, có bốn cô gái ăn mặc tuyệt đẹp đang vừa hát vừa nhảy trên võ đài.
Đây hình như không phải tiết mục có trong kế hoạch.
Diệp Thanh Trúc ngồi bên cạnh Đỗ Thanh, một tay chống cằm, khẽ cười nhìn hắn ta: “Tôi nói Trung Hải không ai, quả nhiên không sai! Mới đưa ra hai võ sĩ mà còn không chịu nổi một chiêu. Tôi thấy Thanh Bang của Đỗ bang chủ sớm muốn cũng tèo thôi! Hay là thế này, tôi và anh cược một trận, có dám không?”
“Hừ!”
Đỗ Thanh thực sự không dám tiếp chiêu, nhưng lại không dám thừa nhận nên đành giả bộ không vui, mặc kệ cô ta.
“Nếu Đỗ bang chủ thắng thì Thanh Bang của thành phố Ninh An sẽ sáp nhập vào bang các anh. Nếu Đỗ bang chủ thua thì chỉ cần một mình anh gia nhập vào Thanh Bang chúng tôi. Thế nào?
Diệp Thanh Trúc cười mà như không cười nhìn đối phương, giống như muốn nuốt gọn đối thủ vậy.
Đây đúng là một màn cá cược hấp dẫn.
Thanh Bang của Diệp Thanh Trúc có thể đối đầu với toàn bộ ba bang bốn hội của Trung Hải. Nếu như Đỗ Thanh thắng thật thì sẽ trở thành hoàng đế thế giới ngầm của hai thành phố Ninh An và Trung Hải!
Còn nếu thua thì chỉ cần một mình hắn ta gia nhập là được!
Thắng làm vua thua làm chó!
Dù sao bây giờ hắn ta cũng chỉ là một con chó dưới tay kẻ khác trong ba bang bốn hội, có khác gì bán mạng cho người ta đâu.
Đỗ Thanh đã bị dao động.
Nhưng thuộc hạ lợi hại nhất trong tay hắn ta là Hắc Đào đã bị Sói Cô Đơn giết chết. Giờ biết tìm cao thủ ở đâu?
Không chỉ Thanh Bang mà ngay cả ba bang tứ hội cũng không tìm ra nổi cao thủ nào có thể địch nổi Sói Cô Đơn.
Đúng lúc này thì Sử Đông Lai quay trở lại.
Sử Đông Lai đi tới ngồi xuống. Sắc mặt khá khó coi. Hắn quay đầu qua nhìn Tần Hạo như không có việc gì, nhưng trong lòng thì đang tính toán xem nên làm thể nào để chơi kế mượn dao giết người này.
Vẻ trầm mặc của Đỗ Thanh càng khiến Diệp Thanh Trúc đắc ý. Cô ta quyết định đứng dậy, nhảy lên võ đài, giọng vang như sấm quát bốn cô gái kia: “Cút!”
Bốn cô gái sợ tới tái mặt, vội vàng chạy xuống võ đài, không dám thở mạnh.
Diệp Thanh Trúc nói lớn: “Xem ra ba bang bốn hội của các người cũng chỉ đến thế mà thôi. Diệp Thanh Trúc tôi hỏi lại các vị một câu cuối cùng, có ai dám lên võ đài khiêu chiến không? Nếu không, ha ha, sau này đừng tự gọi mình là bảy vị anh hùng Trung Hải của ba bang bốn hội nữa. Đổi tên thành bảy tên nhát chết què quặt bỏ đi của Trung Hải đi!”
Một câu nói châm ngòi cho cơn lửa giận của tất cả khán giả có mặt. Phần lớn những người ở đây đều tới từ Trung Hải.
Diệp Thanh Trúc đang cố tình chọc tức đám đông.
“Lẽ nào tôi nói sai sao? Ha ha, Sói Cô Đơn chỉ là một thành viên yếu nhất trong Thanh Bang của chúng tôi mà thôi. Không ngờ mới vậy mà đã là vô địch đối với Trung Hải của các người rồi. Ha ha!”
Giọng điệu của Diệp Thanh Trúc hết sức chế giễu, biểu cảm khinh thường, đâm thẳng vào tim của bảy vị đại ca giàu có bậc nhất của Trung Hải.
“Ức hiếp người quá đáng!”
Nhiêu Văn Trung – Đại ca của hội Trung Nghĩa không nhịn được nữa bèn đập bàn, xông lên võ đài: “Để tôi!”
Mọi người kinh ngạc. Không ngờ đến cả đại ca cũng lên nghênh chiến. Đúng là một nam tử hán!
Sói Cô Đơn vẫn bày ra vẻ mặt vô cảm. Bất luận đối thủ có thân phận là gì thì anh ta chỉ có một mục tiêu. Đó chính là giết chết toàn bộ đối thủ đứng trước mặt mình.
Nhiêu Văn Trung vừa bước lên đài thì Diệp Thanh Trúc bèn vỗ tay, hô lên: “Hội trưởng Nhiêu định cá cược cái gì nào?”
“Cược mạng sống này, cô dám không?”
Nhiêu Văn Trung cười lạnh nhìn Diệp Thanh Trúc. Thật không biết người phụ nữ này còn giấu bao nhiêu con át chủ bài vẫn chưa tung ra. Ít nhất là người đàn ông đứng bên cạnh cô ta vẫn chưa hề ra tay, khiến người khác có cảm giác mối nguy đó còn lớn hơn.
Diệp Thanh Trúc khẽ mỉm cười: “Ha ha, một mạng của hội trưởng Nhiêu cá cược với mạng của tôi và Sói Cô Đơn thì có phải là hời quá không?”
Đây đúng là vấn đề!
Nhiêu Văn Trung lạnh lùng nói: “Tôi không cần mạng của hắn, tôi cược mạng của cô. Thế nào, có dám không?’
“Ha ha, được thôi!”
Diệp Thanh Trúc không hề bận tâm.
Nhưng đúng lúc này, người đàn ông nãy giờ luôn đứng im lặng bên cạnh cô ta bỗng nhiên thản nhiên nói: “Sói Cô Đơn, xuống đi!”
Tất cả mọi người đều kinh hoàng, sững sờ nhìn người đàn ông thần bí.
Tần Hạo cười thầm: Cuối cùng thì thằng nhóc Long Tứ cũng không nhịn nổi nữa rồi.
Quả nhiên, Sói Cô Đơn bèn nhảy xuống khỏi võ đài khi nghe thấy vậy. Anh ta đi tới bên cạnh Long Tứ, kính trọng nói: “Sư phụ, sao lại kêu tôi xuống?”
“Anh nghỉ ngơi một lát đi!”
Không thể nhận ra được sắc thái gì trong giọng điệu của Long Tứ. Cậu ấy hơi dừng lại rồi nói: “Đích thân tôi lên đấu!”
Nghe cuộc hội thoại của hai người, tất cả mọi người của ba bang bốn hội đều sửng sốt.
Hóa ra Sói Cô Đơn chỉ là đệ tử của người này à.
Đệ tử mà đã lợi hại như vậy thì người làm sư phụ không biết còn mạnh tới mức độ nào?
Nhiêu Văn Trung đứng trên võ đài, sống lưng toát mồ hôi lạnh, hoảng hốt.
Long Tứ chắp tay sau lưng, đi tới bên cạnh võ đài rồi nhảy lên.
- -------------------