“Anh cười ngu ngơ cái gì?”, Lâm Vũ Hân tức giận trừng mắt.
Tần Hạo không nói nhiều thêm, vội vàng lên lầu sửa đèn. Việc này rất đơn giản, không mất bao nhiêu công sức đã sửa xong.
Cuối tuần này trôi qua vô cùng yên tĩnh, Tần Hạo cảm thấy cả người thoải mái cực kì.
Lâm Vũ Nghi tỉnh dậy lại khôi phục bản tính ma nữ vô tâm vô phế, chơi xong máy nhảy lại chơi máy chơi game, điên điên khùng khùng. Tần Hạo vui mừng vì không bị cô ấy kéo đi dạo phố.
Vào buổi chiều tối cuối tuần, Tần Hạo nhận được một cuộc điện thoại Chu Nghị gọi đến, nói rằng Trương Hằng tổ chức sinh nhật, đang làm tiệc, hỏi anh có đi không.
“Trương Hằng?”
Tần Hạo ngẫm nghĩ, tên này không đi cùng đường với mình, tư tưởng không giống nhau, vẫn không nên đi thì hơn.
Thế là Tần Hạo từ chối, Chu Nghị có vẻ cũng biết mâu thuẫn giữa hai người, không miễn cưỡng, hỏi vài câu dư thừa xong thì cúp máy.
Tần Hạo cũng không nghĩ nhiều, dù sao cũng không liên quan đến mình.
Nhưng không ngờ là điện thoại vừa mới cúp đó lại reo lên.
Tần Hạo cầm lên xem, là Vương Tú Quân gọi đến.
Chẳng ngờ mình về Trung Hải lại được hoan nghênh như vậy, trước đây nào có nhiều người chủ động tìm mình đến thế, huống hồ còn có vài mỹ nữ với sắc đẹp không tầm thường.
Tần Hạo nhận cuộc gọi.
Giọng của Vương Tú Quân vẫn hào sảng như vậy, hỏi thẳng: “Sao anh không đến?”.
Tần Hạo ngẩn ra, hỏi ngược lại: “Đến đâu?”.
“Trương Hằng tổ chức tiệc sinh nhật, dù gì cũng là bạn cùng câu lạc bộ, rốt cuộc hai người các anh gây nên mâu thuẫn gì rồi? Thù lớn vậy sao?”
Trong câu nói của Vương Tú Quân như có ý làm người hòa giải.
Tần Hạo nhất thời dở khóc dở cười, nói: “Có thù lớn gì đâu, có thể anh ta không vừa mắt tôi, cô hẳn cũng biết mấy lần trước đá bóng tôi toàn chiếm hết sự chú ý của anh ta chứ!”.
Nói thật, Tần Hạo còn chẳng xem Trương Hằng là kẻ thù, không phải anh rộng lượng, mà là Trương Hằng không xứng, không đủ tư cách!
Vương Tú Quân khẽ cười một tiếng, nói: “Không có thù gì lớn thì thôi, dù sao cũng là bạn học, nửa năm nữa có thể tôi sẽ rời trường rồi, cho tôi chút thể diện, đến đây đi!”.
Tính cách Vương Tú Quân rất có phong thái chị cả, điều này Tần Hạo đã được lĩnh giáo từ lâu, anh thực sự không tìm được lý do gì để từ chối, thế nên đành nói: “Tôi cũng không có ý kiến gì, chỉ sợ tôi đến đó sẽ làm mất hứng thú của nhân vật chính buổi tiệc thôi!”.
Vương Tú Quân cười đáp: “Không sao, tôi đã nói với Trương Hằng rồi, anh ta đồng ý giảng hòa”.
“Địa điểm ở đâu?”
Tần Hạo không có lời nào để nói, hỏi thẳng địa chỉ, chuẩn bị đi một chuyến, tránh cho thù nhỏ biến thành thù to không hòa giải được.
“Phòng số 18, tầng năm ở KTV Ngày Thứ Tám, đợi anh đấy!”
Giọng nói của Vương Tú Quân mang theo sự phấn khởi, nghe ra được là rất vui vẻ, dù Tần Hạo không biết vì sao cô ấy lại xem chuyện này như chuyện của mình.
Sau khi cúp điện thoại, Tần Hạo lại bắt đầu đau đầu. Đèn phòng đã được sửa xong, anh xuống lầu, nhìn thấy Lâm Vũ Hân đang quét dọn biệt thự, trên người đeo một cái tạp dề, chân để trần, đầu đã rịn mồ hôi.
Cô cúi người xoay lưng với Tần Hạo, đường cong lả lướt lộ ra.
“Lẽ nào đây là đồng phục quyến rũ trong truyền thuyết?”, Tần Hạo thoáng chốc nhìn đến ngây người, đứng ở trên cầu thang không nhúc nhích, sợ bước chân của mình sẽ làm kinh động đến người đẹp đang bận rộn.
“Đẹp không?”
Bên tai bỗng vang lên một giọng nói nhỏ nhẹ nỉ non.
Tần Hạo vô thức gật đầu, đáp: “Đẹp... Ồ... Cô tỉnh rồi?”.
Tần Hạo quay đầu thì thấy Lâm Vũ Nghi đang gặm táo, vẻ mặt khinh bỉ nhìn mình, anh lập tức phản ứng lại. Sao mình lại sơ ý như vậy, nhìn trộm người đẹp còn bị người khác bắt tại trận.
Khi tâm trạng Tần Hạo bình tĩnh thì trong vòng một trăm mét có người tiếp cận đều không thể giấu được cảm giác của anh, nhưng lúc này trong đầu anh đang giao chiến kịch liệt với Lâm Vũ Hân, cảm giác ấy đã khiến anh quên mất mình đang ở đâu rồi.
Thế nên Lâm Vũ Nghi đột nhiên lên tiếng làm anh giật mình.
Hai người nói chuyện, Lâm Vũ Hân cũng đã nghe thấy.
Lâm Vũ Hân ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt nóng bỏng của Tần Hạo, hừ một tiếng không quan tâm.
Lâm Vũ Nghi bỗng nhiên la lên: “Chị, lúc nãy anh ta nhìn lén chị!”.
Tần Hạo chỉ ước được đẩy cô gái chết tiệt này xuống lầu, nói đúng còn nói to.
Lâm Vũ Hân chợt dừng động tác, đứng thẳng người lên quay đầu lại, tức tối nói: “Có gì hay mà nhìn? Còn không mau qua đây giúp đỡ! Hai con người ham ăn nhác làm kia, hai ngày cuối tuần làm được gì rồi? Chỉ biết ăn uống chơi ngủ!”.
Tần Hạo không biểu lộ cảm xúc nhìn Lâm Vũ Nghi, nói: “Nói cô đấy, nghe thấy chưa? Chăm chỉ học theo chị cô đi, làm người phải siêng năng một chút, biết chưa? Tránh cho sau này không gả đi được, gả đi được rồi cũng bị nhà chồng khinh khi!”.
“Anh muốn chết à!”, Lâm Vũ Nghi tức giận giẫm lên mu bàn chân của Tần Hạo.
“Ối!”
Tần Hạo không đề phòng bị giẫm trúng, đau đến mức giậm chân, cầu thang vừa mới lau xong thì lại trơn, trong nháy mắt ấy thực ra anh có thể đứng vững lại.
Nhưng bị đạp một cái như vậy quả thực khó chịu!
Tần Hạo không nghĩ ngợi gì, lập tức túm lấy váy của Lâm Vũ Nghi.
“Soạt...”
“Á...”
Một tiếng thét chói tai, Tần Hạo lăn xuống cầu thang, trong tay còn nắm chiếc váy lụa bị xé rách.
Lâm Vũ Nghi bưng mặt, không dám nhìn.
Lâm Vũ Hân thì sợ đến ngây người.
Tần Hạo ngước đầu lên, nhìn thấy Lâm Vũ Nghi chỉ mặc chiếc quần lót ren màu hồng nhạt bên dưới, để lộ đôi chân dài cám dỗ người khác.
“Ai bảo cô giẫm chân tôi, vậy thì đừng có trách tôi nhìn trộm, lần này đáng giá lắm!”
Trong lòng Tần Hạo có suy nghĩ hơi đê tiện, ngoài miệng lại rên khẽ, vẻ mặt đau đớn.
Lâm Vũ Hân hoàn hồn, lập tức ném đồ trong tay xuống mà lao vọt tới, luôn miệng hỏi: “Không sao chứ? Đập vào đâu rồi? Có đau không?”.
Lâm Vũ Nghi buông tay bưng mặt xuống, nhìn lại mình mà cực kì tức giận, nói: “Ơ hay, chị à, chị chẳng tốt với em gì cả, em là em gái chị mà, cái tên vô lại này kéo váy em ngã chết cũng đáng, sao chị lại quan tâm đến anh ta trước thế?”.
Lâm Vũ Hân dở khóc dở cười, dịu dàng nói: “Không phải vì em đạp anh ta sao? Nguy hiểm như vậy, lỡ ngã xuống bị gì thật thì phải làm sao? Hai người cũng thật là, mấy tuổi rồi mà còn giống trẻ con thế chứ!”.
Tần Hạo nghe ra sự dịu dàng trong giọng nói ấy, tim cũng sắp tan chảy luôn rồi.
“Còn không lên trên thay đồ!”
Nhìn em gái vẫn còn để trần nửa thân dưới đứng đó nổi nóng, Lâm Vũ Hân mau chóng nhắc nhở một câu.
Lâm Vũ Nghi tức giận nói: “Tên vô lại kia nhất định là cố ý, lưu manh, vô sỉ, hạ lưu, đê tiện! Anh muốn nhìn thì cứ nhìn đi, dù sao cũng không phải chưa thấy bao giờ, hừ!”.
Nói xong, Lâm Vũ Nghi dời tay đang che ở phía dưới ra, nghênh ngang xoay người, bước lên cầu thang mấy bước trở về phòng.
Tần Hạo nhìn đến tha thiết, ôi chao, thật là đáng giá!