Mục lục
Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Vũ Nghi và Lâm Vũ Hân không hề mở mắt, chỉ cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ, một giấc mơ kỳ lạ, sự việc xảy ra trong giấc mơ, cả bọn họ cũng cảm thấy xấu hổ.

Đây giống như một giấc mơ, nhưng cũng lại không giống, bởi thậm chí đến ngay cả cảm giác đau đớn trên cơ thể cũng vô cùng chân thực, mấy lần họ định mở mắt để xem rốt cuộc là thực hay mơ, nhưng mí mắt như bị dính chặt, không thể mở ra được.

Tần Hạo cũng chẳng hơn gì.

Đến ngay cả động tĩnh ở bên ngoài mà ba người ở trong cũng không chú ý tới.

Lúc này, một người đàn ông mặc đồ ngủ đang ra sức giật ổ khóa trước cửa, nhưng bất lực, dù thế nào cũng không thể mở được. Vì thế, người đàn ông đành phải lấy điện thoại ra.

“Vương Trung, mày làm ăn kiểu gì thế? Sao lại khóa cả cửa rồi?”

“Hả? Đại ca, em có khóa cửa đâu? Chuyện gì vậy ạ? Đại ca, anh có đi nhầm cửa không ạ?”

“Nhầm ông nội mày, sao mà tao đi nhầm được? 8023 phải không? Vậy thì đâu có nhầm, cái thằng ngu này!”

Người đàn ông chửi bới, nhưng giờ có chửi thế nào thì cũng vô ích, căn phòng bị khóa trái, dù có gọi được nhân viên khách sạn thì cũng không thể tự ý mở cửa phòng của người ta được.

Vương Trung chính là cái kẻ mà được gọi là anh Vương, người trước đó đưa hai người Lâm Vũ Nghi và Lâm Vũ Hân tới khách sạn, còn đại ca mà anh ta nói tới chính là Lý Vạn Niên, ông chủ nhà họ Lý của Trung Hải.

Nếu Lâm Vũ Hân vẫn còn tỉnh táo thì e rằng sẽ phát điên ngay, hóa ra cái ông Lý Vạn Niên này chính là tên đàn ông mà bố ruột cô ấy đã ép cô phải cưới.

Trong cơn mơ màng, Tần Hạo chỉ cảm thấy mình như vừa trải qua một giấc mơ xuân, trong mơ anh sống vô cùng vui vẻ, sống hết mình, quên đi mọi phiền não.

Chỉ có điều anh cảm thấy đau đầu khủng khiếp.

Anh mới nhớ ra là mình đã uống quá nhiều.

Sau khi ý thức được như vậy anh mới từ từ tỉnh táo trở lại, vừa mở mắt, cả người anh run lên theo bản năng.

Tần Hạo cảm nhận được có người ở bên cạnh mình, mà không phải chỉ có một người.

Chật vật xoay đầu qua hai bên nhìn, Tần Hạo bị dọa chết khiếp.

Hai người đẹp với dung nhan tuyệt thế đang nằm ở hai bên, gối đầu lên cánh tay anh, ngủ ngon lành.

Hai người đẹp này trông giống nhau đến kinh người.

Chiếc giường rộng lớn, mềm mại trong khách sạn trông hết sức xáo trộn, một thứ mùi kỳ lạ khiến Tần Hạo lập tức tỉnh táo hoàn toàn.

“Đây là…”

Hóa ra tối qua anh không hề nằm mơ, đây là sự việc đã xảy ra thật sự.

Tần Hạo vô thức ngồi dậy, hành động của anh khiến hai người đẹp nằm hai bên bị đánh thức.

Cả hai cô gái đồng thời mở mắt, trong cơn mơ màng, ánh mắt ba người gặp nhau.

“A…”

“A…”

Hai cô gái hét lên, chói tai tới mức khiến Tần Hạo thấy đau màng nhĩ, toàn thân run rẩy.

Hai người Lâm Vũ Hân và Lâm Vũ Nghi gần như đồng thời cướp lấy chăn, che cơ thể mình lại, điên cuồng lùi ra, nhưng hai người cùng trành giành thì đương nhiên một người sẽ không lấy được gì.

“Anh là ai? Anh định làm gì?”

“Á, đau quá!”

Lâm Vũ Nghi chau mày, cảm thấy phía dưới rất đau, hình như còn hơi sưng.

Trong nháy mắt cô hiểu ra đã xảy ra chuyện gì!

Lâm Vũ Hân cũng cảm nhận được.

“Á…”, hai cô gái đồng loạt kêu lên.

Tần Hạo đành phải mở miệng, gầm lên: “Đừng kêu nữa!”

Anh cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra!

“Sao lại thế này chứ? Anh là đồ lưu manh, vô lại, tội phạm hiếp dâm, tôi phải giết chết anh!”, Lâm Vũ Hân chộp lấy một chiếc gối, đập về phía Tần Hạo.

Nhưng làm vậy chẳng có tác dụng gì.

Hai cô gái òa khóc.

Không ai có thể thấu hiểu cảm giác sau khi mất đi sự sự trong trắng bằng bọn họ, đó là nỗi đau không thể nói thành lời, nỗi oán hận không thể bộc phát, dù có chết thì cũng không thể loại bỏ hết được.

“Thực ra, tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tiếp theo, điều tôi muốn hỏi là, tại sao hai cô lại ở trong phòng của tôi?”

“Phòng của anh?”

Lâm Vũ Hân trợn tròn mắt nhìn Tần Hạo, tên lưu manh chết tiệt cướp mất lần đầu của mình, vậy mà giờ còn tỏ ra lơ ngơ, thật quá đáng ghét.

Nhưng may mắn là anh ta trông cũng khá đẹp trai, thậm chí không phải loại đàn ông đầu heo tai to khiến người khác nhìn là muốn ói.

“Sao mình lại có suy nghĩ như vậy chứ?”, Lâm Vũ Hân đột nhiên cảm thấy nhân cách của mình như bị xe toạc!

Lâm Vũ Nghi chỉ biết khóc, xảy ra chuyện như thế này, cô ấy hoàn toàn không biết phải làm thế nào.

Tần Hạo gật đầu, nói: “Là phòng của tôi mà, tối qua tôi uống nhiều quá, mở cửa là vào thẳng đây luôn, các cô là ai? Sao lại ở trong phòng của tôi, lẽ nào các cô là ‘gái ngành’ à?

“Khốn khiếp, tôi phải giết chết anh, anh mới là ‘trai bao’ ấy, cả nhà anh đều làm nghề đó ấy!”

Lâm Vũ Hân tức giận chửi bới, chộp lấy cốc nước thủy tinh cạnh đầu giường, đập xuống đầu Tần Hạo.

Rầm!

Cốc nước dội thẳng xuống đầu Tần Hạo, máu tươi chảy ra từ trán anh, nhỏ xuống tấm ga trải giường màu trắng.

Hai người Lâm Vũ Hân và Lâm Vũ Nghi sững sờ.

Lâm Vũ Hân ngẩn người ra một lúc mới lí nhí hỏi: “Anh… Sao anh không né?”

Vẻ mặt của Tần Hạo từ đầu đến cuối đều rất điềm tĩnh, anh quệt máu trên mặt, nói: “Có thể nói cho tôi biết, các cô là ai không? Tại sao hai cô lại ở đây?”

Tần Hạo nhìn là biết, hai cô gái xinh đẹp trước mặt không phải là loại con gái lẳng lơ.

Lâm Vũ Nghi khóc lóc nói: “Tôi nhớ tối qua hai chị em chúng tôi uống rượu ở quán bar Dạ Sắc, sau đó hình như uống say, được một người bạn đưa tới khách sạn, tôi không nhớ rõ, chị, chị có nhớ không?”

Lâm Vũ Hân bóp đầu, nói: “Chị cũng không nhớ ra!”

“Phải làm sao đây?”

Lâm Vũ Nghi lại khóc, xảy ra chuyện như này thật khiến một cô gái thuần khiết như cô khó lòng chấp nhận.

Lâm Vũ Hân cũng vậy, nhất là, lại còn cùng mất đi sự trong trắng với em ruột của mình! Nhưng chuyện đã rồi, dù có giết chết Tần Hạo cũng chẳng có ích gì.

Tần Hạo thở dài, khuôn mặt lộ vẻ phiền não, nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm mà!”

“Chịu trách nhiệm?”

Lâm Vũ Hân lên giọng chất vấn: “Ai cần anh chịu trách nhiệm chứ? Cả hai chị em chúng tôi đều mất trong trắng vào tay anh, anh định chịu trách nhiệm với ai?”

Câu nói này khiến Tần Hạo không biết nói gì.

Đúng vậy! Phải chịu trách nhiệm thế nào đây?

Tần Hạo ngẩng đầu, nói: “Vậy các cô muốn thế nào thì mới hả giận?”

“Giờ tôi chỉ muốn giết chết anh đi cho rồi!”, Lâm Vũ Hân nghiến răng ken két nói.

Tần Hạo im lặng, đứng dậy mặc quần áo.

Tấm lưng trần hiện ra trước mặt hai cô gái, trong nháy mắt, cả hai cô đều nín thở.

Cơ thể cường tráng, từng bắp thịt săn chắc với những vết thương chằng chịt sau lưng khiến người khác nhìn mà thấy giật mình, giống như một con ác long giơ nanh múa vuốt, vô cùng khủng khiếp.

Một sự im lặng thê lương khiến người ta phải sợ hãi.

Trong khoảnh khắc đó, cả Lâm Vũ Hân và Lâm Vũ Nghi đều có cảm giác hoang đường, giống như người đứng trước mặt bọn họ không phải là một con người mà là một con quái vật cực kỳ đáng sợ.

Không biết thế nào mà trong lòng hai chị em bỗng trỗi dậy một cảm giác chua xót!

Rốt cuộc phải trải qua những gì mà lại để lại những ‘hình thù’ như thế?

Rốt cuộc anh ta là ai?

Tần Hạo mặc quần áo, đi vào nhà vệ sinh, sau một phút đi ra, cả người anh đã trở nên tỉnh táo hơn nhiều.

Nếu đã muốn anh chết thì ít nhất cũng nên chết một cách đàng hoàng chứ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK