Mục lục
Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Rốt cuộc giữa Tú Quân và Tần Hạo đã xảy ra chuyện gì mà khiến cô ấy hận Tần Hạo đến vậy. Đến ngay cả khi đã uống say mà vẫn không quên mắng chửi anh”.

Rượu vào lời ra mà!

Đường Kiều cảm thấy rất khó xử. Một bên là bạn trai, một bên là bạn thân. Chắc giữa bọn họ không có chuyện gì chứ?

Tần Hạo vẫn rất bình thản. Anh vốn chẳng làm điều gì có lỗi với Vương Tú Quân. Tần Hạo thấy sắc mặt Đường Kiều không ổn lắm, bèn nói: “Có phải Vương Tú Quân đã nói gì đó khiến em lo lắng không?”

“Không có, không có. Thật sự không có mà. Em chỉ muốn tới gặp anh. Giờ thì không sao rồi. Anh về đi. Muộn lắm rồi, quản lý ký túc sắp đóng cửa đấy!”

Đường Kiều không dám ở lại lâu để tránh Tần Hạo phát hiện ra điều gì bất thường. Cô ấy vội vàng quay người bỏ đi.

Tần Hạo đành phải quay về.

Lần đầu ngủ trong ký túc xá khiến Tần Hạo có rất nhiều cảm xúc.

Giường ở đây không mềm mại, cũng không rộng rãi như giường ở trong biệt thự xa hoa. Thậm chí đến không khí cũng ngột ngạt vì trong phòng luôn phảng phất mùi chân thối.

Nhưng tại sao anh lại cảm thấy bình thản thế này chứ?

Tần Hạo không nghĩ nhiều nữa, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, thời tiết âm u, trời đổ mưa to. Mấy kẻ vốn đã lười thì giờ lại càng không muốn dậy.

Mãi tới chiều thì mấy kẻ trong ký túc xá của Tần Hạo mới gắng gượng bò dậy được, bọn họ lết tới căn tin ăn cơm.

Lúc này trời đã tạnh. Tần Hạo gặp Đường Kiều. Hai người quyết định đi dạo quanh trường. Ba người kia thì trở về ký túc. Nghe ‘tay lái lụa’ Hổ Mập nói rằng, tối qua mới tải một bộ phim mới về nên phải ‘bế quan tỏa cảng’, nghiên cứu kỹ lưỡng ‘tư thế mới’ mới được.

Ra khỏi cổng trường chưa được bao xa, bỗng nhiên Tần Hạo nắm chặt tay Đường Kiều hơn.

Đường Kiều nhìn theo hướng anh đang nhìn thì thấy một chiếc xe quen thuộc.

Đó là chiếc polo nhỏ!

Đây là xe của hai chị em Lâm Vũ Hân. Bây giờ người lái xe là Lâm Vũ Hân.

Chiếc xe phóng vọt qua Tần Hạo, cũng không dừng lại. Thậm chí Tần Hạo nhìn thấy, Lâm Vũ Nghi ngồi trong xe cũng không thèm nhìn anh.

Tần Hạo không khỏi cảm thấy hơi thất vọng.

Lúc này, một chiếc xe van bám theo chiếc xe polo từ xa, ở ngay phía sau.

Khi chiếc xe van đi lướt qua Tần Hạo, anh đã vô tình phát hiện ra một khuôn mặt quen thuộc. Chắc chắn anh đã gặp người này ở đâu đó.

“Đúng rồi, chính là hắn!”

Tần Hạo bỗng nhớ ra. Kẻ đó chẳng phải là Vương Trung - chân sai vặt ở cạnh Lý Vạn Niên trước đây sao?

Chiếc xe van bám sát chiếc polo, Tần Hạo lập tức ý thức được chuyện gì sẽ xảy ra. Anh không nghĩ ngợi nhiều, bèn nói: “Kiều Kiều, em về trường trước đi. Tôi có chút việc cần phải làm. Có được không?”

“Hả?”

Đường Kiều kinh ngạc nhìn anh. Nhưng thấy sắc mặt Tần Hạo khá khác thường, không giống như đang nói đùa nên cô ấy cũng ngoan ngoãn đáp: “Vậy anh chú ý cẩn thận nhé. Em về trước đây!”

“Ừ!”

Tần Hạo đợi Đường Kiều rời đi mới ra tay. Anh bắt một chiếc taxi, bám sát phía sau chiếc xe van.

Trong chiếc xe van màu bạc, Vương Trung đang ngồi ở tay lái phụ. Hắn trầm giọng nói với đám người phía sau: “Công việc mà cậu Lý sai chúng ta làm lần này, nói đơn giản thì đơn giản, mà nói không đơn giản thì cũng không đơn giản. Mọi người nghe cho kỹ đây!”

Vương Trung hơi ngập ngừng: “Cậu Lý chỉ bảo chúng ta tìm người kiểm tra hai cô gái kia, xem bọn họ còn trong trắng hay không. Vì vậy, lát nữa chúng ta chỉ giả vờ bắt cóc, đưa họ đến địa điểm là sẽ có người xử lý. Mọi người nghe rõ chưa?”

“Hiểu rồi!”

Bốn tên đàn ông lực lưỡng ngồi phía sau ăn mặc hết sức bình thường. Ngoại hình cũng không có gì nổi bật, căn bản không thể nhận ra bọn chúng xuất thân từ đâu.

Bên trong chiếc polo đang đi phía trước, Lâm Vũ Hân không hề để ý có người bám theo. Lâm Vũ Nghi thì vẫn không ngừng càm ràm: “Giờ thì tên khốn đó sướng rồi. Bỏ mặc hai chúng ta, bên cạnh lại có thêm con hồ ly. Đúng là tên khốn vô lương tâm!”

“Vậy thì có liên quan gì tới chúng ta chứ? Không nhìn, không nghĩ là được rồi!”, Lâm Vũ Hân lạnh lùng nói, dường như cô không hề xao động.

Lâm Vũ Nghi thì vẫn chưa nguôi cơn giận.

Lúc này, cô ấy ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu, chiếc xe van cứ bám theo sau. Cô bèn nói với vẻ hồ nghi: “Có gì đó không đúng lắm, chiếc xe van ở phía sau đã bám theo chúng ta bao lâu rồi?”

“Hả? Hình như cũng lâu lắm rồi!”

Lâm Vũ Hân cũng phát hiện ra điều gì đó không ổn. Vừa hay phía trước là ngã tư. Cô vừa bẻ lái thì chiếc xe van cũng bẻ lái theo.

Rõ ràng là đang có người bám theo họ.

“Hỏng rồi, phải làm sao đây? Có cần gọi điện thoại báo cảnh sát không?”

Lâm Vũ Nghi nóng ruột.

Lâm Vũ Hân vội vàng nói: “không sao đâu, sắp tới nhà rồi. Nhỡ đâu người ta cùng đường thì sao? Khu chúng ta ở cũng có sinh viên của trường đại học Trung Hải, cũng không lạ đâu, có khi là trùng hợp thôi.

Cô đang nói thì chiếc xe van bỗng tăng tốc, vượt mặt chiếc polo, sau đó đột nhiên chắn ngang đường.

Lâm Vũ Hân đạp mạnh phanh xe, mặt biến sắc. Cô lập tức phản ứng lại, cố gắng quay xe.

Nhưng đã muộn mất rồi.

Vương Trung bước xuống. Cửa xe mở ra, bốn người đàn ông vạm vỡ cũng chui ra. Chúng lao lên đấm mạnh vào cửa sổ xe hơi khiến cửa kính vỡ vụn!

“Xuống xe!”

Một tên cướp giọng lạnh tanh hét lớn. Tay hắn cầm một con dao sáng loáng.

Lâm Vũ Hân bị dọa sợ tới mức tái mặt. Lâm Vũ Nghi thì ôm chặt chị gái, run rẩy.

Khi còn nhỏ họ đã từng trải qua tình huống y hệt. Bây giờ cảnh tượng đó lại lặp lại nên chẳng khác nào một cuốn băng cũ đang tua lại ngay trước mắt.

“Phải làm sao? Phải làm sao đây?”

Bình thường Lâm Vũ Nghi rất nhanh nhẹn, tinh quái. Nhưng lúc này, cô ấy cũng chẳng nghĩ ra được gì. Lâm Vũ Nghi sợ tới mức phát khóc.

Lâm Vũ Hân cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Cô là chị, không được suy sụp như em gái. Nhưng bây giờ cô cũng chẳng có cách nào.

Cô bắt đầu hối hận vì đã bẻ lái vào đoạn đường vắng vẻ này. Bây giờ có gọi thì trời cũng không nghe, đất cũng không thấy.

“Nếu như tên khốn kia có ở đây thì tốt!”, Lâm Vũ Nghi khóc lóc thốt ra một câu.

Lâm Vũ Hân bỗng sững sờ.

Không phải vì câu nói kia mà là vì tình hình bên ngoài xe đột nhiên có sự thay đổi.

Một bóng hình cao lớn, lừng lững xuất hiện, chặn ngay trước xe của bọn họ.

Bóng lưng đó quen tới mức Lâm Vũ Hân nhìn là nhận ra ngay. Đó chẳng phải là Tần Hạo sao?

Lâm Vũ Nghi cũng ngây người, lẩm bẩm: “Tên khốn này là siêu nhân sao? Vừa gọi là đã tới à?”

Tần Hạo bước từng bước tới trước mặt gã đàn ông vạm vỡ kia với khí thế hừng hực.

“Cậu Lý đã nói, gặp phải thằng khốn này thì giết chết. Xong việc sẽ không để mọi người thiệt đâu!”

Vương Trung tái mặt khi nhìn thấy Tần Hạo. Hắn biết người này không dễ đối phó.

Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại tự tin khi nhìn thấy bốn cao thủ trước mặt. Bốn cao thủ này được cậu Lý bỏ ra một số tiền lớn thuê về. Vốn định dùng họ vào việc khác, chứ dùng vào vấn đề này thì đúng là hơi phí!

Có điều, có lẽ cậu Lý sẽ càng vui mừng hơn khi có thể tiêu diệt được Tần Hạo.

“Lên!”

Tên mặt sẹo trong bốn tên hô lớn. Xem ra hắn là tên cầm đầu.

Bốn tên lập tức lao tới, tạo thế bao vây. Chúng vung tay, bốn con dao găm cùng vung lên sáng loáng.

Tần Hạo tỏ vẻ khinh thường. Anh đứng giữa bốn tên, không hề sợ hãi. Anh còn châm thuốc, hút một hơi, rồi kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, thản nhiên nói: “Chúc mừng chúng mày đã chọn sai đối thủ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK