Mục lục
Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quán karaoke mà ba người Tần Hạo tới tên là Ngày Thứ Tám của Trung Hải, họ bao nguyên một phòng và không có ai khác đi cùng.

Dường như sự hào hứng của hai chị em Lâm Vũ Hân và Lâm Vũ Nghi không giảm đi chút nào, họ toàn chọn những bài hát có tiết tấu nhanh, chơi rất high và cũng uống không ít rượu.

Còn Tần Hạo từ đầu tới cuối cứ ngồi im một chỗ, không hề tham gia, dù có đôi lần, Lâm Vũ Nghi có lôi kéo nhưng anh không hề đứng dậy.

Nhìn vẻ thanh xuân phơi phới của hai người đẹp, Tần Hạo bỗng cảm thấy mình chẳng khác nào một ông già, không phải là ở tuổi tác mà là tâm thái, nghĩ lại những gì mà mình phải trải qua trong những năm qua, anh càng cảm thấy như mình là người thuộc thế giới khác so với hai người đẹp này.

Nhưng số mệnh cứ bắt những người ở hai thế giới ràng buộc vào nhau.

“Tôi đi nhà vệ sinh một lát!”

Lâm Vũ Nghi uống hơi nhiều, sau khi hát hò một lúc, cuối cùng đặt micro xuống, đứng dậy đi ra ngoài.

“Ừ, tôi cũng đi!”

Những nơi như KTV hơi phức tạp, Lâm Vũ Nghi cũng uống hơi nhiều, cô ấy lại trông mặn mà như vậy, khó có thể đảm bảo cô gái này không gặp mấy loại say rượu, đầu lại ngập toàn t*ng trùng, tới lúc đó mấy tên kia lại làm những chuyện xấu xa.

Tần Hạo đứng dậy, sau đó nói với Lâm Vũ Hân: “Cô ở đây nhé!”

Nói xong, Tần Hạo đưa Lâm Vũ Nghi ra ngoài.

Lâm Vũ Nghi bước đi hơi lảo đảo, suýt nữa đã ngã nhào, nhưng cô ấy vịn vào người Tần Hạo theo bản năng, lắc đầu cho bớt đi cơn chuếnh choáng, rồi bỗng ôm chặt cánh tay, nửa người dựa sát vào anh.

Ai nhìn thấy tư thế thân mật này cũng đều tưởng rằng đây là một cặp tình nhân.

Tần Hạo bỗng có cảm giác kỳ lạ, Lâm Vũ Nghi là em gái nhỏ tuổi hơn nhưng cơ thể cô ấy lại nóng bóng hơn cả chị gái Lâm Vũ Hân nữa.

Tần Hạo dìu Lâm Vũ Nghi tới cửa nhà vệ sinh nữ rồi mới buông tay ra, anh để Lâm Vũ Nghi đi vào trong.

Lúc này, Tần Hạo không hề phát hiện ra có người đang dùng ánh mắt kỳ lạ, chau mày nhìn chằm chằm sau lưng mình.

Đây là một người đàn trông có vẻ bỉ ổi, tên này mặc một chiếc áo sơ mi hoa, nhìn hết sức côn đồ. Hắn nhìn chăm chăm Tần Hạo một lúc rồi bỗng như nghĩ ra điều gì, hắn đột ngột lấy điện thoại ra.

“Alo, đại ca, là em, Vương Trung đây!”

Vương Trung chính là tên khốn đã chuốc thuốc hai chị em Lâm Vũ Hân ở trong quán bar, đại ca mà hắn gọi chính là Lý Vạn Niên, đối tượng mà Lâm Vũ Hân bị ép phải đính hôn.

Một giọng nói mất kiên nhẫn từ trong điện thoại vọng ra: “Đừng làm phiền tao, có gì mau nói, có rắm thì mau xì, ông đây còn đang bận!”

Mặt Vương Trung tái mét vì bị chửi nhưng giận mà không dám nói, hắn nhanh chóng quay lại vẻ mặt nịnh hót của mình: “Đại ca, em tìm thấy thằng nhãi đó rồi!”

“Ai cơ? Mày có gì thì nói thẳng cho tao nghe, đừng có vòng vo tam quốc nữa!”

“Chính là cái thằng trước đây phá hỏng chuyện tốt của anh đó? Anh quên rồi sao? Hai chị em hoa khôi đó!”

Vương Trung vừa dứt lời, Lý Vạn Niên bèn à một tiếng, sau đó lập tức hỏi dồn dập: “Nó ở đâu? Mày không nhìn nhầm đấy chứ?”

Vương Trung nhanh chóng báo địa chỉ, sau đó vội vàng tắt điện thoại, bởi vì hắn nhìn thấy Tần Hạo và cô gái xinh đẹp kia đã ra khỏi nhà vệ sinh, đang đi về phía bên này. Hắn lập tức núp vào một chỗ, rồi thò đầu ra, nhìn trộm.

Tần Hạo dìu Lâm Vũ Nghi về phòng, đóng cửa lại.

Lúc này, Vương Trung mới khoan thai bước ra, giả bộ như chỉ đi ngang qua, sau đó nhanh chóng liếc nhìn số phòng, đôi mắt ánh lên vẻ đắc ý.

Sau khi trở về phòng hát, ba người tiếp tục vui chơi, hai chị em dường như vẫn chưa đủ điên cuồng, không hề có ý muốn về nhà, Tần Hạo cũng bất lực, đành phải điên cùng họ.

Khi Lý Vạn Niên nhận được thông tin, vừa hay anh ta đang chơi đùa cùng đám bạn thân không đàng hoàng của mình, sau khi nhận được điện thoại, bọn chúng liền nhanh chóng lao tới.

Nghĩ tới việc hôm đó đúng ra mình đã có một vở kịch hay nhưng lại bị kẻ khác cướp mất, Lý Vạn Niên nổi giận đùng đùng, cảm thấy không cam tâm.

Vương Trung đợi tầm nửa tiếng, cứ nhìn chăm chăm vào căn phòng, sợ thằng nhóc ranh kia bỏ đi sớm.

“Chúng ở đâu?”

Lý Vạn Niên dẫn theo một đám người xông vào KTV, sát khí hừng hực, dọa người tổ trường đi ngang qua sợ chết khiếp, rõ ràng anh ta nhìn thấy đám người phía sau Lý Vạn Niên kia, cảm thấy tình hình không ổn nên mặt mày tái mét.

Người tổ trưởng không dám làm gì, vội vàng đi tìm anh Hổ quản lý bên trong.

Lý Vạn Niên rảo bước đi tới khi nhìn thấy Vương Trung, quát lên: “Người đâu?”

“Ở trong đó!”, Vương Trung chỉ tay, rồi lại nói: “Em theo dõi này giờ đấy, nửa giờ trước chúng bước vào, chưa hề đi ra!”

Lý Vạn Niên cười gằn, phất tay.

Một tên dũng mãnh, cao mét tám từ phía sau đi tới trước cửa phòng hát, tung cước đạp mạnh.

Rầm!

Tiếng phá cửa nặng nề vang lên khiến hai chị em ở bên trong sợ chết khiếp.

Lâm Vũ Hân và Lâm Vũ Nghi đồng thời quay đầu nhìn, khuôn mặt biến sắc, đứng bật dậy, núp sau lưng Tần Hạo.

Lúc này, Tần Hạo đang cầm một trái cherry trong tay, chậm rãi đưa vào miệng, chẳng buồn ngước mắt nhìn, sau khi ăn xong, anh mới quay đầu, liếc nhìn đám người kia mà không nói gì.

“Các người là ai vậy? Cút ra ngoài!”

Lâm Vũ Nghi hét lên, cô ấy đang chơi vui vẻ mà lại bị dọa sợ khiến tụt hết cảm xúc nên tức giận trừng mắt với đám người kia.

Lý Vạn Niêm chậm rãi bước vào phòng, cười đầy thâm sâu khi nhìn ba người, ánh mắt anh ta lướt một vòng lên, săm soi trên người hai chị em nhà họ Lâm, để lộ vẻ lạnh lùng.

“Ha ha, hóa ra hai cô gái xinh đẹp cũng ở đây à!”

Nếu là trước đây thì chắc chắn Lý Vạn Niên sẽ không nói chuyện với hai chị em nhà họ Lâm bằng thái độ như vậy, vì dù sao anh ta và Lâm Vũ Hân cũng có hôn ước.

Trước mặt mấy người nhà họ Lâm, Lý Vạn Niên luôn giữ bộ dạng nho nhã, lịch sự, nhất là Lâm Phong Dụ, khá ấn tượng với anh ta nên mới nhiệt tình gả Lâm Vũ Hân cho Lý Vạn Niên.

Nhưng giờ khác rồi, hai chị em Lâm Vũ Hân đã mất đi sự trong trắng với thằng nhãi lai lịch không rõ ràng này, trong mắt Lý Vạn Niên, họ đã trở thành những món đồ đã cũ. Người phụ nữ như vậy không đáng được Lý Vạn Niên coi trọng nữa.

Chỉ có điều, bây giờ anh ta vẫn chưa nói toạc ra mà thôi.

“Là anh à! Anh tới đây làm gì?”, Lâm Vũ Nghi nhận ra ngay đây chính là cậu chủ nhà họ Lý, nên lập tức có cảm giác không lành, có chuyện rồi!

“Làm phiền rồi, hôm nay tôi có chút chuyện riêng muốn nói với anh bạn đây, không biết nên gọi vị này thế nào nhỉ?”

Lý Vạn Niên bước tới trước mặt Tần Hạo.

Lúc này, Tần Hạo vẫn ngồi im lặng ở đó, không hề có ý định đứng lên, điều này khiến Lý Vạn Niên hết sức khó chịu, tên này thật không coi ai ra gì mà!

“Liên quan gì tới anh chứ?”, Lâm Vũ Nghi nói với giọng không hề khách khí.

Cô ấy chẳng có chút thiện cảm nào với tên Lý Vạn Niên này.

Lúc này khuôn mặt Lâm Vũ Hân lạnh băng, không nói lời nào, cô hờ hững nhìn cậu chủ nhà họ Lý vừa phá cửa bước vào, đôi mắt lộ rõ sự tức giận.

Tần Hạo từ từ đứng dậy, nói: “Có chuyện gì không?”

“Đi thôi, ra ngoài nói chuyện hay còn phải đợi tôi mời anh nữa!”, Lý Vạn Niên vừa nói vừa quay người bỏ đi. Anh ta không cảm thấy người này có khả năng phản kháng.

Thằng nhãi dám phá chuyện tốt của anh ta, hôm nay ít nhất phải đánh nó mất nửa cái mạng mới hả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK