Mục lục
Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Hạo và ba cha nội ở với nhau cũng đã được một thời gian. Anh hiểu khá rõ về gia cảnh của ba người bọn họ. Hổ Mập là người bản địa, đương nhiên không cần phải nói nhiều.

Thiệu Bình là người ngoại tỉnh, bố làm bất động sản, cũng được coi là cậu ấm, thường thì không thiếu tiền tiêu.

Còn gia đình Gậy Trúc thì hơi khó khăn. Bố làm trong ngành xây dựng, nói hơi thô thì là bốc xếp.

Bốn người bắt taxi, chen vào ngồi. Vừa vào trong xe, Thiệu Bình bèn nhìn chăm chăm Tần Hạo: “Anh, chúng ta đi đâu đây?”

Tần Hạo mặc kệ cậu ta. Anh nói với người tài xế: “Phiền anh tới quảng trường Thế Kỷ rồi tính!”

“Được!”, người tài ghế khởi động rồi lên đường.

Lúc này, Tần Hạo ngồi giữa ở ghế sau. Mỗi bên có một người khoác tay. Anh nói nhỏ: “Mấy anh em định đi ‘phiêu’ thật ấy mà? Để tôi nói, hộp đêm đắt nhất ở Trung Hải có những cô em ngon nhất. Nhưng mà mẹ nó cũng đắt khủng khiếp. Không có mấy chục nghìn thì các em sẽ không dạng chân đâu!”

Bánh Nướng trợn mắt há mồm: “Đắt vậy cơ à?”

“Chứ sao? Bốn chúng ta cùng đi, cậu không định để mấy anh em đứng nhìn còn một mình cậu thì vào trong được ‘sướng’ đấy chứ?”

Tần Hạo trợn mắt nói.

Gậy Trúc và Hổ Mập nhìn Bánh Nướng với vẻ khinh bỉ. Họ biết ngay dù cha nội này có mời thì cũng chẳng hào phóng gì cho cam.

Bánh Nướng tỏ ra khó xử: “Em làm gì có nhiều tiền như vậy, nếu mà có nhiều thì còn cần tìm anh là gì chứ?”

“Vậy mới nói, chúng ta phải thay đổi chiến thuật”,

Tần Hạo cười bí hiểm, anh không nói thêm nữa.

Bốn người xuống xe ở quảng trường Thế Kỷ. Họ tìm một chỗ ngồi xuống.

Lúc này Tần Hạo mới bắt đầu lên kế hoạch.

“Vừa nãy tôi có nói, chúng ta không chơi nổi trong hộp đêm cao cấp. Cũng không thể tìm gái đứng đường được. Dù gì ba đứa cũng là trai tân, như vậy thì thiệt thòi lắm. Vì vậy, chúng ta có thể đổi mục tiêu thành những cô gái xinh đẹp đang tìm kiếm sự kích thích”.

Bánh Nướng trợn mắt, tức giận nói: “Ý của anh có khác gì đi quán karaoke tìm chứ, khác cái quái gì?”

“Khác chứ!”

Tần Hạo cười ha ha: “Điểm đầu tiên là sạch sẽ. Không phải là loại bán thân, tốt hơn mấy cô gái ngành đứng đường nhiều.

“Thứ hai là an toàn. Hai bên đều tự nguyện, dù cảnh sát có tới thì cũng chẳng làm gì được!”

“Thứ ba là không tốn tiền. Cùng lắm thì mấy đứa bỏ tiền thuê phòng, ha ha!”

Anh nói một hồi khiến Hổ Mập giận điên người: “Vậy quyết định thử vận may, tình một đêm đi cho rồi!”

“Ấy, từ khi nào mà Hổ Mập lại trở nên thông minh vậy?”, hiếm khi Tần Hạo khen ngợi khiến Hổ Mập giận tím người, sau đó anh nói tiếp: “Nhưng đầu tiên cậu phải hẹn được người ta, sau đó gặp mặt mới biết người được hẹn trông như thế nào!”

Ba người không có ý kiến gì. Tất cả đều đồng ý với cách của Tần Hạo.

“Vậy bây giờ tôi nói nhé. Gậy Trúc, tôi nói thật này, đi ra ngoài mà cậu lại mặc đồ thể thao. Tôi thật chẳng muốn đi cùng cậu chút nào, xấu hổ chết đi được!”

Gậy Trúc xấu hổ cúi đầu.

“Hổ Mập, tóc tai cậu bù rù quá, chỉnh đốn lại chút đi!”

“Nhìn đi nhìn lại vẫn chỉ có Bánh Nướng là trông ok, cậu phụ trách tạo hình cho Gậy Trúc, chỉnh đốn gần giống cậu là được.

Tần Hạo bố trí nhiệm vụ, một tiếng sau anh hẹn gặp mọi người tại chỗ cũ.

Một tiếng sau!

Bốn người đi tới đoạn đường nhộn nhịp nhất của phố bar. Chọn tới chọn lui, cuối cùng họ chọn một quán bar ưng mắt nhất. Bốn người nghênh ngang bước vào.

Hổ Mập đi trước tiên, ưỡn cái bụng mỡ trong bộ dạng nhìn ai cũng ngứa mắt. Cậu ta chải tóc ngược ra sau, bóng lộn. Tay đeo đồng hồ hiệu. Mặc dù đó là đồ giả.

Nhìn cậu ta trông không khác gì một kẻ mới phất lên lòi ra từ đâu đó.

Không sai, đây chính là hiệu ứng mà Tần Hạo muốn có!

Phía sau Hổ Mập là Bánh Nướng và Gậy Trúc. Gậy Trúc trừng mắt, nhìn trái nhìn phải. Cậu ta nhìn mọi người với vẻ lạnh lùng.

Còn Bánh Nướng thì vênh cằm, mắt ngước lên trời, trông bộ dạng như một cặp trời sinh với Hổ Mập.

Tần Hạo theo sau khá xa, giả vờ không quen biết ba người bọn họ.

Bọn họ cứ thế bước vào quán bar mang tên Đường Triều. Quả nhiên, ba người vừa vào trong thì đã thu hút không ít sự chú ý bởi khí chất và tạo hình như những kẻ giàu của mình.

Hổ Mập nhanh chóng nhận được rất nhiều ánh mắt đưa tình ném cho mình, khiến cậu ta thầm cảm thấy vui sướng.

“Ông mập đây chưa bao giờ nhận được sự đãi ngộ như thế này!”

Hổ Mập càng lúc càng bái phục sự sắp đặt của Tần Hạo.

Thực ra được như vậy cũng tốn công sức lắm. Hổ Mập đã phải là tóc, mua vài món đồ giả đeo lên người, ngốn mất vài trăm tệ để chỉnh trang lại cho giống một công tử mới phất lên.

Bánh Nướng thì cảm thấy không hài lòng. Để mà đóng vai người có tiền thì nên để cậu ta diễn mới phải!

Nhưng thực ra sắp xếp cậu ta là người đi cùng mới là điều vi diệu.

Thông thường mọi người thấy người đi theo mà giàu vậy thì chắc chắn sẽ đoán nhân vật chính sẽ nhiều tiền lắm! Cộng thêm với vệ sĩ Gậy Trúc cao một mét tám chín, trông họ khí chất ngời ngời.

Hổ Mập ngồi trước quầy bar. Nhanh chóng có người sà tới. Đó là một cô gái đang tìm khách. Cô ta ăn mặc mát mẻ, trang điểm nhẹ nhàng, trông điệu đà, lẳng lơ.

“Cút!”

Hổ Mập đau lòng lấy ra một tờ tiền đỏ, nhét vào ngực cô gái đa tình, đuổi cô ta đi không chút khách khí.

Hổ Mập thầm cảm thấy hết sức lo lắng. Nếu hôm nay đến ngay cả việc cầm tay các em mà không đạt được thì quá thiệt thòi.

Nhưng sự lo lắng của cậu ta là điều dư thừa. Vì ngay sau đó, có một cô gái rất xinh đẹp, đi tới cạnh cậu ta như không có chuyện gì. Cô ta mỉm cười với Hổ Mập: “Anh đang đợi người sao?”

“Ừ, tôi đang đợi cô ấy!”, Hồ Mập nói một câu nghe phát ói. Cũng chẳng có cách nào khác. Đây là câu từ mà Tần Hạo đã sắp đặt cho họ.

Đôi mắt cô gái sáng lên, cô ta nói với giọng sâu xa: “Có thể thấy cô ấy của anh rất xinh đẹp phải không!”

“Không, tôi nói thật. Cô ấy hết sức bình thường. Nhưng trong trái tim tôi, thì không ai có thể thay thế được cô ấy!”

Hổ Mập tỏ vẻ sầu đau đa tình. Lúc này, Bánh Nước nhao lên, nói nhỏ: “Cậu chủ, gái ở đây hạ đẳng lắm, chúng ta đổi sang nơi khác đi!”

“Cút ngay, ông đây tự nguyện. Ghét nhất là cái đám khốn khiếp chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong các cậu, ra chỗ khác chơi. Tự đi tìm gái đi, xong việc ông sẽ tính tiền!”

Hổ Mập chửi mắng xong thì mặc kệ Bánh Nướng. Thế là Bánh Nướng đành phải lật đật chạy đi chỗ khác tìm gái để tán tỉnh.

Trận chửi mắng đã mang lại hiệu quả.

Trong mắt đám đông xung quanh, Hổ Mập là một cậu chủ có tiền mới thất tình, tới đây để tìm ‘tình yêu đích thực’. Hai người đi theo bên cạnh thì có một người là vệ sĩ, nhìn cao to, uy mãnh. Một người thì mặt búng ra sữa, có vẻ như là một kẻ trăng hoa lão làng.

Điều quan trọng nhất là ba người này có tiền!

Có tiền thì dễ nói chuyện.

“Tôi có bao một phòng bên đó, anh có muốn qua ngồi không?”

Bắt đầu có người mời mọc Hổ Mập.

Bánh Nướng cũng đã thành công trong việc cưa cẩm một em.

Con người Gậy Trúc khá chán, nhưng có tiền thì dễ nói chuyện nên vẫn không thiếu người dính vào. Cậu ta đi qua là có người vây lấy, ôm ấp, hôn hít khiến Gậy Trúc kích động không chịu nổi.

May mà cậu ta chỉ là một vệ sĩ, dù có chán thì cũng không có gì đáng nghi ngờ.

Tần Hạo yên tâm khi thấy cả ba cha nội đã thành công. Lúc này, điện thoại của anh bỗng đổ chuông. Là Lâm Vũ Nghi gọi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK