Mục lục
Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hỏng bét!

Mải nói chuyện yêu đương với Đường Kiều nên Tần Hạo quên luôn sự tồn tại của Lâm Vũ Nghi. Bây giờ anh mới nhớ ra, hóa ra cô nhóc này ra ngoài với mình là để giở trò!

Tần Hạo cảm thấy đau đầu khi nghĩ tới giọng nói lúc nổi trận lôi đình của Lâm Vũ Nghi.

Đường Kiều tiến lại gần, hỏi: “Tần Hạo, anh làm sao vậy?”

“Không có gì, một cuộc điện thoại quấy rối thôi. Tần Hạo nói qua loa cho xong chuyện.

Hai người trả phòng rồi rời khỏi khách sạn. Khi đi ra ngoài, Tần Hạo bỗng cảm thấy chột dạ. Anh vô thức nhìn xung quanh, sợ Lâm Vũ Nghi đột nhiên nhảy ra, chỉ vào mặt anh mà mắng hai người bọn anh là đôi gian phu dâm phụ.

May mà không có gì bất thường.

“Chúng ta về trường chứ?”, Đường Kiều nhìn Tần Hạo với ánh mắt phức tạp. Bây giờ cô ấy nào còn tâm trạng lên lớp vì căn bản cô không muốn rời xa Tần Hạo.

Tần Hạo sờ mũi. Nếu không về nhà thì Lâm Vũ Nghi sẽ ăn thịt anh mất, nhưng còn Đường Kiều thì phải làm sao?

“Tôi đưa em về trường trước, rồi tôi sẽ tìm gặp em sau, có được không?”

Đường Kiều khẽ ‘ừm’ một tiếng, ngoan ngoãn không nói thêm lời nào.

Anh lái xe chở Đường Kiều quay về trường học. Nhìn dáng vẻ vẫy tay tạm biệt lưu luyến không rời của Đường Kiều, Tần Hạo cảm thấy vô cùng ấm áp, và cũng khá đắc ý.

He he! Có một cô em xinh đẹp như vậy theo đuổi, không đắc ý sao được?

Anh lái xe nhanh chóng trở về nhà. Đúng lúc Lâm Vũ Nghi và Lâm Vũ Hân định ra ngoài. Tần Hạo có cảm giác như mình đã làm chuyện gì trái với lương tâm nên bèn tươi cười chào hỏi: “Hi!”

“Hi cái mông mà hi, đứng lại!”

Lâm Vũ Nghi tỏ ra vô cùng tức giận.

Còn Lâm Vũ Hân thì vô cùng điềm tĩnh, giống như sự xuất hiện của anh chẳng liên quan gì tới cô. Cô chỉ đứng nhìn.

Tần Hạo đành ngoan ngoãn đứng yên.

Lâm Vũ Nghi chắp tay sau lưng, chậm rãi đi tới trước mặt Tần Hạo, dạo một vòng quanh người anh rồi lạnh lùng nói: “Một đêm không về, tối qua đi đâu thế?”

“Đi xem phim chứ đi đâu! Không phải tôi đã nói rồi sao?”

Tần Hạo bình tĩnh nói.

Lâm Vũ Nghi tưởng anh sẽ phủ nhận, không ngờ anh lại trả lời dứt khoát như vậy, khiến cô không thể làm theo kịch bản mình đã soạn sẵn trong đầu.

“Đi xem cùng ai vậy? Nam hay nữ?”

Lâm Vũ Nghi nói thẳng vào trọng tâm. Cô ấy thầm nghĩ, nếu anh dám phủ nhận thì sẽ lấy ảnh trong điện thoại ra rồi đánh sưng mặt anh.

Tần Hạo vô cùng cởi mở: “Nữ! Là Đường Kiều, học cùng trường chúng ta ấy!”

“Hả?”

Lâm Vũ Nghi trợn tròn mắt.

Sao lại thừa nhận thẳng thắn vậy?

Tần Hạo trừng mắt: “Có vấn đề gì không? Tôi không thể đi xem phim à? Hay là không được đi xem phim cùng con gái?”

“Tôi có nói gì đâu!”

Lâm Vũ Nghi bị hỏi cứng họng. Đúng là, mặc dù Tần Hạo là vệ sĩ của bọn họ nhưng cũng không phải vì thế mà bọn họ có thể tước quyền tự do đi xem phim của người ta được!

Lâm Vũ Nghi đảo mắt, tức giận nói: “Tôi hỏi anh, anh làm vệ sĩ, lại bỏ mặc thân chủ của mình, chạy đi hẹn hò với người con gái khác. Nếu thân chủ của anh gặp nguy hiểm thì có phải vệ sĩ như anh vô cùng tắc trách không?”

“Đúng là vậy, nhưng trước đó tôi đã hỏi qua sự đồng ý của hai cô đây. Hơn nữa, cô còn nói tôi tiện đường đưa cô đi, thì việc này không có vấn đề gì mới phải chứ?”

Tần Hạo cười thầm, đúng là bày đặt, đòi nói chuyện quy tắc với tôi à, vậy tôi sẽ nói cho cô nghe.

Lâm Vũ Nghi vỗ tay bốp lên trán, tự chửi mình tại sao tối qua lại đồng ý với anh?

“Tôi hỏi anh, sau khi xem phim xong, anh và Đường Kiều đã làm gì?”, Lâm Vũ Nghi không nhịn được nữa. Tối qua, sau khi đi theo cho tới khi hai người đi vào trong rạp chiếu phim thì cô không đủ kiên nhẫn đợi thêm. Cô định đi vào trong tiếp tục theo dõi nhưng lại không biết hai người Tần Hạo coi bộ phim nào.

Vì vậy, cô đành phải quay về.

Tần Hạo liếc nhìn cô: “Còn có thể làm gì chứ? Đương nhiên là đi ăn, đi dạo, thuê phòng ngủ, chẳng lẽ còn gì khác?”

“Hả?”

Lần này đến cả Lâm Vũ Hân cũng tỏ ra kinh ngạc. Hai cô gái cùng nhìn Tần Hạo với vẻ phẫn nộ.

Tần Hạo phẩy tay, nói: “Lẽ nào cô không biết Đường Kiều đang theo đuổi tôi sao? Ha ha, qua lần thân mật tối qua, chúng tôi cảm thấy rất hợp nhau. Vì vậy, bây giờ tôi chính thức tuyên bố, Đường Kiều là bạn gái của tôi!”

Nói xong, hai chị em nhà họ Lâm đứng ngây ra tại chỗ, tái mặt.

“Ấy? Sao thế? Sao sắc mặt hai cô khó coi thế? Có khi nào bị bệnh rồi không?”, Tần Hạo tỏ vẻ quan tâm.

“Không sao!”

Hai chị em đồng thanh nói, sau đó lên xe, không hé răng thêm một lời nào.

Tần Hạo lái xe tới trường học. Hai cô gái im lặng không nói gì. Cả hai đều nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ thẫn thờ, không biết là họ đang nghĩ ngợi gì.

Sau khi tới trường học, Lâm Vũ Hân ôm mấy cuốn sách, vội vàng chạy vào trong lớp.

Lâm Vũ Nghi cũng đi theo.

Tần Hạo không quan tâm lắm, vì sớm muộn gì chuyện này cũng xảy ra.

Thực ra anh đã từng suy nghĩ, cả hai chị em nhà này đều từng “vui vẻ” với mình, mặc dù là chuyện ngoài ý muốn nhưng cũng là sự thực. Nhưng nếu bắt anh phải lựa chọn một trong hai thì anh thật không biết phải chọn ai.

Bất luận là anh chọn ai thì người còn lại nhất định sẽ dần trở nên xa cách. Tình cảm giữa hai chị em họ sẽ bị sứt mẻ!

Đắc tội với một người hay hai người cũng đều không hay, thôi thì dứt khoát không chọn cả hai vậy!

Vì vậy, Tần Hạo đã lựa chọn Đường Kiều! Hơn nữa anh còn thẳng thắn tuyên bố kết quả, khiến Lâm Vũ Nghi định nổi đóa mà không tìm được lý do.

Anh gọi một cuộc điện thoại, Đường Kiều bèn vội vàng tới. Vừa gặp mặt, cô ấy đã dáo dác nhìn xung quanh như kẻ trộm. Sau khi thấy không có người quen, cô mới bước tới trước mặt Tần Hạo và cười với anh.

“Sao tôi có cảm giác em đang lén lút yêu đương vậy nhỉ? Sao thế? Bị thằng nhóc Chu Nghị thấy rồi sao?”, Tần Hạo cười nói.

Đường Kiều hơi khó xử: “Một chút thôi! Em ngại lắm, cậu ta theo đuổi em lâu lắm rồi”.

“Hả? Bao lâu rồi?”, Tần Hạo tò mò hỏi.

Đường Kiều giơ ba ngón tay lên, khẽ nói: “Ba năm rồi, từ khi em mới vào học, rồi tình cờ gặp nhau, thế là bắt đầu!”

Phụt!

Tần Hạo suýt phụt cười, nhưng nghe câu nói đó mới khoái làm sao!

“He he, vẫn là anh đẹp trai hơn mà. Ba năm là gì chứ? Chúng ta từ lúc quen tới giờ chưa tới ba tuần!”, Tần Hạo đắc ý tiến tới ôm cái eo thon nhỏ, mềm mại của Đường Kiều.

Hành động thân mật như thế này thường rất hay gặp trong trường đại học nên cũng không ai để ý.

Nhưng nếu đối tượng là một nhân vật nổi tiếng như Tần Hạo thì lại khác.

Nhanh chóng có người phát hiện ra tình huống bất thường.

“Woa, đó không phải là Tần Hạo sao? Ôm bạn gái đi dạo vườn trường kìa, ngầu quá!”

“Ấy, cô nàng đó sao trông quen thế?”

“Mẹ ơi, là Đường Kiều kìa!”

“Đường Kiều là ai thế?”

“Đường Kiều mà cậu cũng không biết à? Khinh cậu mười lăm giây! Đường Kiều là hoa khôi trong khoa chúng ta. Đương nhiên trong mắt tôi thì cô ấy hơn một nước so với năm hoa khôi vườn trường!”

“Ấy, ghê gớm vậy cơ à? Vậy tại sao không phải là sáu bông hoa nhỉ?”

“Cậu thì hiểu đếch gì? Nữ thần Đường Kiều quá khiếm tốn, lại dễ xấu hổ. Vì vậy không nổi tiếng, không có tiếng tăm như năm người kia!”

“Nói lắm vậy có tác dụng gì chứ? Chẳng phải Đường Kiều cũng ngả vào lòng người khác rồi sao? Mẹ kiếp, rốt cuộc tên Tần Hạo này làm gì mà mấy đại mỹ nhân của trường mình đều dây dưa với cậu ta vậy? Làm cái quái gì mà người đẹp đều ngã vào lòng cậu ta thế chứ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK