Mục lục
Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi quay về, Đồng Hướng Quân lập tức chạy tới phòng làm việc của quản lý Liêu Chí Bằng. Anh ta bỏ qua luôn tổ trưởng tổ 9 Lục Tiểu Nha, đi tố cáo thẳng với quản lý.

“Quản lý, tôi có một vấn đề cần báo cáo với anh. Sự việc có liên quan tới một nhân viên mới của tổ 9 chúng tôi”.

Vừa bước vào, Đồng Hướng Quân đã vào thẳng vấn đề.

Liêu Chí Bằng đang vùi đầu ghi ghi chép chép. Nghe thấy vậy, anh ta ngẩng đầu nhìn Đồng Hướng Quân rồi lại cúi xuống, hỏi: “Chuyện gì, nói đi?”

Đồng Hướng Quân lập tức lên tiếng: “Cái anh Tần Hạo mới tới tổ 9 chúng tôi ấy. Gần đây hết sức vô lý. Đi làm thì đi muộn, tan làm thì nghỉ sớm, còn nữa, trong giờ làm việc còn chuồn ra ngoài”.

Liêu Chí Bằng vốn đang viết báo cáo, nghe thấy cái tên Tần Hạo thì không khỏi giật mình. Đây chẳng phải là thằng cha được Tổng giám đốc Lâm chống lưng sao?

Ngay cả khi anh ta đang viết báo cáo mà cũng dám làm phiền, Đồng Hướng Quân chán sống rồi chắc?

Đương nhiên Liêu Chí Bằng không nói thẳng thừng ra như vậy. Vì theo như chế độ quy định thông thường thì Đồng Hướng Quân phản ánh không có gì là sai cả!

“Hướng Quân này, có khi là hiểu lầm đấy. Cậu còn không rõ công việc của bộ phận kinh doanh sao? Trong giờ đi làm, ra ngoài tiếp khách là chuyện thường ngày ở huyện, không thể vì cậu ta ra ngoài mà nói là người ta trốn làm được?”

Liêu Chí Bằng thực sụ không muốn dây dưa vào cha nội Tần Hạo, càng không muốn đắc tội với Tổng giám đốc Lâm nên mới mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Mà nếu không bỏ qua được thì cũng phải tìm cách dàn xếp ổn thỏa.

Đồng Hướng Quân nghe thấy vậy thì ra vẻ nghiêm túc: “Không thể nào. Anh ta mới làm chính thức được có mấy ngày, làm gì có chuyện đã có khách hàng cần anh ta đích thân tiếp đãi chứ? Mà nếu có khách hàng thật thì cũng nên để nhân viên cũ cùng anh ta đi tiếp khách mới phải!”

Liêu Chí Bằng bỗng cảm thấy đau đầu, gặp phải đúng cái tên thích vạch lá tìm sâu này. Thật không biết là bị sao chổi bám theo từ kiếp nào nữa.

“Ờ, mà chuyện cậu nói là của ngày hôm nào đấy?”

Liêu Chí Bằng đành phải tiếp lời.

Đồng Hướng Quân tưởng rằng quản lý sẽ nghiêm túc xử lý bèn vội vàng nói: “Mới hôm nay ạ. Tôi tận mắt nhìn thấy. Sáng sớm nay, anh ta chưa tới phòng làm việc, không cả tham gia họp. Một nhân viên vô phép vô tắc như vậy thật không ra thể thống gì!”

Liêu Chí Bằng cảm thấy không vui: “Sao tôi lại nghe nói nhân viên mới Tần Hạo biểu hiện tốt lắm? Tôi nói này Đồng Hướng Quân, có phải là cậu có ác cảm với nhân viên mới không?”

“Tôi thì có ác cảm gì được chứ? Ha ha, đúng! Đúng là tôi có ác cảm với anh ta. Tôi có ác cảm khi có người được hưởng nhiều đặc quyền hơn người khác. Anh ta dựa vào cái gì mà không tham gia họp, đi muộn về sớm trốn làm còn đám nhân viên thật thà chúng tôi thì phải ngoan ngoãn tuân thủ quy định của công ty chứ? Tôi thấy không công bằng!”

Đồng Hướng Quân nói hùng hổ lắm, giống như Bao đại nhân tái thế vậy.

Liêu Chí Bằng sầm mặt, lạnh lùng nói: “Hướng Quân à, tôi rất bận. Sau này, với chút chuyện cỏn con này, cậu gặp và giải quyết với tổ trưởng các cậu là được. Đừng có chuyện gì cũng phản ánh tới tôi. Dù sao đây cũng là vấn đề trong nội bộ của tổ các cậu!”

Đồng Hướng Quân lập tức nói: “Vô ích thôi, tổ trưởng Lục Tiểu Nha vốn chẳng quan tâm tới chuyện này. Cô ấy cũng cũng rất thiên vị tên Tần Hạo đó, coi thường kỷ luật của công ty!”

“Ha ha, được rồi. Tôi biết rồi. Cậu ra ngoài trước đi!”

Liêu Chí Bằng cảm thấy thật lo lắng về chỉ số EQ của người này. Lãnh đạo đã nói rõ là không muốn lo chuyện bao đồng mà anh ta cứ dính lấy. Thật đau đầu hết sức.

Loại người như này thật khiến người khác mệt mỏi.

Đồng Hướng Quân nhìn chăm chăm Liêu Chí Bằng một hồi lâu. Cuối cùng cảm thấy quản lý sẽ không quan tâm tới chuyện này nên đành phải nói: “Vậy tôi đi phản ánh với tổ trưởng xem sao!”

“Ừ, đi đi!”

Liêu Chí Bằng gật đầu, tiếp tục vùi đầu xử lý công việc của mình.

Đồng Hướng Quân quay người rời khỏi phòng làm việc. Anh ta đi tìm Lục Tiểu Nha.

Bên trong phòng làm việc của tổ 9.

“Anh ngậm miệng lại cho tôi!”

Lục Tiểu Nha đập bàn, khiến những người có mặt câm như hến, không dám cả thở mạnh.

Đồng Hướng Quân còn bị dọa sợ hơn. Không thể phủ nhận, khí thế của lão bà bà này vô cùng đáng sợ. Bình thường còn đỡ, một khi nổi giận thì sát khí hừng hực, trấn áp cả đám đông trong nháy mắt.

Chỉ nghe thấy Lục Tiểu Nha nói rằng: “Đồng Hướng Quân, anh có thời gian lo chuyện bao đồng thì chi bằng đi học hỏi những những viên có thành tích tốt ấy. Một tháng anh không chốt nổi một đơn hàng mà còn mặt mũi đi tố cáo với tôi à?”

Đồng Hướng Quân tái mặt, tức muốn xì khói.

Nhưng chẳng ai dám nói chuyện lớn tiếng chứ đừng nói là phản bác.

Lục Tiểu Nha chỉ thẳng vào mặt anh ta và mắng: “Đố kỵ vì người ta có thành tích tốt phải không? Người ta làm được, sao anh thì không? Người ta còn mới vào làm thôi đấy! Anh có tư cách gì mà bày đặt nói tốt xấu ở đây? Trong mắt Lục Tiểu Nha tôi có thành tích thì cái gì cũng tốt hết. Còn không, dù anh có cần mẫn lao động lau đến mòn cái sàn nhà cũng vô dụng. Tổ 9 không nuôi loại người vô dụng!”

Mặt Đồng Hướng Quân đỏ au nhưng vẫn giữ thái độ ngang ngạnh: “Anh ta không tuân thủ quy định của công ty, không phải là một nhân viên gương mẫu, dù có là mèo mù với cá rán thì cũng vô tác dụng mà thôi!”

“Vậy sao? Vậy anh nói xem. Tần Hạo đã không tuân thủ cái gì?”

Lục Tiểu Nha điên máu, nghiến răng hỏi.

Đồng Hướng Quân bắt đầu liệt kê ra một loạt.

“Thứ nhất, anh ta đi muộn về sớm!”

Vừa nói xong, Lục Tiểu Nha lập tức cười lạnh lùng: “Ha ha, lẽ nào anh không biết, ngoài việc là nhân viên của bộ phận kinh doanh thì Tần Hạo còn là tài xế của Tổng giám đốc Lâm sao? Trừ khi ý của anh là ngày nào Tổng giám đốc Lâm cũng phải tới họp vào buổi sáng giống như các anh? Sau đó khi tan làm, Tổng giám đốc Lâm cũng phải tới phòng kinh doanh đợi Tần Hạo? Anh muốn như vậy phải không?”

Việc Tần Hạo làm tài xế cho Lâm Vũ Hân đã không còn là bí mật. Phần lớn mọi người đều biết.

Đồng Hướng Quân tái mặt, anh ta nào dám động tới Tổng giám đốc Lâm.

“Thứ hai, trong giờ làm việc trốn làm!”

Lục Tiểu Nha lạnh giọng nói: “Hôm nay anh có nhìn thấy anh ta trốn làm à?”

“Chứ sao? Khoác vai một người đàn ông khác ra ngoài, chắc chắn người kia không phải là nhân viên công ty chúng ta!”

Đồng Hướng Quân nói với giọng chắc nịch.

Lục Tiểu Nha cười, khiến người khác ớn lạnh. Cô ấy không nói gì, chỉ cầm điện thoại gọi, rồi sau khi nói vài câu thì cúp máy.

“Anh có biết hôm nay Tần Hạo ra ngoài với ai không? Anh có biết người đàn ông đó là ai không?”

Lúc Tiểu Nha mất hết kiên nhẫn.

Đồng Hướng Quân giật mình. Hình như anh ta nghĩ ra điều gì đó.

Rồi bỗng nhiên anh ta cảm thấy không ổn.

Quả nhiên, Lục Tiểu Nha cười lạnh lùng nói: “Người đó chính là ông chủ Vương. Là khách hàng VIP đang hợp tác cả tỷ đồng với công ty chúng ta. Mỗi lần anh ta đến công ty, đều do đích thân Tổng giám đố Lâm tiếp đón. Nhưng lần trước, trong cuộc họp công ty đã đặc biệt đề cập tới. Anh biết ai đã chốt được vị khách hàng này không?”

“Không phải là…Tần Hạo đấy chứ?”

Sắc mặt Đồng Hướng Quân trông vô cùng khó coi. Anh ta cảm thấy mình chẳng khác gì thằng hề

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK