Hai người Tần Hạo và Lâm Vũ Nghi càng cảm thấy kỳ lạ, Lâm Vũ Hân thì chẳng giải thích gì cả.
Lâm Vũ Nghi ngạc nhiên kéo chị gái qua một bên, nói nhỏ: “Chị, chị làm sao thế?”
"Chẳng sao cả!”
Lâm Vũ Hân không nói nhiều, biểu cảm vẫn lạnh lùng hết sức.
Người đẹp lạnh lùng này thật khiến người ta đau đầu, Tần Hạo cũng không hỏi nhiều, chỉ đứng một bên chờ đợi.
Một lát sau đã tới số thứ tự của họ.
Lúc này Lâm Vũ Hân mới đi tới bên cạnh Tần Hạo, nói: “Đi thôi!”
“…”
Tần Hạo và Lâm Vũ Nghi trố mắt nhìn.
Lâm Vũ Hân điềm nhiên nói: “Không phải anh bị thương sao? Đi kiểm tra đi!”
Tần Hạo sững sờ.
Nhìn dáng vẻ tỏ ra lạnh lùng nhưng ánh mắt lại rất quan tâm của Lâm Vũ Hân, anh bỗng cảm thấy thật ấm áp.
“Không cần đâu, tôi không sao!”
Tần Hạo đứng dậy, luống cuống không biết nói gì, đành cười khan hai tiếng.
“Có thật là không sao không?”, hình như Lâm Vũ Hân vẫn không an tâm bèn hỏi.
Tần Hạo vỗ ngực, nói: “Thật mà, không cần kiểm tra đâu!”
Đôi mắt Lâm Vũ Hân trở nên sắc lạnh: “Vậy hai người lừa tôi đúng không?”
“…”
Tần Hạo và Lâm Vũ Nghi xấu hổ cúi đầu.
Lâm Vũ Hân không nói gì, chỉ quay người bỏ đi.
Hai người đi theo sau, ngại chết đi được.
"Tại cô cả đấy, tôi không sao mà cứ bắt giả vờ là bị thương”.
Tần Hạo tức giận trừng mắt với cô nàng tinh ranh Lâm Vũ Nghi.
Lâm Vũ Nghi khó chịu, trợn mắt nhìn anh: “Ai bảo anh ngốc, không biết vào đó giả bộ bị thương, tùy tiện đối phó một chút chứ, giờ bị vạch mặt lại còn trách tôi à, hứ!”
"Giờ thì tốt rồi, lạnh lùng hơn rồi kìa!”
Tần Hạo thở dài.
Lâm Vũ Nghi bật cười, nói nhỏ: “Cũng không hẳn, anh nhìn xem, chị vẫn còn quan tâm tới anh lắm, biết anh bị thương là lập tức đưa anh tới bệnh viện, còn lấy số thứ tự cho anh kìa!”
“Hi hi!”, Tần Hạo cười.
Đúng thật, Lâm Vũ Hân ngoài lạnh trong nóng khiến anh thấy cảm động ghê.
Về tới nhà, Lâm Vũ Hân không trở về phòng mà ngồi xuống sopha xem tạp chí.
Lâm Vũ Nghi trở nên yên lặng hơn nhiều khi có chị gái, cô chẳng nói gì nhiều.
Ba người ăn đơn giản.
Lúc ăn cơm, Lâm Vũ Hân đột nhiên nói: “Chúng ta chuyển vào trong trường ở đi!”
“Hả? Tại sao?”
Lâm Vũ Nghi kinh ngạc, cảm thấy bất ngờ, vội vàng hỏi: “Đang yên đang lành sao lại chuyển vào ở trong trường? Em không muốn, đó là nơi người có thể ở được sao? Vừa bẩn vừa bừa bộn, hơn nữa còn ồn ào, chẳng ngủ được!”
"Tùy em, chị quyết định chuyển vào ở nội trú rồi, ngày nào cũng đi đi về về phiền phức quá!”
Lâm Vũ Hân đặt đũa xuống, đứng dậy rót nước, định trở về phòng.
Lâm Vũ Nghi ngây người, cô ấy biết tính cách của chị mình, một khi đã quyết định thì không ai có thể khuyên can được, cũng không thể thay đổi được quyết tâm của chị ấy.
Nhưng điều khiến cô ấy thấy kỳ lạ là chị thật sự sợ phiền phức sao?
“Ồ, em biết rồi, có phải chị sợ đám người Lý Vạn Niên lại gây phiền phức cho Tần Hạo không? Hi hi, không sao đâu, Tần Hạo là ai chứ? Anh ấy là vệ sĩ của chúng ta, làm vệ sĩ mà còn sợ người khác gây phiền phức sao?”
Lâm Vũ Nghi đảo mắt, hình như lại nghĩ ra điều gì nên cảm thấy vui mừng.
Lâm Vũ Hân chẳng thèm suy nghĩ, nói ngay: “Lần này không có chuyện gì, nhưng sau này thì sao? Chẳng biết anh ta sẽ còn làm gì, tới lúc đó mà ầm ĩ lên thì sẽ khó xử lý lắm!”
“Ấy, chị quan tâm tới anh ấy như vậy cơ à, anh ấy chỉ là vệ sĩ của nhà ta thôi mà. Vệ sĩ chẳng phải luôn đánh đánh đấm đấm sao, chị quan tâm tới sự an toàn của anh ấy thế cơ à?”, Lâm Vũ Nghi cười he he nói.
Lâm Vũ Hân ngạc nhiên một lúc rồi mới biết là mình bị hớ nhưng đã không còn kịp nữa, khuôn mặt cô trở nên lạnh băng: “Đó là chuyện của anh ấy, không liên quan tới chị, chị chỉ không muốn bỏ ra nhiều tiền thuê vệ sĩ như vậy mà chẳng được lợi lộc gì. Thôi không nhiều lời với em nữa, em có chuyển hay không thì tùy, không chuyển thì cứ ở đây cùng anh ấy, vừa hay cô nam quả nữ, cũng không có ai cản đường, muốn làm gì thì làm!”
Nói xong, Lâm Vũ Hân lên lầu vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Lâm Vũ Hân ngồi trên giường, tức giận chộp gối đập mạnh vài cái liên tiếp, hận mình sao không cẩn thận, để lộ ra ngoài vẻ rất quan tâm tới anh ấy.
“Sao mình có thể quan tâm tới tên khốn đó được chứ! Tên đó còn đáng ghét hơn cả Lý Vạn Niên, một tên mê gái, còn đi hẹn hò với con bé Vương Tú Quân nữa chứ…”
Một mình Lâm Vũ Hân ở trong phòng bực bội, còn Lâm Vũ Nghi thì dương dương tự đắc vỗ vai Tần Hạo, nói: “Nghe thấy chưa, chị tôi hết sức quan tâm tới anh đấy, tên ăn trộm, anh nên biết quý trọng đi. Chị tôi ít khi quan tâm tới người khác lắm, ngoài tôi ra, trước giờ chị chẳng nhìn thẳng vào ai đâu!”
Tần Hạo ngượng ngùng cười: “Vừa rồi cô ấy nói chuyện của tôi không liên quan gì tới cô ấy, đấy cũng là quan tâm à?”
“Về điều này thì anh không hiểu rồi, con gái ấy mà, miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo!”
Lâm Vũ Nghi làm ra vẻ hiểu biết, giáo huấn Tần Hạo.
“Thật sao?”
Tần Hạo cười nhìn cô ấy: “Vậy còn cô, cô có quan tâm tới tôi không?”
“Đương nhiên tôi quan tâm tới anh rồi, tôi không chỉ quan tâm mà còn yêu anh nữa, yêu vô cùng tận! He he, không phải vừa rồi tôi nói rồi sao, con gái toàn nói một đằng nghĩ một nẻo thôi!”
Lâm Vũ Nghi nói đùa, đúng là cái gì cô ấy cũng dám nói.
Tần Hạo kích động: “Vậy sao, vậy thì tôi thấy cảm động quá, hiếm khi có người quan tâm tôi, yêu thương tôi, vậy tôi có nên trao thân không nhỉ?”
“Tin lời đàn ông thì heo nái cũng biết leo cây, ha ha, đi chỗ khác chơi đi, đừng làm phiền tôi chơi game nữa!”
Lâm Vũ Nghi nói lật mặt là lật mặt ngay được, không báo trước gì cả.
Tần Hạo cười bất lực.
Lúc này điện thoại đổ chuông, Tần Hạo nhìn xem thì là Chu Nghị gọi tới.
“Alo, có việc gì không?”
Thấy Tần Hạo nhận điện thoại, Lâm Vũ Nghi giả vờ chơi game nhưng không nhập tâm mà vểnh tai lên nghe xem là nam hay nữ. Cô nổi tính tò mò nên cứ treo game liên tục.
Chu Nghị vẫn chưa quên lời hứa mời Tần Hạo ăn cơm, thế là gọi hẹn.
"Lần sau đi, tôi mới ăn xong!”
“Không cần thật mà, cậu khách sáo quá… Thế à, vậy cũng được, nửa tiếng nữa tôi có mặt!”
Tần Hạo tắt máy, ngẩng đầu thấy Lâm Vũ Nghi đang cười híp mắt nhìn mình khiến anh giật nảy: “Cô làm gì vậy? Nghe trộm điện thoại của tôi à!”
“Ăn nói thành thật, là nam hay nữ? Mời anh ăn cơm à?”
Lâm Vũ Nghi làm ra vẻ nếu anh không nói thì tôi sẽ dùng cực hình.
Tần Hạo đành phải trả lời: “Là nam, Chu Nghị, cô có quen không?”
"Chu Nghị, biết chứ, nhà anh ta giàu lắm, cũng từng hợp tác với công ty của bố tôi. He he, anh không biết đâu, trước đây bố từng có ý làm mai cho chị tôi và anh ta thành một cặp đấy!”
Hình như Lâm Vũ Nghi nhớ tới chuyện gì buồn cười nên vừa nói vừa tủm tỉm.
Tần Hạo kinh ngạc nói: “Không phải chứ? Tôi thấy thằng nhóc đó cũng được đấy, nhà lại giàu, còn từng hợp tác với bố cô, vậy tốt quá còn gì, môn đăng hộ đối, sau này sao lại không thành vậy?”