Mục lục
Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thế nào? Tao sẽ đập mày ra bã đến nỗi bà nội mày cũng không nhận ra. Anh em, lên cho tao!”

Thất Lang vừa vẫy tay, đám đàn em đằng sau đã gào thét xông lên. Ở Đại học Trung Hải, hắn ta là một tay ma lanh, bình thường hắn cũng hay bắt nạt các bạn học cho nên việc hôm nay hắn làm cũng chỉ là "ngựa quen đường cũ".

Tần Hạo đang chuẩn bị phản công thì đột nhiên, đầu hẻm vọng tới một giọng nói.

"Này, làm gì thế hả?"

Giọng nói này nghe có chút quen thuộc!

Tần Hạo liếc nhìn người đang đi tới. Quả thực khá quen mắt, chỉ là nhất thời anh không thể nhớ ra đã gặp ở đâu!

Nhưng đám Thất Lang khi nhìn thấy người đó đều sợ hết hồn. Thất Lang vội xun xoe chạy tới bên cạnh người kia, nịnh nọt nói: "Ai da, đây không phải anh Pháo sao? Cơn gió nào cuốn anh đến đây thế nào? Đúng là trùng hợp quá mà!"

Anh Pháo?

Giờ Tần Hạo mới nhớ ra, đây chẳng phải kẻ lần trước gây rắc rối cho mình rồi bị Vương Tú Quân cho một bài học nên thân hay sao?

Được rồi, loại người thấp kém như thế này mà Thất Lang cũng phải bợ đỡ, đúng là cá mè một lứa.

"Trùng hợp cái đầu cậu, lần này tôi đến là để cứu cậu đấy, có phải cậu mù rồi không? Vị đại ca này mà cậu cũng dám chọc vào à? Tôi nhìn thấy anh ấy còn phải đi đường vòng, nếu không tránh được thì còn phải chào hỏi, gọi một tiếng "anh", thế mà cậu dám cho người vây đánh? Chán sống rồi sao?"

Anh Pháo tức giận mắng một tràng, khiến cho tên Thất Lang kia mặt biến sắc. Có điều, nghe lời anh Pháo, hắn ta có chút xem thường.

Dù gì cũng là học sinh cùng trường, Thất Lang cho rằng anh Pháo không hiểu về Tần Hạo bằng hắn. Hắn đã điều tra rồi, Tần Hạo chẳng có ô dù gì cả. Trước đây anh ở bên cạnh Vương Tú Quân nên không ai dám động tới. Giờ hai người họ chia tay rồi thì anh chẳng là cái đinh gì cả!

Thấy vẻ mặt của Thất Lang, anh Pháo càng điên tiết hơn. Anh Pháo cho hắn một bạt vào đầu, giận dữ nói: "Mày vẫn không tin đúng không? Được rồi, cứ coi như tao chưa khuyên răn gì. Mày đang làm gì thì cứ tiếp tục đi, tao đi trước!"

Anh Pháo nói rồi liền đưa theo đám tay chân của mình chuồn thẳng, bởi vì lúc này anh ta đã nhìn thấy Tần Hạo đang bước về phía mình, nếu không chuồn ngay thì sẽ không kịp nữa.

Thất Lang vừa quay đầu lại thì thấy Tần Hạo đã áp sát, vẻ mặt như cười như không nhìn hắn. Thất Lang bỗng chốc cảm thấy máu nóng dồn lên não nên không e ngại gì nữa mà xông lên phía trước hét lớn: "Tao không tin, giã nó cho tao!"

Đám lâu la kia đều là người của Thất Lang, thực ra có một số người cảm thấy làm như vậy là không thỏa đáng lắm nhưng tất cả anh em đều xông lên, một mình lạc quẻ thì còn ra thể thống gì?

Một đám người đông như tổ ong vò vẽ xông lên, Tần Hạo sờ sờ mũi, trong lòng thấy rất nực cười.

Bịch!

Bịch!

Bịch!

Tần Hạo cực kỳ ung dung, còn đám lâu nhâu kia thì bị hạ gục nằm la liệt dưới đất. Tần Hạo giẫm lên người Thất Lang, anh châm một điếu thuốc, cười nói: "Tam Pháo nói rất có lí, sao mày lại không nghe lời?"

"Ối, ối, dù gì cũng là bạn học, chúng tôi biết sai rồi, niệm tình chúng ta là bạn cùng trường mà tha cho chúng tôi một lần được không?"

Tần Hạo vốn nghĩ Thất Lang này là kiểu người lì lợm chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, rất khó dạy dỗ. Nhưng thật không ngờ, anh mới nói có một câu đã dọa cho hắn sợ vãi ra quần, cầu xin tha mạng.

"Xí, đúng là không có chút nghĩa khí nào. Nếu mày là một nam tử hán dám chơi với tao đến cùng thì tao sẽ tha cho mày. Nhưng nếu mày cất tiếng cầu xin, tao càng không tha cho mày!"

Tần Hạo mượn lời của Lỗ Trí Thâm trong Thủy Hử, giẫm mạnh thêm chút nữa, khiến cho Thất Lang kêu lên thảm thiết.

Đám tay chân của Thất Lang tên nào tên nấy đực cả ra, sợ tái mặt, chỉ lo ông nội kia chuyển hướng sang nhắm vào họ. Tên nào tên nấy co rúm lại, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Giày vò Thất Lang một hồi, Tần Hạo cảm thấy không còn gì thú vị nên bỏ chân xuống, lạnh lùng nói: "Lần sau còn để tao nghe tin mày bắt nạt bạn bè thì tao bẻ xương mày, mày tin không?"

"Tôi tin, tôi tin, tôi không dám bắt nạt họ nữa, xin đại ca yên tâm!", Thất Lang vội vã hứa hẹn.

Đối với mấy kẻ rác rưởi như thế này, Tần Hạo xử lý mà không tốn chút sức lực nào. Anh phẩy tay ý bảo bọn chúng mau cút đi.

Ăn xong một bữa cơm, trở về trường xong Tần Hạo lại về ký túc xá ngủ một giấc đã đời. Sau đó lại ngồi bốc phét với mấy tên cùng ký túc, những ngày tháng này mới yên bình nhàn hạ làm sao.

Đợi đến tối, có lúc Lâm Vũ Nghi sẽ chủ động hẹn anh ra ngoài đi dạo phố hay xem phim gì đó khiến những người xung quanh họ đều rất ngưỡng mộ.

Cũng chỉ có Tần Hạo biết anh chưa từng làm gì cả. Đến giờ, thậm chí cả tay Lâm Vũ Nghi anh còn chưa nắm. Đương nhiên nếu nói ra điều này sẽ chẳng ai tin.

Ba tên bạn cùng phòng 518 tán gái đều nhờ sách lược của Tần Hạo. Loại cao thủ tình trường này mà lại đơn thuần như vậy sao? Đến ma quỷ cũng không tin được!

Những ngày tháng yên bình này kéo dài không tới hai tháng, cuối cùng cũng đã đến lúc nghỉ hè.

Lâm Vũ Nghi thu dọn đồ đạc rồi về nhà, Tần Hạo nhận được điện thoại, Lâm Vũ Hân hẹn gặp mặt anh ở nhà của cô.

Cho nên, Tần Hạo đành phải tiện đường đưa Lâm Vũ Nghi về nhà.

Vừa vào trong căn biệt thự đã thấy Lâm Vũ Hân mặc một bộ đồ công sở nhìn có vẻ rất gọn gàng và trưởng thành nhưng không làm mất đi vẻ mềm mại, gợi cảm. Bộ đồ còn tôn lên đường cong tuyệt mỹ của cô.

Thật không hổ danh là người đẹp nhất trong số năm hoa khôi của Đại học Trung Hải, xinh đẹp đến nỗi khiến người ta ngẩn ngơ.

"Về rồi à!", đôi mắt xinh đẹp của Lâm Vũ Hân như sáng lên. Nhìn thấy Tần Hạo, ý cười trong mắt cô càng hiện rõ.

Điều này thật không khoa học chút nào!

Tần Hạo ngửi thấy mùi gì đó rất bất thường, Lâm Vũ Hân sao lại cười vui vẻ như vậy chứ? Chắc chắn là có âm mưu gì đó! Ngày thường cô gái này lúc nào mặt cũng xịu mặt ra, vậy mà hôm nay lại cười vui vẻ như vậy, chắc chắn là có điều gì đó bất thường.

Quả không ngoài dự đoán, Lâm Vũ Hân lấy từ trong túi ra một tập tài liệu, cười tươi rói nói: "Còn đứng trơ ra đó làm gì? Qua đây ngồi đi! Tôi đặc biệt chuẩn bị cho anh một hợp đồng mới, anh chỉ việc ký tên thôi!"

"Hả?"

Tần Hạo bỗng chốc bần thần.

Không biết hai cô gái này lại muốn làm gì?

Lâm Vũ Hân đột nhiên nói tiếp: "Hàng ngày anh ở trong ký túc xá cũng chẳng làm gì, anh không thấy nhạt nhẽo sao? Anh đang lãng phí thời gian của mình đấy!"

Tần Hạo bĩu môi đáp: "Ban đầu khi ai đó lừa tôi tới trường ở thì không nói như vậy!"

Mặt Lâm Vũ Hân ửng đỏ, có chút ngại ngùng. Thực sự, lúc đầu cũng chính cô là người ép Tần Hạo đến trường ở, vậy mà giờ lại nói như vậy thì quả đúng là không hợp lí".

Có điều, như vậy cũng không làm khó được cô.

Lâm Vũ Hân nổi nóng, trách móc Tần Hạo: "Tôi bảo anh tới trường ở là vì muốn tạo điều kiện cho anh đi học, đi cải tạo. Sau này tốt nghiệp rồi anh có thể tìm được một công việc danh giá, nuôi sống bản thân, cống hiến cho xã hội chứ đâu có phải như anh bây giờ. Cả ngày chỉ chơi rồi ăn rồi nằm chờ chết, chẳng học được cái gì cả!"

"Đâu có, tôi có học mà!", Tần Hạo bất mãn trả lời.

Lâm Vũ Hân cười đáp: "Vậy được, nếu cuối kì mà anh qua được hết môn thì anh có thể học tiếp. Nếu còn nợ môn thì thôi khỏi học nữa, rời khỏi trường đi, tôi sắp xếp cho anh một công việc!"

"Hả?"

Lâm Vũ Nghi đứng nghe nãy giờ cuối cùng cũng hiểu được dụng ý của chị. Đây chẳng phải là muốn cướp người sao?

Lâm Vũ Nghi lập tức bất mãn ra mặt đáp: "Chị, chị có ý gì vậy? Tần Hạo đang ở trường học rất tốt mà, sao lại bắt anh ấy rời trường chứ? Chị không biết một tấm bằng tốt nghiệp quan trọng với anh ấy thế nào sao? Chị làm như vậy sẽ hại cả đời anh ấy".

Lâm Vũ Hân đáp: "Ôi chao, chị thấy có mà em lưu luyến anh ấy thì có? Ha ha, đừng tưởng chị không biết hai người ở trường chịu khó hẹn hò như thế nào nhé. Thế nào, làm như vậy ảnh hưởng đến việc phát triển tình cảm của hai người sao?"

Mặc dù biết em gái mình thích Tần Hạo nhưng Lâm Vũ Hân vẫn không kìm được mà cảm thấy chua xót trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK