Nếu như đối với Tử Nhược, đối với Đoan Mộc Tình, anh đều dịu dàng, cưng chiều như vậy, còn sự dịu dàng và thương yêu mà anh dành cho cô, luôn luôn cũng chỉ là diễn kịch. . . . . .
Lẳng lặng tựa vào lòng ngực anh, rõ ràng cách anh gần như vậy, nhưng lại cảm thấy giữa bọn họ vĩnh viễn không thể vượt qua khoảng cách đó. . . . . .
Gió đêm luồn vào mái tóc dài của cô, nhưng lại không cuốn đi nỗi buồn dai dẳng từ đáy lòng cô.
——— —————— Tuyến phân cách của cô nàng Mèo ——— ————————
Đi theo Mạc Lãnh Tiêu lên xe, nhìn xe chạy trên con đường xa lạ, anh không nói lời nào, Thanh Thần cũng không mở miệng, hai người cứ im lặng, ôm trong lòng tâm sự của mỗi người.
Cho đến khi xe dừng lại, bốn phía có tiếng người huyên náo, cuối cùng làm cho Thanh Thần hoàn hồn.
Đi theo Mạc Lãnh Tiêu xuống xe, trong lòng Thanh Thần rối rắm dừng lại trong nháy mắt: “Nơi này chính là Lễ trăng sáng trên đảo Bali sao?” Con ngươi xinh đẹp trong suốt mở to, con ngươi đã hiện lên ánh sáng hiếm thấy: “Thật sự là phố trăng sáng!”
Trong truyền thuyết, trời tối hòn đảo nhỏ này sẽ cực kỳ náo nhiệt, điều này có thể so với Miếu Nhai ở Hongkong. . . . . . Cho đến nay, Thanh Thần đều rất muốn đến.
Chỉ là người ở đây rất đông, âm thanh cũng rất huyên náo, cô biết Mạc Lãnh Tiêu không thích và không quen với không khí nơi đây, cho nên, dù trong lòng mình muốn, cô cũng chưa bao giờ nói với anh.
Không nghĩ tới, anh cư nhiên mang theo mình đến. . . . . .
Cái này là Đoan Mộc Tình nói cho anh biết sao?
Trong đầu không ngừng suy nghĩ, nhưng rốt cuộc mới vừa tròn mười, tuổi còn bé, đè nén quá lâu Thanh Thần hoàn toàn bị náo nhiệt trước mắt hấp dẫn, người đàn ông bên cạnh không phải còn đang tức giận, đôi tay nhỏ bé không kịp chờ lôi kéo anh, đã vào trong bể người này rồi.
Mạc Lãnh Tiêu không từ chối, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, ngược lại vì cô tự nhiên lộ ra cử chỉ, cởi bỏ đi phần nào lạnh lùng.
“Trước kia em đi qua khu phố Hương Cảng, anh biết không? Chính là chỗ Lưu Đức Hoa diễn Miếu Nhai Thập Nhị thiếu còn có. . . . . . Lưu Thanh Vân, Viên Vịnh Nghi mới diễn chuyện tình ở nơi này.” Thanh Thần như là một cô gái nhỏ ăn phải đường, hưng phấn trên khuôn mặt không mất đi.
Lúc nhỏ, thật sự cô không có ít xem phim truyền hình Hongkong đâu, từng thấy qua cảnh đẹp Miếu Nhai trong phim ảnh tràn đầy mới lạ, sau này, cô và người nhà di dân đến thành phố Y, vốn cho là mình không có cơ hội đi Hongkong.
Cũng may có một lần trường học Tô Họa Niệm hoạt động sôi nổi, cô mượn cơ hội này, cùng Tô Họa Niệm cùng nhau đến Hongkong đi dạo.
Cô muốn Mạc Lãnh Tiêu cần phải ngoại giao nhiều hơn, cho nên đối với ông bà, chưa chắc biết rõ Hongkong, huống chi, anh. . . . . . Lớn hơn mình rất nhiều tuổi, cho nên cô giới thiệu phải cặn kẽ, minh tinh cũng nói hơi già một chút, mới có thể làm cho anh đồng tình được chứ?
Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của cô, Mạc Lãnh Tiêu chỉ nhếch mép một cái, trong giọng nói cẩn thận của cô, đương nhiên anh biết.
Mặc dù, từ nhỏ cuộc sống của anh luôn ở châu Âu, nhưng lão già trong nhà cũng để cho anh chịu không ít khổ cực, lúc còn học trung học, anh chỉ có một cái balo đi hơn nửa Trung Quốc.
Dù sao nơi đó mới là quê hương của anh, đừng nói Hongkong, Đài Loan, ngay cả phần lớn đô thị nơi đất liền, anh quen thuộc hơn so với rất nhiều dân địa phương nơi đây.
Ánh mắt rơi xuống bàn tay nhỏ bé của cô đang dắt tay anh, nắm bằng cả hai tay làm cho khóe miệng Mạc Lãnh Tiêu mở lớn vài phần, nhưng vẫn trầm mặc không nói gì.
Thấy anh không nói gì, Thanh Thần cũng không nổi giận, tự nhiên giới thiệu với anh: “Lãnh, anh biết không? Trăng sáng ở khu phố trên đảo này tuyệt không thua kém so với Miếu Nhai Hongkong nha. Rất nhiều phim Hàn đều thích hội tụ ở nơi này. . . . . . Anh biết 《 Chuyện xưa đảo Bali 》 chứ? Trong đó lấy nhiều cảnh ở đây lắm.”
Mạc Lãnh Tiêu nắm chặt bàn tay, lẳng lặng dắt cô đi dưới ánh trăng sáng trên đường.
Đây là lần đầu đến đảo Bali du ngoạn du khách phần lớn sẽ đến một trong những địa phương, kinh doanh bóng đèn dùng để chiếu sáng cả một khu phố.
“Không biết nơi này có thể giống Miếu Nhai như vậy hay không, còn có người cầm microphone đứng trên đường hát những bài hát Quảng Đông rất cũ!” Thanh Thần nghiêng mặt sang bên, nở nụ cười tươi với Mạc Lãnh Tiêu, hoàn toàn quên mất người đàn ông này vốn không cảm thấy hứng thú đối với chuyện này.
Ngoài dự đoán, Mạc Lãnh Tiêu cư nhiên gật đầu một cái với cô: “Dĩ nhiên, mọi thứ ở nơi này cùng với Miếu Nhai không kém bao nhiêu, có thể nói, phố trăng sáng là Miếu Nhai thứ hai.”
“Dạ?” Không biết là vì lời giải thích của Mạc Lãnh Tiêu đả động tới cô, người đã im lặng quá lâu chợt nói chuyện dọa cô sợ, dù sao vốn Thanh Thần rất hăng hái, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.
Nụ cười sáng lạn nơi khóe miệng kia, như có như không, con ngươi trong suốt không chớp theo dõi anh.
Đôi mắt đen không ngần ngại chút nào nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh đèn cực kỳ trong suốt làm cho Mạc Lãnh Tiêu có chút mất hồn.
Luôn biết rõ cô rất đẹp, chỉ là cô bé này mỗi lần bị hạnh phúc mê hoặc đều có thể làm cho anh khó có thể rời mắt.
Thanh Thần thấy anh lại nhìn cô chằm chằm không nói một câu, giống như ánh nhìn của cô, ánh mắt cô lóe lên, khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ đỏ ửng, xấu hổ buông tay anh ra, Thanh Thần im lặng đi về phía trước.
Cô rời đi làm cho bàn tay Mạc Lãnh Tiêu run lên, bỗng chốc anh kéo cô trở lại. . . . . .
“A. . . . . .” Hành động bất chợt làm cho Thanh Thần đụng vào lồng ngực anh, lồng ngực làm cho lỗ mũi cô cực kỳ đau, hốc mắt ửng hồng, Thanh Thần đỏ mặt, ngẩng đầu lên tức giận nhìn anh.
Trong lòng Mạc Lãnh Tiêu khẽ nguyền rủa một tiếng, vội vã cúi đầu cẩn thận xem xét tình hình của cô: “Rất đau?”
Kéo Thanh Thần trở về, bàn tay vẫn không buông cô ra, một cái tay khác của anh giơ lên giữa không trung.
“Đau.” Thanh Thần làm bộ đáng thương cau mũi một cái, trong giọng nói là ý vị nũng nịu: “Nếu như lỗ mũi xẹp thì làm thế nào?”
“Lỗ mũi xẹp, em cũng là người của tôi.” Không chút suy nghĩ, Mạc Lãnh Tiêu liền nói ra lời trong lòng.
Thời gian như ngừng lại, Thanh Thần lẳng lặng nhìn khuôn mặt lạnh lùng mà anh tuấn kia, Mạc Lãnh Tiêu cũng lẳng lặng nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người của cô.
Tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, bộ dáng cực kỳ giống tình yêu nam nữ cuồng nhiệt.
Ho nhẹ một tiếng, Mạc Lãnh Tiêu phá tan không khí quái dị này: “Nhiều người, đừng có chạy lung tung.”
Nhìn thấy cô cau mày vì bị đau, ngực của anh sốt ruột đập mãnh liệt. Thật ra thì anh nói không nên lời phần khẩn trương bắt cô trở lại là từ đâu mà có? Anh chỉ biết khi anh thấy cô chạy ra, anh không nghĩ gì chỉ muốn tóm cô trở lại.
Khóe miệng khẽ nâng nụ cười vẻ tự giễu, Mạc Lãnh Tiêu nhìn cô, trong lòng khi dễ mình: Mạc Lãnh Tiêu, ngươi đã ba mươi tuổi đầu, cư nhiên vì một cô bé mà làm xao động thằng bé, rõ là. . . . . .
Vốn giơ bàn tay lên trời, vì trong lòng anh đang tìm cách nắm lại rồi buông ra, buông ra lại nắm lại.
Lý trí cùng tình cảm giãy giụa làm cho bàn tay anh giơ lên lại để xuống, để xuống lại giơ lên.
Bồi hồi như vậy làm cho Mạc Lãnh Tiêu có chút phiền não, đặc biệt là nhfin thấy trong mắt cô bé toát ra vẻ không hiểu thì anh dứt khoát hạ quyết tâm, bỗng chốc nhéo mũi cô.
“Mạc Lãnh Tiêu!”
“Cái gì?” Bàn tay vẫn xoa cái mũi của cô, tiếng hét chói tai làm cho Mạc Lãnh Tiêu nhíu mày, không khí mới vừa tốt đẹp, trong nhất thời biến mất.
“Anh nhất định phải thô lỗ như vậy sao?” Ai oán nhìn anh, bởi vì lỗ mũi lần nữa bị đau, lần đầu tiên Thanh Thần lên án anh.
“Thô lỗ?” Hai chữ này nghe thật xa lạ bên tai của anh, Mạc Lãnh Tiêu híp mắt, có chút không tin cô bé nhu thuận này sẽ dùng từ ngữ như vậy để hình dung mình.
Chỉ là nhìn dáng vẻ tức giận của cô, giống như anh nhìn thấy dáng vẻ Mộ Thanh Thần mấy ngày trước, rất tốt, anh thích cô bé cổ quái tinh linh kia.
“Nào có ai biết dùng sức xoa mũi con gái như vậy?” Cô rất đau rồi, anh không thể an ủi cô một chút sao?
Thanh Thần có chút khó chịu nhìn hắn, môi hồng nhẹ vểnh: “Anh đối với em, cho tới bây giờ cũng thô lỗ thế này.”
Tim buồn buồn, sự dịu dàng của anh vĩnh viễn không thuộc về cô.
Thả nhẹ sức lực nơi bàn tay, Mạc Lãnh Tiêu nhìn chằm chằm vào mắt của cô: “Như vậy? Tốt hơn một chút?”
Anh không biết làm như vậy là thô lỗ, anh chỉ dùng sức ở tay mạnh một chút, cũng không phải cố ý, hay là trước kia mình quá coi thường cảm nhận của cô rồi sao?
“Ừ.” Hiếm khi anh yếu thế làm cho Thanh Thần hài lòng gật một cái: “Như vậy tốt hơn nhiều.”
“Không đau?” Mạc Lãnh Tiêu thả tay xuống, nhìn cô lắc đầu một cái.
Yên lặng đi tới bên tay trái của anh, nghĩ tới trong vườn hoa, hình ảnh Đoan Mộc Tình kéo cánh tay anh thật chướng mắt, lỗ mũi Thanh Thần có chút chua xót.
Giống như cố ý, hoặc như là cực kì tự nhiên , cô kéo cánh tay của anh, đúng như anh nói, dù là hiệp ước, cô cũng là vị hôn thê của anh, dù sao cô cũng muốn như vậy, cô sợ, chỉ có thể trong thời gian ngắn.
Đè xuống ý nghĩ trong lòng, Thanh Thần nở nụ cười hạnh phúc, bọn họ bây giờ tựa như một cặp tình nhân bình thường, rất thân mật, cũng rất vui vẻ.
Sự vui sướng trên mặt cô lây sang anh, Mạc Lãnh Tiêu có chút kinh ngạc, thế nhưng anh thích nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, nụ cười kia làm cho lồng ngực anh có cảm giác thỏa mãn mà trước đây chưa từng có. Ở đây tại thời điểm này, giống như anh có chút hiểu, tại sao từ xưa thì có đàn ông vì giành mỹ nhân mà không tiếc chắp tay dâng lên giang sơn.
Hít sâu một hơi, Thanh Thần lấy dũng khí kéo cánh tay của anh đi tới, cô nhìn gian hàng dọc đường, mua bán sản phẩm từ quần áo, giày dép đến đồ dùng hằng ngày đều có.
“Nơi này và Miếu Nhai không giống chứ, Miếu Nhai gì đó, cơ hồ đều là đàn ông, cho nên, Miếu Nhai cũng có nhiều đàn ông nóng nảy ngoài phố, nhưng nơi này. . . . . . Đàn bà mới là chủ yếu, vậy có phải phố trăng sáng cũng có đàn bà nóng nảy hay không?” Trong mắt Thanh Thần tan ra, cười xong đem ý nghĩ trong lòng chia sẻ với anh.
Cô tiếp cận làm cho tâm tình Mạc Lãnh Tiêu rất tốt: “Mặt trời chiều ngã về tây, lúc ánh trăng treo lên, người dân sẽ tự đi tới nơi này, bán một ít đồ, vì vậy phố trăng sáng được đặt tên.”