Nhưng cô lại không có.
Mặc bàn tay anh lửa nóng thăm dò thân thể của mình, cánh môi ấm áp để dưới cổ của cô, cô nhắm mắt ngừng rơi lệ, ưu sầu ở giữa hai lông mày.
Hai tay vòng lên cổ của anh, thân thể cô tựa vào lồng ngực nóng bỏng của anh, cô muốn dùng đáp lại như vậy để làm tan đau đớn trong lòng.
Giữa răng môi lẩm bẩm nỉ non một số từ gần như không thể nghe nổi nhưng kia càng ngày càng rõ ràng khiến cho cô đau lòng có chút khó chịu.
"Lãnh." Cô lẩm bẩm, tay nhỏ bé rụt rè chui vào bên trong áo sơ mi của anh, mặt đỏ lên to gan tiến lên đón nhận anh.
Môi đặt lên trên gáy của anh giống như cố ý muốn dây dưa với anh.
Ngọn lửa ở giữa hai người bùng nổ.
Quần áo rối rít rơi xuống đất hai thân thể trần chuống, cô nhu thuận vùi ở trong ngực của anh: "Lãnh. Tôi...tôi..."
Mắt đen có chút không thấy rõ người trong ngực là ai anh nhẹ chau chân mày lại: "Thanh Thần."
Tiếng gọi này của anh thật thấp, thanh âm chính là do dự bồi hồi giống như là sợ không cẩn thận liền để lộ bí mật trong lòng mình.
Người phụ nữ này không phải thích anh sao? Vì sao suốt bốn tháng đều chưa từng liên lạc với anh? Giống như trong lòng của cô Mạc Lãnh Tiêu không quan trọng.
Cô cắn môi, nước mắt rối rít lăn xuống, anh rốt cuộc thấy cô sao?
Lần đầu tiên anh gọi cô Thanh Thần thanh âm kia thật dịu dàng khiến cho cô thật là nhớ muốn khóc.
Cô cảm thấy lúc anh gọi cô Thanh Thần lòng của cô cũng muốn tan vỡ.
Nước mắt bị anh cuốn vào trong miệng, bàn tay mềm mại của cô nhanh chóng dời đi lạnh giọng nói: "Tôi xin lỗi."
Anh nhỏ giọng nói chỉ là dịu dàng hôn cô lại khống chế không được dẫn đến bộc phát mãnh liệt.
Lắc lắc đầu khiến lý trí trở về anh chống lên thân thể nhìn cô trong ngực, cô chỉ rơi lệ không ngừng không nói lời nào.
Anh đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy thân thể đang nức nở, cô không biết mình làm sao chỉ là thật là nhớ, muốn khóc... thật là nhớ... thật là nhớ.
Bốn tháng không thấy cô cảm giác nhớ nhung này có chút tê tâm liệt phế cô đã có thói quen ấm áp của anh, cho dù chỉ là một điểm một cái, cho dù biết ấm áp này là độc dược cô cũng cam nguyện trầm luân như vậy!
"Đừng đi, đừng rời khỏi tôi." Chôn đầu ở trong ngực anh không để ý thân thể bọn họ cũng trần truồng.
Cô chỉ muốn ở chung một chỗ với anh dù là trong lòng của anh có một người phụ nữ khác.
Thân thể hơi lạnh dựa sát ở trên người anh, thân thể Mạc Lãnh Tiêu cứng đờ kéo hông của cô ngăn cô lại tiến thêm một bước đến gần nữa.
Anh là uống quá nhiều mới có thể đến chỗ này, mới có thể gặp cô.
Nhắm lại mắt cổ họng chuyển động, cuối cùng là buông người con gái trong ngực ra.
Hôn thật sâu vào trên trán của cô: "Đừng khóc."
Kéo chăn đậy lại lẫn nhau, ôm lấy cô đè ở trên ngực.
"Em chính là vị hôn thê của tôi, hôn em mấy cái em khóc cái gì?" Giọng điệu của anh không tốt lắm, tâm tình cũng phiền não.
Nước mắt càng ngày càng nhiều: "Không phải là anh muốn kết hôn với tiểu thư Nam Cung sao?"
Mắt đen tối sầm lại thế nhưng anh lại không giải thích, chỉ là vuốt phía sau lưng của cô, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn trần ngập nước mắt của cô: "Mộ Thanh Thần nói cho em biết đừng động đến chuyện của tôi."
Thân thể khẽ run, cô hít hít lỗ mũi không khỏi tự giễu.
Mộ Thanh Thần làm sao mày lại quên, lại vờ ngớ ngẩn rồi.
Trầm mặc tràn ra, anh chỉ là ôm cô, cô khóc khiến cho lòng của anh có chút bối rối.
"Tôi đói rồi." Anh đột nhiên mở miệng mút mút cánh môi sưng đỏ của cô.