Thanh Thần giả bộ rất có hứng thú nhìn vào các sạp bán hàng hóa, nhưng không có ai biết, thật ra thì trong lòng của cô rất khẩn trương, cô không biết chắc rằng, anh có thể đẩy cô ra hay không.
Đi được một đoạn đường, cô thấy anh không có ý muốn đẩy cô ra phía sau, Thanh Thần thở phào nhẹ nhõm, càng vui vẻ khoác cánh tay của anh thật chặt.
Mạc Lãnh Tiêu chỉ im lặng đi chung với cô, nụ cười trên mặt cô không chỉ khiến cho anh muốn cùng cười, mà nụ cười kia thậm chí, còn mê hoặc ánh mắt của anh.
Đi được một lúc lâu, rốt cuộc ở chỗ góc đường không quá thu hút, cô nhìn thấy có người dân bản xứ đang cầm Microphone, chuẩn bị hát.
“A, thật sự là có người ca hát.” Thanh Thần vui mừng buông cánh tay của anh ra, muốn chạy về phía trước, nhưng thân thể của cô lập tức bị Mạc Lãnh Tiêu kéo về, chỉ có điều, lần này, mũi của cô không đụng vào anh.
“Lãnh, em muốn đi xem bọn họ ca hát. . . . . .” Thanh Thần gần như cầu khẩn, xin ý kiến của anh.
Anh buông tay nhỏ bé của cô ra, bàn tay đang kéo cô trở về kia, đổi thành ôm lấy hông của cô: “Anh không muốn chạy khắp nơi tìm em.”
Bàn tay to của anh, ôm thật chặt vòng eo nhỏ nhắn của Thanh Thần, nhiệt độ nóng bỏng này xuyên qua thân thể cô, truyền đến hai gò má của cô.
Trong lúc nhất thời, Thanh Thần quên mất mình phải đi xem dân bản xứ biểu diễn, cô chỉ im lặng, cảm nhận cảm giác chưa bao giờ có này.
Hôm nay, rốt cuộc là như thế nào?
Đầu tiên, cô nhìn thấy anh ở chung với Đoan Mộc Tình, rất thân mật, sau đó, anh lại tuyên bố quan hệ của anh với cô, còn đưa cô rời đi. . . . . .
Nhưng sau khi rời đi, hình như anh không vui vẻ, anh buồn, lạnh lùng, không nói một chữ nào.
Ngay cả khi cô chủ động đến gần anh, anh cũng không mở miệng trả lời, thậm chí ngay cả việc nhìn cô một chút, anh cũng không muốn.
Tưởng là anh đang tức giận, thế nhưng anh lại đưa cô tới phố trăng sáng, hôm nay, vẫn thân mật, mập mờ, sống chung với cô.
Mạc Lãnh Tiêu như vậy, không khí như vậy, khiến cho cô sinh ra ảo giác, cô cảm thấy anh và cô thật sự giống như là vợ chồng sắp cưới, bọn họ có cảm tình sâu đậm với nhau, bọn họ yêu nhau say đắm .
Nhưng. . . . . . Sự thật không phải như vậy, tại sao cô lại có cảm giác như thế?
Hơn nữa, anh muốn cô diễn trò cho người khác xem sao?
Thanh Thần suy nghĩ tất cả những chuyện trước mắt, khéo léo dựa vào ngực của Mạc Lãnh Tiêu, đi từ từ về phía trước với anh, bộ dáng này của bọn họ hoàn toàn không giống như đi dạo phố mà lại giống như đang đi tản bộ.
Bởi vì bây giờ, cô hoàn toàn không có cách nào để tâm đến người bán và quầy hàng ở hai bên đường, có phải cô nên nói chuyện với anh một chút hay không? Cảm giác này, khiến cho cô không yên tâm.
“Mệt sao?” Mạc Lãnh Tiêu nhìn thấu tâm trạng đang biến hóa của cô, anh dừng bước, mở miệng nhàn nhạt nói
Đến khi gương mặt cô truyền đến cảm xúc ấm áp, Thanh Thần mới phục hồi tinh thần.
Giờ cô mới phát hiện, ở phía trước bọn họ đã không có ánh đèn sáng choang như hồi nãy, đường phố đông vui đã cách xa lưng của bọn họ một khoảng.
“Cô bé, em mệt mỏi sao?” Mạc Lãnh Tiêu hơi lưu luyến vuốt ve gương mặt của cô, khóe miệng anh quyến rũ khiến nhiệt độ trên mặt cô càng lúc càng cao.
“Lãnh. . . . . .” Thanh Thần vuốt ngực đang đập “Thình thịch! Thình thịch!”, tay của anh không chỉ giữ eo của cô, mà còn xoa nhẹ gương mặt cô, hô hấp của cô nhanh đến mức không thở nổi.
Cái miệng nhỏ nhắn ở trên khuôn mặt đỏ ửng liên tục hít thở từng ngụm từng ngụm không khí, Thanh Thần nhìn chằm chằm vào ngực của anh, không dám dời ánh mắt đi chỗ khác, cô sợ khi cô dời ánh mắt đi chỗ khác sẽ chạm phải con mắt khiếp người của anh.
Cuối cùng cô không nhịn được nữa, ngẩng đầu lên nhìn anh, Mạc Lãnh Tiêu vuốt gương mặt cô, bàn tay anh nâng cằm của cô lên, môi anh nhanh chóng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, trong nháy mắt, Thanh Thần bị nghẹn một hơi ở trong cổ họng!
Đây không phải là lần đầu tiên anh hôn cô.
Nhưng. . . . . . Bọn họ đang ở bên ngoài, hơn nữa, nụ hôn này, không giống như trước, không có **, không có đoạt lấy, chỉ có nồng đậm thương yêu và lưu luyến.
Cảm giác này khiến cho cô cảm thấy xa lạ, cũng khiến cho cô cảm thấy sợ hãi.
Mạc Lãnh Tiêu thưởng thức môi của cô một cách kĩ lưỡng, anh vươn đầu lưỡi lưu luyến vòng lên cánh môi cô, môi cô như hòa tan vào đầu lưỡi của anh, cái miệng nhỏ nhắn của cô cũng từ từ thả lỏng căng thẳng.
Bàn tay anh đang đặt ngang hông của Thanh Thần đã chuyển thành ôm lấy eo của cô, tay đang giữ cằm cô đã di chuyển đến sau đầu.
Bàn tay đang ôm eo cô bỗng xiết chặt, tay khác thì áp chế đầu của cô nghiêng về phía trước, Mạc ãnh Tiêu hoàn toàn chìm đắm vào nụ hôn này.
Thanh Thần từ từ thở ra hơi thở đang mắc nghẹn ở cổ họng, hai gò má cô vì hơi thở của anh mà hiện lên một màu đỏ ửng, cô cố gắng hít thở không khí, vậy mà không khí hít vào lại toàn là hơi thở của anh.
Cô mở miệng muốn hô hấp nhiều không khí hơn, bởi vì hơi thở của anh khiến cho cô say, thật sự là cô giống như hơi say rồi.
Là say, thật sự say, cô biết, nụ hôn đầu tuyệt vời trong tiểu thuyết, nhất định chính là cảm giác mà cô đang cảm nhận được lúc này.
Trời ơi, cô. . . . . . Thật sự cảm thấy, mình thật hạnh phúc, cũng rất thỏa mãn.
Bàn tay anh đang xiết chặt thân thể của cô, các đường cong mềm mại đang kề sát vào người của Mạc Lãnh Tiêu, cái miệng nhỏ nhắn mê người khiến cho anh không muốn buông tay.
Một lần nữa, anh đòi hỏi cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của cô, nhiệt độ trên người Mạc Lãnh Tiêu bỗng trở nên nóng rực.
Anh hơi chật vật buông cô gái trước người ra, hô hấp của Mạc Lãnh Tiêu cũng hơi nặng nề, anh cúi người, trán anh chạm nhẹ vào trán của cô, giọng nói của anh cũng khàn khàn: “Cô bé, chuyện tiếp theo, làm ở chỗ này không thích hợp.”
Cả người Thanh Thần đang chìm đắm trong say mê, cô mịt mờ mở mắt, mặc dù chân của cô đã chạm đến mặt đất, nhưng cô vẫn cảm thấy không chân thật, giống như cô đang lơ lửng ở giữa không trung.
“Ý anh là?” Đôi mắt to của Thanh Thần mờ mịt nhìn anh, cô không hiểu lời nói ám chỉ của anh lắm.
Mạc Lãnh Tiêu cúi đầu cười một tiếng, điều chỉnh hơi thở có chút rối loạn của bản thân, bàn tay anh giữ cằm của cô: “Đi thôi, cũng nên trở về rồi. Anh để cho em nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, đã đủ rồi chứ?”
Thanh Thần hơi lưu luyến nhìn anh, cô vẫn còn đắm chìm trong mùi vị tốt đẹp lúc nãy.
Bàn tay của Mạc Lãnh Tiêu vẫn lưu luyến vuốt gương mặt của cô, nếu cô không thu lại vẻ mặt cám dỗ người khác phải phạm tội này, anh không dám chắc, tiếp theo, anh sẽ làm ra hành động gì nữa đây?
“Nếu còn dùng vẻ mặt quyến rũ anh như vậy, bây giờ, anh sẽ muốn em.” Ngón tay cái của anh khẽ vuốt qua vuốt lại cái miệng đang đỏ bừng của cô, Mạc Lãnh Tiêu hạ thấp giọng, nhắc nhở cô.
Giọng nói êm ái này chứa đựng sự uy nghiêm, khiến cho cả người Thanh Thần không nhịn được run lên, bởi vì thiếu không khí mà đỏ gò má đang đỏ ửng của cô, càngtrở nên nóng hơn.
Không được, không được, không thể như vậy, chẳng phải cô đang muốn nói chuyện đàng hoàng với anh sao?
Cô đỏ mặt cúi đầu, tim đạp thật nhanh, nhưng bàn tay đang giữ cằm của cô không để cho cô đạt được ý nguyện, anh nâng khuôn mặt đang ngượng ngùng của cô lên, đối diện với anh.
Mạc lãnh tiêu khẽ nhíu mày, lần đầu tiên, anh có cảm giác muốn mạnh mẽ đè cô gái này ở phía dưới.
“Lời nói của anh.” Thanh Thần chỉ có thể dời tầm mắt, tay của anh kiên định giữ cằm của cô, không chịu thả ra, khiến cho cô không thể di chuyển được khuôn mặt: “Em không muốn anh đùa.”
“Cô bé, em phải biết, tất cả những lời anh mới vừa nói, thật sự rất nghiêm túc.” Đôi mắt của anh bình tĩnh, nhìn chằm chằm cô, Mạc Lãnh Tiêu nói thẳng cho cô biết quyết định của anh.
“Không, em không thèm nghe anh nói nữa, em muốn quay về.” Thanh Thần hơi bất lực, cô đẩy tay của anh ra, quay người bước đi.
Anh kiên nhẫn đuổi theo bước chân của cô, đi tới bên cạnh cô, Mạc Lãnh Tiêu phát hiện ra tia cảm xúc vừa lướt qua đôi mắt của cô: “Cô bé, em đang có lời gì muốn nói sao?”
Thanh Thần không kháng cự bàn tay anh đang ôm eo mình, cô chỉ hơi sợ: “Vâng, em...Em có chuyện muốn nói với anh.”
Bàn tay Mạc Lãnh Tiêu ôm chặt, khiến cho thân thể của cô kề sát vào anh, vẻ mặt anh không thây đổi, ôm cô lên chiếc xe đã chạy đến bên cạnh họ từ lâu.
Mạc Lãnh Tiêu ôm lấy dáng người nhỏ nhắn đặt lên trên đùi mình, cưng chìu ôm eo của cô, môi mỏng di chuyển đến bên tai của cô: “Em có chuyện gì, có thể nói với anh bây giờ.”
“Vậy anh, anh phải đồng ý trước với em, cho dù là chuyện gì, anh cũng sẽ không nổi giận với em, có được không?” Thanh Thần ngẩng đầu, rụt rè dò hỏi anh.
Hiếm khi cô nói điều kiện với anh nên Mạc Lãnh Tiêu hơi bất ngờ, nhưng nhìn thấy dôi mắt của cô đang tràn đầy buồn phiền, trong long anh đã đoán trước được lời cô muốn nói: “Em biết anh sẽ tức giận, vậy tại sao em còn muốn nói?”
Cô gái nhỏ này, thật sự rất ngốc, nhưng lá gan lại lớn.
“Nhưng. . . . . . Nhưng mà, em. . . . . .” Anh hỏi ngược lại, khiến Thanh Thần cúi đầu, mũi đỏ lên, đầu cô hơi dựa vào ngực anh, cô rất thích cảm giác được anh ôm, chỉ là, cảm giác đó, không biết có thể duy trì được bao lâu: “Em muốn hỏi.”
“Vậy thì hỏi đi.” Giọng nói của Mạc Lãnh Tiêu lãnh lẽo, anh khẽ nhăn mày.
“Nhưng anh có đồng ý là sẽ không tức giận với em hay không?” Thanh Thần kéo áo của anh, hơi muốn khóc, cô muốn hỏi, nhưng lại sợ anh sẽ tức giận, sợ anh sẽ không để ý tới cô nữa, sợ sự tốt đẹp này, nháy mắt sẽ mất đi.
“Không tức giận.” Mạc Lãnh Tiêu nhìn thấy hốc mắt của cô càng ngày càng đỏ, anh thở dài một hơi, thỏa hiệp. Anh hoàn toàn không muốn nhìn thấy nước mắt của cô.
Bởi vì, nước mắt đó sẽ khiến anh hắn cảm thấy lo lắng và phiền não.
Thanh Thần mím môi, có chút không chắc chắn: “Thật vậy sao? Thật sự anh sẽ không tức giận chứ?”
“Rốt cuộc là em có hỏi hay không?” Mạc Lãnh Tiêu hung dữ trừng mắt nhìn cô một cái, anh không thể nhượng bộ cô nổi nữa, cô gái này, thật sự khiến cho anh dễ nổi giận.
Nhưng anh lại không muốn nhìn thấy cô khóc, vậy nên anh phải kìm nén, không nổi giận.
**!
“Hỏi, hỏi.” Thanh Thần hít mũi một cái, lôi kéo áo của anh, sợ anh đổi ý, cô vùi đầu vào ngực của hắn, im lặng một lúc, cuối cùng cô cắn răng, mở miệng hỏi: “Chuyện đó, cô Đoan Mộc và anh. . . . . . Anh thích cô ấy sao?”
Rõ ràng, còn chưa nghe được đáp án của anh, tim của Thanh Thần đã đau, rất đau.
Mạc Lãnh Tiêu ngừng thở, im lặng nhìn chằm chằm người con gái không dám nhìn thẳng vào mặt anh kia, vẻ mặt anh lạnh lùng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Anh im lặng khiến Thanh Thần hơi run, cô dùng giọng mũi nói: “Nếu như, anh thích cô ấy. . . . . . Cũng không sao, em...Em rất biết điều, anh yên tâm. . . . . . Em không có quên, thân phận của em. . . . . .”
Nước mắt cô chảy ra.