Ngồi trên giường Tô Họa vuốt vuốt Thanh Thần bỗng khẽ thở dài: “Làm sao lại chạy vào đây rồi?”
Thanh Thần lật người ánh mắt mở to chớp cũng không chớp mà nhìn về trước, hai đầu mày xinh đẹp nhưng nhăn lại làm cho người ta đau lòng: “Chị Tô Họa….em….em……”
“Hả?” Tô Họa cùng nằm bên cạnh Thanh Thần, nhìn bộ dạng như trẻ con của cô Tô Họa lại kiên nhẫn muốn nghe cô tâm sự.
Lấy gấu bông ôm trên người giọng nói của Thanh Thần một lúc mơ hồ: “Em, em không biết làm sao để đối mặt với anh Triển Phong, trong lòng của em bây giờ rất sợ cũng rất bối rối.”
Lời tỏ tình của Mạc Triển Phong làm Thanh Thần thêm rối rắm. Cô không phải không biết anh ấy thích cô nhưng cũng không biết tại sao khi nghe lời tận đáy lòng của anh, cô lại muốn chạy trốn?
“Thanh Thần”. Tô Họa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Thần với vẻ mặt nghiêm túc: “Em có thích anh ấy không?”
Thanh Thần không chút do dự mà gật đầu liên tục: “Thích”.
Từ nhỏ cô đã thích Mạc Triển Phong, thích sự dịu dàng, thích tính cách hiền lành, thích sự giỏi giang, nói chung thích mọi thứ thuộc về anh. Mặc dù cô biết anh rất tài giỏi và cô chỉ là cô gái bình thường nhưng cô vẫn cứ thích anh.
“Nè, em yêu anh ấy phải không?” Tô Họa đưa sự việc càng lúc càng gần.
“Yêu?” Nhìn vào mắt của Tô Họa, Thanh Thần có chút mơ hồ: “Em cũng không biết cảm giác này có phải là yêu hay không, em chỉ biết khi có anh ấy ở đây em thấy rất an toàn, chuyện gì em cũng không sợ. Chị Tô Họa biết không? Thật ra từ nhỏ em đã muốn làm vợ của anh Triển Phong rồi.”
Từ lúc nhỏ, khi còn rất rất nhỏ cô đã từng mơ mộng có thể lấy anh rồi.
“vậy mới vừa rồi…” Tô Họa đầy nghi ngờ.
Đôi mắt to trong chốc lát đã tràn ngập sương mù, Thanh Thần giấu đầu mình trong gấu bông: “Em sợ…em không xứng với anh Triển Phong…”
Anh ấy đẹp trai như vậy cô vốn đã không xứng với anh. Bây giờ cơ thể cô đã không còn trong sạch…cô làm sao dám mơ ước quá xa chứ.
“Em không muốn cho anh ấy biết, em sợ khi anh ấy biết rồi sẽ không để ý tới em nữa”. Nước trong mắt ngày càng nhiều khi nghĩ tới Mạc Triển Phong có thể sẽ ghét cô, trong lòng Thanh Thần luôn có một mớ buồn phiền.
Tô Họa nhẹ nhàng ôm Thanh Thần xoa mái tóc cô: “Em có phải bị ngu rồi không, Mộ Thanh Thần. Nếu Mạc Triển Phong thật lòng thích em thì sẽ không để ý. Em không có lỗi, em là bị người khác hại, anh ấy yêu em sẽ càng thương tiếc và đau lòng cho em! Nếu anh ấy chỉ để ý tới tấm màng mỏng đó thì người đàn ông như vậy thật sự không xứng đáng để em yêu, em hiểu không?”
Thanh Thần lắc đầu một cái giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Em không hiểu, em chỉ sợ anh ấy không để ý tới em, em chính là không muốn cho anh ấy biết”.
Nếu như không phải tại cô làm việc hấp tấp thì làm sao có chuyện ngoài ý muốn này xảy ra chứ? Không biết tại sao bị mất sự trong sạch mà còn không biết người kia là ai, chỉ cần nghĩ tới chuyện này Thanh Thần hận không thể tát vào hai má mình.
“Em như vậy chỉ là đang hành hạ bản thân cũng như em đang hành hạ Triển Phong vậy” . Tô Họa tức giận: “Mộ Thanh Thần! làm phụ nữ thì trinh tiết đích thực quan trọng cho nên chúng ta luôn muốn tạo khoảng cách cô lập với người khác! Nhưng nếu em cảm thấy bị người vấy bẩn thì không có tư cách để yêu thì thật đáng buồn thay em!”
“Chẳng lẽ trừ trinh tiết ra em không có gì làm Mạc Triển Phong chú ý, không có ưu điểm gì để Mạc Triển Phong yêu quý hay sao?” . Lời nói bén nhọn của Tô Họa như đâm vào sự khó chịu của Thanh Thần: “Mộ Thanh Thần, đừng làm cho chị không nhìn nổi em, đừng làm cho Mạc Triển Phong coi thường em, đừng làm cho ba mẹ coi rẻ em.”
Dứt lời, Tô Họa rời khỏi giường của Thanh Thần không hề quay đầu lại mà đi thẳng ra cửa.