Nhưng mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, ánh trăng trên núi Đông Sơn. To như vậy trong phòng như cũ yên tĩnh không có một chút âm thanh.
Không biết lại qua bao lâu cửa chính rốt cuộc truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Anh trở về!
Cô hưng phấn nhảy lên, chân trần liền chạy về phía cửa trước.
"Anh trở về." Mở đèn cô dịu dàng đi đến trước người Mạc Lãnh Tiêu, hơi hơi nhíu nâng chân mày từ trên người anh truyền đến mùi rượu nồng đậm cơ hồ cũng làm cho cô mắt hoa rồi !
Anh lại uống rượu còn uống đến say như vậy.
"Cô ở nơi này làm cái gì?" Sau khi nghe được thanh âm của cô, thân thể Mạc Lãnh Tiêu chấn động mạnh một cái nhưng anh như cũ cúi đầu thanh âm lạnh lùng như băng.
"Cái gì?" Hơi sững sờ cô thế nào cũng không nghĩ đến đợi anh đã lâu, mở miệng hẳn là lời như vậy: "Tôi chính tôi chờ anh."
"Chờ tôi làm cái gì?" Anh cười lạnh tự mình đi trở về bên trong phòng của mình không thèm quan tâm đến lý lẽ của cô.
"Anh làm sao vậy? Lãnh" Đối với phản ứng lạnh nhạt của anh Thanh Thần lo lắng tay nhỏ bé thử thăm dò đi chạm đến chân mày khóa chặt của anh: "Anh không thoải mái sao?"
"Ai cho cô vào gian phòng này hay sao?" Một tay vươn ra đẩy tay nhỏ bé của cô, giọng nói lạnh lẽo làm tim người băng giá.
"Tôi...tôi..." Thu tay lại Thanh Thần có chút uất ức cúi đầu, trong mắt đẹp nổi lên một chút nước mắt. Vốn là có một bụng uất ức muốn nói cho anh nhưng anh lại....
"Chẳng lẽ....." Ánh mắt chợt lóe, Mạc Lãnh Tiêu trầm trầm cười lạnh: "Cô là đến nhắc nhở tôi nên thực hiện nghĩa vụ làm vị hôn phu?"
"Làm sao anh..." Cũng không nghĩ đến lời của anh sẽ đâm người như thế Thanh Thần đột nhiên xoay người sang chỗ khác muốn đem gian phòng trả lại cho chủ nhân của nó.
Hôm nay anh thật sự có chút không thích hợp, bình thường anh coi như lạnh lùng lại sẽ không như thế, huống chi quan hệ của bọn họ đã hòa hoãn rất nhiều.
"Tại sao phải đi?" Bỗng chốc cánh tay kéo cổ tay nhỏ bé của cô : "Cô không phải là đang đợi tôi sao?"
"Tôi... anh .." Đáy mắt ánh lạnh khiến cho cô cảm thấy sợ: "Anh trước nghỉ ngơi đi."
Lạnh lùng nở nụ cười dùng sức lôi kéo thân thể cô đến trước sắc mặt cực kỳ nghiêm túc: "Tôi để cho cô đi hả?"
Mặt liền biến sắc cô hốt hoảng mở to mắt: "Lãnh, anh rốt cuộc thế nào?"
"Không nên gọi tôi!" Gọi thân mật này khiến cho anh khó chịu trong lòng.
Cô ngậm miệng chỉ là liều mạng muốn tránh thoát sự kiềm chế của anh.
"Nói. Chờ tôi đã bao lâu?" Mạc Lãnh Tiêu lạnh lùng hỏi, dùng sức mạnh hơn kéo cô, nhưng mà ở lúc cô giãy giụa anh không có kéo người của cô lại đem áo ngủ của cô kéo xuống!
Cảnh tượng trước mắt khiến ánh mắt của Mạc Lãnh Tiêu lập tức trở nên thâm thúy. Môi mỏng tà ác quyến rũ.
Nhìn con giận dữ trong mắt người đàn ông không che giấu chút nào Thanh Thần hoảng sợ giật mình!
Chân lảo đảonghĩ muốn chạy ra ngoài nhưng ngay sau đó bị anh kéo trở về dùng sức ném xuống.
"Cô muốn đi đâu?" Thanh âm của anh khàn khàn: "Muốn bỏ đi cho xong?"
"Tôi...tôi..." Cô cố hết sức mà đem thân thể co rút thành một cục, nước mắt xông ra hốc mắt: "Lãnh..anh..."
"Không cho phép cô gọi tôi!" Cả người bá đạo lấn lên trên thân thể cô, một đôi bàn tay to từ phía sau cô đánh úp đến trước ngực, dùng sức cầm nắm đôi bồng đào mềm mại tuyệt mỹ!
"Không...." Anh dùng sức làm cô đau, làm cô không nhịn được khóc: "Không cần, không muốn."