Dường như tâm tình anh đang rất vui, áo lông màu đậm, áo dệt kim bên trong đơn giản, trên chiếc mũi cao thẳng là một cặp kính đen, khiến khí chất quý tộc tao nhã của anh càng tăng thêm sắc thái thần bí.
Người đàn ông đẹp trai lạ thường như vậy, đi tới đâu cũng trở thành tiêu điểm của mọi người, hấp dẫn khiến mọi người phải liếc nhìn.
Xe dừng ở cầu tàu gần bờ biển, bàn tay nhỏ bé của Thanh Thần bị anh bọc trong lòng bàn tay anh.
Giờ phút này, nhìn qua bọn họ cực kỳ giống với một đôi yêu nhau cuồng nhiệt.
Trong gió lạnh, bọn họ chia sẻ những cái ôm với nhau, hơi thở hòa vào nhau.
Nhưng cô biết, bọn họ không phải như vậy, không tình tứ như vậy, chỉ là một đôi bởi vì thỏa thuận mà phải ở cùng một người xa lạ.
Khẽ thở dài, Thanh Thần hướng tầm mắt về phía trước.
Nghe nói, nơi này là nơi có chim sếu bay về trú đông, vừa đến mùa đông, nơi yên tĩnh thế này sẽ tràn đầy hình dáng của những con sếu.
Chim sếu cao quý xinh đẹp, thanh khiết, khi nằm khi đứng, khi bơi hoặc đi, khi bay lượn trên bầu trời, khi cắn nhau, vuốt ve nhau.
Bông tuyết xôn xao rơi đầy trời, một con chim sếu đứng ngạo nghễ, hòa cùng với cảnh sắc mù mịt, tạo ra một bức tranh lãng mạn hấp dẫn.
Trong lòng Thanh Thần có chút cảm động, Di3n/đ@n~l3,quý.d0n, nếu có thể, cô cũng có thể đi về phía trước giống con chim sếu đó, nếu như người mình yêu mến, yêu thương sâu đậm, khi già có thể ôm nhau trong gió rét…
Chỉ tiếc…
Vừa lúc đó, một đôi tay to ấm áp phút chốc ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô.
Cô hoàn hồn, nháy nháy đôi mắt xinh đẹp nhìn gương mặt khôi ngô đang gần kề mình, sững sờ.
“Cô bé, em rất thích nơi này?” Mạc Lãnh Tiêu khẽ chạm vào cánh môi đỏ mọng của cô, thấp giọng hỏi.
Vì anh đeo mắt kính che đi những cảm xúc trong mắt, nên cô không thấy được vẻ mặt của anh, càng không đoán ra thâm ý trong lời anh nói.
“Nơi này rất đẹp, không phải sao?” Di chuyển ánh mắt sang nơi khác, cô thản nhiên trả lời, không ai không thích cái đẹp cả, tại sao cô phải ngoại lệ.
“Một khi đã như vậy, chúng ta cứ ở đây.”
Cô ngẩng ra, nâng mi mắt lên nhìn anh: “Vì… Vì sao? Anh không đi làm à?”
“Em cần nghỉ ngơi, chúng ta sống ở nơi này, cho đến lúc cơ thể em tốt hơn.” Bày ra một chút tươi cười, Mạc Lãnh Tiêu ôm lấy cô, đi tới nơi đỗ xe.
Rũ mi mắt xuống, cô cong nhẹ khóe môi, nỗi chua sót trong lòng không ngừng lan ra: “Lãnh… Thật ra, anh không cần dẫn em tới chỗ này… Nếu chỉ là để em nghỉ ngơi, hãy để em ở trong nhà, là được rồi, đúng không?”
“Em muốn nói gì?” Bả vai bị anh nắm lấy, có chút đau, nhưng nỗi đau này, chẳng bằng nỗi đau trong lòng cô.
Lông mi chớp chớp như cánh bướm, cô nhìn ánh mắt giấu sau cặp kính của anh: “Anh dẫn em tới đây, cũng không phải để em nghỉ ngơi.”
Cô biết rất rõ, cô là gì trong lòng anh.
Dịu dàng như vậy, chăm sóc như vậy, quả thật, vẫn là có mục đích.
“Em biết gì chứ?” Anh nâng cằm cô lên, hơi tăng thêm sức, buộc cô đối diện với mình.
Thanh Thần hỏi một đằng, trả lời lại một nẻo, hai tay run rẩy ôm lấy cổ anh, Di3n/đ@n~l3,quý.d0n, khóe môi cười lộ vẻ tự giễu: “Cái gì em cũng không biết… Cái gì cũng không muốn biết… Nhưng mà.”
“Lãnh, em biết, anh không phải Lãnh của em, bây giờ không phải, tương lai cũng không phải, cho nên đừng dịu dàng với em, được không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào cổ anh, giọng nói của cô run run: “Cho dù là giả, cũng đừng dịu dàng với em.”
Dịu dàng anh ban cho cô, chỉ làm trái tim vốn đã chìm đắm, lại càng chìm sâu hơn, cho dù biết rõ dịu dàng kia là thuốc độc, nhưng cô vẫn ngốc nghếch uống vào…
Khẽ cau mày một chút, Mạc Lãnh Tiêu kéo cô từ trong lòng ra, trong mắt là trêu chọc: “Cô bé, em yêu anh?”
Đừng mở mắt, Thanh Thần không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nồng nhiệt của anh, lại càng không nghĩ sẽ trả lời vấn đề đã chắc chắn này.
Anh lại nắm chặt mặt cô, không để cô trốn tránh: “Em yêu anh?”
“…” Im lặng nhắm mắt lại, cô không nghĩ sẽ nói vấn đề này cùng anh.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn ngang bướng của cô, Mạc Lãnh Tiêu lạnh lùng cong môi: “Cô bé, anh chưa nói với em à, không được yêu anh.”
Tim hung hăng đau một chút, nước trong mắt không ngừng tuôn ra.
Đối với cô, anh luôn tổn thương cô như vậy.
Không được yêu anh, vì sao, anh muốn trêu chọc cô chứ?
Ngẫu nhiên gặp lúc đầu, sau đó dây dưa, căn bản là anh đoán chắc, chính là cô yêu anh, không phải sao?
Nay, cô yêu rồi, anh lại nói cho cô biết, không được yêu anh.
Nếu không muốn cô yêu, tại sao còn để ý, cô có nghĩ đến anh hay không.
Cứ mỗi lần anh không nghe được đáp án mình muốn, vẻ u ám trên mặt anh, trong mắt không chứa hờn giận, đều làm cô sinh ra ảo giác, làm cô tự mình đa tình, cho rằng có phải anh vẫn có chút để ý đến mình hay không.
Hiện tại, cô đã hiểu. Anh u ám ngay lúc đó, bất mãn ngay lúc đó, không phải bởi vì cái gì khác, mà là vì anh nóng nảy, anh lo cô không yêu anh, anh lo lắng không thấy bởi vì yêu anh, mà cô phải nhận lấy những đau khổ kia.
Anh ấy chính là yêu cô như vậy, chính là chăm sóc cô như vậy.
Yêu đến có thể trả giá tính mạng của mình, làm người dùng cơ thể thay cô ấy nhận lấy một dao, không phải anh cũng đã biết, rung động như vậy, đủ làm lay động trái tim vốn đã không kiên định của cô.
Anh yêu cô ấy như vậy, yêu đến có thể vì cô ấy mà chăm sóc một cô gái không chút liên quan nào, chỉ là muốn cô cam tâm tình nguyện cung cấp máu cho cô ta, bảo vệ tính mạng cho người anh yêu.
Anh cho cô những thứ cô cần, nhưng không cần, trước mặt người ngoài, anh cưng chiều cô như báu vật, nhưng mà, chỉ có cô biết, vật báu trong lòng anh không phải cô, mà là người phụ nữ Bạch Tử Nhược kia, anh dùng phương pháp như vậy mà gắt gao bảo vệ cô.
Nếu vì con, anh có thể dễ dàng, tàn nhẫn đâm dao vào bụng cô, cũng cười mà nói với cô, không được yên anh.
Mà cô lại ngu ngốc mang thai đứa bé, yên lặng hèn mọng ở trong góc phòng nơi mà anh không biết, cầu xin một tình yêu vĩnh viễn sẽ không thuộc về mình.
Thanh Thần gắt gao cắn môi, đẩy cơ thể anh ra.
Cô yêu anh, cũng muốn được yêu. Cho dù anh tổn thương cô như vậy, nhưng cô vẫn yêu anh như trước.
Vì sao cô vẫn luyến tiếc khi thoát khỏi hoàn cảnh rõ ràng là bi kịch này?
Là anh chưa tổn thương cô đủ? Di3n/đ@n~l3,quý.d0n, Hay là, thương anh đã khắc sâu vào xương tủy, cho nên biết rõ là bị tổn hại, cô vẫn vui vẻ chịu đựng.
Ánh chiều mờ dần, chiếu vào chân trời một mảnh vàng óng ánh, phong cảnh đẹp quá, nhưng cô lại không muốn thưởng thức.
Thanh Thần giống như một pho tượng búp bê bằng gốm sứ, cười nhẹ, im lặng rơi nước mắt.
Ôm cơ thể cô, Mạc Lãnh Tiêu nhìn thấy nước mắt của cô, vẻ tuấn tú tàn khốc trên mặt, nét mặt phức tạp. Từ đầu đến cuối cũng không nói câu gì, chỉ là nhẹ nhàng, dịu dàng ôm cô vào ngực mình.
Ngoài cửa sổ xe, hoa tuyết không ngừng bay xuống, không tiếng động, không phát ra hơi thở.