"Tôi gọi thầy thuốc đến đây." Thanh âm của anh rét lạnh mấy phần nhưng vẫn lui bước.
"Không cần. Tôi không sao, không muốn xem thầy thuốc." Cô lẩm bẩm mở miệng trong mắt một mảnh chán nản.
Đôi mắt đen đang chăm chú nhìn, kiên nhẫn của Mạc Lãnh Tiêu đã dùng hết rồi: "Mộ Thanh Thần! Thu hồi tính khí của cô, đi bệnh viện với tôi."
Anh lạnh lùng ra lệnh khiến ngực Thanh Thần nghẹn ngào, dùng sức tránh ra khỏi cánh tay của anh nước mắt cứ như vậy chảy ra: "Đủ rồi Mạc Lãnh Tiêu! Tôi nói tôi không muốn đi bệnh viện không cần anh lo, anh nghe không hiểu sao? Tôi là cái gì? Tôi tính là gì không đáng giá cái người này sao phải phí tâm, để tôi chết cũng không cần anh xem một cái!"
Thân thể yếu đuối tựa vào trên tường, cô khẽ cắn cánh môi quyết định lần đầu tiên nói rõ ràng: "Tôi không muốn đi học. Không cần ở nơi này càng tiếp tục như vậy tôi càng cảm thấy nợ anh. Anh không cần thiết đối tốt với tôi như vậy, chúng ta cái gì cũng không phải cho dù có hợp đồng cũng không cần đối với tôi như vậy."
"Thật ra thì anh căn bản không cần tôi giả mạo vị hôn thê của anh cũng không cần trông nom tôi, tôi ở đây ăn không ở không giống như phế nhân."
Giọng nói của cô tràn đầy buồn bã chứa đầy đau đớn như vậy làm người khác phải thương tiếc.
Mà đứng trước người của cô người đàn ông không có lên tiếng chỉ là nhìn cô tràn đầy nước mắt, đôi mắt đen chớp cũng không chớp.
Mặc dù cô bị bệnh nhưng trong lòng của cô rất rõ ràng. Mình và anh thủy chung là người của hai thế giới, một là thương giới thần thoại là người giàu nhất một là học sinh nghèo cửa nát nhà tan vốn là khác nhau một trời một vực vì sao còn phải lôi kéo ở chung một chỗ?
Nếu như vừa bắt đầu muốn mượn thế lực của anh điều tra một ít chuyện vậy bây giờ cô không muốn, cô không muốn tiếp tục như vậy nữa, không muốn cho mình bất kỳ lệ thuộc vào anh, thói quen của anh!
Cô sợ mình sẽ bị lạc, sợ mình sẽ có lòng tham, sợ mình không chịu nổi kết quả.
Lần này anh rời đi để cho lòng của cô không còn yên tĩnh. Thời điểm nhìn thấy anh ở trường học cái loại cảm giác kỳ quái đó càng làm cho cô sợ.
Bọn họ chỉ là người xa lạ không có liên quan. Anh không phải là người thân của cô cũng không thể là người nào của cô. Cô nên cách xa anh, rời đi càng xa càng tốt.
Tim khẽ run lên nhìn vẻ mặt cô khổ sở Mạc Lãnh Tiêu có chút trở nên gấp gáp: "Cô rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Cô yên tâm ở nơi này ngoan ngoãn đi học, những thứ khác không cần lo.".
"Tôi không muốn." Nước mắt không ngừng chảy cô không muốn tiếp nhận sắp xếp của anh: "Mạc Lãnh Tiêu tôi hối hận, chúng ta kết thúc hợp đồng có được hay không?"
Tôi thật sự là không muốn quá lệ thuộc vào anh chúng ta cũng chỉ là người xa lạ anh không cần thiết đối với một người ngoài tốt như vậy, dùng sức hét lên cô cảm thấy mình quá mệt mỏi: "Tôi thật sự là không muốn nợ anh, không muốn! Tôi căn bản không trả nổi."
Nhìn mắt cô hồng đến giống như thỏ Mạc Lãnh Tiêu cuối cùng hiểu ý của cô.
Đi tới trước mặt cô giơ tay lên nước mắt trên mặt cô: "Không cho phép khóc."
Hơi sững sờ cô ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú kia vẫn lạnh lùng như cũ chỉ là giọng nói của anh mang theo chút dịu dàng xa lạ.
"Đừng như vậy." Cô bất lực lại khóc nữa: "Cầu xin anh không cần như vậy."
Anh dịu dàng cô không chịu nổi!
Thân thể bị ôm vào trong ngực Thanh Thần kinh ngạc trợn to hai mắt, còn chưa kịp phản ứng môi của cô đã bị môi anh che lại.