"Xin hỏi, Mạc tiên sinh có ở đây không?" Thời điểm Thanh Thần đang mất hồn, một giọng nữ lễ phép chợt vang lên.
Thanh Thần thu hồi tâm trạng đứng lên, ngưng đôi mắt quan sát cô gái y tá ăn mặc trẻ tuổi này, có chút kinh ngạc: "Ách! Anh ấy vẫn chưa về...... Chị tìm anh ấy sao?" Cô gái này, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nhìn thấy. Cô ấy là bạn của Mạc Lãnh Tiêu sao? Ách! Tại sao, quản gia lại đưa cô ấy vào đây? Bọn họ cũng biết là Mạc Lãnh Tiêu vẫn chưa về mà.
"Vậy cô là Mộ tiểu thư phải không?" Cô gái không cảm thấy bất ngờ, lại một lần nữa xác nhận thân phận của cô.
Gật đầu một cái, Thanh Thần càng ngày càng cảm thấy nghi hoặc. D.d.l.q.d
"Lẽ ra là tôi tới tìm Mạc tiên sinh, nhưng mới mới vừa rồi ở trước sân, có vị soái ca lạnh lùng nói cho tôi biết. Nếu như tôi đi vào mà không tìm được Mạc tiên sinh thì đưa tài liệu giao cho Mộ tiểu thư cũng được." Cầm tài liệu trong tay đưa cho Thanh Thần, cô gái nở nụ cười hết sức thản nhiên, làm cho không ai có thể hoài nghi cô ấy bụng dạ khó lường.
Soái ca lạnh lùng sao? Người cô ấy nói đến là Dịch Hàn sao.
Đưa tay ra tiếp nhận tập tài liệu cô gái đưa tới, Thanh Thần gật đầu một cái: "Em sẽ chuyển tài liệu cho anh ấy, chị hãy yên tâm đi."
"Được! Nếu như không có chuyện gì khác, Mộ tiểu thư, tôi xin phép đi trước." Cô gái gật đầu một cái, đi theo hướng lúc tới, biến mất ở trong tầm mắt Thanh Thần.
Ánh mắt dừng lại trên tập tài liệu trong tay, Thanh Thần cất bước vào trong nhà. Đặt tài liệu này ở trong thư phòng của anh đi, sau khi anh trở lại sẽ nhìn thấy ngay lập tức.
Nhưng khi tầm mắt Thanh Thần vừa rơi vào trên bìa mặt tài liệu, cái tên quen thuộc kia khiến bước chân vốn vững vàng, trong nháy mắt ngừng lại.
Mộ Hân Đồng....d.d.l.q.d
Cái này, không phải tên của chị sao?
Tại sao, trong tài liệu lại có tên của chị ấy.... Hơn nữa, tập tài liệu này là từ một bệnh viện ở California đưa tới....
Chị.... Bệnh viện, Mạc Lãnh Tiêu.... Y tá......
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi chuyện khiến trong đầu của Thanh Thần như muốn nổ tung.
Cô tưởng là trong suốt một năm này, Mạc Lãnh Tiêu đều không có tin tức của chị, cho nên anh mới không nhắc tới với mình.
Ngay cả giao ước trước kia của bọn họ, cô vẫn muốn biết, rốt cuộc là ai đã hại chết cha mẹ của mình. Nhưng Mạc Lãnh Tiêu vẫn không cho cô một đáp án.
Cô tưởng là anh không có tin tức.... Nhưng....
Bàn tay nhỏ bé có chút run rẩy, gần như Thanh Thần không có bất kỳ suy tư nào liền mở tài liệu trong tay ra. Thời gian xa cách hơn một năm, bỗng nhiên có tin tức về người thân của mình, làm sao cô có thời gian lo lắng suy nghĩ nhiều như vậy đây?
Ánh mắt không ngừng lướt trên từng đoạn báo cáo y khoa bằng tiếng anh, gò má vốn hồng hào của Thanh Thần dần dần trở nên trắng bệnh.
Tay cũng càng ngày càng run lợi hại, ngay cả lệ trong mắt giống như những hạt chân châu đứt dây, không ngừng rơi xuống ở trên tập tài liệu....
Phần báo cáo này là Mộ Hân Đồng, là chị của cô, Mộ Hân Đồng.
Mà nội dung của báo cáo nói: Mộ Hân Đồng trải qua một năm điều trị, cơn nghiện trên cơ bản đã loại bỏ được, nhưng mà vì nghiện ma tuý quá lâu, bây giờ Mộ Hân Đồng cần nhiều thời gian để nghỉ ngơi mới có thể làm giảm tổn thương do ma tuý tác động nên trung khu thần kinh của cô ấy.
Mỗi một chữ, mỗi một câu trong báo cáo, đều là viết cho Mạc Lãnh Tiêu.
Tài liệu trong tay rơi tán loạn xuống đất. Hai gò má của Thanh Thần đã sớm ướt đẫm nước mắt, đau lòng khiến cho cô gần như sụp đổ.
Hai chân mềm nhũn, Thanh Thần không thể khống chế tâm tình của mình nữa, cứ như vậy ngồi xổm trên đất, dùng răng cắn môi ngăn không cho bật ra tiếng khóc.
Tại sao, tại sao có thể như vậy?
Từ một năm trước, Mạc Lãnh Tiêu cũng đã biết tung tích của chị rồi. Vì sao, anh chưa bao giờ nói với mình....
Chị ấy dính nghiện, chuyện gì xảy ra? Chị của cô là tài nữ âm nhạc, chị ấy xuất sắc như vậy, ưu tú như vậy, sao có thể sa đoạ đến mức chấp nhận hút ma tuý?
Rốt cuộc thì phía sau che giấu những thứ gì.
d.d.l.q.d
Mạc Lãnh Tiêu lại định lừa gạt mình tới khi nào?
Chẳng lẽ cái này, chính là lý do mà anh muốn kết hôn với mình sao?
Mạc Lãnh Tiêu! Rốt cuộc thì anh đang suy nghĩ gì, anh có chút nào thích em hay không? Cuối cùng thì anh muốn em phải đối xử với anh như thế nào mới được....
Tình yêu cay đắng trong suốt hơn một năm này khiến Thanh Thần đau đến không muốn sống. Đột nhiên cô cảm thấy mình không còn dũng khí, không biết muốn dùng tâm tình như thế nào, thái độ như thế nào để đi đối mặt với người đàn ông mà cô vĩnh viễn không hiểu kia....
"Tiểu thư." Vừa lúc đó, một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên.
Ngẩng đầu lên, tầm mắt xuyên qua hai mắt mơ hồ đẫm lệ, Thanh Thần cứ như vậy ngẩng đầu nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Dịch Hàn, trong lòng đau đớn khiến cho ánh mắt của cô mất đi thần thái của những ngày qua: "Tất cả những thứ này, anh cũng biết đúng không?"
Dịch Hàn là người thân tín nhất bên cạnh Mạc Lãnh Tiêu, nhất định anh ta cũng biết. Nhưng mà cô không hiểu, tại sao anh ta muốn để cho mình thấy những tài liệu này.
Chẳng lẽ, anh ta muốn dùng phương thức như thế ám hiệu mình, nên cách xa Mạc Lãnh Tiêu ra sao?
Im lặng nhìn Thanh Thần, những khổ sở, đau đớn trên mặt của cô như đâm vào mắt của Dịch Hàn, ánh mắt anh ta chợt ảm đạm: "Vâng"
"Tại sao?" Bây giờ Thanh Thần chỉ muốn một đáp án, một lời giải thích cho tất cả chuyện này.
Dịu dàng đỡ cô đứng dậy khỏi mặt đất, thấy cảm xúc của cô coi như ổn định, Dịch Hàn dẫn cô ngồi xuống ghế dài, còn mình thì cứ đứng ở trước người của cô như vậy, lẳng lặng nhìn cô không chớp mắt.
"Hay là, anh không muốn nói cho tôi biết?" Khổ sở mở miệng, Thanh Thần không nhìn anh. Vốn cho là mình cách hạnh phúc đã không còn xa, không ngờ, cô lại chợt thấy những thứ đủ để khiến cho cô sống không bằng chết.
"Cô cũng đã biết, thiếu gia rất thích cô." Bàn tay nhẹ nhàng vuốt sợi tóc rối của Thanh Thần, giọng nói của Dịch Hàn rất lạnh nhạt, trong đôi mắt xanh biếc cũng không có vẻ lạnh lẽo như thường ngày.
d.d.l.q.d
Lời của anh ta khiến cho thân thể cô ngẩn ngơ, nhưng chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta không mở miệng.
"Thiếu gia vì cô làm rất nhiều chuyện, đều là những chuyện cô không biết." Ánh mắt nhìn vào nơi xa, trong giọng nói của Dịch Hàn mang theo nỗi cô đơn.
Anh ta đã ở bên cạnh Mạc Lãnh Tiêu bao nhiêu năm. Cho dù đã từng thấy Mạc Lãnh Tiêu có bao nhiêu yêu thương giành cho Bạch Tử Nhược, nhưng anh ta biết rất rõ ràng, đối với thiếu gia, cô gái ở trước mặt này hoàn toàn khác biệt.
Từ nhỏ, anh ta đi theo bên cạnh Mạc Lãnh Tiêu, cùng vào sinh ra tử. Mặc dù, trên danh nghĩa bọn họ là chủ tớ, nhưng trên thực tế, bọn họ còn thân hơn anh em.
Nhưng vì cô gái này, Mạc Lãnh Tiêu lại động thủ đánh anh ta, nguyên nhân chỉ vì mình yêu cô ấy.
Anh ta cho là tình yêu của mình với cô ấy đã chôn giấu rất sâu, có thể lừa gạt mọi người, nhưng mà anh ta lừa gạt mình, nhưng không thể lừa gạt Mạc Lãnh Tiêu.
Đối mặt với sự chất vấn của anh, mình cũng không có phủ nhận. Hơn nữa anh ta còn nói, nếu như anh thật sự không biết quý trọng cô, anh ta sẽ mang cô đi, cho dù Mạc Lãnh Tiêu muốn lấy tính mạng của anh ta, anh ta cũng sẽ mang cô rời đi.
d.d.l.q.d
Nhưng mà.... Anh ta không biết, hoá ra vô tình sống chung với nhau, Mạc Lãnh Tiêu cũng giống như mình, đã yêu sâu đậm cô gái này.
Vì cô, anh không nỡ lợi dụng cô nữa, thậm chí chấp nhận khiến cho Bạch Tử Nhược lâm vào nguy hiểm cũng không muốn tiếp tục lấy máu của cô để cứu.
Rõ ràng anh điều tra được người bỏ thuốc vào đồ uống ngày đó, chính là chị ruột của cô Mộ Hân Đồng, mà nguyên nhân cô ta làm như vậy chỉ vì muốn chạy trốn số phận phải gả cho Tống Vũ Phàm. Nhưng chuyện cũng không phát triển như dự tính của Mộ Hân Đồng. Ngày đó, người ở số phòng 2308, cũng không phải Tống Vũ Phàm.
Cho nên, Mộ Hân Đồng vẫn phải đính hôn với Tống Vũ Phàm. Cũng chính vì như vậy, người đàn bà ác độc kia thuê người giết người thân của mình, phá hủy nhà của cô ta, phá hủy mọi thứ của Thanh Thần.
Sau đi đồng ý với cô sẽ điều tra, tất cả điều này, Mạc Lãnh Tiêu đã sớm biết được. Nhưng anh lại không nói cho cô biết.
Hơn nữa còn phái người tìm được Mộ Hân Đồng. Khi đó Mộ Hân Đồng đã dính vào cơn nghiện, Mạc Lãnh Tiêu mời bác sĩ giỏi nhất đến giúp cô ta cai nghiện.
Trùng hợp cũng là thời gian một năm.... Làm nhiều chuyện như vậy, nhưng ở trước mặt cô, Mạc Lãnh Tiêu lại không nói một lời. Điều này không phải là yêu thì là cái gì?
Dịch Hàn biết, dựa theo tính khí của Mạc Lãnh Tiêu, anh không định nói cho cô biết tất cả những chuyện này. Cho dù cô mở miệng hỏi, thậm chí trách cứ anh, anh cũng sẽ không nói cho cô biết.
Bởi vì cái sự thật này, với cô mà nói, cũng chỉ phá huỷ cô thêm lần nữa. Thật vất vả mới quên đi đau đớn, chỉ vì biết sự thật mà lại khiến trên người cô phải chịu trăm ngàn đau đớn nữa hay sao.
Hơn nữa, thiếu gia của mình cũng không nỡ thấy cô khổ sở như vậy.
Bởi vì anh yêu cô, đã sớm yêu sâu đậm cô gái này. Vì cô, có thể vì cô làm tất cả những việc không nên làm.
Nhưng cô, lại không biết....
Nếu như không phải là nhìn cô cả ngày phải sống trong sự do dự và lưỡng lự, chắc là anh ta sẽ không muốn cho cô biết rõ chân tướng, bởi vì anh ta cũng hi vọng cô vui vẻ.
Nhưng anh ta lại không cách nào trơ mắt nhìn hai người này yêu nhau, nhưng dù mở miệng hay không mở miệng cũng đều hành hạ lẫn nhau.
Cô gái này kiên cường hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ. Mặc dù cô chỉ có mười tám tuổi, nhưng anh ta biết, thời gian một năm này đủ để cho cô lớn lên, để cho cô có thể đi đối mặt.
Thiếu gia, anh muốn sau này cô ấy hạnh phúc, muốn cô ấy vui vẻ thì nhất định bây giờ phải để cô ấy vượt qua được sự đau khổ này.
d.d.l.q.d
Nghĩ tới đây, Dịch Hàn cũng không có nữa do dự, ánh mắt đối mặt với Thanh Thần lần nữa vẻ mặt nghiêm túc làm cho người ta không thể hoài nghi: "Đúng, thiếu gia rất thích cô."
"Cô còn nhớ đêm đính hôn của chị cô- Mộ Hân Đồng và Tống Vũ Phàm không?"
Dịch Hàn nhàn nhạt mở miệng, tầm mắt vẫn khóa ở trên người của cô, nhìn từng phản ứng của cô: "Người ở số phòng 2308, không phải là ai khác mà chính là thiếu gia."