“Cô sợ tôi sao? Hả?” Không nhận được câu trả lời, Mạc Lãnh Tiêu tiếp tục hỏi.
Đôi tay nhỏ bé đánh vào lồng ngực cứng rắn của anh, đầu mũi hiện lên từng đợt tức giận: “Buông tôi ra…., tôi muốn ra ngoài…tôi, tôi không muốn nói chuyện với anh, mặc kệ bao nhiêu tiền, tôi cũng đồng ý đền cho anh…xin buông tôi ra, buông ra!”
Thanh Thần rất sợ, người đàn ông này rất ngang ngược, không chấp nhận theo tự nhiên, càng lại gần anh, càng nguy hiểm… cô thà rằng bị đưa đi vĩnh viễn chứ không muốn nhận món nợ này, cũng không muốn bị người ta ép buộc như vậy.
“Cô sợ tôi.” Không còn là câu hỏi nữa, phản ứng của cô đã cho Mạc Lãnh Tiêu câu trả lời: “Mạc Triển Phong? Cô cũng sợ sao?”
Giọng nói lạnh lùng, đề tài lại bị thay đổi, khi tên gọi quen thuộc truyền tới vành tai Thanh Thần, thân thể vốn đang giãy giụa bỗng ngừng lại.
Anh Triển Phong? Cô sợ sao?
Không, cô không sợ!
Anh Triển Phong dịu dàng như vậy, hiền lành như vậy, khi ở cạnh anh ấy cô không sợ bất cứ thương tổn nào, người đàn ông hoàn mỹ như thế, cô tại sao phải sợ?
Mắt đen trong bóng tối không hề chớp mắt nhìn chằm chằm gò má láng mịn của Thanh Thần, giữa hai chân mày tự nhiên hiện lên nụ cười ngọt ngào, làm trong lòng Mạc Lãnh Tiêu tức giận mà gợn sóng.
Không hỏi câu nào, một tay Mạc Lãnh Tiêu kiềm hai tay cô trên đỉnh đầu, cúi người cưỡng ép mà hôn lên môi cô.
Môi của cô rất mềm mại, nhẹ nhàng, thích hợp nhất để hôn. Anh rất thỏa mãn.
Hôn mãnh liệt, chiếm lấy môi cô thật mạnh mẽ.
Nháy mắt, Thanh Thần chỉ cảm thấy ngạt thở, kêu lên một tiếng, hai mắt trợn thật to.
Đôi môi mỏng vẫn chưa rời đi, Mạc Lãnh Tiêu bá đạo mà đem đầu lưỡi đưa vào trong miệng có mùi đinh hương* của cô gái đang khiếp sợ, tham lam mà cùng cô quấn quít lấy nhau.
(*: cây tử đinh hương)
Cái đầu di chuyển không ngừng, Thanh Thần lều mạng muốn đẩy anh ra, sức lực của anh lại quá mức kinh người, cánh tay như sắt thép đem cô đè ở trong ngực, gắt gao mà ép cô vào bức tường lạnh lẽo.
Lưỡi của anh khẽ liếm môi cô, cắn nuốt ngọt ngào của cô.
Tròng mắt đen của Mạc Lãnh Tiêu hé mở, lửa nóng mê loạn, điên cuồng mà quấn lấy cô gái như hương thơm này, hơi thở nóng bỏng từ trên người anh truyền tới, làm cho Thanh Thần không tự chủ được mà run rẩy.
Lòng cũng giống như thân thể, chợt run lên
Tại sao, anh có thể làm như vậy….
Tại sao, cảm giác xa lạ này giống như trong trí nhớ nhưng bị lãng quên tất cả bây giờ lại hiện rõ trước mắt.
Cảm giác như thế làm cho Thanh Thần có chút hít thở không thông, lý trí bừng tỉnh, làm cho cô từng đợt sợ hãi.
Cô bây giờ muốn nói, nói không ra, muốn cử động, không nhúc nhích được, muốn chạy trốn, trốn không khỏi.
Đôi mắt to tràn ngập sự vô tội như tố cáo hành động bá đạo của anh, mà động tác thô bạo của anh làm cho sức nóng xa lạ cứ quẫn quanh ý chí của cô.
Nỗ lực mà phát ra tiếng nói, lại chỉ có thể biến thanh “Uhm….uhm” thở nhẹ, tay nắm thành quyền, ánh mắt trong suốt tràn đầy hơi nước.
Hồi lâu, Mạc Lãnh Tiêu giống như đã thỏa mãn, rời môi cô, ngón tay thon dài khẽ vuốt đôi môi sưng đỏ, trong mắt hiện lên tăm tối, giọng nói vẫn lạnh lẽo như trước: “Cô và cậu ta quen biết thế nào?"
Không thể thích ứng với hành động thay đổi nhanh như lật sách của anh, Thanh Thần oán hận mà nhìn anh, nén cơn giận xuống nghiêng đầu sang chỗ khác: “Hừ!”