Khuôn mặt Thanh Thần đông lạnh đỏ bừng trong tay giơ lên một cái bánh ga tô, "Trời ạ bên ngoài lạnh lắm chết rét tôi a...ách"
Nhìn người đàn ông khuôn mặt lạnh lùng đứng ở phía trước cô hơi sững sờ ngay sau đó khuôn mặt nở rộ tươi cười: "Mạc Lãnh Tiêu sinh nhật vui vẻ!"
Thời điểm sinh nhật đều muốn bánh sinh nhật, thay anh mua cái bánh ngọt cũng không sai.
Đáy lòng xuất hiện một thứ cảm xúc đã lâu không có trong trí nhớ làm đầu óc anh không ngừng sôi trào.
"Thật xin lỗi!Lúc tôi thu dọn đồ đạc lại nhìn lén chứng minh thư của anh mới biết hôm nay là sinh nhật anh, tôi không phải cố ý muốn lục lọi đồ đạc của anh." Thấy khuôn mặt anh lạnh lùng cô vội vàng giải thích.
Đột nhiên thân thể ngã vào một lồng ngực rộng rãi.
Sức lực to lớn làm cho thân thể cô hơi đau, ngửi được mùi hương dễ chịu thuộc về anh, hơi thở mát mẻ quanh quẩn ở chóp mũi làm cho nhịp tim của cô không ngừng tăng nhanh, mặt không khỏi đỏ lên.
Mái tóc vừa tắm xong vẫn chưa khô, từng giọt nước lành lạnh cứ như vậy rơi xuống cổ Thanh Thần, truyền đến một cảm giác khác thường.
Bàn tay nhỏ bé của cô dính vào lồng ngực của anh, cảm nhận được tiếng tim đập vững vàng làm cho Thanh Thần quên cả hô hấp.
Chưa từng có tâm tư tình cảm làm trái tim cô không ngừng lay động.
Thời gian giống như dừng lại ngay cả không khí cũng đọng lại.
"Bánh ngọt bánh ngọt."
Hồi lâu cô mới có dũng khí mở miệng đánh vỡ trầm tĩnh như vậy.
Anh ôm quá gấp làm cho cô cảm thấy mình sắp ngạt thở rồi.
Giọng nói của cô kéo lý trí của anh trở về.
Bỗng chốc buông thân thể cô ra Mạc Lãnh Tiêu lạnh lùng dời đi tầm mắt: "Không phải nói nấu cơm cho tôi sao?"
Thanh Thần rũ con mắt xuống sợ anh nhìn thấy mình đỏ mặt nhanh chóng đi đến cầm áo sơ mi mới mua lúc chiều trong phòng khách lên.
"Tôi không biết hôm nay là sinh nhật của anh, buổi chiều lúc đi dạo phố nhìn thấy cái áo sơ mi này tất cả mọi người nói thật đẹp mắt tôi liền mua, là dùng tiền của anh mua."
Khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng hồng hô hấp cũng có chút không bình thường: "Mới vừa đi tới trước mặt cửa hàng bánh ngọt mua một cái bánh ga tô rất may là vẫn kịp chưa đến mười hai giờ."
Người đàn ông chỉ cúi đầu nhìn cô tràn đầy khẩn trương, đôi mắt đen thấu hiểu chớp cũng không chớp nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện lên rặng mây đỏ.
Anh trầm mặc khiến cho cô cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, Thanh Thần xoay người nhanh chóng trốn vào phòng bếp: "Tôi đi hâm nóng thức ăn rất nhanh sẽ có thể ăn."
"Cám ơn!" Nhận lấy quà tặng của cô giọng nói người đàn ông trầm thấp lại tràn đầy sức quyến rũ.
Bao nhiêu năm rồi anh chưa từng có quà sinh nhật.
Trước kia luôn có một người cũng nhớ sinh nhật anh như vậy, trước sinh nhật anh một thời gian rất dài liền bắt đầu chuẩn bị ăn mừng sinh nhật cho anh.
Không ngờ năm năm sau lại có một người như thế sẽ vì sinh nhật của anh mà phí tâm tư. Anh từ trước đến giờ máu lạnh vô tình, một người đàn ông ba mươi tuổi lại có thể cảm thấy một chút xúc động.
Khóe miệng Mạc Lãnh Tiêu lạnh lùng co rúm hạ xuống, cảm thấy mình có chút buồn cười.
"Mạc Lãnh Tiêu anh tâm tình không tốt? Là tôi làm cho anh mất hứng sao?"
Ngồi trước bàn cơm nhìn gương mặt tuấn tú gượng gạo của anh Thanh Thần có chút bận tâm.
"Không có." Thanh của anh bình tĩnh chỉ trầm mặc uống rượu, muốn dùng chất lỏng màu đỏ này bình phục phần tâm tình trong lòng .