Nét mặt của Đường Tuyết Kỳ tràn ngập vẻ kiêu ngạo và nở một nụ cười gian xảo muốn thách đấu với Lý Thiệu Minh, như thể cô ta là cô gái kiêu hãnh duy nhất trong tất cả mọi người ở đây, sắc mặt của bốn tên sát thủ đều rất khó coi, họ liếc xéo cô ta bằng ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc.
Bọn họ đều có thể nhìn ra được võ công của Đường Tuyết Kỳ không hề giỏi, luồng chân khí trên người cô ta không ổn định, từ lúc cô ta bước đến, cô ta còn không khống chế được mà để tràn ra một chút chân khí ra bên ngoài. Chân khí của cô ta tràn ra ngoài khiến người ta cảm nhận được khí chất của cô gái này rất tao nhã, cô ta không phải là một cô gái bình thường, chân khí toát ra từ trên người cô ta giống như tiên nữ, nhưng các cao thủ thật sự đều biết được, điều này chứng tỏ thực lực cô ta thuộc loại cao thủ Thần Cấp yếu kém nhất.
Hầu hết chân khí của các cao thủ thật sự đều rất ổn định, phóng ra và thu vào rất dễ dàng. Đường Tuyết Kỳ mới chỉ bước vào cảnh giới Thần Cấp, vẫn chưa đạt đến trình độ dễ dàng thu hồi chân khí. Cô ta chỉ hơn các cao thủ Tông Sư cấp cao một chút, có khả năng phóng chân khí ra ngoài nhiều hơn cao thủ Tông Sư cấp cao. Nếu thật sự gặp phải cao thủ Tông Sư cấp cao có thực lực ổn định và mạnh mẽ, thì cũng chưa chắc có thể đánh ngã được người ta.
Còn bọn họ là ai? Một trong mười sát thủ thế giới, là cao thủ trong Top một trăm của bảng xếp hạng thế giới. Bọn họ là cao thủ cấp cao của cảnh giới Thần Cấp cấp thấp, cũng sắp đến trình độ cao thủ Thần Cấp cấp trung, nhưng vẫn không dám thách đấu với Lý Thiệu Minh, vậy mà cô ta lại ngốc nghếch chạy đến muốn thách đấu với anh.
Bị đánh một trận thì còn nhẹ, đây rõ ràng chính là tìm đường chết.
Đám người Hàn Uy Phong, Liễu Bân, Vương Hổ, Hàn Bân đều trợn mắt há mồm kinh ngạc khi nghe thấy thân phận mà Đường Tuyết Kỳ tự nói ra.
Vương Hổ cũng là người hiểu biết trong giang hồ, anh ta lập tức hỏi Đường Tuyết Kỳ: “Cô gái, cô đang nói về nhà họ Đường ở Tây Hồng, là nhà họ Đường có kỹ thuật thiên hạ vô song về độc dược và võ công ám khí ở Tây Hồng sao? Cô họ Đường, cô nói cô là cô chủ của nhà họ Đường, bố của cô là cao thủ Thần Cấp cấp cao một trong mười hai thần chủ Hoàng Kim, tên là Đường Hào ư?”
“Ồ, câu hỏi này của anh rất thú vị, tôi đã nói rồi, tôi là cô chủ của nhà họ Đường ở Tây Hồng, tôi đang nhắc đến nhà họ Đường, không phải nhà họ Đường ở Tây Hồng, lẽ nào còn có nhà họ Đường thứ hai trên thế giới này? Tôi họ Đường, tôi không phải là con gái duy nhất của Đường Hào, lẽ nào là con gái duy nhất của người khác sao?”, Đường Tuyết Kỳ mỉm cười.
“Thật sự là con gái của Đường Hào!”, Vương Hổ lập tức kinh ngạc nhìn đám người Hàn Uy Phong, Liễu Bân, Hàn Bân.
Hàn Bân đã từng gặp Đường Tuyết Kỳ một lần, còn cảm thấy vẻ ngoài của Đường Tuyết Kỳ rất đẹp. Lúc này sau khi nghe được bối cảnh của Đường Tuyết Kỳ, hắn kinh ngạc liếc nhìn Đường Tuyết Kỳ một cái, trong lòng không kiềm chế được sự yêu thích với Đường Tuyết Kỳ.
Một số tập đoàn tài phiệt có truyền thống vẻ vang có lẽ là sẽ xem thường những cô gái giang hồ và môn phái trong giang hồ, nhưng nếu có thể cưới được một cô gái xinh đẹp như Đường Tuyết Kỳ, đối với một cậu ấm trong một gia tộc nhỏ như Hàn Bân mà nói thì cuộc đời này của hắn sẽ được một bước lên mây.
Hắn lập tức căm hận Lý Thiệu Minh từ tận đáy lòng.
Lý Thiệu Minh, anh là cái gì chứ, có thể cưới một người vợ xinh đẹp như Hiên Tịnh Vũ, lại còn có một cô em họ xinh đẹp và có bối cảnh hiển hách như Đường Tuyết Kỳ.
"Cô Đường, cô vừa gọi anh họ Lý Thiệu Minh, cô có xuất thân nổi bật, đến từ nhà họ Đường - môn phái lớn đầu tiên ở Tây Hồng, vậy Lý Thiệu Minh là ai? Sao có thể là họ hàng với cô được? Còn nữa cô có nhắc đến nhà họ Lục, nhà họ Lục là gia tộc nào, là nhà họ Lục ở Giang Nam, nhà họ Lục một trong bốn gia tộc luyện đan của giới võ lâm sao?”, Vương Hổ bắt đầu phân tích, không chỉ tò mò về thân phận của Đường Tuyết Kỳ, mà cũng rất hiếu kỳ về thân phận của Lý Thiệu Minh, anh ta không thể không hỏi đến tận gốc rễ.
“Vương Hổ, cậu hỏi hơi nhiều rồi đấy”, Hàn Uy Phong không khỏi cau mày nói với Vương Hổ.
Ông ấy đã biết mọi thứ về Lý Thiệu Minh, cũng biết bây giờ Lý Thiệu Minh đang bị người ta truy tìm đuổi giết. Để bảo vệ Lý Thiệu Minh nên ông ấy không hề tiết lộ thân phận của Lý Thiệu Minh cho người khác.
Lúc này nhìn thấy Vương Hổ đang hỏi hàng loạt các câu hỏi, ông ấy không nhẫn nhịn được liền ngăn cản Vương Hổ.
“Để bọn họ nói đi, thân phận của tôi đều đã bị lộ rồi, cho dù có tiếp tục giấu giếm thì cũng không có ý nghĩa gì”, Lý Thiệu Minh mỉm cười rồi nói.
Bây giờ tên Lý Phong đang tráo đổi thân phận với anh đã biết rõ nhất thân phân của anh. Lý Phong đã có được thực lực của anh và muốn giết anh nên liên tục điều động nhiều sát thủ để giết anh như vậy, cho dù anh có giấu giếm đi chăng nữa thì cũng không có tác dụng. Hơn nữa anh cũng không quan tâm, lực lượng của anh ở nước ngoài cũng ngang hàng với Hàn Sương. Lý Phong cử người đến giết anh, điều này cũng tương đương với việc Hàn Sương cử người đến giết anh, bị Lý Phong truy sát và bị Hàn Sương truy sát đều không có gì khác nhau cả.
Ngược lại anh bị Lý Phong truy sát thì còn an toàn hơn một chút, bởi vì anh chỉ kiêng dè cô gái bí ẩn ở bên cạnh Hàn Sương mà thôi.
“Là anh họ của tôi, anh ta thật ra là một cậu chủ bị bỏ rơi của nhà họ Lục”, Đường Tuyết Kỳ mỉm cười.
“Cậu chủ bị bỏ rơi?”, Hàn Bân không khỏi kinh ngạc.
"Bố của anh ta là con trai thứ ba của tập đoàn nhà họ Lý đứng thứ mười trong mười trong những tập đoàn hàng đầu Hoa Hạ. Ông nội của anh ta là người cứng nhắc và bảo thủ, ông ta cho rằng người phụ nữ trên giang hồ đều là người thô tục và tùy tiện, do đó ông ta luôn muốn bố của anh ta cưới một cô chủ của một tập đoàn nào đó, ông ta cho rằng cao thủ võ lâm đều rất rẻ mạt, chỉ cần bỏ tiền thuê mướn là được rồi, không cần phải cưới về nhà, từ tận trong xương cốt của ông ta đều xem thường những người giang hồ như chúng tôi. Nhưng bố của anh ta lại khăng khăng yêu bác ba của tôi, cố chấp muốn cưới bác ba của tôi về, sau đó còn bỏ trốn cùng bác ba, trong khoảng thời gian bỏ trốn đó bọn họ đã sinh ra anh họ tôi”.
“Ông nội của anh ta đương nhiên không vui vẻ gì, ban đầu ông ta còn rất yêu quý bố của anh ta, nhưng bởi vì chuyện này cho nên bố của anh ta mới bị ghét bỏ. Bác ba của tôi quyết định làm một người mẹ hiền người vợ đảm nên đã phế bỏ võ công, từ nhỏ đã không dạy võ công cho anh họ tôi, nhưng ngay sau khi bác ba tự phế bỏ võ công của mình, thì ông nội của anh ta lại càng có thành kiến sâu sắc với bác ba, từ đầu đến cuối vẫn không thích bác ba. Con trai được yêu quý nhờ vào mẹ, khi ở nhà họ Lý, đương nhiên anh ta sẽ bị bắt nạt từ nhỏ. Còn ông cụ nhà họ Lục là ông ngoại của chúng tôi. Bởi vì bác ba và nhà họ Lý có thù oán rất sâu nên mối hận của hai nhà càng ngày càng lớn, bác ba và anh họ tôi đứng ở giữa cho nên rất khó xử. Năm đó khi anh họ tôi mười tám tuổi, bởi vì người trong gia tộc luôn chèn ép bắt nạt nên anh ta bỏ nhà đi trong cơn tức giận”.
“Anh ta hoàn toàn không biết võ công, vì thế anh ta là người không có tác dụng nhất trong nhà họ Lục chúng tôi”, Đường Tuyết Kỳ khẽ mỉm cười.
“Đại ca, hóa ra khi còn nhỏ anh lại đáng thương như vậy?”, Cuồng Phong kinh ngạc nhìn Lý Thiệu Minh.
Nghe thấy Đường Tuyết Kỳ nói xong, Heo Rừng cũng hơi đồng cảm với Lý Thiệu Minh.
Anh ta từng nghe kể về những chuyện trong gia tộc giàu sang quyền quý đều không hề đơn giản, nhưng không ngờ những chuyện trong gia tộc giàu sang lại có thể sâu hun hút như vậy. Anh ta cho rằng Lý Thiệu Minh sẽ giống như nhưng cậu ấm của những gia tộc khác, từ nhỏ sẽ được chơi các loại xe sang và người đẹp, nhưng hóa ra những gì mà Lý Thiệu Minh đã từng trải qua đều không bằng một người bình thường như anh ta.
“Anh, tôi biết anh rất đáng thương, nhưng tôi nhất định phải trở thành gia chủ của nhà họ Lục. Tôi muốn chứng minh rằng, tôi mạnh hơn tất cả những người con gái của nhà họ Lục, tôi mới là người đứng thứ nhất của nhà họ Lục! Anh mau trở về cùng tôi, nói với ông ngoại rằng hãy giao chức gia chủ nhà họ Lục cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”, Đường Tuyết Kỳ đột nhiên tỏa ra một luồng chân khí cuồn cuộn, trong ánh hào quang đó có xuất hiện một con rồng trắng.
“Đường Tuyết Kỳ, chị có thể đánh thắng tôi không?”, Triệu Thế Hy là người có quan hệ tốt nhất với Lý Thiệu Minh từ lúc nhỏ, ánh hào quang của cô ấy lập tức hiện ra một con rồng vàng.
Cô ấy bực bội bởi vì không có hai cây búa Bá Vương ở bên cạnh, bởi vì trong tay không có vũ khí, nếu không chỉ cần một cú vung búa của cô ấy là có thể đánh bay Đường Tuyết Kỳ.
“Triệu Thế Hy, đừng tưởng rằng tôi không thể đánh thắng được cô”, tay trái của Đường Tuyết Kỳ nhẹ nhàng vẫy trên không trung, một luồng ánh sáng lấp lánh mờ xuất hiện.
Khi các tinh thể bị gió thổi đến khu vực dải cỏ xanh, thì những cỏ cây lập tức bị khô héo với tốc độ nhanh chóng.
“Đường Tuyết Kỳ, tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, trong lòng cô từng có người anh họ này hay không?”, nhìn thấy Đường Tuyết Kỳ đang chiến đấu trước với Triệu Thế Hy, Lý Thiệu Minh bình tĩnh hỏi.
“Chưa từng, tôi chỉ muốn có chức vị gia chủ của nhà họ Lục!”, đôi mắt to tròn của Đường Tuyết Kỳ sáng rực lên.
“Được thôi”, Lý Thiệu Minh khẽ thở dài.
Sau bảy tám năm không gặp, đột nhiên anh gặp lại em gái họ của mình, đồng thời thấy dường như cô ta đã hiểu chuyện hơn trước, trong lòng anh cũng dần có chút ấn tượng tốt về cô ta, muốn yêu thương cô ta như người thân.
Dù anh chân thành muốn đối xử tử tế với họ, nhưng họ lại không muốn nhận lấy và coi trọng.
“Nếu tôi không trở về nhà họ Lục với cô, thì cô sẽ làm gì tôi?”, Lý Thiệu Minh hỏi.
“Giết anh!”, Đường Tuyết Kỳ uy hiếp.
Sau khi nghe thấy Đường Tuyết Kỳ nói vậy, Lý Thiệu Minh liền bật cười.