Lúc đầu cô ta muốn giết Lý Thiệu Minh, nhưng sau khi đến nhà anh, gặp người vợ hiền lành và đứa con gái ngoan ngoãn của anh, lại thấy nhà anh và Hiên Tịnh Vũ chỉ rộng có một trăm năm mươi mét vuông, thì trong lòng cô ta thấy buồn bực, cảm giác mấy năm qua Lý Thiệu Minh sống khổ quá, cuộc sống đáng thương quá.
Nếu cô ta trở thành gia chủ nhà họ Lục, thì cô ta nhất định sẽ cho anh một tỷ tám trăm triệu, để cuộc sống của anh tốt hơn một chút.
Nhưng tối nay đi cùng anh đến buổi tiệc bán đấu giá từ thiện, thấy Lý Thiệu Minh được nhà giàu ở thành phố cảng biển đích thân chào đón, thậm chí còn nói muốn bỏ một tỷ mua thanh sắt của nhà giàu đó.
Cô ta lập tức hoài nghi thân phận của anh.
Không phải anh rất nghèo sao? Lấy đâu ra một tỷ để mua thanh sắt gỉ đó?
Lý Thiệu Minh biết Đường Tuyết Kỳ khinh rẻ mình, lúc trước anh nhẫn nhịn được, còn giờ thì anh trưng ra vẻ mặt khó xử: "Tuyết Kỳ, tôi có một tỷ thật, tôi mua được thanh sắt đó".
"Gì cơ, anh có một tỷ?", Đường Tuyết Kỳ trố mắt kinh ngạc.
"Đúng, tôi có một tỷ", Lý Thiệu Minh gật đầu.
“Hả…”, Đường Tuyết Kỳ thấy kì cục khó hiểu.
Cô ta nhìn lại Lý Thiệu Minh, sau đó cũng dần hiểu ra.
Đa số các cao thủ võ lâm đều có tiền, mười hai vị thần chủ Hoàng Kim của Hoa Hạ, thực lực ai cũng rất mạnh, danh tiếng lẫy lừng, tài sản cũng phải tầm trên mười tỷ.
Lý Thiệu Minh là cậu ấm tập đoàn tài chính nhà họ Lý, là một trong mười tập đoàn lớn nhất Hoa Hạ. Gia tộc này có lượng tài sản lên tới chục tỷ. Anh còn là con trai của một trong bốn gia tộc lớn trong giới võ lâm. Bốn gia tộc lớn trong giới võ lâm này có tổng tài sản vượt xa mười hai vị thần chủ Hoàng Kim, lần lượt phân biệt là: nhà họ Chu kinh doanh vàng bạc, châu báu và ngân hàng; nhà họ Lâm kinh doanh vũ khí, gia dụng bằng đồng, đồ kim khí, nhà họ Lục kinh doanh dược liệu và vô số các bệnh viện khác, nhà họ Mộ Dung có gốc rễ lâu đời, giàu nứt đố đổ vách, võ công vô địch thiên hạ.
Nếu Lý Thiệu Minh trở thành người của nhà họ Lý, hoặc là cậu ấm của nhà họ Lục, sẽ có ít nhất mấy chục tỷ. Bây giờ trên người anh chỉ có một tỷ, Đường Tuyết Kỳ vẫn thấy anh rất nghèo.
Vẫn đáng thương lắm.
Đường Tuyết Kỳ thầm than thở trong lòng.
Tài sản nhà họ Đường ước chừng khoảng mười bảy tỷ, là môn phái được xếp hạng trung trong mười hai vị thần chủ Hoàng Kim. Cô ta nghĩ, lát nữa Lý Thiệu Minh không đủ tiền mua thanh sắt đó, cô ta sẽ giúp anh. Thân là con gái lớn ở nhà họ Đường, là viên ngọc quý độc nhất của bố mẹ, trên người cô ta có tận một tỷ tiền mừng tuổi.
"Hả? Đó không phải Lý Phong sao?", lúc này từ xa truyền tới mấy giọng nói kinh ngạc.
Đường Tuyết Kỳ và Lý Thiệu Minh nhìn theo hướng đó, thì thấy ba cô gái đang kinh ngạc nhìn Lý Thiệu Minh. Một cô trong đó nhìn khá quen, còn hai người còn lại thì anh không nhớ.
Nhìn thấy ba cô gái đó, Đoàn Bội Bội liền đi tới.
"Bội Bội, đúng lúc quá, cậu cũng tới đây làm thêm à?", thấy Đoàn Bội Bội, ba cô gái kia ngạc nhiên, mừng rỡ kêu lên.
"Sơ Hạ, sao cậu tới đây?", Đoàn Bội Bội giật mình.
Thẩm Sơ Hạ là bạn thân của Đoàn Bội Bội. Mấy ngày trước lúc Lý Thiệu Minh đi từ Bộ Công thương ra, anh bị Đoàn Bội Bội kéo xuống tử chiếc xe tải nhỏ, lúc đó cô gái đi bên cạnh Đoàn Bội Bội là Thẩm Sơ Hạ. Cô ta và Đoàn Bội Bội đều là bạn học với Lý Phong. Nhưng lúc đi học, mối quan hệ giữa Đoàn Bội Bội và Lý Phong rất tốt, nên Thẩm Sơ Hạ rất khinh bỉ Lý Phong. Lúc này Hàn Phúc Giả muốn bữa tiệc được tiến hành thuận lợi tốt đẹp, nên bảo đàn em tìm nhiều cô gái xinh đẹp làm phục vụ bưng bê rượu đi tới đi lui trong buổi tiệc, để khách khứa có thể thuận tiện lấy rượu vang.
Thẩm Sơ Hạ và hai cô gái bên cạnh, đều là phục vụ cho buổi tiệc hôm nay. Nhờ có thân hình cao gầy, xinh đẹp, lại còn là thực tập sinh, nên tối nay mỗi người bọn họ kiếm được ba nghìn tiền lương.
Thẩm Sơ Hạ nói rõ công việc của cô ta hôm nay ở bữa tiệc với Đoàn Bội Bội xong, sau đó giật mình hỏi Đoàn Bội Bội: "Bội Bội, sao cậu lại ở đây cùng Lý Phong? Hay mấy cậu cũng đến làm phục vụ?"
"À, khó giải thích lắm", Đoàn Bội Bội không khỏi than thở.
Cô ta biết, Lý Thiệu Minh bên cạnh cô ta đây chỉ là Lý Phong giả mạo, anh ta là tên nhà giàu xuất thân trong gia tộc quyền quý, là cao thủ võ lâm, còn Lý Phong thật thì không biết đang ở đâu.
Cô ta không hiểu, nếu Lý Thiệu Minh lợi hại như vậy, việc gì anh phải đóng giả Lý Phong?
"Bội Bội, tối nay Hàn Vũ Triết cũng tới. Cậu bảo Lý Phong cẩn thận đi, quan hệ giữa hai người họ thế nào cậu cũng biết. Cậu ta và Lý Phong là bạn học từ nhỏ, bắt nạt Lý Phong suốt từ cấp ba đến đại học. Năm nay nhà cậu ta làm ăn phát đạt, kiếm được hơn mười triệu. Cậu ta mới mua chiếc xe Porsche, lúc chúng ta tụ họp chắc cậu ta ngạo mạn lắm đấy. Nếu cậu ta thấy Lý Phong, chắc lại bắt nạt tiếp. Cậu mau bảo Lý Phong trốn đi, để Hàn Vũ Triết nhìn thấy là đen đủi đấy", Thẩm Sơ Hạ nói.
"Chỉ sợ cậu ta bị Lý Phong bắt nạt lại ấy...", Đoàn Bội Bội thầm thở dài, thấy trong lòng mệt mỏi.
Cô ta là người bạn cuối cùng của Lý Thiệu Minh, nên nhiều khi không biết nhiều chuyện xung quanh anh. Cô ta nhận ra bản thân biết anh càng nhiều, thì anh lại càng khó nắm bắt.
Cô ta thấy thực lực của Lý Thiệu Minh cũng chỉ là vũng nước giữa đại dương.
"Số bạn gái mà anh quen hồi học phổ thông nhiều quá nhỉ", Đường Tuyết Kỳ lạnh lùng nhìn mấy cô gái nhan sắc tầm thường kia nói.
"Tôi không quen bọn họ, là bọn họ biết tôi thôi", Lý Thiệu Minh thở dài, trong lòng cũng thấy phiền phức.
Hai người bạn của Lý Phong anh đều đã tiếp nhận, không ngờ số người quen Lý Phong nhiều quá.
"Đúng rồi, để tôi giới thiệu với ông một anh hùng trẻ tuổi!", Hàn Phúc Giả nói chuyện với Thanh Phong một lúc rồi đột nhiên nói vậy.
"Hả?", Thanh Phong hơi sững sờ.
"Lý Thiệu Minh! Cao thủ Thần Cấp, là thần thám ở thành phố cảng biển gần đây, một ngày một đêm bắt được mười ba tên tội phạm bị truy nã, một ngón tay đánh bại được đạo tặc giang hồ La Vĩnh Liệt. Cậu ấy được ông cụ nhà tôi nhìn trúng, giờ trở thành chuyên viên quân đội, hưởng đãi ngộ cấp Thiếu tướng. Minh chủ Thanh Phong, hi vọng ông cũng chỉ bảo cậu ấy thêm", ánh mắt Hàn Phúc Giả sáng ngời nhìn Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh và Thanh Phong nhanh chóng nhìn nhau.
Quả thật Lý Thiệu Minh còn trẻ, nhưng câu nói cuối cùng của ông ấy khiến anh cụt hứng.
Gì mà hi vọng Thanh Phong chỉ bảo cho mình?
Thanh Phong có tư cách sao?
Bàn về tuổi tác, đúng là Thanh Phong lớn tuổi hơn, từng trải sớm hơn, là một tiền bối lão luyện trong giang hồ. Nhưng về thực lực võ công, thì anh vượt xa Thanh Phong.
Anh thấy Thanh Phong giờ mới chỉ là cao thủ Thần Cấp cấp cao,đột phá không lâu, Còn lúc ở nước ngoài, năm trước anh là cao thủ Thần Cấp cấp cao, là một vị đại thần dày dặn rồi.
Về kinh nghiệm sống, kinh nghiệm chiến đấu thực tế, khả năng lĩnh hội võ thuật, Thanh Phong càng không đủ tư cách để chỉ bảo anh.
Hiện giờ anh đang bị thương nên tạm thời hạ xuống là cao thủ Thần Cấp cấp thấp. Đợi đến lúc anh trở về trình độ cũ, khéo Thanh Phong không đỡ nổi mười chiêu của anh.
Anh hi vọng Thanh Phong đừng có ý định dạy dỗ gì, nếu không anh sẽ thấy rất phiền.
Thanh Phong mỉm cười nhìn anh, đột nhiên nheo mắt cười: "Ông Hàn, hậu bối này thiên phú không tệ, không cần tôi chỉ bảo. Muốn nâng cao cảnh giới võ công rất đơn giản, cách tốt nhất là thực chiến, sau đó là ăn đan dược, cuối cùng là khổ luyện võ công. Có câu nói, "Sư phụ dẫn vào cửa, còn tu hành là việc của mình". Người này còn trẻ mà đã là cao thủ Thần Cấp, chắc chắn có khả năng lĩnh hội võ công rất xuất chúng".
Trong đầu ông ta nghĩ, mình là cao thủ Thần Cấp cấp cao, học trò có đến hơn trăm người, học phí hàng năm được một tỷ, thực lực tốt nhất thì chỉ có mỗi duy nhất Hàn Bân. Không phải do bản lĩnh dạy học của mình không đủ, mà vì mình lười dạy quá. Nếu mình dạy bọn họ thành cao thủ võ lâm hết, thì sau này thu học phí của ai nữa?
Muốn được mình dạy bảo, mà không có mấy trăm triệu thì nằm mơ đi!
Nghe Hàn Phúc Giả nói thế, Hàn Phi Phi cũng hơi lúng túng. Cô ấy thầm nghĩ Lý Thiệu Minh là người nắm binh quyền ở nước ngoài, thực lực còn mạnh hơn Thanh Phong. Nếu Thanh Phong chỉ bảo cho Lý Thiệu Minh, thì cảnh tượng này sẽ gượng gạo lắm. Bố cô không biết thực lực của Lý Thiệu Minh, chắc lúc nào rảnh phải nói lại cho bố.
"Cao thủ Thần Cấp?", Hàn Bân nghe vậy thì thấy hứng thú, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Thiệu Minh.
"Tiểu Bân, cháu có thể học tập Lý Thiệu Minh một chút", thấy Thanh Phong từ chối chỉ bảo võ công cho Lý Thiệu Minh, Hàn Phúc Giả cũng lúng túng, vội đổi chủ đề.
"A", đột nhiên ánh mắt Hàn Bân lộ ra sự ấm áp.
"Hả?", Lý Thiệu Minh bị Hàn Bân nhìn chăm chú nên ngẩn người ra.
"Anh đã nhớ em từ lâu rồi...", đột nhiên, Hàn Bân – người đang mặc bộ âu phục, đi giày da, chợt mỉm cười đi về phía Lý Thiệu Minh, đồng thời cung kính đưa tay phải ra.
"Đó là Hàn Bân, cậu Hàn, tôi từng gặp anh ta. Trước kia anh ta rất nổi tiếng ở thành phố cảng biển!", Thẩm Sơ Hạ vẫn đứng cùng chỗ nói chuyện với Đoàn Bội Bội, thấy Hàn Bân đi về phía Lý Thiệu Minh thì đột nhiên nói lớn lên.
"Hàn Bân, cậu Hàn, bố anh ta sắp trở thành phó chủ tịch tỉnh!", Doãn Thành, Trần Tử Phong, Lâm Thi Nhã và Dương Siêu cũng giật mình, la lên thất thanh.
Hàn Bân ăn mặc quần áo là lượt. Bọn họ sợ Hàn Phi Phi, không chỉ vì Hàn Phi Phi có người bố giàu có, mà vì người thân của cô ấy là những người có quyền thế.
Nếu Lý Thiệu Minh kết bạn với Hàn Bân thì sau này bọn họ không dám khinh bỉ anh nữa.
Thấy vậy, anh cả và anh hai nhà họ Hiên đều vô cùng kinh ngạc. Anh cả nhà họ Hiên thấy không phục, tay siết chặt thành cú đấm.
"Chúng ta quen nhau à?", Lý Thiệu Minh thấy Hàn Bân bước về phía mình, vội xoay người mở nhật ký của Lý Phong ra lật xem.
Sao Lý Phong quen Hàn Bân mà trong nhật kí lại không thấy viết gì.
Hàn Bân bước tới Lý Thiệu Minh ngày càng gần, mà Lý Thiệu Minh lại không tìm được thông tin nào trong quyển nhật kí, anh nghĩ cứ bắt tay đã rồi nói chuyện, tránh việc bị lộ tẩy đang giả mạo Lý Phong.
Nhưng khi anh đưa tay ra, định nắm bàn tay phải của Hàn Bân, thì Hàn Bân đi lướt qua vai anh, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trắng như ngọc của Hiên Tịnh Vũ đằng sau lưng.
"Tiểu Vũ, em có khỏe không?", ánh mắt Hàn Bân chăm chú nhìn Hiên Tịnh Vũ, ẩn chứa nhiều sự phức tạp.
"Có, tôi khỏe...", Hiên Tịnh Vũ thấy Lý Thiệu Minh trước mặt đã giơ tay ra, đang trợn mắt há miệng thì cố nén cười.
"Khốn...", Lý Thiệu Minh vẫn giữ tư thế định bắt tay với Hàn Bân.
Thấy nam thanh nữ tú trong cả đại sảnh đang nhìn mình, anh chửi thầm một câu thô tục.