Heo Rừng chỉ cười giễu cợt, lấy trong người ra một điếu thuốc Trùng Thảo rồi châm lửa.
Lý Thiệu Minh đã liên kết thẻ ngân hàng một trăm chín mươi triệu tệ với điện thoại di động của Heo Rừng, tương đương với việc Heo Rừng cũng có thể dùng số tiền của Lý Thiệu Minh. Hiện tại Lý Thiệu Minh đang cần người giúp đỡ và anh hết sức tín nhiệm tin tưởng Heo Rừng. Heo Rừng trở nên giàu có chỉ trong một đêm, không thua kém gì đám nhà giàu trong thành phố với tài sản ròng hơn một trăm triệu.
Giàu sang rồi nên ăn nói cũng tự tin hơn, trước đây mặc dù tính tình lỗ mãng, cãi vả vài câu với người khác đã muốn đánh người nhưng anh ta vẫn đố kị và ngưỡng mộ những người giàu có.
Còn bây giờ, anh ta đã có một trăm chín mươi triệu tệ, nên trong mắt anh ta tất cả những người giàu có với tài sản ròng vài triệu chẳng là gì cả.
Lý Thiệu Minh đã giúp anh ta trở nên giàu có, là ân nhân tái sinh của anh ta, sao anh ta có thể cho phép mọi người nói xấu Lý Thiệu Minh chứ? Anh ta đã thấy chướng mắt từ nãy giờ, chẳng qua là một mực chịu đựng không lên tiếng mà thôi.
“Là thật”, đám con cháu nhà giàu này không phải vô dụng, bọn họ đều biết cách nhận biết hàng thật giả.
Sau khi liên tục kiểm tra chìa khóa xe của Heo Rừng vài lần, họ lập tức kinh hãi nhìn Heo Rừng, sắc mặt dần tái nhợt.
“Heo Rừng, anh ta có xe Maybach sao?”, Lý Tích Đồng sửng sốt, lập tức bước tới kiểm tra chìa khóa xe của Heo Rừng.
Sau khi xác nhận chìa khóa xe là thật, cô ta không khỏi kinh hãi, nhìn khuôn mặt đắc ý của Heo Rừng, trong lòng chợt lóe lên một suy nghĩ: “Ban ngày Lý Phong nói có một người phụ nữ giàu có bao nuôi anh ta, muốn tặng anh ta một chiếc xe Maybach hạng sang. Chiếc xe sang Maybach này là do phú bà đó tặng sao?"
"Cô đang nói gì vậy? Lý Thiệu Minh hoàn toàn không quen biết người phụ nữ giàu có nào cả. Anh ấy nói dối cô. Anh ấy không phải là loại trai bao ăn bám. Chiếc xe sang trọng Maybach này không phải là của mấy phú bà bao nuôi tặng. Anh ấy lợi hại lắm đấy, chiếc xe này là...”, Heo Rừng lập tức ngắt lời Lý Tích Đồng, không vui trước sự khinh thường của cô ta.
Sau khi biết được thân phận của Lý Thiệu Minh, anh ta đã tôn thờ Lý Thiệu Minh như một vị thần.
“Anh mua chiếc xe này sao?”, Lý Tích Đồng hỏi.
“Cái gì?”, năm cô gái trong phòng đều kinh ngạc, bọn họ đều có nhan sắc tầm bảy điểm và những đôi mắt tròn sáng rực. Đã có hai cô gái thích Heo Rừng, ngồi trò chuyện với Heo Rừng một lúc, họ thích đồng hồ vàng và dây chuyền vàng của Heo Rừng. Bây giờ Heo Rừng còn sở hữu cả xe Maybach, ánh mắt họ nhìn Heo Rừng càng thêm ngưỡng mộ: "Heo Rừng, anh giàu quá! Gia đình chúng em chỉ có vài triệu tệ mà anh mua xe tận mấy triệu tệ? Đúng là nhà giàu chính hiệu!"
“Hả?”, Heo Rừng chỉ muốn giải thích giúp Lý Thiệu Minh, nói rõ thân phận của anh, nhưng lại bị Lý Tích Đồng hiểu lầm, cho rằng Lý Thiệu Minh không phải đã được phú bà giàu có bao nuôi, chiếc xe này không phải của Lý Thiệu Minh mà là của anh ta. Các cô gái trong phòng đều nhìn anh ta với ánh mắt đặc biệt, khiến anh ta hơi bối rối.
"Heo Rừng, rốt cuộc nhà anh làm nghề gì vậy? Sao lại mua một chiếc xe đắt tiền như thế? Chắc phải làm ăn kinh doanh lớn lắm, nhà anh có tới hàng chục triệu đúng không?", một cô gái bước tới trước mặt Heo Rừng, nhìn anh ta với một nụ cười quyến rũ.
Cô gái xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm như vậy khiến cơ thể Heo Rừng mềm nhũn, tim đập thình thịch, anh ta và Lý Phong thật là bạn tốt từ hồi cấp ba. Tuy gia đình giàu có hơn Lý Phong một chút nhưng nội tâm anh ta vẫn luôn đố kỵ với Lý Phong. Anh ta chưa từng có bạn gái, cũng chưa từng nếm trải cảm giác gần gũi với con gái là như thế nào. Chưa bao giờ được hưởng thụ cảm giác này khiến khuôn mặt mập mạp của anh ta dần dần ửng đỏ: "Cũng tạm thôi, nhà anh không phải chỉ có mấy chục triệu thôi đâu, gần hai trăm triệu đấy”.
“Đây là tài khoản ngân hàng của anh, các em cứ xem đi”, sợ mọi người không tin, Heo Rừng đã mở điện thoại cho họ xem.
"Giàu quá! Heo Rừng, anh mời bọn em ăn món đắt tiền và uống rượu ngon đi", nhìn thấy trong điện thoại Heo Rừng có gần hai trăm triệu, gương mặt các cô gái lập tức đỏ bừng, mừng rỡ reo hò.
Không phải mọi cô gái đều ngưỡng mộ sự giàu có, nhưng những cô gái này đều tôn thờ tiền bạc, thích đám con cháu nhà giàu. Có ba cô gái không có hứng thú với Heo Rừng, lúc này họ cũng có thái độ khác với những người kia.
Không ngờ Heo Rừng lại giàu như vậy, ngay cả Lý Tích Đồng cũng bị sốc.
Sắc mặt của mấy gã thanh niên nhanh chóng biến sắc, suy nghĩ một lát rồi bước tới cung kính nịnh bợ: "Người anh em, nhà anh giàu thật đấy. Không ngờ anh lại có tới hai trăm triệu tệ trong tài khoản. Xin lỗi anh, vừa nãy tụi em có mắt mà không thấy thái sơn, để tụi em kính anh một ly".
“Ha ha", Heo Rừng nhếch mép chế nhạo.
“Xin lỗi anh”, đám thanh niên gật đầu, tất cả đều nâng chai trong tay lên và uống cạn.
Dần dần, Heo Rừng trở nên vui vẻ.
"Gọi phục vụ đi, đem lên mấy món đắt tiền cùng vài chai rượu ngon. Mọi người còn muốn ăn uống gì nữa không? Cứ thoải mái chọn món, tối nay tôi sẽ mời", Heo Rừng nói.
“Ôi, anh thật đẹp trai”, đám thanh niên trong phòng VIP đều vui mừng hoan hô.
Chỉ có sắc mặt của Doãn Thành hết sức khó coi.
Chẳng mấy chốc, số tiền tiêu xài trong phòng VIP đã từ bốn nghìn lên chín mươi nghìn tệ, thấy có người đột nhiên gọi nhiều rượu ngon và món ăn đắt tiền trị giá hai nghìn tệ, ngay cả người quản lý xinh đẹp của quán bar cũng bước vào nâng cốc chúc mừng.
Cô ta rất lịch sự với Heo Rừng, kết bạn Wechat với nhau, và uống ba chai bia liên tiếp. Trước nay Heo Rừng chưa từng nhận được đối xử như thế.
Thỏa mãn trong lòng, anh ta nở mày nở mặt, lập tức gọi thêm chai rượu ngoại trị giá năm mươi nghìn tệ và bảy tám đĩa hoa quả sấy khô.
Anh ta rất thích thú loại cảm giác ngồi ở vị trí trên cao này, trong lòng thầm nhủ: "Anh Minh à, tôi xin lỗi, ban đầu tôi muốn giải thích giúp anh, để những người này thấy được sức mạnh của anh, biết rằng họ không đủ tư cách để chơi với anh. Nhưng cảm giác này thật sự quá tuyệt, anh hãy cho tôi được chơi thỏa thích một lát, khi tôi chơi đùa xong sẽ giải thích cho anh và để họ biết được thực lực thật sự của anh".
Lý Thiệu Minh không biết trong phòng VIP đã xảy ra chuyện gì, anh trốn trong nhà vệ sinh lặng lẽ hút thuốc, lấy điện thoại di động ra và nhìn vào số điện thoại của Hiên Tịnh Vũ.
Không biết vì sao, anh lại có cảm giác nhớ nhung Hiên Tịnh Vũ, cảnh đêm càng ồn ào, càng khiến anh nhớ đến tổ ấm yên bình của mình với Hiên Tịnh Vũ.
Anh đã tận hưởng mọi vinh hoa phú quý, quyền lực tối cao và sự ngưỡng mộ của hàng vạn người, cuối cùng anh cũng biết tại sao mình lại ở nhà của Hiên Tịnh Vũ. Đó là vì anh đã quá mệt mỏi với công việc ở nước ngoài suốt những năm qua. Bây giờ anh chỉ muốn giống như những người bình thường, trốn trong tổ ấm của mình với Hiên Tịnh Vũ.
Mặc dù anh lạnh lùng nhưng lại âm thầm quan tâm đến người vợ Hiên Tịnh Vũ, cô con gái thông minh Tiểu Bình An và cô em họ Thẩm Hân hoạt bát đáng yêu. Tuy rằng họ có vẻ khinh thường anh nhưng thực ra họ là những người tốt. Anh càng ngày càng thích cuộc sống của những người bình thường, hóa ra đây là món quà mà ông trời ban tặng cho anh.
“Anh Chó, chính là phòng này”, một nhóm đàn ông cường tráng tay cầm mã tấu, khẽ chạm vào cửa phòng Heo Rừng.
"Ha ha, ngay cả Lam Đồ - con trai duy nhất của nhà họ Lam mà bọn mày cũng dám động vào, đúng là ăn gan hùm. Hôm nay nhất định phải giết chết thằng nhóc đó", một thanh niên gầy nhom vuốt mái tóc dài nói với ánh mắt dữ tợn. Anh ta sờ tay chạm vào khẩu súng lục ở thắt lưng rồi dẫn người của mình vào phòng VIP.