Hiên Tịnh Vũ đã mơ hồ biết được thân phận của Lý Thiệu Minh, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh.
“Thiệu Minh, cậu giỏi lắm, không ngờ cậu chữa được bệnh của bác Ngụy”, cậu hai nhà họ Lý đã dần nhận thức được thân phận hiện giờ của Lý Thiệu Minh.
Anh đã chữa khỏi bệnh của Ngụy Vinh Hoa, là ân nhân cứu mạng của Ngụy Vinh Hoa, đợi Ngụy Vinh Hoa khỏi hẳn, Ngụy Vinh hoa nhất định sẽ nâng đỡ anh, Bây giờ bọn họ đang ở nhà họ Ngụy, hắn động đến Lý Thiệu Minh khác nào động đến nhà họ Ngụy. Giờ Lý Thiệu Minh đã ôm chân nhà họ Ngụy, Lý Thiệu Minh đã không còn là đồ bỏ đi của nhà họ Lý nữa rồi.
Giờ đã không giống như xưa, Lý Thiệu Minh may mắn, hắn phải nói chuyện đàng hoàng với người em này.
“Thiệu Minh, nói đi nói lại hóa ra là hiểu nhầm, thật không ngờ, cậu lại có thể học được y thuật cao siêu như vậy từ nhà ngoại. Cậu đã chữa khỏi được bệnh của bác Ngụy, sau này có thể phát triển rồi. Cái gì nhỉ, hay là cậu về nhà với anh đi, nếu ông nội mà biết cậu giỏi giang như vậy, có thể nhận được sự ủng hộ của nhà họ Ngụy, ông nội nhất định sẽ rất vui. Anh dám bảo đảm, sau này ông nội sẽ không nói cậu là đồ bỏ đi nữa, không những không dám nói gì cậu, mà con khen cậu nữa”, cậu hai nhà họ Lý vẻ mặt ôn hòa nói.
“Các người là ai? Tôi không quen các người”, Lý Thiệu Minh dùng ánh mắt mờ mịt nhìn về phía họ.
“Mẹ kiếp, mày còn giả bộ!? Rốt cuộc mày muốn bọn tao phải thế nào thì mới chịu làm hòa? Hay là vẫn để bụng chuyện trước đây? Không phải chỉ là chữa được bệnh của Ngụy Vinh Hoa thôi sao? Không phải chỉ là ôm được chân nhà họ Ngụy sao? Có gì mà to tát chứ?”, sắc mặt cậu hai nhà họ Lý lập tức thay đổi, trở nên giận dữ.
Trong lòng hắn vẫn coi thường Lý Thiệu Minh.
“Đuổi bọn họ ra ngoài đi”, Lý Thiệu Minh không muốn cãi nhau với cậu hai nhà họ Lý, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Mời!”, Đổi trưởng đội vệ sĩ nhà họ Ngụy đẩy một cái, không chút do dự đuổi hai anh em nhà họ Lý ra ngoài. Khi bị đuổi đi, cậu hai nhà họ Lý tỏ vẻ không phục, đứng bên ngoài cửa hét lớn: “Lý Thiệu Minh, có bản lĩnh thì đừng có về nhà họ Lý, có bản lĩnh thì đừng lấy một đồng nào của nhà họ Lý. Có bản lĩnh, thì đừng bao giờ nhận những người thân với nhà họ Lý chúng tôi nữa! Mày ở nhà họ Ngụy, cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu, ôm chân người ta thooi, tao xem mày duy trì được cái hào quang này bao lâu...”.
“Thằng ngu”, Lý Thiệu Minh chỉ cười khinh.
Anh bị chà đạp ở nhà họ Lý quá lâu rồi, thậm chí hình thành tính cách khép kín bản thân. Người nhà họ Lý không coi anh là người thân, anh cũng sớm đã không còn coi người nhà họ Lý là người thân nữa rồi.
Không ai biết rằng, từ nhỏ đến lớn anh đã trải qua bao nhiêu đau khổ ở nhà họ Lý. Bây giờ anh quay về, anh đã từng nói sẽ trả lại gấp mười những gì anh từng nếm trải, sẽ trả lại gấp mười những gì anh từng nếm trải.
Gặp anh em nhà họ Lý, mới chỉ là bắt đầu thôi.
“Rốt cuộc từ nhỏ nhà họ Lý đã đối xử với anh như thế nào? Sao anh lại hận bọn họ như vậy?”, Hiên Tịnh Vũ suy nghĩ rồi hỏi.
“Anh không muốn nói”, Lý Thiệu Minh nói.
“Anh không muốn nói thì em sẽ đi ngay, em đã biết anh là ai rồi”, Hiên Tịnh Vũ nói.
“Được, anh nói”, Lý Thiệu Minh cười, rồi đứng lên đi đến đứng trước cửa sổ, nhìn hai anh em nhà họ Lý đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Ngụy.
“Từ ngày bố mẹ anh bắt đầu yêu nhau, ông nội anh luôn cho rằng mẹ anh không trong sạch, là một người phụ nữ tùy tiện. Thậm chí từ trước đến giờ chưa từng tin anh là con ruột của bố anh, không biết bao nhiêu lần bắt bố anh đi kiểm tra DNA, cho rằng anh là con người khác”.
“Mẹ anh có trong sạch hay không, lẽ nào bố anh không biết sao? Anh có phải con ruột của bố anh hay không, lẽ nào bố anh không biết sao? Rõ ràng là ông nội có thành kiến với người võ sĩ, cho rằng người võ sĩ không đáng tin, võ sĩ trời sinh tính tình thô bạo. Để làm yên lòng ông nội, thậm chí mẹ anh đã tự phế võ công của mình, rất ít đi ra khỏi nhà, cố gắng làm một người dâu hiền mẹ tốt. Mẹ anh không dạy anh võ công, thậm chí không cho phép anh trộm luyện võ. Cho dù bà đã vì nhà họ Lý làm mọi chuyện, nhưng đổi lại nhận được cái gì? Bà nhận được sự không tin tưởng và những lời dèm pha”.
“Thái độ ban nãy của anh em nhà họ Lý ngang ngược thế nào, em cũng nhìn thấy rồi đấy. Khi anh còn ở nhà họ Lý, hôm nào họ cũng đối xử với anh như vậy, là bọn họ và người nhà họ Lý muốn làm khổ anh, sỉ vả anh. Lúc bọn họ làm khổ anh, đồng thời cũng làm vậy với mẹ anh. Bố anh không bảo vệ được mẹ con anh, anh cũng không có cách nào, chỉ có thể lựa chọn rời đi. Nếu có thể làm một cậu chủ nhà giàu, thì ai lại muốn đi ra nước ngoài bán mạng làm một lính đánh thuê chứ?”, dần dần mắt Lý Thiệu Minh đỏ lên.
“Nếu không nhờ thù hận anh, thì anh đã không sống được đến ngày hôm nay. Biết bao lần đi vào bước đường cùng, anh tự nói với bản thân mình, anh nhất định không được chết, nhất định phải báo thù nhà họ Lý. Bây giờ anh quay lại rồi, anh muốn bọn họ tận mắt nhìn thấy, người mà ban đầu bọn họ coi là đồ bỏ đi, chính là vị thần mà bây giờ họ không với được!”.
Bỗng nhiên có một bóng đen xuất hiện, bao trùm lấy Lý Thiệu Minh.