Lúc Hồng Dũng quay lưng về phía Lý Thiệu Minh, không ít người đã thấy được ánh mắt tức giận của Lý Thiệu Minh, lòng bàn tay anh đang ngưng tụ chân khí. Bọn họ không khỏi giật mình kinh hãi, lần này số người của nhà họ Hồng tham gia giải đấu võ thuật toàn quân khá nhiều, tổng cộng có sáu mươi đội, mỗi đội bảy người, riêng nhà họ Hồng đã chiếm nguyên một đội. Cộng thêm nhà họ Hồng có hai trưởng lão cấp Tông Sư ở doanh trại huấn luyện Thiên Lang, nếu như Lý Thiệu Minh muốn ra tay thì phải đối đầu với nắm đấm sắt của đội bảy người nhà họ Hồng và hai người cao thủ lớn tuổi Tông Sư cấp cao nữa, tất cả là chín người.
Anh đánh thắng được không?
Hàn Uy Phong lo Lý Thiệu Minh sẽ chịu thiệt, nên liền nói với anh: "Cậu Lý, hay là chuyện này cứ bỏ qua vậy đi?"
"Như vậy sao được? Bây giờ tôi dựa vào việc đấu võ để kiếm tiền mà", Lý Thiệu Minh đi nhanh về phía Hồng Dũng và khoác tay lên vai hắn.
"Cút!"
Hồng Dũng chơi xấu nuốt lời, hắn đã ngờ tới việc có thể Lý Thiệu Minh sẽ ra tay với mình, trong lòng sớm có sự chuẩn bị. Khi Lý Thiệu Minh khoác tay lên bả vai hắn thì hắn liền quay người lại đánh một quyền về phía Lý Thiệu Minh.
Vừa đánh một quyền tới, vì phòng Lý Thiệu Minh có thể chặn được đòn mà phản kích lại, hắn cùng lúc vung tay còn lại nhằm vào bụng Lý Thiệu Minh.
Cho dù võ công của Lý Thiệu Minh cao hơn, thì cơ thể cũng là máu thịt, lực cú đấm sắt của nhà họ Hồng rất ghê người, Lý Thiệu Minh không dám đỡ nắm đấm của Hồng Dũng, anh nhanh chóng buông bả vai hắn ra rồi lui về sau.
Thấy Lý Thiệu Minh bị một quyền của mình đánh lui, Hồng Dũng cười khẩy: "Chỉ sợ anh không ra tay với tôi thôi, bây giờ anh ra tay thì càng tốt".
"Hai vị trưởng lão, cái tên Lý Thiệu Minh này dùng võ công tà môn để đánh chú ba của tôi bị thương, tôi nghĩ anh ta chính là tay sai của Long Ngâm, một bang phái dùng thủ đoạn không đàng hoàng, chính đáng. Giải thi đấu võ thuật của chúng ta đã có lệnh cấm rất rõ ràng, thế lực võ lâm Hắc Ám không được tham gia. Anh ta chui vào giải đấu võ thuật này của chúng ta hẳn là có ý đồ phá hỏng võ lâm chính phái, mọi người nhanh chóng giúp tôi xử lý anh ta!"
"Hồng Dũng, Long Ngâm trông như thế nào chúng ta còn chưa từng thấy, vậy mà anh cũng dám ngậm máu phun người?", không ngờ cái tên Hồng Dũng này cũng là một cao thủ vu khống người khác, đôi mắt to sáng ngời của Triệu Thế Hy nhanh chóng hiện ra sự phẫn nộ.
"Tà ma thì phải chết!"
Hồng Dũng còn có thêm sáu tên đội viên khác giúp đỡ, trong sáu tên này thì có bốn tên là cao thủ Tông Sư cấp cao, hai tên còn lại là cao thủ Tông Sư cấp trung, thực lực cũng không kém. Bọn họ lập tức giơ nắm đấm lên, đồng loạt lao về phía Lý Thiệu Minh.
Chú ba nhà họ Hồng chúng tôi một mình nên không đánh lại anh.
Vậy cả nhà họ Hồng chúng tôi sẽ cùng lên!
"Mẹ kiếp... mày bắt nạt chúng tao không có trợ giúp đúng không?", Cuồng Phong vẫn còn đang thoải mái hút xì gà, trông thấy cảnh tượng này thì lập tức quăng điếu xì gà xuống đất.
Hắn đi tới chỗ để súng trường của mình, sau đó dùng chân hất súng lên, bắt được súng trường rồi, hắn định dùng chiêu thức ‘đốt cháy thảo nguyên’ để đối phó với đám người hèn hạ bỉ ổi trước mặt.
"Tôi ghét nhất là ỷ đông hiếp yếu", Lôi Tiểu Minh cũng trở nên nghiêm túc, lấy ra bốn viên đạn lửa Phích Lịch.
"Đây là chuyện của tôi và nhà họ Hồng, mọi người cứ để cho tôi đòi nợ bọn họ ", Lý Thiệu Minh giơ tay phải lên, ra hiệu cho đám người Triệu Thế Hy, Cuồng Phong và Lôi Tiểu Minh không cần hỗ trợ.
"Đại ca, võ sĩ sợ đám đông, một mình anh đánh không lại bọn chúng đâu", Heo Rừng liếc mắt tìm vũ khí, trông thấy Lý Thiệu Minh sắp bị bắt nạt thì nôn nóng không chịu được.
"Mấy người bọn họ sao gọi là đông được?", Lý Thiệu Minh cười nhạt.
Thấy một tên nhà họ Hồng tung nắm đấm về phía mình, Lý Thiệu Minh lập tức đá chân phải, tên đó bị đá trúng liền nghiêng người một cái, cơ thể liền ngã sang hướng khác, Lý Thiệu Minh lại tung ra một cước, nhắm ngay vào ngực của một tên khiến hắn bị lùi về sau ba bốn bước.
"Đừng nói mấy tên này, cho dù gia chủ nhà họ Hồng hay cả dòng họ nhà họ Hồng cùng xông lên thì Lý Thiệu Minh tôi cũng diệt được hết".
"Cái tên Lý Thiệu Minh này là tà môn ngoại đạo, giết nó!", nghe mấy lời kiêu ngạo của Lý Thiệu Minh, Hồng Dũng cũng giận tím mặt, cả người lập tức tỏa ra chân khí màu đỏ dày đặc.
Khí thế tỏa ra bóng một con thần thú Huyền Vũ to lớn giậm chân trong hư không, Hồng Dũng phóng tới chỗ cất giữ binh khí, dùng sức xé mở bao vải, vô số vòng sắt lập tức bay đầy trời. Hồng Dũng nhanh chóng vung hai tay lên, hứng từng cái vòng sắt treo vào cánh tay cường tráng, hai tay rung lên, vòng sắt xoay tròn với tốc độ chóng mặt, hắn giậm chân khiến mặt đất nứt ra, sau đó lao về phía Lý Thiệu Minh.
Hai trưởng lão và sáu đội viên của nhà họ Hồng cũng xông tới, hai trưởng lão và Hồng Kim Cương đều dùng vòng sắt làm vũ khí như Hồng Dũng. Võ công của sáu tên đội viên nhà họ Hồng không bằng trưởng lão và cậu chủ, nên dùng những cú đấm nham hiểm làm vũ khí.
Bọn họ biết thực lực của bản thân không bằng Lý Thiệu Minh, phải phối hợp đoàn đội mới có cơ hội đánh bại anh. Lúc chạy tới chỗ Lý Thiệu Minh, tám người bọn họ không ngừng trao đổi vị trí qua lại với nhau, khiến Lý Thiệu Minh rối mắt, đồng thời hai trưởng lão còn lấy vòng sắt trong tay phản chiếu ánh sáng, dùng ánh nắng làm ảnh hưởng đến thị lực của Lý Thiệu Minh.
Hồng Dũng ở phía sau cùng, hắn giẫm trên sa trường vang lên tiếng ầm ầm, phía đối diện xuất hiện từng vết nứt lớn.
Hàn Bân không nhịn được cười, trong lòng hắn nghĩ Lý Thiệu Minh quá kiêu ngạo, lại dám một chọi chín tên cao thủ nhà họ Hồng, hôm nay anh phải chết là cái chắc.
Nhóm cao thủ trẻ tuổi nhà họ Lục đã biết Lý Thiệu Minh là cậu chủ của bọn họ nên lập tức nhìn về phía Lục Kim Đan: "Gia chủ, có cần ra tay trợ giúp không?"
"Xem trước đã rồi tính", Lục Kim Đan nhíu mày đánh giá tình hình.
Võ sĩ cần rèn luyện, đóa hoa trong nhà kính thì vĩnh viễn không trưởng thành được. Cho dù ông có thích Lý Thiệu Minh thì cũng không thể bảo vệ cho anh cả đời.
Ông thà rằng trông thấy Lý Thiệu Minh bị thương đổ máu, cũng không muốn sau khi mình qua đời, Lý Thiệu Minh sẽ bị kẻ khác giết chết.
Đột nhiên, ánh mắt Lục Kim Đan lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tất cả mọi người trong doanh trại huấn luyện Thiên Lang cũng vô cùng ngạc nhiên.
Hồng Dũng và tám tên cao thủ nhà họ Hồng nhanh chóng dừng bước, chỉ một giây nữa là đã lao tới trước mặt Lý Thiệu Minh nhưng cả chín người đều đồng loại dừng lại.
Chỉ thấy, Lý Thiệu Minh đã rút ra một khẩu súng ngắn Desert Eagle, họng súng chĩa thắng vào đầu Hồng Kim Cương đang bị thương nặng, ánh mắt anh sắc bén, trong mắt tỏa ra ánh sáng màu đen: "Các người dám lại gần tôi thử xem?"
Ánh mắt Hồng Dũng lộ rõ vẻ hung ác, gương mặt nổi đầy gân xanh, hắn siết chặt nắm đấm khi thấy chú ba của mình rơi vào tay Lý Thiệu Minh, có vẻ như đã bị Lý Thiệu Minh chọc tức điên lên.
Chín người bọn họ quá nóng vội muốn giết Lý Thiệu Minh nên quên mất phải bảo vệ cho chú ba đang bị thương nặng.
"Lý Thiệu Minh, đây là doanh trại quân đội, tôi không tin anh dám nổ súng vào chú ba của tôi trước mặt ông cụ Hàn...", Hồng Dũng nghiến răng nghiến lợi, cơ thể không ngừng run rẩy.
Đột nhiên hắn thu hồi lại chân khí đã phóng ra, suýt chút nữa hắn đã bị chính chân khí của mình phản lại dẫn đến trọng thương.
"Hồng Dũng, chín người các anh dám gây chuyện ở doanh trại quân đội, tôi nghi ngờ các anh là tay sai của minh chủ võ lâm Hắc Ám - Long Ngâm, chín người đã tạo phản với giới võ lâm chính phái, trở thành kẻ tà ma ngoại đạo. Tôi lệnh cho các người nhanh chóng quỳ xuống đầu hàng, nếu không súng của tôi sẽ nổ ngay đầu chú ba của anh", bộp một tiếng, Lý Thiệu Minh kéo cò súng, một phát súng bắn ngay giữa ngực Hồng Kim Cương.
"Chú ba!", Hồng Kim Cương đang thoi thóp, đột nhiên bị Lý Thiệu Minh bắn một phát, miệng ngay lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Hồng Dũng tức đến đỏ bừng cả gương mặt, nước mắt đảo quanh hốc mắt, lớn tiếng gọi Hồng Kim Cương.
"Bọn tà ma ngoại đạo kia, tôi chẳng những là tổng sĩ quan huấn luyện của doanh trại huấn luyện Thiên Lang này, mà còn là chuyên viên đội điều tra hình sự đặc biệt của tỉnh, các người còn không mau quỳ xuống đầu hàng, tiếp nhận cuộc điều tra của đội điều tra chúng tôi?", Lý Thiệu Minh lại nhắm ngay vào đầu Hồng Kim Cương.
Phịch một tiếng, chín người bọn Hồng Dũng lập tức quỳ trên mặt đất.
"Heo Rừng, viết lại giấy cam kết", Lý Thiệu Minh lạnh lùng nhìn Hồng Dũng.
"Được", Heo Rừng kinh ngạc nhìn Lý Thiệu Minh, dùng miệng ngậm nắp bút, nhanh chóng viết ra một tờ giấy cam kết.
"Nhóc con, ra ngoài tốt nhất nên mang theo đầu óc, thế giới này không phải cứ ai võ công cao, đủ hung ác là được, không phải tôi sợ mấy người, mà là tôi không muốn lãng phí thời gian với mấy người", Lý Thiệu Minh cười khẩy nhìn Hồng Dũng, bộp một tiếng, anh dùng thân súng đập vào đầu Hồng Dũng.
Lúc Hồng Dũng nằm dưới đất, máu tươi che lấp tầm nhìn, Lý Thiệu Minh nắm lấy bàn tay hắn, lấy dấu vân tay của hắn ấn mạnh trên tờ cam kết.
"Lý Thiệu Minh tôi kẻ ác nào cũng từng gặp rồi, so sự tàn nhẫn với tôi à, mấy người còn chưa đủ tư cách..."