Nhìn chiếc điện thoại Chó Điên vừa ném qua, cơ thể mập mạp của Heo Rừng bỗng run rẩy.
Anh ta tức giận liếc nhìn Doãn Thành đang đứng cạnh Chó Điên, sắc mặt khó coi nhìn chiếc điện thoại trước mặt. Doãn Thành này thật hèn hạ, thế mà hắn còn muốn lấy Chó Điên ra để đối phó với Lý Thiệu Minh. Mặc dù bình thường tính cách Heo Rừng khá tùy tiện, bất kể là làm việc gì cũng qua loa lấy lệ nhưng vào những lúc quan trọng, anh ta cũng là người biết suy nghĩ kỹ càng.
Cho dù người bạn này của anh ta là Lý Phong hay Lý Thiệu Minh, hai người đều đối xử rất tốt với anh ta. Anh ta rất mến hai người này, dù thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng không thể bán đứng bạn của mình được.
Dù Lý Thiệu Minh đã thể hiện sức mạnh hơn người của mình cho anh ta thấy nhưng anh ta vẫn không tin Lý Thiệu Minh có thể đánh thắng hơn hai mươi tên côn đồ và tên Chó Điên có súng kia.
Suy xét gần một phút, Heo Rừng cầm chiếc điện thoại trước mặt lên, cười quỷ dị đi đến đối diện Chó Điên: “Anh Chó, thật ra tôi có quan hệ không tốt với Lý Thiệu Minh, hôm nay tôi vừa đổi điện thoại mới không lưu số của anh ta. Nhưng Doãn Thành có lưu số của Lý Thiệu Minh, tên nhóc này sợ bị đánh nên cố ý giả vờ không quen Lý Thiệu Minh, chi bằng anh bảo cậu ta gọi đi”.
Dứt lời, Heo Rừng lấy chiếc điện thoại mới mà lúc chiều Lý Thiệu Minh vừa mua cho anh ta, đó là chiếc điện thoại đắt tiền hơn mười nghìn tệ. Anh ta đã là phụ tá của Lý Thiệu Minh, không chỉ mua dây chuyền vàng và đồng hồ vàng mà còn mua một chiếc điện thoại tốt cho mình nữa. Anh ta giả vờ mình không lưu số của Lý Thiệu Minh, bấm vài số trước mặt Chó Điên rồi tắt điện thoại.
Anh ta không dám liều mạng với Chó Điên. Tai tiếng độc ác của tên Chó Điên này rất nổi trong thành phố, nếu anh ta dám ra tay với Chó Điên, đánh không lại thì Chó Điên đã bắn nát đầu anh ta.
Anh ta chỉ có thể vờn một lúc với Chó Điên, cố gắng không cho Chó Điên có cơ hội động đến Lý Thiệu Minh.
“Heo Rừng, anh bớt giả vờ đi, tôi có quen biết gì với Lý Thiệu Minh đâu mà có số điện thoại của anh ta? Anh mới là người có quan hệ tốt nhất với Lý Thiệu Minh, mỗi lần bọn tôi tìm Lý Thiệu Minh đều sẽ nhờ anh liên hệ đấy thôi. Anh mau gọi cho Lý Thiệu Minh đi, nếu không anh Chó sẽ đánh chết anh”, Doãn Thành giận dữ lớn tiếng nói khi thấy Heo Rừng định vu hại mình.
“Mẹ kiếp, Doãn Thành, anh Chó là bố cậu à? Sao cậu cứ gọi anh Chó thân thiết như vậy, anh Chó biết cậu là ai không? Doãn Thành, cậu bớt giả vờ đi, tôi không quen Lý Thiệu Minh, mọi lần tìm anh ta đều do cậu liên lạc. Có phải cậu sợ Lý Thiệu Minh bị đánh nên mới cố ý không gọi cho Lý Thiệu Minh không?”, Heo Rừng cười khẩy.
“Heo Rừng, anh giả vờ với tôi phải không?”, không ngờ Heo Rừng lại khôn khéo như vậy, Doãn Thành nổi giận.
“Doãn Thành, cậu giả vờ với tôi đấy à?”, Heo Rừng cũng nói theo Doãn Thành.
Anh ta thầm nghĩ hôm nay có thế nào cũng không thể phản bội Lý Thiệu Minh, nhất định phải bảo vệ Lý Thiệu Minh. Nếu Doãn Thành đã dám làm hại anh Minh, vậy anh ta sẽ lôi hắn theo cùng chết.
“Anh Chó, tên Heo Rừng này đang giả vờ giả vịt với anh đấy, em không hề quen biết gì với Lý Thiệu Minh, là em gái của em quen với Lý Thiệu Minh thông qua Heo Rừng, anh ta có quan hệ khá tốt với Lý Thiệu Minh, anh ta không muốn phản bội lại Lý Thiệu Minh nên mới vu hại cho em. Chi bằng anh đánh anh ta một trận, nếu anh đánh anh ta thì anh ta sẽ gọi Lý Thiệu Minh đến”, Heo Rừng quá khôn khéo, Doãn Thành bị anh ta làm cho tức chết, nghiến răng nói với Chó Điên.
“Doãn Thành, tôi hoàn toàn không quen Lý Thiệu Minh, là cậu muốn hại tôi”, Heo Rừng lạnh lùng nói.
“Không, Heo Rừng là bạn tốt của Lý Thiệu Minh, anh đánh anh ta một trận đi, cứ đánh anh ta thì Lý Thiệu Minh sẽ đến”, Doãn Thành lớn giọng thanh minh.
Hắn vừa nói vừa nhìn Heo Rừng với ánh mắt thù hằn, thầm nghĩ tôi là người đầu tiên bán đứng Lý Thiệu Minh, dù anh có nói gì thì anh Chó cũng sẽ tin tôi.
Muốn hại tôi à, cứ đợi đấy!
Bốp, Chó Điên bỗng tát Doãn Thành một bạt tai.
Tiếng tát tai vang lên rất dội trong phòng VIP.
Không ngờ Chó Điên sẽ đánh mình, Doãn Thành ngạc nhiên nhìn hắn: “Anh Chó, em là người của anh, sao anh lại đánh em?”
“Đồ rác rưởi, ai là người mình với mày, mày có đủ tư cách à?”, Chó Điên lạnh lùng nhìn hắn, lại tát hắn một cái nữa: “Bọn mày câm miệng hết đi, tao mặc kệ ai trong hai người bọn mày ai quen với Lý Thiệu Minh, tao chỉ muốn gặp Lý Thiệu Minh thôi. Nếu bọn mày không gọi Lý Thiệu Minh đến thì hôm nay đừng hòng được yên ổn”.
“Gọi hắn cho tao”.
“Anh Chó, đừng mà!”
Chó Điên xoay người lạnh lùng ngồi xổm xuống, hai mươi mấy gã đàn ông cao lớn trong phòng VIP lập tức bước về phía Doãn Thành và Heo Rừng. Vì hai người họ đều là người bình thường, những người đàn ông lực lưỡng này bước lên quật ngã họ, sau đó chém vào người họ bằng mặt trên của thanh mã tấu. Mặc dù Chó Điên là kẻ ác nhưng trong mắt hắn, Heo Rừng và Doãn Thành vẫn không đủ tư cách để hắn lấy mạng. Hắn bảo đàn em chém họ bằng mặt trên của thanh mã tấu nhưng chém vào người cũng rất đau.
Vốn dĩ Doãn Thành muốn lợi dụng Chó Điên để dạy Lý Thiệu Minh một bài học nhưng lại không ngờ đám xã hội đen này lại không có tình người, Chó Điên xem thường hắn, còn hắn muốn hại Lý Thiệu Minh nhưng không ngờ lại tự hại mình.
Lúc mấy người đàn ông lực lưỡng hung hăng chém vào lưng họ, hơn nữa còn không ngừng đá vào người họ, cơ thể hắn đau đến không chịu được, càng đừng nhắc đến trong lòng có bao nhiêu oan ức: “Anh Chó, anh đánh nhầm người rồi, em thật sự không quen Lý Thiệu Minh. Anh Chó, em sai rồi, xin anh tha mạng cho em”.
“Hèn hạ”, Heo Rừng thầm mắng hắn đáng đời, anh ta dùng cánh tay cường tráng để bảo vệ đầu rồi mặc cho mấy người đó đánh đá mình. Mặc dù anh ta bị đánh cũng rất đau nhưng anh ta thịt béo da dày, chịu đòn khá hơn Doãn Thành.
“Biết điều thì nhanh gọi Lý Thiệu Minh đến đây cho tao, nếu không hôm nay tao đánh bọn mày suốt đêm”, Chó Điên nói.
“Anh Chó, oan cho em quá, em thật sự không quen Lý Thiệu Minh. Lý Tích Đồng là em gái em, cô ấy có thể làm chứng cho em, cô ấy hẹn hò với Lý Thiệu Minh đều do tên Heo Rừng giới thiệu, không tin anh cứ hỏi cô ấy?”, Doãn Thành lớn giọng nói.
“Còn có người quen với Lý Thiệu Minh à?”, Chó Điên nhìn theo ánh mắt của Doãn Thành thì thấy Lý Tích Đồng.
Thấy đôi mắt đỏ ngầu của Chó Điên nhìn mình chằm chằm, sắc mặt Lý Tích Đồng trở nên trắng bệch. Doãn Thành cũng bị đánh đến đau đớn khó chịu, thấy mình không cẩn thận làm liên lụy đến người mình thích, sắc mặt hắn cũng trở nên tái nhợt.
“Lôi cô ta đến đây”, Chó Điên ngoắc tay với Lý Tích Đồng.
“Vâng”, hai gã đàn ông lực lưỡng đi đến chỗ Lý Tích Đồng muốn kéo cô ta đến.
“Anh Chó, Lý Tích Đồng là em gái em, cô ấy cũng không có số điện thoại của Lý Thiệu Minh đâu, trong căn phòng này chỉ có Heo Rừng là người duy nhất có thôi. Em xin anh đừng động đến em gái em”, Doãn Thành kinh hãi nói với Chó Điên.
“Ha ha, cô ta là em hay chị của mày thì liên quan gì đến tao, tao chỉ muốn nhanh chóng gặp Lý Thiệu Minh, nếu không gặp được hắn, đừng trách bọn tao vô lễ với cô gái này. Cô gái nhỏ nhắn này trông cũng được đấy nhỉ”, Chó Điên nhìn cổ áo của Lý Tích Đồng, trong mắt lộ rõ vẻ dâm dục.
“Đừng”, Doãn Thành hét lên.
Mấy người xã hội đen như Chó Điên rất xấu xa, việc gì cũng có thể làm ra được. Bây giờ hắn vô ý làm liên lụy đến Lý Tích Đồng, hắn đã sớm biết được kết cục của Lý Tích Đồng sẽ như thế nào.
Lúc này, hắn không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.
Thấy Chó Điên sắp chạm vào cơ thể Lý Tích Đồng, Heo Rừng nhíu mày. Nếu Chó Điên thật sự động vào Lý Tích Đồng, anh ta có nên gọi cho Lý Thiệu Minh hay không?
Bỗng nhiên cửa phòng VIP bị đẩy ra.
Một thanh niên mặt mày tái nhợt nhìn cảnh tượng trong phòng VIP với vẻ mặt ngỡ ngàng.
“Anh Chó, hắn chính là Lý Thiệu Minh”, có người đi đến cạnh Chó Điên nói nhỏ với hắn.