“Thành phố Minh Chu?”, Lý Thiệu Minh trầm tư.
Thành phố Minh Chu là một trong những thành phố phồn hoa nhất nằm ở phương Nam Hoa Hạ, được mệnh danh là hòn ngọc phương Đông và thành phố ma thuật của phương Đông.
Cao thủ Khinh Công chính là một trong sáu loại Lý Thiệu Minh muốn tìm. Nếu như Lý Thiệu Minh đưa cậu chủ nhà họ Chu vào quân đoàn Thiên Chu thì cậu chủ họ Chu này nhất định sẽ trở thành trợ thủ đắc lực nhất của Lý Thiệu Minh, là trinh sát ưu tú nhất của quân đoàn Thiên Chu.
Nghe nói doanh trại huấn luyện Thiên Lang vừa khai trừ cậu chủ họ Chu, thì suýt chút nữa Lý Thiệu Minh cũng vội vàng rời khỏi trại huấn luyện. Anh hận Liễu Bân không nói cho anh biết có cao thủ như vậy từ sớm, trong lòng vô cùng tức giận. Lập tức đặt vé bay đến thành phố Minh Chu, dẫn theo Heo Rừng, Triệu Thế Hy, Lôi Tiểu Minh và Cuồng Phong vội vã đến sân bay.
“Liễu Bân à…”, Lý Thiệu Minh rời đi một lúc lâu, Hàn Uy Phong mới chầm chậm châm một điếu thuốc.
“Ông Hàn…”, Liễu Bân lập tức nhìn Hàn Uy Phong.
“Khó khăn lắm tôi mới đuổi tên kì quái họ Chu đó đi được, tôi sợ Lý Thiệu Minh sẽ đi tìm cậu ta nên không dám tiếp lời cậu. Nhưng bây giờ cậu lại nói cho Lý Thiệu Minh biết chuyện của cậu ta, nếu như Lý Thiệu Minh đưa cậu chủ họ Chu trở về, cậu ta lại gây rối trong doanh trại, phạm phải sai lầm gì thì cậu và cậu ta phải cùng nhau chịu trách nhiệm”, Hàn Uy Phong vô cảm nói.
“Ông Hàn, tôi chỉ là không muốn giấu Lý Thiệu Minh”, nghe Hàn Uy Phong nói vậy, Liễu Bân ngẩn người, khóc không ra nước mắt.
Nếu muốn cậu chủ họ Chu không gây chuyện, thì nhất định là mặt trời mọc đằng Tây.
Hi vọng Lý Thiệu Minh có thể trấn áp được cậu chủ họ Chu…
Anh ta chắc chắn có thể trấn áp được cậu chủ họ Chu.
Năm tiếng sau, tại nhà họ Chu ở thành phố Minh Chu.
Sau khi gia chủ nhà họ Chu và mẹ của cậu chủ họ Chu nghe nói Lý Thiệu Minh dẫn người đến, hai người bọn họ kích động đến phát khóc.
“Cậu Lý, cậu muốn dẫn con trai chúng tôi đi ư? Tốt quá, tốt quá, đây quả thực là chuyện tốt! Cậu không biết con trai tôi nguy hiểm thế nào đâu, nhà họ Chu chúng tôi không luyện công, nên luôn phải bỏ tiền ra thuê cao thủ bảo vệ, chúng tôi từng hợp tác với phái Thiếu Lâm, phái Võ Đang và tướng soái Thượng Quan. Hình như lúc con trai tôi mười mấy tuổi, có một cao thủ Đường Lang quyền từng sống ở nhà chúng tôi, lúc về nhà thăm người thân đã làm rơi bí kíp võ lâm, sau khi con trai tôi xem được cuốn bí kíp đó thì gay go rồi, căn bản không có ai dạy nó võ công, vậy mà nó tự luyện được võ công tuyệt thế”.
“Nó luyện võ thì luyện võ thôi, nhưng cứ thích đánh người. Cái gì mà Thiếu bang chủ của Phủ Đầu Bang, Thiếu chủ của Thanh Bang, con trai của bốn gia tộc lớn thành phố Minh Chu, nó đều đánh hết, vì nó chúng tôi đã nói không biết bao nhiêu lời ngon ngọt, bồi thường biết bao nhiêu là tiền bạc, sợ nó gây thêm chuyện nên đưa nó ra nước ngoài, nhưng cuối cùng ở Đại Hàn nó lại đánh em trai ruột của Thất Tinh bang chủ - người quyền lực nhất Đại Hàn, nên bị người ta đuổi về nước. Chúng tôi thực sự không còn cách nào khác, lại phải đưa nó đến chỗ Hàn Uy Phong, kết quả lại gây thêm phiền phức. Các cậu mau đưa nó đi đi, mấy ngày nay nó lại đánh rất nhiều người, đây là một trăm tỷ, chỉ cần các cậu có thể quản được nó, không để nó gây thêm chuyện nữa, tiêu tốn bao nhiêu tiền chúng tôi cũng đồng ý!”.
“Đại ca, chúng ta có thể khống chế được Chu Bảo Bảo này sao?”, nghe bố mẹ cậu chủ họ Chu nói xong, Cuồng Phong không khỏi rùng mình.
Có vẻ như cậu chủ họ Chu này là một tên ma vương còn đáng sợ hơn cả Triệu Thế Hy.
“Chưa có binh sĩ nào mà Lý Thiệu Minh tôi không thể dẫn dắt được”, Lý Thiệu Minh châm thuốc, lặng lẽ nhìn thẻ ngân hàng một trăm tỷ bố mẹ cậu chủ họ Chu đưa tới.
Nếu không tính nhà họ Triệu và Diệp Hách là hai gia tộc lớn, thì nhà họ Chu là gia tộc có tiền nhất trong giới võ lâm Hoa Hạ. Lý Thiệu Minh không nhận thẻ ngân hàng của bố mẹ cậu chủ họ Chu mà ở lại nhà họ Chu một lát rồi rời đi.
Một tiếng sau, tại phường Lan Quế, thành phố Minh Chu.
Sau khi bước vào quán bar, Lý Thiệu Minh đã nhìn thấy cậu chủ họ Chu ở đó. Phường Lan Quế này là một trong những quán bar lớn nhất ở thành phố Minh Chu, vô cùng náo nhiệt. Trong quán bar có vô số trai xinh gái đẹp, nhưng trong vòng ba mươi mét quanh cậu chủ họ Chu, lại là khu vực vắng tanh, dường như không có ai dám đến gần, đến cả cô gái rót rượu cũng không dám đến gần cậu ta.
Có vẻ như cậu chủ họ Chu rất nổi tiếng ở thành phố Minh Chu.
Lúc này cậu ta đã uống rất nhiều rượu, hai mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm từng thanh niên nam nữ trong quán bar. Đám thanh niên nam nữ đều nhận ra cậu ta, bị cậu chủ họ Chu nhìn đến nỗi toàn thân nổi da gà, không dám nhìn lại.
“Nếu tôi có thể thu phục được cậu chủ họ Chu thì coi như có thể trừ hại cho thành phố Minh Chu này rồi”, Lý Thiệu Minh đang đứng cùng Triệu Thế Hy, Cuồng Phong, Lôi Tiểu Minh, Heo Rừng. Lý Thiệu Minh nhìn cậu chủ họ Chu, rồi nở một nụ cười bất lực, trong lòng thầm nghĩ cậu chủ họ Chu này quả thực không dễ động vào.
“Đại ca, cậu chủ họ Chu đã nhìn thấy anh rồi”, Heo Rừng liếc mắt nhìn cậu chủ họ Chu liền cảm thấy cậu ta không phải người tốt, lúc cậu chủ họ Chu nhìn Lý Thiệu Minh với đôi mắt đỏ như máu, Heo rừng chợt rùng mình.
Anh ta phát hiện xung quanh Lý Thiệu Minh ngày càng có nhiều người độc ác, hai người Triệu Thế Hy và Cuồng Phong vô cùng hung dữ, chỉ có Lôi Tiểu Minh là có tính cách tốt hơn một chút. Nhưng trên người Lôi Tiểu Minh lại giấu rất nhiều bom đạn, anh ta sợ hôm nào thời tiết quá nóng bức, bom trên người Lôi Tiểu Minh phát nổ thì sẽ gây ra tai nạn.
Bên cạnh Lý Thiệu Minh không có ai là dễ bắt nạt.
Lý Thiệu Minh vừa nhìn thấy cậu chủ họ Chu, ánh mắt của anh và cậu chủ họ Chu chạm nhau.
“Anh nhìn gì vậy?”
Rất nhiều người khi nhìn nhau, bạn nhìn tôi thì tôi nhìn lại bạn, nhưng hai người này nhìn đi nhìn lại một lúc, người có tính khí tệ hơn một chút mới không chịu được cất lời hỏi.
Cậu chủ họ Chu này quả thực là người nóng nảy, chỉ mới đối mắt với Lý Thiệu Minh một giây thôi mà đã đứng dậy đi về phía Lý Thiệu Minh.
Trong mắt Lý Thiệu Minh, cậu chủ họ Chu này vẫn chỉ là một đứa trẻ, anh không hề sợ cậu ta
“Cậu chủ họ Chu, hình như cậu rất thích gây chuyện”, Lý Thiệu Minh nhìn cậu ta bước tới, chỉ mỉm cười.
“Tôi thích gây chuyện thì liên quan gì đến anh?”, cậu chủ họ Chu hỏi.
“Tôi tên là Lý Thiệu Minh”, Lý Thiệu Minh nói.
“Tôi biết anh, người đứng đầu Tứ đại binh vương, lúc ở Đại Hàn tôi đã nghe danh anh rồi, nghe nói đã cướp lô hàng của bang chủ Thất Tinh Bang. Đó là hàng cấm, sau đó tiêu hủy hết số hàng của người ta, Hàn Sương treo thưởng mười tỷ đô la cho người giết được anh. Tôi cũng biết anh đang thiếu đồng đội. Anh cướp hết tài sản nhà họ Hồng, Hồng Vũ muốn giết anh, nên đã tìm Hồng Môn ở nước ngoài và sáu cao thủ Đại Thần cấp trung của phái Thiếu Lâm đến khiêu chiến với anh. Đội Thiệu Minh của anh chỉ có bốn người, Heo Rừng là phụ tá nên không tính. Chuyện tìm tôi làm trợ thủ của anh thì không cần bàn nữa, cứ nhìn thấy lão già Hàn Uy Phong kia là tôi tức muốn chết, tôi không muốn trở về doanh trại huấn luyện Thiên Lang quỷ quái kia nữa”, cậu chủ họ Chu nói tiếng phổ thông rất tốt, tốc độ trôi chảy, một hơi nói ra tất cả.
“Cậu rất thông minh, hơn nữa còn rất có kiến thức”, Lý Thiệu Minh kinh ngạc nhìn cậu ta, trong lòng càng thêm vui mừng.
“Tôi am hiểu tám thứ tiếng, sáu loại tiếng địa phương, từ nhỏ đã bị rất nhiều trường trong nước khai trừ, bị nhiều quốc gia đuổi về Hoa Hạ. Tôi thông minh hay không, có kiến thức hay không cũng không đến lượt một tên lính đánh thuê như anh khen ngợi”, cậu chủ họ Chu nhìn Lý Thiệu Minh với vẻ khinh thường, xoay người bước đến bàn sofa của mình.
Nhìn theo bóng lưng của cậu chủ họ Chu, Lý Thiệu Minh liền biết, đây không chỉ là cao thủ võ lâm thiên bẩm, mà còn là một chàng thanh niên thông minh lanh lợi.
Heo Rừng nhìn cậu ta bằng ánh mắt ngờ nghệch, thầm nghĩ không biết bị bao nhiêu trường đuổi học mới có thể học được nhiều ngôn ngữ và phương ngữ như vậy.
Đúng lúc này, Lý Thiệu Minh đột nhiên bị đẩy mạnh từ phía sau, một đám người to khỏe đẩy Lý Thiệu Minh sang một bên, nhanh chóng rút rìu trên người ra, nhìn về phía cậu chủ họ Chu đang ngồi uống rượu trên bàn riêng, hét lớn: “Hôm qua thằng ranh này đã làm cậu chủ thứ năm của Phủ Đầu Bang chúng ta bị thương, chém hắn!”