Lý Thiệu Minh ngồi trước bàn chăm chỉ viết sách quý võ lâm, đặt quyển sách quý võ lâm trên người Heo Rừng: “Bây giờ tôi phải về nhà, anh ở võ đường nghỉ ngơi. Quyển sách quý này bị thất truyền khi tôi đánh bại phái Võ Đang lúc còn ở nước ngoài. Anh luyện theo nó, ba ngày sau tôi muốn thấy sự tiến bộ”.
“Có lẽ anh đã biết Lý Thiệu Minh tôi trước giờ không nói đùa với người khác trong lúc làm việc nghiêm túc, nếu ba ngày sau tôi không thấy việc luyện võ có tiến triển gì, anh biết hậu quả thế nào rồi đấy”.
Lúc Lý Thiệu Minh rời đi, Heo Rừng vẫn còn nằm trên giường rên rỉ đau đớn. Anh ta biết, trên đời này không có chuyện gì dễ dàng. Anh ta quen biết Lý Thiệu Minh, giàu phất lên trong một đêm, nhưng đổi lại cái giá phải trả cũng rất lớn, anh ta cần trở thành phụ tá lý tưởng của Lý Thiệu Minh trong thời gian ngắn.
Mà trước khi anh ta trở thành phụ tá của Lý Thiệu Minh, anh ta không biết phải trải qua bao nhiêu gian khổ, chịu bao nhiêu sự giày vò.
Cố gắng chịu đựng nỗi đau trên cơ thể, anh ta cầm quyển sách quý của Lý Thiệu Minh, đôi mắt dần dần mở to.
Đây lại là kiến thức bị thất truyền của phái Võ Đang trong truyền thuyết, Thái Cực Quyền!
Văn có Thái Cực bình định thiên hạ, Vũ có Bát Cực gây chấn động trời đất.
Heo Rừng thích lái chiếc xe sang của Lý Thiệu Minh, cho nên lúc Lý Thiệu Minh đi, anh để lại chiếc xe Maybach mà Thẩm Hân tặng cho Heo Rừng. Anh vẫn lái chiếc xe tải nhỏ của mình về nhà anh và Hiên Tịnh Vũ.
Lúc về nhà, trong lòng anh hơi thấp thỏm, trước đây anh nói rất nhiều để cố ý làm Lý Tích Đồng ghét anh, những lời này đều bị Hiên Tịnh Vũ nghe thấy. Hiên Tịnh Vũ là vợ anh, sau khi anh nhìn thấy Hiên Tịnh Vũ nên sợ đến mức một ngày không dám về nhà. Cũng không biết bây giờ anh về, Hiên Tịnh Vũ đã hết giận hay chưa.
Hiên Tịnh Vũ không ở nhà, cô ấy đưa Tiểu Bình An đi học, sau đó đi làm ở cục cảnh sát.
Nhìn thấy ở nhà không có ai, Lý Thiệu Minh thở phào nhẹ nhõm.
Tắm rửa xong, anh nhanh chóng thu dọn nhà cửa, hi vọng lúc Hiên Tịnh Vũ về thì nhà cửa được thu dọn sạch sẽ, thể hiện trước mặt Hiên Tịnh Vũ.
Giống như trước đây, anh thấy trong nhà có quần áo lót của Hiên Tịnh Vũ, trong lòng vẫn có cảm giác kì lạ, cảm thấy xấu hổ. Nhưng những thứ đồ nhỏ này lại có sức hấp dẫn với một người độc thân, thể lực đang cường tráng như anh. Lúc dọn dẹp nhà cửa, ánh mắt anh vẫn vô ý nhìn thấy những thứ đồ nhỏ này.
Không còn trẻ nữa, anh dần dần mong muốn chiếm đoạt Hiên Tịnh Vũ. Trước đây anh giao hẹn với Hiên Tịnh Vũ hai tuần, nếu hai tuần này anh thể hiện tốt, Hiên Tịnh Vũ cho anh lợi dụng sờ soạng.
Cũng không biết, tối nay có cơ hội lợi dụng sờ soạng Hiên Tịnh Vũ hay không?
Lúc chiều anh ở nhà dọn dẹp nên hơi mệt, liền nằm ngủ trong phòng mình.
Cũng không biết ngủ bao lâu, anh mở mắt lần nữa thì trời đã tối, trong nhà vang lên giọng nói của Tiểu Bình An: “Mẹ, hình như ông ngoại nhớ Lý Phong, hôm nay lúc ăn cơm ở nhà ông ngoại, ông hỏi về Lý Phong mấy lần, còn hỏi con mẹ và Lý Phong đang cãi nhau phải không…”
Bọn họ về rồi? Tối nay Hiên Tịnh Vũ đưa Tiểu Bình An về nhà mẹ đẻ ăn cơm sao?
Nằm trên giường, Lý Thiệu Minh trợn tròn mắt, muốn ra ngoài xem thử, nhưng vì trước đây có hiểu lầm ở nhà hàng nên anh không dám đi ra.
Chỉ nghe thấy trong nhà liên tục vang lên giọng nói của Tiểu Bình An, Hiên Tịnh Vũ thỉnh thoảng nói một hai câu. Dần dần anh cảm thấy hơi buồn tè, hơn nữa cơn buồn tè đến nhanh khiến anh không chịu nổi. Cũng không biết tại sao, lúc anh ở nước ngoài mạnh mẽ ngang ngược nói một là một hai là hai, đến những người đứng đầu trong hội nghị quốc tế anh cũng không coi trọng, nhưng lại sợ người vợ lạnh lùng như Hiên Tịnh Vũ, cư xử giống một thằng bé trước mặt cô ấy.
Lý Thiệu Minh là người nắm binh quyền đứng đầu trong bốn binh đoàn lớn, đáng lẽ phải mặc quân phục của nguyên soái mang quân hàm thượng tướng, nhưng vì mình còn trẻ mà đeo quân hàm thượng tướng tỏ ra hơi cổ lỗ, nên mới đeo quân hàm thiếu tướng. Anh chưa từng sợ hãi lúc đưa ba mươi ngàn quân binh bất chấp mưa bom bão đạn chiến đấu với quân địch, sao có thể sợ một thiên kim tiểu thư bình thường chứ?
Không nhịn được nữa, Lý Thiệu Minh đột nhiên nhảy ra khỏi giường, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng vào thẳng nhà vệ sinh. Sau khi giải quyết xong, cảm thấy cơ thể thoải mái không nói nên lời. Anh bước ra khỏi phòng vệ sinh, cố ý giả bộ vô tình, nhìn Hiên Tịnh Vũ và Tiểu Bình An trong phòng khách. Trong lòng anh đột nhiên chấn động mạnh mẽ khi nhìn bọn họ.
Lúc này, Hiên Tịnh Vũ ngồi trên ghế sofa, mặc cảnh phục tư thế hiên ngang, Tiểu Bình An đứng bên chân cô ấy, ngạc nhiên nhìn anh.
Hôm nay Hiên Tịnh Vũ rất đẹp, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp sáng chói, chỉ là đôi mắt đang nhìn anh lại hết sức lạnh lùng, khóe miệng nở nụ cười kì quái.
“Về rồi sao?”, kìm nén nỗi lo lắng trong lòng, Lý Thiệu Minh nở nụ cười Giống như chào hỏi với người quen, nghênh ngang đi vào phòng ngủ.
Giả vờ?
Ngồi trên ghế sofa, Hiên Tịnh Vũ hơi nhướn mày, dần dần nổi cơn tức giận trong lòng.
Mặc dù Lý Thiệu Minh có võ công tuyệt thế và tài sản kếch xù, nhưng tính cách vẫn hèn hạ như trước đây, da mặt rất dày. Bất kể Lý Thiệu Minh vô tội hay không, anh ta có liên quan đến cô gái kia ở nhà hàng hôm trước hay không. Nhưng cô nhìn thấy anh ta và người con gái khác hẹn hò, anh ta cũng không biết phải giải thích mấy câu sao?
“Tiểu Bình An, con xem tivi đi, mẹ có chuyện muốn nói với Lý Phong”, Hiên Tịnh Vũ chậm rãi đứng dậy, ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng.
Có lẽ không sao chứ?
Lý Thiệu Minh vừa trở về phòng đóng cửa lại, thầm thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng mình vừa mới chào hỏi Hiên Tịnh Vũ, còn Hiên Tịnh Vũ không nói gì mà nhìn anh mỉm cười kì quái. Tích cách Hiên Tịnh Vũ lạnh lùng, không thích nói chuyện, hàng ngày đều bận rộn ở cục cảnh sát, có khả năng sau vài ngày đã quên chuyện anh hẹn hò với người phụ nữ khác.
Anh dự định anh mua một bó hoa, sau đó làm vài hành động khiến Hiên Tịnh Vũ động lòng. Nếu tốt, anh có thể lợi dụng sờ soạng Hiên Tịnh Vũ.
Rất hài lòng.
Đột nhiên, cánh cửa đằng sau bị đẩy mạnh ra, anh còn đang dựa vào cửa phòng, bị người khác đẩy như vậy khiến cơ thể anh không tự chủ được mà lảo đảo về phía trước.
Hiên Tịnh Vũ không biết anh dựa vào cửa phòng, trong phòng không bật đèn, rất tối, Hiên Tịnh Vũ bước thẳng về phía trước, chạm trán với Lý Thiệu Minh.
“Lý Thiệu Minh, anh cho rằng chuyện hôm trước ở nhà hàng tôm hùm đất cứ như vậy là xong rồi sao? Mặc dù tôi không thích anh, nhưng chúng ta là vợ chồng, anh hẹn hò với phụ nữ khác, lẽ nào không giải thích gì sao…”
Lúc Hiên Tịnh Vũ chăm chú nói, đồng thời vừa nói vừa tiến về phía trước, đột nhiên bị Lý Thiệu Minh ôm chặt lấy.
Lý Thiệu Minh cũng không nghĩ rằng sẽ ôm cô vào lòng, trong lòng hơi sững sờ, nghĩ xong lập tức ôm chặt cơ thể mềm mại của cô.
Lớp vải cảnh phục trên người cô khiến người khác có cảm giác dễ chịu, cơ thể mềm mại càng có cảm giác kích thích khi ôm. Còn mùi hương thoang thoảng trên người cô, mùi hương hấp dẫn của mái tóc dài mềm mượt, mọi thứ đều rất kích thích, khơi gợi ham muốn trong anh.
Ôm chặt cơ thể của Hiên Tịnh Vũ, Lý Thiệu Minh nhẹ nhàng dựa vào vai cô, nói nhỏ: “Vợ ơi, anh không có gì với những cô gái khác, anh không giải thích vì anh biết người mà anh yêu là em”.
Bị Lý Thiệu Minh ôm chặt trong lòng, đôi mắt Hiên Tịnh Vũ từ từ mở to…
Anh là con trai thứ hai của tập đoàn tài chính siêu cấp, người thừa kế của một trong bốn đại gia tộc võ lâm, người nắm binh quyền nói một là một hai là hai ở nước ngoài. Anh đều đã trải qua mọi vinh hoa phú quý, vì thế anh càng biết mọi thứ bây giờ rất quý giá, đối với anh, thứ trân quý nhất trên thế giới này đều không bằng một cái ôm của Hiên Tịnh Vũ.
Anh thích gia đình này, anh thấy, cung điện có xa hoa tráng lệ cũng không bằng gia đình ấm áp của anh và Hiên Tịnh Vũ…