Mục lục
Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vậy mà ngay cả Bích Tỷ cũng không tin anh!

Nhìn thấy cô gái thanh tú xinh đẹp trước mặt, Lý Thiệu Minh đau khổ ôm ngực, trong lòng nghĩ mình đã làm ra chuyện ác gì, tại sao cứ luôn bị người khác hiểu lầm?

“Lý Phong, rốt cuộc con và cô gái này có quan hệ gì?”, ông Hiên cũng hơi tức giận, ông ấy rất thương yêu đứa con rể trước mặt, không ngờ rằng nó lại phản bội con gái của mình.

“Mặc dù đứa con gái này ngang ngược độc đoán, nhưng khuôn mặt trắng trẻo đáng yêu giống như viên ngọc được mài giũa, đến mẹ cũng không khỏi yêu thích, Lý Phong, con có thích cô gái này phải không? Nhìn thấy người ta có tiền nên muốn làm trai bao của nhà họ Triệu sao? Con hãy nhớ kĩ, nhà họ Triệu tuyệt đối không phải nơi mà con có thể bám vào. Nghe nói tính cách Triệu Hoàng Đế kì quái, có vẻ như cô gái này giống hệt ông ta. Nếu con chê nghèo thích giàu muốn đi cùng đứa con gái này thì mẹ tác thành cho con, nhà họ Hiên chúng ta không thiếu con rể như con!”, vẻ mặt bà Hiên u ám nói.

“Lý Phong, cậu được lắm, uổng công nhà họ Hiên chúng tôi yêu quý cậu như vậy. Loại người như cậu chính là vong ân bội nghĩa, đối xử khoan dung nhường nhịn với cậu thì cậu liền đắc ý vênh váo!”, anh cả nhà họ Hiên lạnh lùng nói.

“Mọi người đang nói gì vậy? Đây là em họ của con!”, Lý Thiệu Minh lớn tiếng giải thích.

“Lý Phong, nhà anh có hai cô em họ, nhưng một người mở một siêu thị, một người mở và điều hành cửa hàng nguyên liệu, lấy đâu ra cô em họ có tiền như vậy?”, Thẩm Hân nghi ngờ.

“Tôi là người nhà họ Lục ở Giang Nam…”, Lý Thiệu Minh không nhịn được liền lớn tiếng giải thích nhưng đột nhiên lại im bặt.

Chậc…

Lúc này bọn họ vẫn không biết thân phận thật sự của anh, không biết anh thật sự là con trai trưởng của nhà họ Lục ở Giang Nam - Lý Thiệu Minh, họ luôn cho rằng anh là Lý Phong. Nếu anh nói rõ thân phận của mình, những người này biết anh không phải Lý Phong thì liệu họ có báo cảnh sát hay không, cho rằng anh cố ý mạo danh chồng Hiên Tịnh Vũ để lợi dụng cô ấy, như thế có bị coi là phạm tội chết không?

“Cậu là gì ở nhà họ Lục tại Giang Nam? Sao không nói nữa?”, người nhà họ Hiên hỏi tội Lý Thiệu Minh, ép buộc Lý Thiệu Minh giải thích.

Chết rồi, sư phụ sắp lộ tẩy rồi…

Hàn Phi Phi sững sờ, thấy sắc mặt Lý Thiệu Minh tái nhợt, nên nghĩ rằng lẽ nào cô gái này thật sự là em họ của Lý Thiệu Minh?

Hàn Bân đứng bên cạnh cười khẩy, hắn đã biết thân phận của Lý Thiệu Minh.

Lý Thiệu Minh, anh bản lĩnh hơn tôi nhưng dường như anh vẫn là đồ giả? Đồ giả mãi mãi là đồ giả, cho dù đồ giả có vượt trội cũng không thể so sánh với đồ thật.

Nếu Hiên Tịnh Vũ biết thân phận của anh, chắc sẽ mãi mãi đoạn tuyệt mối quan hệ với anh nhỉ?

Hàn Bân không dám nói ra thân phận của Lý Thiệu Minh. Nếu như nói ra, hắn sẽ bị ông cụ nhà họ Hàn đối xử thờ ơ suốt cả đời, hắn chỉ có thể đợi Lý Thiệu Minh tự mình tiết lộ.

“Mọi người đang nói gì thế, Lý Thiệu Minh là chồng chưa cưới của tôi”, Triệu Thế Hy tiếp tục thể hiện tính cách ngang ngược, thân mật kéo cánh tay của Lý Thiệu Minh, xác nhận Lý Thiệu Minh chính là chồng chưa cưới của cô ấy.

“Tôi không giải thích”, vẻ mặt Lý Thiệu Minh ngạo mạn, cố gắng ưỡn ngực.

Sắc mặt của tất cả người nhà họ Hiên đều rất khó coi khi thấy Lý Thiệu Minh như vậy.

Nửa tiếng sau, trên đường đến Lữ đoàn Đặc công quân khu của tỉnh.

Ngồi trong chiếc xe quân dụng, Lý Thiệu Minh trầm mặc một hồi đột nhiên nói với Triệu Thế Hy: “Em họ, em xin lỗi vợ anh đi”.

“Em xin lỗi vợ anh ư?”, Triệu Thế Hy ngồi hàng phía trước, kinh ngạc quay người nhìn anh.

“Không sai, em phải xin lỗi vợ anh”, Lý Thiệu Minh khẽ gật đầu.

Theo lời giao ước giữa Lý Thiệu Minh và Hàn Uy Phong, tối nay bọn họ phải đến Lữ đoàn Đặc công quân khu của tỉnh. Nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chính thức tuyển chọn người đấu võ.

Với tư cách là tổng sĩ quan huấn luyện của Lữ đoàn Đặc công quân khu, Lý Thiệu Minh vẫn phải đích thân giúp Hàn Uy Phong đào tạo cao thủ Tinh Anh, ra sức phấn đấu cho bảy đội tuyển của quân khu Hàn Uy Phong đều có thể lọt vào vòng tứ kết.

Lúc này không chỉ có nhóm Lý Thiệu Minh đang trên đường tiến về Lữ đoàn Đặc công quân khu, mà Thanh Phong cũng đưa nhóm đồ đệ của ông ta đến, còn có cô chủ của nhà họ Diệp Hách Na Lạp - Bích Tỷ, mặc dù cô ta là người của bộ tổng tham mưu, nhưng cô ta phải hợp tác với Lý Thiệu Minh cứu viện cho bố của mình, cô ta định dây dưa bên cạnh Lý Thiệu Minh, để tận mắt quan sát thực lực của anh.

“Tiểu Hy, cứ coi như anh cầu xin em đấy được không? Giữ cho anh chút thể diện được chứ?”, Lý Thiệu Minh cũng thấy bất lực trước cô em họ của mình. Anh luôn đứng ở vị trí trên người khác nhưng chỉ có thể cúi đầu trước em họ của mình: “Tiểu Hy, em là em họ của anh, cho dù nhà họ Lục chúng ta có truyền thống anh em họ kết hôn, nhưng đó là thói xấu, thói xấu này nên được bài trừ, anh thật sự không có bất kỳ tình cảm yêu đương nam nữ gì với em. Còn Hiên Tịnh Vũ, cô ấy là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng, thành thật mà nói, anh đã có quan hệ với cô ấy, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy. Anh đoán chuyện xảy ra hôm nay sẽ khiến cô ấy khó chịu, hay là em nói xin lỗi cô ấy được không? Rồi anh dỗ dành cô ấy, để chuyện hôm nay nhanh chóng qua đi”.

“Bây giờ anh và Hiên Tịnh Vũ sắp chia tay đến nơi, lẽ ra hôm nay anh phải giúp cô ấy, nhưng không ngờ rằng lại thành ra như vậy”.

Triệu Thế Hy lập tức vỗ tay, tỏ vẻ rất vui mừng.

“Xin lỗi? Điều này không thể, cả đời Triệu Thế Hy em không thể xin lỗi, cho dù em làm sai cũng không thể xin lỗi. Anh, anh đừng quên, em là con gái của Triệu Hoàng Đế, với thân phận cao quý của em thì em không thể nói lời xin lỗi với bất kỳ ai, trong từ điển của Triệu Thế Hy không có hai chữ xin lỗi”.

“Vì anh vẫn không được sao?”, Lý Thiệu Minh hỏi.

“Đương nhiên là được”, Triệu Thế Hy nói.

“Vậy em xin lỗi cô ấy đi”, Lý Thiệu Minh nói.

“Được rồi, em đồng ý với anh, xin lỗi Hiên Tịnh Vũ. Nhưng sau khi xin lỗi, em có nói sai điều gì thì anh không được trách em!”, Triệu Thế Hy híp mắt nhìn Lý Thiệu Minh.

“Chết tiệt! Nếu em không phải em gái họ của anh thì anh nhất định…”, Lý Thiệu Minh hết sức bực bội.

“Anh sẽ làm gì?”, ánh mắt Triệu Thế Hy hiện lên ánh vàng nhạt.

“Anh nhất định sẽ hôn em…”, Lý Thiệu Minh nghiến răng nghiến lợi nói.

Nếu cô gái này không phải em họ của anh thì sao anh có thể nuông chiều cô ấy như vậy chứ? Vì cô ấy mà anh đã đắc tội với vợ mình rồi…

Anh sẽ tìm cơ hội nói rõ với Hiên Tịnh Vũ, còn bây giờ vẫn chưa thể nói thân phận của anh với cô ấy. Đợi đến lúc anh tìm Hiên Tịnh Vũ giải thích, anh sẽ nói thẳng thân phận thật sự của mình với cô ấy.

“Sư phụ, Lý Thiệu Minh sắp trở thành tổng sĩ quan huấn luyện của Lữ đoàn Đặc công rồi. Bảy đội của quân khu phía Bắc chúng ta, ngoại trừ con là đội trưởng đội đặc chủng Thiên Lang, còn sáu đội khác đều là viện trợ từ nước ngoài. Đội Thiệu Minh là nhóm viện trợ từ nước ngoài do sư muội con và Lý Thiệu Minh dẫn đầu, con chẳng có gì để nói, khi thấy Lý Thiệu Minh không những có thể huấn luyện đội Đặc chủng Thiên Lang mà còn có thể huấn luyện sáu đội viện trợ nước ngoài khác của chúng ta, con không cam lòng, tại sao không phải con là người huấn luyện bảy đội trong quân khu phương Bắc chứ?”, Hàn Bân nói với Thanh Phong đang cùng ngồi trên xe quân dụng.

“Rốt cuộc Lý Thiệu Minh là ai?”, Thanh Phong không ngừng cau mày.

Trong mười hai chủ thần Hoàng Kim, thực lực của minh chủ võ lâm - tướng soái Thượng Quan là mạnh nhất, danh tiếng của Thanh Phong là lớn nhất. Cả đời ông ta chưa từng thất bại và chỉ giao đấu với những đối thủ mình nắm chắc.

Chuyện tranh đoạt vật báu trong buổi đấu giá từ thiện khiến Thanh Phong có khúc mắc với Lý Thiệu Minh, bây giờ thấy Lý Thiệu Minh có thể vượt qua ông ta, trở thành tổng sĩ quan huấn luyện của Lữ đoàn Đặc công Thiên Lang, ông ta đã có suy nghĩ muốn tiêu diệt Lý Thiệu Minh.

Ông ta khổ luyện võ công một năm, cuối cùng vượt qua Quỷ Đói trở thành bá chủ võ lâm tỉnh này. Tỉnh Liêu chỉ có một bá chủ, sao ông ta có thể buông tha Lý Thiệu Minh?

“Rất nhiều người gọi anh ta là Lý Phong, thật ra anh ta tên là Lý Thiệu Minh, bá chủ binh đoàn lính đánh thuê nước ngoài, đứng đầu trong Tứ đại binh vương, sư phụ có nắm chắc khi đối phó với anh ta không?”, Hàn Bân hỏi.

“Cậu ta là lính đánh thuê?”, Thanh Phong kinh ngạc.

“Không sai, lính đánh thuê, chẳng lẽ sư phụ không nắm chắc phần thắng khi đối phó với anh ta sao?”, Hàn Bân nản lòng, trong lòng nghĩ nếu sư phụ hắn không nắm chắc khi đối phó với Lý Thiệu Minh thì chẳng ai ở phương Bắc to lớn này ngăn cản được anh ta.

Phì!

Đột nhiên, Thanh Phong bật cười chế nhạo.

“Sao ạ?”, Hàn Bân kinh ngạc.

“Mất thời gian tìm hiểu, hóa ra cậu ta chỉ là một tên lính đánh thuê. Lính đánh thuê có phải là loại vừa giết người nhưng cũng vừa bảo vệ sự an toàn cho người khác ở nước ngoài không?”, Thanh Phong cười hỏi.

“Đúng vậy”, Hàn Bân khẽ gật đầu.

“Còn tưởng rằng cậu ta có bản lĩnh gì, hóa ra cũng chỉ là một tên bảo vệ. Nếu cậu ta là người trong võ lâm, có lẽ sư phụ sẽ kiêng dè cậu ta ba phần. Nhưng nếu là một tên bảo vệ thì e rằng khó lọt vào mắt sư phụ. Một tên bảo vệ nhỏ bé sao có thể đánh đồng với võ sĩ tôn quý như chúng ta? Yên tâm, giang hồ phương Bắc này vẫn không có cơ hội cho một tên bảo vệ ngang ngược như cậu ta”, Thanh Phong đắc ý nói.

Ông ta là bá chủ giang hồ trấn thủ phương Bắc, Lý Thiệu Minh ở nước ngoài là ai?

Chưa từng nghe nhắc đến…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK