Đường Tuyết Kỳ sinh ra trong gia tộc võ lâm, biết sử dụng ám khí và thuốc độc, cô ta còn rất tàn nhẫn. Đừng nói là có người trêu vào cô ta, dù không có ai trêu chọc nhưng chỉ cần bị cô ta ghét bỏ thì người này không chết cũng bị lột da.
Ông ngoại Lý Thiệu Minh có tất cả bảy người con gái, không có con trai, gia sản tương lai của nhà họ Lục ở phía Nam sẽ giao cho một trong các cô con gái đảm nhận. Hầu hết bảy cô con gái của ông ngoại đều rất ngoan ngoãn, tốt bụng, hiền lành, không có ý định tranh giành tài sản nhà họ Lục. Nhưng đến đời của Lý Thiệu Minh, mỗi đứa cháu đều mang tâm ý xấu xa. Mẹ của họ đều được gả vào nhà chồng tốt, có thể nói là từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, võ công cao cường. Có năng lực, tất nhiên họ muốn giành gia sản của nhà ông ngoại. Trước đây lúc Lý Thiệu Minh không hăng hái tranh giành, ở nhà anh luôn bị các chị em họ chèn ép, nhất là thường bị Đường Tuyết Kỳ ức hiếp.
Người anh muốn đưa đến đây là cô em họ Triệu Thế Hy – người nhỏ nhất trong gia tộc và có quan hệ rất tốt với anh, nhưng Heo Rừng không quen cô ấy. Anh ta không cẩn thận dẫn nhầm cô em họ thứ sáu tàn nhẫn nhất của anh đến đây, như vậy anh có thể vui được sao?
“Anh Minh, cô em họ này của anh đẹp thật nhỉ. Nhưng còn nhỏ quá, chỉ mới mười tám tuổi, chứ không tôi thật sự muốn anh giới thiệu cho tôi rồi”, Heo Rừng đi cùng cô ta đến đây, cứ nhìn lén em họ xinh đẹp tuyệt sắc của Lý Thiệu Minh.
Bây giờ tính tình của Lý Thiệu Minh đã tốt hơn, nếu là trước đây, phỏng chừng anh đã bảo đàn em kéo Heo Rừng ra ngoài rồi bắn chết.
Kiềm chế cơn giận hồi lâu, anh thở dài rồi nói với Cuồng Phong: “Người anh em, chúng ta đi thôi”.
Bảy năm trước, cô em họ này của anh chỉ mới mười một tuổi. Anh mười tám tuổi luôn bị cô ta hãm hại, có thể thấy cô em họ này hung hãn thế nào. Anh không biết mình đã thử bao nhiêu lần thuốc độc của nhà họ Đường. Mặc dù đã bảy năm rồi, em gái họ của anh từ một cô bé nhỏ xíu trở thành một thiếu nữ tuổi xuân, nhưng anh vẫn có thể nhận ra cô em họ của mình. Mấy năm nay, lúc anh ở nước ngoài cũng đều cố ý nghe ngóng vài chuyện của nhà họ Lục. Đường Tuyết Kỳ lớn dần, không ít những tay giang hồ lão làng đều chết trong tay Đường Tuyết Kỳ. Họ bị Đường Tuyết Kỳ tra tấn, vô cùng khổ sở.
Anh cảm thấy vui khi nghe nói năm ngoái em gái họ có mối quan hệ tốt nhất với anh là Triệu Thế Hy đột phá trở thành cao thủ Thần Cấp. Triệu Thế Hy nhỏ hơn Đường Tuyết Kỳ một tuổi, năm nay mới mười bảy, năm ngoái là mười sáu tuổi. Mười sáu tuổi đã trở thành cao thủ Thần Cấp, điều này chứng tỏ cô ấy là một thiên tài. Lúc mười tám tuổi, anh vẫn còn là một người bình thường, hai mươi tuổi mới đạt tới cảnh giới Thần Cấp, tiến vào cảnh giới cao thủ Thần Cấp muộn hơn cô em họ của anh bốn năm.
Bây giờ vừa nhìn thấy Đường Tuyết Kỳ, làn da trắng nõn không tì vết, đôi mắt sáng ngời tỏa sáng khi nhìn vào người khác, có công lực rất thâm hậu dường như có thể chỉ vừa thở nhẹ đã có thể phát ra công lực của mình. Rõ ràng đã có dấu hiệu của cảnh giới Thần Cấp. Em gái họ này của anh thế mà năm nay cũng bước vào cảnh giới Thần Cấp.
Anh là con trai trưởng, con trai duy nhất của nhà họ Lục. Nếu ông cụ nhà họ Lục giao lại vị trí gia chủ thì người đầu tiên ông ấy nghĩ đến nhất định là anh.
Đường Tuyết Kỳ muốn trở thành gia chủ chắc có lẽ đã giết anh rồi chứ?
Mặc dù cô gái này còn nhỏ nhưng đã giết mười mấy mạng người rồi, cô ta hoàn toàn không sợ giết người.
Bây giờ anh và Cuồng Phong vừa giao đấu một trận, công lực của hai người đều bị ảnh hưởng không ít. Heo Rừng bỗng đưa Đường Tuyết Kỳ đến đây, nếu lúc này Đường Tuyết Kỳ ra tay thì anh và Cuồng Phong không phải là đối thủ của cô ta.
“Chúng ta đi”, thấy Cuồng Phong không phản ứng chỉ quan sát em gái họ này của anh, Lý Thiệu Minh khẽ nói với Cuồng Phong định kéo hắn đi.
“Quả nhiên cô ta là cao thủ Thần Cấp”, Cuồng Phong khẽ nói.
Cuồng Phong đã bước vào cảnh giới Thần Cấp, hắn có thể nhìn ra sức mạnh của cao thủ cùng cấp bậc. Sở dĩ hắn nhìn Đường Tuyết Kỳ chằm chằm như vậy là vì muốn xác định sức mạnh của Đường Tuyết Kỳ.
Không ngờ Lý Thiệu Minh này lợi hại vậy, không chỉ mình anh là cao thủ Thần Cấp mà còn có một người thân cũng là cao thủ Thần Cấp.
Anh có thể có mối quan hệ sâu rộng như vậy chắc chắn là con của gia tộc lớn nào đó?
Cuồng Phong nhanh chóng đoán được phần nào thân phận của Lý Thiệu Minh.
“Khoan đã”, Đường Tuyết Kỳ bỗng cất giọng nói dễ nghe của mình lên.
Cô ta rất dễ thương, đôi mắt trong veo, sáng ngời, thân hình mảnh mai, mặc một chiếc váy dài hoa văn màu trắng như tuyết. Cô ta bước xuống từ chiếc Ferrari như một cô công chúa, mỉm cười chậm rãi đi từng bước đến trước mặt Lý Thiệu Minh, từng động tác giơ tay nhấc chân đều mang khí chất quý tộc của con gái nhà giàu: “Anh họ, chúng ta đã không gặp nhau bảy năm rồi nhỉ, anh không muốn nói với tôi vài câu sao? Cứ thế mà đi có phải hơi mất lịch sự không?”
“Ha ha, anh vẫn giống bảy năm trước nhỉ, vẫn tính cách đó vừa cứng nhắc vừa đáng ghét, khiến người ta chẳng thể nào ưa nổi”.
Mọi người đều nhận lầm Lý Thiệu Minh và Lý Phong, cứ nghĩ họ trông giống nhau, tính cách cũng giống y hệt. Là bởi vì bảy năm trước tính tình của Lý Thiệu Minh và Lý Phong hoàn toàn giống nhau, anh không thể chịu được bị người ta chế nhạo nên mới rời bỏ gia tộc. Có thể nói Lý Phong bây giờ chính là Lý Thiệu Minh của năm đó.
Dù mấy năm nay Lý Thiệu Minh đã thay đổi rất nhiều khi ở nước ngoài nhưng đôi lúc vẫn sẽ thể hiện ra tính cách năm xưa.
“Cô muốn thế nào?”, thấy Đường Tuyết Kỳ ngăn mình lại, Lý Thiệu Minh khẽ nhíu mày.
“Anh có biết ông ngoại đã lớn tuổi, ngày càng cảm thấy bất lực với gia tộc và muốn tìm một người kế nhiệm để giao vị trí gia chủ lại không?”, Đường Tuyết Kỳ mỉm cười nhìn Lý Thiệu Minh, đôi mắt to đen láy.
“Ông ngoại muốn giao lại vị trí gia chủ ư?”, sắc mặt Lý Thiệu Minh hơi thay đổi.
Thôi xong!
Anh là người thông minh nên lập tức đoán được ý đồ đến đây của Đường Tuyết Kỳ. Đúng như những gì anh vừa nghĩ, anh là con trai duy nhất trong nhà, nếu ông ngoại giao lại vị trí gia chủ thì người đầu tiên ông ấy nghĩ đến sẽ là anh. Nếu Đường Tuyết Kỳ muốn trở thành gia chủ thì chỉ có một cách là làm cho đứa cháu trai duy nhất nhà họ Lục biến mất.
Đường Tuyết Kỳ không phải người hiền lành, cô ta tàn nhẫn hơn nhiều người có dã tâm khác. Cô ta có thể làm ra bất kì chuyện gì chỉ để trở thành gia chủ của một trong bốn gia tộc lớn của giới võ lâm.
Đôi lúc tình thân sẽ vô cùng mỏng manh khi đối diện với quyền lực. Vì để có được quyền lực khủng khiếp, đôi khi có thể giết luôn cả người thân.
“Anh vẫn giống kẻ vô tích sự năm đó nhỉ?”, Đường Tuyết Kỳ mỉm cười nhìn Lý Thiệu Minh.
“Cái gì?”, Lý Thiệu Minh hơi sửng sốt.
“Tính cách của anh vẫn giống như đúc bảy năm trước khi anh đi khỏi nhà họ Lý. Đôi mắt cảnh giác khi anh nhìn tôi vẫn không khiến tôi yêu thích giống bảy năm trước. Còn thực lực của anh có lẽ cũng giống vậy, vẫn là một tên vô dụng. Cũng tốt, như vậy tôi có thể dễ dàng giết anh rồi”, Đường Tuyết Kỳ mỉm cười, rút dao găm ra.
Con dao găm này vừa ngắn vừa sắc bén, vỏ bọc màu đỏ rực. Rút ra khỏi vỏ, lưỡi sao sắc bén lóe lên ánh sáng màu đỏ.
Vừa nhìn đã biết con dao ngắn này là vũ khí Thần Cấp vô giá.
Chỉ có con trai và con gái của mười hai chủ thần Hoàng Kim trở lên trong giang hồ mới có được thứ này.
Cuồng Phong và Heo Rừng đều nghĩ Lý Thiệu Minh gặp được em họ của mình là chuyện tốt nhưng lại không ngờ cô em họ này của anh lại muốn giết anh.
Đoàn Bội Bội, Vương Giai Nặc và Đại Quân mới vừa chạy đến cạnh Lý Thiệu Minh đã thấy cảnh tượng Đường Tuyết Kỳ muốn giết anh, cũng không khỏi trố mắt ngạc nhiên.
Cô gái xinh đẹp tinh tế này có hận thù thế nào với Lý Thiệu Minh mà vừa mới gặp đã muốn giết anh vậy?
“Nếu anh không muốn chết thì quỳ xuống cầu xin bà đây tha mạng, tôi có thể suy xét đến việc này”, đôi mắt Đường Tuyết Kỳ sáng lấp lánh, cô ta không cảm nhận được chút chân khí nào trong người của Lý Thiệu Minh.
Khóe miệng cô ta dần nhếch lên.
Anh vẫn là tên vô tích sự giống năm đó.
Đã bảy năm trôi qua, bà đây đã lớn, từ mười một tuổi trở thành cô gái mười tám tuổi, từ cao thủ Tinh Anh trở thành cao thủ Thần Cấp. Còn anh lại chẳng có chút công lực nào, vẫn là một người bình thường.
Vốn dĩ cứ nghĩ giết anh sẽ tốn chút sức lực nhưng xem ra tôi nghĩ nhiều rồi.
Chỉ dùng một ngón tay thôi, dùng nhiều ngón tay lại không thể hiện được thực lực của tôi mất…