Trong bệnh viện vẫn giống như xưa, bận tối mày tối mặt, chỉ có không khí có chút không đúng, mỗi một mặt người y tế đều không sáng, tựa như thời tiết hôm nay.
Giữa trưa, Lãnh Tang Thanh mua cơm tới phòng bệnh Niếp Tích, trong khoảng thời gian này tới nay, tất cả mọi thứ Lãnh Tang Thanh đều chăm sóc Niếp Tích, mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, ít nhất lúc trước Lãnh Tang Thanh nằm viện, Niếp Tích đã chăm sóc cô rất nhiều.
Tất cả đều giống ngày xưa, tiết tấu quen thuộc, quen thuộc đoạn ngắn... Chẳng qua thân phận hai người đổi lại một chút, Lãnh Tang Thanh có chút sợ, cô cố gắng áp chế tính ỷ lại, từ một màn này tương tự, dần dần lại phá vỡ ra, vô luận như thế nào, dù sao nơi này đã để lại cho họ nhiều thói quen.
Niếp Tích đứng sừng sững ở phía trước cửa sổ, có chút suy nghĩ ngắm nhìn xa xa, trong lúc đó ngón tay thon dài kẹp điếu xì gà cao cấp rám nắng, nó toả ra khói trắng, bên trong đầy tàn thuốc, khi xoay người nhìn thấy Lãnh Tang Thanh đến, hắn có vẻ rất cao hứng, ra vẻ miễn cưỡng nở nụ cười.
"Lại hút thuốc? Trong phòng bệnh cấm hút thuốc. Có minh xác số liệu công tác thống kê, bệnh nhân hút thuốc so với bệnh nhân không có chỉ số tử vong là hơn 40%!" Lãnh Tang Thanh nhìn thấy Niếp Tích vẫn không nghe lời cô dặn như cũ, có chút tức giận, cảm giác như một bác sĩ không phải đang nói chuyện cho bệnh nhận nghe mà là lải nhải.
Niếp Tích sẽ không ngại cô phiền, thực nghe lời ném xì gà xuống, thực bất đắc dĩ nhìn Lãnh Tang Thanh, nhún vai.
Lãnh Tang Thanh nhìn thoáng qua Niếp Tích, cảm giác hắn so với trước kia càng thêm tiều tụy, ít nhất cô cho rằng như vậy, sau đó mang đồ ăn xếp lên bàn, Niếp Tích một phần, cô một phần, thực phân biệt rõ ràng.
Loại thức ăn bán ở bên ngoài này làm Niếp Tích muốn ói, nhưng không có biểu hiện ra ngoài, vẫn thử hỏi một câu: "Thanh Nhi, em sẽ không làm đồ ăn sao?"
Lãnh Tang Thanh ngẩn ra, chậm rãi cúi đầu, một đôi mắt dần dần thâm thúy, lại lâm vào trầm tư.
Cô lại nghĩ tới người kia, người duy nhất nhấm nháp đồ ăn do cô làm chính là Niếp Ngân, tuy rằng cô không muốn làm đồ ăn, nhưng vẫn là chuyên môn hạng nhất, nhưng cái người Niếp Ngân duy nhất kia không còn, cô không muốn duy nhất đó mất đi, cho nên cô sẽ không làm đồ ăn cho ai khác.
Ngẩng đầu nhìn Niếp Tích, cô nghĩ đem việc này nói cho hắn, nhưng chỉ cần hắn nghĩ tới đại ca, tim sẽ đau, cho nên không nói chuyện này, chính là nhẹ nhàng mà mói một tiếng: "Về sau có cơ hội, tôi sẽ học."
Niếp Tích cũng phát hiện trong ánh mắt cô có suy nghĩ, nhưng cũng không có nói gì, trong lòng hắn không hiểu sao có chút bức mình nổi lên.
"Hôm nay mọi người trong bệnh viện làm sao vậy? Nhìn qua so với thường ngày không giống nhau, có vẻ lòng em rất khỏe." Niếp Tích hỏi, chuyển đề tài, đánh gãy ý đồ suy tư của Lãnh Tang Thanh.
"Hazzz...!" Chỉ thấy Lãnh Tang Thanh thở dài một tiếng, trên mặt cũng không có bi thống, chỉ là có nhiều tiếc hận.
Cô buông đồ ăn xuống, hình như nhất thời không muốn ăn, sâu kín nói: "Đêm qua, viện trưởng bệnh viện này gặp tai nạn, vẫn cấp cứu tới rạng sáng hôm nay, cuối cùng qua đời... Thật sự đáng tiếc!"
"Một viện trưởng qua đời, toàn bộ nhân viên bệnh viện đều âm u, xem ra quan hệ của người đó có vẻ tốt, thực đáng tiếc." Giọng nói Niếp Tích cũng rủ xuống, hắn thực hy vọng việc nhìn thấy Lãnh Tang Thanh có thể quan tâm, như vậy ít nhất cô có thể chậm rãi quên mất một chuyện.
"Cũng không phải như vậy, mọi người xác thực cảm thấy tiếc hận, nhưng càng lo lắng tình huống về sau của bệnh viện này." Lãnh Tang Thanh nói tiếp.
"A?" Niếp Tích có chút khó hiểu nhìn Lãnh Tang Thanh: "Trên thế giới này người có năng lực quản lí mọi chuyện rất nhiều, viện trưởng bệnh viện ngày trước nắm giữ nhiều thứ trong tay."
"Nhưng là người này chính là chủ tịch ban giám đốc, hắn qua đời đối với toàn bộ quyết định sẽ ảnh hưởng tới bệnh viện." Lãnh Tang Thanh có chút lo lắng.
Niếp Tích sửng sốt, cái thìa ăn canh trên miệng ngừng lại, sắc bén ở đáy hai mắt chậm rãi xẹt qua, tựa hồ là đã nhận ra chuyện gì đó.
"Này? Anh làm sao vậy? Lại đau sao?" Lãnh Tang Thanh nhìn thấy phản ứng của Niếp Tích, có chút lo lắng hỏi.
Niếp Tích suy nghĩ một hồi, ngẩng đầu, cười đáp lại Lãnh Tang Thanh: "Không sao, không đau..."
Theo sau, hắn buông thìa xuống, cầm lấy khăn tay lau miệng, ở mặt ngoài thực bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt tựa hồ có một chút cấp bách, nói với Lãnh Tang Thanh: "Vừa vặn em cũng chưa ăn, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm trưa đi."
"A? Nhưng mà... Anh..." Lãnh Tang Thanh đối với quyết định đột ngột của Niếp Tích cảm thấy có chút kì lạ không hiểu, dù sao bây giờ Niếp Tích còn là một bệnh nhân.
Như không đợi cô phản ứng lại, Niếp Tích đã nhanh chóng cầm quần áo ở tủ bên mặc vào, cơ ngực bao la hùng vĩ làm màu da xàm nắng theo khỏe, quần bò làm hai chân hắn nhìn dài kinh người.
"Có thể, đi thôi." Niếp Tích một thân lưu loát đứng ở trước mặt Lãnh Tang Thanh, giống ngoại hình, giống dung mạo, trên người hắn luôn có bóng dáng Niếp Ngân anh trai hắn.
"Vì sao đột nhiên muốn ra ngoài ăn?" Lãnh Tang Thanh không nghĩ để hắn rời bệnh viện, bệnh tim của hắn tùy thời có thể phát tác, mỗi hai ngày cô mang đồ ăn đến đều là căn cứ vào bệnh của hắn, ra bên ngoài ăn chỉ sợ nắm chắc không được điểm này.
"Mỗi ngày ăn thứ này, ngẫu nhiên cũng muốn đổi khẩu vị." Niếp Tích ứng phó nói, mặc kệ thế nào, đây cũng coi như nguyên nhân ở trong lòng hắn.
Nói xong, hắn phụ giúp Lãnh Tang Thanh, đi ra ngoài cửa phòng.
Đi ra ngoài, Lãnh Tang Thanh cũng không có quên thuốc của Niếp Tích, thuận tay lấy nó.
Trên đường không khí cũng không có tiếng động lớn như ngày xưa, ít người hơn rất nhiều, cửa hàng cũng đóng rất nhiều, tuy rằng Niếp Tích cũng không lưu ý nơi này nhiều, hơn nữa lại nhiều chỗ như vậy, nhưng dù sao nơi này là bệnh viện, hắn đi qua lại cũng nhiều.
Lái xe, mang theo Lãnh Tang Thanh, ở chung quanh bệnh viện đi lại, phạm vi ước khoảng cách càng lớn, nhưng không có nhà ăn tốt.
Niếp Tích đoán được sẽ là như thế này, nhưng không nghĩ tới thực là như vậy, trên đường người của các đại lý cho thuê phòng đều đóng cửa, có ngay cả cửa lớn thủy tinh cũng bị nát.
"Chúng ta rốt cuộc đi ăn ở đâu?" Lãnh Tang Thanh bị dẫn đi một vòng trái một vòng phải, thực không thể lý giải.
"Vào nhà ăn này đi." Niếp Tích để xe ở trước cửa một nhà hàng bít tết, vẫn duy trì bộ dạng không có viện gì như cũ, cười cười với Lãnh Tang Thanh.
Lãnh Tang Thanh nhìn nhìn nhà hàng này, cảm giác cũng không có gì đặc biệt.
"Em trước xuống xe chờ tôi, tôi tìm chỗ để xe." Niếp Tích vỗ vỗ đầu vai Lãnh Tang Thanh, nhất cử nhất động đều mang theo lại cảm giác yêu thương.
Lãnh Tang Thanh xuống xe, Niếp Tích chậm rãi mang xe xuống chỗ rẽ, sau đó dừng lại, khóe miệng hạ xuống, hai mắt tràn đầy tức giận, lấy điện thoại ra.