Đẹp nhất là chờ mùa cho quả của cây bạch, rơi lác đác, vàng óng ánh đầy đất, lúc mưa qua, sắc lá kim hoàng trên mặt đất, có lá cây phát ra thanh âm, như là tay của ai đó, lẳng lặng, dùng một loại gần như tử vong bi thương mà phát tiết trận mùa biến hóa này.
Rất nhiều lúc Lãnh Tang Thanh thích ở giữa lối cửa vào nhìn quả cây bạch diệp lác đác này, hai bên cây bạch có rất nhiều nhánh cây, nảy mầm, xanh lục, tươi tốt đến vàng óng ánh, giống như suy diễn cuộc đời ngắn ngủi của con người, bắt đầu, phát triển thẳng tới lúc chấm dứt. Chẳng qua, mùa cây bạch quả năm sau còn có thể lặp lại quá trình đoạn sinh mệnh này, nhưng người đâu? Kế tiếp luân hồi sẽ ở nơi nào?
Theo lý thuyết, cô là thầy thuốc, không nên tin tưởng vận mệnh luân hồi như vậy, hãy nhìn lá cây bay xuống trước mắt, trong lòng không khỏi nổi lên bi thương, nếu có thể có kiếp sau, cô... Có thể mờ mịt ở trong biển người lại gặp hắn hay không?
Cố gắng điều chỉnh lòng mình, tại đây sau giữa trưa của mùa thu cuối đột nhiên trở nên có chút thương tâm, đã thật lâu cô không đến vườn cây anh đào, đã thật lâu không nhớ lại lần gặp đầu tiên trong mộng xuất hiện cái ghế màu trắng lạnh, người đàn ông ngồi ở ghế lạnh, cô cũng rất muốn nhìn khuôn mặt mơ hồ hóa của hắn, nhưng chỉ còn lại có ánh sáng hạ xuống hình dáng, loáng thoáng, giống như mộng giống như thực.
Lãnh Tang Thanh theo bản năng thở dài, nhẹ, lại u oán.
"Làm sao vậy? Người trẻ tuổi à, nhìn lá rụng là sẽ đa sầu đa cảm đấy." Giọng nói hiền lành từ người ngồi trên xe lăn truyền tới tai Lãnh Tang Thanh, mang theo ý cười.
Lãnh Tang Thanh cúi đầu, nhìn xe người già ở trên xe lăn, nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, có chút cảm thán sinh mệnh vô thường."
Ở bệnh viện lúc không vội, cô sẽ vội vàng cùng y tá chăm sóc người già đang làm vật lý trị liệu, trước mắt chính là người này, bà lão vô tình từ trên thang lầu bị ngã xuống, ngã hỏng chân, trong lúc cùng nằm viện cùng Lãnh Tang Thanh tán gẫu rất hợp, sau đó lúc làm vật lý trị liệu cũng thường xuyên cùng Lãnh Tang Thanh gặp mặt, một lúc sau, Lãnh Tang Thanh cũng thích bà già này, trừ bỏ thăm Niếp Tích ra, chính là giúp bà lão này đi ra ngoài phơi nắng.
Lão thái thái nghe thấy cô nói vậy thì cười cười, "Sinh mệnh sở dĩ sáng lạn xinh đẹp, còn vì nó vô thường. Giờ khắc này cháu không biết chốc lát lát sẽ có chuyện gì, cho nên mới quý trọng thứ trước mắt, không phải sao?"
Lãnh Tang Thanh nao nao.
Bà lão nâng tay, sủng nịch sờ sờ sợi tóc mềm mại của Lãnh Tang Thanh "Cháu rất ít khi nói về chuyện của mình với bà, nhưng bà biết, ở trong lòng cháu nhất định ẩn sâu một chuyện, một người, cho nên ánh mắt của cháu lại có điểm ưu thương như vậy, nhưng mà cháu phải biết rằng, đến cũng tốt mất đi cũng thế, vui vẻ cũng bi thương cũng thế, nhưng kỳ thật con người cũng trải qua quá trình tất yếu, chính là thời gian hơi sớm chậm khác biệt một chút, con người nhìn nhạt một chút sẽ chẳng thấy vất vả."
Lòng Lãnh Tang Thanh đang run rẩy, cô luôn luôn yêu cầu mình quên đi, trên thực tế cô cũng làm như vậy, khi nhìn hình ảnh nào, lại hoặc là nghe đến đoạn nhạc nào, lòng của cô vẫn sẽ ẩn ẩn làm đau.
Phủ lá rụng đi, cô ngồi lên trên chiếc ghế, thật lâu sau rốt cục cũng nhìn thẳn ánh mắt bà lão, nhẹ giọng hỏi câu:"Bà mất đi người mình yêu thương nhất sao? Bà từng trải qua loại mất đi đau giống như dùi đục đó sao?"
Cô luôn luôn chỉ biết cười, chưa bao giờ sẽ đem tâm sự nói ra, nhưng hôm nay cô nhịn không được, có lẽ tâm trang quá vẹn toàn sẽ nói hết, nếu không người sẽ hỏng mất.
Bà lão cười cười, tựa hồ một chút cũng không kinh ngạc câu hỏi của cô, giống như đã sớm nhìn thấu lòng cô, gật gật đầu, "Bà hiểu được cảm nhận của cháu, bởi vì, bà cũng trải qua chuyện đó." Bà dừng một chút, lại bổ sung một câu, "Sinh tử phân biệt."
Lãnh Tang Thanh khiếp sợ, ngơ ngác nhìn bà lão.
Gió thổi qua, lạnh ở trên gương mặt của cô hạ xuống.
Thật lâu sau --
"Bà lúc ấy nhất định rất đau khổ."
Bà lão suy nghĩ tựa hồ phiêu thật sự xa, nhẹ giọng nói: "Là rất đau khổ, nhưng những người tiếp tục sinh sống, kỳ thật, sinh tử phân biệt cũng là một loại hạnh phúc a."
Lãnh Tang Thanh khó hiểu.
Bà lão đem ánh mắt dừng ở trên mặt cô, "Có thể sinh có thể chết tình yêu chính là tình yêu, có thể sinh tử phân biệt muốn sống dễ chịu là không thể, người tuy rằng mất, nhưng tối thiểu để lại cho cháu hình ảnh hoàn mỹ nhất và trí nhớ đầy đủ nhất, mang theo đoạn trí nhớ này hết cả đời, đến già đi ngẫu nhiên lấy ra nhớ lại một chút cũng là một loại hạnh phúc bình tĩnh."
*Đau đến tắc thở mà vẫn nói hạnh phúc được, bó tay.*
"Loại hạnh phúc này là đau, nếu là đau, thì cháu không muốn loại hạnh phúc này." Lãnh Tang Thanh lắc đầu không đồng ý.
"Chúng ta đều giống nhau, mọi người là đến già đi mới hiểu được chân lý nhân sinh." Giọng nói bà lão hiền lành, ngữ điệu thực chậm chậm lại đầy lực, "Đau thủy chung là tạm thời, loại đau này trải qua năm tháng lễ rửa tội, sẽ gặp giống con bướm phá kén mà ra, tới lúc đó cháu nghĩ lại thủy chung chỉ còn lại có trí nhớ ngọt ngào, lại oanh oanh liệt liệt nhân sinh chung quy là đi tới bình tĩnh, bên này là nhân sinh chân lý, chẳng lẽ, cháu không biết là dùng một loại tâm tình hạnh phúc hoài niệm người yêu của mình, chẳng phải phương thức xa xa này để vượt qua đau khổ là rất tốt sao?"
Lông mày Lãnh Tang Thanh hạ xuống, đuôi lông mày nổi lên một tia suy tư.
"Cháu yêu người là cháu hy vọng người đó được hạnh phúc, hỏi lại chính mình một chút, có làm được điều đó hay không? Nếu cháu cũng yêu người đó, nên làm cho cuộc sống mình tốt lên." Bà lão nhẹ giọng nói: "Phải biết rằng, tất cả sự thật sẽ để cho người hy vọng, khuất tùng cho sự thật mới có thể đạt được ấm áp, không phải sao?"
"Khuất tùng sự thật?" Lãnh Tang Thanh ngẩng đầu, mâu quang như nước nổi lên gợn sóng.
Bà lão hiền lành cười cười, không nói cái gì nữa.
Lãnh Tang Thanh tĩnh lặng ngồi ở chỗ kia, nghĩ về lời nói của bà thật lâu.
Cây bạch quả cuối đường mòn, bay xuống càng nhiều sắc lá cây kim hoàng, xinh đẹp, tư thái giống như bay múa trong tinh linh, lay động tin tức ở trên thân ảnh Lãnh Tang Thanh. Hắn đứng ở nơi đó đã thật lâu thật lâu, lâu đến mức hắn có thể nhìn thấy mỗi chỗ trên giương mặt Lãnh Tang Thanh như Minh Nguyệt, cái loại lạnh nhạt này, còn lộ ra vẻ mặt ưu thương làm hắn đau lòng.
Lá cây bay xuống ở trên đầu vai rắn chắc của hắn, hắn không có nâng tay phủi đi, chỉ đứng ở nơi đó.
Sau giữa trưa ánh nắng mặt trời làm bóng dáng của hắn kéo dài, thân hình cao lớn giống như thần thánh, gió thổi động một góc áo lớn của hắn, nhẹ nhàng động ra một hình dáng nặng nề.
Lúc một gã tiểu y tá chạy đến cạnh Lãnh Tang Thanh, bóng dáng người đàn ông lặng yên giấu ở sau thân cây, vô thanh vô tức giống như lá rụng. Rất nhanh, xa xa Lãnh Tang Thanh đứng dậy, một lần nữa đẩy xe lăn của bà lão, ánh mắt hắn lại lần nữa xuất hiện, không hề chớp mắt đuổi theo bóng dáng cô gái dần dần đi xa, càng ngày càng mơ hồ, đôi mắt chim ưng đen lặng yên tràn ngập đau đớn vô tận, như là vượt qua tương tư thiên sơn vạn thủy, áp lực, suy nghĩ xúc động muốn tiến lên.
Gió thổi, lá cây rơi xuống.