Niếp Ngân chậm rãi đứng dậy, quay đầu mạnh lại, trong ánh mắt chứa một ngọn lửa giết người, khí phách mạnh mẽ làm mỗi người ở đây đều khiếp sợ, mọi người ngừng nói, chỉ có zippo trong tay Niếp Thâm là còn vang lên "Ca ca".
Khóe miệng Niếp Ngân cong lên làm người khác sợ run lên, lạnh lùng mà hỏi một câu: "Tích, xem ra chúng ta có tố chất làm ngôi sao."
Niếp Tích nhún vai, cười khẩy nói: "Trong bộ phim điện ảnh này, tôi là một nam chính nha!"
Ánh mắt Niếp Ngân thoáng mang vẻ khiêu khích, nhìn chằm chằm quản gia La Sâm: "Chỉ bằng mấy đoạn cắt ghép của camera giám sát, đã nói rõ vấn đề sao? Ngươi vẫn giống như ngày hôm đó khờ khạo như vậy."
Vài đoạn hình ảnh của anh em Niếp Ngân, trong mắt Lãnh Tang Thanh, trăm ngàn chỗ hở, thế nhưng những người khác không trải qua sự việc, tranh chấp của hai người, sát ý của Niếp Tích, Niếp Tích bắn súng với Niếp Nhân Thế ngã xuống, những điều này là tận mắt chứng kiến, cho nên nghi ngờ đều nghiêng về phía anh em Niếp Ngân.
Ánh mắt quản gia La Sâm làm ra vẻ vô tội, trả lời Niếp Ngân: "Không không không! Những thứ này chưa đủ!" Sau đó hắn xoay người, ra hiệu mọi người yên lặng: "Có lẽ các vị đang ngồi ở đây, trong lòng vẫn có một chút không xác định, những thứ này không thể xem là vật chứng, tôi rất rõ, những thứ này không thể khiến cho các vị kết luận hoàn toàn."
Ngay sau đó, một ánh mắt ra hiệu ở cửa ra vào, một người đầy tớ vội vàng rời đi, chốc lát, người đầy tớ kia quay lại, mang theo một người đàn ông khác vào trong lễ đường, mọi người im lặng như tờ mà nhìn người đàn ông này.
Người đàn ông thân hình thanh tú chậm rãi đi lên lễ đài, đứng bên cạnh quản gia La Sâm.
Trong mắt Niếp Ngân hiện lên một tia sắc bén, cười nhạo một tiếng.
"Tiêu Tông?" Vẻ mặt Lãnh Tang Thanh kinh ngạc, lớn tiếng kêu lên.
Tiêu Tông nhìn về phía bên này, vẻ mặt cũng kinh ngạc: "Tang Thanh! Sao em ở đây?" Nói xong, hắn thấy Niếp Ngân bên cạnh Lãnh Tang Thanh, hai người gần giủi đến mức đứng cạnh nhau, khiến trong lòng hắn nổi lên một chút căm phẫn.
Niếp Ngân lạnh lùng mím môi, tràn đầy mạnh mẽ mà đặt tay lên chiếc eo thon của Lãnh Tang Thanh, đem cô ôm đến sát mình, kiêu ngạo mà nhìn theo hắn.
Thấy cảnh này, trong mắt Tiêu Tông hình như có lửa, tất cả ngũ quan đều nhảy lên, vẻ mặt đầy dữ tợn.
"Tiêu Tông, anh ở trên đó muốn làm gì?" Trên mặt Lãnh Tang Thanh hiện ra một chút tức giận, lớn tiếng hỏi hắn, mặt dù trong lòng cô đã đoán được nhân chứng trong miệng của quản gia La Sâm chính là Tiêu Tông.
Hai người đều chứa sự chết chóc trong ánh mắt mình, một lúc sau, Tiêu Tông thu lại ánh mắt, đối với những người ở phía dưới nói: "Tôi ở đây, chính là muốn kể những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm đó..."
Sau đó, hắn lần nữa nhìn chằm chằm về phía Niếp Ngân: "Hai anh em tôi chỉ chính là kẻ sát hại Niếp Nhân Thế tiên sinh."
"Tiêu Tông anh điên rồi sao? Hôm đó xảy ra chuyện gì, anh và tôi không phải đều rất rõ sao? Anh muốn ở đây tự dối lương tâm mình sao?" Lãnh Tang Thanh lớn tiếng hét, vẫn hi vọng ngăn chặn động cơ làm nhân chứng của Tiêu Tông.
"Nói dối?" Tiêu Tông hỏi lại. Thấy dáng vẻ lo lắng của Lãnh Tang Thanh che chở cho Niếp Ngân, sự tức giận đã chiếm hết toàn bộ suy nghĩ của hắn.
"Thực ra, tôi rất rõ hôm đó xảy ra chuyện gì, cho nên muốn đem tất cả mọi chuyện nói ra." Hắn tiếp tục nói.
Trong mắt Lãnh Tang Thanh hiện lên vẻ coi thường, một đôi mắt to hơi híp lại: "Tôi thật không ngờ anh vốn là người như thế."
Tiêu Tông cười nhạt một tiếng, không nói gì.
"Chắc hẳn mọi người đã biết rõ thân phận của anh ấy, cho dù không cần tôi giải thích, cũng sẽ không có người nghi ngờ lập trường của anh ấy chứ." Quản gia La Sâm cắt ngang cuộc đối thoại của bọn họ, sau đó ra hiệu Tiêu Tông nói.
Tiêu Tông thanh giọng, vẻ mặt bình tĩnh: "Chuyện là như vầy, tôi là bác sĩ, giáo sư của tôi nhận lời mời của Niếp Nhân Thế tiên sinh, tới thăm bệnh tình của ông ấy, cho nên giáo sư mang tôi theo..."
Hắn chỉ chỉ Lãnh Tang Thanh.
"Tôi cùng học muội đến kiểm tra thân thể ông ấy. Thời tiết ngày hôm ấy cũng giống như thế này, tất cả mọi việc đều được tiến hành rất suông sẻ, rất vui vẻ. Lúc cuộc kiểm tra sắp hoàn tất, tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng đánh nhau ầm ĩ, chúng tôi đều rất sợ hãi. Quản gia La Sâm đi ra ngoài, tiếp theo tôi nghe được bọn họ hô người thừa kế gì đó, ngay sau đó thì nghe được tiếng súng. Lúc này, một người đàn ông vô cùng hung hãn đá văng cửa ra, dùng súng chĩa vào chúng tôi."
Nói đến đây, Tiêu Tông lại chỉ về phía Niếp Ngân.
"Chính là người đàn ông đó, hắn nói phải uy hiếp Niếp Nhân Thế tiên sinh, cũng bảo chúng tôi không được lên tiếng, sau đó dùng súng chĩa vào đầu Niếp Nhân Thế tiên sinh, đi ra cửa, kế tiếp xảy ra chuyện gì, giống như các vị vừa xem trên camera giám sát, thế nhưng quản gia La Sâm căn bản không phải đối thủ của bọn họ, nhưng lại liều mạng mà bảo vệ Niếp Nhân Thế tiên sinh, sau cùng ông ấy mới kiềm được người đàn ông tên là Niếp Ngân, dưới tình thế cấp bách người đàn ông tên Niếp Tích bên kia, nổ súng vào đầu Niếp Nhân Thế tiên sinh.
"Giáo sư của tôi với Niếp Nhân Thế tiên sinh là bạn thâm giao, cho nên tôi lựa chọn đứng ra giải thích chuyện này, Niếp Nhân Thế tiên sinh trên trời có linh thiêng, mặc dù tôi không rõ vì sao học muội của tôi lại đứng cùng với bọn họ, có lẽ là bị ép buộc, bởi vì ngày hôm đó người đàn ông tên Niếp Ngân này, lần đầu tiên thấy học muội của tôi, trên mặt đầy vẻ say đắm."
Tiêu Tông kết thúc màn miêu tả của anh ta, lúc này liếc mắt nhìn vẻ mặt Niếp Ngân.
Một câu chuyện rất hợp lý, vừa vặn phù hợp với hình ảnh trên camera giám sát, tất nhiên mọi người sẽ hiểu rất sâu sắc chuyện gì đã xảy ra.
Niếp Ngân vẫn bình tĩnh ung dung, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười bất đắc dĩ.
Lãnh Tang Thanh bên cạnh anh có vẻ rất lo lắng, cô lớn tiếng hét với mọi người: "Mọi người đừng tin hắn, hắn đang nói dối, mọi chuyện không phải như vậy, chuyện hôm đó là..."
Nói đến đây, cô ngừng lại những gì muốn nói.
Cô đột nhiên có phản ứng trở lại, mặc dù sự thật câu chuyện, lúc này cũng không thể nói ra, Niếp Nhân Thế cần trái tim của Niếp Tích để đổi lại trái tim của con trai hắn, cho nên bắt Niếp Tích, nhưng không ngờ hai anh em lại trà trộn vào, tranh chấp giữa hai người phát sinh...
Không ai lại tin tưởng hai anh em cuối cùng lại thả Niếp Nhân Thế, ngược lại, ngược lại chân tướng sẽ bị phát triển theo những hình ảnh cùa camera ghi hình, sẽ càng làm cho mọi người tin đúng là Niếp Ngân và Niếp Tích giết Niếp Nhân Thế, vì vậy những lời nói của Tiêu Tông trước đó càng có sức thuyết phục hơn.
Đôi mắt của Lãnh Tang Thanh đông lại, nhịn xuống những điều muốn nói mà liếc mắt nhìn Niếp Ngân một cái, đáy mắt hiện ra một tia ủy khuất.
Niếp Ngân bình tĩnh mà đối mặt với cô, vỗ về bờ vai cô một chút, ánh mắt nói cho cô biết không nói gì là quyết định đúng đắn.
"Vốn là cái loại này! Vì thân phận người thừa kế mà nhẫn tâm xuống tay sao? Đối phương không ngờ là bác của của mình. Niếp Nhân Hằng ta sẽ vì đại ca mà báo thù." Giọng nói đầy kiêu ngạo của Niếp Nhân Hằng lần thứ hai vang lên, đồng thời cũng kéo bầu không khí nóng lên.
Tất cả mọi người chỉ trích hai anh em Niếp Ngân và Niếp Tích.
"Vì vị trí người thừa kế cao nhất, lại làm ra loại chuyện này sao? Khó trách ta vẫn luôn cổ vũ ngươi." Trên mặt Isabella cũng hiện ra sự căm phẫn, lạnh lùng mà nhìn Niếp Ngân.
Niếp Thâm còn lại đứng dậy, giống như rất chán ghét sự ầm ĩ này, chậm rãi ra khỏi lễ đường, ánh mặt trời chiếu vào mặt hắn, giống như chiếu vào tuyết trên mặt đất.
Niếp Ngân bình tỉnh mà đi tới trên lễ đài, hoàn toàn không hề sợ hãi những lời chỉ trích bên dưới, mở miệng nói: "Nếu vì muốn thừa kế vị trí chiếc ghế chủ tịch, chúng tôi giết Niếp Nhân Thế như vậy, đối với chúng tôi mà nói có lợi ích gì?"
Dưới dài thoáng chóc im lặng.
"Các ngươi bởi vì không nói lại, cho nên mới động thủ!" Niếp Ngân thật không ngờ, Tiêu Tông ở bên cạnh đã mở miệng trước.
Trên mặt Niếp Ngân mang theo ý cười, lộ vẻ xem thường mà nhìn chằm chằm khuôn mặt Tiêu Tông, hai mắt lộ ra tia sắc bén khiếp người, khiến cho Tiêu Tông không dám nhìn thẳng vào đôi mắt chim ưng của anh, cúi đầu tránh anh.