Thanh nhi, tha thứ cho anh không biết yêu thương, đến tám giờ tối, anh sẽ đợt em ở chỗ lúc đầu mình gặp nhau, thời khắc tốt đẹp nhất của chúng ta chính là ở đó.
Đọc xong tin nhắn, toàn thân Lãnh Tang Thanh run lên, nhìn thẳng phía trước, nhất thời, cô cứ suy nghĩ mãi, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
"Người này... Chẳng lẽ anh ấy rời đi sớm, là muốn chuẩn bị một buổi tối vui mừng sao?"
Cô đột nhiên nhớ tới mọi người trong nhà mình, nên vội vàng gọi điện thoại về nhà, nói cho họ biết đừng chờ cô nữa.
"A lô, cô khỏe chứ." Là quản gia nghe điện thoại.
"Suzanne a di, bảo anh cả của tôi nghe điện thoại đi." Lãnh Tang Thanh vội vàng nói.
"A, bà chủ, bọn họ vừa mới đi rồi, hình như có chuyện quan trọng." Quản gia kể lại kỹ càng.
Nghe vậy, Lãnh Tang Thanh căng thẳng, đôi lông mày đen chau lại, hai con ngươi trong sáng chuyển vòng.
"Niếp tiên sinh đã trở lại chưa?" Cô vội vàng hỏi.
"Cô chủ, tiên sinh chưa về."
Cúp điện thoại, Lãnh Tang Thanh yên lặng thở dài, không còn cười nữa.
----Hội những người đam mê tiểu thuyết của Ân Tầm----
Một bóng người vào rừng trên con đường nhỏ, hướng thẳng về phía trước.
Nhìn lại thì không rõ lắm, có lẽ đó là chỗ ở kế tiếp của thiên sứ.
Hằng năm, cứ tới tháng tư hoa anh đào sẽ nở, năm nay cũng không khác gì.
Ở nơi này còn có tuyết rơi, tất cả chồi non trên nhánh cây đã chìm vào mộng đẹp.
Rời xa phố xá sầm uất ầm ĩ, nhiều người, đúng tám giờ, Lãnh Tang Thanh đã tới nơi này.
Bây giờ trời đã tối đen, yên lặng tới mức kỳ lạ, đứng ở chỗ này, trên khuôn mặt Lãnh Tang Thanh hiện lên một nụ cười ấp áp.
Mặc dù không có hoa anh đào đầy trời như lúc đó, không nhìn thấy người đàn ông nho nhã ngồi ở chiếc nghế dài, nhưng hình ảnh vẫn còn trong con tim, chiếc di động lại hiện lên trong đầu Lãnh Tang Thanh.
Vừa đi, vừa nghĩ, vừa cười.
Đột nhiên, ánh đèn chiếu lên từ phía trước không xa, giữa nơi bốn bế tối tắm thế này khiến nó thật chói mắt.
Lãnh Tang Thanh nhìn lại, dưới ánh đèn chính là chiếc ghế dài, trên cái ghế vẫn là người đó, vị trí, tư thế ngồi đều giống, thậm chí ánh mắt cũng giống.
"Ngân... " Cô gọi một tiếng, đứng im tại chỗ, con tim dao động, không cẩn thận, nước mắt tràn ra khóe mi.
"Đứa ngốc bé bỏng, sao lại khóc, chờ anh lâu quá à."(Niếp Ngân) ưu nhã đứng dậy, mỉm cười cực kỳ mê người, trong đôi mắt lại có chút đau lòng.
Lãnh Tang Thanh không nói gì, cúi đầu lao tới, thoáng cái đã nhào vào lòng (Niếp Ngân), khóc thút thít không ra tiếng, mặc dù cô biết người này không phải là Niếp Ngân, mà là Niếp Tích, nhưng cô vẫn muốn tất cả đều thành sự thật, chỉ sợ có giờ phút này là tốt đẹp.
(Niếp Ngân) nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, dịu dàng vuốt ve mái tóc cô.
"Niếp Tích! Tên khốn kiếp này!" Tu Nguyệt nhìn cảnh này, lập tức nổi trận lôi đình, đang muốn xông ra, lại bị Cung Quý Dương kéo lại, rồi che miệng cô.
Bọn họ đang trốn cách đó không xa, trong góc tối, áo khoác ngoài, mũ, khăn quàng cổ, khẩu trang, bao tay, áo choàng... Trang phục đầy đủ để xem cuộc vui dưới cái thời tiết lạnh băng này.
Phía sau họ là ô tô, nhưng không ai muốn ngồi vào bên trong, mà muốn chạy ra xem thật chi tiết.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, trầm mặc hồi lâu.
"Còn nhớ rõ cảnh mà chúng ta gặp nhau không? "(Niếp Ngân) mở miệng trước, giọng nói nho nhã mà trầm ổn, khiên Lãnh Tang Thanh càng đắm chìm trong kịch vui này.
Cô nín khóc và mỉm cười, xoa xoa khóe mắt, giống như con chim nhỏ nép vào lòng anh và nói: "Khi đó không lạnh, khi đó hoa anh đào nở rất đẹp, khi đó anh không đáng ghét như vậy."
"Hoa anh đào đẹp sao?" (Niếp Ngân) cười cười, ôm Lãnh Tang Thanh thật chặt, khiến cô thật ấm áp.
Lặng lẽ, Lãnh Tang Thanh cảm thấy có cái gì đó rơi xuống đầu cô, từng chút từng chút, giống như bông tuyết vậy.
Cô mở tay ra đón lấy nó, lại phát hiện thứ đó không tan ra, nhìn kỹ thì nhận ra đó không phải là tuyết, mà hơi hơi hồng, còn có thơm thơm nữa.
Hoa anh đào! Không thể...
Mà giờ khắc này, cô chợt nhận ra hai bên đường có rất nhiều đốm sáng, chợt lóe chợt lóe, giống như đom đóm không thể đếm nổi.
Đang nháy mắt, khiến rừng chợt sáng lên như ban ngày, các cành cây cũng được gắn đèn, mấy trăm cây đều sáng lên, khiến nơi này trở thành một thế giới cổ tích chói mắt.
Cùng lúc đó, cô có thể nhìn rõ được, tuyết giống như lông ngỗng bay xuống đầy trời, cô ở trong "Hoa anh tuyết", hoàn toàn bị bao phủ, thật giống truyện cổ tích của đất nước Trung Quốc.
"Anh... anh làm thế nào vậy?" Lãnh Tang Thanh kinh ngạc đến ngây người, ở trước cảnh đẹp này, cô không còn sức rời mắt đi.
(Niếp Ngân) chưa trả lời cô, chỉ dịu dàng cười cười, lễ phép nói với Lãnh Tang Thanh: "Công chúa Điện Hạ xinh đẹp, không biết tôi có vinh hạnh được mời em ăn tối ở chỗ này không?"
"Bữa tối? Ở chỗ này sao? Nhưng... " Lãnh Tang Thanh nói tới đây thì ngừng lại.
Cô cảm thấy ăn cơm ở chỗ lạnh thế này, nhất định sẽ không thoải mái, nhưng khó có được như bây giờ, ở cùng với một người giống hết người mà mình yêu, thì vấn đề đã không còn là vấn đề nữa rồi, huống chi ở đây có "Hoa anh tuyết" rơi, biết đâu có một bữa cơm ngon miệng dưới những ánh nến.
Lãnh Tang Thanh mỉm cười, gật đầu, điều chỉnh lại tâm trạng để đón niềm vui.
"Trước đó, em có thể nhảy với tôi một bài không?" (Niếp Ngân) vươn tay ra, làm tư thế "mời".
Lãnh Tang Thanh không suy nghĩ gì thêm, khoắc lên cánh tay anh, hai người ôm nhau, âm nhạc lặng lẽ truyền vào không khí im ắng, ung dung tự đắc, giống như đang đi trình diễn.
"Thật đẹp!" Thượng Quan Tuyền tựa vào lòng Lãnh Thiên Dục, than thở phát ra từ đáy lòng.
Lãnh Thiên Dục không nói gì, ánh mắt lộ ra vui mừng.
"Niếp Tích thật có tài, khó trách cậu ta bảo chung mình cứ yên tâm về phương diện nhảy múa." Cung Quý Dương ôm Sầm Tử Tranh, hai người như bị cảnh trước mắt này làm rung động.
Mà Tu Nguyệt vẫn giữ vẻ mặt không ui, buồn bã ngồi một bên.
Sau khi điệu nhảy waltz kết thúc, Lãnh Tang Thanh vui vẻ nhìn xung quanh, mặc dù cô không nói gì, nhưng lòng vẫn đang tìm niềm vui mới.
Tất nhiên (Niếp Ngân) hiểu tâm tư của cô, ngón tay chỉ chỉ, khẽ cười nói: "Đang ở sau em đó."
Lãnh Tang Thanh xoay người, nhưng trừ hoa và những cánh hoa anh đào ra, thì cô không nhìn thấy bất cứ cái gì.
(Niếp Ngân) nhích lại gần, ôm lấy vai Lãnh Tang Thanh, ra vẻ tò mò hỏi: "Đang tìm cái gì?"
Lãnh Tang Thanh nháy mắt, có chút nghi ngờ: "Em cho rằng bữa ăn sẽ đột nhiên hiện lên trước mắt em."
(Niếp Ngân) cười cười, tay chỉ về phía trước, dịu dàng nói: "Ma Pháp Sư lỡ tay, biến nhầm hướng rồi."
Thông minh như Lãnh Tang Thanh dĩ nhiên hiểu được ý anh, lại xoay người nhìn lại.
Lần này kinh ngạc tới mức chân tay luống cuống, nếu như nói "Hoa anh tuyết" có thể miễn cưỡng tưởng tưởng ra nó được làm thế nào, nhưng “căn phòng thủy” trước mắt này, cô thật sự không biết "biến" từ đâu.
Một "phòng thủy tinh" trong suốt, lóng lánh như mơ, bốn phía căn phòng trải đầy cánh hoa hồng, ở giữa là một cái bàn vuông kiểu Châu Âu, thức ăn ngon, rượu đỏ, ánh nến, cái gì cũng có, ngồi vào phòng mới phát hiện, bên trong không rét chút nào, hình như có thứ gì sưởi ấm rất đặc biệt.
(Niếp Ngân) rót một chén rượu cho Lãnh Tang Thanh, sau đó lấy một bó hoa hồng dưới bàn, mặc dù hoa cũng không nhiều, bọc vậy cũng không phải hoàn mỹ, nhưng không ảnh hưởng tới vẻ đẹp của bông hoa.
Đến giờ phút này, lòng Lãnh Tang Thanh chua xót, đáy mắt hơi hồng hồng, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt, đôi môi run run.
Đúng vậy, rốt cuộc từ lúc chào đời tới giờ cũng có người tặng hoa cho cô, còn là người mà cô yêu sâu đậm nhất, tuy không phải là hoa hồng cô thích, nhưng đối với cô nó rất có ý nghĩa.
Cô thỏa mãn, mặc dù người kia là Niếp Tích, dù tặng hoa chỉ trong một tích tắc, nhưng cô cứ nhận đây là Niếp Ngân, cô yêu Niếp Ngân nhất, ngày Valentine đầu tiên này, cô rất thỏa mãn.
"Bó hoa này, là khi anh trở thành một người bình thường, đến một cửa tiện bán hoa bình thường, và được một ông chủ bình thường bán cho bó hoa bình thường này. Chúng ta ở bên nhau đã trải qua nhiều chuyện, anh rất cám ơn em đã luôn ở bên anh. Anh hy vọng tình yêu của chúng ta sẽ không nhấp nhô nữa, chỉ bình thường thôi, bình thường là tốt rồi. Giống như bữa cơm tối này, em thích nhà ăn của tổng giám đốc đầu bếp kia, anh đích thân làm cho em, sau này chỉ cần em muốn ăn, anh sẽ đích thân làm cho em, anh muốn cho em bình yên và hạnh phúc. Valentine vui vẻ!" Nói xong, anh trao bó hoa đó vào trong tay Lãnh Tang Thanh.
Giờ phút này, khuôn mặt nhỏ bé của Lãnh Tang Thanh đã bị nước mắt làm ướt hết, đúng vậy, lời nói đó khiến lòng cô rất chua xót, rất mơ mộng.
Cô điều chỉnh lại mình một chút, trên khuôn mặt thì bình tĩnh nhưng bên trong lại đau đớn, cô thật không muốn thừa nhận sự thật này chút nào: "Cảm ơn cậu, Tích, cậu bắt chước thật giống nha, có vài lần tôi đã quên cậu là Niếp Tích, cám ơn mọi người làm nhiều vì tôi như vậy, tôi tin rằng nhất định là Ngân có việc quan trọng, tôi cũng không trách anh ấy đâu, chúng tôi đều yêu nhau rất sâu đậm, vừa rồi cậu nói rất đúng mong muốn của chúng tôi. Cám ơn cậu, đã tạo cho tôi một ngày Valentine hoàn mỹ."
Sau đó, cô lấy một hộp chocolate từ trong túi, chìa ra.
Niếp Ngân nhìn cái hộp được gói tỉ mỉ, cũng không nhận, mà lấy trong túi một cái hộp khác: "So với cái đó, cái này mới là của anh." ^^
Lãnh Tang Thanh ngẩn ra, cô ngạc nhiên nhận ra Niếp Ngân, cái này chính là cái hộp mà cô ném ra từ buổi sáng, chẳng qua bề ngoài hơi ướt.
"Anh..."
Cô vừa muốn nói, ngón tay Niếp Ngân đã sờ lên môi cô: "Ưm..."
"Bùm!" Một tiếng vàng dọa Lãnh Tang Thanh giật mình.
Mấy chục quả pháo hoa bay lên trời, tỏa sáng trong bầu trời đêm lạnh.
Ngay sau đó, tiếng kèn lớn vang lên, một người đàn ông đẹp trai mang theo phong cách Châu Âu thời cổ Trung Quốc hiện ra, cưỡi bạch mã đi ra từ trong nhà, khom lưng thi lễ với Lãnh Tang Thanh.
Sau đó, nhạc giao hưởng vang lên lần nữa, công chúa Bạch Tuyết, cô bé lọ lem, công chúa đậu phụ, Mỹ Nhân Ngư,... rất nhiều nhân vật trong cổ tích, rối rít đi tới, cùng nhau khiêu vũ trong nhà thủy tinh, bảy chú lùn đi tới gần, vẻ mặt kia khiến người ôm bụng cười.
Lãnh Tang Thanh ngây dại, cô đang ở trong một thế giới cổ tích, vui mừng đi qua từng giây thần kinh của cô, cô khiêu vũ cùng các nhân vật cổ tích, kỹ thuật nhảy không đẹp, nhưng cười rất vui vẻ.
Qua một hồi lâu, Lãnh Tang Thanh mới chịu ngồi xuống dùng cơm, lúc này nhìn người đàn ông đối diện, đôi mắt cô có chút thay đổi, mặc dù không nói gì, nhưng nụ cười của cô vào lúc này phát ra từ trong tâm.
Sau một hồi náo nhiệt, các nhân vật cổ tích rời đi, ánh đèn mờ mờ xuống, Niếp Ngân lắm tay Lãnh Tang Thanh, đi ra từ trong nhà thủy tinh.
Một làn gió thổi qua, lần khiến những cánh hoa ở dưới mặt đất bay lên, nhảy múa đầy trời.
Mà Lãnh Tang Thanh đã để ý cảnh vật trước mặt hơi bất thường, anh cẩn thẩn giẫm lên đi tới, một tảng đá bừng sáng, hé ra một bức ảnh, chính là bức ảnh cô chụp chung với anh.
"Đây là cái gì?" Lãnh Tang Thanh không hiểu, hỏi.
Niếp Ngân chưa trả lời cô, tình cảm nói: "Bây giờ chúng ta đừng nói nữa, hãy cùng im lặng nhớ lại kỷ niệm hằng ngày của nhau nhé."
Hai người nắm tay, chậm rãi đi trên con đường này, bước đi đều giống nhau, vẻ mặt giống nhau, ngay cả bước đi cũng giống nhau.
Chuyện cũ lần lượt hiện lên trong đôi mắt họ, những ký ức đáng quý kia như một bộ phim nhựa tua lại, không để ý tới cái điện thoại sơ hở kia trong đầu nữa...
Có cười vui...
Có nước mắt...
Có sinh ly tử biệt...
Có ôm chặt nhau...
Thỉnh thoảng hai người cười cười, thỉnh thoảng trầm mặc...
Cho đến đi tới cuối đường không còn ảnh phát sáng nữa, Lãnh Tang Tanh ngẩng đầu lên, thì chợt thấy một cỗ xe ngựa bí đỏ xinh đẹp xuất hiện.
"Chúng ta cùng nhau bổ sung những bức hình còn thiếu nhé, nhưng nói xong, không cho khóc nữa." Giọng nói trầm thấp của Niếp Ngân vang lên, ánh mắt tràn ngập tình cảm nhìn Lãnh Tang Thanh.
Lãnh Tang Thanh hạnh phúc mỉm cười, ôm lấy cổ Niếp Ngân, nhào vào lòng anh.
Niếp Ngân ôm cô đi lên cỗ xe bí đỏ, chậm rãi rời đi...
Những người trong bóng tối kia, ai ai cùng mỉm cười đầy hạnh phúc.
Nhìn chiếc xe ngựa dần dần khuất đi, Cung Quý Dương có chút đăm chiêu: "Mọi người cảm thấy... kia là Niếp Tích sao?"
Lãnh Thiên Dục cười nhẹ một tiếng, xoay người đi vào xe mình: "Có phải hay không, thì cũng không quan trọng đối với chúng ta, trong lòng Thanh nhi đã có đáp án rồi."
_Hoàn ngoại truyện_